Mục lục
[Dịch] Đại Tống Chi Phong Lưu Tài Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng gã cũng không ngờ được chính là đội hậu cần này gặp chuyện không may trước tiên.

Đối mặt với vô số làn tên bay xuống, Hạ Hồng đầu óc rối loạn. Hắn ta vội vàng sai binh lính bảo vệ đoàn xe lương thực, hướng ra phía ngoài mà phá vòng vây, nhưng anh ta quên mất một chuyện. Đây là gần hai nghìn xe lương thảo, toàn bộ trông cậy vào đám dân phu vận chuyển. Nhưng dân phu chưa từng gặp qua những trận chiến như vậy, nhìn thấy đám bạn bị trúng tên, miệng kêu lên những tiếng thảm thiết, trên mình đổ máu, sau đó ngã xuống. Bất kể Hạ Hồng đốc thúc họ thế nào, bọn họ cũng bắt đầu hoảng sợ mà tìm vào khe sâu chạy trốn. Tới lúc này toàn bộ đội hình đã bị rối loạn hoàn toàn.

Tiếp đó từ hai bên sườn núi vô số kỵ binh tinh nhuệ của Tây Hạ lao xuống. Cảnh tượng này giống hệt trận chiến Thạch Kiên đánh ở núi Đầu Trâu. Nhưng vị trí của hai bên hoàn toàn đảo lộn. Vốn dĩ đội quân Tống không tới mức tan tác nhanh tới như vậy, nhưng ngay từ đầu khi vài đường tên như mưa trút xuống đã lấy đi khá nhiều mạng người, sau đó dân phu lại một lần làm cho đội hình của họ hoàn toàn bị tan vỡ, hiện tại họ càng không biết có bao nhiêu quân Tây Hạ lao tới giết họ. Vì thế không ai dám chống cự, chỉ chọn cách chạy trốn.

Tuy rằng Hạ Tủng cũng là một tên kém cỏi về quân sự, nhưng so với Hạ Hồng còn tốt hơn nhiều lắm, hơn nữa hắn còn có rất nhiều quân sư giúp hắn bày mưu tính kế. Sau khi tấn công vào Vi Châu, có quân sư cho rằng vùng Vi Châu này là nơi có vị trí đặc biệt quan trọng. Đặc biệt là sau khi triều Tống tấn công vào Linh Châu, Vi Châu với Linh châu là trạm kiểm soát quan trọng nối Linh châu với Hoài Viễn thành. Bởi vậy Hạ Tủng đặc biệt để ở chỗ này hai mươi ngàn quân Tống, và mười ngàn quân kỵ binh. Được biết lương thảo của triều Tống bị tập kích, mười ngàn kỵ binh này vội vàng ra khỏi thành để tìm cách cứu viện.

Nhưng đợi tới khi bọn họ chạy tới, đã có nửa số dân phu nằm dưới làn mưa tên và lưỡi mã đao của lính Tây Hạ rồi.

Về phần hai nghìn xe lương thảo đã sớm bị quân Tây Hạ đốt sạch. Mà đội ngũ Tây Hạ tập kích xe lương nghe nói bọn họ tới , lại không biết trốn ở nơi nào rồi. Không cón cách nào, đám viện binh này đành phải chạy theo đám dân phu vào trong thung lũng trốn cùng với đám quân bại trận, nhằm hướng thành Vi Châu mà lùi lại.

Nhưng khi vừa ra tới Cốc Khẩu, lại thấy đám quân Tây Hạ xuất hiện, từ phía sau bọn chúng đánh úp bất ngờ. Lúc này quân Tống cũng sợ lọt sâu vào mai phục của quân Tây Hạ ở đây, vì vậy trên đường hết sức cẩn thận từng chút một, tới khi ra đến thung lũng, họ đều đã bình tâm lại. Lần này Tây Hạ đánh bất ngờ đều nằm ra ngoài dự kiến của bọn họ. Hoặc giả không có dân phu và quân bại trận, một vạn kỵ binh triều Tống cho dù có thất bại, cũng có thể khiến cho đội quân Tây Hạ mai phục bị thương nặng. Nhưng đám lính bại trận cùng với dân phu nhìn thấy đội quân này xuất hiện, lại bắt đầu chạy trốn. Hơn nữa hiện tại bọn họ đã ra tới khe suối, chạy trốn càng dễ dàng hơn, vì thế một đám người sợ mất mạng đứng lên chạy như điên. Cái này cũng ảnh hưởng đến trận hình của mười ngàn kỵ binh triều Tống.

Đối mặt với số quân gần gấp đôi của Tây Hạ, nên rất nhanh chóng đội kỵ binh này cũng thất bại thảm hại.

Một trận này hai mươi ngàn lính Tống lần lượt đã bị giết chết tới mười sáu ngàn người, bốn mươi ngàn dân phu gần như không có cơ may nào sống sót.

Chỉ có điều trận chiến này khi bắt đầu mở màn, đội quân của Tây Hạ theo đà đại thắng, thừa dịp Vi Châu bây giờ chỉ còn lại có mười ngàn người, thông qua nội ứng ẩn náu ở Vi Châu mở cửa thành Vi Châu, thuận lợi đánh hạ thành Vi Châu. Khi Hạ Tủng nghe được tin tức này, người Tây Hạ lại bỏ chạy, hơn nữa còn đem đầu lâu của mấy chục ngàn lính Tống cùng với dân phu đặt trên tường thành.

Mà không chỉ một chỗ này. Khi chiến tranh nổ ra, Ngoài thành Linh Châu xuất hiện một cảnh tượng. Hạ Tủng đem rất nhiều sứ giả người Hồi Hột đưa họ rời khỏi hoàn cảnh bấy giờ ở Linh Châu. Bởi vì thời điểm này người dân Hồi Hột phân tán nhiều. Điểm này cũng không khác lắm so với tình thế của dân tộc Thổ Phiên. Tuy cũng không phải là một bộ tộc. Nhưng những sứ giả đó đến có trước có sau. Có vài sứ giả đã tới đây vài ngày. Hiện giờ ắt cũng cần phải trở về.

Để biểu thị tâm ý. Sau khi Hạ Tủng đưa bọn họ ra khỏi thành. Còn đứng ở trên tường thành nhìn theo. Hắn cứ đứng như vậy tới khi sứ giả đi cách thành Linh Châu được khoảng bốn năm dặm. Mắt thấy bóng người ở trong mắt càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng khi chỉ còn lại vài chấm đen. Hạ nhìn về đường chân trời còn bay lên một đám bụi mù. Hắn bắt đầu còn tưởng rằng đó là quân đội của chính mình. Hiện tại phía nam và đông của Linh Châuđã trở thành trường đua ngựa của lính Tống. Hắn cũng không có để ý.

Vả lại hiện tại trú ở Linh Châu khoảng hai trăm mười ngàn đại quân. Hắn vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được người Tây Hạ không coi mình vào đâu dám ở trước mặt hắn tập kích đám sứ giả này. Nhưng hắn đã trông thấy đám sứ giả này liều mình chạy trốn trở lại. Hắn đã dự đoán được đại khái sự việc. Bèn vội vàng phái người ra ngoài tiếp ứng cho họ.

Nhưng khi hắn phái mấy ngàn kỵ binh. Mở cửa thành. Thì hơn một trăm sứ giả này toàn bộ đã bị giết sạch còn nằm trên mặt đất. Đám kỵ binh Tây Hạ giết người xong đã sớm cưỡi ngựa bỏ đi. Tựa như một trận cuồng phong rời khỏi thành Linh Châu. Nguyên Hạo trông thấy đội kỵ binh triều Tống nhẹ mà lợi hại. Y cũng trang bị cho quân đội của mình như vậy. Kỳ thực ngay cả Thạch Kiên cũng không thể không phục khả năng cầm quân của Nguyên Hạo. Ít nhất sau khi Thạch Kiên mang ra sử dụng rất nhiều chiến thuật tiên tiến. Triều Tống không có mấy người hiểu được những chiến thuật đó. Nhưng Nguyên Hạo lại nhanh chóng hiểu được mà sử dụng nó. Cho dù một số cái không hiểu được. Ví như lựu đạn. Y chế tạo không được. Nhưng y nghĩ ra biện pháp cho đại quân tản rộng ra. Như vậy khiến cho tính sát thương của lựu đạn bị giảm sút. Và y dùng pháo huấn luyện cho chiến mã. Giúp cho chúng sẽ không bị kinh hãi khi lâm trận thực sự.

Mấy trăm quân tập kích sứ giả ở dưới thành Linh Châu chính là đội kỵ binh nhẹ này. Hiện tại bọn họ và quân Tống đều trang bị nhẹ như nhau. Nhưng do ngựa chiến và kỹ thuật cưỡi ngựa của họ giởi hơn. Nên kỵ binh Triều Tống về căn bản theo không kịp. Chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chạy trốn nhanh như bay.

Không thể nghi ngờ là trên mặt Hạ Tủng đã lĩnh ngay một cái tát mạnh. Phải biết rằng trên tường thành còn có rất nhiều sứ giả người Hồi Hột đang đứng nhìn. Hắn cũng vừa mới cùng bọn họ bàn tính tiêu diệt quân Tây Hạ Sự việc vừa rồi chẳng những làm cho tính toán của hắn bị phá hỏng, cũng đám sứ giả đó đứng ở tường thành ( biết bọn họ đi theo những người đó ra khỏi thành, hiện giờ chỉ sợ cũng khó lòng thoát chết. Cho nên bọn họ nhìn Hạ Tủng trong lòng sinh ra nghi ngờ bất an. Nếu chưa có nắm chắc, bọn họ cũng không dám cùng với triều Tống liên thủ, nếu không về sau có thể gặp phải sự căm hận ngút trời của Nguyên Hạo.

Lúc bắt đầu. Sau khi người Tây Hạ mà trong ngoài trên dưới phối hợp, thành Diêm Châu bị phá, mười ngàn binh Tống chỉ chạy thoát được hai ngàn người, tám ngàn người còn lại đều bị bắt. Khi quân Tống đuổi tới nơi,, đại quân Tây Hạ đã rời khỏi rồi, chẳng biết là bọn chúng đã đi đâu nữa.

Hiện tại chính là Hạ Tủng ngốc này cũng hiểu đại quân Tây Hạ chạy trốn vào trong dãi núi trùng điệp, từ núi Thiên Đô tới núi Lục Bàn còn có núi Bạch Vu, nơi này một dãy núi mịt mờ, không cần nói mấy mươi vạn người, ngay cả mấy trăm vạn người trốn vào, không có quen đường, cũng khó tìm được.

Lúc này hắn lại thông minh đến không ngờ, bọn họ phạm vào một sai lầm lớn, chính là chính sách dân tộc. Cách tổ chức đất nước Tây Hạ và triều Tống không giống nhau. Nó lại là hình thức nhà nước liên kết với nhiều bang chế, nó là do nhiều bộ tộc mà hình thành nên liên minh quốc gia, nhưng ở trong tay Lý Đức Minh, bắt đầu chuyển biến hướng sang chế độ tập quyền, Nguyên Hạo xưng đế, cải cách quan chế nội quy quân đội, càng là vì muốn đem những bộ phận rời rạc này gắn kết với với nhau. Nhưng Nguyên Hạo thực hiện quá nhanh, khiến rất nhiều bộ tộc bất mãn với cách làm này của y, hơn nữa quan niệm về quốc gia của bọn họ cũng không phải là lớn. Nếu lúc này là Thạch Kiên thi hành cái luật Tam đại kỷ luật với tám điều chú ý, chắc rằng còn có thể lấy được sự ủng hộ của những bộ tộc này .

Nhưng Hạ Tủng không làm như vậy, cũng không có vị quan viên nào khác nghĩ đến việc như vậy. Sự thực bọn họ biết là Thạch Kiên cho rằng cố làm ra vẻ huyền bí, nếu không hắn không thể đến tù binh cũng muốn bán. Nhưng bọn họ không biết Thạch Kiên này là dùng sức mạnh để trị những đám bộ tộc dám phải kháng này, đối với những bộ tộc quy thuận triều Tống còn lấy nhân đạo đối xử tử tế với bọn họ. Hạ Tủng chế giễu, cho rằng bọn người Tây Hạ đó đáng chết, nên có một số binh lính làm điều xằng bậy, hắn cũng mắt nhắm mắt mở, khiến số binh lính Tống giết người cướp của của người Tây Hạ ngày càng nhiều hơn, thậm chí còn có nhiều lính Tống không chỉ cướp của mà còn cưỡng hiếp đàn bà con gái.

Vì vậy sau khi cân nhắc, người Tây Hạ chọn sự cai trị thô bạo của Nguyên Hạo, ít nhất hắn đối với những người quy thuận hắn, nghe bộ tộc hắn nói còn không hung tàn như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK