Bởi vậy triều đình không hay biết gì, thậm chí bọn họ cũng không biết Thạch Kiên đã lâu không có lộ diện là đang làm cái gì. Hơn nữa bởi vì lần này triều đình đuối lý ngay cả Lưu Nga cũng không dám hỏi tới. Bọn họ cũng chỉ có thể sốt ruột tính từng ngày. Theo thời gian từng ngày từng ngày qua đi, rất nhiều đại thần đều đang rất nóng ruột.
Đúng lúc này có tin truyền đến Thạch Kiên đã dẹp xong Hưng Khánh phủ, trên thực tế khi bọn họ biết được tin này thì đã là việc của rất nhiều ngày trước.
Điều này làm cho văn võ bá quan trong triều suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp, theo bọn họ biết, trên thực tế tại Thiểm Tây cũng không có điều động người nào tiến vào Tây Hạ, Thạch Kiên lấy đại quân ở đâu ra mà tiến công Hưng Khánh phủ? Chẳng lẽ hắn thật đúng là tản đậu thành binh, vì thế bọn họ cùng Nguyên Hạo đều cảm thấy buồn bực như nhau.
Tuy nhiên có người phản ứng nhanh nhẹn, đã nghĩ đến việc Thạch Kiên từng xin Lưu Nga cho đặc quyền để điều động đại quân Hà Đông, nhưng việc này cũng không có nhiều khả năng. Bởi vì từ Hà Đông đến Tây Hạ, không nói tới đường xá xa xôi, chính là đi qua cửa Liêu quốc cũng khó khăn. Đánh chiếm Hưng Khánh phủ, muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới, ít nhất cũng phải dẫn theo mấy vạn quân. Hơn nữa người Liêu quốc cũng không phải đồ ngốc, bọn họ thấy Tống triều dẫn đại quân tiến vào trong biên giới chẳng lẽ lại không có phản ứng? Thêm vào đó, hiện tại Liêu quốc đang hận không thể giết càng nhiều người Tống càng tốt, vừa hay có thể làm suy yếu thực lực của Tống triều.
Lúc này một vài tổng quản ở Hà Đông dường như đã đoán ra một chút, nhưng bọn họ lại càng không nghĩ ra, Thạch Kiên để cho bọn họ biết một chút là có thể mượn thương đội đóng giả để tiến vào Tây Hạ sao. Dù sao bọn họ cũng chỉ có mười ngàn người, làm sao mà có thể công phá Hưng Khánh phủ chứ? Chẳng lẽ người Tây Hạ chỉ ăn chay? Nhưng nếu như thế, đại quân Tống triều không thể bị thua thê thảm như thế được, hơn nữa bọn họ không cần nghĩ cũng biết tường thành nơi đô thành Tây Hạ cao bao nhiêu, nghe nói con sông bên ngoài thành có chiều rộng là hơn mười trượng.
Tất nhiên những người buồn bực có rất nhiều, trong đó bao gồm cả người thông minh như quỷ là Da Luật Đảo Dung, còn có một thiếu phụ thần bí nữa.
Ngay khi bọn họ còn hoài nghi thì lại một lần nữa nhận được tin tức Thạch Kiên cùng đoàn người lần nữa đại thắng tại bờ sông Hoàng Hà. Sáu ngàn người đấu với năm vạn đại quân của Nguyên Hạo. Đánh khi địch mới sang song được một nửa, giết toàn bộ ba vạn đại quân qua được sông , gần như không ai thoát chết. Trận chiến ấy do bị bắt buộc nên có rất nhiều binh lính Tây Hạ đã nhảy vào sông Hoàng Hà, ngoại trừ những người cá biệt có thể bơi tới bờ bên kia sông Hoàng Hà, còn lại toàn bộ đều chết đuối dưới sông. Dường như trong trận chiến này Thạch Kiên là có ý báo thù lần trước quân Tống bị đánh bại.
Đồng thời kết quả của trận chiến này chính là tạo thành một sự khó khăn trong sinh hoạt cho cư dân địa phương sông Hoàng Hà. Đã có một thời gian rất dài người dân ở đây không dám dùng nước Hoàng Hà để uống, bởi vì trên sông nổi lên vô số thi thể quân Tống. Qua mấy tháng ý nghĩ của mọi người đã phai nhạt, lúc này lại có vô số thi thể binh lính Tây Hạ trôi nổi trên sông, không chỉ nói đến nước uống, chính là nhìn thấy nước sông cuồn cuộn không ngừng trôi nổi các thi thể, đa số đều bị ngâm đến phù thũng, nhìn cũng đã muốn ói.
Tin tức này khiến cho triều đình rất phấn chấn. Nhưng cũng có người thông minh đã nhìn ra vấn đề. Hiện tại trong tay Thạch Kiên nhân lực không nhiều, nếu không trong trận chiến này hoàn toàn có thể diệt cả năm vạn người của Nguyên Hạo. Muốn giết, thậm chí ngay cả Nguyên Hạo cũng có thể giết. Vì sao chỉ tiêu diệt ba vạn quân kia, đó là bởi vì bọn họ chỉ có sáu ngàn người, đây đã là khả năng tối đa mà sáu ngàn người của Thạch Kiên có thể làm được.
Thậm chí có người lớn mật suy đoán trong tay Thạch Kiên nhiều nhất sẽ không có đến hai vạn đại quân. Bởi vì tầm quan trọng của trận chiến này hắn sẽ phải phái ra binh lực lớn nhất của mình, nói cách khác để duy trì trị an trong Hưng Khánh phủ, hắn chỉ cần lưu lại một vạn người là đủ rồi.
Loại phỏng đoán này đúng đến tám chín phần mười, kỳ thật Thạch Kiên chỉ để lại ba bốn ngàn người tại Hưng Khánh phủ. Hơn nữa đây lại là những binh Tống sau này mới tới, Thạch Kiên không có đánh mắng họ, mà cố ý dùng phương pháp này để kích thích bọn họ, tuy rằng đường đi thực vất vả đương quá khó đi.
, Hắn cũng chấp nhận bât cứ lý do để mà tụt lại sau hơn nữa. việc này không chỉ liên quan sinh tử của bọn họ, thậm chí can hệ đến sinh tử của toàn đội.
Cần phải để lại nhiều binh lính trong Hưng Khánh phủ, nếu không khi bọn họ vừa rời đi, phía sau các gia tộc quyền thế hợp lại với nhau đem đóng cửa thành lại, như vậy việc lowns hỏng mất. Hắn để bọn họ lưu lại, cũng chính là một cách giảm bớt cơ hội lập công của bọn họ. Hắn dùng cách này là để bọn họ có tỉnh ngộ. Cứ như vậy, nếu vẫn còn một đội quân vẫn chưa đến nơi, cho đến khi hắn trở lại Hưng Khánh phủ thì chậm chạp tiến đến.
Nếu muốn tính trong tay Thạch Kiên có bao nhiêu binh lính thì Nguyên Hạo cũng có thể tính được. Khi đó Nguyên Hạo chỉ cần nhanh chóng phái đại quân bao vây bọn họ, kết quả chẳng những Thạch Kiên không cứu được đại quân, ngược lại còn có thể khiến toán quân hắn đem đến bị tiêu diệt. Nếu quả thực như vậy, mặc dù hắn chiếm lĩnh được Hưng Khánh và đốt cháy sạch Hưng Khánh nhưng cũng là mất nhiều hơn được.
Sự phân tích này khiến cho triều đình vừa mới biết được tin vui trọng đại thì nay lại đang bị bịt kín trong một tầng bóng tối.
Trên thực tế Nguyên Hạo và Trương Nguyên cũng phân tích như vậy, nhưng bọn họ không dám xác định, hiện tại tình hình của Thạch Kiên đang hư hư thực thực khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi. Có lẽ Thạch Kiên đang cố ý yếu nhược để dụ bọn họ mắc câu, tiêu diệt thêm nhiều đội quân của họ, mục tiêu là làm tan rã toàn bộ quân Tây Hạ, như vậy Tây Hạ càng thêm nguy hiểm mà không cần phải nói đến việc cứu hơn mười vạn quân Tống nữa.
Bởi vậy khi bọn họ đứng bên kia sông nhìn thấy Thạch Kiên nghênh ngang đi tới, biết rõ bọn họ chỉ có sáu ngàn người nhưng cũng không dám băng sông truy đuổi. Không nghe thấy sao? Hắn còn có bữa tiệc lớn thứ ba đang chờ Nguyên Hạo tới ăn. Vì thế đại quân từ Thiên Đô Sơn, từ phía nam vượt qua sông Hoàng Hà, hướng về phía Hưng Khánh hội hợp, thêm một đại quân từ Hắc Sơn, Diêm Châu từ hướng Tây vượt qua Hoàng hà, hướng về phía Hưng Khánh hội hợp. Đồng thời dặn dò bọn họ dọc đường đi phải vô cùng cẩn thận, phòng ngừa Thạch Kiên dùng kế phục kích. Hiện tại Nguyên Hạo và Trương Nguyên thật sự sợ Thạch Kiên
Bất kể một người bình thường nào dụng binh đều có một chút dấu vết lưu lại để có thể tìm ra, nhưng Thạch Kiên dụng binh lại không theo bài bản nào, nếu không đến cuối cùng thì căn bản là không nhìn ra dụng ý của hắn. Ví dụ như đại quân lần này của hắn, làm sao mà tiến vào Hưng Khánh phủ được? Bọn họ cũng đã nghĩ tới việc từ Hà Đông tiến vào Giáp Sơn, tiếp theo đi đường vòng vào sa mạc Đằng Cách Lý, đâm vào phía sau núi Hạ Lan, giải thích này đã được cân nhắc tới, nhưng là không thể thực hiện được a. Chẳng lẽ người Liêu quốc bất tài, mấy vạn đại quân đi xuyên qua Liêu quốc của bọn họ mà bọn họ lại chẳng biết tí gì.
Tuy nhiên, vào lúc này, điều làm cho bọn họ an tâm chính là mấy lộ đại quân trên đường đều bình an vô sự mà tới Hưng Khánh phủ, hiện tại đã bao vây Hưng Khánh phủ.
Nguyên Hạo nghe xong buồn bực không thôi, vì sao bọn họ bình yên vô sự còn mình lại xui xẻo như vậy? Hắn lệnh cho năm vạn đại quân cẩn thận đề phòng quân Tống phá vây, đồng thời xây lại chiếc cầu mới vượt sông Hoàng Hà. Tuy nhiên hắn đúng là quá cẩn thận, đại quân đi mỗi bước đều phái thám tử điều tra rõ ràng, không có quân đội hắn mới dám đi tới.
Kỳ thật bộ dáng này của hắn cũng vô hình trung khiến cho binh lính Tây Hạ giảm sút khí thế.
Mùng 5 tháng mười Hưng Khánh phủ bị bao vây
Chỉ có điều lần này là người Tây Hạ tự vây đánh đô thành nhà mình. Đồng thời bởi vì Hưng Khánh phủ được xây dựng chắc chắn khiến cho Nguyên Hạo phải điều tám vạn đại quân đến đây để tấn công.
Nhưng mà Nguyên Hạo còn không biết sau lưng hắn sẽ có một việc còn lớn hơn nữa sắp phát sinh.
Nếu không phải có Thạch Kiên xuất hiện, nguyên bản theo kế hoạch ngày mai quân Tống sẽ không tiếc bất kỳ giá nào phải phá vây. Bởi vì lương thực trong thành đã không đủ dùng cho bốn ngày nữa. Hôm nay canh hai ban đêm, cửa Nam Linh Châu thành đột nhiên mở ra, vô số binh Tống và dân phu nối đuôi nhau đi ra.
Lúc này thật kỳ quái là binh lính trông coi phía cửa nam Tây Hạ lại dường như không nhìn thấy bọn họ, đồng thời trong đại doanh của bọn họ không ngờ lại xuất hiện một thông đạo. Những binh lính Tống và dân phu này đi qua thông đạo mà trong lòng run sợ, bọn họ rón ra rón rén nhìn hai bên doanh trướng, chỉ sợ đột nhiên sẽ có binh lính Tây Hạ từ trong doanh trướng lao ra. Phải biết rằng bởi vì lương thực trong thành thực khan hiếm, không thể cung cấp được nổi hai bữa ăn trong ngày, bọn họ hiện giờ đã không có khí lực, cũng không phải là đối thủ của những binh lính Tây Hạ đang được nghỉ ngơi dưỡng sức ngoài kia.
Nhưng khi bọn họ ra khỏi vòng vây liệu có bình yên vô sự. Hiện tại nếu không phải trước đó đám người của Chiết, Phạm, Tào đã chờ sẵn để hướng dẫn bọn họ ra khỏi thành thì lúc này bọn họ đều sẽ chạy loạn khắp bốn phương tám hướng . Nếu như vậy quả thật là không xong. Không chỉ nói tới bọn họ là đang ở trong đất Tây Hạ, một khi tản ra, rất dễ bị lạc phương hướng, hơn nữa mười vạn người tản ra như vậy cũng khiến cho quân Tây Hạ dễ dàng phát hiện. Khi đó toàn bộ đại quân sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu. Vì thế bọn họ đều không tự chủ được mà bước nhanh chân hơn.
Cuối cùng một toán quân Tống đã ly khai thành Linh Châu, sau đó cửa thành lại nhẹ nhàng mà đóng lại.
Phạm Trọng Yêm quay đầu nhìn lại thoáng qua đầu thành, Tào Vĩ lại đứng trong chỗ tối hướng phía bọn họ phất tay ra hiệu. Ánh mắt Phạm Trọng Yêm có chút ướt át.
Mùng ba tháng mười là thời điểm Nguyên Hạo đại bại. Buổi tối ngày hôm đó Sơn Ngộ Duy Vĩnh lần nữa đi vào dưới thành Linh Châu. Tuy nhiên hắn lại kêu quân Tống hạ cửa đưa hắn vào trong thành.
Nguyên bản bên trong thành quân Tống đã nhận được thư do hắn bắn tên đến, kỳ thật chỉ là Thạch Kiên viết một bức thứ cho thủ lĩnh thành Linh Châu.
Trên thư chỉ viết một chữ đơn giản, chính là kêu bọn hắn hết thảy phải nghe theo an bài của Sơn Ngộ Duy Vĩnh.
Điều này có thể làm cho các tướng lĩnh náo động. Tào Vĩ còn tốt một chút, đặc biệt chỉ có Chu Sỉ, Chu Hận hai huynh đệ này, bọn họ đi theo phụ thân tấn công Diêm Châu, đã bị nếm mùi vất vả từ tay Sơn Ngộ Duy Vĩnh. Sau khi nhìn thấy khí thế quân Tống lớn hơn, hắn mới chủ động rút lui, nếu không phải vậy thì vì tấn công Diêm Châu, bọn họ còn phải tổn thất thêm nhiều binh lính.
Tào Vĩ thi lễ xong,, hắn nói:
- Phong thư này là thật, bởi vì trên mặt thư có ấn tín của Thạch đại nhân
- Ấn tín? Ấn tín có thể giả mạo
Chu Sỉ phản đối
Lúc này Phạm Trọng Yêm nói:
- Ấn tín có thể giả mạo, nhưng bút tích thì không thể giả mạo được. Phong thư này bản quan khẳng định là do Thạch đại nhân viết, chẳng lẽ ngươi cho rằng Thạch địa nhân sẽ đầu hàng Nguyên Hạo cho người trá hành vào quân ta sao?
Thạch Kiên thường xuyên dùng bút lông viết, đã dần dần hình thành phong cách riêng của mình, dùng “Nhan thể vì cốt, huân thể vì biểu, triệu thể vì hình” loại chữ này người khác rất khó bắt chước, bởi vì vừa dùng cương liệt thể hiện cốt cách, đôn hậu biểu hiện, mà mặt ngoài lại hoa lệ, cũng chỉ có Thạch Kiên mà thôi
Hắn dã đem ba loại phong cách hoàn mỹ này thể kết hợp với nhau.
Một câu này rốt cục làm cho Chu gia huynh đệ câm miệng. Thạch Kiên đầu hàng, bọn họ thà rằng tin tưởng Phạm đại nhân phẩm cách tốt này đầu hàng, còn hơn tin tưởng rằng Thạch Kiên đầu hàng. Hơn nữa, nếu Thạch Kiên đầu hàng, hắn cũng sẽ không dùng loại chủ ý ngu ngốc này để cho bọn họ mắc mưu.
Lúc này, thấy bọn họ không ầm ỹ nữa, Chủng Thế Hành mới nói:
- - Các ngươi không cần hoài nghi. Từ khi anh của Sơn Ngộ Duy Vĩnh đầu hang triều đình ta, hơn nữa Nguyên Hạo tàn bạo, Sơn Ngộ Duy Vĩnh chỉ sợ trong lòng đã sớm e dè. Thạch đại nhân chính là đã nhận ra điểm này nên sớm chiêu hàng hắn. Chỉ có điều, hiện tại Sơn Ngộ Duy Vĩnh quản lý hữu sương quân của Tây Hạ. Nếu có thể lợi dụng điều này sẽ làm Tây Hạ trực tiếp tan rã. Nhưng lần này vì cứu chúng ta, Thạch đại nhân đã không thể không bại lộ quân cờ này.
Nói đến đây, hắn thở dài một tiếng. Quân Tây Hạ chia làm tả hữu sương quân. Vốn dĩ Sơn Ngộ Duy Lượng quản lý tả sương quân, quản lý năm đội quân. Trong khi đó Sơn Ngộ Duy Vĩnh quản lý hữu sương quân, thống lĩnh bảy đội quân. Có thể nói là quyền lực lớn vô cùng, nhưng chính là vì gián tiếp không muốn tiến công Tống triều đã làm cho Nguyên Hạo động sát khí, muốn giết Sơn Ngộ Duy Lượng, khó tránh khỏi sẽ làm cho Sơn Ngộ Duy Vĩnh nảy sinh tâm ý phản bội.
Nhưng đến bây giờ Sơn Ngộ Duy Vĩnh vẫn không gia nhập Tống triều, như vậy khẳng định là Thạch Kiên đã ăn bày hắn vào việc lớn.
- Nếu hắn không cùng chúng ta giao thủ sẽ khiến cho Nguyên Hạo dễ dàng nhận ra. Như vậy nhẹ nhất cũng miễn đi chức vụ của hắn, hiện tại chúng ta còn có thể chạy trốn sao?
Những lời này rốt cục làm cho Chu gia huynh đệ bớt đi sự tức giận.
Tuy nhiên đến buổi tối ngày hôm sau, sau khi Sơn Ngộ Duy Vĩnh vào thành, Chu Sỉ, Chu Hận nhìn hắn, ánh mắt vẫn có chút tức giận
Sơn Ngộ Duy Vĩnh còn vỗ vỗ vai hắn nói:
- Ngươi chính là tên tiểu lang tướng quân kia phải không. Không cần tức giận, chỉ cần gọi ta một tiếng đại nhân là được.
- Ta sao phải gọi ngươi là đại nhân
- Chu Sỉ vừa tức vừa giận nói.
Sơn Ngộ Duy Vĩnh lấy từ trong ngực ra một ấn phù, đưa cho Chu Sỉ xem
Trên ấn phù đúng là chữ phó sứ cơ mật Đại Tống. Đây chính là chức quan nhị phẩm, lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với Chu Sỉ.
Sơn Ngộ Duy Vĩnh đắc ý nói:
- Tiểu tử, gọi hay không.
Chu Sỉ nín thở, nhưng không có cách nào, đành phải buồn bực mà hô một tiếng:
- Vâng, đại nhân
Hắn không gọi không được, cha hắn Chu Lịch đang đứng một bên trừng mắt nhìn hắn.
Ấn phù này đúng là do Thạch Kiên đưa cho Sơn Ngộ Duy Vĩnh. Hắn sợ sau khi Sơn Ngộ Duy Vĩnh lập được đại công, ngược lại sẽ bị những thế lực tiểu nhân trong triều ghen ghét, kết quả sẽ chỉ ban cho một chức tiểu quan vô phẩm, điều này sẽ làm hắn thất vọng đau khổ, về sau sẽ không muốn gia nhập Tống triều. Hắn hiện tại tiền trảm hậu tấu, để cho những kẻ đó cũng chẳng có cách nào khác. Hiện tại nhìn thấy bộ dáng của Chu Sỉ, Sơn Ngộ Duy Vĩnh cũng cảm thấy vui vẻ.
Tuy nhiên sau khi vào phòng nghị sự, Sơn Ngộ Duy Vĩnh đã nói, không có khả năng đem toàn bộ đại quân bỏ chạy, bởi vì bọn họ phải có thời gian tầm bảy tám ngày mới tới biên giới Tống, cho nên trong thành phải lưu lại một số lượng quân Tống để hấp dẫn lực chú ý của quân Tây Hạ. Nếu là như thế, bọn họ phải rời đi ban đêm, nếu không hơn mười vạn người cùng hành động, không làm cho người khác chú ý mới là lạ.
Thêm đó Sơn Ngộ Duy Vĩnh còn nói thêm, hắn yêu cầu quân Tống mặc quần áo nhẹ nhàng xuất phát, dọc đường đi hắn đã an bài lương khô và địa điểm nghỉ ngơi, cũng giúp bọn họ dẫn đường, đây là do một đứa cháu trai của hắn giúp. Về phần để ai lưu lại, việc này chính bọn họ tự quyết định, nhưng thời gian cho bọn họ không còn nhiều, trong hai ngày, hắn sẽ đưa toàn bộ người đi.
Hắn vẫn chưa nói với bọn họ, vì đi từ Thiên Đô Sơn đến Lục Bàn Sơn sẽ phải đi qua vùng Hắc Sơn binh lực yếu ớt, điều này cũng sẽ hấp dẫn sự chú ý của Nguyên Hạo, đồng thời giảm bớt đại quân trông coi thành Linh Châu. Thạch Kiên lúc này mới triển khai trận chiến vượt sông Hoàng Hà, cùng với đại quân lưu lại cố thủ ở Hưng Khánh để hấp dẫn sự chú ý tiện cho bọn họ trốn thoát.
Hắn không thể nói là vì sợ nói ra sẽ ảnh hưởng đến khí thế quân Tống, họ sẽ chạy đến Hưng Khánh giải cứu Thạch Kiên, đến lúc đó cứu không được mà lại còn làm hỏng kế hoạch của Thạch Kiên
Cũng vào sáng ngày hôm nay, Nguyên Hạo mang theo đại quân đi thu phục Hưng Khánh phủ, nhưng hắn lại giả bệnh không có tiến đến. Đằng sau thì lại làm một bước lợi dụng chức quyền đổi những binh lính trông coi vùng cửa nam thành những thân tín của mình. Những binh lính này toàn bộ là từ bộ tộc Sơn Ngộ, bọn họ và người nhà của bọn họ toàn bộ đã gia nhập Tống triều. Kỳ thật hiện tại đã có rất nhiều bộ tộc thèm muốn cuộc sống giàu có của Tống triều, cứ đánh đánh giết giết mãi như vậy bọn họ cũng không vui vẻ gì.
Sơn Ngộ Duy Vĩnh còn nói, thành Linh Châu ít nhất cũng không thể lưu lại quá năm nghìn quân, nếu không nhìn thấy quân Tống đi đi lại lại trên đầu thành, quân Tây Hạ không nghi ngờ mới là lạ.
Sau khi Sơn Ngộ rời khỏi, những tướng lĩnh quân Tống đều tin lời hắn nói, nếu không hắn cũng không có khả năng có được ấn phù của phó sứ cơ mật. Nhưng ai lưu lại, mọi người lại tranh cãi nhau, không phải bọn họ sợ chết, không muốn lưu lại mà là bọn họ tranh nhau lưu lại.
Ngay cả Hạ Tủng cũng ôm ý tưởng lập công chuộc tội yêu cầu lưu lại, nhưng những người này một người cũng không tin, bọn họ thậm chí còn hoài nghi mặt trước bọn họ vừa đi, mặt sau Hạ Tủng đã mật báo với Nguyên Hạo
Phải nói là, lúc này tại Linh Châu võ tướng đều có khí khái, giống như Chủng, Dương, Chu thấy địch tới bọn họ còn không sợ chết. Nhưng cuối cùng Tào Vĩ nói:
- Để bản quan lưu lại, dù sau lần này bản quan bệnh rất nặng, nếu có trở lại triều đình cũng không sống được quá vài ngày, không bằng để bản quan lưu lại tự mình chiến đấu vinh quang một lần cuối.
Như vậy được sao? Tào Vĩ xuất thân danh môn, cả đời sống trên ngựa chiến, đều là thần tượng của những người này, không một ai đồng ý cả.
Cuối cùng chính là Tào Vĩ phát cáu, hắn nói:
- Đại trượng phu chết phải xứng đáng, ta hiện tại chết cũng chính là cái chết có ý nghĩa.
Đồng thời lợi dụng chức quyền trong tay cưỡng ép để mình được lưu lại, và tuyển ra một ít binh lính già không sợ chết, còn có một số binh lính bởi vì thương tật, sẽ liên luỵ đến hành động của năm nghìn binh sỹ mà tình nguyện ở lại Linh Châu.
Nhìn Tào Vĩ đứng ở trên đầu thành, hình bóng già yếu gầy còm, thậm chí còn khiến cho người ta hoài nghi một trận gió cũng có thể thổi bay hắn. Phạm Trọng Yêm bỗng nhớ đến một câu thơ:
Phong rền vang hề dịch nước lạnh, tráng sĩ hề vừa đi không còn nữa phản
(Gió thu thổi lạnh, hề,
Nước sông Dịch lạnh tê,
Tráng sĩ một đi không trở về)