Mục lục
[Dịch] Đại Tống Chi Phong Lưu Tài Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ cập bến Tuyền Châu sáu ngày trước. Ban đầu họ lục tục vận chuyển hương liệu xuống, nhưng càng lúc thấy càng nhiều người khiến họ luống cuống, vội vàng thỉnh cầu tri huyện Tuyền Châu trợ giúp. Cho tới lúc quan binh tới, với sự hộ tống của quan binh, họ mới dám dỡ hương liệu cho vào kho hàng.

Buổi tối, thành Tuyền Châu tổ chức yến hội long trọng. Mọi người nhìn đám du thương với con mắt vô cùng hâm mộ, dọc đường đi không ngừng hỏi han. Ngay lúc nhập tiệc, rất nhiều người tới gặp bọn họ, xin gia nhập, nhưng đám du thương đều cố gắng thuyết phục bọn họ chờ đợi, bởi vì mùa hè, đại dương vô cùng nguy hiểm, phải chờ tới mùa thu mới có thể tiếp tục. Đám thương nhân không cam lòng, nhưng cũng không làm gì được, đành phải cố gắng kìm chế, đợi mùa thu tới sẽ đi làm một chuyến, chỉ một chiếc thuyền hương liệu thôi, giá trị bao nhiêu tiền ? Có lẽ, cả đời chỉ cần làm một chuyến là đủ.

Hoàn thành đại công lần này, đám du thương tất nhiên không quên báo tin vui cho Hoàng thượng, đồng thời dùng khoái mã, ngay lập tức dâng lên vô số hương liệu quý báu, gấu Koala và một khối lục bảo thạch lớn do họ phát hiện ở tân đại lục.

Mười ngày sau, trên đại điện, tất cả lặng ngắt như tờ, bọn họ không phải không biết Giang Cập thành công, mà là ngẩn người trước tấm bản đồ. Bản đồ này chính là bản đồ mà Thạch Kiên vẽ ở Tôn gia. Hiện tại Giang Cập đã đặt cột mốc biên giới đại Tống ở Úc Đại Lợi và Indian, Mỹ Châu cũng vậy, nhóm người du thương bọn họ đã lập công lớn, với việc đặt cột mốc mở rộng lãnh thổ, công tích lúc này khó có thể cân đo được.

Nhìn trên bản đồ, nhìn diện tích Tống triều, sau đó nhìn diện tích ba đại lục kia, tất cả đều líu lưỡi, nói không ra tiếng.

Tống Chân Tông là vua một nướng, nhưng nhìn tấm bản đồ hắn cũng không khoỉ toát mồ hôi lạnh, càng nhìn càng cảm giác như mình đang mơ vậy.

Hắn nghĩ tới phụ hoàng, trước kia vì đánh chiếm Lục Châu mà phải chiến đấu với Liêu Quốc, máu rơi ngàn dặm. Nhưng mười tỉnh Lục Châu so với mấy đại lục kia ? Quả thực đom đóm so với mặt trăng.

Ba khối lục địa này, đất đai phì nhiêu, hương liệu thừa thãi, chỉ có một ít thổ dân, không giống như Liêu Quốc, khắp nơi đều là lũ người man rợ.

Hắn lại nghĩ tới bài thơ trước kia Thạch Kiên viết, hiện tại, thực sự hắn cảm thấy hắn còn vĩ đại hơn Tần Thuỷ Hoàng, vĩ đại hơn Hạng Võ, thậm chí còn có ý nghĩ ngỗ nghịch, ngay cả phụ thân, nội tổ cũng không vĩ đại bằng hắn.

Trầm ngâm một lúc lâu sau, hắn mới nói:

- Nói như vậy, lãnh thổ kia là của trẫm ?

Hắn mở miệng, giọng nói khản đặc, thanh âm thay đổi mấy lần liền.

Các đại thần nhìn nhau, vẻ mặt cực kỳ cổ quái, không biết phải nói gì cho phải.

Lúc này, chỉ có Vương Khâm bước ra nói:

- Chúc mừng bệ hạ, khó trách mấy năm nay trời đều có dị tượng, hoá ra là như vậy. Bệ hạ có thể nói là thiên cổ đệ nhất quân vương.

Không phải sao ? Đại Tống giàu mạnh, lại thêm hai đại lục cùng một châu….

Chỉ có điều, việc này không phải quá dễ dàng sao ?

Lý Địch lúc này cũng đã trấn tĩnh, bẩm:

- Bệ hạ, xin đừng quên vết chân của thái tổ xưa kia.

Tống thái tổ Triệu Khuông mang binh vượt sông, đánh chiếm mở rộng lãnh địa, nhưng ngại vùng tây nam hoang vắng, nếu tiến đánh sẽ hao tài tốn của, nên quyết định không tiếp tục tiến đánh, vì thế sau này tiếc nuối, vẽ ra môt bức tranh tràn ngập ưu tư trên đề mấy chữ:

“Giang sơn của trẫm”

Sau đó Triệu Khuông không tiếp tục tấn công Thổ Phiên và Đại Lý mặc dù lúc này cả hai nước đều rất yếu nhược, với năng lực của Triệu Khuông hoàn toàn có thể thu phục.

Lý Địch còn nói:

- Lãnh thổ lớn như vậy, kinh doanh dễ dàng như vậy tất sẽ rất dễ bị người ta để ý.

Ý hắn muốn nói, mấy người du thương kia có thể giao dịch với dân bản xứ dễ dàng bởi dân ở đó lạc hậu, lại ít nguời nhưng muốn thống trị cũng rất khó khăn. Mỹ Châu và Bắc Mỹ Châu lớn như vậy, dù phái đi trăm vạn người cũng là muối bỏ bể, huống gì là thống trị ?

Phạm Trọng Yêm lúc này chợt bước ra, tấu:

- Khởi bẩm bệ hạ, Thạch Kiên nhờ mấy người du thương đi chuyến này chủ yếu là để tìm hạt giống lương thực, giúp cho con dân đại Tống không còn đoó khát chứ không phải muốn chiếm lấy mấy đại lục mênh mông kia. Mấy người du thương kia mặc dù có được loại thyền tiên tiến do Thạch tướng công thiết kế vẫn mất tới hai năm mới có thể đi một chuyến. Có thể nói, giao dịch rất khó khăn chứ không hề dễ dàng.

Tống Chân Tông chợt tỉnh, hắn biết hai đại thần của hắn nói đều có lý. Nhưng mắt hắn vẫn nhìn vào lãnh thổ rộng lớn kia !!! Nếu cứ nhứ vậy mà vứt bỏ, thật đau mà….

Vương Khâm nhìn vẻ mặt của hắn, tự nhiên hiểu hắn suy nghĩ cái gì, vì thế lại tấu:

- Cổ Kim có bao nhiêu thiên tài ? Có ai thần kỳ như thiếu niên ở Hoà Châu kia không ?

Nhắc tới Thạch Kiên, tinh thần Tống Chân Tông trong nháy mắt lại hứng khởi trở lại. Đúng vậy, Thạch Kiên quả thực là một thần nhân, vì thoát khỏi cảnh túng quẫn mà sáng tạo Thần Đồng Tửu, ngay cả giặc Liêu Quốc cũng ưa thích không thôi, ba bộ tiểu thuyết hắn viết không bộ nào không chấn động thiên hạ. Hiện tại mấy tên du thương theo lời của Thạch Kiên đã lấy về đuợc hạt giống lương thực. Ngẫm lại, lịch sử cổ kim thực không ai có thể sánh ngang với tiểu thần đồng thần kỳ kia.

Vương Khâm lại nói:

- Nguyên nhân chính cho thành công lần này là nhờ Hoàng thượng có thánh nhân chuyển thế, tiểu thần đồng phò trợ. Thạch tiểu thần đồng đóng cửa trong nhà nhưng từ sách vở tìm ra ánh sáng, nói về trí kế, chỉ bằng vào cuốn Tam Quốc Diễn Nghĩa kia, thử hỏi xét về tài trí ai có thể hơn hắn ? Hơn nữa hắn mới bao nhiêu tuổi ? Chuyện hoàng thượng đang đau đầu quả có khó khăn, nhưng thần nghĩ tiểu thần đồng chưa chắc không có cách giải quyết.

Câu này của hắn nếu Thạch Kiên nghe thấy nhất định sẽ kêu lên:

- A di đà phật, may mà đây là xã hội phong kiến, người dân mê tín, nếu không ta tất sẽ bại lộ…..

Nói xong lời này, tất cả đại thần đều lộ ra ánh mắt khinh bỉ nhìn Vương Khâm, đây là một lãnh thổ rộng lớn gấp mấy chục lần đại Tống, muốn giữ nó, khai phá nó, cần bao nhiêu nhân lực vật lực ? Không ngờ hắn lại muốn một thiếu niên mười tuổi nghĩ cách. Thậm chí lúc này, ngay cả những tên cùng phe của Vương Khâm cũng cúi đầu ngượng ngùng liếc hắn.

Lý Địch nhịn không nổi, nói:

- Thần phản đối, Thạch Kiên mặc dù trí tuệ hơn người nhưng lần này lập được công lớn cũng là nhờ nghe bạn phụ thân hắn nói chuyện. Chỉ có điều người khác không ai tin, duy chỉ có hắn ghi nhớ. Về phần lãnh thổ rộng lớn kia thì nó quá xa Trung Nguyên, sao có thể tới đó khai phá, làm thế nào có thể cai trị được, dù cho Khổng Tử sống lại, Nhan Mạnh chuyển thế cũng không có cách, làm sao một thiếu niên mười tuổi có thể nghĩ ra ?

Hắn nói xong, các đại thần đều gật đầu, đây mới là lời của chính nhân quaâ tử.

Tống Chân Tông thấy hắn nói có lý, nhưng bỏ đi lãnh địa này…

Trong lòng hắn thầm cân nhắc, một lúc lâu sau mới nói:

- Được rồi, trẫm sẽ cho người tới Hoà Châu hỏi ý tiểu thần đồng, nếu có biện pháp thì tốt, không có thì thôi.

Các đại thần không ai lên tiếng.

Ở Hoà Châu, Thạch Kiên bắt đầu mọi việc.

Sau khi thu hoạch hoa màu, Hoa tri huyện phái người an bài chỗ nghỉ cho đám du thương, mặc dù mấy người này đều sốt ruột muốn về Tuyền Châu nhưng tất cả đều nín nhịn bởi bây giờ đêm cũng đã khuya, không nghỉ ngơi không được.

Dọc đưòng họ kể cho Thạch Kiên việc họ vô tình phát hiện một gốc lục bảo thạch rất lớn, cũng nói đã dâng lên Hoàng Thượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK