Hắn lập tức dẫn theo đại quân tự mình đuổi theo. Nhưng khi hắn tới cánh rừng Liễu Lâm hồng kia, đã là sáng ngày hôm sau, Thạch Kiên mang theo binh lính sớm đã được nghỉ ngơi tốt mà chạy như điên về hướng nam. Chỉ còn lại một vài thi thể của binh lính bát hỉ quân và thi thể binh lính lạc đà đã bị chết. Nguyên Hạo khoé miệng co giật một chút, đội quân lạc đà chỉ là nhỏ, bát hỉ quân là tâm huyết của hắn, trước kia khi cùng người Hồi Hột giao chiến, hắn chính là dựa vào đội quân này giành được thắng lới.
Hắn hạ lệnh chôn cất bọn họ ngay tại chỗ.
Hiện tại ngay cả những binh lính đi theo hắn cũng cảm thấy bất mãn, bọn họ mạo hiểm trải qua thời tiết rét lạnh, tiến đến chặn giết Thạch Kiên, nhưng dưới sự chỉ huy của bệ hạ bọn họ, bóng dáng kẻ thù cũng không nhìn thấy đâu, mà lại phải mai táng thi thể đồng bọn của chính mình.
Thạch Kiên dẫn theo một số lạc đà thu được, tuy rằng bọn họ chỉ có hai ngày phải rời khỏi sa mạc để tới Hà Tây, nhưng lạc đà này ngược lại sẽ làm liên luỵ đến tốc độ của bọn họ, tuy nhiên hắn thật sự luyến tiếc những Toàn Phong pháo.
Lần này sự xuất hiện của Thạch Kiên đã làm chấn động Tây Hạ, không cần Nguyên Hạo chỉ bảo, Cam Túc quân ti phái binh lính chặn hướng đông, Tây Bình quân ti phái binh lính chặn hướng tây, ý đồ đem đội quân của Thạch Kiên vây hẹp lại trong khe nhỏ.
Hiện tại trong phạm vi nhỏ bé của Túc Châu và Tuyên Hoá phủ lại chứa gần bốn vạn binh lính Tây Hạ.
Sách lược này rốt cục có hiệu quả, Thạch Kiên quả thật bất đắc dĩ phải lui về hướng Kỳ Liên sơn. Thạch Kiên buộc phải đi qua một ngọn núi trước Kỳ Liên sơn, núi này lớn, sau lưng lại là vách núi, phía trước là mấy vạn binh lính Tây Hạ. Thạch Kiên cùng quân Tống trên cơ bản chính là đang đi trên tuyệt lộ, nhưng cứ như vậy làm Nguyên Hạo thực buồn bực, hắn sai người lên núi tiến công.
Cả dãy núi cao lien mien bất tận, trên các đỉnh núi đều là tuyết trắng, giống như ở giữa bầu trời bị xuyên thủng một mảng. Sườn núi mây khói vấn vít, khiến cho toàn bộ Kỳ Liên sơn chiếu rọi giống như tiên cảnh.
Thạch Kiên nhìn xa xa trời núi mênh mông, lại nhìn xuống dưới chân phiến đá giống như cắt từ vách núi, xuống nữa là một tầng dày băng tuyết. Ở giữa vách đá ngẫu nhiên còn có hai cây tiểu tùng cứng cỏi từ thạch nham vươn ra, linh hoạt, gió núi sắc bén thổi tới, làm cho trên thân cây đọng lại một ít tuyết, lộ ra một tầng lá màu xanh như ngọc bích.
Vách núi rất nhỏ hẹp, phía dưới cây cối giống như một hàng kiến nhỏ. Người đi từ phía trên nhìn xuống đều cảm thấy choáng váng. Nhưng Thạch Kiên nhìn vách núi cao như vậy, trên mặt lại xuất hiện ý cười. Chẳng lẽ hắn có biện pháp từ trên này đi xuống? Việc này không có khả năng, rất nhiều nơi giống như gương, căn bản tìm một nơi bám vững cũng khó, cũng đừng nghĩ dùng dây thắt nút để đi xuống, như vậy còn cần tới vài sợi dây thừng dài.
Núi này gọi là Bán Đao sơn, ở phía bắc sườn núi và nơi này giống nhau, bị phong hoá làm thành bình địa. Núi này không lớn, có thể là bởi vì nó lần lượt uốn theo Hà Tây, Thân Nghĩa Bân từ bản đồ Tây Hạ nhìn thấy tên của nó. Sau này nó gọi là gì, hoặc là bởi vì địa hình và dáng núi thay đổi, biến thành bộ dạng thế nào, Thạch Kiên cũng không biết, nhưng phía nam sườn núi toàn bộ là vách đá, hơn nữa đây gần như là góc vuông chín mươi độ.
Tô Sĩ Quốc cũng theo ánh mắt của Thạch Kiên nhìn về phương xa. Lúc này người Tây Hạ đã đến, làm ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của bọn họ. Tô Sĩ Quốc chỉ biết Thạch Kiên gọi Thân Nghĩa Bân cầm bản đồ này đi tới đại doanh nhìn suốt một ngày. Sau đó mới đưa ra một mệnh lệnh, sau nữa thì Tác Mặc Đồ liền mang theo binh lính Tây Hạ tiến đến.
Hắn biết nếu có thể bay qua Kỳ Liên sơn, lướt qua sông lớn và đầm lầy này mới may mắn gặp được bồn địa Tác ta, dưới sự dẫn đường của bọn họ là có thể tiến vào khu vực người Thổ Phiền. Nhưng mấu chốt là bọn họ liệu có thể đi qua vùng núi tuyết này không. Đừng nói đi, ngay cả đứng ở xa xa nhìn ngọn núi cao này cũng cảm thấy choáng váng đầu óc. Hiện tại loại thời tiết này, ở bất kỳ đâu, ngay cả vượn và khỉ cũng không leo lên được, chỉ sợ chim chóc có bay cũng không qua nổi.
Cho dù có thể leo qua Kỳ Liên sơn, nhưng bởi vì người Tây Hạ đuổi ngay sát phía sau, bọn họ thực sự hoảng sợ mới đi vào vùng núi cao này, muốn mượn thế núi cao để phòng ngừa quân Tây Hạ tiến công. Nhưng bọn họ làm sao mà đi tiếp được đây? Chân núi có mấy vạn đại quân Tây Hạ như hổ rình mồi, phía nam tuy không có kẻ thù nào nhưng Thạch Kiên làm sao tạo đôi cánh cho bọn họ bay xuống dưới?
Tuy nhiên khi Thạch Kiên vừa đến sau núi Bán Đao đã ngay lập tức đi lên đỉnh núi, dưới chân núi người Tây Hạ đang bắt đầu chuẩn bị tiến công, nhìn lại thì thấy Thạch Kiên khi ở trong tuyệt cảnh này dường như lại rất vui vẻ. Điều này làm cho mọi người không thể hiểu nổi.
Thạch Kiên nói:
- Đừng nghĩ nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ từ nơi này nhảy xuống
- Nhảy xuống
Vài người theo kịp đoàn người phía trước toàn bộ hét to lên. Bọn họ nhìn cảnh vật mơ hồ phía dưới, vách núi này cao bao nhiêu bọn họ không biết, nhưng họ biết không chỉ người, ngay cả là con mèo nhỏ từ trên này nhảy xuống cũng sẽ gặp phải lực phản chấn mà chết.
Thạch Kiên lại gật đầu nói:
- Đúng, chúng ta sẽ nhảy từ đây xuống. Nhưng phải là trước khi người Tây Hạ lên núi.
Nói xong hắn chỉ dưới chân núi. Dưới chân núi có một đội người Tây Hạ đang điên cuồng trèo lên núi.
Tuy rằng ỷ vào địa lợi, nhưng quân Tống vẫn như cũ bị tiến công lien tục, khiến cho phòng tuyến dần trở nên suy yếu.
Thạch Kiên mang theo một đám binh lính chứa nghi vấn đi tới giữa sườn núi. Đang có hơn hai nghìn binh lính gắng sức chặt cây, tạo thành một hàng rào. Chỉ cần hàng rào này dựng lên, hơn nữa nhờ vào địa thế, bọn họ có thể phòng thủ thoải mái.
Tuy nhiên hiện tại binh lính Tây Hạ cũng đã nhìn ra âm mưu của quân Tống. Bọn họ nhìn thấy hàng rào đang được dựng nên càng hung hãn tiến công.
Thạch Kiên ra hiệu cho đám binh Tống này sau đó hắn đi về phía chân núi.
Hiện tại hắn rốt cục có thể thấy dó tướng mạo của binh lính Tây Hạ, thật không ngờ có rất nhiều binh lính tuổi còn rất trẻ. Có những người mặt còn chưa có một cọng râu. Xem ra hai năm này Nguyên Hạo mấy lần thất bại đã khiến cho tráng niên nam tử trong Tây Hạ giảm bớt đi không ít. Cho nên lúc này mới chiêu mộ cả những thiếu niên binh đến cho đủ quân số.
Đồng thời hắn còn nhìn thấy trong tay những binh lính này có một tấm chắn bện bằng vải thô cứng. Loại này cầm trong tay có lẽ rất nhẹ, nhưng không thể chắn được sắt thép. Bởi vậy khi quân Tống bắn tên, rất nhiều binh lính Tây Hạ đã bị bắn thủng tấm chắn ngã trên mặt tuyết.
Thạch Kiên biết quốc khố của Nguyên Hạo đang trống rỗng, không đủ tiền để làm tấm chắn tốt hơn.
Hơn nữa dưới sự cổ động của hắn ở Hưng Khánh đã khiến cho rất nhiều người rời khỏi Hưng Khánh phủ, trong đó có rất nhiều người tay nghề giỏi. Không biết Nguyên Hạo tìm lại được bao nhiêu người, nhưng việc này gây ảnh hưởng rất lớn tới việc chế tạo vũ khí của Tây Hạ.
Hắn đã cảm thấy ở Tây Hạ đang như một con bệnh nguy kịch, bất cứ lúc nào chỉ cần bị cảm mạo sẽ mất mạng. Thời gian kéo dài bệnh cũng không lâu, nếu những thiếu niên binh lính này có thể trưởng thành thì chúng sẽ càng khát máu hơn, càng thêm rắc rối. Khi đó Tây Hạ giống như một con chim bất tử, mỗi lần chết đi lại càng trở nên mạnh hơn.
Dưới chân núi, người Dã Lợi Vinh dùng kính viễn vọng nhìn phía sườn núi. Đây là viên tướng mưu trí nhất của Nguyên Hạo. Hắn đã đề xuất rất nhiều cải cách với Trương Nguyên, hắn nói:
- Thương Ưởng có thể thi hành biến pháp mà làm dân giàu nước mạnh, Triệu Vũ có thể đánh tan người Hồ hung mạnh nguyên nhân chính là dùng hình phạt nghiêm khắc và phần thưởng hậu hĩnh.
Hắn đồng thời đề xuất lấy cải cách binh mã làm trọng điểm, phải chú ý dạy người nhân ái và cả lễ nhạc thi thư.
Hắn có rất nhiều kế hoạch tiến công. Hơn nữa hắn cũng rất được Nguyên Hạo tán thưởng. Nhưng Nguyên Hạo phản đối đề xuất đầu tiên của hắn, là vì hiện tại quốc nội chưa ổn định, chỉ với mấy ngàn người mà mạo muội tiến công Tống triều là tối kỵ. Thời xưa có Câu Tiễn nằm gai nếm mật, hiện tại bọn họ gặp nạn, có thể ẩn nhẫn ở nhà về sau khi quốc gia và thế cục ổn định, hùng mạnh bọn họ có thể báo thù rửa hận.
Nhưng có nhiều tộc trưởng không chờ nổi nóng lòng muốn trở về cứu bộ tộc của mình, hơn nữa Nguyên Hạo quyền to, ai khuyên hắn cũng không nghe. Hắn tìm được Trương Nguyên, nhưng Trương Nguyên chung quy cũng là người Hán, hắn sao dám đưa ra ý tưởng trái với Nguyên Hạo. Hơn nữa khi đó cuộc đấu trí của Trương Nguyên với Thạch Kiên đã an bài xong. Kết quả hắn chọc cho Nguyên Hạo không vui, cho nên hắn bị trục xuất đi.
Sau đó Nguyên Hạo thất bại trở về, mới thấy những lời hắn nói là đúng, một lần nữa bắt đầu triển khai theo.
Hắn nói với Nguyên Hạo:
- Bệ hạ, hiện tại trên núi binh Tống đã sắp sụp đổ, ta nên phái tiếp một đại quân leo lên.
Nguyên Hạo gật đầu một cái, hắn cũng đã nhìn ra tình hình ở sườn núi.
Nhưng tộc trưởng của bộ tộc này không đồng ý, bọn họ đều nói:
- Dù sao đội quân của Thạch Kiên đang đi vào tuyệt cảnh, chỉ cần bảo vệ tốt chân núi, bọn họ sẽ không thể phá vây ra ngoài, chỉ có thể chết trên núi.Lời bọn họ nói cũng có lý. Lần này Thạch Kiên chạy trốn, cũng không mang theo nhiều quân nhu, cho dù hắn muốn mang, hắn cũng không thể mang ra Nhã Bố Lại Sơn được. Núi này ngoại trừ tuyết trắng bao phủ một cái cây ngọn cỏ cũng không có. Trên núi có mấy ngàn người và trên một vạn chiến mã, ai có thể ở được vài ngày.
Còn có một phương pháp, đó là bọn họ giết chết chiến mã, như vậy vấn đề lương thực có thể tạm thời giải quyết, nhưng đã không có ngựa, bọn họ dựa vào cái gì để tác chiến?
Hiện tại bởi vì liên tiếp thất bại, trong tộc bọn họ nam tử tráng niên đã chết không ít, hiện tại mỗi người chết bọn họ đều cảm thấy đau lòng, có thể chết ít đi một người, bọn họ cũng cảm thấy vui vẻ hơn.
Nhưng bất kể là Nguyên Hạo, hay Trương Nguyên, hay Dã Lợi Nhân Vinh, bọn họ đều cảm thấy chỉ cần một ngày Thạch Kiên chưa chết, bọn họ đều cảm thấy bất an trong lòng.
Bởi vậy Nguyên Hạo hung hăng trừng mắt với bọn họ, nói:
- Các ngươi có thể cam đoan Thạch Kiên sẽ không chạy trốn nữa sao?
Một đám tộc trưởng này không ai dám nói tiếp, việc này ai dám cam đoan, trước mắt Thạch Kiên đã làm ra rất nhiều loại sự việc thần kỳ.
Nói tới đây Nguyên Hạo cũng nghi thần nghi quỷ, hỏi Trương Nguyên:
- Phía nam Bán Đao sơn này vách đá cao bao nhiêu?
Trương Nguyên đáp:
- Thần đã phái người xem xét, ước chừng khoảng hơn hai trăm trượng. Trừ khi Thạch Kiên là thần tiên có pháp thuật, bằng không hắn không thể đi xuống vách đá kia.
- Pháp thuật sao?
Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng. Tuy nhiên hắn không dám chủ quan, tiếp túc phái thêm năm nghìn người đi lên núi hỗ trợ, tăng cường tấn công lên núi.
Thạch Kiên chắp tay sau lưng, nhìn hai quân giao chiến, hiện tại hắn đã nhìn thấy nhiều tử thi và máu tươi, bắt đầu trở nên lạnh lùng. Lần này Thạch Kiên mang theo nhiều cung tiễn, người của hắn lại quá ít, không phải vạn bất đắc dĩ hoặc là kẻ thù không có phòng bị, giống như việc hắn đi cướp thành ba lần, hắn sẽ không để cho binh lính tiếp tục đánh nhau trực tiếp.
Sau ba lần công thành hắn đoạt lại được một đám cung nỏ bổ sung hao tổn. Mặt khác hắn cũng không tiếc bị chậm tốc độ mang theo Toàn Phong pháo. Nhưng loại máy bắn đá này quá nhỏ, trên núi lại có nhiều đá tảng, đa số rất lớn, không phải loại pháo to sẽ không đủ để phóng ra ngoài.
Tuy nhiên mấy trăm đài toàn phong pháo này cũng phát huy một chút uy lực, lợi dụng địa thế nên phóng được xa hơn. Dưới chân núi rất nhiều binh lính Tây Hạ bị bắn trúng đến đầu rơi máu chảy, có người bị hạ gục tại chỗ.
Dựa vào cung tiễn và toàn phong pháo, binh lính Tống và lính Tây Hạ tiếp tục đánh tiếp. Nhưng Thạch Kiên thấy tình hình chiến đấu gian khổ, đã có mấy trăm binh lính đã hy sinh.
Lúc này hắn lại thấy có năm nghìn binh lính Tây Hạ được bổ sung lên núi, trên sườn núi những binh lính Tây Hạ này nhìn thấy viện trợ ngày một nhiều, một đám người tiến công càng hung hãn, mấy lần vọt qua phòng tuyến quân Tống, bức bách quân Tống không thể không buông cung nỏ trong tay cùng bọn chúng đấu tay đôi.
Địch Thanh nhìn thấy tình hình này đã bắt đầu lo lắng. Địch Thanh một mặt chiến đấu, một bên quay lại nhìn người thanh niên đang đứng cách bọn họ không xa kia.
Hắn nhìn người đã mang đến cho họ những thắng lợi thần kỳ liên tiếp kia, bắt đầu nói chuyện.
Thạch Kiên chỉ dẫn cho binh lính dừng tốc độ dựng rào lại, sau đó gọi người đem mấy cái rương ra.
Nhưng rương này trên đường Thạch Kiên đều không mở ra, hắn coi như bảo bối, cho dù là thời điểm đội ngũ gian nan nhất, hắn cũng không dùng vật bên trong. Điều này khiến rất nhiều binh lính tò mò vô cùng, đã từng nghị luận bàn tán sau lưng hắn.
Nghe thấy Thạch Kiên nói đem mấy cái rương ra, lập tức có rất nhiều binh lính chạy như bay vác mấy cái rương đó mang đến.
Thạch Kiên nhìn về phương xa hít một hơi:
- Tuy rằng hiện tại rất lạnh, nhưng mùa xuân cũng sắp đến rồi.
Nói xong hắn nhìn vào trong thùng, lại tự nhủ nói:
- Ta không biết đem những vật này đến đây là chuyện tốt hay chuyện xấu. Tuy nhiên nếu đã mang đến, hãy để cho thế nhân xem một chút uy lực của các ngươi đi.
Nghe thấy Thạch Kiên nói trịnh trọng như vậy, những binh lính này vẻ mặt đầy nghiêm túc, nhưng trong nội tâm bọn họ đã vui mừng nhảy nhót.
Thạch Kiên nói:
- Mở chúng ra.
Khi binh lính cúi lưng xuống đột nhiên có vài tiếng diều hâu kêu lanh lảnh từ dưới thung lũng xông lên thẳng lên tận trời.
Khi binh Tống càng đi về phía Tây thì càng nhìn thấy nhiều diều hâu. Trong núi lớn mù mịt này, mấy con diều hâu nhỏ bé kia giang hai cánh, càng bay càng cao, cuối cùng dường như là lẫn vào chỗ sát nhập giữa đỉnh núi và chân trời.
Cứ như vậy, chúng càng bay lên cao, cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ, dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Điều này giống như chúng được bay thẳng vào trời xanh vậy. Tất cả binh Tống nhìn cảnh này đều cảm thấy kinh ngạc.
Bọn họ hồ nghi mà nhìn mấy cái rương, chẳng lẽ trong rương có cái gì có thể tạo nên dị tượng thiên nhiên sao?
Nguyên Hạo đã nhìn thấy vài con hùng ưng này. Ở Tây Hạ trong rất nhiều bộ tộc, ưng là động vật đại biểu cho cát tường. Chẳng lẽ hôm nay nhìn thấy điều này, có nghĩa là có thể công kích Thạch Kiên, hoặc là giết chết?
Hắn hét lớn một tiếng:
- Đánh trống trợ uy
Trống trận vang lên, nghe thấy tiếng trông, binh lính Tây Hạ lại càng không để ý dốc núi, cùng với một loạt tiễn bay của binh Tống, một tất cả đều liều mạng xông lên trên núi.
Đồng thời, trống trận này cũng làm thức tỉnh binh Tống.
Bọn lính mở cái thùng thứ nhất ra, rất nhiều người kéo tới xem. Bọn họ rốt cục đã nhìn được trong rương này có gì. Nhưng bọn họ thực thất vọng, trong rương chỉ có hơn một trăm cái gậy gộc kỳ quái, còn có ống sắt khá dài.
Nhưng trên vẻ mặt của Thạch Kiên lại là kích động. Đây là tâm huyết hắn cố gắng mang theo, hôm nay là lần đầu tiên mở ra cho mọi người biết.
Mấy thứ này chính là súng trường. Hơn nữa tất cả đều là súng trường tiên tiến, mỗi hộp đạn có chứa bảy phát và có thể bắn liên tục.
Nhìn bề ngoài chỉ như một cây sắt có chân bằng gỗ, nhưng giá trị chế tạo của nó rất đắt đỏ. Thạch Kiên dùng gần một năm sản nghiệp của hắn để thu mua, còn phải chia hoa hồng cho vương gia, mới có thể làm ra một trăm khẩu súng này, cùng với hai, ba vạn viên đạn. Phải biết rằng đó là số tiền mà một châu phủ cần một năm mới thu được ngần đó.
Không phải dùng sắt thép quý giá, không có nhân lực quý, hơn nữa cũng không có máy tiện tốt để làm ra súng ống với tiêu chuẩn cao, xác suất thành công thực ra rất thấp. Đặc biệt nòng súng và rãnh phải chuẩn. Bởi vậy, những khẩu súng và số đạn này trên cơ bản tương đương với vàng ròng.
Khẩu súng lục trên tay Thạch Kiên để phòng thân này cũng như vậy. Thạch Kiên thực không nghĩ là tạo được loại sung tốt như vậy, nhưng nhờ có sự thuận lợi từ kinh tế của Đại Tống, tuy không tạo ra đến ngàn khẩu, nhưng cũng có thể đạt đủ tiêu chuẩn cần thiết.
Tuy nhiên từ sau khi Hạ Tủng mang đại quân tiến vào Tây Hạ, Thạch Kiên bỗng có một loại dự cảm, cho nên hắn tiêu phí một lượng lớn tài lực để làm ra hơn trăm khẩu súng này mang theo phòng ngừa. Hơn nữa nếu hắn đoán không sai, đây cũng là hồi chiến đấu gian khổ cuối cùng, giống như hôm nay, gió thổi đến lạnh thấu xương nhưng dần dần đã trở nên dịu hơn.
Binh lính lại mở thùng thứ hai ra, bên trong toàn bộ là đạn, rốt cục cũng có người nhận ra, đây chính là vũ khí thần kỳ mà Thạch Kiên mang theo lúc tập bắn. Viên đạn này có màu đồng sẫm, dưới ánh sáng mặt trời vô cùng chói mắt.
Chẳng lẽ loại gậy dài này cùng với vũ khí trên người Thạch đại nhân giống nhau, đều lợi hại. Lúc này, bất kể những binh lính này liên tưởng thế nào, cũng chỉ có thể dùng hai từ lợi hại mà hình dung. Không lợi hại sao? Tô Nô Nhi và Khế Cốt Cân đều lợi hại, bọn họ đều là võ tướng quan trọng của Tây Hạ, nhưng kết quả đều bị Thạch đại nhân vừa nhấc tay đã giết chết.
Hơn nữa những vũ khí này còn lớn hơn loại vũ khí mà Thạch đại nhân mang trên người, nhất định uy lực sẽ lớn hơn. Nếu đoán không sai, thắt lưng Thạch Kiên đang giắt là súng lục, bất kể là tầm bắn hay uy lực đều không thể bằng súng trường. Nhưng súng lục dễ dàng mang theo, lại bí ẩn, ở thời đại này không thể nghi ngờ chính là vũ khí lợi hại để giết người cướp của bậc nhất.
Thạch Kiên chọn ra một trăm binh lính có nhãn lực tốt, dạy bọn hắn lắp đạn, dạy tư thế ngắm chuẩn xác. Trên thực tế loại súng này so với cung tiễn dễ dàng thao tác hơn, chỉ có điều hơi có một chút lực phản chấn, với thể lực của những binh lính này, lực phản chấn ấy có thể xem như nhẹ nhàng không đáng nói.
Lúc này trên sườn núi phòng tuyến của binh Tống đang bị lung lay sắp tan rã đến nơi, lúc này năm nghìn quân kia còn chưa tới nơi, có thể tưởng tượng, đợi khi năm nghìn người kia tới tiếp ứng, phòng tuyến này bất kỳ lúc nào sẽ mau chóng sụp đổ.
Vốn dĩ binh lính Tây Hạ là một đội quân mạnh, lần này vì để bắt được Thạch Kiên Nguyên Hạo còn hạ lệnh phong thưởng, mỗi người nếu giết được một binh Tống sẽ được thưởng mười quan tiền, giết chết hoặc bắt sống được Thạch Kiên sẽ được vạn lượng, còn phong quan tăng chức. Có lẽ mười quan tiền không nhiều như khi ở Hưng Khánh phủ Thạch Kiên ban thưởng một trăm quan, nhưng cũng không phải một con số nhỏ. Đặc biệt hiện tại kinh tế Tây Hạ đã ngày càng sa sút hơn.
Thạch Kiên lệnh cho hơn một ngàn binh Tống chuẩn bị tốt cung nỏ, lại lần nữa dặn dò một trăm binh lính kia cần phải nhắm tốt mới được bắn. Dù sao hắn mang theo đạn không nhiều. Sau đó liền hạ lệnh cho Địch Thanh dẫn người rút lui về phía sau.