Bố Nhĩ Tán Kim nghe xong lời nói lúc đầu của Thạch Kiên. Đầu tiên ông ta kinh hãi. Dường như Thạch Kiên tức giận rồi. Ông ta cũng không cho rằng chỉ dựa vào bộ tộc Trọng Vân để gây rối với mấy ngàn binh lính Tống của Thạch Kiên. Sau khi nghe nói xong. Ông ta mới yên lòng trở lại xoa hai tay vào nhau, nói:
- Lão hủ sớm đã nghe qua Thạch đại nhân bình dị gần gũi. Hôm nay gặp Thạch đại nhân quả nhiên độ lượng. Chỉ có điều Thạch đại nhân đúng thực là một quan văn. Đây là trò chơi của nhóm quân nhân Thạch đại nhân không cần tham gia cũng được.
Ông ta cũng sợ à. Nếu Thạch Kiên xảy ra chuyện. Những binh sĩ Tống này nổi giận. Bộ tộc Trọng Vân sẽ có thể gặp nguy hiểm thậm chí lâm vào cảnh giết cả bộ tộc. Tới lúc đó liên lụy cả mình cũng phải đi theo. Nghĩ tới đây hắn trừng mắt oán hận nhìn Bố Tang lườm một cái.
Xúc Đấu cũng khuyên Thạch Kiên không được bất đắc dĩ dắt đến một con trâu.
Nhưng Thạch Kiên nhận ra con trâu đực này rõ ràng gầy yếu hơn hẳn so với con trâu đực khi nãy. Ngay cả đi cũng không nổi. Xem ra là một con trâu đực sắp chết. Hắn cười cười. Nói:
- Xúc Đấu tộc trưởng. Bản quan cần hai con trâu. Hơn nữa còn phải mạnh khỏe hơn con trâu vửa rồi.
Xúc Đấu nhìn Thạch Kiên vừa lo sợ vừa nghi ngờ. Bố Tang là dũng sĩ gan dạ nhất của bộ tộc bọn họ nhưng Thạch đại nhân này không ngờ còn muốn tới hai con trâu đực to lớn mạnh mẽ. Chẳng lẽ hắn là một siêu cao thủ giấu mặt?
Bố Nhĩ Tán Kim lại khuyên can.
Thạch Kiên cười cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi không tin bản quan?
Bố Nhĩ Tán Kim bỗng nhiên mỉm cười. Nói:
- Pháp thuật.
Thạch Kiên từ khi tám tuổi thì nổi danh thiên hạ được xưng thần đồng trong thiên hạ. ngay cả bọn họ xa tận Tây Vực cũng được nghe qua câu chuyện của Thạch Kiên. Nhưng đó đều là những chuyện thương nhân triều Tống mang tới. Mức độ khoa trương của câu chuyện đã vượt qua “Tam quốc”. Sắp đạt tới “Bảng Phong Thần” rồi.
Thạch Kiên khẽ cười. Pháp thuật, chính mình sắp giả thần giả thánh rồi.
Vì thế Bố Nhĩ Tán Kim cũng sai Đấu Si làm theo sự chỉ bảo của Thạch Kiên. Ông ta cũng muốn xem xem pháp thuật của Thạch đại nhân này.
Trong chốc lát. Hai con trâu đực được đưa đi lên. Mặc dù chúng không thể cường tráng bằng con trâu đực vừa đấu với Bố Tang. Nhưng cũng không kém hơn là mấy.
Thạch Kiên không ra sân. Hắn gọi người bộ tộc Trọng Vân dắt một con trâu đực vào giữa sân. Sau đó quay sang nói với Tống Minh Nguyệt một tiếng. Tống Minh Nguyệt rống to nhất vừa rồi hắn chứng kiến tiểu tử này chỉ là giết con trâu nhỏ. Vậy mà ý đã dương dương tự đắc. Hắn vốn nhìn không ưng mắt. Ở quê hắn ngay cả trâu cũng hàng phục rồi. Huống hồ chỉ là con trâu bé nhỏ này. Hắn đi vào giữa sân. Lập tức cởi áo ra. Lộ ra một thân hình khủng bố
Nghe đến đại quan triều Tống phải khiêu chiến với hai đầu trâu đực. Chính trong lúc già trẻ gái trai bộ tộc Trọng Vân hân hoan. Tất cả vây quanh lại đây. Nhưng trông thấy Thạch Kiên lại không có ở sân. Mà là phái thanh niên to cao này ra sân. Có vài thanh niên cùng Bố Tang quan hệ thân thiết. Đã biết nguyên nhân. Bọn họ cất tiếng xì xào. Nhưng bọn họ còn là vì vóc dáng Tống Minh Nguyệt mà trầm trồ khen ngợi.
Tống Minh Nguyệt không dùng lửa để trêu đùa con trâu đực này. Mà là tìm một mảnh vải đỏ. Lắc lư ở trước mặt con trâu. Đây là Thạch Kiên học được của các võ sĩ đấu bò tót ở Tây Ban Nha từ các thế kỷ trước. Nhưng hắn thật không ngờ. Sau này dùng miếng vải đỏ đấu trâu. Không ngờ trở thành truyền thống vinh quang hạng nhất của người Hồi Hột. Về phần đấu sĩ đấu bò ở Tây Ban Nha. Cũng đổi thành đấu sĩ người Hồi Hột. – Đến ngày mùa, ngày 20 tháng 3. Cũng chính là đêm nay Thạch Kiên ở thành Đại Truân này. Vô số người đi vào thành Đại Truân. Tham quan người Hồi Hột biểu diễn trọi trâu.
Con trâu đực kia không tới một phút đồng hồ. Đã bị tấm vải đỏ này chọc giận. Nó hùng hổ nhằm hướng Tống Minh Nguyệt vọt tới.
- Đao! Đao!
Nhìn thấy Tống Minh Nguyệt vẫn còn tay không. Bố Nhĩ Tán Kim và Xúc Đấu Si kêu lên.
Nhưng Tống Minh Nguyệt căn bản không có nhìn đến thanh loan đao đang ở trên mặt đất. Hắn ta nhìn chằm chằm vào con trâu đực đang vọt tới. Đợi cho tới khi con trâu đực tới gần người. Hắn ta lại gầm to lần thứ hai. Một tay nắm lấy hai sừng của con trâu.
Con trâu đực này giận điên lên mà cố hết sức. Chính là khiến Tống Minh Nguyệt không phân biệt nặng nhẹ lùi một chân đứng trụ phía sau. Tống Minh Nguyệt chỉ là bị nó dồn sức đẩy lùi hai bước. thì đứng vững vàng rồi.
Con trâu đực này vẫn không phục. Cúi đầu. dùng sức muốn quật ngã Tống Minh Nguyệt. Một người một trâu ngay trong góc sân này đấu sức hăng say.
Cảnh tượng này cũng khiến Bố Tang há to miệng mong ngóng. Đến nói cũng không nói lên lời. Anh ta có thể giết chết con trâu đực. Nhưng cũng là lợi dụng sự linh hoạt. Cùng trâu đực tấn công bên sườn, lợi dụng vũ khí, tài năng để giết chết trâu đực. Nhưng Tống Minh Nguyệt đó dám thản nhiên cùng trâu đực trực tiếp đấu sức. Nhưng hắn không biết Tống Minh Nguyệt vốn có sức lực hơn người ra ra cũng không có sở trường nào khác. yêu cầu hắn nhanh nhẹn. Chẳng bằng bảo hắn ta học viết chữ hoặc là học thêu hoa.
Cùng với việc Tống Minh Nguyệt đứng vững vàng. Con trâu đực này cũng mất đi động lực vọt tới. Con trâu này chậm dần lại.
Rồi bị Tống Minh Nguyệt đẩy ngược trở lại.
Tất cả người bộ tộc Trọng Vân đứng xem trợn mắt há hốc mồm. Đây là sức lực đến mức nào!
Nhưng để bọn họ càng kinh ngạc Tống Minh Nguyệt đột nhiên hô một tiếng:
- Lên!
Sau đó hắn ta nắm lấy hai sừng của con trâu này. Từ từ nâng con trâu đực lên không trung. Con trâu đực này sợ hãi nó còn chưa gặp tới tình huống như vậy. Bốn chân nó đạp trong không trung điều này không làm cho nó tức giận. Ngược lại khiến nó càng thêm phần sợ hãi. Ở trên không trung nó lien tục phát ra những tiếng kêu hoảng hốt.
Tống Minh Nguyệt gầm lên lần thứ ba. Sau đó lập tức đem ném con quái vật hung hăng to lớn trăm cân ra ngoài. Con trâu đực này rơi trên mặt đất. Còn kêu lên một tiếng rầm lớn. Đợi khi con trâu đực đứng lên. Tống Minh Nguyệt lại đi tới.
Con trâu đực này đã sợ hãi có lẽ trong suy nghĩ của nó. Đây không phải là người. Là yêu quái. Nó liền tung người chạy thục mạng ra phía ngoài.
Mọi người thấy cảnh tượng như vậy. Rộ lên một trận cười đầy vui vẻ. Sau đó đồng loạt phấn khích vỗ tay nhiệt liệt đối với màn biểu diễn của Tống Minh Nguyệt.
Nhưng Tống Minh Nguyệt miệng hắn còn ngoác ra cười ngây ngô.
Thạch Kiên thấy hắn ta có hành động xấu hổ như vậy. Lập tức gọi hắn ta trở về. Sau đó hắn cũng đi vào trong sân bảo tộc trưởng đem tới một con trâu đực khác.
Chứng kiến màn biểu diễn vừa rồi của Tống Minh Nguyệt người bộ tộc Trọng Vân không dám lại coi khinh người Tống. Bọn họ lại một lần nữa vỗ tay vìThạch Kiên.
Thạch Kiên cũng dùng đao. Hắn dùng miếng vải đỏ đem vung lên hạ xuống trêu chọc con trâu đực phía sau cầm một vũ khí mà tất cả mọi người trong bộ tộc Trọng Vân chưa từng gặp qua.
Đương nhiên. Đây là súng lục.
Không có súng. Ngay cả trong tay Thạch Kiên có một cây bảo đao. Hắn cũng không dám chiến đấu với con trâu đực này. Hắn cũng không phạm phải sai lầm ngu ngốc này.
Con trâu đực đó đang từ phía trước xông tới. Nhưng mọi người đã nghe được ba tiếng nổ đanh gọn vang lên. Đầu con trâu đực cách thân thể Thạch Kiên còn có một đoạn rất dài. Thì đã nằm trong vũng máu. Nhưng trên đầu nó hiện ra ba cái lỗ máu.
Đây là hình thể nó quá lớn. Thạch Kiên sợ một phát súng bắn không chết. Cho nên bắn bổ sung thêm hai phát.
Màn biểu diễn của Thạch Kiên không phấn khích. Nhưng cả trường đấu đều lặng ngắt như tờ. Những người trong bộ tộc Trọng Vân này không phải là đồ ngốc. Đặc biệt những năm gần đây. Trở lại những biến động không ngừng. Ngay cả nội bộ Quy Tư sau khi ổn định. Bọn họ có đôi khi vì bãi chăn nuôi hoặc là lợi ích này. Cùng với người Thổ Phiền tranh giành. Cùng với người Hoàng Đầu dân tộc Hồi Hột tranh giành. Còn cùng với Hắc Hãn quay về tranh đoạt (Bọn họ lúc này ở vào thế bốn bên giao tranh). Có đôi khi bọn họ còn giống như chính bọn Quy Tư đấu tranh nội bộ Hồi Hột. Đó đều là chém giết bằng đao thương thực sự. Còn như thương lượng. thì không bao giờ. Mảnh đất này, chỉ có sức mạnh mới là chân lý cao nhất.
Bọn họ tinh tường nhận thức được. Chỉ cần Thạch Kiên trên tay có vũ khí lợi hại này. Không chỉ nói bọn họ. Ngay cả Bố Tang cũng sẽ không phải là đối thủ của đại quan này. Bất kể Bố Tang dũng cảm tới cỡ nào. Cũng không có đợi cho Bố Tang đến gần hắn. Sẽ bị hắn dùng vật kỳ lạ này bắn chết. Thế thì đánh thế nào.
Thạch Kiên nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ. Biết là đã đạt được mục đích. Bởi vì bây giờ còn chưa tới tháng tư. Mà bọn họ trở về triều Tống còn phải đi qua cao nguyên Thanh Tàng. Ở đó còn rất lạnh. là do độ cao trên cao nguyên. Cho nên Thạch Kiên đồng ý lời mời của Xúc Đấu Si và Bố Nhĩ Tán Kim. Ở thành Đại Truân tạm thời khoảng nửa tháng. Trong thời gian ở đây. Hắn không tưởng tượng Bố Tang liều lĩnh như vậy tiểu tử không ngừng khiêu khích binh lính thuộc hạ của hắn. Rốt cuộc đem lại rất nhiều phiền toái.
Hắn đi tới trước mặt Bố Tang. Đặt tay lên vai anh ta vỗ một chút.
Bố Tang nhìn khẩu súng lục trong tay hắn. Trông thấy Thạch chụp bờ vai hắn. Lại càng hoảng sợ. Liền hướng về phía sau lùi lại.
Thạch Kiên nói:
- Không cần sợ. Các ngươi đều là con dân tốt của Đại Tống chúng ta.