Chương Năm: Tình Thế Chuyển Xấu.
- Két…
Cửa thư phòng mở ra.
Một trận gió thổi qua, một con thần điểu tựa như một ngọn lửa đã xuất hiện trước thư phòng, chính là Tiểu Thanh.
- U...
Đằng Thanh Sơn mở miệng phát ra một tiếng kêu lớn. Việc học tập thú ngữ cần phải có thiên phú, nhưng cường giả hư cảnh có thể khống chế thanh âm cực kỳ tinh tế. Mặc dù tâm tư Đằng Thanh Sơn đều bỏ cả vào thương pháp và ngộ đạo, nhưng cũng học được chút ít từ Lý Quân, nhất là một vài câu thú ngữ đơn giản. Mặc dù vẫn không thể trò chuyện với yêu thú bình thường được, nhưng việc chào hỏi và nói vài câu đơn giản thì không thành vấn đề.
Trong đôi mắt Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh tràn đầy vẻ vui mừng, cũng vui vẻ hót vang một tiếng.
Lúc này hai vợ chồng Đằng Thanh Sơn cùng với bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh đang đứng giữa đình viện.
- Tiểu Quân, muội hỏi Tiểu Thanh xem đã tra được bây giờ Lâm Lâm ở đâu chưa?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Được.
Lý Quân vội quay về phía bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh hót vài tiếng. Tiểu Thanh cũng trả lời rất nhanh.
- Thanh Sơn!
Lý Quân khẽ mỉm cười, nhìn Đằng Thanh Sơn:
- Tiểu Thanh đã hỏi thuộc hạ nó rồi, đã điều tra ra được nơi Lâm Lâm. Hiện giờ con nó đang ở cùng Tiếu Tiêu ở Toàn An Thành ở Vũ Châu.
- Đến tận Vũ Châu à, thật là to gan.
Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười.
Mười sáu năm qua, phần lớn thời gian bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh sống ở Man Hoang, nhưng cũng thường xuyên tới Đại Duyên Sơn. Đối với một con yêu thú hư cảnh thích phi hành thì dù sao Đại Duyên Sơn cũng quá nhỏ. Hơn nữa địa vị bất tử Phượng Hoàng cao quý, giữa Man Hoang mênh mông, dưới trướng Tiểu Thanh cũng có không ít thuộc hạ chim chóc, và những tộc yêu thú phi hành.
- Con bé Lâm Lâm trước mặt huynh thì rất vâng lời, nhưng nó trời sinh gan lớn. Không phải huynh không biết.
Lý Quân lườm Đằng Thanh Sơn:
- Chẳng phải là vì người cha này sao... Hồi nhỏ quá cưng chiều nó!
Đằng Thanh Sơn cười bất lực.
Sau đó hắn liếc mắt ra phía ngoài, hô:
- Người đâu!
Lập tức một thị nữ chạy tới, trộm liếc nhìn Đằng Thanh Sơn, hành lễ:
- Môn chủ.
- Ngươi đi mời Tông Lộ trưởng lão tới đây.
Đằng Thanh Sơn phân phó.
- Dạ.
Thị nữ cung kính thối lui, nhanh chóng đi mời Tông Lộ, trưởng lão Hình Ý Môn.
- Đêm khuya rồi, huynh bảo Tông trưởng lão tới làm gì? Việc gì cũng để đến ngày mai nói cũng không muộn mà.
Lý Quân khẽ nhíu mày.
Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu:
- Tông trưởng lão quen thức đêm, lúc này ông ta chưa ngủ đâu. Nếu không ta cũng sẽ không giao việc thu thập tin tình báo cho ông...
Tông Lộ là một thành viên Đằng gia trang.
Cửu Châu Đại Địa loạn lạc không ngừng, mỗi ngày đều có rất nhiều người cửa nát nhà tan. Tông Lộ là người lúc còn thiếu niên, trong lúc trốn chết được Đằng gia trang nhận nuôi. Kỳ thật có rất nhiều người giống như Tông Lộ, được người trong trang nhận nuôi. Như mẫu thân ‘Viên Lan’ của Đằng Thanh Sơn cũng chính là người được lão tộc trưởng Đằng Vân Long nhận nuôi.
Bây giờ Tông Lộ cũng đã hơn năm mươi tuổi. Năm xưa cũng đã từng thấy Đằng Thanh Sơn trưởng thành, Đằng Thanh Sơn rất tín nhiệm Tông Lộ.
Dù sao tuy là họ Tông, nhưng cũng không khác gì tộc nhân Đằng gia trang cả.
Đăng! Đăng! Đăng!
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ. Sau đó một bóng người mặc thanh bào xuất hiện trước cửa viện, chính là Tông Lộ. Tông Lộ mặc dù trên năm mươi, nhưng đầu vẫn lại không một sợi tóc bạc, hơn nữa cũng từng phục dụng một chút chu quả tửu, nên thân thể trông rất khỏe mạnh.
- Tông thúc, vào đi.
Đằng Thanh Sơn cười gọi.
- Môn chủ.
Tông Lộ đang cầm một xấp hồ sơ dày, cười nói:
- Giữa trưa hôm nay, ta nghe thấy tiếng cười của môn chủ. Đoán là môn chủ lần này bế quan có nhiều thu hoạch. Thuộc hạ xin được chúc mừng.
Đằng Thanh Sơn chỉ có thể bất lực cười.
Trong Đằng gia trang, từ bé quen gọi Tông thúc rồi. Nhưng bây giờ Tông Lộ lại nói là quy củ không thể phế. Nên trước mặt Đằng Thanh Sơn luôn tự xưng là thuộc hạ.
- Tông chủ, đây là tin tình báo hơn mười ngày qua từ các nơi đưa về. Hơn nữa có mấy cái rất trọng yếu.
Tông Lộ vội xấp hồ sơ đưa tới.
- À.
Đằng Thanh Sơn nhận lấy.
Bằng vào Thanh Sơn hội quán rải rác khắp các nơi trên Cửu Châu, hơn nữa người tu luyện nội gia quyền ngày càng xâm nhập sâu vào khắp các nơi, mặc dù bây giờ lưới tình báo của Hình Ý Môn đã thoát ly khỏi Quy Nguyên Tông, nhưng hiệu suất tình báo vẫn cực cao. Hơn nữa bây giờ Cửu Châu Đại Địa luôn luôn có những mạch ngầm mãnh liệt, nên Đằng Thanh Sơn đều muốn tự mình phê duyệt mọi tin tình báo.
- Được rồi, Tông thúc.
Đằng Thanh Sơn nhận tin tình báo rồi phân phó:
- Con bé Lâm Lâm mới đây lại trốn ra ngoài rồi.
- Đúng rồi. Nhưng Lâm Lâm tinh thông thuật dịch dung.
Tông Lộ lắc đầu nói:
- Hiện giờ thuộc hạ cũng chưa tìm thấy.
Đằng Thanh Sơn cười:
- Ta đã điều tra rồi, bây giờ Lâm Lâm đang ở Toàn An thành Vũ Châu. Còn có Tiếu Tiêu đi theo. Tông thúc, hẳn là có thể tìm được rồi đó.
- Ha ha, biết ở Toàn An thành thì dễ rồi.
Tông Lộ cười ha ha:
- Toàn An thành chỉ là một thành nhỏ, mỗi ngày cũng chẳng bao nhiêu người ở nơi khác lui tới. Muốn tìm hai nữ tử cũng không khó.
Bất luận là con gái Đằng Thanh Sơn Hồng Lâm hay cô bé Tiếu Tiêu, trong lưới tình báo cũng đều biết một vài đặc tính riêng của hai cô này.
Ví như...
Đi theo Đằng Hồng Lâm là một con chim nhỏ màu trắng. Chỉ cần phát hiện con chim nhỏ màu trắng, là có thể khẳng định Đằng Hồng Lâm ở quanh đó, trong vòng vài chục trượng. Đây là một trong những hình tính rõ ràng nhất. Nhưng con chim rất bé, nên khi Hồng Lâm cố ý che giấu, cũng rất khó tìm.
Nhưng còn có một biện pháp khác. Thị nữ Tiếu Tiêu luôn luôn đeo một giới chỉ trông rất bình thường. Đương nhiên, chỉ là nhìn thì như bình thường thôi. Đây cũng là một trong những biện pháp tìm kiếm.
- Ừm, tìm được rồi lập tức báo lại cho ta biết.
Đằng Thanh Sơn nói:
- Tông thúc, ngươi đi nghỉ ngơi đi.
- Thuộc hạ cáo lui.
Tông Lộ cười rồi rời đi.
Đằng Thanh Sơn cầm xấp tin tình báo dày cộp đi về phía thư phòng, còn Lý Quân ở lại cùng bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh trong đình viện tán gẫu. Nhất thời tiếng chim hót không ngừng vang lên, rất êm tai.
Trong thư phòng.
Đằng Thanh Sơn ngồi xuống, lật xem những tin tình báo, chăm chú đọc từng tin một. Đặc biệt những tin liên quan tới những động tĩnh của những đại tông phái khác, hắn lại càng cẩn thận xem xét. Sau những tin tình báo này, đều có những phụ lục phân tích của nhân viên tình báo Hình Ý Môn.
- Hả?
Trên mặt Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ vui mừng.
- Thanh Sơn, có gì mà cao hứng vậy?
Lý Quân cười đi tới.
- Ha ha, Hình Ý Môn ta lại có thêm một vị tiên thiên, sao ta không vui chứ?
Đằng Thanh Sơn cầm một tờ tin tức, không kìm được cười to lên. Nội gia quyền khác với Đạo Gia, Phật Tông. Muốn đạt tới cảnh giới tông sư, không yêu cầu quá cao về ‘Thần’. Nhưng lại yêu cầu về lĩnh ngộ quyền pháp cực cao!
Kiếp trước, Đằng Thanh Sơn cũng trải qua sinh tử, cuối cùng đạt tới cảnh giới tông sư Hình Ý Quyền. Kiếp trước, không ít người mới trên hai mươi tuổi đã đạt tới nội gia quyền tông sư rồi.
Kỳ thật quyền pháp cần trẻ trung. Phần lớn những người đột phá tới tông sư, đều là người trẻ tuổi. Nếu đến hơn năm mươi tuổi, lại rất ít hy vọng!
Bởi vì sau năm mươi tuổi, thân thể gân cốt và lục phủ ngũ tạng cũng thoái hoá, nên ảnh hưởng không nhỏ tới nội gia quyền. Khác với Đạo Gia nhất mạch và Phật Tông nhất mạch, chú trọng tới ‘thần’. Tuổi càng lớn, Thần càng mạnh, nên càng dễ dàng đạt tới cảnh giới tiên thiên. Đương nhiên nếu tuổi quá lớn, Thần đều bắt đầu hao mòn, tự nhiên cũng không cách nào đạt tới tiên thiên.
Trong mười sáu năm qua.
- Tam đệ tử Đằng Thanh Sơn, Tiết Tân, có thiên phú cao, hơn nữa Đằng Thanh Sơn tự mình chỉ dạy. Sau khi Hình Ý Môn khai sơn lập phái chín năm, cũng đã đạt tới cảnh giới tông sư (tiên thiên).
- Còn nhị đệ tử mình là Dương Đông, không am hiểu nội gia quyền, đi theo Đạo Gia nhất mạch. Mặc dù đang có địa vị rất cao ở Hình Ý Môn, nhưng sau khi Hình Ý Môn khai sơn lập phái mười lăm năm, mới đạt tới cảnh giới tông sư. Lúc này, trong đám đệ tử đời thứ ba đã có hai người đạt tông sư rồi. Đích xác Dương Đông hơi mất mặt.
- Ai thế?
Lý Quân vội đọc tin, kinh ngạc:
- Mạnh Lộ Đồng? Chính là người đầu tiên tham gia Hình Ý Môn sau khi chúng ta khai môn lập phái phải không?
- Đúng, chính là hắn. Ta vốn tưởng rằng hắn xuất thân phú quý, không chịu khổ sở bao giờ, rất khó có được thành tựu cao. Ai ngờ, lại thành người thứ ba đạt tới thiên tiên trong đám đệ tử đời thứ ba.
Đằng Thanh Sơn không khỏi cảm thán. Bây giờ Hình Ý Môn có vài chục vạn đệ tử, nếu tính cả Cửu Châu Đại Địa, thậm chí còn bị những môn phái khác chiêu mộ những đệ tử đã từng luỵện nội gia quyền.
E rằng, người tu luyện nội gia quyền đã vượt qua trăm vạn!
Mười sáu năm qua, bây giờ những người tu luyện trên hai mươi ba mươi tuổi là dễ dàng đột phá nhất, có thành tựu cao nhất!
- Mạnh Lộ Đồng này thật kiên nhẫn.
Lý Quân gật đầu cười nói:
- Có kiên nhẫn đương nhiên có thành tựu.
- Ừm, bây giờ Hình Ý Môn ta, trong đệ tử đời thứ hai có bốn người là tiên thiên. Trong đệ tử đời thứ ba có ba người là tiên thiên. Trong đệ tử đời thứ tư có hai người là tiên thiên. Còn đám đệ tử đời thứ năm chẳng có ai.
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu
- Tổng cộng chín tiên thiên. Trong đó có hai Đạo Gia nhất mạch. Bảy người còn lại đều là Nội Gia Quyền nhất mạch.
Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất vui:
- Đợi thêm một thời gian nữa, ta tự mình đi gặp Mạnh Lộ Đồng. Xem hắn rốt cuộc thích hợp với việc tu luyện thứ quyền pháp nào nhất.
Nội gia quyền phàm là người đạt tới cảnh giới tông sư, liền có tư cách được Đằng Thanh Sơn tự mình truyền thụ.
Đằng Thanh Sơn cầm lấy một tin khác. Vừa đọc, hắn đã không khỏi nhướng mày, sắc mặt rất khó nhìn.
- Việc này...
Lý Quân cũng đọc, sắc mặt cũng rất xấu:
- Vũ Hoàng môn sao lại vô sỉ như vậy?
- Hừ, bây giờ trong bảy đại tông phái khác ở Cửu Châu, Vũ Hoàng môn là vô sỉ nhất.
Đằng Thanh Sơn rất bực mình. Tin tình báo này nói là, bây giờ Vũ Hoàng môn chẳng những dùng các loại ân huệ, quyền lợi, để hấp dẫn một vài người tu luyện nội gia quyền trong cảnh nội Vũ Châu đã học Hổ Hình Quyền thành công. Thậm chí còn ngăn cản rất nhiều người tu luyện nội gia quyền có thiên phú cực cao, hơi có danh khí, muốn đi Hình Ý Môn Đại Duyên Sơn!
Mềm không được thì dùng bạo lực!
- Muốn bắt tất cả người tu luyện nội gia quyền ở cảnh nội Vũ Châu à.
Đằng Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng.
- Từ sau khi các đại tông phái phát hiện ra uy lực nội gia quyền...
Lý Quân nhíu mày:
- Các đại tông phái bắt đầu dùng các loại danh lợi hấp dẫn người tu luyện nội gia quyền trong châu của mình. Những thiếu niên đó, vì không muốn ly khai quê nhà, cũng muốn trợ giúp cho gia đình, không ít người gia nhập vào hàng ngũ họ, thành thành viên của môn phái họ.
Vũ Hoàng môn, Thiên Thần cung, Tuyết Ưng Giáo, Doanh Thị Gia Tộc, đều làm như vậy.
Đằng Thanh Sơn cũng không có biện pháp nào đối phó, chỉ có thể chấp nhận.
Nhưng người tu luyện nội gia quyền gia nhập vào Vũ Hoàng môn, Thiên Thần cung, Tuyết Ưng Giáo, chỉ có thể chuyển sang tu Đạo Gia nhất mạch, thành tựu cũng rất có hạn.
- Nếu chỉ dùng danh lợi, ân huệ để hấp dẫn, để những người tu luyện nội gia quyền tự nguyện theo họ, việc này cũng thôi. Không ngờ Vũ Hoàng môn bây giờ mềm không được lại dùng bạo lực. Ngăn trở những thiếu niên chuyên tâm muốn học nội gia quyền cao thâm hơn.
Đằng Thanh Sơn không kìm được nghiến răng:
- Hừ! Lúc trước Vũ Đồng Hải chết trong tay bất tử Phượng Hoàng. Việc này cũng dẫn đến việc Vũ Hoàng môn rất căng thẳng với Hình Ý Môn.
- Thanh Sơn, chàng xem này...
Lý Quân mở ra một tin tình báo khác, giật mình vội nói:
- Tình huống không ổn!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK