Trong phủ của Thành chủ Ổ Thành.
- Triệu huynh, lâu rồi không gặp.
Nam tử mặt vuông mặc áo lông cừu màu vàng, cười nghênh đón Triệu Đan Trần vừa mới đến Ổ Thành. Phía sau nam tử mặt vuông, còn có thành chủ Ổ Thành. Nhưng ở đây, thành chủ một thành căn bản không có tư cách chen vào.
- Triệu huynh! Để hạ nhân chăm sóc hắc yểm mã đi. Tới đây, đi theo ta.
Nhất thời có người tới dắt hắc yểm mã đi. Triệu Đan Trần cười nói:
- Vương lão đệ! Không biết đã có bao nhiêu người của Thanh Hồ Đảo ta tới nơi này rồi?
Hắn và nam tử áo vàng sóng vai đi vào. Nam tử áo vàng nói:
- Nhân mã Thanh Hồ đảo các ngươi đã có một trăm năm mươi người vừa tới. Lúc này, toàn bộ đều nghỉ ngơi trong viện phía sau, chờ Triệu huynh đến ra lệnh.
Triệu Đan Trần nghe xong nhướng mày. Lần này, Thanh Hồ Đảo truyền tấn ra lệnh cho người trong sáu quận thành gần nhất chung quanh Ổ Thành phải phái người tới. Mỗi trú điểm đều phải cử năm mươi người. Bây giờ xem ra, mới có nhân mã của ba quận thành, cũng mới được một nửa.
- Ừm, bây giờ sắc trời còn sớm.
Triệu Đan Trần ngẩng đầu nhìn trời nói.
- Lần trước, chúng ta phát hiện nếu trong hoàn cảnh đêm tối, tên Đằng Thanh Sơn này phi thường giảo hoạt.
Triệu Đan Trần nhớ rất rõ, trong Thiên Hồng Thủy Cung, lúc hắn và Thú Vương Ô Hầu đứng trước mặt Kim Sắc Long Quy, còn Đằng Thanh Sơn tránh ở góc quanh vậy mà hai người thật sự không phát hiện ra.
Triệu Đan Trần cũng có chút kiêng kỵ về khả năng ẩn nấp trong bóng đêm của Đằng Thanh Sơn. Do đó, nếu có động thủ thì phải vào ban ngày!
Lúc này. Triệu Đan Trần và nam tử kim sắc cùng nhau đi tới hậu viện.
Vì sáu đại quận thành cũng có khoảng cách khác nhau với Ổ Thành, nên thứ tự đến cũng sẽ không hoàn toàn giống nhau.
- Giá!
- Giá!
Hơn hai mươi con chiến mã toàn thân một màu vàng rực rỡ, bốn vó đỏ như máu, chạy như bay trên quan đạo, tựa như hai mươi mũi tên phá không lao tới. Đây chính là “Đạp Hỏa Nhung Mã” đến từ Nhung Châu Tây Vực. Chúng được xem như hảo mã bậc nhất ở Nhung Châu Tây Vực. Một ngày có thể đi gần hai ngàn dặm. Bình thường chỉ chạy được năm sáu canh giờ một ngày. Dù sao ngựa cũng phải nghỉ ngơi.
Mỗi thớt chiến mã này đều giá trị trên vạn lượng bạc. Vậy mà thoáng cái xuất hiện hai mươi thớt. Trong thiên hạ cũng rất ít thế lực có thể xa xỉ như thế.
- Đại nhân, phía trước chính là Ổ Thành rồi.
- Ừm.
Cưỡi ngựa đi đầu là một thiếu niên tuấn tú một thân hắc y, sắc mặt lạnh lùng, chính là người vừa được điều tới Vũ Châu làm hộ pháp, quản lý trú điểm một quận thành, Diêm Đan Thần. Diêm Đan Thần đêm qua nhận được tin tức, lập tức chỉ huy năm mươi người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Vũ Châu, Ổ Thành.
Do đó, Diêm Đan Thần lập tức huy động lực lượng lớn nhất mà cơ sở của Thanh Hồ Đảo có thể có, mang tới hai mươi sáu thớt Đạp Hỏa Nhung Mã.
Hắn một mình cưỡi một con, phó hộ pháp trú điểm cũng cưỡi một. Những người khác thì cứ hai người cưỡi một con Đạp Hỏa Nhung Mã.
- Truyền lệnh gấp thế này, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?
Diêm Đan Thần vô cùng nghi hoặc. Nhưng tốc độ hắn vẫn không giảm, chỉ huy nhân mã dưới trướng vào thành rất nhanh. Đám binh vệ ở cửa thành hôm nay hiển nhiên được dặn dò, căn bản không ngăn trở, đồng thời còn chỉ dẫn phương hướng thành Chủ Phủ.
- Dừng!
Diêm Đan Thần ra lệnh một tiếng.
- Rập
Hai mươi thớt Đạp Hỏa Nhung Mã đang hưng phấn lao về phía trước chợt khựng lại, cùng hí lên. Năm mươi người nhảy xuống ngựa.
- Các vị, mau theo ta tới hậu viện, chiến mã giao cho chúng ta là được.!
Đám binh vệ thành Chủ Phủ sớm đã mở đại môn, lập tức có người đi tới dắt ngựa. Diêm Đan Thần dẫn theo đám người nhanh chóng theo tên binh vệ dẫn đường, tiến vào thành Chủ Phủ.
Diêm Đan Thần nhìn về phía tên binh vệ dẫn đường:
- Bây giờ đã tới được bao nhiêu người rồi?
- Thanh Hồ Đảo các ngươi tới đây hai trăm người rồi. Đội của các ngươi tới đây gần như là nhóm cuối cùng.
Tên binh vệ cười nói:
- Nhóm sớm nhất đã tới khi trời còn chưa sáng.
- À.
Diêm Đan Thần thất kinh,
- Xem ra từ Đảo đã ra lệnh cho không ít người ở các trú điểm chạy tới đây.
Một lát sau đã tới hậu viện. Trong hậu viện, khắp nơi toàn người là người. Nhưng lại có điều khá an tĩnh, chỉ có một vài người thấp giọng thảo luận, không ai dám lớn tiếng nói chuyện. Bởi vì ở trong một cái đình cách đó không xa, Triệu Đan Trần đang cùng nam tử áo kim sắc ngồi với nhau.
- Trú điểm hộ pháp Diêm Đan Thần của Ngô Nam Quận, Vũ Châu, bái kiến trưởng lão!
Diêm Đan Thần lập tức đi đến, cung kính hành lễ.
- À, Đan Thần, ngươi ra ngoài làm việc rồi à?
Triệu Đan Trần kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt. Triệu Đan Trần nhớ rất rõ về thiếu niên Diêm Đan Thần này. Một là do một năm gần đây, Diêm Đan Thần có biểu hiện kinh người, hai là vì tên của Diêm Đan Thần và danh tự của hắn quá giống. Ngoại trừ khác họ, cái tên của hai người cũng rất giống nhau. Một người là Đan Trần, một người là Đan Thần. Do đó, Triệu Đan Trần nhớ rất rõ thiếu niên này.
- Dạ đúng, trưởng lão. - Diêm Đan Thần cung kính nói.
- Ừm, ngươi đưa người của ngươi qua nghỉ ngơi trước, đợi nhóm cuối cùng tới rồi nói sau.
Triệu Đan Trần phân phó. Lúc này Diêm Đan Thần lùi lại, ly khai. Diêm Đan Thần tìm một cái ghế ngồi xuống. Vì trong hậu viện có rất nhiều người, một vài người có địa vị cao có ghế ngồi. Còn đại bộ phận mọi người đều đứng một bên.
- Đại sư huynh! Lần này vội vã triệu tập nhân mã ở trú điểm trong sáu quận thành như vậy làm gì? Hơn nữa mỗi thành đều triệu tập những năm mươi người!
- Khẳng định là đại sự. Đến cả những người của Vũ Hoàng môn cũng ở đây! Phỏng chừng có liên quan tới Vũ Hoàng môn. Việc này cũng có thể sự tình có liên quan với Đằng Thanh Sơn. Ai biết được... Loại bí mật này, khẳng định là tới khi hành động cuối cùng mới nói cho chúng ta biết.
Diêm Đan Thần ngồi bên cạnh nghe mấy người nói chuyện, khẽ cau mày:
- Phỏng chừng, thật sự có liên quan tới Đằng Thanh Sơn - Đằng đại ca!
Diêm Đan Thần vô cùng cảm kích Đằng Thanh Sơn. Dù sao Đằng Thah Sơn đã cứu tính mạng của hắn. Nhưng đối với Thanh Hồ Đảo, Diêm Đan Thần cũng rất trung thành. Võ công của hắn đều là do Thanh Hồ Đảo dạy dỗ, sư phụ cực kỳ yêu thương hắn. Do đó, hắn cũng không có khả năng phản bội Thanh Hồ Đảo, làm cho Thanh Hồ Đảo tổn thất thảm trọng.
“Có ân báo ân, nếu việc này thật sự liên luỵ tới Đằng Thanh Sơn, ta phải...” - Diêm Đan Thần cũng cảm thấy có chút lo lắng.
Ngay lúc này, tiếng bước chân vang lên, từ cửa viện đi vào một đám người.
- Triệu huynh! Người của Thanh Hồ Đảo các ngươi đã tới đủ rồi!
Nam tử áo vàng ở trong đình nơi hậu viện đứng lên cười nói. Triệu Đan Trần cũng đứng dậy nhìn về ba trăm người trong hậu viện, hộ pháp của nhóm người cuối cùng vừa cũng cung kính hành lễ:
- Trú điểm hộ pháp Hoa Dương, quận Vũ Châu - Ứng Hành Chính bái kiến trưởng lão.
- Ừm.
Triệu Đan Trần tay trái cầm một xấp giấy đi ra giữa, đứng dậy nhìn chung quanh,
- Tất cả mọi người tới đây, sáu vị hộ pháp tới bên người ta.
Nhất thời, sáu vị hộ pháp Diêm Đan Thần, Ứng Hành Chính, Bạch Ba… đều đến gần Triệu Đan Trần, tất cả mọi người khác vây quanh.
- Lần này, Thanh Hồ Đảo ta tới Ổ Thành, mục đích chính là muốn bắt sống Đằng Thanh Sơn!
Triệu Đan Trần nhìn mọi người chung quanh. Mọi người Thanh Hồ Đảo lúc trước căn bản không biết tin tức, chỉ đoán mò, lúc này cũng hơi giật mình.
“Tìm được Đằng Thanh Sơn rồi à?” - Diêm Đan Thần cảm thấy tim mình như run lên.
Phiền toái lớn rồi!
- Đằng Thanh Sơn còn sống, chính là nỗi nhục lớn của Thanh Hồ Đảo ta! Trên vạn quân sĩ Ngân Giao quân của Thanh Hồ Đảo ta, vì tên này mà chết thảm. Đến cả thiếu đảo chủ cũng bị hắn giết chết!
Triệu Đan Trần nhìn quanh mọi người.
- Từ bây giờ trở đi, mỗi một người đều nghe thật rõ ràng cho ta.
Triệu Đan Trần buông tay, “phịch” một tiếng, xấp giấy rơi xuống đất. Triệu Đan Trần cầm lấy mảnh giấy ngoài cùng, nói:
- Bản đồ này là bản đồ của cả Ổ Thành. Trong đó cũng chỉ rõ khách sạn nơi ở của Đằng Thanh Sơn.
- Việc ba trăm người các ngươi cần phải làm là phải có mặt ở các đường phố xung quanh khách sạn ba dặm. Bất luận Đằng Thanh Sơn chạy trốn tới chỗ nào, chúng ta đều có thể lập tức phát hiện. Ta muốn cho hắn không chạy đâu cho thoát!
Triệu Đan Trần lấy ra sáu bản đồ từ chồng giấy, phân biệt giao cho sáu vị hộ pháp chung quanh.
- Sáu người các ngươi cầm lấy đi. Trên bản đồ ta đã phân chia đường phố khu vực rất kỹ rồi.
Triệu Đan Trần khi ở trong đình, sớm đã lên kế hoạch tất cả rồi. Còn bản đồ thì tự nhiên là do Vũ Hoàng môn cung cấp.
- Bạch Ba hộ pháp! Nhân mã của ngươi, phụ trách khu vực thứ nhất là phía nam khách sạn. Năm mươi người coi ba hẻm nhỏ, một đường phố lớn.
- Rõ.
Bạch Ba hộ pháp lập tức khom người tuân lệnh.
- Cư Duyên Phong hộ pháp! Nhân mã của ngươi, phụ trách khu vực thứ hai là phía đông khách sạn, quan sát cẩn thận khắp nơi cho ta.
- Rõ.
- Diêm Đan Thần hộ pháp! Nhân mã của ngươi, phụ trách khu vực thứ ba là phía bắc khách sạn.
...
Chẳng mấy chốc sáu Đại hộ pháp đều được giao nhiệm vụ. Rất hiển nhiên, lấy khách sạn làm trung tâm, trong vòng phương viên ba dặm đều bị ba trăm người giám sát cẩn thận. Triệu Đan Trần tiếp tục nói:
- Đằng Thanh Sơn bây giờ giả thành thương nhân Tần Nguy. Đây là bức họa Tần Nguy, mỗi hộ pháp đều giữ ba tấm. Nhân mã dưới trướng các ngươi ai nấy đều phải nhớ kỹ hình dáng Tần Nguy này.
Sáu đại hộ pháp lập tức tới lấy ba bức họa. Nhìn bức họa, đều cảm thấy thán phục, nghệ thuật hóa trang của Đằng Thanh Sơn quá kinh người.
- Việc bắt Đằng Thanh Sơn không cần các ngươi làm. Ta tự mình giải quyết.
Triệu Đan Trần lạnh lùng nói:
- Một khi Đằng Thanh Sơn chạy trốn, các ngươi phải phát hiện chỗ của hắn. Đương nhiên, xác suất hắn có thể chạy được tới chỗ các ngươi cũng không cao.
- Nhớ kỹ, bất kỳ nhân mã nào của các ngươi cũng không được tiến vào khách sạn, hay được đến gần khách sạn.
Triệu Đan Trần nhìn chung quanh, lạnh lùng nói:
- Với năng lực của Đằng Thanh Sơn, chỉ cần thấy các ngươi, phỏng chừng rất dễ dàng có thể phát hiện ra có gì không hợp lý.
Người bản địa Ổ Thành và người Dương Châu xa xôi, bất luận là khí chất, cách nói chuyện … đều có bất đồng ít nhiều. Đất ở đâu nuôi lên người ở đó.
Với nhãn lực của Đằng Thanh Sơn, nếu thật sự có người xa lạ giả trang thành điếm tiểu nhị, hoặc giám thị hắn đích xác có thể phát hiện ra ngay.
- Nếu có người cãi lệnh, những người khác có thể trực tiếp xử tử.
Triệu Đan Trần lạnh lùng nói:
- Bây giờ, xuất phát!
- Rõ.
Sáu đại hộ pháp khom người tuân lệnh. Cho dù là Diêm Đan Thần trong lòng đang rất lo lắng, nhưng vì sự bố trí của Triệu trưởng lão, hắn trong lúc nhất thời cũng không nghĩ được biện pháp gì để giúp cho Đằng Thanh Sơn được.
...
Triệu Đan Trần và nam tử áo vàng sóng vai ly khai thành Chủ Phủ, đi về phía khách sạn. Tốc độ hai người nhìn như không nhanh, nhưng lại nháy mắt xuyên qua đám người, trong chốc lát ra rất xa. Họ cũng không hoàn toàn đi theo đường cái, mà là theo những hẻm nhỏ, lướt qua sông, dùng tốc độ nhanh nhất lặng lẽ tới khách sạn.
- Triệu huynh! Ta thấy ngươi chuyện bé xé ra to. Lần này, Đằng Thanh Sơn có chắp cánh cũng không thoát.
Nam tử áo vàng cười nói. Triệu Đan Trần lạnh lùng nói:
- Cẩn tắc vô áy náy! Lần này, nếu còn để Đằng Thanh Sơn chạy mất, ta không còn mặt mũi nào trở về gặp lại đảo chủ.
- Yên tâm! Đối diện khách sạn, đã có ba vị trưởng lão tiên thiên kim đan của Vũ Hoàng môn chúng ta giám thị rồi.
Nam tử áo vàng cười nói:
- Ở cả Ổ Thành, Vũ Hoàng môn ta đêm qua đã an bài hơn một ngàn người, rải rác khắp các nơi trong Ổ Thành. Cho dù Đằng Thanh Sơn có phát hiện các ngươi, hắn muốn trốn cũng không được! Dưới tốc độ của ba vị trưởng lão tiên thiên kim đan của Vũ Hoàng môn ta, hắn sao có thể chạy ra khỏi Ổ Thành chứ?
- Nếu không cân nhắc đến Thanh Hồ Đảo ngươi, để người của Thanh Hồ Đảo ngươi ra tay giết chết Đằng Thanh Sơn thì Vũ Hoàng môn ta sớm đã xuống tay rồi.
Nam tử áo vàng tự tin nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK