“Sinh và tử, đối lập lẫn nhau, nhưng dựa theo kiếm pháp của Lý Thái Bạch tiền bối, sinh tử hẳn là hóa thành một kiếm.” - Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm ứng được vô địch kiếm đạo ẩn chứa trong Thần Tiên Ngọc Bích. Một bóng người màu xanh đang đứng trước mắt hắn thi triển kiếm pháp huyền ảo khó lường.
“Sinh và tử, làm sao có thể tương sinh, thậm chí còn hợp thành một khối?” - Trong đầu Đằng Thanh Sơn hiện lên đủ loại quyền pháp.
“Không đúng, không đúng!” - Đằng Thanh Sơn đứng phắt dậy, bắt đầu luyện quyền trong mật thất u ám. Chỉ thấy bóng quyền như sóng, cả người hắn giống như si mê.
“Vẫn không đúng! Tam Thể thức, thức mở đầu và thế xuất thủ, một là sinh còn một là tử. Theo lý thuyết hẳn là tương sinh, liên hợp với nhau. Nhưng thế hiới ‘sinh’ và thế giới ‘tử’ làm sao tương sinh với nhau được?” - Trong mắt Đằng Thanh Sơn thỉnh thoảng lại lóe ra hung quang, khi thì như ẩn chứa sinh cơ vô tận.
Khí chất cả người không ngừng biến hóa.
Rất lâu, Đằng Thanh Sơn vẫn hoàn toàn chìm vào say mê nghiên cứu Thần Tiên Ngọc Bích, hơn nữa không ngừng mài giũa, đem lực thế giới “sinh” và “Tử” tu luyện đến một mức cực hạn. Giữa nê hoàn cung lúc này chỉ còn lại chất lỏng màu trắng xoá vô tận tựa như mây mù, cùng với chất lỏng như thủy ngân tràn ngập tử khí màu đen.
Một đen, một trắng.
Một tràn ngập tử khí, một tràn ngập sinh cơ vô tận.
Một làm cho người ta run sợ, còn một lại làm cho người ta vui vẻ hạnh phúc.
Đối lập tuyệt đối.
Nếu nói khi chưa hiểu rõ sinh tử, Đằng Thanh Sơn còn có thể làm cho sinh tử giao hòa với nhau, nhưng bây giờ khi nghiên cứu sinh và tử tới một cảnh giới cao thâm, hắn lại kinh ngạc phát hiện ra sinh và tử hoàn toàn đối lập, cho dù ở bất cứ phương diện nào thì chúng đều đối lập tuyệt đối.
Rõ ràng từ “đạo” trên Thần Tiên Ngọc Bích, biết nếu muốn đề cao thêm một tầng thì phải đem sinh tử chuyển đổi, để hòa chúng thành một khối.
Nhưng, hắn không làm được.
Đã biết đáp án, nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn hoàn toàn không thể giải thích được.
“Tại sao, tại sao? Sinh và tử hoàn toàn đối lập, đối lập tuyệt đối, sao có thể hòa thành một khối? Làm sao mới có thể đạt được bước đó?” - Đằng Thanh Sơn như một người điên. Kỳ thật vấn đề khó khăn này cũng đã làm biết bao nhiêu nhân vật anh hùng hào kiệt trên Cửu Châu trong lịch sử phải khốn đốn.
Chính thức có thể hợp nhất sinh tử, hóa thành một khối, trong lịch sử Cửu Châu bao gồm cả Đoan Mộc Ngọc ở Bắc Hải đại lục cũng chỉ có năm người, đó là năm đại Chí cường giả.
“Bình!”
“Bình!”
“Bình!”
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa này không lớn, nhưng trong mật thất an tĩnh lại làm cho Đằng Thanh Sơn thầm run lên, trong nháy mắt đã thoát khỏi trạng thái si mê như điên dại, hoàn toàn thanh tỉnh.
“Phù! Phù!
Trán Đằng Thanh Sơn chảy đầy mồ hôi, thở hổn hển, lúc này mới khôi phục lại.
“Đáng tiếc!” - Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua Thần Tiên Ngọc Bích: “Vẫn không đột phá được cửa khẩu trọng yếu.”
Lúc này hắn đã sớm đạt tới động hư đại thành, thế giới lực sinh tử đã tới gần hoàn mỹ.
Điều hắn muốn làm, chính là làm sao để sinh và tử dung hợp với nhau.
“Nếu như ta có thể vượt qua bước này, cho dù không thể hợp nhất sinh tử, thành tựu đại đạo, nhưng chỉ cần dung hợp một bộ phận, đã có lực liều mạng với Bùi Tam rồi.” - Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.
Hắn lập tức đi qua một bên, cầm lấy gáo nước, múc một gáo nước lạnh trong vại nước hất lên mặt.
“Rào... rào...”
Nước lạnh có vài tảng băng nhỏ chảy khắp toàn thân, Đằng Thanh Sơn bỗng rùng mình chấn tan bụi đất dơ bẩn khắp người, sau đó toàn thân bốc lên một màn sương mù, nung những hạt nước băng giá thành hơi nước. Tiếp đó hắn thay đổi một bộ y phục sạch sẽ.
“Kẹt...”
Cửa đá mở ra.
Chỉ thấy ngoài cửa đang có một thanh niên áo xanh đang đứng, cung kính nói:
- Tiền bối, hôm nay cách lần trước tiền bối xuất quan đã một tháng lẻ sáu ngày rồi. Dựa theo tiền bối phân phó, đến ngày này tôi phải đánh thức tiền bối.
- Ừm!
Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật gật đầu. Thanh niên này là người Kiếm Lâu an bài chuyên môn hầu hạ trong lúc mình bế quan.
“Một tháng lẻ sáu ngày.”
Đằng Thanh Sơn đi dọc theo sơn động, rồi đi luôn ra ngoài.
Ánh nắng nhạt chiếu xuống, ra khỏi động núi này là một vách đá dựng đứng. Đằng Thanh Sơn nhìn không gian chung quanh, chỉ thấy mặt đất vô tận phía dưới đã phủ kín một tầng màu bạc. Khí lạnh thấu xương tràn ngập khắp nơi, hiển nhiên lúc này đã vào tiết trời cực kỳ giá rét.
“Một tháng lẻ sáu ngày, hôm nay hẳn là ngày một tháng chạp rồi. Nhanh thật, mới đó mà đã đến tháng chạp rồi.”
Đằng Thanh Sơn nhìn mặt đất phủ đầy tuyết trắng vô hạn.
“Cần phải trở về!”
“Đã hơn một năm không gặp đám người Tiểu Quân rồi.”
Đằng Thanh Sơn trong hơn một năm này hầu hết thời gian đều trong trạng thái si mê nghiên cứu, chuyên tâm đi sâu vào kiếm đạo trong Thần Tiên Ngọc Bích, đồng hành trên con đường giác ngộ.
Lúc này hắn liền xoay người đi về phía mật thất.
- Không biết tiền bối muốn ăn chút gì không?
Thanh niên áo xanh cung kính hỏi.
- Không cần.
Đằng Thanh Sơn tiến vào mật thất, lấy Luân Hồi thương tháo rời ra bỏ vào bao đựng thương, sau đó nhìn thoáng qua thanh niên áo xanh:
- Tiểu huynh đệ! Ta ở nơi này hơn một năm, đã làm phiền ngươi phải chiếu cố ta. Mặc dù ta cũng thỉnh thoảng chỉ điểm cho ngươi mấy chiêu kiếm pháp, nhưng trước khi đi, ta sẽ thi triển rất cẩn thận một bộ kiếm pháp cho ngươi xem, có thể học được bao nhiêu thì học.
Thanh niên áo xanh kinh hãi:
- Tiền bối phải đi ư?
Hắn đã hầu hạ Đằng Thanh Sơn hơn một năm. Lúc Đằng Thanh Sơn xuất quan nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại chỉ điểm, làm cho hắn được lợi rất hắn, cũng làm cho hắn thêm cảm kích vị thượng khách thần bí mà thái thượng trưởng lão cũng phải tôn trọng này.
- Nhìn cho kỹ!
Ngón trỏ và ngón giữa của Đằng Thanh Sơn biến thành kiếm chỉ.
“Vèo!”
Một luồng sáng trắng từ kiếm chỉ của Đằng Thanh Sơn xuất hiện, như một thanh kiếm quang.
Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn bắt đầu múa một bộ kiếm pháp, cả người giống như thần linh chìm vào kiếm. Những chiêu kiếm pháp tuyệt vời không ngừng thi triển, tổng cộng là mười tám chiêu. Điều quỷ dị là mười tám chiêu kiếm pháp này Đằng Thanh Sơn tổng cộng thi triển ba lần, lần đầu thanh niên áo xanh có thể nhớ kỹ, nhưng khi nhìn lần thứ hai thì lại cảm thấy nghi hoặc, còn nhìn lần thứ ba thì chẳng hiểu gì về kiếm pháp này cả.
- Cái này...cái này...
Thanh niên áo xanh liếc mắt nghi hoặc.
- Bộ kiếm pháp này tổng cộng có năm mươi bốn chiêu.
Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua thanh niên áo xanh:
- Tổng cộng chia làm ba thiên, mỗi thiên mười tám chiêu. Mỗi một thiên đều có sự khác nhau, ngươi hãy cố mà lĩnh ngộ! Coi như là lễ vật cho lần chúng ta gặp nhau.
Đằng Thanh Sơn nói xong liền vác bao đựng thương, lướt ra khỏi cửa động.
- Hống...
Một thanh âm vang lên khắp không trung.
Một luồng kim quang lập tức từ xa xa phóng tới. Đằng Thanh Sơn cũng bay bổng lên không, đáp xuống trên lưng Lục Túc Đao Trì.
- Đằng huynh!
Một giọng nói sang sảng vang lên:
- Huynh phải đi rồi à?
- Hoàng Phủ huynh! Thần Tiên Ngọc Bích đã vô dụng đối với ta rồi. Nếu có duyên thì sau này còn có thể gặp lại. Xin cáo từ!
Giọng nói của Đằng Thanh Sơn còn đang truyền đến thì thân ảnh của hắn đã cùng Lục Túc Đao Trì nhanh chóng biến mất ở chân trời phía nam.
“Vèo!”
Thân ảnh Hoàng Phủ Ngọc Giang dừng lại ở cửa động. Còn thanh niên áo xanh kia thì vẫn đứng tại chỗ, có vẻ sững sờ.
- Sư tổ!
Thanh niên áo xanh tỉnh lại, lập tức chào.
- Vừa rồi ngươi đang nghĩ cái gì?
Hoàng Phủ Ngọc Giang hỏi.
- Sư tổ! Vị tiền bối đó vừa truyền cho đệ tử một bộ kiếm pháp, nhưng đệ tử suy nghĩ không ra.
Thanh niên áo xanh lắc đầu nói:
- Vị tiền bối đó nói, bộ kiếm pháp này chia làm ba thiên, mỗi thiên mười tám chiêu. Nhưng không hiểu sao đệ tử vẫn cảm thấy, tuy nói là ba thiên, nhưng lại là cùng là một thiên, chỉ thi triển ba lượt mà thôi. Lúc đệ tử xem kiếm pháp, càng xem lại càng không hiểu, rất lạ lùng.
Hoàng Phủ Ngọc Giang nhíu mày:
- Ngươi cảm thấy ba thiên này là cùng một thiên à? Nhưng càng xem lại càng không hiểu?
- Đúng.
Thanh niên áo xanh gật đầu lia lịa.
- Lo mà tìm hiểu bộ kiếm pháp này cho tốt đi!
Hoàng Phủ Ngọc Giang nhìn đệ tử:
- Nếu ngươi có thể hiểu được một hai phần, việc bước vào tiên thiên tuyệt không thành vấn đề. Nếu như hiểu được toàn bộ, thành tựu của ngươi nhất định sẽ rất cao.
Hoàng Phủ Ngọc Giang hiểu rõ cảnh giới của Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn cũng nói Thần Tiên Ngọc Bích đã vô dụng với hắn rồi.
Cảnh giới như thế, lưu lại một bộ kiếm pháp há phải trò đùa?
Ngồi trên lưng Lục Túc Đao Trì, giữa trên chín tầng trời, Đằng Thanh Sơn khẽ mỉm cười.
“Không được tham lam, lần này thu hoạch của ta đã rất lớn rồi.”
“Ta đã hiểu gần hết Thanh Liên Kiếm Ca. Chỉ là phần cuối cùng, mặc dù ta hiểu được phải thi triển ra sao, nhưng ‘đạo’ ảo diệu ẩn chứa trong đó thì vẫn không hiểu.” - Đằng Thanh Sơn biết rõ Thần Tiên Ngọc Bích đã vô dụng với mình, dù sao nó vẫn chỉ là những kiếm chiêu mà thôi.
Không phải có chí cường giả chỉ dạy là có thể đạt tới chí cường.
Muốn đạt tới chí cường là một việc rất khó, cực kỳ khó.
Tất cả vẫn phải dựa vào chính mình. Thần Tiên Ngọc Bích chỉ có tác dụng tham khảo mà thôi.
oOo
Tại Dương châu thuộc đông nam Cửu Châu.
Trên Đại Duyên sơn, trong Đông Hoa uyển của Hình Ý môn.
- Phàm ca, ông nói xem sao Thanh Sơn vẫn còn chưa trở lại?
Trên đầu Viên Lan đã có vài sợi tóc bạc, trong lòng ôm một đứa trẻ, nhìn lên trời.
- Bà sốt ruột làm gì!
Đằng Vĩnh Phàm trừng mắt:
- Đừng nóng! Thanh Sơn đã nói khi Bùi Tam đấu với Tần gì đó sẽ trở về, nhất định nó sẽ về. Chẳng lẽ ta không hiểu nhi tử của ta à?
- Ông lớn tiếng với tôi làm gì!
Viên Lan hơi bất mãn:
- Tôi thấy ông già rồi, nên ở trong tộc dạy đám tiểu bối rèn hay luyện quyền đi!
- Hừ!
Đằng Vĩnh Phàm không nói gì, chỉ chốc chốc lại nhìn lên bầu trời.
Hai vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm đều cảm thấy hơi lo lắng cho Đằng Thanh Sơn.
Đột nhiên một đạo kim quang từ xa lao tới, bắn xuống đất cực nhanh.
- Phàm ca, Thanh Sơn về rồi!
Viên Lan đột nhiên kinh hỉ nói.
- Nhất định là bà lại nhìn lầm rồi. Lần trước bà cũng bảo Thanh Sơn về, hóa ra chỉ là con phượng hoàng.
Đột nhiên Đằng Vĩnh Phàm ngừng nói, đứng phắt lên.
Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn mặc áo bào trắng, tóc xõa tung, mỉm cười đứng trước mặt cha mẹ.
- Cha! Mẹ!
Đằng Thanh Sơn mỉm cười chào.
- Thanh Sơn!
Viên Lan vội chạy tới. Lúc này ở một góc đình viện khác, bọn người Lý Quân, Hồng Lâm và Hồng Vũ cũng chạy tới.
- Cha, không ở trong tộc dạy đám tiểu bối luyện quyền, rèn sắt à?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
Đằng Vĩnh Phàm lắc đầu, nói vẻ không quan tâm:
- Đám tiểu bối ấy quá đáng ghét, chẳng hiểu gì cả. Ở Đông Hoa uyển của ngươi an tĩnh hơn, không ai tới làm phiền ta, sống những ngày thanh tịnh.
Viên Lan liếc mắt nhìn trượng phu mình. Rõ ràng là lo lắng cho con trai nên mới tới đây, đúng là chỉ được cái mạnh miệng!
Đằng Thanh Sơn thấy cha mẹ như thế, không khỏi mỉm cười.
- Đây là...
Đằng Thanh Sơn nhìn đứa trẻ trong lòng mẫu thân.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK