Chương sáu mươi lăm: Lửa Giận.
Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Hèn gì, lần trước ở Ngưu Đầu Sơn, khi tên Thiên Phong Chiến Thần muốn giết đệ, hắn vẫn thắc mắc vì sao đệ không đạt thần dung thiên địa.
- Cho dù ta không nói, đệ cũng sẽ phát hiện ra điểm này rất nhanh. Dù sao, chỉ cần thường xuyên chú ý quan sát khu vực chung quanh, ‘thần’ sẽ tự nhiên kết hợp với Hỏa Hành Chi Lực, ẩn chứa đặc tính Hỏa.
Vân Mộng Chiến Thần cười khẽ, nói:
- Sau khi thần dung thiên địa, bất kỳ thời khắc nào đệ cũng có thể cảm nhận được khu vực quanh mình, bất tất phải sợ Thiên Phong Chiến Thần.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày hỏi:
- Mục lão ca, rốt cuộc thực lực Thiên Phong Chiến Thần như thế nào?
- Ha ha, ngươi không thể không lượng sức như vậy.
Vân Mộng Chiến Thần cười đáp:
- Ta tiến vào hư cảnh trên hai trăm rồi, tên Thiên Phong Chiến Thần đó mặc dù chậm hơn ta một chút, nhưng hắn đã tiến vào hư cảnh hai trăm năm rồi! Hắn có khả năng khống chế lực thiên địa mạnh hơn ngươi nhiều. Ngươi hẳn là cảm giác được xung quanh mình có bao nhiêu lực thiên địa chứ?
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Thế giới chúng ta sống, tụ tập đủ loại lực thiên địa. Chia ra nhiều loại bất đồng, phương pháp phân chia khác nhau thì kết quả cũng không giống nhau.
Tỷ như, có người lĩnh ngộ Băng Hàn Chi Đạo, có người lĩnh ngộ Minh Nguyệt Chi Đạo, đạo cũng có chia cao thấp!
Như thiên đạo, là chí cao! Dung nạp đủ loại đạo!
Có thể nói như thế này, trong thiên địa chỉ một loại đạo - Thiên đạo!
Nhưng, cũng có thể nói, trong thiên địa, cũng có hai loại đạo - Âm dương. Đây là dựa theo cách chia âm dương.
Nếu án theo sinh tử, trong thiên địa cũng chỉ có hai đạo là sinh tử.
Chia theo ngũ hành, có thể chia làm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm loại. Tuyệt không nói các loại đạo sẽ không phối hợp. Tỷ như, trong Hành Hỏa Chi Đạo có bộ phận Âm, cũng có bộ phận Dương.
Nếu tiếp tục chia nhỏ hơn, đến cả Thủy Chi Đạo cũng có Băng Hàn Chi Đạo, Nhu Thủy Chi Đạo.
- Thanh Sơn! Lĩnh ngộ Đạo càng rộng càng nhiều thì càng khống chế được nhiều lực thiên địa!
Vân Mộng Chiến Thần cười nói:
- Khi ngươi có thể khống chế được tất cả lực thiên địa chung quanh, vậy, ngươi chính là hư cảnh đại thành!
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Lực Hành Hỏa, chiếm cứ hai phần mười lực thiên địa! Hiện tại Đằng Thanh Sơn cũng chỉ có thể khống chế nhiều nhất được hai thành lực thiên địa.
- Hỏa Hành Chi Đạo của ngươi xem như đã khá cao rồi.
Vân Mộng Chiến Thần cười nói:
- Hẳn là chiếm được đủ hai thành lực thiên địa. Năm đó, ta tiến vào hư cảnh, là dựa vào Thiểm Điện Chi Đạo. Khi đó ta chỉ có thể khống chế được một thành lực thiên địa thôi.
“Thiểm điện?” Đằng Thanh Sơn thầm gật đầu. Trong thiên đạo, ngũ hành xem như khá là cao cấp. Còn Thiểm Điện Chi Đạo thì thấp hơn Hỏa Hành Chi Đạo một chút, nên chỉ có thể khống chế được một thành lực thiên địa.
- Năm đó tổ tiên của Đoan Mộc gia ta, dùng sát phạt lôi đao nhập đạo, vừa tiến vào hư cảnh đã có thể khống chế được năm thành lực thiên địa.
Trong mắt Vân Mộng Chiến Thần lộ vẻ rất sùng kính.
- Năm thành?
Đằng Thanh Sơn hít mạnh một hơi:
- Huynh nói chính là Lôi Đao Thiên Thần?
- Ừm.
Vân Mộng Chiến Thần có vẻ rất tự hào.
Bên cạnh hắn, Đại trưởng lão Mục Vọng một mực im lặng cũng có vẻ tự hào.
Lôi Đao Thiên Thần Đoan Mộc Vũ là sự tự hào của các hậu duệ Mục Gia.
“Mới vào hư cảnh đã có thể khống chế năm thành lực thiên địa? “
Đằng Thanh Sơn vẫn không dám tin:
- Đạo của sát phạt lôi đao là gì?
- Kỳ thật, cũng chính là Đạo giết chóc hủy diệt!
Vân Mộng Chiến Thần giải thích.
- Hủy diệt?
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Trong thiên đạo, Hủy Diệt Chi Đạo chiếm một nửa, thật ra cũng bình thường.
- Ngộ Đạo bất đồng, khả năng khống chế lực thiên địa cũng khác nhau.
Vân Mộng Chiến Thần cười nói:
- Thanh Sơn lão đệ, ngươi xem như không tệ rồi.
Ngộ ra Đại Đạo (đường lớn), thì khi mới vào hư cảnh đã có thực lực rất mạnh mẽ.
Như Lôi Đao Thiên Thần!
Ngộ ra Tiểu Đạo (đường nhỏ), khi mới vào hư cảnh sẽ có thực lực thấp hơn một chút. Nhưng thành tựu tương lai sẽ có thể rất cao. Như Vũ Hoàng chẳng hạn. Nhìn Khai Sơn Tam Thập Lục Thức là có thể biết. Vũ Hoàng cũng tương tự như Đằng Thanh Sơn, dùng ngũ hành nhập môn. Đây cũng một trong trong những nguyên nhân mà Đằng Thanh Sơn được lợi lớn.
Còn có một vài cường giả hư cảnh, ngộ ra con đường còn nhỏ hơn cả Tiểu Đạo, như băng hàn chi đạo, thiểm điện chi đạo vân vân.
Chỉ cần tiến vào hư cảnh, là có thể thần dung thiên địa, có thể phát hiện mọi sinh vật trong phạm vi ba mươi bốn dặm. Một khi có hư cảnh trong phạm vi này là cường giả hư cảnh có thể phát hiện được đối phương ngay.
******
Lúc này Đằng Thanh Sơn đang khoanh chân tĩnh tọa trong mật thất ở Đông Hoa viên, bắt đầu không ngừng cảm thụ phương viên ba mươi bốn dặm. ‘Thần’ cũng dần dần tiêu hao, rồi đồng thời cũng chậm rãi khôi phục. Khi Đằng Thanh Sơn thử thần dung thiên địa tới ngày thứ sáu.
Trong mật thất.
Chỉ có Đằng Thanh Sơn tĩnh tọa, đột nhiên phía dưới vọng lên tiếng gọi:
- Đằng tiên sinh, Đằng tiên sinh!
- Thanh Sơn! Thanh Sơn!
Hai tiếng cơ hồ cùng vang lên.
“Hả? Mục Vân Ký à?”
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc mở mắt.
Hắn sớm đã nhận được khí tức của đối phương, lúc này đứng dậy bước ra khỏi mật thất, xuống lầu đi tới phòng khách. Trong phòng khách, Mục Vân Ký đang đứng đó cung kính chờ đợi.
- Đằng tiên sinh!
Mục Vân Ký vội tới chào.
- Vân Ký, chuyện gì?
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc hỏi. Từ vẻ mặt đối phương, hình như không phải là chuyện tốt.
Mục Vân Ký lộ ra nụ cười khổ:
- Đằng tiên sinh! Mấy tháng trước, không phải tiên sinh nhờ Húc Nhật Thương Hành ta hỗ trợ điều tra một nam tử tên là Dương Vong à?
- Lão Uông?
Đằng Thanh Sơn nhướng mày:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
- Lão Uông làm sao?
Lý đứng một bên cùng Phó Vũ Bình, đều có vẻ lo lắng.
- Hắn đã chết!
Mục Vân Ký lắc đầu thở dài.
- Chết rồi à?
Lý Quân và Phó Vũ Bình đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Sắc mặt Phó Vũ Bình trắng bệch. Lúc trước đi theo Đằng Thanh Sơn rất lâu, lão Uông cần cù thật thà, cũng rất quan tâm chiếu cố Tiểu Bình có cùng vận mệnh bi thảm. Tiểu Bình đã xem lão Uông như người thân rồi.
- Sao lại chết?
Phó Vũ Bình vội vàng hỏi.
Đằng Thanh Sơn sầm mặt xuống:
- Tiểu Bình, ngươi đi gọi A Đông tới đây.
- Thanh Sơn, bây giờ có thích hợp nói cho A Đông việc này không?
Lý Quân lo lắng.
Dương Đông chỉ có duy nhất thân nhân là cha. Bây giờ cha chết rồi, hắn chịu được không?
- Nên nói cho hắn. Có thể lừa gạt được nhất thời, không dấu được mãi đâu.
Đằng Thanh Sơn đáp.
Phó Vũ Bình cắn môi đỏ mắt, gật gật đầu vội lao ra.
Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn về phương bắc... Lão Uông chết rồi?
- Sư phụ!
Dương Đông chạy vào, cười nói:
- Làm gì mà gọi con gấp như vậy? Con hỏi Tiểu Bình nha đầu nhưng nó không chịu nói.
- Nghe Vân Ký kể!
Đằng Thanh Sơn bảo.
- Vâng!
Mặc dù trên mặt Dương Đông vẫn còn cười, nhưng trong tâm hắn đã nhận ra không khí không ổn.
Mục Vân Ký cung kính:
- Đằng tiên sinh nhờ Húc Nhật Thương Hành ta điều tra tin tức về Dương Vong. Thương Hành lúc trước tra mãi nhưng không ra được. Là vì hắn không sống ở Thiên Phong thành, mà là trong một thôn trang bình thường ở ngoài Thiên Phong thành.
Vừa nghe thế, Dương Đông đã biến sắc.
Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua Dương Đông rồi nói:
- Tiếp tục kể đi.
- Dương Vong muốn giết cừu nhân Hách Liên Hạo Thông, hắn hẳn đã dò xét rất kỹ càng. Hách Liên Hạo Thông có địa vị không cao ở Hách Liên gia. Hắn sống ở khu “Tây Dã Uyển” trong thành. Tây Dã Uyển là nơi ở của người có địa vị bình thường trong Hách Liên gia tộc. Tây Dã Uyển gần kề với “Thiện Thực Viện”.
- Sau đó Dương Vong bỏ ra chút bạc, mua không ít đất trồng rau trong thôn trang. Rồi hắn liên lạc với một nhà hàng tên là “Xuân Vũ Tửu Lâu”. Hắn dùng giá thấp cung ứng rất nhiều rau cho tửu lâu này. Còn tửu lâu này cũng chinh là nơi cung ứng đủ loại rau thịt cho “Thiện Thực Viện” của Hách Liên gia.
- Tửu lâu thường xuyên phái người giao hàng cho Thiện Thực Viện của Hách Liên gia. Sáng sớm hôm qua, Dương Vong cùng một tiểu nhị của tửu lâu cùng đi Hách Liên gia đưa rau thịt. Sau khi vào Thiện Thực Viện, Dương Vong tìm một cơ hội, lẻn vào Tây Dã Uyển cách đó rất gần.
Mục Vân Ký nói tới đó, mấy người Đằng Thanh Sơn, Lý Quân hoàn toàn nín thở. Dương Đông cắn chặt môi, thân thể khẩn trương hơi run lên.
- Tuy ông đã lẻn được vào Tây Dã Uyển. Nhưng, Tây Dã Uyển quá lớn! Đó là nơi cư trú của hàng ngàn người nhà họ Hách Liên, có thể tưởng tượng Tây Dã Uyển lớn như thế nào. Cho dù là người của Hách Liên gia, nếu không cẩn thận lọt vào trong đó cũng có thể lạc đường.
Mục Vân Ký thở dài nói:
- Phỏng chừng Dương Vong căn bản không tìm được nơi ở của Hách Liên Hạo Thông. Tại Hách Liên gia ai mà không rèn luyện võ công? Cao thủ như mây, Dương Vong bị phát hiện ra ngay!
- Nhưng, kiếm pháp Dương Vong cực cao!
- Dương Vong giết liên tục mấy người khiến cho cả Tây Dã Uyển náo động. Rất nhiều tộc nhân Tây Dã Uyển cầm binh khí lao ra, còn không ít phụ nữ đứng cạnh đó nhìn. Lúc đó, Hách Liên Hạo Thông và Vũ Sương cũng ở trong đám người đứng nhìn.
- Dương Vong cũng thấy được Hách Liên Hạo Thông!
- Nếu lúc đó hắn chạy trốn, có lẽ còn có một chút sinh cơ.
Mục Vân Ký thở dài nói:
- Nhưng, Dương Vong lúc đó đã đỏ mắt rồi. Lão lao thẳng về phía Hách Liên Hạo Thông và vợ trước của hắn Vũ Sương mà chém giết!
- Quả nhiên là một kiếm một người! Kiếm thuật Dương Vong rất nhanh và quỷ dị. Đám binh vệ tuần tra, và những đệ tử Hách Liên gia, lần lượt ngã xuống. Nhưng trên người Dương Vong cũng đầy máu.
- Hách Liên Hạo Thông và Vũ Sương sợ tới mức vội chạy trốn!
- Cao thủ Hách Liên gia tới càng ngày càng nhiều, Dương Vong tựa như phát điên, không sợ chút nào. Vì Vũ Sương không biết nội kình, nên chạy chậm, bị Dương Vong đâm cho một kiếm thủng tim, chết ngay đương trường! Nhưng Hách Liên Hạo Thông biết nội kình, chạy nhanh hơn. Hơn nữa chung quanh có quá nhiều người vây giết Dương Vong, Dương Vong căn bản không thể đuổi theo. Trước khi chết hắn ra sức ném lợi kiếm trong tay, đâm thủng bụng Hách Liên Hạo Thông. Nhưng đồng thời, hắn cũng bị khảm đao, lợi kiếm chém chết. Trước khi chết, hắn còn ngửa đầu cười cuồng ngạo!
Bên trong phòng khách rất yên tĩnh. Chỉ có thanh âm Mục Vân Ký kể chuyện.
Đằng Thanh Sơn thấy tim mình như phát run. Hắn biết... Lão Uông ôm ý chí quyết tử đi báo thù.
- Giết hay lắm, Giết hay lắm, Giết hay lắm!!!
Thân thể Dương Đông run lên, mắt đỏ ké, giọng khàn khàn.
Cha giết mẹ, có thể biết nỗi đau đớn của Dương Đông như thế nào?
- Trận này, Hách Liên gia có một trăm bảy mươi sáu người mất mạng, ba người trọng thương.
Mục Vân Ký trầm trầm kể tiếp:
- Trong số một trăm bảy mươi sáu người chết, có một trăm linh ba người là đệ tử hệ đích truyền! Việc này là một vố đau mà Hách Liên gia mấy trăm năm nay chưa từng gặp phải. Những đệ tử đích hệ đó mặc dù không có địa vị cao, nhưng cha, ông của họ không ít người đều là lãnh đạo của Hách Liên gia. Hách Liên gia rất tức giận, đến đêm hạ lệnh lóc thịt Dương Vong! Sau đó, đem thi thể còn lại treo ở cửa Tây. Nghe nói, muốn phơi thây một tháng!
Mục Vân Ký vừa dứt lời.
Dương Đông trừng mắt như muốn rách ra, con mắt đỏ ké, yết hầu phát ra tiếng gầm phẫn nộ đau đớn:
- Hách Liên gia!
Dương Đông đỏ mắt, tựa như một tên điên lao ra ngoài.
Nhưng đột nhiên...
Hắn bị Đằng Thanh Sơn chộp lấy vai, căn bản không thể lao đi được.
Dương Đông quay đầu nhìn Đằng Thanh Sơn, con mắt đỏ au, khóe mắt ẩn ẩn có tơ máu nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, gằn giọng:
- Sư phụ... con ... con muốn giết chúng, giết bọn chúng!
Dương Đông lúc này tựa như một con chó điên.
- Theo ta đi, đi Hách Liên gia!
Giọng Đằng Thanh Sơn lạnh buốt, thấu xương.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK