Chương ba mươi ba: Mật Tông.
Tôn Phong và Hồng Bào Thần Sứ đi dọc theo sơn đạo lên đỉnh Thiên Thần Sơn, một lát sau đã tới một tòa tiểu lâu hai tầng an tĩnh.
- Phong sứ giả, trước tiên chúng ta hãy bái kiến đệ ngũ Thần Tướng đã.
Hồng Bào Thần Sứ cười nói:
- Trong những Thần Tướng, đệ ngũ Thần Tướng mặc dù còn khá trẻ, nhưng thực lực lại chỉ sau đệ nhất Thần Tương. Nếu đệ ngũ Thần Tướng đồng ý ra tay, cũng có thể nắm chắc.
Tôn Phong nhìn về phía căn lầu đang dựa vào sườn núi, cười cười nhìn Hồng Bào Thần Sứ:
- Đệ ngũ Thần Tướng Nga Nhật Tề Nhĩ, là người có tiềm lực nhất trong số những Thần Tướng. Sư phụ ta năm xưa cũng tán dương hắn, nói là hắn có hy vọng lớn nhất đạt tới hư cảnh. Nhưng tính tình hắn thì ngươi cũng biết đó, luôn khước từ người ngoài ngàn dặm. Những Thần Tướng khác, có lẽ sẽ nể mặt bộ ‘ Hắc y’ ta mặc trên người này, nhưng Nga Nhật Tề Nhĩ thì không nhất định đâu.
Hồng Bào Thần Sứ đương nhiên biết rõ tính tình của đệ ngũ Thần Tướng.
Nga Nhật Tề Nhĩ, khi còn thanh niên đã có vang danh khắp đại thảo nguyên, được xưng là Thảo Nguyên Hùng Ưng, Thiên Thần Chi Tử vân vân. Sau khi gia nhập vào Thiên Thần Sơn, ông ta chuyên tâm tiềm tu, có tên xếp trong hàng ngũ Thần Tướng, trở thành siêu cường giả chỉ đứng sau đệ nhất Thần Tướng.
- Phong sứ giả, ngươi yên tâm! Xem kìa, cho dù đệ ngũ Thần Tướng đại nhân không vì thể diện của bộ hắc y, cũng sẽ nể mặt sư phụ ngươi mà tiếp đãi chúng ta.
Hồng Bào Thần Sứ cung kính đáp.
Tôn Phong vừa nghe đã bĩu môi:
- Được rồi, đi. Chúng ta đi bái kiến đệ ngũ Thần Tướng.
Tôn Phong quyết định, rồi trực tiếp đi nhanh tới cửa tiểu lâu hai tầng đó.
- Xoẹt... xoẹt...
Bên trong tiểu lâu có một lão già gầy gò mặc áo dày đang quét rác, vừa thấy người đến liền lập tức hành lễ:
- Hai vị Thần Sứ đại nhân, Thần Tướng đại nhân bây giờ đang tĩnh tu.
- Ngươi đi thông báo, nói là có Phong sứ giả cầu kiến.
Hồng Bào Thần Sứ nói.
- Dạ.
Lão già gầy gò đi ra sau, rồi đi xuyên qua cánh cửa hậu của căn lầu hai tầng thông báo.
Hồng Bào Thần Sứ cười cười nhìn Tôn Phong:
- Ta thấy, nếu đệ ngũ Thần Tướng nể mặt người khác, cũng sẽ không thể không nể mặt ngươi. Nhất định sẽ diện kiến Phong sứ giả đó.
Tôn Phong vênh mũi:
- Hãy chờ xem, kỳ thật chỉ cần tìm Thần Tướng là được rồi, Nga Nhật Tề Nhĩ này….
Ngay lúc này, lão già gầy gò đã trở lại trong đình viện, cung kính báo:
- Hai vị Thần Sứ đại nhân, Thần Tướng đại nhân cho mời, xin mời đi theo ta.
- Thấy chưa, ta nói đâu có sai?
Hồng Bào Thần Sứ cười nói.
- Đừng lắm lời, đi thôi.
Lúc này Tôn Phong đi theo lão già gầy gò vào cửa sau.
Vừa bước qua cửa, đã thấy một con đường nhỏ rải đá.
Dọc theo đường nhỏ, họ nhanh chóng tới một nơi rất trống trải, tuyết bao trùm khắp nơi vô cùng tinh khiết.
- Hai vị Thần Sứ đại nhân, xin bước lên những viên đá, không được đạp vào tuyết bên đường.
Lão già gầy gò vừa dẫn đường vừa nhắc nhở.
Tôn Phong và Hồng Bào Thần Sứ, đều hiểu rõ một vài yêu cầu đặc thù của đệ ngũ Thần Tướng
Tỷ như nơi đệ ngũ Thần Tướng tĩnh tu, chỉ có con đường rải đá là có thể bước lên, chứ tuyết thì tuyệt đối không được đạp. Kỳ thật, bình thường cũng không có bao nhiêu người có tư cách có thể vào vùng tĩnh tu của đệ ngũ Thần Tướng.
- Tôn Phong, ngươi đã đến rồi rồi à!
Một thanh âm khàn khàn thuần hậu từ trong đình đài vọng ra.
Dưới đình đài này có để tấm đệm bông màu đỏ. Một nam tử mập mạp mặc áo đơn màu vàng đang khoanh chân ngồi. Cái quái dị nhất là tóc hắn khá ngắn, chỉ dài có một tấc. Bình thường thấy người có tóc ngắn một tấc, rất nhiều người đều biết... đệ ngũ Thần Tướng này là đệ tử thân truyền của Thiên Thần. Thiên thần sáng chế ra công pháp được gọi là... Mật Tông.
Phàm là đệ tử thân truyền Mật Tông, tóc đều phải cắt rất ngắn.
- Nga Nhật Tề Nhĩ đại ca.
Tôn Phong hắc hắc cười.
- Ngươi tới Thiên Thần Sơn cũng mấy ngày rồi, nhưng vẫn chưa tới gặp ta.
Nụ cười trên mặt nam tử áo vàng mập mạp tựa hồ làm cho tâm linh người ta an tĩnh lại.
- Quả nhiên không ngoài ta sở liệu, ngươi vẫn không đạt tới cảnh giới tiên thiên. Ba đại đệ tử môn hạ của sư phụ ngươi, có thể chỉ còn có mỗi mình ngươi không đạt tới tiên thiên thôi.
Tôn Phong bất lực cười:
- Tiên thiên cũng không phải muốn đạt tới là đạt tới. Ta biết làm sao bây giờ, có thể vượt qua đại ca tài ba sao.
- Tư chất ngộ tính rất quan trọng. Nhưng...
Nga Nhật Tề Nhĩ vẫn mỉm cười:
- Nghị lực, còn quan trọng hơn. Tư chất ngộ tính của ngươi tuyệt đối là ngàn vạn người mới chọn ra một. Nhưng tính cách ngươi thật sự là … Như vậy đi, kể từ ngày mai, ngươi cứ ở bên cạnh ta tu luyện.
Tôn Phong sắc mặt đại biến:
- Nhật Tề Nhĩ đại ca, không phải ngươi muốn mạng ta à?
- Hả?
Hàng lông mày dày rậm của Nga Nhật Tề Nhĩ nhướng lên, nhìn chằm chằm vào Tôn Phong.
Tôn Phong chỉ có thể cười khổ:
- Được rồi … được rồi.
Đồng thời trừng mắt nhìn Hồng Bào Thần Sứ:
- Ta đã đoán ra tới đây là có phiền toái, đều là vì ngươi, đúng ra không nên tới.
Hồng Bào Thần Sứ nghe xong bất lực cười khổ. Trên Thiên Thần Sơn có vô số người muốn theo đệ ngũ Thần Tướng tĩnh tu.
Nhưng, chưa hề có ai đạt ước nguyện.
Đệ ngũ Thần Tướng nổi danh lạnh lùng, chưa bao giờ thu đệ tử.
- Nga Nhật Tề Nhĩ đại ca, hôm nay chúng ta tới đây là có một việc.
Tôn Phong vội nói, đồng thời liếc mắt nhìn Hồng Bào Thần Sứ bên cạnh.
- Sự tình như thế nào, ngươi nói đi.
Hồng Bào Thần Sứ cung kính hành lễ với đệ ngũ Thần Tướng.
Hắn hiểu rõ, Tôn Phong có thể đàm tiếu tự nhiên với Thần Tướng, là vì thân phận đặc thù.
Còn hắn, mặc dù đạt tới tiên thiên, giữ nhiệm vụ Thần Sứ cao quí, nhưng còn cách Thần Tường rất xa.
- Thần Tướng đại nhân.
Hồng Bào Thần Sứ cung kính:
- Tình hình là như thế này...
Tên Thần Sứ này đem chuyện về Ác Ma A Lạp Đạt và Hô Hòa, toàn bộ thuật lại hết, cuối cùng mới nói:
- Bộ lạc Cuồng Phong bị giết nhiều người như vậy, nếu Thiên Thần Sơn chúng ta không ra tay, trên thảo nguyên chỉ sợ sẽ có người bàn tán không hay.
Nga Nhật Tề Nhĩ nhíu mày, liếc mắt nhìn Hồng Bào Thần Sứ:
- Giết? Ngươi nói giết hắn hử?
Hồng Bào Thần Sứ rùng mình.
- Ai cho phép ngươi!
Nga Nhật Tề Nhĩ trợn trừng mắt, tựa như trợn con mắt kim cương, hét lớn:
- Ngươi xử lý tin tức tình báo, chỉ cần đem việc này bẩm báo cho chư vị Thần Tướng. Về phần giết hay thu phục, ngươi chỉ là một Hồng Bào Thần Sứ, làm gì có tư cách quyết định chứ?
Hồng Bào Thần Sứ sợ hãi tới nỗi sắc mặt trắng bệch, vội quỳ xuống:
- Thần Tướng đại nhân … ta … ta chỉ là lo cho Thiên Thần Sơn chúng ta thôi...
- Còn giảo biện!
Nga Nhật Tề Nhĩ càng giận dữ, làm cho Tôn Phong đang đứng bên cạnh cũng kinh hồn táng đảm.
“Không hổ là được sư phụ coi trọng! Sư phụ hối hận không thu nhân vật này làm đệ tử trước, bị Thiên Thần cướp mất.” Tôn Phong thầm cảm thán. Trong lứa Tôn Phong, Nga Nhật Tề Nhĩ đích thật là người được coi trọng nhất.
- Tất cả nghe lệnh của Thần Tướng đại nhân.
Hồng Bào Thần Sứ lập tức bẩm.
- Hừ.
Nga Nhật Tề Nhĩ lạnh lùng nói:
- Trên thảo nguyên, xác suất cùng xuất hiện hai siêu cường giả rách nát như ăn xin khác nhau là rất hiếm. Hô Hòa có đến chín phần chính là A Lạp Đạt.
Đã như vầy, thực lực của A Lạp Đạt, tám phần có thể là tiên thiên kim đan, còn hai thành có thể là một cường giả hư cảnh tung hoành thiên hạ, có thể ngộ ‘đạo’ thiên địa. Nếu là cường giả hư cảnh, không phải là loại người mà Thiên Thần Sơn ta nên trêu vào!
Năm xưa Nga Nhật Tề Nhĩ cũng từng chu du thiên hạ, đến cả Cửu Châu đại địa cũng đã đi qua rồi.
Hồng Bào Thần Sứ sợ hãi im thin thít. Tôn Phong lại vẫn cười nói:
- Đại ca, cường giả hư cảnh trong thiên hạ cũng chẳng có mấy ai, sao lại dễ dàng xuất hiện như vậy.
- Không thể sơ ý.
Nga Nhật Tề Nhĩ phân phó
- Việc này ta sẽ giải quyết. Trước hết mau chóng tra tìm tên A Lạp Đạt bây giờ ở đâu, ta sẽ đi tiếp xúc với hắn.
- Dạ.
Hồng Bào Thần Sứ cung kính đáp:
- Thần Tướng đại nhân yên tâm, chắc chắn trong vòng một ngày là có thể tìm được chỗ ở của A Lạp Đạt.
Ở thảo nguyên bắc bộ, thế lực Thiên Thần Sơn có thể nói là thâm căn cố đế. Tuy đại thảo nguyên mênh mông vô tận, nhưng chúng muốn tìm một người quả cũng dễ dàng.
Bầu trời nắng rất đẹp, mặt trời lên cao.
Gió nhẹ hây hẩy, Đằng Thanh Sơn dồn mọi tâm trí vào việc thể ngộ thiên địa mênh mông. Hắn muốn sáng tạo ra tầng cao thâm hơn trong Hành Thổ Chi Quyền, cứ tiếp tục đi như vậy.
Lúc này, đã là buổi chiều ngày hôm sau cái ngày hắn đánh cho bộ lạc Cuồng Phong một trận.
- Quyền pháp phải là như thế này.
Đằng Thanh Sơn vừa đi đường, linh cảm lóe lên, liền vung vài quyền pháp, nhưng nếu có người đến gần, Đằng Thanh Sơn cũng sẽ sớm phát hiện ra ngay. Dù sao trạng thái của hắn bây giờ tuyệt không phải như lúc vừa đốn ngộ. Lúc đó, ngay cả có người giết chóc chung quanh, chỉ sợ Đằng Thanh Sơn cũng không phát hiện ra.
- Xem kìa, người đó như đang bị tâm thần.
- Đừng nói lung tung, có thể là một khổ tu giả.
Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua những người chăn dê cừu trên thảo nguyên, cười cười rồi tiếp tục đi tới.
- Tuyết trắng tinh khiết quá.
Đằng Thanh Sơn đưa mắt nhìn một quả núi tuyết rất lớn phía trước. Vì thời tiết thảo nguyên bắc bộ thật sự quá lạnh, nên trên những đỉnh núi, tuyết tích lũy rất nhiều năm không hề tan.
Đi được một lát đã đi tới trên núi tuyết, hắn tiếp tục hành tẩu trong núi tuyết...
- Hả?
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn khựng lại, nhìn về khoảng tuyết phía trước
- Lớn quá.
Đằng Thanh Sơn kinh dị nhìn mảng tuyết. Có những dấu chân rất thưa, nhưng cũng rất lớn, rộng chừng một trượng. ” Đây là một dấu chân động vật khổng lồ. Trông dấu chân to như vậy, hơn nữa dấu chân rất thưa, hẳn là yêu thú rất giỏi về việc chạy trên tuyết. Trên thảo nguyên này, yêu thú to như vậy có lẽ là Tuyết Sư Thú.”
Đằng Thanh Sơn cười cười, nhìn ra xa xa một chút.
Đích xác mơ hồ cũng có dấu chân.
"Dấu chân thưa như vậy, có gió thổi qua, phỏng chừng sẽ chẳng mấy chốc đã bị xóa nhòa mất. Nhưng bây giờ ta vẫn có thể thấy được dấu, chứng tỏ con yêu thú đó vừa đi qua không lâu."
Lập tức Đằng Thanh Sơn thi triển Thiên Nhai Hành theo dấu chân, hóa thành một luồng khói xanh lướt tới rất nhanh.
Một lát sau...
Đằng Thanh Sơn đứng trên một vách núi đá lồi ra, nhìn xuống phía dưới. Ở trong một hồ nước tròn có một con quái vật to lớn. Con yêu thú có bộ lông trắng như tuyết, một sừng thánh khiết, cùng với cặp mắt màu đỏ tà dị huyết tinh. Chỉ nhìn bề ngoài đã biết thân phận của nó Hồng Đồng Tuyết Sư Thú.
Xoát!,
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú đã phát hiện ra hắn. Trong thế giới trắng tinh, Đằng Thanh Sơn một thân xơ xác.
Vừa nhìn thấy Đằng Thanh Sơn, đồng tử con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú trong nháy mắt khựng lại. ” Hống... "
Hồng Đồng Tuyết Sư Thú phẫn nộ gầm lên với Đằng Thanh Sơn.
- Ha ha, lão huynh, ta không có ý muốn truy theo ngươi, là ông trời dẫn ta tới thôi.
Đằng Thanh Sơn cười ha ha. Thân thể hắn lao đi rất nhanh, từ giữa sườn núi đột nhiên nhảy ra khỏi tảng đá, như một mũi tên rời cung lao thẳng xuống phía dưới.
- Ầm ầm....
Con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú lao ra khỏi hồ nước, tung bốn vó dùng tốc độ kinh người nhắm hướng đông bỏ chạy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK