Chương 43: Hỏa thiêu Thành Hồ Đảo.
- A?
Ở cách đó không xa, Vân Mộng Chiến Thần Mục Đào đứng trên đỉnh núi kinh dị nhìn Đằng Thanh Sơn đang ở bên cạnh thác nước đánh Thủy Hành Chi Quyền.
“Thanh Sơn lão đệ lại có đột phá? Sao lại nhanh như vậy?”
Hắn rõ ràng cảm ứng được linh hồn khí tức của Đằng Thanh Sơn có một tia vân vụ huyền ảo.
“Theo lý thuyết thì càng về sau càng khó đột phá mà?” Mục Đào lộ vẻ khó hiểu.
Vèo!
Phía xa xa, Đằng Thanh Sơn nhảy một cái liền bay qua khoảng cách trăm trượng, đáp ngay trên đỉnh núi.
- Chúc mừng Thanh Sơn lão đệ!
Mục Đào cười nói.
Đằng Thanh Sơn tươi cười. Lúc trước Bùi Tam chỉ dẫn mình trước tiên hãy tu luyện Tử Chi Đạo, tiến một bước nhỏ rồi sau đó mới tìm hiểu Thủy Hành Chi Đạo, lại tiến thêm một bước nhỏ nữa. Hai bước nhỏ hợp lại thành một bước lớn, đủ hai thành lực thiên địa.
Hiện giờ ngoại trừ Mộc Hành Chi Đạo, bốn đạo khác hắn đều hiểu thấu. “Nếu không có Tử Chi Đạo dẫn dắt, không biết phải hao phí bao lâu mới có thể hiểu rõ được Thủy Hành Chi Đạo?”
Đằng Thanh Sơn trong lòng âm thầm cảm động, hiện giờ chính mình nắm trong tay tám thành lực thiên địa, cùng với lực lượng của thân thể tương đương với Hư Cảnh cường giả khác có chín thành lực thiên địa.
Chín thành lực thiên địa, nếu dựa vào tuyệt học của Vũ Hoàng “Khai Sơn Tam Thập Lục Thức” thì uy lực sẽ tiếp cận mười một thành.
- Mục Đào lão ca, người cũng đừng khen ta. Ngũ hành chi đạo hiện giờ ta chi hiểu thấu bốn đạo. Còn Mộc Hành Chi Đạo, ngay cả cánh cửa bước vào quyền thứ tám còn chưa thấy, chứ đừng nói có thể ngộ được.
Đằng Thanh Sơn cũng biết, đạo không thể ngộ ra dễ dàng như vậy. Đôi khi thuận buồm xuôi gió, nước lên thuyền lên, trực tiếp ngộ một đạo. Nhưng cũng có đôi khi vướng ở một cửa, đến khi chết cũng chưa thể đột phá qua.
Bởi vì có Tử Chi Đạo làm cầu dẫn cho nên Thủy Hành Chi Đạo của Đằng Thanh Sơn mới có thể tu luyện mau như vậy. Nếu không có Bùi Tam chỉ điểm, chỉ sợ hắn phải tu luyện Thủy Hành Chi Đạo rất lâu.
“Hy vọng ta không dừng lại ở cửa Mộc Hành Chi Đạo quá lâu.” Đằng Thanh Sơn lo lắng nhất là điều này.
Vướng mắc tại một cửa ải khó khăn trên trăm năm không phải là chuyện kỳ quái. Hơn nữa xem ra Đằng Thanh Sơn cũng không có thiên phú tu luyện Mộc Hành Chi Đạo, nếu không sao ngay cả cánh cửa tầng thứ tám cũng chưa vượt qua.
*****
Bãi đất trống phía Tây Đằng gia trang.
Đằng Thanh Sơn cầm trong tay Luân Hồi Thương, bóng thương loang loáng, trong lúc nhất thời thân ảnh Đằng Thanh Sơn trở nên mơ hồ, từng đạo thương ảnh mông lung, huyền ảo giống như mây mù.
-Gừm!
Từ trong bóng thương ảnh mông lung đột ngột vang lên tiếng rít gào, mơ hồ có sấm rền vang dội, mơ hồ có tia chớp quấn quanh, ngọn hỏa diễm bén nhọn bốc cháy rực rỡ như xé rách thiên địa. Đột nhiên tia chớp, ngọn lửa đều ngừng lại, hết thảy hào quang đều tiêu tán, nhìn qua tưởng đó chỉ là một cây thương bình thường.
“Quả nhiên nếu thật sự lĩnh ngộ được bản chất của Thủy Hành Chi Đạo, tuy rằng khó có thể khống chế được hết một chút sóng giao động của lực thiên địa, nhưng vẫn có thể khiến cho không hao tổn nội lực.” Đằng Thanh Sơn tươi cười.
Nước chính là dung nhập vạn vật, chứa đựng vạn vật, chính là làm lợi vạn vật,…
Mềm mại không thể phá và có thể tùy ý biến hóa các loại hình thái, nguyên nhân chính là vì nó có thể bao hàm, biến ảo. Cho nên thông qua Thủy Hành Chi Lực sẽ bao hàm được các thiên địa chi lực khác, tương hỗ lẫn nhau làm cho lực thiên địa không bị hao tổn. Ví dụ như mười thành lực thiên địa đều có thể phát huy được cả mười thành.
“Đây mới chính là bản chất.”
“Có người thông qua bí tịch của tiền nhân lưu lại mà ngộ đạo. Nhưng ngộ đạo như thế sẽ không đủ thâm sâu nên sẽ không thể vận dụng tinh diệu Thủy Hành Chi Lực.” Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ, cho dù cùng là ngộ đạo nhưng cũng sẽ có mức độ khác nhau.
Có người hiểu thiên đạo, nắm trong tay mười thành lực thiên địa nhưng chỉ có thể phát huy được tám chín thành.
Có người hiểu thiên đạo, nắm trong tay mười thành lực thiên địa lại có thể phát huy được mười một thành, thậm chí cực hạn mười hai thành uy lực.
Nhưng vẫn có người hiểu được thiên đạo, nhưng nhận thức lại sâu sắc hơn, thậm chí còn có thể trực tiếp đột phá, sáng chế thế giới của chính mình, tiến vào Động Hư cảnh giới.
“Dựa vào một quyển bị tích, được bí tịch chỉ dẫn, cảm ngộ rất nhanh, có thể đúng! Nhưng nhận thức của đạo cũng bị ảnh hưởng. Đọc sách của người, hiểu rõ được quyển sách đó, đúng là không phải dựa vào chính mình ngộ đạo. Mà tự viết ra sách thì nhận thức sẽ càng khắc sâu hơn.” Đằng Thanh Sơn hiểu được vì sao mà Bùi Tam nói vậy.
Bỗng nhiên
- Thanh Sơn!
Từ xa đi tới 1 người.
- Sư phụ.
Đằng Thanh Sơn thu Luân Hồi Thương lại, người đi tới chính là Gia Cát Nguyên Hồng.
- Nghê trưởng lão, bọn họ đều đã tới rồi sao?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu:
- Chấp pháp trưởng lão đều đã tới.
Lại nhìn khí thế ngất trời của Đằng gia trang hiện giờ, lão không khỏi cười nói:
- Thanh Sơn, hiện giờ Đằng gia trang đang xây dựng. Sau một, hai tháng nữa việc xây dựng sẽ hoàn thành. Lúc đó Đằng gia trang cũng đủ cho hơn mấy vạn người ở.
Đằng Thanh Sơn cũng lộ vẻ tươi cười.
- Thanh Sơn!
Vẻ mặt Gia Cát Nguyên Hồng trịnh trọng hẳn lên.
- Dạ!
Thanh Sơn kinh ngạc.
Gia Cát Nguyên Hồng nói:
- Trước đây một canh giờ, theo thám tử của Quy Nguyên Tông điều tra, rất nhiều tinh anh của Thanh Hồ Đảo đã ly khai. Ta đoán, Hạt Tử Kiếm Thánh cũng đã ly khai khỏi Thanh Hồ Đảo. Thanh Sơn, con muốn giết hắn chỉ sợ có chút khó khăn, rất khó tìm được hắn.
Đằng Thanh Sơn cười:
- Sư phụ, không cần lo lắng.
Hạt Tử Kiếm Thánh thật đúng là con rùa đen rút đầu, đối với việc Quy Nguyên Tông chiếm lĩnh Dương Châu cũng không để ý.
- Một khi hắn xuất thủ, tiết lộ tin tức, để cho con và Tiểu Thanh bắt gặp, chắc chắn hắn phải chết thôi.
Đằng Thanh Sơn tự tin nói.
Chỉ riêng thực lực hiện giờ của mình, Đằng Thanh Sơn đã không sợ Hạt Tử Kiếm Thánh, chứ đừng nói đến có Bất Tử Phượng Hoàng liên thủ. Ngay cả Vũ Đồng Hải có thể vận dụng được mười hai thành lực thiên địa cũng phải bị bức phải tự chặt hai chân chứ đừng nói đến Hạt Tử Kiếm Thánh.
- Sư phụ, nếu như tiên thiên cao thủ của Quy Nguyên Tông đều rời khỏi Giang Ninh quận, tạm thời ở Đằng gia trang của con. Phượng Hoàng mẹ, Lục Túc Đao Trì cũng đang ở đây, như vậy sẽ không có nguy hiểm gì.
Đằng Thanh sơn cười nói:
- Con cùng với Tiểu Thanh có thể bắt đầu hành động. Buổi chiều hôm nay, con và Tiểu Thanh sẽ đi Thanh Hồ Đảo.
Đúng!
San bằng Thanh Hồ Đảo.
Để thực hiện kế hoạch này, vì cẩn thận cho nên Đằng Thanh Sơn đem Đằng gia trang, đệ tử đời thứ ba của nội gia quyền nhất mạch, tinh anh Quy Nguyên Tông tụ tập cùng một chỗ. Có Phượng Hoàng mẹ, Lục Túc Đao Trì bảo vệ sẽ không xảy ra vấn đề gì. Sau đó mới bắt đầu đáng giết Thanh Hồ Đảo.
Hiện giờ Quy Nguyên Tông thực lực cường thịnh, không cần dùng mưu kế gì, chỉ cần dựa vào thực lực, một bước tiến công, không để cho Thanh Hồ Đảo trở tay, chiếm lĩnh toàn bộ Dương Châu.
- Được, Thanh Sơn, chiều nay ngươi xuất phát đi Thanh Hồ Đảo, một vạn hai ngàn Long Cương Quân của Quy Nguyên Tông ta cũng đã chuẩn bị tốt. Chờ ngươi thành công, Long Cương Quân sẽ dẫn đầu mười vạn đại quân tiến công.
Gia Cát Nguyên Hồng tươi cười:
- Một vạn hai ngàn nhất lưu võ giả cùng với Hỏa Lưu Thiết Chiến Giáp, tuyệt đối tung hoành vô địch.
Uy lực của hơn một vạn nhất lưu võ giả có thể so với một trăm vạn đại quân.
Hơn nữa, mỗi người còn mặc Hỏa Lưu Thiết Chiến Giáp, chỉ sợ là Đồ Nguyên Vệ của Thiên Thần Cung cũng sẽ bị đánh tan.
- Thanh Sơn, khi nào Phượng Hoàng mẹ rời khỏi đây?
Gia Cát Nguyên Hồng dò hỏi. Có Phượng Hoàng mẹ ở đây như có định hải thần châm(*).
(*): Xem Tây Du ký.
- Theo như nàng ta nói, năm ngày sau sẽ đi.
Đằng Thanh Sơn tiếc nuối đáp.
Sở dĩ Phượng Hoàng mẹ ở lại đây vài ngày chính là để chấn nhiếp các tông phái có tâm tư. Bất quá, hiện giờ Tiểu Thanh đã học được không ít tuyệt chiêu của Phượng Hoàng Mẹ. Nàng cũng là tạm yên tâm để Tiểu Thanh ở lại Cửu Châu.
Buổi chiều hôm đó.
- Tiểu Quân, côgn việc ở Đằng gia trang giao cho nàng. Một khi phát hiện tình thế không ổn, hãy gọi Đao Trì cùng Phượng Hoàng mẹ.
Đằng Thanh Sơn đeo cây thương cùng một túi hộp gỗ từ biệt Lý Quân.
- Muội không xảy ra việc gì đâu, huynh hãy yên tâm.
Lý Quân nói.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Hôm nay đến đưa tiễn Đằng Thanh Sơn chỉ có Lý Quân, Gia Cát Nguyên Hồng hai người. Vì phòng ngừa cha mẹ lo lắng cho nên Đằng Thanh Sơn không báo.
Không một tiếng động, Đằng Thanh Sơn cưỡi Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh ly khai Đằng gia trang.
Vù, vù, Tiểu Thanh hóa thành một ánh lửa hồng phi hành lên chín tầng trời.
Hơn ngàn dặm lộ trình, không quá mất nhiều thời gian, Thanh Hồ Đảo đã hiện ra trong mắt Thanh Sơn.
- Tiểu Thanh, xuống dưới!
Đằng Thanh Sơn chỉ dẫn phương hướng.
Hai cánh Tiểu Thanh khẽ đập liền vẽ thành một hình vòng cung, lao xuống phía Thanh Hồ Đảo.
Tiểu đảo cổ xưa này là căn cơ của Thanh Hồ Đảo, có rất nhiều kiến trúc cổ xưa cùng với rất nhiều di tích của tiền bối. Tuy rằng Thanh hồ Đảo đã thu xếp rất nhiều tinh anh đệ tử rời khỏi nhưng trên đảo vẫn có hơn mười vạn người ở lại.
- Nhìn kìa!
- Đó là cái gì?
Hơn vạn đệ tử Thanh Hồ Đảo ngửa đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một con thần điểu dài hơn bốn trượng đắm chìm trong hỏa diễm đang lượn nhẹ trên không, lông chim toàn thân một màu lửa đỏ thánh khiết, mỗi lần phe phẩy hai cánh đều làm cho hỏa diễm bốc lên. Mà trên lưng thần điểu chính là 1 người toàn thân áo trắng – Đằng Thanh Sơn.
- Bọn người ở Thanh Hồ Đảo nghe đây.
Một đạo thanh âm hùng hậu từ trên cao truyền xuống vang vọng khắp đảo, tất cả mọi người đều ngửa đầu nhìn.
- Hãy cút khỏi Thanh Hồ Đảo cho nhanh, sau thời gian một chén trà, ta sẽ hỏa thiêu Thanh Hồ Đảo. Ở trên đảo, hẳn là phải chết.
Thanh âm lạnh lùng của Đằng Thanh Sơn vọng xuống.
Nhất thời, rất nhiều đệ tử của Thanh Hồ Đảo tức giận, mắng chửi, kêu gào.
Đương nhiên cũng có không ít đệ tử Thanh Hồ Đảo chạy ra xa, nếu thấy tình thế không ổn sẽ nhảy xuống hồ.
Giữa trời cao.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nhìn xuống dưới: “Hạt Tử Kiếm Thánh quả thực quyết đoán, tự mình chạy khỏi hang ổ. Tuy nhiên, nếu Quy Nguyên Tông và Thanh Hồ Đảo khai chiến, tất sẽ có một bên bị diệt. Hỏa thiêu Thành Hồ Đảo chính là một kích trí mạng. Trước thiêu hủy đảo, sau hãy tìm Hạt Tử.”
- Tiểu Thanh!
Đằng Thanh Sơn khẽ gọi.
- U...
Một tiếng hót to cao vút, lúc này Bất tử Phượng Hoàng tồn tại trong truyền thuyết phe phẩy hai cánh, vô tận hỏa diễm màu đỏ từ trên trời lan xuống. Giống như thiên tai, vô số ngọn lửa không ngừng rơi xuống Thanh Hồ Đảo.
Bộ sách của Vạn Tượng Môn ghi lại:
Buổi chiều, ngày 28 tháng 8.
Đằng Thanh Sơn cưỡi Bất Tử Phượng Hoàng hỏa thiêu Thanh Hồ Đảo, ngọn lửa kéo dài ba ngày ba đêm mới tắt. Thanh Hồ Đảo có ngàn năm lịch sử, rốt cuộc chỉ còn là vùng đất cháy đen.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK