Chương hai mươi bảy: Âm Mưu Đã Lộ.
Đồ Cùng Chủy Kiến 图穷匕见
Nghĩa đen: cuối địa đồ, lộ chủy thủ (dao găm).
Do điển tích: Kinh Kha mang địa đồ nước Yên (bằng vải, cuộn lại) trong có dấu dao găm) cùng với đầu của Phàn Vu Kỳ dâng cho Tần Thủy Hoàng. Được vua Tần tiếp kiến, trong khi vua Tần xem địa đồ, Kinh Kha đứng cạnh chỉ trỏ. Xem đến gần cuối, chuôi dao găm lộ ra, Kinh Kha cầm dao găm để hành thích vua Tần nhưng thất bại.
Hai mươi tám tháng ba, lúc hoàng hôn.
Trong Hình Ý Môn Đại Duyên Sơn.
Một con chim lông xanh nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ to bằng nắm đấm, như một mũi tên từ hướng tây nam bổ xuống cực nhanh, bay vào một phủ đệ thuộc Hình Ý Môn mà chúng đã quen sống. Bên trong phủ đệ lập tức có đệ tử Hình Ý Môn chạy đến bên cạnh con chim, lấy trên lưng chim ra một mật tín trong ống trúc được phong kín.
Trên ống trúc này có hình ba thanh kiếm kim sắc.
- Mật tín ba kiếm?
Tên đệ tử giật nảy người. Đây là mật tín cao nhất trong Hình Ý Môn. Mật tín bình thường thì đưa cho mấy người phụ trách dưới trướng Tông Lộ trưởng lão xem xét, còn mật tín cao nhất sẽ trình thẳng cho Tông Lộ trưởng lão.
- Mau mau bẩm báo cho trưởng lão.
Đệ tử thanh niên này lập tức chạy như bay về phía chỗ ở của Tông Lộ.
Một lát sau, trong Đông Hoa uyển.
Đằng Thanh Sơn đang nghiên cứu quyền pháp trên một khoảng đất trống. Vì luôn luôn đau đáu về chuyện con gái, nên cả tháng nay Đằng Thanh Sơn căn bản không cách nào có thể bế quan.
- Môn chủ, môn chủ!
Bên ngoài vọng đến thanh âm của Tông Lộ trưởng lão.
- Vù.
Đằng Thanh Sơn thu thế, từ từ thở phù một hơi.
- Tông thúc, chuyện gì mà luống cuống thế?
Đằng Thanh Sơn cười quay đầu nhìn lại.
Trên mặt Tông Lộ trưởng lão đầy vẻ lo lắng, vội đưa mật tín trong tay ra:
- Môn chủ, đại sự không ổn! Đây là mật tín từ Vĩnh An quận đưa tới. Trong mật tín nói là Lâm Lâm... Lâm Lâm đã ly khai Vĩnh An quận.
- Cái gì?
Đằng Thanh Sơn cả kinh:
- Lâm Lâm ly khai Vĩnh An quận làm gì?
Lúc này Đằng Thanh Sơn mới nhận mật tín từ Tông Lộ trưởng lão, mở ra đọc.
Tông Lộ trưởng lão không nói gì.
Đọc xong mật tín, sắc mặt Đằng Thanh Sơn cũng trở nên rất khó coi.
- Theo tên Phàn An Nhiên, cả cha hắn tên là Phàn Ô Đồng, cùng ly khai Vĩnh An quận à? Theo dự đoán thì đi bái tế mẹ Phàn An Nhiên à?
Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất tức giận. Việc này có vẻ cũng rất bình thường, nhưng năm đó Đằng Thanh Sơn đã ra lệnh cho con gái và con trai tạm thời chỉ được quanh quẩn ở hai nơi là Đại Duyên Sơn, Vĩnh An quận. Không cho phép tùy tiện ra ngoài, nếu muốn tới các nơi khác, phải được Đằng Thanh Sơn đồng ý!
Từ đó tới nay, hai con đều tuân thủ nghiêm túc.
Nhưng bây giờ con gái lại căn bản không thông báo cho mình mà đi theo Phàn An Nhiên ra khỏi nơi đây...
Đằng Thanh Sơn hiểu, rất hiển nhiên con gái đang giận mình, đồng thời cũng thấy rằng, con gái mình thật sự đã rất tín nhiệm thanh niên tên là Phàn An Nhiên này.
”Khuê nữ của ta chẳng nhạy bén chút nào cả.” Đằng Thanh Sơn lắc đầu thầm nghĩ.
- Môn chủ, Lâm Lâm đi xa như vậy, thuộc hạ lo thế lực đang có âm mưu đối phó với Hình Ý Môn ta sẽ ra tay.
Tông Lộ trưởng lão có vẻ lo lắng:
- Không thể lơ là tính mạng của Lâm Lâm được. Nếu bị thế lực đó biết được tin thì rất phiền toái rồi!
- Yên tâm!
Trong mắt Đằng Thanh Sơn lóe lên chút hàn quang:
- Nếu thế lực đó thực sự hiện thân, có lẽ là chuyện tốt! Lần này, ta đã sớm để Tiểu Thanh luôn luôn đi theo Lâm Lâm, âm thầm bảo vệ cho Lâm Lâm. Nếu Lâm Lâm lâm vào tình thế nguy hiểm thật, không biết chừng còn có thể tìm được thế lực sau lưng! Hừ bao nhiêu lần dám phá hoại ta rồi, bây giờ nếu còn đụng đến ta con gái ta...
- Ta nhất định sẽ diệt trừ tận gốc!
Đằng Thanh Sơn hận nhất là địch nhân uy hiếp sinh mạng thân nhân mình.
- Từ từ để xem.
- Nếu Phàn An Nhiên thật sự bái tế mẹ nó, coi như xong. Nếu trong đó có âm mưu, ta sẽ nhìn xem sau lưng nó rốt cuộc là ai.
Hai mắt Đằng Thanh Sơn chợt lóe hàn quang, tay phải không kìm được bóp mạnh, tờ mật tín trong tay bị bóp nát thành tro.
o0o
Ba mươi tháng ba, trời đã hoàng hôn.
- Giá!
- Giá!
Chỉ thấy trên quan đạo rộng lớn ở Viêm Châu, ba con tuấn mã đang phóng như bay, lần lượt lướt qua, bắn tung lên những lớp bụi mù mịt.
- Lâm Lâm, trời sẩm tối rồi, phía trước không có thôn làng khách điếm. Huynh thấy hôm nay chúng ta phải ở tạm đâu đó rồi, miễn cưỡng ở tạm một bữa đi.
Phàn An Nhiên vác một thanh trường thương, cưỡi ngựa song hành với Hồng Lâm.
- Ừm.
Hồng Lâm nhìn sắc trời, mặt trời đã xuống núi, sắc trời chạng vạng, hiển nhiên trời sắp tối đến nơi.
- An Nhiên, như vậy đi. Chúng ta nghỉ ngơi một đêm ở bãi đất hoang bên đường phía trước.
- Được.
Phiền An Nhiên mỉm cười gật đầu, quay nhìn Phàn Ô Đồng cưỡi ngựa phía sau, gọi:
- Cha, chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi.
- Ừm.
Lão đầu say lên tiếng.
Chỉ nghe thấy một tràng những tiếng ngựa hí, ba con tuấn mã dừng lại giữa bãi đất hoang.
Việc đầu tiên là buộc kỹ ba con tuấn mã ở một gốc đại thụ ven đường.
- Chà.
Lão đầu Phàn Ô Đồng vung vẩy hai tay, rung đùi đắc ý:
- Lớn tuổi rồi. Không ngờ lần này mới chạy tới ngày thứ ba, mà gân cốt đã lung lay, ê ẩm rồi. Hồi còn làm mã tặc, suốt ngày ta đều ở trên lưng ngựa. Già lão rồi, thân thể càng ngày càng xấu đi.
Nói rồi, Phàn Ô Đồng ngồi bệt thoải mái trên một bãi cỏ dại.
- Lâm Lâm! Cha! Ăn chút gì nhé!
Phàn An Nhiên mở bao, đặt trên bãi đất hoang. Trong bao mang theo không ít đồ ăn.
- Lâm Lâm, đêm nay chịu khổ một chút nhé!
Phàn An Nhiên cười nói.
- Không sao đâu, đợi lát nữa có cơ hội, không biết chừng chúng ta có thể bắt được vài con chim quanh đây.
Hồng Lâm đưa mắt về bốn phía, con ngươi đảo lia lịa, có vẻ rất nghịch ngợm.
An Nhiên nhìn bốn bề.
- Nơi này là vùng hoang vu dã ngoại, muốn bắt được chim trĩ thì quả thật khó.
Nói xong hắn nhai nhồm nhoàm vài miếng bánh, rồi lấy bên hông ra một bình nước đưa cho Hồng Lâm, cười nói.
- Lâm Lâm! Tới đây uống nước này. Chạy một thời gian dài rồi mà chưa uống nước, giọng đã khàn rồi kìa!
- Ừm, khát quá.
Hồng Lâm cố ý ho khan vài tiếng, Phàn An Nhiên không khỏi cười ha ha.
- Các ngươi ở đó đi, ta qua bên này.
Lão đầu Phàn Ô Đồng nháy nháy mắt, rồi tránh sang chỗ khác.
Hai thanh niên Hồng Lâm và Phàn An Nhiên nhìn nhau, đều cười hắc hắc. Hồng Lâm lập tức bắt lấy bình nước, ngẩng đầu uống ngay.
- Ực ực...
Tiếng ừng ực làm Phàn An Nhiên nhìn tới thất thần. Thanh âm Hồng Lâm uống nước nghe rõ ràng trong tai hắn.
- Chà...
Phàn An Nhiên thở dài một tiếng.
- An Nhiên, than thở gì? Nghe như ông già ấy.
Hồng Lâm buông bình nước, gạt khóe miệng, rồi cười hì hì nói.
- Không có gì, chỉ là hơi khó chịu thôi.
Phàn An Nhiên tiện tay nhận lấy bình nước, cúi đầu nhìn xuống bình nước, rồi lập tức lại nhìn Hồng Lâm, trong ánh mắt có vẻ rất lạ, lúc thì có vẻ thương cảm, lúc thì yêu thương, lúc thì phẫn hận.
Hồng Lâm giật mình ngơ ngác.
- Sao lại nhìn muội như vậy, ghê quá.
- Hả?
Hồng Lâm đột nhiên biến sắc, nhướng mày.
- An Nhiên.
Hồng Lâm vội gọi
- An Nhiên, đừng uống nước, nước trong bình có gì là lạ, có độc!
Nói rồi, cả người lẫn sắc mặt Hồng Lâm đều trở nên tái nhợt.
- Đúng là có độc.
Phàn An Nhiên lạnh nhạt nói, cúi đầu nhìn bình nước trong tay. Hắn lắc đầu cười, rồi tiện tay ném đi. Bình nước vẽ thành một vòng cung, rồi rơi xuống bãi đất hoang, bắn tung tóe
Nước trong bình không ngừng chảy ra.
- Độc này tên là Nhuyễn cốt tán. Uống vào cũng không chết được. Nhưng, tay chân cả người đều sẽ trở nên mềm xèo vô lực, nội kình cũng không điều động được. E rằng đánh không lại cả một đứa bé con.
Phàn An Nhiên đứng lên. Còn từ xa, lão đầu say Phàn Ô Đồng cũng đứng lên. Vốn lão già say lúc nào cũng có vẻ mơ mơ màng màng, thoáng cái tinh thần đã khác hẳn, trở nên hung mãnh rất nhiều.
- Nhuyễn cốt tán?
Hồng Lâm nhìn như đóng đinh vào Phàn An Nhiên, thoạt nhìn cũng không tuấn tú, chỉ là hơi đẹp trai thanh tú một chút.
Cho dù là người ngu tới đâu thì tới lúc này, cũng nên hiểu rồi.
- An Nhiên, An Nhiên... tại sao... tại sao?
Hồng Lâm mãi đến lúc này vẫn không dám tin.
- Cô nương ngốc.
Lão đầu Phàn Ô Đồng cúi đầu nhìn Hồng Lâm, cười khẩy:
- Đằng Hồng Lâm, ngươi muốn trách, thì trách cha ngươi đi.
- Trách cha ta?
Hồng Lâm lắc đầu, vẫn dán mắt vào Phàn An Nhiên
- An Nhiên, ngươi nói cho ta biết xem. Nói cho ta biết đi, tại sao, tại sao ngươi làm như vậy. Những gì ngươi nói với ta lúc trước, tất cả đều giả cả à?
Lúc này mặc dù toàn thân mềm yếu vô lực, nhưng Hồng Lâm vẫn như một con sư tử giận dữ, nhìn chằm chằm đầy oán hận vào nam nhân mà nàng yêu dấu rất lâu.
- Đằng Hồng Lâm!
Phàn An Nhiên nhìn nàng, lắc đầu cười:
- Ta cũng chẳng có bao nhiêu cừu hận với ngươi, nhưng cũng không có hảo cảm bao nhiêu. Ta chẳng hề có tình ý gì với con gái của một cừu nhân làm ta cửa nát nhà tan.
Đằng Hồng Lâm lạnh mình.
Con gái cừu nhân?
Không có chút tình ý nào? Cho dù biết là Phàn An Nhiên hạ độc, nhưng Đằng Hồng Lâm vẫn không dám tin. Một năm nay đều là diễn kịch cả à?
- Phải thừa nhận, Đằng Thanh Sơn chính là Đằng Thanh Sơn! Là một nhân vật rất tài ba trên Cửu Châu Đại Địa. Ta tự nhận đã làm rất tốt. Đến cả nghĩa phụ ta cũng căn bản không nhìn ra một chút sơ hở. Nhưng Đằng Thanh Sơn lại có thể nhìn ra sơ hở.
Phàn An Nhiên cười nhạt:
- Đáng tiếc, dù nhân vật anh minh tới mấy thì sinh ra con gái cũng không nhất định là thông minh cho lắm.
- Nghĩa phụ, thông báo cho họ đi.
Phàn An Nhiên nói.
Lão đầu Phàn Ô Đồng gật đầu, chẳng mấy chốc lấy lệnh tiễn từ trong bao ra.
- Xoẹt xoẹt...
Sau khi châm lửa.
- Veo!
Lệnh tiễn xé gió bay lên, phát ra thanh âm chói tai.
- An Nhiên, An Nhiên... ngươi... ngươi sao lại..
Hồng Lâm vẫn không dám tin:
- Ngươi là đệ tử Quy Nguyên tông mà, ngươi sao lại...
Nàng vẫn không dám tin một người từ bé sống ở Quy Nguyên Tông, thế mà tất cả đều là giả dối
- Mười lăm năm. Ta và nghĩa phụ sống giả dối ở Vĩnh An quận mười lăm năm. Không đúng, nói đúng ra là nghĩa phụ ngụy trang mười lăm năm. Còn ta, chỉ ngụy trang mười năm. Mười năm trước, sau khi ta biết chân tướng, Phàn An Nhiên ta đã biết rốt cuộc ta phải làm gì.
Mắt Phàn An Nhiên trở nên độc ác, sắc bén. Lúc trước hắn bắt đầu gia nhập vào Quy Nguyên Tông, đích xác không hề ngụy trang.
Vì khi đó, hắn căn bản không biết rõ thân thế. Sau này hắn mới biết được mọi việc.
- Ta và nghĩa phụ ta, mười lăm năm nay sống ngụy trang chính vì cái ngày này. Có thể bắt được ngươi cũng là đủ rồi.
Hai mắt Phàn An Nhiên lóe ra quang mang khiếp người.
- Không, không...
Hồng Lâm vẫn không dám tin.
Lúc trước nam nhân còn ngọt ngào với nàng, thậm chí còn chuẩn bị cưới nàng, trong nháy mắt lại biến thành người như vậy. Đây là một cơn ác mộng! Cơn ác mộng mà nàng không muốn tin.
- Hả? Người đã tới rồi.
Hai người Phàn An Nhiên, Phàn Ô Đồng hướng mắt nhìn ra quan đạo xa xa, ở đó đã văng vẳng có tiếng vó ngựa vọng đến.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK