Mục lục
[Dịch] Cửu Đỉnh Ký - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


T rời dần tối, trên đường muỗi cũng nhiều lên.

- Con mẹ nó! Muỗi của quận Từ Dương sao còn ác ôn hơn muỗi ở quận Giang Ninh chúng ta nữa!
Đằng Thanh Hổ tát mạnh vào mặt mình, đập chết một con muỗi. Mùa hè mà phải đi gấp ban đêm, cái thống khổ nhất là muỗi quá nhiều.

- Ài! Chúng ta ở đây vẫn xem như còn đỡ. Nghe nói Man Hoang ở phía nam muỗi ban đêm còn ác liệt hơn nhiều. Có một loại muỗi độc, đến cả võ giả chúng ta bị cắn trúng tay một phát thì cánh tay cũng phải tê buốt. Nếu như bị cắn vài phát thì có thể trúng độc mà chết.
Đỗ Hồng cảm thán nói.

Đằng Thanh Hổ kinh hãi:
- Muỗi độc lợi hại vậy sao?

- Ngươi cho là Man Hoang dễ vào vậy sao? Trong Man Hoang không dấu chân người, do đó có thể sinh ra những thứ cỏ linh chi ngàn năm, sâm vương, còn có rất nhiều thiên tài linh bảo, một vài yêu thú kỳ lạ…vv. Thậm chí còn có rất nhiều bí tịch và binh khí do những võ giả đã chết lưu lại. Nhiều bảo bối như vậy, nếu Man Hoang dễ vào thì trong đó đã sớm bị người ta dọn sạch rồi!
Đỗ Hồng cảm thán nói.

Đằng Thanh Hổ gật đầu đầu ý.

Chẳng hạn như áo lót kim tàm ti mà Đằng Thanh Sơn vừa tìm được, kim tàm chính là thứ chỉ có ở Man Hoang.

“Trong rừng già không dấu chân người, sẽ sinh ra yêu thú và thiên tài địa bảo.” Đằng Thanh Sơn thầm gật đầu. Ngay cả Đại Duyên sơn ở gần quê nhà mình cũng có thể ẩn giấu một con giao long, vậy trong Man Hoang bát ngát khôn cùng không dấu chân người, làm sao có thể không có yêu thú lợi hại?

- Mọi người nhanh lên! Chỉ còn hai mươi dặm nữa thôi. Đi đến Tam Thạch khách sạn thì sẽ được ăn thịt uống rượu thoải mái. Cố chịu đựng một lát, đến Tam Thạch khách sạn rồi nghỉ ngơi sau!
Lão Ngô Đàm la lớn.

- Tất cả mọi người hãy phấn khởi lên, cố chịu đựng thêm một lát!
Những tiếng hưởng ứng vang dội. Đám hộ vệ đều phẩn khởi bàn tán xem tối nay ăn uống cái gì.

Một lúc lâu sau, đoàn xe rốt cuộc cũng tới được Tam Thạch khách sạn.

- Khách quan! Các vị khách quan! Xin mời vào trong!
Nhìn thấy bên ngoài xuất hiện một thương đội lớn, nhất thời ba bốn tiểu nhị lao ra, hỗ trợ rất nhiệt tình.

Vị quản gia Ngô Đàm phân phó:
- Tiểu nhị! Đưa những hộ vệ này đến hậu viện khách sạn các ngươi! Tại hậu viện chuẩn bị thêm vài cái bàn, có thức ăn và rượu ngon thì mau mau dọn lên cho họ!

Ngô Đàm quay đầu lại nhìn đám hộ vệ, hô lớn:
- Các vị huynh đệ nên chú ý một chút, không được uống quá nhiều!

- Ngô lão yên tâm đi! Tôi đã trọ ở khách sạn này không phải chỉ một lần hai lần, chúng tôi không làm chậm đại sự đâu!
Một đầu lĩnh hộ vệ cười nói.

Nhất thời bảy tám mươi hộ vệ dắt theo rất nhiều chiến mã, xe ngựa, hàng hóa, kéo nhau tới hậu viện khách sạn. Dù sao thì hàng hóa và chiến mã đều là những thứ rất quý, đặc biệt là chiến mã của Hắc Giáp quân thì cần phải trông coi cẩn thận.

- Thanh Sơn huynh đệ! Đi, chúng ta đi vào ăn cơm trước!
Chu Sùng Thạch cười nói với Đằng Thanh Sơn.

Chu Sùng Thạch cùng với đám phu nhân và hài tử của hắn đi với vài tên người hầu, cùng với người đám Hắc Giáp quân của Đằng Thanh Sơn tiến vào khách sạn.

Vừa bước vào khách sạn.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đảo qua, chú ý tới một bên khách sạn đang có năm bàn khách nhân. Những người đó hoặc là ở trần, hoặc là phanh ngực, uống rượu thoải mái, nói năng tùy tiện. Trên bàn hoặc trên ghế của chúng đều bày đủ thứ binh khí đao kiếm các loại, cộng lại cũng phải đến hai mươi mấy người.

Khi đám quân sĩ Hắc Giáp quân của Đằng Thanh Sơn toàn thân mặc trọng giáp vừa tiến vào khách sạn, nhiệt độ bên trong dường như giảm xuống một chút. Những hán tử này vốn đang tùy ý cười nói đều hạ giọng, nhìn về phía bên này vài lần. Cả đám đều sờ sờ binh khí, hoặc là dời vũ khí đến nơi thuận tay.

Hành tẩu bên ngoài, một lời bất hòa là rút đao nói chuyện, máu chảy đầu rời là chuyện rất thường.

Đằng Thanh Sơn nhướng mày. Khách sạn này mặc dù không nhỏ nhưng cũng chỉ có mười cái bàn. Đối phương đã chiếm năm bàn, chỉ còn lại có năm bàn. Người của Hắc Giáp quân ai nấy đều mặc trọng giáp, bình thường cứ bốn người chiếm một bàn, cho dù ngồi chen chúc thì chừng đó bàn cũng không đủ.

- Đám người các ngươi!
Đỗ Hồng toàn thân mặc trọng giáp, lạnh lùng nhìn về phía những người khác:
- Ngồi dồn sang bên cạnh, chừa lại cho ta một cái bàn!

- Ngươi nói cái gì!
Một hán tử cao lớn mình trần vỗ mạnh vào bàn, đứng bật dậy.

Những tiếng “lích kích” vang lên, hai mươi quân sĩ Hắc Giáp quân đều quay đầu lạnh lùng nhìn người kia.

Hán tử cao lớn này bị dọa thầm run lên.

“Choang!” “Choang!”…

Hai mươi mấy hán tử đều lập tức cầm binh khí, nhưng ai cũng có vẻ dè chừng sợ hãi.

Họ nhìn ra được, những người vừa đến trên người đều mặc trọng giáp, một khi đánh nhau bọn họ rất bất lợi.

- Đừng gây chuyện!
Một hán tử tóc bù xù lạnh lùng túm tên hán tử cao lớn ngồi xuống, đồng thời chắp tay nói:
- Các vị hảo hán! Năm bàn dành cho các vị thì quả thật không đủ. Chúng tôi chừa ra một bàn nhé!

Hán tử tóc dài bù xù này rõ ràng rất có uy.

Những hán tử khác của phe đối phương mặc dù không cam lòng, nhưng cũng làm theo.

Cho dù là sáu cái bàn, bên phía Đằng Thanh Sơn cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngồi chen chúc.

- Chưởng quỹ! Mang đồ ăn và rượu nhanh lên!
Quản gia Ngô Đàm gọi thức ăn, sau đó lập tức phân phó.

- Dạ dạ! Lập tức sẽ có ngay!
Tên chưởng quỹ tự mình đem thực đơn lên, sau đó lập tức chạy về phía hậu viện.

Đám người Đằng Thanh Sơn ngồi tại sáu bàn. Hai mươi mấy hán tử bên kia đều hạ giọng rất nhỏ khi nói chuyện.

Chẳng mấy chốc… từng mâm thức ăn, từng bình hảo tửu không ngừng được đưa lên. Đám Đằng Thanh Sơn ăn uống khá lịch sự, rõ ràng đẹp mắt hơn đám hán tử giang hồ kia nhiều.

- Thanh Sơn huynh đệ! Mọi người ăn nhanh một chút rồi nghỉ ngơi! Bây giờ đã không còn sớm nữa, sáng mai còn phải lên đường sớm!
Chu Sùng Thạch nói.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Lúc này bên ngoài trời đã tối đen. Quản gia Ngô Đàm lấy ra ngân châm và lan vân châu, kiểm nghiệm xem thức ăn có độc hay không. Đám quân sĩ Hắc Giáp quân cũng kiểm tra một chút, sau đó mới bắt đầu ăn.

Hành tẩu bên ngoài, đặc biệt là tại những khách sạn tại vùng hẻo lánh, nhất định phải cẩn thận.

Bên trong một gian phòng lớn ở hậu viện khách sạn đang có hơn mười người tụ tập. Người đứng đầu chính là Mạnh lão kia.

- Thắp đèn đi!
Mạnh lão lạnh nhạt nói.

- Vâng!

Tên hán tử áo ngắn mặc trang phục điếm tiểu nhị gật đầu, lập tức bưng một ngọn đèn đi ra khỏi phòng, bằng qua hậu viện đi đến đại sảnh. Hắn liếc nhìn chưởng quỹ một cái, sau đó thay đổi một ngọn đèn đang tắt.

Ngọn đèn lặng lẽ cháy không một tiếng động.

Hán tử áo ngắn nhìn lướt qua mọi người trong đại sảnh, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lẽo, trong lòng cười lạnh: “Đi đến khách sạn này thì căn bản không cần Mạnh lão ra tay, các ngươi nhất định phải chết!”

Đám người trong đại sảnh khách sạn, đang ăn uống rất ngon miệng.

- Thanh Sơn! Đến đây, cạn ly nào!
Chu Sùng Thạch cười nâng chén.

Đằng Thanh Sơn cũng uống cạn một hơi. Một luồng hơi nóng bỏng chui vào bụng, cảm thấy rất thoải mái. Đột nhiên mũi của hắn ngửi ngửi, chân mày nhíu lại.

Nên biết rằng… Đằng Thanh Sơn đến cả khí huyết lưu thông cũng có thể khống chế được, cơ quan tạng phủ chỉ cần có chút vấn đề là có thể phát giác ra. Hắn sớm đã đạt đến cực hạn của nội gia quyền. Hiện tại mũi của Đằng Thanh Sơn vừa ngửi một cái, đã phát hiện trong không khí có một luồng khí không màu không vị, có thể khiến cho thần kinh tê liệt.

- Nín hơi, dùng khăn thấm nước che mũi và miệng lại!
Đằng Thanh Sơn quát lớn:
- Có người hạ độc!

“Có độc!” Trong đại sảnh nhất thời vô cùng náo loạn.

Đằng Thanh Sơn đứng bật dậy, tay cầm Luân Hồi thương, ánh mắt quét về hường ba gã điếm tiểu nhị gần đó.

“Thực sự là có độc!”

Người hôn mê đầu tiên là đứa con gái nhỏ của Chu Sùng Thạch. Những người khác cũng cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. May mà Đằng Thanh Sơn đã nhắc sớm, bọn họ chỉ hít vào chút ít, nếu không thì đã sớm hôn mê rồi.

Thể chất càng tốt thì càng khó trúng độc.

Chẳng hạn như muốn làm cho một con voi hôn mê, sẽ phải cần lượng thuốc mê gấp nhiều lần con người.

Mà thể chất của Đằng Thanh Sơn so với voi còn mạnh hơn nhiều. Đừng nói hít vào một chút, ngay cả khi hít vào nhiều cũng rất khó làm cho hắn hôn mê. Nếu như hắn khống chế khí huyết vận chuyển, căn bản không thể nào trúng độc.

- Đô thống đại nhân!
Cả đám người đều nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.

- Bảo vệ Chu cửu gia, nhanh đến hậu viện đi!
Đằng Thanh Sơn hạ lệnh.

- Giết!
Từ hậu viện vang lên những tiếng quát, tiếng sau đó là thanh âm chém giết.

- Ha ha! Hắc Giáp quân đô thống Đằng Thanh Sơn không hổ là tuyệt đỉnh cao thủ, nhanh như vậy đã phát hiện ra chất độc “tùy phong nhất mộng” không màu không vị!
Một tràng cười lớn vang lên. Nhất thời từ trên lầu khách sạn lao ra mười mấy người. Tất cả đều cầm cung tiễn trong tay, chĩa xuống dưới lầu bắn điên cuồng.

Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn đám cung tiễn thủ kia: “Trong Quần chiến cung tiễn thủ có uy hiếp rất lớn, phải diệt trừ chúng trước!”

“Hừ!” Đằng Thanh Sơn cả người nhảy vọt lên, nhảy thẳng lên lầu hai.

- Giết chết hắn!
Các cung tiễn thủ tại hành lang lầu hai đều rút chiến đao bên hông ra, chém về phía Đằng Thanh Sơn.

“Phập!” “Phập!” “Phập!” …

Giống như một cơn gió lốc, Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt liên tục giết hơn mười cung tiễn thủ. Lúc này những quân sĩ Hắc Giáp quân khác cũng đã bảo vệ cả nhà Chu Sùng Thạch tiến vào hậu viện.

Đằng Thanh Sơn sau khi giết chết hơn mười cung tiễn thủ, lập tức một cước đá thẳng vào cửa phòng bên cạnh, nhảy vào một phòng trên lầu hai, sau đó cả người “bồng” một tiếng trực tiếp húc vỡ cửa sổ lớn, nhảy xuống giữa cuộc hỗn chiến trong hậu viện.

Máu chảy khắp nơi!

Đám hộ vệ đã có hơn mười người ngã trên mặt đất, rất nhiều người khác trên người cắm đầy những mũi tên.

Đám hộ vệ vốn đã lâm vào thế hạ phong tuyệt đối, may mà quân sĩ Hắc Giáp quân từ tiền sảnh chạy đến, bắt đầu lao vào chém giết đám sát thủ của đối phương. Nhân mã của đối phương rất nhiều, có đến gần cả trăm tên.

“Không ngờ lại có không ít cao thủ nội kình! Chết rồi! Nếu cứ tiếp tục như vậy, quân sĩ Hắc Giáp quân của ta sợ rằng phải chết hơn phân nửa!”

Chỉ trong chốc lát đã có hai quân sĩ Hắc Giáp quân ngã xuống, đương nhiên số người ngã xuống của đối phương cũng nhiều hơn.

Vừa đáp xuống hậu viện, Đằng Thanh Sơn liền điên cuồng chém giết chung quanh, trong nháy mắt đã hạ gục mấy người.

“Phập!” “Phập!” “Phập!” …

Trường thương của Đằng Thanh Sơn cực kỳ quỷ dị, bất kể giết ai đều chỉ cần một thương. Hắn liên tục một mạch giết chết tám người. Tàm người này đều là cao thủ nội kình của đối phương., nhưng đứng trước thương pháp “Như Ảnh Tùy Hình” Đằng Thanh Sơn, bọn chúng không hề có sức phản kháng.

- Hảo thân thủ!
Một tiếng hét lớn vang lên.

“Ầm!”

Một bóng người từ một gian phòng lao ra, giống như một tia chớp. Tốc độ đáng sợ thậm chí còn tạo ra một trận cuồng phong, ngay sau đó là ánh đao chói mắt như máu đỏ.

Đằng Thanh Sơn chỉ cảm thấy cả người đều bị ánh đao này áp chế, tựa như lọt vào một hố băng.

“Cao thủ! Còn mạnh hơn cả Nhạc Tùng và Gia Cát Vân gấp mười lần!” Chỉ một đao đáng sợ này đã khiến cho Đằng Thanh Sơn trong lòng nhiệt huyết dâng trào: “Cuối cùng đã gặp được cao thủ chân chính rồi!”

“Vù!”

Trường thương gào thét giống như một con giao long nuốt chửng ánh hào quang kia.

Thương pháp “Như Ảnh Tùy Hình” năm vạn cân lực lượng!

Vừa ra tay đã là năm vạn cân!

“Choang!”

Ánh đao và bóng thương va chạm trên không. Chỉ thấy cao thủ kia thân ảnh như một cơn gió lốc, dễ dàng đánh tan kình lực xoáy ốc của Đằng Thanh Sơn, đồng thời bay lên nóc nhà bên cạnh.

Mạnh Điền trong lòng cũng kinh hãi: “Thương pháp thật đáng sợ! Trong thương pháp không ngờ lại ẩn chứa lực xoáy vô hình, ngay cả đao ý của ta cũng bị ảnh hưởng!

- Xuống đi!
Đằng Thanh Sơn quát lớn một tiếng, trường thương trong tay đập mạnh vào vách tường bên cạnh.

“Ầm!”

Cả vách tường tựa như tờ giấy ầm ầm sụp đổ, đá vụn bay tung tóe, bụi đất bốc lên mù mịt. Mạnh Điền lập tức nhảy lên.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn sắc bén như dao, cánh tay rung lên, trường thương vừa đập xuống vách tường trong nháy mắt lại hóa thành thế đâm.

“Vút!”

Trường thương tựa như một tia chớp đâm thẳng vào thân hình của Mạnh Điền giữa không trung.

-----*-----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK