Mục lục
[Dịch] Cửu Đỉnh Ký - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


-T rận thứ ba, Đằng Vĩnh Tương của Đằng gia trang đối chiến với Lý Kim Phúc của Lý gia trang. Hai vị, xin tiến vào vòng đầu!
Lão giả tóc bạc chống quải trượng nói.

Đằng Thanh Sơn cẩn thận quan sát Lý Kim Phúc.

“Tên Lý Kim Phúc này, nhìn sát khí trong mắt, bộ dạng đúng là một con thú hoang.” Đằng Thanh Sơn cảm thấy lo lắng cho đại bá Đằng Vĩnh Tương của mình.

- Vĩnh Tương, cẩn thận một chút, đừng đấu lực với hắn !
Đằng Vĩnh Phàm nhỏ giọng nói :
- Tên Lý Kim Phúc này, lực lượng cánh tay của hắn tuyệt đối không kém hơn ta.
Trong Đằng gia trang, nói về lực lượng Đằng Vĩnh Phàm không nghi ngờ gì chính là đệ nhất nhân. Ngay cả Đằng Vĩnh Phàm cũng nói như vậy, có thể tưởng tượngđược thực lực của đối phương.

- Hiểu rồi!
Đằng Vĩnh Tương khẽ gật đầu.

Hơn một ngàn người đứng quan chiến đều yên lặng.

Cặp mắt như chuông đồng của Lý Kim Phúc quét về phía Đằng Vĩnh Tương, sau đó bước vào vòng chiến, trầm giọng nói:
- Ngươi, nhanh lên một chút!

Cặp mắt của Đằng Vĩnh Tương khẽ nheo lại, sau đó cũng bước vào trong vòng chiến, hai người đứng đối diện nhau. Đằng Vĩnh Tương lúc này không dám có một chút bất cẩn, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi hột.

- Hai vị, xin bắt đầu!
Lão giả tóc bạc vừa dứt lời, Lý Kim Phúc liền lao tới.

“Hống…”

Lý Kim Phúc gầm lên một tiếng như mãnh thú, hai tay và hai chân đột nhiên chống xuống đất, phảng phất giống như một con hổ cực nhanh lao về phía Đằng Vĩnh Tương. Cộng thêm bộ da thú trên người, càng khiến cho y giống như một con dã thú.

“Thật nhanh!” Đằng Vĩnh Tương vội lùi lại: “Ban đầu vốn muốn dựa vào tốc độ để đấu với hắn, nhưng hình như tốc độ của hắn so với ta còn nhanh hơn.”

“Soạt!” “Soạt!”

Lý Kim Phúc giống như một con mãnh hổ, hai vuốt trực tiếp lưu lại trên người Đằng Vĩnh Tương mấy vết cào.

Lý Kim Phúc hai mắt trợn trừng, lộ ra hung quang.

Y chống hai tay xuống đất, lại nhảy bật lên, song thủ tựa như thiết quyền liên tiếp đánh tới.

Đằng Vĩnh Tương không kịp né tránh, chỉ có thể nghênh tiếp.

"Bồng!" "Bồng!" "Bồng!"…

Trọng quyền liên tục đánh xuống. Đằng Vĩnh Tương chỉ đỡ được hai quyền, hai quyền tiếp theo đánh trúng vào ngực khiến cho cả người y bị đánh bay lên không, sau đó nặng nề rơi ra khỏi vòng chiến, máu tươi từ trong miệng không ngừng trào ra.

- Vĩnh Tương!
Đằng Vĩnh Phàm đang ôm Đằng Thanh Sơn vội vã chạy tới.

- Đại bá!
Đằng Thanh Sơn cũng cẩn thận quan sát.

- Hừ! Ngươi không giết thúc thúc của ta, ta cũng hạ thủ lưu tình tha cho hắn một mạng. Khi quyền đầu của ta đánh trúng người hắn chỉ có năm phần lực, còn chưa chết được đâu!
Lý Kim Phúc nói giọng khàn khàn, đồng thời nhìn chằm chằm vào Đằng Vĩnh Phàm:
- Đằng Vĩnh Phàm! Thực lực của ngươi không tệ… Đằng gia trang cũng chỉ có ngươi mới xứng làm đối thủ của ta.

Đằng Vĩnh Phàm ngẩng đầu nhìn lại.

Lý Kim Phúc thân cao tám thước, như một pho tượng ma thần, nhìn chằm chằm Đằng Vĩnh Phàm, cười nhạo nói:
- Đáng tiếc, ngươi lại trốn ở trong trang, cả đời này cũng chỉ như vậy!
Nói xong hắn liền xoay người, nhặt lấy thanh Lang Nha bổng làm kẻ khác phải kinh sợ, vác lên vai đi ra ngoài.

Người của Lý gia trang lập tức dạt ra một con đường cho hắn đi qua.

- Trận thứ ba, Lý Kim Phúc của Lý gia trang chiến thắng. Kết thúc ba trận, Đằng gia trang và Lý gia trang mỗi bên thắng một trận và hòa một trận. Dựa theo quy định, từ hôm nay trở đi, Đằng gia trang và Lý gia trang mỗi ngày đều được sử dụng nước trong mương sáu canh giờ.
Lão giả tóc bạc tuyên bố kết quả.

Phân nửa người trong tộc Đằng gia trang và Lý gia trang đều vui vẻ chấp nhận kết quả này.

- Lý Hỏa Quân! Cháu trai ngươi hình như muốn rời khỏi Lý gia trang?
Đằng Vân Long quay sang hỏi.

"Ha ha…" Lý Hỏa Quân giống như chỉ sợ người chung quanh không nghe thấy, cao giọng nói:
- Tôn nhi Kim Phúc của ta, năm mười ba tuổi đã một mình tiến vào Đại Duyên sơn, khổ tu trong thời gian năm năm, làm bạn với dã thú, đã sáng tạo ra một bộ “Mãnh Hổ quyền”. Nó cũng vừa mới kết thúc khổ tu, đã quyết định tham gia xét tuyển gia nhập “Quy Nguyên tông”.

Nhất thời tất cả đều xôn xao.

“Quy Nguyên tông?” Đằng Thanh Sơn nghe được ba chữ này, liền giật mình.

“ Tông phái?” Đằng Thanh Sơn chưa từng nghe nói qua trong lịch sử Trung Quốc lại có một tông phái như vậy.

- Xem ra cháu trai bảo bối của ngươi tiền đồ sau này không lường được.
Đằng Vân Long cười ha hả nói.

Tỷ thí tranh đoạt “nước” kết thúc, người của Đằng gia trang và Lý gia trang đều tản đi. Chỉ là mọi người đều đàm luận về trận chiến này, đương nhiên đối tượng đàm luận phần lớn là Lý Kim Phúc.

Trên đường đi về.

- Cha, Quy Nguyên tông là cái gì?
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc dò hỏi

- Là một tông phái phi thường cường đại. Mục tiêu tương lai của ta chính là gia nhập Quy Nguyên tông.
Đằng Thanh Hổ đi bên cạnh kiên định nói.

Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm cười nói:
- Thanh Hổ có chí khí! Thanh Sơn! Quy Nguyên tông này là một tông phái có thể dạy đệ tử tu luyện ra nội kình. Nội kình và lực lượng gân cốt không giống nhau, uy lực cực lớn. Cao thủ từ tông phái này đi ra, có khi da non thịt mỏng, nhưng chỉ cần một chưởng là có thể phá tan cự thạch.

Đằng Thanh Sơn thầm gật đầu. Sự ảo diệu của nội kình, hắn đương nhiên là hiểu rõ.

- Sao cha không đến Quy Nguyên tông!
Đằng Thanh Sơn hỏi tiếp:
- Hơn nữa, chẳng lẽ không có tông phái nào khác mà nhất định phải vào Quy Nguyên Tông hay sao?

Đằng Thanh Sơn thông minh lanh lợi, mặc dù chỉ mới bốn tuổi nhưng lại ăn nói rất rõ ràng mạch lạc. Đằng Vĩnh Phàm cũng hài lòng với nhi tử của mình.

Đằng Vĩnh Phàm cảm khái một tiếng, liền giải thích:
- Thanh Sơn! Toàn bộ thiên hạ tổng cộng có chín châu, trong đó Dương châu là phồn hoa nhất. Tại Dương châu, đệ nhất tông phái là “Thanh Hồ đảo”, đệ nhị tông phái là “Quy Nguyên tông”. Đương nhiên “Thiết Y Môn” và “Quy Nguyên tông” cùng xếp thứ hai, thực lực không chênh lệch bao nhiêu.

Đằng Thanh Sơn gật đầu:
- Vậy tại sao không gia nhập “Thanh Hồ đảo”? Thanh Hồ đảo không phải là đệ nhất tông phái hay sao?

- Dương châu có mười ba quận thành, trong đó có chín quận lớn hoàn toàn do “Thanh Hồ đảo” khống chế. Bên trong chín quận lớn này, Thanh Hồ đảo là tông phái duy nhất. Ngay cả quan phủ nhân mã của chín quận thành và hơn trăm thành trì bên dưới đều nghe theo lệnh của Thanh hồ đảo. Nói cho chính xác, quan phủ nhân mã cũng là thành viên ngoại vi của Thanh Hồ đảo.

Đằng Thanh sơn nghe đến đầu óc choáng váng.

Đây là thế giới gì?

Đây là thời đại gì?

Một tông phái võ lâm không ngờ lại hoàn toàn khống chế chín quận thành lớn, ngay cả quan phủ nhân mã cũng phải nghe theo sự sai khiến, đồng thời còn là thành viên ngoại vi của tông phái!

- Trong số mười ba quận thành của Dương châu, đệ nhất tông phái “Thanh Hồ đảo” hoàn toàn khống chế chín quận thành lớn, còn Quy Nguyên tông thì hoàn toàn khống chế quận Giang Ninh chúng ta. Chín thành lớn thuộc quận Giang Ninh, quan binh ở đó kỳ thật đều là thành viên ngoại vi của Quy Nguyên tông, tất cả đều là đệ tử của Quy Nguyên tông. Tại quận Giang Ninh này, Quy Nguyên tông là trời, không có bất cứ tông phái nào dám chen chân vào.

Đằng Thanh Sơn vẫn như cũ, đầu óc mơ hồ.

Hắn dám khẳng định, trong lịch sử Trung Quốc tuyệt đối không có chuyện tông phái khống chế thiên hạ.

Thế giới này, tuyệt đối không phải là bất cứ triều đại nào trong lịch sử Trung Quốc.

- Thanh Sơn!
Biểu ca Đằng Thanh Hổ cũng hớn hở nói :
- Bạch Mã bang kia có tám ngàn bang chúng nòng cốt, đệ nói xem có lợi hại không? Nhưng mà họ vẫn phải hàng năm hiếu kính thành chủ đại nhân nghi thành. Nếu như làm cho thành chủ đại nhân mất hứng, thống lĩnh một nhóm vũ giả giết đến. Hừ! Đừng thấy họ có đến tám ngàn người, chỉ tùy tiện một hai trăm võ giả là đã có thể giết cho Bạch Mã bang không còn manh giáp.

Đằng Thanh Sơn đã hoàn toàn hiểu rõ. Tại quận Giang Ninh này Quy Nguyên tông chính là hoàng đế, quan phủ quan viên đều là đệ tử của Quy Nguyên tông. Ngay cả bang phái như Bạch Mã bang cũng phải cẩn cẩn từng li từng tý, không dám chọc giận đến bọn họ.

- Muốn gia nhập Quy Nguyên tông rất khó hay sao?
Đằng Thanh Sơn dò hỏi

- Ừ, rất khó!
Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm cảm khái nói:
- Muốn gia nhập Quy Nguyên tông chỉ có hai biện pháp. Một là hài tử dưới mười tuổi, đem nộp năm trăm lượng bạc sẽ có cơ hội học tập bí tịch. Nếu như trong vòng một năm không tu luyện được nội kình sẽ bị đuổi khỏi môn phái.

Đằng Thanh Sơn trong lòng hiểu rõ, cho dù có được bí quyết, cũng không phải ai cũng có thể hấp thu thiên địa linh khí luyện được nội kình.

Luyện tập nội gia quyền thành công, đó là trong vạn người không được một.

Còn hấp thu thiên địa linh khí luyện hóa nội kình, mặc dù đơn giản, nhưng sợ rằng trong hơn mười người chỉ có một người đạt được điều kiện.

- Năm trăm lượng bạc chỉ để đổi lấy một cơ hội, người bình thường căn bản không chịu nổi.
Đằng Vĩnh Phàm cảm khái nói.

- Không phải còn có biện pháp thứ hai sao?
Đằng Thanh Sơn lập tức hỏi.

- Trong tông phái, cũng có quân đội để chinh phạt giết chóc. Chẳng hạn như Quy Nguyên tông thì có “Hắc Giáp quân”. Ta nói biện pháp thứ hai chính là tìm cách gia nhập Hắc Giáp quân.
Đằng Vĩnh Phàm cảm khái nói:
- Quy tắc khảo hạch rất đơn giản. Có thể nâng được năm trăm cân cự thạch, coi như là tam lưu võ giả, có tư cách gia nhập Hắc Giáp quân. Có thể nâng lên hai ngàn cân cự thạch là nhị lưu võ giả. Có thể nâng lên một vạn cân cự thạch là nhất lưu võ giả.

Đằng Thanh Sơn chấn kinh.

Nhất lưu võ giả? Một vạn cân cự thạch? Kiếp trước bản thân đạt đến cảnh giới tông sư, sau khi tu luyện được “Hổ Hình thông thần thuật”, bản thân ở trình độ đỉnh cao cũng có thể miễn cưỡng nâng được ngàn cân cự thạch.

Thế giới này thiên địa linh khí sung túc, thân thể tố chất con người tốt, người có lực lượng mạnh cũng không ít.

- Một nam nhân thành niên bình thường có thể nâng được gần ba trăm cân cự thạch. Nhưng lực lượng này càng đề cao lên càng khó. Có thể nâng được bốn trăm cân, trong mười người sợ rằng chỉ được một người. Mà nâng được hơn năm trăm cân, trong trăm người may ra mới có một người.
Đằng Vĩnh Phàm cảm khái nói:
- Ta từ nhỏ khổ luyện, hôm nay cũng có thể nâng được một ngàn hai trăm cân, là người có khí lực mạnh nhất trong Đằng gia trang. Thế nhưng… trong hàng ngũ võ giả cũng chỉ là tam lưu.

Nâng được năm trăm cân đến hai ngàn cân đều là tam lưu võ giả.

Nâng được hai ngàn cân đến một vạn cân là nhị lưu võ giả.

Có thể nâng hơn một vạn cân chính là nhất lưu võ giả.

- Tam lưu võ giả, trong Hắc Giáp quân chỉ là tiểu binh, trong chiến đấu cũng chỉ là bia đỡ đạn. Ta đến đó có thể có được bí pháp tu luyện nội kình đơn giản nhất. Thế nhưng ta đã hơn ba mươi tuổi, tu luyện nội kình đã sớm không có tiền đồ nữa rồi.
Đằng Vĩnh Phàm thở dài nói.

Đằng Thanh Sơn thầm cám thán không thôi.

Phụ thân như vậy, trong Hắc Giáp quân cũng chỉ là chốt thí.

- Cái loại bang phái như Bạch Mã bang, trong mắt chúng ta thì lợi hại. Nhưng trong mắt của Quy Nguyên tông Hắc Giáp quân, chỉ tùy tiện phái ra một đội trăm người, trang bị “hắc giáp” đao thương tên bắn bình thường căn bản không thể đả thương, càn quét vài lần là có thể nghiền nát Bạch Mã bang thành từng mảnh nhỏ.
Đằng Vĩnh Phàm thản nhiên nói.

Đằng Thanh Sơn hít một hơi lạnh.

Trong lịch sử Trung Quốc cổ đại, có đội quân đáng sợ như vậy sao?

Không có!

Có thể nâng dược vật nặng ngàn cân, không ngờ chỉ là tiểu binh chốt thí. Nâng lên hai ngàn cân đến vạn cân, đó mới là tinh anh.

Quân đội như vậy, người mặc áo giáp dày, tuyệt đối là dòng lũ cương thiết không thể năn cản được.

“Có được đội quân tám ngàn người như vậy, quân đội bình thường cho dù là một trăm vạn cũng bị quét sạch.” Đằng Thanh Sơn có chút hiểu được, vì sao tại thế giới này tông phái có thể trở thành tồn tại thống trị tối cao.

- Cha! Hắc Giáp quân của Quy Nguyên tông có bao nhiêu người?
Đằng Thanh Sơn dò hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK