Mục lục
[Dịch] Cửu Đỉnh Ký - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ha ha… Thanh Sơn, trong thiên hạ không biết có bao nhiêu thiếu niên muốn học được nội kình. Huống chi là do hư cảnh dạy lại càng cầu cũng không cầu được.

Gia Cát Nguyên Hồng cười vui vẻ:

- Cứ yên tâm, đừng nói một ngàn, ngay cả năm ngàn cũng là việc rất dễ dàng.

- Một ngàn là đủ rồi, e rằng ba tháng sau, trong một ngàn này phần lớn đều sẽ bị đào thải. - Đằng Thanh Sơn cười nói.

Tu luyện nội gia quyền có yêu cầu rất cao về cả tư chất lẫn nhận thức. Tuy nói thiên địa linh khí ở Cửu Châu Đại Địa rất sung túc, rất thích hợp với việc tu luyện hơn thế giới của Đằng Thanh Sơn kiếp trước nhiều. Nhưng cho dù như thế thì trong một ngàn, cũng giỏi lắm chỉ có khoảng một trăm người thích hợp với nội gia quyền đã là không tệ rồi. Hơn nữa cũng chỉ có hai người là Đằng Thanh Sơn và đại đồ đệ ‘Đằng Thú’ là có thể dạy được nội gia quyền. Có quá nhiều đệ tử cũng không có cách nào dạy hết.

- Ừm, nghiêm khắc một chút cũng tốt.

Gia Cát Nguyên Hồng đột nhiên trịnh trọng dặn dò:

- Thanh Sơn, sau này con không được tiết lộ quá nhiều với cha mẹ con .

Kỳ thật khi Đằng Thanh Sơn chủ động tiết lộ tin tức, nói cho cha mẹ là nhi tử của họ bây giờ vẫn còn bình an, Gia Cát Nguyên Hồng mặc dù cũng chấp nhận được nhưng cũng hơi bất an.

Lúc trước ở chỗ Đằng Vĩnh Phàm, Gia Cát Nguyên Hồng đã dặn dò vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm, phải vì nhi tử của họ ‘Đằng Thanh Sơn’ mà đừng nói ra việc này.

- Để cha mẹ an tâm thì con mới cảm giác yên ổn được.

Đằng Thanh Sơn thầm than. Vừa nghĩ tới nước mắt của cha mẹ, hắn đã cảm thấy áy náy rồi.

- Không đề cập tới việc này nữa.

Đằng Thanh Sơn cố nở nụ cười.

- Kinh Ý tiền bối.

Đột nhiên một tiếng gọi vang truyền đến.

Đằng Thanh Sơn, Gia Cát Nguyên Hồng đều ngẩng đầu nhìn lại, chính là Đằng Thanh Hổ đang đi tới.

- Tông chủ, Kinh Ý tiền bối.

Đằng Thanh Hổ rất nhiệt tình chào. Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu:

- Đằng Thanh Hổ, đúng không? Trên tường thành tại hạ đã gặp huynh.

Một câu này làm Thanh Hổ vô cùng kích động. Đây là cường giả hư cảnh chứ bộ. Đằng Thanh Sơn lại chỉ một thiếu niên bên cạnh đang nâng một khối đá nặng hơn mười cân:

- Đằng Thanh Hổ, huynh bảo tên tiểu gia hỏa đó tới đây một chút.

- Ừm, được.

Đằng Thanh Hổ vội gọi về phía bên đó.

- Tiểu Hầu Tử, tới đây.

- Nhị thúc.

Thiếu niên đó vội chạy tới. Nó hiển nhiên rất sùng bái Đằng Thanh Hổ, vừa nghe lời là tới ngay. Đằng Thanh Hổ chỉ vào Gia Cát Nguyên Hồng và Đằng Thanh Sơn nói:

- Tiểu hầu tử, hai vị này đều là tiền bối đại nhân rất tài ba đó.

- Hồng Hầu bái kiến hai vị đại nhân. - Thiếu niên hành lễ rất cung kính.

Đằng Thanh Sơn khẽ mỉm cười. Trong dòng họ Đằng, xét về bối phận, ông nội của Đằng Thanh Sơn là họ lót Vân, cha là Vĩnh, còn đám người Đằng Thanh Sơn là ‘ Thanh’. Thiếu niên này có chữ ‘Hồng’, nhỏ hơn Đằng Thanh Sơn một lứa.

- Tiểu Hồng Hầu, ngươi nhìn theo ta làm vài động tác nhé.

Đằng Thanh Sơn nói rồi, chân phải nghiêng về một phía, hai tay chống phía sau, một chân đứng vững.

- Bảo trì thời gian mười hơi thở.

- Đơn giản.

Đằng Hồng Hầu cũng làm theo động tác này.

- Làm thêm một cái nữa.

Đằng Thanh Sơn tùy ý làm sáu động tác. Hồng Hầu làm theo khá dễ dàng.

- Ừm, tốt lắm! Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Đằng Thanh Sơn cười hỏi.

- Mười một tuổi. - Hồng Hầu trả lời.

- Đằng Thanh Hổ, huynh giúp tại hạ hỏi cha mẹ hắn. Nếu cha mẹ hắn nguyện ý cho tên tiểu gia hỏa theo tại hạ học võ, tại hạ sẽ mang hắn theo.

Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói. Tuy nói lúc trước có nói với sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng là cần người mười tuổi trở xuống, kỳ thật nội gia quyền cũng không phải quá chú ý tới điểm này.

Lịch sử kiếp trước có không ít người mười lăm, mười sáu tuổi bắt đầu tu luyện, cuối cùng đạt tới tông sư. Giống như Tam đệ tử ‘Tiết Tân’ của Đằng Thanh Sơn, lúc mới luyện còn lớn tuổi hơn.

- Đồng ý, khẳng định đồng ý! Cha hắn cũng không ngu. Tiền bối có thể dạy hắn là việc cầu cũng không cầu được.

Đằng Thanh Hổ rất kích động. Y đã nhìn trận đấu kinh thiên động địa dưới tường thành... bản thân y cũng muốn bái sư.

- Ừm.

Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu.

- Cứ ở nhà đi, hai ngày nữa dẫn hắn tới Quy Nguyên Tông.

Sau đó, Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Nguyên Hồng cùng nhau ly khai.

Trên đường phố.

- Sư phụ, thấy rõ con làm sáu động tác không?

Đằng Thanh Sơn hỏi:

- Chỉ cần là có gân cốt hoặc từ bé đã rèn luyện, đều có thể dễ dàng làm được sáu động tác này. Sư phụ, lúc người giúp con thu một ngàn thiếu niên, cứ dựa theo những động tác này. Ai có thể làm được tốt sáu động tác này là thu ngay.

- Động tác này không khó, vào thời buổi loạn lạc này, hài tử nhà ai từ bé không luyện tập chứ. Phần lớn đều có thể làm được.

Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu.

- Ta lập tức an bài người bắt đầu chọn đám thiếu niên.

- Nhưng vì cần khảo sát sáu động tác của chúng, do đó có thể chậm một chút.

Gia Cát Nguyên Hồng cười giọng chắc chắn:

- Ba ngày sau, hẳn là có thể thu đủ đó.

...

Ngày hôm sau, đầu tháng tư, Quy Nguyên Tông chính thức bắt đầu tuyển những thiếu niên mười tuổi và dưới mười tuổi.

Bên trong Quy Nguyên Tông, đám trưởng lão, hộ pháp nghe thế, lại là do ‘Kinh Ý tiền bối’ tuyển thiếu niên, ai nấy đều kích động vô cùng. Mọi người đều cho cháu, tằng tôn mình, chỉ cần là có tuổi phù hợp, đều tới tham gia sát hạch. Còn cả Giang Ninh quận thành, và những thôn làng quanh Giang Ninh quận thành, khi nhận được thông cáo, đặc biệt biết không thu bạc, lập tức cũng đưa hài tử tới.

Ngay đầu nhận ba trăm người.

Ngày hôm sau, đặc biệt là những người nhận được tin tức muộn, tỷ như những người ở gia đình bình thường trong Giang Ninh quận thành, phần lớn ngày hôm sau mới đưa hài tử tới. Do đó ngày hôm sau tuyển được rất nhiều.

Vào buổi chiều ngày hôm sau, đã tuyển đủ một ngàn người.

Ngày hai tháng tư, Quy Nguyên Tông phái ra một ngàn binh vệ hộ tống bọn nhỏ tiến về Nghi thành quận Giang Ninh. Quy Nguyên Tông cũng rất yên tâm về vấn đề an toàn. Bởi vì Đằng Thanh Sơn đi cùng với bọn nhỏ tới Nghi thành.

- Tiền bối, bọn nhỏ chịu được việc chạy như vậy không?

Thiên nhân trưởng thiên nhân đội cung kính hỏi.

- E rằng sẽ không chịu nổi đó.

- Ngươi dựa theo tốc độ lúc trước ta phân công mà làm.

Đằng Thanh Sơn ra lệnh:

- Đồng thời truyền lệnh xuống... Phàm là ai không kiên trì được tới Nghi thành, sẽ trục xuất về nhà.

- Dạ.

Thiên nhân trưởng đáp rất cung kính.

Đằng Thanh Sơn nhìn đám hài tử. Tu luyện nội gia quyền yêu cầu có nghị lực hà khắc hơn tu luyện nội kình rất nhiều. Tu luyện nội kình chỉ cần khoanh chân tĩnh tọa, đắm chìm vào việc tu luyện vài canh giờ. Còn tu luyện nội gia quyền lại rất khô khan, không có lấy một cảnh giới nhất định nào.

Chỉ khi tới cảnh giới cực cao, mới có thể đánh quyền được.

- Ba trăm dặm đường, xem như chặng đầu cho bọn nhỏ tôi luyện. Không biết một ngàn hài tử, trên con đường ba trăm dặm sẽ bị đào thải bao nhiêu đứa.

Đằng Thanh Sơn cũng đi với bọn nhỏ.

Ba trăm dặm, hài tử đều đeo ba lô nhỏ. Mặc dù nói tố chất thân thể đều không tệ, nhưng theo tốc độ do Đằng Thanh Sơn đặt ra, bọn nhỏ cũng phải cố hết sức.

Ngày đầu, đã có rất nhiều hài tử kêu là chịu không nổi. Nhưng sau khi những sĩ quan tuyên bố, phàm là có người không muốn đi sẽ bị đưa trở về, tất cả những hài tử đều nghiến răng kiên trì.

Dù sao bị đào thải như vậy, khẳng định sẽ bị người nhà mắng.

Nhưng ngày hôm sau, có mười ba hài tử chịu không nổi, sụp đổ, khóc bỏ cuộc.

Ngày thứ ba, có năm mươi sáu hài tử khóc bỏ cuộc.

Ngày thứ tư, có mười một hài tử bỏ cuộc, ngày thứ năm, có thứ sáu hài tử bỏ cuộc.

Giữa trưa ngày thứ sáu, đã đến Nghi thành. Tới một phủ đệ rất lớn do Quy Nguyên Tông chuyên môn an bài, lúc này không ít hài tử khóc ngay tại chỗ. Lộ trình buổi chiều ngày thứ sáu không có một hài tử nào bỏ cuộc.

Nói cách khác, năm ngày rưỡi chạy liên tục, có tám mươi sáu hài tử bỏ cuộc. Một ngàn thiếu niên còn lại chín trăm mười bốn thiếu niên.

- So với ta nghĩ thì tốt hơn một chút.

Đằng Thanh Sơn thầm gật đầu.

- Năm ngày rưỡi, chạy ba trăm dặm...

Phải biết là đường quan đạo cũng không phải bằng phẳng gì. Năm ngày rưỡi chạy, quả là một sự hanh hạ đối với rất nhiều trẻ con. Song có một bộ phận hài tử lại đi rất nhẹ nhàng.

Rất nhiều thiếu niên ở nông thôn từ bé được rèn luyện, một ngày đi trăm dặm cũng không phải việc khó.

...

Tám tháng tư, chín trăm mười bốn hài tử đều an bài ổn thỏa. Ngày hôm đó để cho bọn chúng nghỉ ngơi một chút, không có giao việc gì cho chúng cả.

Còn Đằng Thanh Sơn thì cưỡi Lục Túc Đao Trì, dẫn đại đồ đệ ‘Đằng Thú’ từ Thái A Sơn Mạch trở về.

Hung Thú Bang bây giờ đã có địa vị ổn định ở Thái A Sơn Mạch. Hơn nữa thực lực của ‘Dương Đông’, ‘Tiết Tân’ cùng với một đám bang chúng Hung Thú Bang, đã có thể đứng vững, không cần cương kình cường giả Đằng Thú ra tay nữa.

...

Qua đầu tháng tư, trong phủ đệ khổng lồ đặc biệt được san phẳng một cái sân luyện võ cực lớn. Chín trăm mười bốn hài tử ai nấy đều đứng nghiêm. Ở gần đó có hộ vệ Quy Nguyên Tông và đám người hầu được đặc biệt an bài đang cười cười nhìn đám hài tử.

Đằng Thú khoác áo da thú đứng trước mặt trên chín trăm hài tử, ánh mắt Đằng Thú làm bọn nhỏ khiếp vía.

- Sư phụ.

Đằng Thú quay đầu nhìn về phía xa xa.

Đằng Thanh Sơn chợt xuất hiện ở cửa phòng, nhưng chớp mắt Đằng Thanh Sơn đã biến mất khỏi cửa phòng, rồi xuất hiện cạnh Đằng Thú cách đó trăm trượng.

- Oa!

- Trời ạ.

- Có thần tiên.

Có một vài hài tử không kìm được phải kinh hô. Ai nấy trợn tròn mắt. Đến cả đám hộ vệ, người hầu do Quy Nguyên Tông an bài ai nấy cũng kinh ngạc đến ngây người.

Đằng Thanh Sơn nhìn bộ dáng nhóm hài tử đang khiếp sợ này, không khỏi khẽ mỉm cười. Kỳ thật rất nhiều sư phụ đều ngay từ đầu hơi triển lộ thực lực để cho các đệ tử cố gắng tu luyện.

- Rất nhiều người đều muốn học võ.

Đằng Thanh Sơn thanh âm không lớn, nhưng lại quanh quẩn khắp nơi, vang lên bên tai từng thiếu niên.

- Nhưng ở Quy Nguyên Tông cũng chỉ có một ngàn người có cơ hội tới đây. Trong quá trình chạy, có tám mươi sáu người mất đi cơ hội. Các ngươi tổng cộng là chín trăm mười bốn người.

- Trong chín trăm mười bốn người các ngươi, sau này sẽ có tám trăm người, thậm chí nhiều hơn không chịu nổi bị đào thải phải về nhà.

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.

Đám hài tử này, nhỏ nhất sáu tuổi, lớn nhất mười một tuổi đã hiểu chuyện rồi. Nghe nói có tám trăm người hoặc nhiều hơn có thể bị đào thải, đứa nào đứa nấy đều bị dọa khiếp.

- Nhưng... chỉ cần kiên trì tới cuối cùng, các ngươi sẽ thành cường giả tài ba.

Đằng Thanh Sơn đột nhiên dậm chân một cái.

Ầm ầm...

Cả mặt đất rung lên. Trên chín trăm hài tử sợ tới mức phải ồ lên, không ít hài tử té ngã xuống. Chỉ thấy dưới chân Đằng Thanh Sơn xuất hiện một cái hố sâu dài chừng hơn mười trượng, sâu hoắm. Dưới sự khống chế của Đằng Thanh Sơn, vết nứt trên mặt đất cũng không kéo dài tới chỗ những hài tử đang đứng.

- Oa.

- Đây là...

Bọn nhỏ đều khiếp sợ nhìn đường nứt sâu hoắm thật lớn. Cho dù là người thường đào vệt nứt đó, cũng phải đào rất lâu.

Một cái dậm chân?

Đừng nói là bọn nhỏ, chính cả đám hộ vệ, người hầu xa xa cũng đều kinh ngạc đến ngây người.

- Chỉ cần các ngươi khắc khổ tu luyện, sẽ có cơ hội làm được như vậy.

Đằng Thanh Sơn chỉ vào Đằng Thú bên cạnh.

- Từ bây giờ trở đi, các ngươi đều theo đại đệ tử của ta ‘Đằng Thú’ học tập.

Đằng Thú tiến lên một bước, ánh mắt lãnh liệt.

Đằng Thú cùng ngày cũng nện vài quyền vào hòn giả sơn vô dụng gần đó làm đá nát vụn ra, làm đám trẻ vô cùng sùng bái nhìn Đằng Thú... Một tòa giả sơn đó bằng đá, nặng trên vạn cân, vài quyền đập nát bấy, chúng chưa từng thấy ai lợi hại như vậy cả.

Dựa theo sự phân phó của Đằng Thanh Sơn, Đằng Thú chỉ dạy cho chúng một chiêu - Tam Thể Thức!

Cẩn thận day tất cả điểm quan trọng và cách hô hấp của Tam Thể Thức, dựa theo thuyết pháp của Đằng Thanh Sơn: ‘A Thú, Tam Thể Thức chính là bổn nguyên căn cơ của nội gia quyền ta. Ngay cả ngươi, cũng phải thường xuyên luyện tập. Đừng có xem thường việc dạy bọn nhỏ luyện Tam Thể Thức. Trong lúc dạy chúng, ngươi tự nhiên sẽ ôn cũ biết mới, sẽ có cảm ngộ mới. Phải biết là, dạy người cũng là tu luyện.‘

Nghe thế, Đằng Thú lại càng dạy hơn chín trăm hài tử chăm chú hơn.

Cái hay nhất của đại đệ tử ‘Đằng Thú’ chính là nghe sư phụ. Chỉ cần là Đằng Thanh Sơn giao nhiệm vụ, y đều cẩn thận hoàn thành.

Giữa nội viện của đại phủ đệ, có một luyện võ trường hơi nhỏ. Bình thường ngoại trừ Đằng Thú, Đằng Thanh Sơn cấm bất kỳ hộ vệ, người hầu và đám thiếu niên đi vào. Phàm là có ai dám vào, đám thiếu niên thì đuổi ngay về nhà, đám hộ vệ và người hầu thì bị nhốt vào tù.

Từ đó không ai dám tới quấy rầy nữa.

- Ba tháng, Cửu Châu Đại địa có thiên địa linh khí sung túc, sau khi luyện tập Tam Thể Thức, đứa nào có tư chất tốt hẳn là trong một tháng đã xuất hiện nội kình rồi. Tư chất kém hơn, hai tháng cũng có nội kình mới đúng.

Đằng Thanh Sơn định ra định mức kế tiếp. Trong vòng ba tháng nếu không luyện ra nội kình, coi như đào thải.

Phải biết là năm đó Đằng Thanh Sơn khi chỉ mới là một hài đồng ba tuổi, thân thể còn chưa trưởng thành, một tháng đã thành công rồi.

Nửa tháng sau, trên luyện võ trường ở nội viện.

Lục Túc Đao Trì gục ở cạnh đó, nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn đang luyện thương pháp. Lục Túc Đao Trì thỉnh thoảng lại vung đao của mình lên.

- Thân pháp cận chiến của Khai Sơn Tam Thập Lục Thức mặc dù hoàn mỹ, nhưng thích hợp với mình mới là tốt nhất.

Đằng Thanh Sơn căn cứ vào Du Ngư thân pháp, ‘địa hành thuật’, kết hợp thêm với thân pháp ẩn chứa trong Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, dần dần sửa chữa, dung hợp thành một bộ thân pháp thích hợp với mình.

Mặc dù không bằng sáng chế hoàn mỹ của Vũ Hoàng, nhưng khi sử dụng Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất thoải mái.

- Xoẹt! Xoẹt!

Luân Hồi thương vung lên, khi thì hóa thành những đóa hoa lê, khi thì hóa thành một cầu vồng vắt ngang bầu trời, khi thì giống như cái máy khoan khổng lồ hủy diệt thiên địa. Tiếng rít đáng sợ thậm chí còn làm đám thiếu niên ở ngoài luyện võ trường sợ tới mức run lên.

- Thống khoái, thống khoái!

Thân pháp phối hợp với thương pháp, đằng Thanh Sơn tựa như một con cá trong nước, lúc lại tựa như một con beo nhanh và mãnh liệt, phối hợp với thương pháp rất thoải mái.

Nhưng Đằng Thanh Sơn đắm chìm trong thương pháp lại không phát hiện ra, lúc nãy Lục Túc Đao Trì còn đang quan sát Đằng Thanh Sơn luyện thương, dần dần bây giờ nó không còn nhìn Đằng Thanh Sơn nữa, mà đắm chìm vào đao pháp của nó. Theo thời gian trôi qua... Đằng Thanh Sơn luyện thương cực kỳ thoải mái, còn chung quanh thân thể Lục Túc Đao Trì bắt đầu dần dần hiện lên đạo đạo kim quang.

- Hả?

Đằng Thanh Sơn rốt cục tỉnh lại không luyện thương nữa. Vừa quay đầu lại đã thấy ở góc luyện võ trường, toàn thân Lục Túc Đao Trì xuất hiện kim quang chói mắt, giống như mặt trời kim sắc đang mọc.

- Hống...

Lục Túc Đao Trì đột nhiên gầm lên như đau đớn thống khổ, lại giống như một tiếng rú điên cuồng thiên địa. Nhất thời kim quang vô tận trong thiên địa điên cuồng tràn vào Lục Túc Đao Trì. Kim quang vô tận giống như vòng xoáy trong đại dương, thậm chí còn làm cho những hòn giả sơn chung quanh bị nghiền thành đá vụn bay tung tóe.

- Chẳng lẽ, Lục Túc Đao Trì nó...

Đằng Thanh Sơn hai mắt sáng lên, trong lòng lại cảm thấy kích động vạn phần.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK