Chương sáu mươi tám: Hiểu Rõ Mình.
Trên trời cao vạn trượng, Thiên Phong Chiến Thần ngồi trên con đại điêu khổng lồ.
”Đằng Thanh Sơn vẫn có thể nín nhịn được à?”
Thiên Phong Chiến Thần cười lạnh:
”Nếu ngươi không kìm được tới khiêu chiến ta, ta sẽ nhân cơ hội giết ngươi. Nếu ngươi nhịn nhục… hừ, coi như ngươi là rùa đen rút đầu!"
Với thân phận Thiên Phong Chiến Thần, nếu không phải hắn quá nóng ruột thì hắn cũng không dùng đến chiêu này.
Bất kể là tiềm lực tự thân của Đằng Thanh Sơn, hay thù hận giữa song phương, hơn nữa Đằng Thanh Sơn còn tới bắt người của Hách Liên gia.
Mấy thứ dồn lại khiếnThiên Phong Chiến Thần thề phải giết cho được Đằng Thanh Sơn.
Trong Đông Hoa viên, mọi vật vô cùng yên tĩnh.
- Thanh Sơn...
Lý Quân muốn nói lại thôi, lo lắng nhìn Đằng Thanh Sơn.
Bất luận là ở Cửu Châu hay trên Đoan Mộc Đại Lục, thể diện mặt mũi là vô cùng trọng yếu. Rất nhiều người vì cầu danh mà đến cả tính mạng cũng không quan tâm! Còn những câu mắng này của Thiên Phong Chiến Thần, quả là nhổ một bãi nước bọt vào mặt Đằng Thanh Sơn.
- Thanh Sơn, ngươi không được trúng kế khích tướng!
Vân Mộng Chiến Thần nghiêm nghị.
Trên mặt Đằng Thanh Sơn như bao phủ một tầng băng sương.
”Giết!”
Đằng Thanh Sơn thấy sát khí tràn ngập đầy lòng.
”Thiên Phong Chiến Thần! Ngươi chỉ có chút thủ đoạn cỡ này mà muốn bức ta đi chịu chết à? Hừ, ta không phải là kẻ giận quá mất khôn đâu. Ngươi muốn ta tới khiêu chiến ngươi à... Đừng nóng, sẽ rất nhanh thôi!”
Những thứ trải qua ở kiếp này làm Đằng Thanh Sơn có vài ý nghĩ hào hùng, bồng bột. Nhưng với những gì trải qua trong thế giới sát thủ kiếp trước, Đằng Thanh Sơn không thể chỉ vì bị chọc mấy câu mà nổi điên lên được.
- Mục lão ca!
Đằng Thanh Sơn nhìn Vân Mộng Chiến Thần.
- Thanh Sơn!
Vân Mộng Chiến Thần mỉm cười:
- Xem ra, tâm tình đệ đã tốt rồi. Kỳ thật đệ bất tất phải để ý. Giữa cường giả hư cảnh với cường giả hư cảnh, luôn luôn có sự uy hiếp lẫn nhau. Hắn vì gia tộc Thiên Phong nên không dám tùy tiện chọc vào ta, sợ ta đi giết chóc ở đó. Còn ta, cũng vì Mục Gia, cũng không muốn trêu vào hắn.
- Nhưng Thanh Sơn thì bất đồng, đệ không vướng bận gia tộc.
Vân Mộng Chiến Thần cười nói:
- Do đó, hắn rất kiêng kỵ đệ. Một khi đệ gây hấn với hắn, hắn cũng biết cả vạn tộc nhân sẽ phải được bảo vệ... Hắn có nhiều bất lợi! Hơn nữa đệ và ta cùng một phe, do đó hắn muốn sớm tiêu diệt được đệ...
- Đệ biết, trọc đầu không lo bị nắm tóc.
Đằng Thanh Sơn cười nhạt.
Tám đại tông phái ở Cửu Châu, chẳng phải đều phải có cường giả hư cảnh trấn thủ mới có thể luôn hưng thịnh à? Không ai tình nguyện đắc tội với một cường giả hư cảnh không có gì lo lắng trói buộc. Dù sao một khi bị cường giả hư cảnh như vậy lưu ý tới, họ sẽ phải luôn luôn trấn thủ trong tông phái.
Nếu hai bên có thực lực chênh lệch, tựa như Thiên Phong Chiến Thần mạnh hơn hẳn Đằng Thanh Sơn, thì còn may, vẫn có thể chấn nhiếp được đối phương.
Nếu thực lực tương đồng, kẻ nào có gánh nặng tông phái trói buộc sẽ thua sút thê thảm.
- Mục lão ca, huynh có biết Thiên Phong Chiến Thần có thực lực như thế nào không?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Ha ha, ta và hắn đã giao thủ, hắn yếu hơn ta một chút.
Vân Mộng Chiến Thần không khỏi cười phá.
- Mục lão ca, hãy đánh thử với đệ một chút nhé! Huynh xem chênh lệch giữa đệ và tên Thiên Phong Chiến Thần đó như thế nào.
Đằng Thanh Sơn nói rồi tay vươn tay ta. Cây Luân Hồi thương đang dựa vào vách tường bên cạnh chợt bay vào tay hắn.
Vân Mộng Chiến Thần mỉm cười gật đầu:
- Cũng tốt, xem thử sau khi tiến vào hư cảnh, rốt cuộc Thanh Sơn có thực lực như thế nào!
***
Ven hồ Đông Hoa viên, chỉ có Lý Quân, Đằng Thú, Mục Vân Ký, Đại trưởng lão Mục Vọng và một số ít người theo dõi.
Trên mặt hồ, Đằng Thanh Sơn và Vân Mộng Chiến Thần đang đứng đối diện nhau.
Xoẹt xoẹt..
Ánh sáng không gian chung quanh song phương như vặn vẹo, từng ngọn lửa tỏa hào quang xoay tròn xung quanh thân thể Đằng Thanh Sơn, còn chung quanh thân thể Vânn Mộng Chiến Thần thì có những tia chớp có màu xanh đen, khiến quanh lão trông như tối sầm lại.
- Thanh Sơn, ra tay đi!
Vân Mộng Chiến Thần rút chiến đao đầu sói khổng lồ sau lưng ra đánh choang một tiếng.
Đằng Thanh Sơn không khỏi nín thở. Khí tức của Vân Mộng Chiến Thần do vô số tia chớp lôi điện trong vườn tụ tập mà thành, giống như cả mây đen đang lan tràn che phủ cả chân trời.
Còn khí tức của Đằng Thanh Sơn thì như một mặt trời đỏ ối, tuy không nóng cháy, nhưng mây đen không thể che được.
”Lần trước ta chưa đạt hư cảnh, khi tỷ thí với ta, Vân Mộng Chiến Thần đến cả đao cũng chẳng thèm rút ra.”
”Thử xem, tuyệt chiêu cực mạnh của ta sẽ có công kích như thế nào!”
Đằng Thanh Sơn lúc này tựa như đắm chìm vào cảnh giới Hành Hỏa Chi Đạo, quát:
- Mục lão ca, thử xem một chiêu Xích Hổ Bào của đệ này!
Thanh âm vẫn còn vang vọng, cả mặt hồ đã chấn động. Luân Hồi thương trong tay Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt hóa thành một con rồng lửa gầm rít!
Ầm...
Lực Hành Hỏa chung quanh điên cuồng tràn vào Luân Hồi thương, làm uy lực một thương kịch liệt gia tăng. Con rồng lửa xoay tròn thành một hào quang uốn dọc theo đầu thương, rồi tụ lại ở mũi thương!
- Phá!
Hai mắt Đằng Thanh Sơn sắc như đao, quát to.
- Hống...
Như một con sói trời rú lên, chiến đao đầu sói trong tay Vân Mộng Chiến Thần hóa thành một đạo ánh sáng mang theo luồng lôi điện màu xanh đen đánh thẳng vào mũi Luân Hồi Thương, nơi có điểm sáng tụ lại chói chang.
- Ầm!
Một tiếng nổ vang lên. Một luồng lôi điện chạy dọc theo chiến đao đầu sói nhanh chóng lan tràn ra, rồi chạy dọc theo Luân Hồi thương, đánh thẳng vào người Đằng Thanh Sơn. Toàn thân Đằng Thanh Sơn run lên, không khống chế được thân thể, hắn rơi tòm vào hồ nước. Còn Vân Mộng Chiến Thần cũng phải liên tiếp lui về phía sau bảy bước trên mặt hồ mới dừng lại được, không khỏi kinh hãi nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
- Thanh Sơn!
Lý Quân đang đứng xem cuộc chiến không khỏi lo lắng.
Tõm... một bóng người xé nước chui ra, đứng vững trên mặt nước, cười cười nhìn Lý Quân:
- Ta không có việc gì.
- Thanh Sơn lão đệ, ta coi thường ngươi rồi!
Vân Mộng Chiến Thần thán phục nhìn Đằng Thanh Sơn
- Vừa rồi, đến cả ta cũng hơi chịu thiệt.
- Mục lão ca, đệ và Thiên Phong Chiến Thần chênh lệch như thế nào?
Đằng Thanh Sơn vội truy vấn.
- Bây giờ thì xem ra chênh lệch cũng không quá lớn.
Vân Mộng Chiến Thần thán phục.
- Ta vốn nghĩ rằng Thanh Sơn ngươi vừa tiến vào hư cảnh, có thể khống chế được hai thành lực thiên địa. Nhưng công kích vừa rồi rõ ràng là khống chế gần bốn thành uy lực thiên địa.
- Bốn thành à?
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc.
- Thanh Sơn, để ta nói thế này cho ngươi rõ.
Vân Mộng Chiến Thần cười nói:
- Cường giả tiên thiên kim đan có lực bộc phát chừng tám mươi vạn cân. Còn khi khống chế một thành lực thiên địa, lực bộc phát ước chừng gia tăng tám mươi vạn cân. Đương nhiên, chỉ là một số đại khái. Khi thực sự đánh nhau, thì còn liên quan tới nhiều thứ khác.
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu. Lực bộc phát của cường giả hư cảnh hẳn là do chân nguyên lực bộc phát ra, cộng thêm lực thiên địa!
”Lần đầu tiên ta và Vân Mộng Chiến Thần luận bàn, lực bộc phát của ta đã là một trăm sáu mươi vạn cân. Bởi vậy lúc đó huynh ấy đã cho rằng ta vừa bước vào hư cảnh.”
Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.
”Còn chiêu ‘Xích Hổ Bào’ này là do sức mạnh thân thể kết hợp với cương kình, có thể phát huy lực lực bộc phát hai trăm bốn mươi vạn cân. Cộng thêm hai thành lực thiên địa...”
”Huynh ấy nói ta có uy lực khống chế gần bốn thành lực thiên địa, cũng không sai.”
Đằng Thanh Sơn hoàn toàn hiểu rõ.
Ưu thế của mình là sức mạnh thân thể mạnh hơn bình thường tám mươi vạn cân, có thể so với một thành lực thiên địa.
Còn một chiêu Xích Hổ Bào, có thể phát ra lực tám mươi vạn cân nữa, cũng là một thành lực thiên địa.
Hơn nữa mình khống chế hai thành lực thiên địa… Vừa vặn bốn thành!
- Thanh Sơn, đệ tài ba thật! Mới vào hư cảnh đã có thể có lực công kích như thế.
Vân Mộng Chiến Thần tán thưởng.
- So với Thiên Phong Chiến Thần thì thế nào?
Đằng Thanh Sơn chờ đợi.
Vân Mộng Chiến Thần cười nói:
- Thanh Sơn, cường giả hư cảnh đối chiến, cơ sở chính là nắm giữ bao nhiêu lực thiên địa! Tỷ như, hư cảnh đại thành có thể nắm giữ mười thành lực thiên địa. Cho dù hắn không có tuyệt chiêu gì, chỉ bằng vào mười thành lực thiên địa, vẫn có thể dễ dàng giết chết chúng ta.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
- Nếu có một vài tuyệt chiêu thích hợp với mình, nhất định có thể phát huy hiệu quả đặc thù.
Vân Mộng Chiến Thần giải thích:
- Một vài tuyệt chiêu đặc thù, tỷ như có người chỉ khống chế hai thành lực thiên địa lại có thể phát huy ra uy lực sánh được với người khống chế ba thành lực thiên địa.
Đằng Thanh Sơn nở nụ cười, tuyệt chiêu "Xích Hổ Bào" của mình chính là loại tuyệt chiêu như thế.
Nhưng chiêu Xích Hổ Bào dựa vào đặc thù cương kình. Cương kình cũng thi triển ra ngoài giống như “chân nguyên”, lại có thể dung nhập vào cơ bắp gân cốt, làm thân thể bộc phát ra sức mạnh một trăm sáu mươi vạn cân. Nhưng “tiên thiên chân nguyên” không thể tiềm phục trong cơ bắp tế bào được.
- Căn cứ vào đặc thù của mình, có thể ngộ xuất ra một vài tuyệt chiêu đặc thù.
Vân Mộng Chiến Thần tán thưởng nói:
- Thanh Sơn, tên Thiên Phong Chiến Thần có thể phát huy uy lực của sáu thành lực thiên địa.
- Sáu thành?
Đằng Thanh Sơn thất kinh.
Mình có rất nhiều ưu thế kết hợp, chỉ mới được bốn thành.
- Ha ha, đừng có tham lam như vậy. Ngươi mới tu luyện bao lâu, Hách Liên đã tu luyện bao lâu?
Vân Mộng Chiến Thần cười nói.
- Ừm...
Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu.
- Nhưng Thanh Sơn, cái quan trọng nhất của cường giả hư cảnh là lĩnh ngộ “Đạo”, kế tiếp là tuyệt chiêu. Nhưng đồng thời còn có binh khí, thứ binh khí có thể phát huy thực lực. Vừa rồi ta tựa hồ cảm giác được binh khí của đệ không ổn lắm.
Vân Mộng Chiến Thần dò hỏi.
- Đúng, cán cây Luân Hồi thương chịu không nổi lực bộc phát lớn như vậy.
Đằng Thanh Sơn cười khổ.
Vượt qua lực bộc phát hai trăm bốn mươi vạn cân, Đằng Thanh Sơn phải cẩn thận giữ gìn cán thương. Còn bây giờ cộng thêm hai thành lực thiên địa, nên cán thương vừa rồi đã bị hao tổn ngầm.
- Không có binh khí tốt, làm sao có thể chiến đấu được.
Vân Mộng Chiến Thần cười nói:
- Yên tâm, việc này giao cho ta.
- Mục lão ca!
Đằng Thanh Sơn liền đáp:
- Như vậy đi, đệ vẫn sử dụng cây Luân Hồi thương này. Đầu thương không cần đổi. Cán thương này xin huynh tự mình đem đi.
Luân Hồi thương chính là do cha và ngoại công mình tự chế tạo. Đầu thương đã hao phí một thời gian dài nhất, còn cán thương lại khá dễ làm.
Vân Mộng Chiến Thần ngắm nhìn một lát:
- Ừm, đầu trường thương của ngươi đích thật là dùng một thứ vật liệu nhất đẳng, so với Hỏa Lưu Thiết còn cứng hơn nhiều, đích thật là không cần đổi.
Vạn Niên Hàn Thiết... Chính là vật liệu cứng rắn ở Cửu Châu, tự nhiên không cần đổi.
Thời gian trôi đi, chớp mắt đã qua một tháng.
Luân Hồi thương cũng đã hơi biến dạng. Đầu thương vẫn là đầu thương bằng Vạn Niên Hàn Thiết, nhưng cán thương lại biến thành màu xám bạc, hơn nữa từ góc độ nhất định quan sát cán thương, mơ hồ có thể thấy ánh sáng đỏ chớp chớp. Đồng thời, sức nặng cả Luân Hồi thương cũng gia tăng rất nhiều, đạt tới một trăm sáu mươi tám cân. Theo lời Vân Mộng Chiến Thần, vật liệu làm cán thương chính là một thứ tủy ngọc đặc biệt, gọi là ‘Thiết’ trong Vân Mộng Trạch, có tính dẻo dai rất lớn.
Có thể nói, trên cả Đoan Mộc Đại Lục, đó là vật liệu thích hợp nhất để chế tạo cán thương.
Đằng Thanh Sơn cũng đã thí nghiệm. Bây giờ khi mình toàn lực thi triển, Luân Hồi thương vẫn có thể dễ dàng chịu được sự công kích.
Trong mật thất.
Đằng Thanh Sơn khoanh chân ngồi, tai hơi động đậy, dễ dàng nghe được tiếng tranh luận ở đường phố cách đó vài dặm.
- Sợ cái dề! Trong thiên hạ tổng cộng có ba đại chiến thần. Vân Mộng Cổ Thành chúng ta bây giờ có hai người là Vân Mộng Chiến Thần, Hỏa Diễm Chiến Thần, còn sợ gì Thiên Phong Chiến Thần?
Câu nói khiến cho Đằng Thanh Sơn chú ý.
”Ba đại chiến thần, Vân Mộng Chiến Thần, Thiên Phong Chiến Thần cùng với Hỏa Diễm Chiến Thần?” Đằng Thanh Sơn giật mình “Hỏa Diễm Chiến Thần này là nói về ta à... Chính ta?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK