- Sao có thể như vậy chứ!
‘Không thể, cánh nó không thể còn nguyên được.‘ Liễu Hạ và Vũ Đồng Hải cũng vô cùng kinh sợ.
Lúc trước Thân Công Đồ bắn Lục Túc Đao Trì họ đã đích thân nhìn thấy. Nhưng bây giờ trên lưng Lục Túc Đao Trì, kể cả cái cánh không hề có chút thương tích nào.
Lân giáp từ ngực xuống dưới không có một điểm tổn hại, chứ đừng nói là vết thương.
‘Bất Tử thảo, cho dù người vừa mới chết, chỉ cần thần còn chưa tán đi đều có thể trong nháy mắt cứu sống lại. Quả là nhất đẳng linh bảo trong thiên địa. Dược hiệu của nó há phải là trò đùa!‘ Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn. Lần đầu tiên sử dụng Bất Tử thảo quả là có công hiệu hữu dụng.
- Đao Trì, đi!
Đằng Thanh Sơn vội chỉ phương hướng. Lục Túc Đao Trì đắc ý gào lên một tiếng, hai lớp cánh vỗ mạnh, liền lượn thành một vòng cung gần như hoàn mỹ, bay về phía xa xa.
Vèo! Vèo! Vèo!
Ba người Thân Công Đồ, Vũ Đồng Hài, Liễu Hạ đồng thời nhảy lên lưng Liệt Phong Long Chuẩn,
- Mau đuổi theo!
Vũ Đồng Hải vội vàng kêu. Còn Liễu Hạ cũng thấp giọng phát ra tiếng chim kêu. Liệt Phong Long Chuẩn hóa thành một luồng hào quang làm cho người ta hoa cả mắt, rồi nhanh chóng bám theo Đằng Thanh Sơn.
Giữa núi rừng con Lục Nhĩ Toản Địa Thử cũng chạy như bay.
‘Rõ là nhanh.‘ Đằng Thanh Sơn không cần quay đầu lại, cũng có thể cảm ứng được rõ ràng phía sau có khí tức hư cảnh đang lao tới cực nhanh, xem ra sắp đuổi kịp rồi.
Vù!
Hai lớp cánh của Lục Túc Đao Trì vỗ mạnh, lượn quanh khu vực tạo thành một hình vuông khổng lồ. Loại phi hành cực nhanh rồi đột nhiên vòng vèo đòi hỏi yêu cầu về mức độ khống chế linh hoạt rất hà khắc đối với yêu thú hư cảnh. Liệt Phong Long Chuẩn vỗ hai cánh, rồi khựng lại một chút, trong nháy mắt nó đổi hướng ngay lập tức.
Tuy hơi chậm hơn Đao Trì, nhưng cũng cho thấy thực lực của con yêu thú hư cảnh có tốc độ phi hành đệ nhất ở Cửu Châu Đại Địa.
‘Không ổn.‘ Đằng Thanh Sơn đang ngồi trên lưng Lục Túc Đao chợt biến sắc ‘Tốc độ của con Liệt Phong Long Chuẩn thật sự quá nhanh. Chỉ riêng nói về tốc độ bay thẳng nó đã vượt xa Đao Trì rồi. Cho dù Đao Trì có vượt lên một chút cũng sẽ bị nó nhanh chóng đuổi theo. Cho dù Đao Trì trong nháy mắt có thể thay đổi phương hướng, nhưng Liệt Phong Long Chuẩn cũng phương hướng thay đổi cực nhanh, chỉ hơi chậm hơn một chút thôi. Trong vòng một hơi thở là có thể đền bù cho khoảng cách này.‘ Hơn nữa, khi khoảng cách giữa song phương càng gần, Thân Công Đồ đang ngồi trên lưng Liệt Phong Long Chuẩn có thể bắn Phá Hư tiễn...‘ Đằng Thanh Sơn hiểu rõ sự đáng sợ của Phá Hư tiễn. Mặc dù bây giờ đã ngộ ra ‘Tử chi đạo’ thực lực tăng lên không ít, nhưng đối diện với Phá Hư tiễn, cho dù mình có thể dựa vào Khai Sơn Thần Phủ ngăn trở vẫn bị đánh bay như thường!
Một khi mình bị đánh bay, gặp phải rất nhiều hư cảnh vây công Đao Trì, mình vẫn lâm vào tuyệt cảnh.
‘Rốt cuộc nên làm gì, phải làm sao bây giờ? ‘ Đằng Thanh Sơn lo lắng vạn phần.
Vù vù...
Lục Túc Đao Trì cũng rõ ràng thấy nguy cơ, nó không dám bay thẳng, khi khoảng cách giữa song phương thu nhỏ lại tới năm sáu mươi dặm, nó lập tức đột nhiên biến hướng. Thậm chí còn còn bay hoàn toàn ngược lại, hoặc là là gần như trong nháy mắt bay thẳng lên cao, dựa vào tính linh hoạt mà cố gắng bảo trì khoảng cách giữa song phương.
‘Không ổn. ‘ Đằng Thanh Sơn đã cảm ứng được, Thân Công Đồ trên lưng Liệt Phong Long Chuẩn đã đứng thẳng lên, giương cung đặt tiễn, mũi tên đó chính là thứ làm cho người ta phải kinh hãi - Phá Hư tiễn.
‘Lục Túc Đao Trì có linh hoạt tới mấy cũng chỉ có thể kéo dài khoảng cách ra năm sáu mươi trượng thôi. ‘Đằng Thanh Sơn vô cùng nóng lòng‘ Đối với Thân Công Đồ thì khoảng cách năm sáu mươi trượng hoàn toàn có thể phát huy sự đáng sợ của Phá Hư tiễn. Nếu có thể để Lục Túc Đao Trì bay nhanh thêm một chút nữa, có thể tương dứt bỏ con Lục Nhĩ Toản Địa Thử đang chạy phía dưới ra khỏi phạm vị ba mươi bốn dặm. ‘ Lục Túc Đao cũng biết phương pháp khoan đất rất giỏi!
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải bỏ rơi được Lục Nhĩ Toản Địa Thử. Đáng tiếc người của Vũ Hoàng Môn cũng không ngu ngốc, họ sẽ không lãng phí thời gian với Đằng Thanh Sơn. Do đó, Thân Công Đồ nhất định bắn ra Phá Hư tiễn.
- Kinh Ý, ngươi trốn không thoát đâu! Ngươi nên bó tay chịu trói, giao ra Bất Tử thảo.
- Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ một trước một sau truyền âm. Họ đều không phải người ngu, vừa phát hiện ra Lục Túc Đao Trì bỗng nhiên không tổn thất một cọng lông, nhất thời trong đầu họ lập tức nghĩ đến một thứ thiên địa linh bảo Bất Tử thảo! Mặc dù trong thiên địa còn có Vân Mộng Bạch Quả cũng có hiệu quả như vậy. Nhưng người trên Cửu Châu Đại Địa chỉ biết là có Bất Tử thảo mới có được hiệu quả kì diệu này.
Một gốc Bất Tử thảo có thể sống thêm trăm năm, cũng có thể để người vừa mới chết, Thần chưa tiêu tán trong nháy mắt sống lại. Trân bảo như thế, làm gì mà Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ không động tâm. Trong lịch sử Cửu Châu Đại Địa, Bất Tử thảo xuất hiện quá ít, chỉ có bất tử Phượng Hoàng trong truyền thuyết mới có Bất Tử thảo.
Đến cả Thiên Thần cung Bùi Tam cũng phải đi tìm bất tử Phượng Hoàng, chỉ vì muốn có được một gốc cây Bất Tử thảo. Điều này có thể tưởng tượng được sự trân quý của nó.
- Chỉ bằng vào các ngươi mà cũng đòi Bất Tử thảo à, nằm mơ đi!
Đằng Thanh Sơn cầm Khai Sơn Thần Phủ, đứng trên lưng Lục Túc Đao Trì, xoay người xông thẳng tới con Liệt Phong Long Chuẩn đang đuổi giết. Con Liệt Phong Long Chuẩn lắc mình hạ độ cao, làm độ cao của Liệt Phong Long Chuẩn thấp hơn Lục Túc Đao Trì không ít.
Trong nháy mắt.
- Hừ!
Thân Công Đồ ánh mắt lạnh lẽo, tay phải buông ra.
Hưu!
Chỉ cảm giác được giữa không trung lưu lại một luồng tàn ảnh kim quang.
‘Quả là âm hiểm.‘ Trong khu vực, Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm ứng được luồng lực thiên địa sắc bén đại biểu cho Phá Hư tiễn, từ xéo phía dưới bắn thẳng về phía bụng Lục Túc Đao.
Nếu từ phía trên bắn tên, rất dễ dàng bị Đằng Thanh Sơn ngăn trở.
Mặc dù một tiễn đủ để đánh bay Đằng Thanh Sơn, nhưng dù sao lần này hắn cũng chỉ đem theo có sáu cây Phá Hư tiễn. Lúc trước đã dùng ba mũi rồi mà vẫn không giết chết được Lục Túc Đao Trì. Bây giờ Thân Công Đồ cũng không dám sơ ý, mục đích duy nhất của hắn là đánh trọng thương hoặc giết chết Lục Túc Đao Trì.
- Hống!
Lục Túc Đao Trì gào lên một tiếng, sáu tay đao cơ hồ đồng thời phất lên.
- Choang!
Một tiếng nổ rung trời. Cả thân thể Lục Túc Đao Trì đều bị chấn động đến mức bắn lên phía trên cực nhanh gần trăm trượng. Đằng Thanh Sơn trên lưng Lục Túc Đao Trì nhìn xuyên qua cái cánh mỏnh như cánh ve nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy một tay đao của Lục Túc Đao Trì đã bị Phá Hư tiễn xuyên qua. Bản thân cây Phá Hư tiễn cũng bị rạn vỡ.
Răng rắc, răng rắc. Phá Hư tiễn vỡ vụn, rơi lả tả xuống phía dưới.
- Tay đao của Đao Trì đã bị thương. Làm như vậy tốc độ khoan đất của Đao Trì khẳng định sẽ giảm đi.
Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, cho dù một con sói nếu mất đi một chân, còn lại có ba chân lành lặn, tuyệt không phải nói tốc độ của nó không phải còn lại bảy tám phần, chỉ e rằng tốc độ chưa tới một nửa như trước.
Còn Lục Túc Đao Trì một cái tay đao bị trọng thương, vậy những cây mũi nhọn lúc trước khoan đất rất hoàn mỹ đã thiếu mất một vòng không còn hoàn mỹ nữa, tốc độ tự nhiên giảm đi.
- Hống!
Lục Túc Đao lại phát ra tiếng gầm đắc ý.
‘Con yêu thú Lục Túc Đao Trì này sao lại cứng thế nhỉ? ‘ Thân Công Đồ bắn ra một tiễn xong lúc này giật mình kinh sợ. Lúc trước y bắn thủng Lục Túc Đao hai lần. Hai lần đó, Phá Hư tiễn đều xuyên qua thân thể Lục Túc Đao Trì. Đáng tiếc, y không biết trên toàn thân Lục Túc Đao Trì chỗ cứng rắn nhất chính là sáu cái tay đao!
Sáu cái tay đao thậm chí còn dám liều mạng với Đằng Thanh Sơn cầm Khai Sơn Thần Phủ.
Một là Đằng Thanh Sơn không đủ thần lực, nên Khai Sơn Thần Phủ trong tay hắn cũng chỉ tương đương với một binh khí khá sắc bén.
Hai là tay đao của Lục Túc Đao thật sự rất cứng.
Uy lực Phá Hư tiễn cũng chỉ miễn cưỡng bắn thủng một cây đao, rồi sức mạnh hoàn toàn tiêu tán.
‘Đao tay bị thương sẽ ảnh hưởng với việc khoan đất, nhưng lại không hề ảnh hưởng tới phi hành.‘ Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt hiểu ra nguyên nhân vì sao Lục Túc Đao vui sướng ‘Túi tên sau lưng Thân Công Đồ còn có hai cây Phá Hư tiễn. Những thứ khác đều là thứ thần tiễn nhất đẳng thôi. Bây giờ, còn phải qua hai lần thử thách.‘ Lúc này, Thanh Sơn không dám có sơ ý chút nào, cầm Khai Sơn Thần Phủ, tùy thời chuẩn bị hỗ trợ ngăn cản.
Có thể ngăn trụ một lần là tiêu hao của đối phương một cây Phá Hư tiễn.
- U hoa…
Liệt Phong Long Chuẩn đột nhiên phát ra tiếng kêu to phẫn nộ. Trong lúc nhất thời, từng đạo lưỡi khí vô hình từ cái mỏ nhọn của con Liệt Phong Long Chuẩn bắn ra. Vài chục lưỡi khí trong nháy mắt bao trùm cả lộ tuyến bay của con Lục Túc Đao Trì phía trước, không có biện pháp né tránh, chỉ có thể ngạnh kháng!
- Keng! Keng! Keng!
Liên tiếp vang lên những tiếng leng keng. Lục Túc Đao Trì và Khai Sơn Thần Phủ của Đằng Thanh Sơn phát ra mấy tiếng kêu trong trẻo. Tốc độ và sự linh hoạt của Lục Túc Đao thoáng cái đã bị quấy nhiễu.
- Ô ngao…
Một tiếng gầm trầm thấp làm cho cả núi rừng Đại Duyên Sơn run lên, tiếng gầm từ trong đất truyền ra. Vốn Liệt Phong Long Chuẩn còn đuổi giết Lục Túc Đao Trì cực nhanh, lập tức cảnh giác nhìn xuống phía dưới. Chỉ nghe nổ ầm một tiếng, mặt đất nứt toác, một tàn ảnh mơ hồ hiện lên.
Vốn mưa to mưa như trút nước, thế mà lúc này trong phương viên gần mười dặm, toàn bộ mưa đều dừng cả lại.
Trong tầng mây đen dày nặng lại xuất hiện một đám mây thật lớn. Giữa đám mây, có một vật khổng lồ tựa như một con cự xà đang uốn lượn thân hình mềm mại, bơi giữa đám mây. Nhất thời, khi thì thấy một mảnh vảy rồng có mày tím sậm, khi thì thấy long trảo hãi nhân, khi thì thấy long vĩ uốn lượn nhịp nhàng. Rồi đột nhiên, một cái đầu rồng với hai cái sừng rộng phân nhánh thật lớn từ giữa đám mây nhô ra. Bộ râu rồng trắng bạc tinh khiết, cặp đồng tử màu vàng đang nhìn xuống Liệt Phong Long Chuẩn giữa không trung phía dưới.
Liệt Phong Long Chuẩn cũng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào con yêu long ở trên cao.
- U…
Liệt Phong Long Chuẩn trong nháy mắt kêu lên một tiếng chói tai. Bộ lông bên ngoài trong nháy mắt dán chặt vào lân giáp. Từ đám lông mềm mại trong nháy mắt trở nên vô cùng cứng rắn. Chung quanh con ngươi kia màu xanh lá của Liệt Phong Long Chuẩn cũng mờ ảo làm cho không gian hơi chấn động. Hai con yêu thú đáng sợ sống trên vượt qua sáu ngàn năm lúc này đang giằng co.
- Hống…
Trong cặp đồng tử kim sắc của Yêu Long Tử Tích có vẻ như bị xúc phạm uy nghiêm, như muốn nổi điên lên.
Năm đó Liệt Phong Long Chuẩn đi theo Vũ Hoàng thống nhất thiên hạ, từng đánh một trận với Yêu Long Tử Tích. Mặc dù Yêu Long Tử Tích cuối cùng phải cúi đầu trước Vũ Hoàng, chịu đựng vì thực lực mình không bằng. Nhưng nó vẫn căm hận con Liệt Phong Long Chuẩn liên thủ với Vũ Hoàng bắt nạt mình. Con Yêu Long Tử Tích vẫn ghi nhớ và thù ghét.
Chỉ là yêu long có tôn nghiêm của yêu long. Sau khi Vũ Hoàng chết, nó cũng không đến mức vi phạm lời hứa lúc trước đi tìm Liệt Phong Long Chuẩn.
Nhưng hôm nay, Liệt Phong Long Chuẩn lại mò tới hang ổ nó diễu võ dương oai, nó há có thể nhẫn nhịn chứ?
- Hống…
Yêu Long Tử Tích từ trên đám mây cao cao bổ xuống. Thân thể khổng lồ to hơn Liệt Phong Long Chuẩn không biết bao nhiêu lần làm cho người ta phải run sợ.
Đằng Thanh Sơn đứng xa xa thấy có cơ hội tốt, không khỏi mừng rỡ, vội thấp giọng bảo:
- Đao Trì, chúng ta đi.
Đồng thời chỉ phương hướng.
Vèo!
Lục Túc Đao Trì cũng không ngốc. Lúc này không còn để tâm xem cuộc chiến, lập tức chạy trốn ra xa.
- U…
Liệt Phong Long Chuẩn luôn luôn chú ý tới Lục Túc Đao. Lúc này không khỏi hót lên một tiếng cao vút, lập tức lượn thành một vòng cung, tránh xa khỏi Yêu Long Tử Tích, đuổi theo Lục Túc Đao Trì.
Yêu Long Tử Tích cực kỳ phẫn nộ.
Nó tự mình ra tay, mà con chim đê tiện này dám coi thường nó, chỉ đuổi theo một con yêu thú hư cảnh khác? Loại coi thường không thèm giao thủ này làm cho Yêu Long Tử Tích phẫn nộ gào lên một tiếng, tiếng gầm chấn động trời đất. Sau đó nó hóa thành một ảo ảnh mơ hồ, mang theo mây mù trong nháy mắt đuổi theo ngay.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK