“Sao lại … sao lại như vậy được... “
Vạn Thiên Dương y phục xơ xác, mặt mũi sưng vù, miệng bị một cái tát đến méo xệch, khóe miệng ứa máu, tinh thần hoảng hốt, trong lòng kinh sợ,
"Hắn không phải chỉ là tiên thiên kim đan sao? Hắn không phải đến cả Hồng Đồng Tuyết Sư Thú cũng không thể giết chết sao? Thế mà đệ nhất Thần Tướng, đệ nhất Thần Tướng … Đệ nhất Thần Tướng cũng bị hắn đánh lui? Sao có thể như vậy chứ!" Vạn Thiên Dương trộm nhìn đám người chung quanh.
Vốn trước đây những binh vệ, một vài đệ tử Thần Tướng nịnh nọt hắn, lúc này lại trắng trợn tán thưởng lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi:
- Ác ma A Lạp Đạt quá lợi hại, lại có thể bức lui cả đệ nhất Thần Tướng. Coi kìa, còn tát bay...
Thanh âm nói đến đây lập tức nhỏ xuống.
Những người quan khán cũng đều nhìn về phía Vạn Thiên Dương.
Vừa rồi dưới mắt mọi người, Vạn Thiên Dương bị một cái tát đánh quay như con vụ, sự nhục nhã của hắn còn khó chịu hơn cả bị giết chết!
- Biến!
Vạn Thiên Dương mặt lạnh lùng, hét to lên rồi bước ra ngoài.
- Biến hết cho ta!
Vạn Thiên Dương gầm lên, gạt những người bên cạnh ra, thật nhanh chóng bỏ đi. Những người ở đây cũng đều biết địa vị của hắc y thần sử này rất cao. Mặc dù cả đám đều cười thầm trong lòng, nhưng bề ngoài lại không dám nói gì. Tất cả đều cố nén cười né sang bên.
‘ Hô Hòa ’ ra tay lần này, người mất mặt nhất chính là hắc y thần sứ ‘ Vạn Thiên Dương ’.
- Thiên Dương. Sao thế?
Lúc này có vài cao thủ hắc y thần sử rất khoan thai đi tới. Trong đó có đệ tam Thần Tướng, một nam tử áo tím vừa cao vừa gầy.
- Ta có việc!
Vạn Thiên Dương tùy tiện ứng phó một tiếng, rồi căn bản không muốn nói gì thêm với đệ tam Thần Tướng, lập tức bỏ đi rất nhanh!
Nhưng đây là Thiên Thần Sơn!
Thiên Thần Sơn chỉ có hai sơn đạo. Dọc theo đường đi có rất nhiều người, đặc biệt là người quen. Thỉnh thoảng cũng có vài người ngạc nhiên hỏi vài câu. Điều này làm Vạn Thiên Dương vốn đã rất thảm, bây giờ sắc mặt lại càng thêm khó coi!
Cuối cùng, hắn trông tựa như một người điên, làm không ai dám hỏi han gì hắn nữa.
“Hô Hòa, con Lý tiện nhân kia! Con mẹ nó, lão tử nhất định phải... “
Vạn Thiên Dương nổi giận đùng đùng, nhưng vừa nghĩ tới mấy lời của tên ác ma: “Họ Vạn kia, ngươi nghe rõ ràng cho ta. Ta muốn giết ngươi, chỉ như bóp chết một con muỗi! Còn nữa, sau này đừng có trêu vào tiểu Lý! Tiểu tử nhà ngươi không có tư cách!”
Ánh mắt nhìn hắn như nhìn con kiến, thực lực cường đại tuyệt đối!
Còn dám trả thù sao. Đối phương là một ác ma giết người như ngóe - Ác ma ‘ A Lạp Đạt ’, mười vạn đại quân cũng phải chết mất hai vạn!
Vạn Thiên Dương đã nguội lạnh ý nghĩ trả thù:
“Ta là đệ tử hạch tâm của sư môn, sao lại hạ thân phận so đo với cái loại ác ma A Lạp Đạt này chứ? Sau này không thèm để ý tới hắn nữa! “
Vạn Thiên Dương tự an ủi mình. Kỳ thật hắn có muốn trả thù cũng không có biện pháp. Đệ nhất Thần Tướng cũng không làm gì được, chẳng lẽ mời Thiên Thần?
Nhưng cường giả hư cảnh cao cao tại thượng, có địa vị như thế nào chứ? Há có thể để ý tới hắn?
***
- Đại sư huynh, chuyện gì thế nghe nói ngươi vừa rồi giao thủ với Hô Hòa, còn rơi vào hạ phong nữa?
Trên bãi đất trống trước điện Thần Nữ có hai Thần Tướng nghe tin chạy đến, vội vây lấy đệ nhất Thần Tướng kinh ngạc dò hỏi.
Đệ nhất Thần Tướng ‘ Nhật Lôi Mục ’ một thân hoàng bào trái lại, có vẻ rất kích động hưng phấn, cười ha ha nói:
- Hô Hòa này không hổ là nhân vật được xưng là ác ma ‘ A Lạp Đạt ’! Thiên Lôi Thất Kích của ta cũng có uy lực trứ danh. Mặc dù vừa rồi ta không xuất hết toàn lực, nhưng... một quyền của hắn, chậc chậc, đúng là áp chế ta. Xem ra, muốn thắng hắn quả là một việc chẳng dễ dàng gì!
Đệ tam Thần Tướng và đệ thất Thần Tướng nhìn nhau có vẻ kinh ngạc.
- Đối thủ khó cầu mà!
Hai mắt Nhật Lôi Mục tỏa sáng, vỗ mạnh vai hai vị Thần Tướng
- Hai vị sư đệ, ba ngày sau, hai mươi tám tháng sáu, ta và Hô Hòa, sẽ tiến hành dũng sĩ huyết chiến trên Sinh Tử Nhai Thiên Thần Sơn! Đến lúc đó, các ngươi nhất định phải đến chứng kiến, để xem rốt cuộc là ta mạnh hay tên ác ma A Lạp Đạt mạnh!
- Nhất định, nhất định!
Hai Thần Tướng gật đầu, hơi nhíu mày, thầm nghĩ Đại sư huynh vẫn chẳng biết nặng nhẹ như trước. Nhưng ngoài miệng vẫn nói liên tục.
- Đại sư huynh, Thiên Dương bị sao thế, mặt hắn sưng vù lên?
Đệ tam Thần Tướng dò hỏi.
- Tên tiểu tử đó hả?
Nhật Lôi Mục nhếch miệng cười,
- Có thể là hắn có chút mâu thuẫn với Hô Hòa! Lúc nãy cứ liên tiếp nhằm vào ‘ Hô Hòa ’, mặc dù là giúp ta, nhưng ta cũng cảm giác lời của hắn càng ngày càng quá đáng! Ta mới ngăn hắn lại, rồi đưa ra dũng sĩ huyết chiến với Hô Hòa! Nhưng ai biết, tiểu tử này nổi điên rồi, còn tiếp tục ép buộc Hô Hòa nữa chứ!
Nhật Lôi Mục nhìn nhìn hai người trước mặt, chặc lưỡi nói:
- Tên Hô Hòa là ai chứ? Mười vạn đại quân bắc trấn của Kim Lang Vương Quốc, hắn cũng dám giết chóc tới máu chảy thành sông, giết chết gần hai vạn tên, làm đại quân tán loạn, chính là ác ma A Lạp Đạt a! Lần này, có thể nhẫn nhịn như vậy cũng xem như không tệ rồi. Thiên Dương tiểu tử còn nói linh tinh, đối phương đương nhiên phải động thủ chứ!
- Cũng còn may!
Nhật Lôi Mục cảm thán một tiếng,
- Tên Hô Hòa này cũng coi như nể mặt ta, cũng nể mặt Thiên Thần Sơn. Chỉ là tát cho Thiên Dương một cái tát. Không giết hắn! Tính tình Thiên Dương, lúc trước sư phụ hắn bảo ta mài dũa hắn, nhưng ta cũng lười không làm, lần này cũng coi như cho hắn một bài học. Trải qua lần này, tâm tính hắn cũng có thể lột xác được!
Tâm tình Nhật Lôi Mục hiển nhiên rất tốt.
- Hai vị sư đệ, ta về trước hảo hảo tĩnh tâm chuẩn bị đây! Đối thủ như vậy... ngàn vàng cũng khó cầu đó!
Nhật Lôi Mục vô cùng kích động,
- Lần trước cũng kích động như vậy … dường như … đã là năm mươi năm trước rồi!
Nhật Lôi Mục xoay người, mang theo thủ hạ, thần tình tươi như hoa
***
Trên lầu hai khách xá, chỉ có Đằng Thanh Sơn và Lý.
- Đằng đại ca, vừa rồi ta sợ ngươi giết sư huynh ta thật.
Lý vỗ vỗ lưng, vươn người lên càng làm cho ngực có vẻ nhô cao hơn trước, thở phào một hơi,
- Vạn sư huynh của ta mặc dù chỉ là người bình thường, nhưng dù sao cũng là hắc y thần sứ. Một khi xảy ra đại sự, quả thật cũng rất phiền toái!
Đằng Thanh Sơn cười cười.
Ứng phó với tình huống này, hắn đương nhiên biết phải làm như thế nào. Tình huống vừa rồi, nếu một mạch ẩn nhẫn, sẽ làm cho người ta xem thường, thậm chí cũng sẽ có người lời ra tiếng vào sau lưng Lý!
Bây giờ, hắn làm như vậy!
Đáp ứng dũng sĩ huyết chiến, đánh bay Vạn Thiên Dương. Mọi người trên thảo nguyên bội phục nhất là dũng sĩ vô địch, ai còn dám nói bậy bạ chứ? Trừng phạt Vạn Thiên Dương một chút như vậy cũng không đến mức khiến cho Thiên Thần Sơn chấn động.
- Đằng đại ca, ngươi lớn hơn ta bốn tuổi! Thế mà ngươi lại có thể bức lui được cả đệ nhất Thần Tướng Thiên Thần Sơn! Hắn là siêu cường giả có thực lực xếp trong ba hạng đầu trên Thiên Bảng đó.
Lý cảm thấy khó tin,
- Trong lịch sử Cửu Châu Đại Địa, hoàn toàn chưa từng bao giờ có việc như vậy!
Đằng Thanh Sơn cười cười nhìn Lý:
- Tiểu, những thứ mà ngươi cho là ta tài ba, cũng chỉ là nhờ vào vận khí thôi!
Nếu không tìm được ‘ Khai Sơn Thần Phủ ’ có một lực lượng của thế giới đặc thù kia quán thâu vào, lực lượng thân thể Đằng Thanh Sơn bây giờ cũng không thể mạnh như vậy được. Tốc độ luyện nội gia cương kình cũng sẽ không kinh người như vậy!
- Ai mà không có vận khí? Từ cổ chí kim trên Cửu Châu Đại Địa có bao nhiêu anh hùng hào kiệt? Ai có thể vượt qua được Đằng đại ca!
Lý nhìn Đằng Thanh Sơn, đôi mắt trong suốt,
- Ta thấy, ngươi chính là anh hùng hào kiệt tài ba nhất Cửu Châu Đại Địa!
- Thôi, đừng thổi phồng ta nữa.
Đằng Thanh Sơn cười ha ha.
- Đằng đại ca, trận này, ngươi nắm chắc mấy thành? Mười thành? Hay tám thành?
Lý hỏi liên tục.
Đằng Thanh Sơn nghe xong nhướng mày:
- Nắm chắc thì không tới một thành, đánh ngang tay thì có năm thành!
Lý chết lặng.
Vốn thấy oai lực một quyền của Đằng Thanh Sơn, nàng còn tưởng Đằng Thanh Sơn có khả năng thắng rất lớn. Nhưng bản thân Đằng Thanh Sơn lại hiểu rất rõ ràng. Đệ nhất Thần Tướng có thể tiêu trừ lực cản không khí, công kích sẽ nhanh hơn, tốc độ cũng sẽ nhanh hơn. Ưu thế duy nhất của mình chính là chiêu số phòng ngự cùng với sức mạnh cường đại. Về phần tốc độ công kích, tốc độ di động vân vân, đều ở vào thế yếu tuyệt đối!
Do đó hắn không nắm chắc lấy một thành!
Thậm chí phòng ngự của Thanh Sơn cũng chỉ nắm chắc có năm thành. Nguyên nhân chính bởi vì đối thủ là đệ nhất Thần Tướng của Thiên Thần Sơn! Trước đây có thể sánh với những kẻ xếp trong ba hạng đầu Thiên Bảng! Bây giờ chỉ sợ thực lực đã có đột phá. Loại thực lực này có thể so sánh với sư phụ mình là Gia Cát Nguyên Hồng!
- Ta bây giờ có thể thắng được sư phụ hay không?
Hắn chợt nghĩ thầm.
Đằng Thanh Sơn cũng hiểu, mình vẫn còn thiếu không ít.
Trận này, phần thắng rất nhỏ!
- Không nắm chắc phần thắng chút nào sao?
Lý không dám tin, nhìn Đằng Thanh Sơn,
- Có phải Đằng đại ca cố ý gạt ta?
- Thật mà, ta thật sự không nắm chắc lấy một thành.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
Lý thấy vẻ mặt Đằng Thanh Sơn cũng hiểu Đằng Thanh Sơn không lừa nàng, vội la lên:
- Vậy sao Đằng đại ca còn ứng chiến?
- Dưới tình huống như vậy ta có thể lùi bước được sao?
Đằng Thanh Sơn hỏi lại.
Thần tình Lý bối rối:
- Nhưng ngươi có thể giữ mạng được không...
Đằng Thanh Sơn thấy thế cười nói:
- Yên tâm. Trận này, một là lúc đó tình thế áp bách, hai là ta cũng muốn mượn cơ hội này, xem thương pháp phòng ngự mà ta vừa sáng chế uy lực tới đâu! Ba là, cho dù ta không địch lại thật, dù thua cũng chỉ là bại dưới tay đệ nhất Thần Tướng, cũng không coi là mất mặt.
Lý vội vàng nói:
- Nhưng đệ nhất Thần Tướng khi đấu hưng khởi, nếu như ngươi chỉ một chiêu bất cẩn, vậy thì...
Lý lo lắng nhất là Đằng Thanh Sơn bị trọng thương, thậm chí là chết!
- Việc bảo trụ tính mạng thì ta nắm chắc mười thành!
Đằng Thanh Sơn cười nhạt.
Lý hơi kinh nghi.
- Ngươi yên tâm, cái ngươi bây giờ cần làm, là giúp ta tìm một vũ khí như trường thương …à không … trường côn! Tìm một binh khí dài như ‘ trường côn ’.
Đằng Thanh Sơn nói:
- Binh khí loại côn thì chắc là Thiên Thần Sơn cũng không ít nhỉ. Ngươi đi tìm cây côn tốt một chút. Ít nhất có thể để ta thi triển hết sức!
Trong Ngũ Hành Thương Pháp, thương pháp phòng ngự ‘ Hỗn Nguyên Nhất Khí ’, dùng côn thi triển cũng không khác quá lớn.
Thương so với côn, cũng chỉ hơn một cái đầu thương. Sử dụng thương, dễ dàng làm cho người ta sinh ra liên tưởng. Còn côn pháp, cũng không ít người trên thảo nguyên sử dụng. Hơn nữa bây giờ côn pháp ‘ Hỗn Nguyên Nhất Khí ’ của Đằng Thanh Sơn đã lột xác. Ai có thể nhận ra chứ?
- Được!
Lý gật đầu lia lịa. Có thể làm Đằng Thanh Sơn có thực lực mạnh hơn khi tỷ thí, thì nàng đương nhiên sẽ làm tận lực. Đột nhiên mắt nàng sáng lên, vội nói:
- Đằng đại ca... Ngươi nói côn à. Ta nghe nói, trước kia thật lâu, Thiên Thần ta có một đối thủ lợi hại trên đại thảo nguyên, Thiên Thần và siêu cường giả đó kịch chiến, cuối cùng Thiên Thần đánh chết đối thủ, rồi lấy binh khí của đối thủ mang về Thiên Thần Sơn. Nghe nói binh khí đó, tên là Hắc Diễm Côn! Là một thần binh phi thường đặc thù!
- Hắc Diễm Côn? Binh khí của đối thủ Thiên Thần?
Đằng Thanh Sơn cũng có chút hứng thú.
- Ta cũng thỉnh thoảng nghe nói, lúc đó không để ý, cũng không biết, cây Hắc Diễm Côn đó bây giờ có còn ở trên Thiên Thần Sơn không nữa! Như vậy đi Đằng đại ca, ngươi ở lại đây. Ta đi tìm một chút.
Lý nói xong là làm ngay. Đằng Thanh Sơn vừa mở miệng:
- Đợi cùng ăn cơm trưa rồi mới...
Lời hắn còn chưa nói xong, Lý đã như một trận gió nhanh chóng biến mất...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK