T ại luyện võ trường trống trải có bày hơn trăm bàn tiệc, các tộc nhân tụ tập cùng với nhau, thống khoái cười nói, ăn thịt uống rượu. Mặc dù trong tộc không tính là quá giàu có, thế nhưng tại lễ mừng năm mới này vẫn có thể để cho mọi người trong toàn tộc ăn uống thoả thích .
- Phàm ca! Nào, ta kính huynh một chén!
Một mãng hán thân thể tráng kiện bưng một chén lớn lên.
- A Ngưu, nào!
Đằng Vĩnh Phàm hào sảng đứng lên, hai người sau khi cụng chén liền trực tiếp uống cạn.
- Phàm ca! Hôm nay nhi tử Thanh Sơn của huynh phải tiến hành khảo hạch, huynh có tự tin không?
“A Ngưu” cười cười dò hỏi.
- Đương nhiên là có!
Đằng Vĩnh Phàm trừng mắt.
A Ngưu hạ giọng nói:
- Thằng nhóc ở nhà ta cũng cùng tuổi với nhi tử của huynh. Ta đã ngầm khảo nghiệm qua, nó có thể nâng được bao cát nặng bốn mươi cân. Ha ha! Ta còn nhớ thành tích của Phàm ca lúc sáu tuổi là nâng được năm mươi cân. Lần này, nhi tử của ta nói không chừng sẽ là đứa lợi hại nhất trong đám bạn cùng lứa.
Tại sơn trang không có phương pháp tu luyện nội kình, cho nên thiên phú cùng và sự chuyên cần sẽ quyết định thành tựu sau này.
Đằng Vĩnh Phàm khi còn nhỏ đã có sức khỏa hơn người, hơn nữa còn siêng năng khắc khổ, lại thêm cả ngày rèn đúc, mới có được lực lượng ngàn cân như hôm nay.
Tôn tử của lão tộc trưởng “Đằng Vân Long”, cũng chính là biểu ca “Đằng Thanh Hổ” của Đằng Thanh Sơn, khi sáu tuổi đã có thể nâng được sáu mươi cân cự thạch, chín tuổi lại nâng lên ba trăm cân, thiên phú như vậy so với Đằng Vĩnh Phàm năm đó còn mạnh hơn một bậc. Trong tộc kỳ vọng rất nhiều vào Đằng Thanh Hổ.
- Thanh Sơn con ta từ nhỏ đã nổi tiếng là ăn khỏe. Có thể ăn nhiều như vậy, khẳng định là không thể kém hơn so với con của ngươi!
Đằng Vĩnh Phàm có vẻ như mười phần tự tin.
Trên thực tế, trong lòng Đằng Vĩnh Phàm cũng cảm thấy thấp thỏm, bởi vì y chưa từng khảo nghiệm qua Đằng Thanh Sơn.
“Ăn khỏe là lợi hại?” Đằng Thanh Sơn ngồi tại bàn bên cạnh liếc nhìn phụ thân Đằng Vĩnh Phàm, trong lòng lại rất ung dung. Nguyên nhân bởi vì Hình Ý nội gia quyền, Đằng Thanh Sơn chưa từng ở trước mặt cha mẹ biểu hiện qua, còn về phần khảo hạch lần này, hắn không thể có một chút áp lực nào.
Ba tuổi bắt đầu sản sinh nội kình, cho đến bây giờ Đằng Thanh Sơn đã luyện được gần ba năm. Cộng thêm kế thừa huyết thống của phụ thân, tố chất thân thể trời sinh rất tốt, hiện tại lực lượng thân thể của hắn tuyệt đối khiến mọi người trợn mắt há mồm.
“Cha mẹ coi trọng như vậy, cũng không thể khiến cho cha thất vọng.” Đằng Thanh Sơn quyết định triển lộ một chút thực lực.
...
Trận tuyết lớn đêm qua khiến cho tuyết đọng tại luyện võ trường ngập đến tận đầu gối. Bất quá trải qua hơn ngàn người giẫm đạp, sớm đã trở nên cứng chắc, phía trên còn rắc một lớp tro than, không thể nào bị trượt.
Hôm nay là đại niên ba mươi, toàn bộ buổi chiều Đằng gia trang đều chìm ngập trong bầu không khí vui vẻ.
Dân chúng dũng mãnh, tự nhiên thời khắc này mọi người cũng bắt đầu so tài bắn cung, tỷ thí sức lực, so tài thương thuật...
Sắc trời u ám, Đằng Thanh Sơn và muội muội Đằng Thanh Vũ đang ở trong đám người, nhìn những người chugg quanh biểu diễn tài nghệ.
- Mạnh lên nữa! Hắc Hùng! Đừng để cho tên tiểu gia hỏa kia đánh bại nhé!
- Biểu ca, biểu ca!
Thanh âm trong trẻo từ miệng Đằng Thanh Vũ vang lên.
Đằng Thanh Sơn nhìn muội muội trước người, lại nhìn về phía hai người đang đấu sức bên trong vòng tròn năm trượng. Hai người này phân biệt là biểu ca “Đằng Thanh Hổ” và đường ca “Đằng Thanh Hạo” của Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Hạo là con trai của sư phụ thương thuật “Đằng Vĩnh Tương”, hôm nay đã mười tám tuổi. Còn biểu ca Đằng Thanh Hổ, qua ngày hôm nay chỉ mới mười hai tuổi.
Đằng Thanh Hổ thân cao gần bảy thước (gần một mét bảy mươi lăm, một thước là một phần tư mét), còn Đằng Thanh Hạo thân cao bảy thước sáu tấc (một mét chín).
Mười tám tuổi sớm đã là thanh niên, còn mười hai tuổi chỉ có thể xem như là thiếu niên.
Đằng Thanh Hạo có biệt hiệu là “Hắc Hùng”, bởi vì lực lượng của hắn rất mạnh. Trong số những tộc nhân cùng tuổi, Đằng Thanh Hạo có thể nói là bài danh đệ nhất.
“Hây!”
“Hô!”
Đằng Thanh Hổ và Đằng Thanh Hạo hai tay nắm vào đối thủ, giống hai con trâu rừng đấu sức, trán nổi lên gân xanh, nhìn trừng trừng vào đối thủ. Trong bọn họ, một người là đệ nhất hảo hán của Đằng gia trang trong tương lai, còn một người là đệ nhất nhân trong đám người trẻ tuổi.
“Xuy!” Hai tay của Đằng Thanh Hạo rung lên.
- Ra ngoài!
Đằng Thanh Hổ quát lớn một tiếng, thuận thế chụp ngược lại hai tay của đối phương, đồng thời dùng chân gạt một cái, đẩy mạnh Đằng Thanh Hạo ra ngoài. Đằng Thanh Hạo cả người bị đẩy trực tiếp bay lên, rớt ra ngoài vòng tròn.
- Mẹ nó!
Đằng Thanh Hạo lồm cồm bò dậy, liền mắng:
- Tên tiểu tử Thanh Hổ ngươi! Đã biết ngươi khí lực lớn, có một ngày sẽ vượt qua ta, thế nhưng ngươi cũng phải cho đại ca ngươi một chút mặt mũi chứ! Qua ngày hôm nay ngươi chỉ mới mười hai tuổi, nhỏ như vậy đã vượt qua ta, xem ra sau này ta không có cơ hội thắng ngươi rồi.
Đằng Thanh Hổ cười hắc hắc.
Ngay lúc này, từ xa xa truyền đến giọng nói của tộc trưởng “Đằng Vân Long”.
- Các vị tộc nhân, tất cả hãy qua đây!
Nhất thời, các tộc nhân tại khu vực đấu sức bắn tên đều tập trung vào giữa. Rất nhanh, hơn hai ngàn người đã tụ tập trong ngoài ba tầng. Giữa vòng tròn trống trải tại trung ương, tộc trưởng Đằng Vân Long sắc mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói:
- Đằng gia trang chúng ta nhân khẩu càng lúc càng đông, nam nhân đời sau so với đời trước càng mạnh hơn. Ha ha... Mỗi một hảo hán trong tộc ta đều đã từng là hài tử, mọi người hẳn là đã biết hiện tại đến tiết mục gì!
Tất cả mọi người đều bắt đầu huyên náo.
- Thanh Sơn!
Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm và mẫu thân Viên Lan đều nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Đằng Vĩnh Phàm thấp giọng nói:
- Con đã lớn như vậy, ta cũng chưa từng có bất luận yêu cầu gì. Nhưng hôm nay con nhất định phải cố gắng. Nhớ kỹ, vinh quang của nam tử hán là dựa vào hai tay của chính mình tạo nên.
- Con biết rồi, phụ thân!
Đằng Thanh Sơn trịnh trọng gật đầu.
Hắn hiểu rõ, tại Đằng gia trang, ngay cả vị trí tộc trưởng cũng là do người lợi hại kế thừa. Bất luận là ai muốn được tôn trọng đều phải dựa vào thực lực của chính mình.
- Bây giờ, tất cả nam hài sáu tuổi hãy tập trung vào giữa!
Đằng Vân Long cao giọng nói.
Tuy nói là sáu tuổi, nhưng trên thực tế những hài tử này đến ngày mai mới tính là sáu tuổi. Có điều cũng chỉ kém một ngày mà thôi, bởi vì hôm nay là lễ mừng, cho nên chuyện này tự nhiên cũng phải giải quyết trong một ngày.
- Ta tin tưởng con!
Đằng Vĩnh Phàm tươi cười nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Ca!
Đằng Thanh Vũ nằm trong lòng mẫu thân Viên Lan, mở to mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, giơ giơ nắm tay nhỏ nhắn:
- Huynh là mạnh nhất!
Đằng Thanh Sơn mỉm cười, sau đó từ trong đám người bước vào giữa. Các tộc nhân đều tự giác nhường đường cho đám hài tử đi qua. Toàn bộ Đằng gia trang có hai ngàn hơn người, những nam hài cùng tuổi với Đằng Thanh Sơn cũng có đến năm mươi lăm đứa, những hài tử này đều xếp hàng ngay ngăn bên trong vòng tròn lớn.
Tộc trưởng Đằng Vân Long nhìn sắc trời, lúc này đã mờ tối.
- Thắp lửa lên!
Đằng Vân Long cao giọng nói.
Lập tức có tộc nhân châm lửa vào những cây đuốc chung quanh luyện võ trường, khiến cho chung quanh nhất thời sáng lên.
- Các hài tử, các con chắc đều đã nghe cả rồi!
Đằng Vân Long nhìn về phía năm mươi sáu đứa trẻ:
- Từng người các con hãy đi đến bên kia, ở đó có đủ các loại cự thạch từ mười cân đến một ngàn cân. Các con có thể nâng được bao nhiêu cân thì cứ nâng bấy nhiêu. Chỉ cần nâng lên khỏi đỉnh đầu thì xem như là thành công.
- Người thứ nhất, Đằng Thanh Lăng!
Đằng Vân Long trong tay cầm một tấm danh sách.
Nhất thời chung quanh trở nên yên tĩnh.
Đối với nam nhân Đằng thị bộ tộc, khảo hạch sáu tuổi và lễ thành nhân mười sáu tuổi là hai sự kiện quan trọng nhất trong thời kỳ trưởng thành. Chỉ cần nhìn thành tích khảo hạch sáu tuổi là đã có thể đoán được thành tựu của hài tử sau này.
mọi người, đặc biệt là cha mẹ của hài tử đều khẩn trương nhìn nhi tử của mình.
- Đằng Thanh Lăng, nâng được mười lăm cân! Kế tiếp, Đằng Thanh Trạch!
- Đằng Thanh Trạch, nâng được mười cân! Kế tiếp, Đằng Hồng!
...
Đám hài tử liên tiếp bước qua, mỗi khi nâng được cự thạch nặng hơn một chút, chung quanh lại vang lên những tiếng khen ngợi, cha mẹ của hài tử cũng vạn phần hài lòng.
“Hài tử sáu tuổi, bình thường chỉ có thể nâng được trọng lượng mười cân hoặc hai mươi cân.” Đằng Thanh Sơn cảm thán một tiếng. Tố chất thân thể của người thường ở đây quả thật so với thế giới kiếp trước của hắn mạnh hơn rất nhiều.
“Có thể nâng được ba mươi cân đã là rất lợi hại. Cha ta năm đó sáu tuổi, nâng được năm mươi cân, có thể nói là cực mạnh. Biểu ca Thanh Hổ lại càng nâng được đến sáu mươi cân.” Đằng Thanh Sơn âm thầm cảm thán.
“Hây!” Một tiểu tử to béo đầu tròn, một hơi nâng lên cự thạch nặng bốn mươi cân.
- Đằng Thanh Giang, ha ha, giỏi lắm! Bốn mươi cân, hiện tại là người giỏi nhất!
Tộc trưởng Đằng Vân Long cười nói.
- Chậc chậc! Thằng nhỏ nhà A Ngưu không ngờ lại lợi hại như vậy, xem ra tương lai sẽ là một hảo hán!
- A Ngưu! Thật không ngờ thằng nhỏ nhà ngươi lại mạnh như vậy đấy!
Nhất thời chung quanh không ngừng vang lên những tiếng khen ngợi. Tráng hán gọi là A Ngưu trên mặt lộ ra vẻ tươi cười chất phác, hiển nhiên là rất cao hứng.
...
Từng hài tử lần lượt thử qua, đại bộ phận đều không thể vượt qua được hai mươi cân. Hài tử to béo kia tạm thời là người ưu tú nhất.
- Năm ngoái một nhóm hơn sáu mươi hài tử, đứa mạnh nhất nâng được bốn mươi lăm cân. Nhóm hài tử năm nay không biết có thể vượt qua được hay không!
Trong đám tộc nhân vang lên những tiếng bàn luận nho nhỏ. Hài tử có ưu tú hay không là chuyện phụ mẫu cực kỳ coi trọng.
Bỗng nhiên...
- Đằng Thanh Vi, hai mươi lăm cân! Kế tiếp, Đằng Thanh Sơn!
Giọng nói của Đằng Vân Long đột nhiên cao hơn vài phần. Dù sao đây cũng là ngoại tôn của lão. Mặc dù Viên Lan chỉ là nghĩa nữ, nhưng sự quan tâm của Đằng Vân Long đối với một nhà nữ nhi con rể này không hề kém hơn so với nhi tử thân sinh.
Hơn hai ngàn người quan khán chung quanh đều yên lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm đứa trẻ đứng ở trung ương, không cao cũng không béo, một đứa trẻ rất bình thường.
Sở dĩ tất cả quan tâm như vậy, là vì phụ thân của Đằng Thanh Sơn đệ nhất hảo hán trong tộc, Đằng Vĩnh Phàm.
Hổ phụ vô khuyển tử, phụ thân là đệ nhất hảo hán, còn nhi tử thì sao?
Vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan đều nín thở, ngay cả tiểu Thanh Vũ cũng trừng mắt nhìn ca ca.
“Nâng bao nhiêu đây?” Đằng Thanh Sơn trong lòng suy nghĩ, đi về hướng những cự thạch.
Đi qua cự thạch nặng mười cân, mười lăm cân, hai mươi cân, Đằng Thanh Sơn không hề ngừng lại, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
- Tiểu tử Thanh Sơn này...
Không ít người trong miệng lẩm bầm:
- Không ngờ ngay cả thử cũng không, cứ đi như vậy!
- Sáu mươi cân rồi, nó vẫn còn đi tới!
Tất cả mọi người bắt đầu khẩn trương. Ban đầu chỉ là xem náo nhiệt, nhưng lúc này lại trở nên căng thẳng, bởi vì... nếu như trong bộ tộc xuất hiện tộc nhân đặc biệt lợi hại, cả tộc đều sẽ có lợi.
- Bảy mươi cân rồi, vẫn còn chưa dừng!
- Vẫn còn đi tiếp!
Không ít tộc nhân tại trường đều trợn mắt, ngay cả tộc trưởng Đằng Vân Long luôn luôn trầm ổn cũng có chút khẩn trương. Còn về phần phụ thân “Đằng Vĩnh Phàm” của Đằng Thanh Sơn, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Nên biết rằng, vật nặng có thể nâng càng lên cao thì càng khó. Đạt đến cực hạn, thậm chí chỉ cần tăng thêm một hai cân cũng có thể khiến cho người bị thương.
“Trong tộc ta, đệ nhất nhân trong lịch sử khi sáu tuổi cũng chỉ nâng được cự thạch nặng tám mươi cân.” Đằng Vân Long nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.
“Tám mươi cân cự thạch vẫn chưa dừng, còn đi tiếp? Tiểu gia hỏa này thật sự có thực lực, hay là cố ý trêu người.” Đằng Vân Long trong lòng suy nghĩ.
Toàn bộ bầu không khí tại luyện võ trường đều trở nên căng thẳng.
Đằng Thanh Sơn từng bước tiến về phía trước, mỗi lần bước tới đều khiến cho mọi người căng thẳng.
Đột nhiên...
Đằng Thanh Sơn cuối cùng cũng dừng lại, đứng phía trước tạ đá. Đây là tạ đá nặng một trăm cân.
“Đệ nhất nhân trong lịch sử Đằng thị bộ tộc ta, khi sáu tuổi cũng chỉ nâng được tám mươi cân. Ta chỉ là cho phụ thân một chút thể diện, cũng không muốn quá khoa trương. Cứ một trăm cân đi!” Đằng Thanh Sơn nhìn tạ đá trước mặt, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK