- Nên đánh không?
Đôi mắt mờ đục của Hạt Tử Kiếm Thánh giật giật.
- Tên Kinh Ý này thật quá đáng!
Hạt Tử Kiếm Thánh đột nhiên trợn mắt, trong con ngươi xám trắng lóe ra lệ mang.
- Tên Kinh Ý này dám gạt ta. Hắn làm quái gì có giao hảo với Quy Nguyên Tông. E rằng, hắn chẳng có quan hệ gì với Quy Nguyên Tông cả! Phỏng chừng, Quy Nguyên Tông đã cấu kết với Thiên Thần cung rồi...
- Sư tổ, người nói là...?
Cổ Ung cũng là người thông minh, lập tức hiểu ngay.
Trên mặt Cổ Ung không khỏi hiện ra vẻ giận dữ:
- Sư tổ, Kinh Ý bây giờ kiềm chế chúng ta, để chúng ta không công kích Quy Nguyên Tông... trên thực tế là muốn bảo vệ cho quân cờ Quy Nguyên Tông. Đợi tương lai, lúc Thiên Thần cung tiến công Dương Châu ta, Quy Nguyên Tông có thể nội ứng ngoại hợp với chúng, một bên ở trong một bên ở ngoài.
- Hơn nữa, Quy Nguyên Tông đã ở Dương Châu trên ngàn năm, cả Dương Châu sợ đều có tình báo của chúng. Đặc biệt là những quận quanh quận Giang Ninh thế nào mà không có người chúng bố trí.
- Một khi khai chiến, Thiên Thần cung sợ là có thể một hơi từ phương bắc đánh tới quận Giang Ninh. Chiếm lĩnh một nửa Dương Châu!
Cổ Ung cũng không khỏi lạnh người.
Cảnh này quả là đáng sợ.
- Ừ, chỉ cần chúng ta làm cho Dương Châu thành tường đồng vách sắt.
Hạt Tử Kiếm Thánh nói:
- Chúng ta học theo Hồng Thiên Thành, chỉ phân tán đệ tử tinh anh ra, để những đội quân hơn ngàn người, bằng vào địa lợi mà đối phó với nhân mã Thiên Thần cung, để chúng sa lầy ở giữa Dương Châu.
Dựa vào cường giả hư cảnh, không thể thắng được.
Chỉ có thể dựa vào ưu thế của đòn du kích.
- Sư tổ, Quy Nguyên Tông thì sao?
Trong mắt Cổ Ung chợt lóe lên hàn quang.
- Giết.
Hạt Tử Kiếm Thánh cũng lạnh lùng nói:
- Hành động diệt trừ hậu hoạn. Như vậy cũng không phải lo lắng, nó có thể nội ứng ngoại hợp với Thiên Thần cung. Cổ Ung, lấy cho ta cái rương mà ta bảo con mang đến.
- Ba người các ngươi ra ngoài trước.
Hạt Tử Kiếm Thánh phân phó:
- Chuẩn bị một chút. Lập tức khi ta ra lệnh một tiếng, ba phương các ngươi cùng tiến công Quy Nguyên Tông.
- Dạ, Thái thượng trưởng lão.
Ba tướng quân cung kính lui ra, chạy về phía nhân mã của mình.
Cổ Ung vội lôi ra cái rương sắt bên cạnh cái bàn.
- Mở.
Hạt Tử Kiếm Thánh ra lệnh.
Xoảng!
Rương sắt mở rung. Trong rương sắt là cái áo giáp màu bạc, trong đó có giày chiến, có mũ trụ, cả một bộ áo giáp màu bạc đặt trong rương đều mờ ảo có một luồng sát khí.
- Cổ Ung, con mặc vào đi.
Hạt Tử Kiếm Thánh bảo.
Cổ Ung không dám không tuân lệnh, lập tức mặc bộ áo giáp, kể cả giày chiến, mũ trụ. Trong lúc nhất thời, toàn thân Cổ Ung cơ hồ hoàn toàn được bao bọc, chỉ có hai tay và mặt là lộ ra.
- Bộ thần giáp này là chí bảo của Thanh Hồ Đảo chúng ta. Vốn ba ngàn năm trước, trên Cửu Châu Đại Địa, có một cường giả cảnh giới động hư tên là ‘Tần Nam’, luyện rất khổ cực mới có được.
Hạt Tử Kiếm Thánh nhìn Cổ Ung.
- Năm đó khai sơn tổ sư Thanh Hồ Đảo ta, cơ duyên xảo hợp mới đoạt được từ tay rất nhiều cường giả hư cảnh. Hôm nay, ta có thể sẽ phải đánh với Kinh Ý một trận. Đợt lát nữa ngươi cứ ở bên người ta, ta tự sẽ bảo hộ ngươi chu đáo.
- Dạ, sư tổ.
Cổ Ung sớm nghe nói qua trong tông phái có một bộ thần giáp, hôm nay rốt cục có thể mặc vào.
- Đi, theo ta đạp bằng Quy Nguyên Tông.
Tay trái Hạt Tử Kiếm Thánh nắm tay Cổ Ung, tay phải cầm thiết côn, đi ra khỏi lều.
...
Trên tường thành phía đông Giang Ninh quận thành.
Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Nguyên Hồng lặng lẽ đứng ở đầu tường, quan sát đại quân phía dưới. Đại quân Thanh Hồ Đảo chưa lùi, họ đều bất an.
- Huynh thu xếp xong cho thiếu tông chủ, Thanh Vũ và bọn nhỏ chưa?
- Ừm, đều thu xếp xong rồi, hy vọng có thể còn gặp lại Thanh Vũ, mấy đứa con của huynh.
- Thiếu tông chủ, nếu lần này có thể qua được kiếp nạn, nhi tử của huynh và con gái đệ sẽ tiến tới hôn nhân, được chứ?
- Ha ha… Được, cứ quyết định như vậy đi.
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn Gia Cát Vân đứng cùng Đằng Thanh Hổ gần đó, thầm nghĩ:
- Yên tâm, không có gì bất ngờ xảy ra đâu. Tiểu Vân, Thanh Hổ, các người đều có thể gặp lại hài tử mà.
Ngay lúc này...
- Đùng!
- Đùng!
- Đùng!
Tiếng trống mạnh mẽ vang lên, tựa như nện vào trái tim mọi người ở Quy Nguyên Tông, cũng nện vào trong lòng Đằng Thanh Sơn.
- Cái gì.
Đằng Thanh Sơn biến sắc, nhìn về phía dưới chân thành, mấy người Gia Cát Nguyên Hồng cũng sắc mặt đại biến. Chỉ thấy đám lính Thanh Hồ Đảo nguyên đang lười nhác ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, vừa nghe tiếng trống, ai nấy vội đứng lên.
- Chuyện gì thế?
Gia Cát Nguyên Hồng quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm xuống dưới chân thành, chỉ thấy giữa chỗ lều cũ, lão Hạt Tử mặc hắc y đang kéo một nam tử mặc áo giáp màu bạc đi ra ngoài. Đằng Thanh Sơn thông qua khu vực dễ dàng phán định, người toàn thân được áo giáp bao phủ chính là Cổ Ung!
- Thiết Ngũ, ông muốn làm gì.
Đằng Thanh Sơn vội vàng truyền âm.
- Làm gì?
Hạt Tử Kiếm Thánh truyền âm cười lạnh:
- Kinh Ý, hôm nay Thanh Hồ Đảo ta nhất định phải đạp bằng Quy Nguyên Tông. Nếu ngươi ngăn cản, ta sẽ giết ngươi ngay.
Lão Hạt Tử vung mạnh tay lên!
Nhất thời những tiếng quân dưới tường thành thấy dấu hiệu này, lập tức gầm lên:
- Tiến công!
- Tiến công!
- Tiến công!
- Tiến công!
...
Đám lính liên lạc lập tức hô lên liên tục. Tất cả quân sĩ Thanh Hồ Đảo cơ hồ đồng thời quay đầu về phía quân kỳ... chỉ thấy quân kỳ vốn đang thẳng tắp, cũng bắt đầu di chuyển về phía quận Giang Ninh phía trước!
- Giết!
- Giết
Lập tức những tiếng huyên náo vang lên.
Cơ hồ đồng thời, ở dưới tường thành phía bắc, phía tây của Giang Ninh quận thành cũng vang lên tiếng hô giết chóc. Tiếng hô của hơn mười vạn người giống như tiếng sấm vô tận, tràn ngập cả quận Giang Ninh. Cả Giang Ninh quận thành tựa hồ như đang run lên.
‘Sao lại như vậy.‘
Đằng Thanh Sơn nhìn xuống dưới chân thành, có vô số binh lính rầm rộ, đưa mắt nhìn không tới cuối ầm ầm lao tới, không khỏi sắc mặt đại biến.
Hắn chỉ có một người, cho dù là cường giả hư cảnh cũng đâu có thể ngăn cản hơn mười vạn đại quân cơ chứ?
Thống lĩnh Hắc Giáp quân Thanh Hổ đứng gần Đằng Thanh Sơn vung mạnh trường thương màu bạc, gầm lên:
- Các huynh đệ... giết! Hắc Giáp quân chúng ta, Hắc Giáp quân mạnh nhất, giết mười tên mới đủ vốn, trên số đó là lãi rồi. Giết, giết, giết...
Vẻ mặt Đằng Thanh Hổ rất dữ tợn, nắm chặt cây trường thương màu bạc.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
...
Rất nhiều quân sĩ Hắc Giáp Quân, vô số binh vệ ai nấy gầm lên, yết hầu cơ hồ đều sưng tấy, giơ cao binh khí chuẩn bị công kích.
‘Thanh Vũ.‘ Gia Cát Vân vẻ mặt bâng khuâng, nhè nhẹ lấy ra ngọc bội trong lòng, hôn lên đó.’Chiếu cố cho hài tử của chúng ta. ‘ Sau đó nhét ngọc bội vào trong lòng, sắc mặt kiên định. Gia Cát Vân cầm thanh trường kiếm, lạnh buốt nhìn thiên quân vạn mã phía dưới tường thành đang vọt tới, trong mắt có sát ý lạnh lẽo trước đó chưa từng có...
Đằng Thanh Sơn nhìn những huynh đệ sống chết này.
Hắn có thể đứng nhìn Thanh Vũ không có trượng phu, trở thành quả phụ sao?
Hắn có thể đứng nhìn Thanh Hổ, Gia Cát Vân chết như vậy được sao?
Hắn có thể nhìn đứng tông tộc họ Đằng bị Thanh Hồ Đảo đuổi giết đồ lục à?
...
Đằng Thanh Sơn nhìn như đóng đinh xuống phía dưới, nhìn lão mù cầm tay Cổ Ung đứng trong quân đội, không khỏi trừng mắt như muốn xé rách mí.
- Thiết Ngũ!
Một thanh âm như lôi thần vang lên.
Ầm!
Một bóng người như một viên đạn pháo lao ra khỏi tường thành, một tay nắm một cây búa lớn, giữa cơn mưa tên, đáp xuống dưới chân tường thành Giang Ninh quận thành. Lực va chạm đáng sợ cùng với lực thiên địa ẩn chứa làm cả mặt đất gợn sóng như nước biển.
Rất nhiều quân sĩ bị kình khí công kích bắn rung ra, xé thành mảnh nhỏ, máu văng tung tóe. Trên mặt đất xuất hiện một cái hố to tới mười trượng vô cùng đáng sợ. Đằng Thanh Sơn mặc áo bào trắng đang cầm búa đứng đó, ánh mắt lóe ra như mặt trời chói mắt tới mức làm cho người ta không thể nhìn thẳng.
- Thiết Ngũ, hôm nay ngươi không lui quân, Kinh Ý ta sẽ đại khai sát giới!
Thanh âm cực kỳ phẫn nộ, giống như tiếng sấm ầm ầm truyền đi khắp nơi.
- Kinh Ý?
- Là Kinh Ý?
Trên tường thành hàng vạn hàng nghìn quân sĩ Quy Nguyên Tông không dấu được vẻ mừng rỡ. Nhưng đại quân Thanh Hồ Đảo vẫn tiếp tục lao đi phía trước. Đã được lệnh tấn công, họ không thể dừng lại.
- Hôm nay, Quy Nguyên Tông tất sẽ bị diệt.
Lão mù áo đen đứng bất động như núi giữa quân đội hàng vạn hàng nghìn người, hướng mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, lạnh lùng tuyên bố.
- Ha ha...
Đằng Thanh Sơn cười phẫn nộ, hai mắt như đỏ lên.
- Ngươi không phải muốn bảo vệ Cổ Ung sao? Ta trước hết làm thịt hắn.
Bang!
Đằng Thanh Sơn như một luồng thiểm điện bắn ra, lao vào giữa trận của Thanh Hồ Đảo. Chỉ thấy thân ảnh Đằng Thanh Sơn cấp tốc bốc lên một luồng sóng khí đáng sợ, sóng khí làm cho những quân sĩ bên cạnh bị ném văng đi, nhất thời vang lên những tiếng kêu kinh hoảng.
‘Dám lao về phía bên ta, rõ là muốn chết.‘ Hạt Tử Kiếm Thánh một tay nắm thiết côn, con ngươi xám trắng ảm đạm hướng về phía Đằng Thanh Sơn. Ai cũng biết Hạt Tử Kiếm Thánh là người mù, mắt không nhìn tjhấy gì. Nhưng không ai dám coi thường hắn. Lão không có mắt nhưng còn nhìn rõ hơn cả người bình thường có mắt nữa.
Ầm ầm...
Đằng Thanh Sơn hai tay nắm Khai Sơn Thần Phủ như một cự thần bổ xuống, nhằm đầu lão mù áo đen bổ thẳng một búa. Lưỡi Khai Sơn Thần Phủ mang hào quang ba màu liên tục lưu chuyển, lực thiên địa chung quanh điên cuồng dồn vào búa của Đằng Thanh Sơn. Trong lúc nhất thời cây búa trong tay Đằng Thanh Sơn trở nên chói mắt như một ‘mặt trời’.
- Không ổn.
Hạt Tử Kiếm Thánh chấn động, còn chưa giao thủ, hắn đã nhận thấy Kinh Ý hôm nay khác hẳn trước đó vài ngày.
- Ầm...
Thân thể có chút căng phồng, mặt và song chưởng gân xanh vằn lên. Đằng Thanh Sơn bộc phát sức mạnh thân thể cực mạnh, có khả năng khống chế tất cả lực thiên địa, cộng thêm với tốc độ xốc tới rất nhanh, cuồng mãnh chuần bị đánh ra một kích. Trong lúc nhất thời... tựa như hủy thiên diệt địa. Lão mù áo đen cảm giác không thể né tránh được, chiêu này chính là chiêu thức đắc ý do Vũ Hoàng khổ công nghiên cứu phát minh ra, có phải cứ muốn trốn là có thể trốn được đâu!
- Veo.
Lão mù áo đen lạnh lùng vung thiết côn đâm ra. Một luồng ánh sáng màu đen đâm cực nhanh về phía Đằng Thanh Sơn.
- Bùng!!!
Lưỡi Khai Sơn Thần Phủ cuồng mãnh bổ vào cây thiết côn nhỏ, lực đạo đáng sợ ẩn chứa trong đó làm lão mù áo đen chấn động đến mức không khỏi bắn về phía sau. Lão lộ vẻ kinh sắc: ‘Tám phần lực thiên địa, hay chín thành đây? ‘ Cường giả hư cảnh càng lên cao càng chênh lệch ít đi. Vì người mới vào hư cảnh, tỷ như chỉ có thể nắm được hai thành lực thiên địa, so với hư cảnh đại thành vốn nắm được mười thành lực thiên địa.
Mười phần so với hai phần, chênh lệch năm lần!
Tự nhiên một khi cận chiến, hư cảnh đại thành có thể miễu sát người hư cảnh mới vào. Dù sao cũng gấp tới năm lần!
Nhưng, một người có thể phát huy được uy lực tám phần lực thiên địa, một người phát huy uy lực mười thành lực thiên địa. Mười thành so với tám phần? Chỉ chênh nhau hai ba thành thôi, chưa tới gấp rưỡi, chênh lệch rất nhỏ. Do đó, rất khó xuất hiện tình huống trong nháy mắt đã có thể đánh bại ngay.
Hơn nữa...
Lúc này Hạt Tử Kiếm Thánh, trong lúc nghênh địch lại còn phải bảo vệ cho Cổ Ung nữa, nên không thể buông tay ra được.
- Ầm!
Sau khi bổ ra một búa, Đằng Thanh Sơn thi triển thuật cận chiến ngộ ra từ Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, cơ hồ một cái lắc người đã tới bên cạnh lão mù áo đen rồi.
‘Sao nhanh như vậy chứ? ‘ Hạt Tử Kiếm Thánh chấn động.
- Giết đi, giết đi!!!
Đằng Thanh Sơn nắm Khai Sơn Thần Phủ, nghe tiếng gào thét chém giết điên cuồng từ trên tường thành Quy Nguyên Tông phía sau, vẻ mặt càng dữ tợn hơn. Dù sao mỗi thời mỗi khắc đều có người của Quy Nguyên Tông bị giết.
- Thiết Ngũ, nếu không diệt Thanh Hồ Đảo của ngươi, ta thề không làm người!!!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK