Chương hai: Không Chết?
Hạt Tử Kiếm Thánh trầm mặc, bầu không khí cực kỳ nặng nề.
- Ngươi kể tên Gia Cát Nguyên Hồng một kiếm đã chặt đứt cánh tay phải của Đan Trần, đâm trọng thương cao thủ tiên thiên kim đan của Tuyết Ưng Giáo à?
Hạt Tử Kiếm Thánh không đề cao Đằng Thanh Sơn, mà ngược lại, coi trọng Gia Cát Nguyên Hồng.
- Đúng thế.
Cổ Ung gật đầu.
Hạt Tử Kiếm Thánh hừ nhẹ một tiếng:
- Gia Cát Nguyên Hồng này ít lộ diện hơn ngươi. Từ khi các ngươi còn thanh niên, Gia Cát Nguyên Hồng lúc nào cũng vượt lên trên ngươi một bậc. Ngươi và hắn một người là đảo chủ, một người là tông chủ. Ngươi là đảo chủ Thanh Hồ Đảo ta! Ngươi đứng thứ bảy Thiên Bảng, còn Gia Cát Nguyên Hồng đứng thứ sáu Thiên Bảng. Mấy năm qua... lúc này Gia Cát Nguyên Hồng chỉ dùng một kiếm là đạt tới cảnh giới như thế. Hiển nhiên thực lực hắn tiến bộ rất nhiều. Ta phỏng chừng hắn chỉ cách mức “thần dung thiên địa, chân nguyên vô tận” một chút thôi. Một khi đạt tới “thần dung thiên địa, chân nguyên vô tận”, Gia Cát Nguyên Hồng đã có thể là cao thủ hư cảnh rồi! Cổ Ung, chênh lệch giữa ngươi và hắn chẳng những không ít đi, mà ngược lại, càng lớn hơn.
Cổ Ung gục đầu xuống, không dám lên tiếng.
- Một kiếm mà được như vậy, hẳn là Gia Cát Nguyên Hồng có thể được xếp thứ hai, thứ ba trên Thiên Bảng rồi.
Hạt Tử Kiếm Thánh thở dài, nói tiếp:
- Còn nữa, lần này không biết ngươi có phát hiện ra sự đặc thù của tên Ô Hầu không? Theo ta phỏng chừng, hẳn hắn đã đột phá bước cuối cùng, đạt tới hư cảnh rồi mới đúng.
Trong mắt Hạt Tử Kiếm Thánh...
Hư cảnh mới là sức mạnh có thể quyết định thiên hạ! Còn tiên thiên cường giả, chỉ là dự bị cho hư cảnh. Trong tông phái, càng nhiều tiên thiên cường giả thi xác xuất sinh ra cường giả hư cảnh sẽ càng cao.
- Thực lực của Ô Hầu mặc dù đáng sợ, nhưng còn chưa tới mức mượn được lực thiên địa.
Cổ Ung đáp.
- Ô Hầu này...
Hạt Tử Kiếm Thánh lắc đầu, không đồng ý:
- Dù ta chưa gặp hắn, nhưng căn cứ vào những tin tức mà ta nghe được, có thể phán đoán ba mươi năm trước hắn cũng phải vượt giới hạn cuối cùng rồi. Với thiên phú hắn... Cũng phải đạt tới hư cảnh mới đúng.
Mặc dù mắt mù, nhưng Hạt Tử Kiếm Thánh lại tựa hồ có thể thấy được vẻ mặt Cổ Ung:
- Ung nhi, ngươi còn có chuyện gì muốn nói phải không?
Cổ Ung gật đầu thưa:
- Có. Con muốn thoái vị! Để sư đệ hoặc Đại sư huynh kế nhiệm vị trí đảo chủ.
- Thoái vị cũng tốt!
Hạt Tử Kiếm Thánh đồng ý:
- Mấy ngày tới, ngươi chọn một ngày lành, thoái vị. Để Thiết Phiền sư đệ của ngươi kế nhiệm chức đảo chủ. Tính tình của hắn mà kế nhiệm chức đảo chủ sẽ coi như được tôi luyện một phen, cũng có ích cho việc tu luyện của hắn
- Vâng!
Cổ Ung lập tức hỏi, vẻ thấp thỏm:
- Sư tổ, còn Đằng Thanh Sơn...
- Đương nhiên phải giải quyết Đằng Thanh Sơn. Nhưng, đây là việc nhỏ.
Hạt Tử Kiếm Thánh lạnh lùng đáp.
- Lần này tổn thất chín chấp pháp trưởng lão, Đan Thần lại cụt tay. Thanh Hồ Đảo ta tổn thất quá lớn... Ung nhi! Ngươi thoái vị xong, làm người chèo thuyền cho Thanh Hồ. Người chèo thuyền mỗi ngày, buổi tối tới Kiếm Nhận Sơn của ta tu luyện.
- Người chèo thuyền...
Cổ Ung rùng mình.
- Hừ.
Hạt Tử Kiếm Thánh hừ nhẹ một tiếng, cả thiên địa đều như run lên:
- Ung nhi, lúc trước ngươi chưa làm chức đảo chủ, mặc dù cũng có khí phách dũng mãnh, nhưng không như bây giờ... ngươi đã bị quyền lực che mắt rồi. Chức Đảo chủ là hư! Có thể đạt tới hư cảnh, lợi dụng lực thiên địa, lúc này mới thật sự là cường giả.
Cổ Ung nhớ lại những gì trải qua những năm gần đây, không khỏi run người.
Mấy năm nay, hắn đều suy nghĩ làm sao để Thanh Hồ Đảo mạnh hơn, làm thế nào diệt Thiết Y Môn, Quy Nguyên Tông vân vân. Tâm tình hoàn toàn biến đổi... còn Gia Cát Nguyên Hồng của Quy Nguyên Tông lại rất ít lộ diện. Vốn hai người thực lực tương đương, chênh lệch không lớn. Nhưng bây giờ... lại chênh lệch không nhỏ rồi.
Cổ Ung không khỏi sợ hãi.
Nếu tiếp tục như vậy hơn mười năm nữa, chỉ sợ Gia Cát Nguyên Hồng một chiêu có thể giết hắn rồi.
- Vâng, thoái vị xong, Ung nhi cam tâm làm người chèo thuyền.
Cổ Ung cung kính đáp. Hắn phải chuẩn bị cho tốt... Sáp sẵn một cái mặt nạ da người, đeo mặt nạ da người vào rôi mới làm thuyền phu.
- Ừm.
Hạt Tử Kiếm Thánh lạnh lùng nói:
- Làm người chèo thuyền, ngươi từ chức vị đảo chủ cao cao tại thượng, trở thành một người thuộc tầng lớp chót... Có lẽ, ngươi sẽ nhận thức được rất nhiều điều. Ta biết, với tính tình của ngươi, nhất định ngưoi sẽ giả trang. Đến ngày nào ngươi có thể không cần phải giả trang, dùng gương mặt thật mà làm người chèo thuyền, đến lúc đó ngươi còn có hy vọng đuổi kịp Gia Cát Nguyên Hồng. Mới có hy vọng một ngày nào đó đạt tới hư cảnh!
- Dạ.
Cổ Ung đáp.
Bảo Cổ Ung dùng diện mạo thật làm người chèo thuyền à? Thà giết hắn còn hơn.
- Ngươi đi đi, ta sẽ cho Thiết Phiền sư đệ của ngươi giải quyết việc về Đằng Thanh Sơn.
Hạt Tử Kiếm Thánh lạnh lùng ra lệnh.
Cổ Ung lập tức thối lui.
...
Ngày mười hai tháng mười một, đảo chủ Thanh Hồ Đảo Cổ Ung thoái vị, để “Thiết Phiền” là một cường giả tiên thiên kim đan năm nay gần năm mươi mốt tuổi kế vị, trở thành tân đảo chủ Thanh Hồ Đảo. Cũng từ ngày này, Cổ Ung che dấu thân phận, đeo mặt nạ da người, làm công việc bình thường nhất: người đưa thuyền trên Thanh Hồ!
******
Giang Ninh quận thành, Quy Nguyên Tông.
Bên trong thư phòng của Gia Cát Nguyên Hồng
Gia Cát Nguyên Hồng một bộ áo bào trắng, đi chân trần, cầm một cây bút trong tay, vẽ vào tấm giấy trải rộng trên bàn vẽ. Vẻ mặt ông rất bình tĩnh, hai mắt lặng lẽ nhìn bức họa trước mắt, họa bút trong tay thỉnh thoảng quệt xuống, tâm thần tựa như hoàn toàn đắm chìm vào bức họa. Đây là một bức tranh “người độc hành trong tuyết”.
Trong vùng tuyết mênh mông, trên mặt tuyết có những dấu vết hỗn độn, còn có một thi thể. Xa xa, duy nhất có một người độc hành đang đi tới.
Một không khí xơ xác tiêu điều từ bức họa phả ra ngoài.
Đột nhiên, ông ngừng bút!
Gia Cát Nguyên Hồng để họa bút sang một bên, rồi cười lớn. Nụ cười có vẻ rất bi thương.
- Cha!
Một tiếng gọi vang lên.
Gia Cát Nguyên Hồng quay đầu nhìn ra, người vừa tới chính là nhi tử Gia Cát Vân.
- Cha, Thanh Sơn sư huynh không chết, không chết!!!
Gia Cát Vân nói ngay.
Cặp mắt Gia Cát Nguyên Hồng sáng lên.
Mấy hôm nay, tâm tình Gia Cát Nguyên Hồng luôn luôn không ổn định. Cái chết của con gái, sinh tử của Đằng Thanh Sơn chưa rõ, tất cả đều làm lão cảm thấy rất mệt mỏi. Nhưng làm một tông chủ... lão không thể có biểu hiện quá rõ ràng. Lão chỉ có thể đặt tất cả lo lắng vào lòng.
- Sao ngươi biết?
Gia Cát Nguyên Hồng vội hỏi.
- Đây này!
Gia Cát Vân đưa ra một cuộn mật tín,
- Vừa rồi con gặp nhị sư bá. Nhị sư bá nói cho con biết việc này, cũng bảo con giao mật tín này cho cha. Kỳ thật cũng không tính là bí mật... Lần này Thanh Hồ Đảo treo giải thưởng này. Công văn treo giải thưởng chứng tỏ Thanh Sơn sư huynh còn chưa chết.
Gia Cát Nguyên Hồng vừa thấy, trong lòng thở phào một hơi, cũng không dấu được nụ cười.
- Không chết, hay lắm!
Gia Cát Nguyên Hồng cảm thán một tiếng,
- Lần này Thanh Hồ Đảo bỏ vốn nhiều thật. Công văn treo giải thưởng này một khi truyền ra, chỉ sợ tuyệt đại bộ phận người trong khắp thiên hạ ai ai cũng muốn giết Thanh Sơn. Nhưng... với thuật dịch dung của Thanh Sơn, Thanh Hồ Đảo mà muốn bắt được hắn thì cũng rất khó.
- Thanh Sơn không chết, đây là việc làm người ta cảm thấy rất vui.
Gia Cát Nguyên Hồng tán thưởng.
- Ừm, muội muội vừa nằm xuống cũng sẽ rất cao hứng.
Gia Cát Vân thở dài.
Gia Cát Nguyên Hồng nghe vậy cũng khôi phục vẻ bình tĩnh, lập tức nói:
- Đi, theo ta cùng tới thăm cha mẹ Thanh Sơn. Mấy hôm rồi, cha mẹ hắn luôn luôn lo lắng cho việc của Thanh Sơn...
- Ừm, đại nương nóng ruột đến mức phát bệnh rồi.
Gia Cát Vân cũng gật đầu:
- Bây giờ biết chắc Thanh Sơn không chết, thân thể đại nương cũng sẽ tốt hơn nhiều.
Gia Cát Nguyên Hồng dẫn theo nhi tử cùng đi gặp vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm. Vì hai đỉnh “Bắc Hải Chi Linh”, Gia Cát Nguyên Hồng vô cùng cảm kích và áy náy với Đằng Thanh Sơn. Bây giờ Đằng Thanh Sơn không có ở đây... tự nhiên, Gia Cát Nguyên Hồng sẽ đem tất cả bù đắp cho cha mẹ Đằng Thanh Sơn.
Hơn nữa...
Gia Cát Vân và Thanh Vũ, phỏng chừng cũng sẽ thành thân. Tương lai, cũng là thông gia, Gia Cát Nguyên Hồng quan tâm tới cha mẹ Đằng Thanh Sơn cũng là việc tự nhiên.
...
Từ Dương quận, Ổ Thành.
Một đội buôn đang di chuyển với tốc độ không nhanh, nhưng Đằng Thanh Sơn không hề sốt ruột. Bởi vì hắn biết... nếu một ngày đi được hơn một ngàn dặm, một mình một người mà liều mạng đi như thế, khẳng định sẽ khiến cho không ít người chú ý. Thanh Hồ Đảo có cứ điểm ở khắp nơi, cũng luôn luôn dò la tin tức về hắn, rất có thể sẽ phát hiện ra hắn!
Như vậy thì quá nguy hiểm!
Còn bây giờ, mặc dù tốc độ chậm nhưng lại an toàn hơn.
Đội thương nhân này cũng đã tiến vào Ổ Thành.
- Một đường đi vất vả, ê ẩm cả lưng.
Lão Trương chặc lưỡi nói:
- Cuối cùng cũng vào Ổ Thành rồi. Tần Nguy! Vào thành, chúng ta nên nghỉ ngơi thoải mái nhé.
- Không thành vấn đề, nhưng uống rượu ít một chút.
Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Lần trước ngươi uống rượu với ta, lúc đi đường, ngươi cưỡi ngựa không nổi, chỉ có thể nằm dài trên xe hàng, hơn nữa còn say khướt. Mấy người chúng ta, phải tiêu phí không ít khí lực mới chiếu cố được cho tên điên rượu nhà ngươi.
- Ngày đó uống vui lắm mà.
Lão Trương cười hắc hắc:
- Hơn nữa, tửu lượng của Tần Nguy ngươi cũng ghê quá, ngươi cùng uống với ta sòng phẳng, không hề thua ta chút nào. Lão Trương ta say khướt mà ngươi vẫn tỉnh như sáo.
- Tửu lượng của lão Trương ngươi cũng bình thường thôi. Còn đòi so với Tần Nguy thì quả đúng là không biết tính.
Một hán tử đầu trọc mặt vàng ệch cười nói.
- Cổ hói, tửu lượng của ngươi chẳng lẽ tốt hơn ta à?
Lão Trương trừng mắt đáp lời.
- Ta không gây với tên điên nhà ngươi.
Hán tử đầu trọc mặt vàng cười nói.
Đằng Thanh Sơn đi chung với đám thương nhân cũng lâu nên hôm nay cũng có quan hệ không tồi chút nào với họ. Cùng đám thương nhân này dãi nắng dầm mưa, hơn nữa còn thường xuyên gặp phải cường đạo uy hiếp, kỳ thật cũng khổ sở lắm. Đừng xem những đại thương nhân sống xa xỉ làm cho người ta hâm mộ mà lầm. Đại thương nhân cũng phải đi từ tiểu thương nhân lên. Hoặc là, có người khác khổ cực làm nên cơ nghiệp rồi di sản lại cho.
- Mọi người tản ra. Lát nữa, chúng ta tụ tập ở cửa tây thành. Tới trễ, mọi người không đợi đó.
Tiếng hô hoán vang lên.
- Được được!
- Các anh em, uống rượu đi.
- Đi, lão Tam mời khách.
Thương nhân, hộ vệ lũ lượt phân tán theo từng nhóm khác nhau. Còn Đằng Thanh Sơn và bọn sáu người lão Trương cùng đi với nhau.
- Các ngươi xem kìa!
Hắc Tử bên cạnh lão Trương kêu to:
- Phía trước … phía trước có nhiều người tụ tập ở bên kia, đang làm gì thế nhỉ?
- Chà, nhiều người thật! Đi! Đến xem thử!.
Tên Cổ Hói cũng sáng mắt lên.
Tung hoành thiên hạ, thích nhất là náo nhiệt.
Đằng Thanh Sơn cũng tò mò cùng mọi người đến gần. Muốn giả mạo làm “thương nhân”, phải tự thôi miên mình là một thương nhân thực thụ. Hành động và suy nghĩ đều phải giống với đám thương nhân. Đám thương nhân không thích độc hành.
- Một ngàn lượng hoàng kim?
- Mười vạn lượng hoàng kim? Huynh đệ, nhanh nhanh lên, ta nghe thấy có một ngàn lượng hoàng kim, mười vạn lượng hoàng kim gì đó.
Đám người Đằng Thanh Sơn vừa đến gần, đã phát hiện đám người đang ồn ào nhốn nháo.
- Con mẹ nó, nếu lão tử giết được Đằng Thanh Sơn, không phải vinh hoa phú quý mấy đời sao?
Thanh âm hưng phấn từ đám người phía trước vang đến, rất nhiều người cùng bu lại.
Đằng Thanh Sơn nghe ba chữ “Đằng Thanh Sơn” cũng phải nhướng mày.
Lúc này hắn cùng những đám thương nhân khác cũng ùa nhau kéo về phía đám đông, chen lấn nhau rất kịch liệt để vào được bên trong.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK