Chương mười bốn: Hỏi Tội.
- Đúng, không thể xử trí đơn giản được!
Dương Đông là quyền môn chủ, cũng hiểu việc này quan trọng ra sao, trịnh trọng nói:
- Pháo Quyền bí tịch chính là tuyệt kỹ không truyền ra ngoài của Hình Ý Môn ta. Lần này tiết lộ ra ngoài, nhất định phải mạnh tay xử trí. Chấn trụ các tông phái thiên hạ, đảm bảo sau này những việc như thế sẽ không phát sinh nữa. Biện pháp tốt nhất chính là khai đao với Vũ Hoàng môn!
Lập tức Dương Đông xấu hổ nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:
- Sư phụ, có cần phải lấy Vũ Hoàng môn để khai đao lần đầu không?
Vũ Hoàng môn, là tông phái cổ xưa nhất Cửu Châu.
Đâu dễ trêu vào chứ?
- Môn chủ, muốn đối phó với Vũ Hoàng môn thì cần bàn bạc thật kỹ.
Tông Lộ nhíu mày nói.
Trên Cửu Châu Đại Địa, nhắc tới Vũ Hoàng môn, ai không cảm thấy tôn trọng? Tông phái cổ xưa nhất do Vũ Hoàng sáng lập, có thể tồn tại cho tới bây giờ, há có thể không có át chủ bài chính thức?
- Cha!
Hồng Vũ suy nghĩ rồi nói:
- Cha, cha muốn xuống tay với Vũ Hoàng môn thật à? Theo con thấy, trước hết điều tra rõ ràng việc này, xem thử nắm chắc được bao nhiêu phần. Không để xảy ra việc trộm gà không được, lại mất cả nắm thóc. Còn nữa, nếu việc này không thành công, hậu quả làm sao, Hình Ý Môn ta có thể chịu được không? Thành công thì có chỗ tốt nào?
Đằng Thanh Sơn, không khỏi cười liếc mắt nhìn con trai.
Nói về tâm tư kín đáo, con trai mình rất sở trường trong việc buôn bán, mạnh hơn con gái mình rất nhiều. Thậm chí còn rất nhiều việc, có đôi khi mình cũng không nhìn thấu suốt bằng con trai.
- Sư phụ, việc này cần xem xét kỹ, để xem thử có nên làm không.
Cho dù Dương Đông vốn có tính rất thổ phỉ, nhưng loại đại sự như gây chuyện với tông phái cổ xưa nhất ở Cửu Châu này thì hắn cũng không dám làm bừa.
Đằng Thanh Sơn cau mày, buộc mình khôi phục tỉnh táo.
Dương Đông, Tông Lộ trưởng lão và Hồng Vũ nhìn nhau, không dám nói gì quấy rối suy nghĩ của Đằng Thanh Sơn. Mọi người chỉ có thể đứng một bên lẳng lặng chờ đợi. Dù sao Đằng Thanh Sơn là môn chủ Hình Ý Môn, tổ sư khai sáng ra Nội Gia Quyền nhất mạch. Ở Hình Ý Môn, Đằng Thanh Sơn có quyền lực tuyệt đối nói một không hai.
Hình Ý Môn, chính là thuộc về Đằng Thanh Sơn.
Hắn nói làm, tự nhiên ba người kia đều phải làm, ai nấy đều đợi Đằng Thanh Sơn.
“Nói về thực lực dưới động hư, hiện không có hư cảnh nào là địch thủ của ta cả.”
“Nói về tốc độ, với Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh, một khi sử dụng tuyệt kỹ do mẹ nó dạy, có thể nói là đệ nhất Cửu Châu rồi. So với ta thì Vũ Hoàng môn bất lợi hơn nhiều. Nếu chính thức đấu, ta cùng Tiểu Thanh liên thủ, hoàn toàn có hy vọng giải quyết cả Liễu Hạ lẫn Hoàng Thiên Cần.” Trong đầu Đằng Thanh Sơn hiện lên nhiều tính toán.
Hắn bây giờ không nắm chắc nhất là cái gì khiến Vũ Hoàng môn có thể dựa vào để tồn tại sáu ngàn năm?
“Hừ, bất luận bằng vào cái gì, nhưng theo ta thấy, nhiều năm như vậy, Vũ Hoàng môn vẫn một mạch co đầu rút cổ ở Vũ Châu thôi. Năm đó Đông Bắc Vương Hồng Thiên chinh chiến thiên hạ, không phải Vũ Hoàng môn cũng co đầu rút cổ ở một mẩu của mình, không dám trêu vào Hồng Thiên sao?” Đằng Thanh Sơn suy ra “Con át chủ bài này cho dù lợi hại, ta cũng bất tất quá sợ hãi. Nếu không, khi Vũ Đồng Hải bị bất tử Phượng Hoàng đốt chết, Vũ Hoàng môn sao không có phản ứng gì chứ?”
“Làm!”
“Cái gì phải làm là làm!”
“Đã muốn chấn nhiếp Cửu Châu Đại Địa, muốn cho các đại tông phái không dám trộm bí tịch của Hình Ý Môn ta. Muốn để cho chúng biết, trộm bí tịch của Hình Ý Môn ta sẽ có kết quả xấu ra sao! Vậy, chọn tông phái cổ xưa nhất mà khai đao. Như vậy mới có thể chấn nhiếp người khác được.” Trong nháy mắt trong lòng Đằng Thanh Sơn ra quyết định.
Giữa đình viện, ba người Dương Đông, Tông Lộ cùng với Hồng Vũ đều lặng lẽ cùng đợi Đằng Thanh Sơn đang nhắm mắt suy nghĩ, không ai dám quấy rầy Đằng Thanh Sơn.
Hai mắt Đằng Thanh Sơn đột nhiên mở ra.
- Cha?
- Sư phụ?
- Môn chủ?
Hầu như ba người đồng thời kêu lên.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười với họ, mắt lại ánh lên sáng quắc, thanh âm mạnh mẽ:
- Việc tổ chức muốn tiêu diệt thương đội của Thanh Sơn hội quán trước đây, Vũ Hoàng môn không thoát khỏi liên quan. Bây giờ lại trộm bí tịch Hình Ý Môn ta. Hình Ý Môn há có thể cúi đầu chứ? Hừ, lần này, ta sẽ tự mình tới Vũ Hoàng môn.
Ba người Dương Đông, Tông Lộ, Hồng Vũ nhìn nhau, mù mờ không rõ.
Muốn thật sự đánh nhau với Vũ Hoàng môn à?
- Tông thúc!
Đằng Thanh Sơn nhìn Tông Lộ.
- Thuộc hạ có mặt.
Tông Lộ vội đáp.
- Thúc đi chuẩn bị mọi chứng cớ về việc lần trước Vũ Hoàng môn phái người đánh giết thương đội Thanh Sơn hội quán ở Viêm Châu. Ta sẽ đem nó tới Vũ Hoàng môn, hỏi thẳng chúng xem sao.
Đằng Thanh Sơn hiểu rõ mình phải có bằng cớ chính xác.
- Dạ.
Tông Lộ lập tức đi chuẩn bị chứng cớ.
Đằng Thanh Sơn truyền âm cho thê tử Lý Quân.
- Thanh Sơn.
Lý Quân chẳng mấy chốc chạy tới, cười nói:
- Chuyện gì thế...
- Tiểu Quân, muội bảo Đao Trì đi Man Hoang, gọi Tiểu Thanh tới đây.
Đằng Thanh Sơn nói.
- Chuyện gì, sao gấp thế?
Lý Quân cười liếc mắt nhìn hắn, nhưng vẫn ngẩng đầu phát ra một tiếng gầm. Chẳng mấy chốc sâu trong Đại Duyên Sơn cũng truyền đến tiếng gầm trầm trầm của Lục Túc Đao Trì. Rất nhanh, Lục Túc Đao Trì đã xé gió bay tới.
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Dương Đông.
- A Đông.
Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói.
- Đệ tử có mặt.
Dương Đông cung kính đáp.
- Cung Vũ là người đầu tiên phản lại Hình Ý Môn! Tuyệt đối không thể tha được. Không tiếc mọi giá phải bắt hắn trở về. Ta muốn để những đệ tử Hình Ý Môn đều biết, tiết lộ bí tịch tông môn, phản bội môn phái có kết quả ra sao!
Hai mắt Đằng Thanh Sơn đầy sát khí. Nếu một đệ tử vì nguyên nhân đặc biệt nào đó mà phản môn thì cũng thôi, trong lòng mỗi người đều có một cán cân! Đằng Thanh Sơn lúc trước phản lại Quy Nguyên Tông thì ai cũng hiểu là vì Đằng Thanh Sơn không muốn bứt dây động rừng (nguyên văn: lưu quả trứng thối làm hỏng cả ổ), không muốn Thanh Hồ Đảo lấy cớ tìm tới diệt tông.
Nhưng, loại phản môn tiết lộ bí tịch như Cung Vũ, vậy rõ là có muôn lần chết cũng không thể hết tội.
- Dán bố cáo khắp nơi trên Cửu Châu Đại Địa, treo giải thưởng khắp thiên hạ bắt cho được Cung Vũ. Sống phải thấy người, chết phải lấy xác.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.
- Dạ.
Dương Đông lập tức đi ngay.
Họ đều hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này. Đây là lần đầu tiên có việc phản môn tiết lộ bí tịch. Đây là lần đầu. Nếu lần này xử trí không nghiêm, không thể chấn nhiếp các đại tông phái, vậy sau này e rằng sẽ có các loại bí tịch khác bị ngoại truyền. Trên Cửu Châu Đại Địa, Nội Gia Quyền nhất mạch sẽ xuất hiện rất nhiều môn phái như Đạo Gia nhất mạch.
Đến lúc đó, Hình Ý Môn đừng mong nói tới việc đề cao thực lực, e rằng chỉ muốn duy trì thực lực bây giờ cũng khó.
Chỉ có khiến cho Hình Ý Môn chính thức trở thành một tông phái Hình Ý Quyền duy nhất, trở thành thánh địa của người tu luyện nội gia quyền, mới có thể làm cho tất cả người tu luyện nội gia quyền trong thiên hạ hướng tới.
Như vậy, nơi này mới có thể tụ tập vô số cao thủ nội gia quyền. Ngắn ngủn mười bảy năm, Hình Ý Môn đã có một quân đội đáng sợ như Huyết Lang Quân, căn cơ thực lực còn vượt cả Vũ Hoàng môn một bậc!
Chính là vì Nội Gia Quyền nhất mạch chỉ có một! Đệ tử nội gia quyền trong cả thiên hạ đều đua nhau tìm tới đây. Hình Ý Môn sao không mạnh cho được cơ chứ?
Hoàng hôn cùng ngày, Lục Túc Đao đã gọi được bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh tới.
Còn trong giới lãnh đạo Hình Ý Môn, các chư vị trưởng lão cũng đều biết chuyện. Ai nấy đều chấn động, toàn bộ đều thấp thỏm, trong lòng mọi người đều chờ mong mình có thể thật sự đại náo Vũ Hoàng môn, như vậy cũng đủ để tự ngạo rồi.
Sáng sớm hôm sau.
Mặt trời đỏ ối vừa nhô lên ở phương đông. Trong Đông Hoa uyển đã tụ tập trên mười người, đều là những nhân vật lãnh đạo của Hình Ý Môn. Đằng Thanh Sơn hôm nay mặc một bộ áo bào trắng, vác một thanh trường thương tua đỏ chính là “Luân Hồi thương”, cưỡi bất tử Phượng Hoàng toàn thân mờ ảo có ngọn lửa bốc cao.
- Cha, đi cẩn thận.
Hồng Vũ trịnh trọng dặn dò.
Đằng Thanh Sơn cười liếc nhìn con trai, vuốt đầu Hồng Vũ. Con gái mười bảy tuổi, con trai mười lăm tuổi. Nhưng xem việc xử thế làm người, sao hắn lại có cảm giác con trai mình mười bảy tuổi, còn con gái mới mười lăm tuổi?
- Cha.
Hồng Sương cũng nhíu mày nói:
- Ừm, đáng tiếc Mục lão bá vẫn còn ở Vĩnh Yên quận. Nếu Mục lão bá và cha cùng đi, sẽ tốt hơn nhiều
- Mục lão bá của ngươi trấn thủ Quy Nguyên Tông, há có thể tùy tiện ly khai chứ?
Đằng Thanh Sơn cười.
- Thanh Sơn... Cẩn thận một chút.
Lý Quân không kìm được phải nói. Đối tượng lần này dù sao cũng là môn phái cổ xưa nhất - Vũ Hoàng môn!
Đằng Thanh Sơn cười, nhìn nhìn thê tử, nhìn hai con, sau đó nhìn quanh các trưởng lão Hình Ý Môn xung quanh, cười vang nói:
- Các vị, lúc trước Vũ Hoàng môn giết chóc thương đội hội quán của ta, bây giờ lại trộm bí tịch! Đây là lần đầu tiên, cũng phải là lần cuối cùng. Hình Ý Môn ta đã đánh là đánh cho uy phong, đánh cho khí thế!
- Làm cho những tông phái trong thiên hạ không dám có chủ ý xâm phạm Hình Ý Môn ta nữa.
Khí thế Đằng Thanh Sơn trở nên sắc bén, như một cây trường thương bén nhọn.
- Đúng, đánh cho chúng không dám nghĩ tới việc này.
- Môn chủ, phải cẩn thận.
Các trưởng lão ồn ào trả lời.
Dưới mắt của các vị trưởng lão, Lý Quân và hai con, Đằng Thanh Sơn mặc áo bào trắng, vác Luân Hồi thương, nhảy lên không, đáp xuống lưng bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh. Tiểu Thanh vỗ hai cánh, liền hóa thành một luồng lưu quang màu đỏ rực phóng vút lên cao, dưới ánh triều dương đỏ rực, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Đằng Thanh Sơn trên lưng bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh, chẳng mấy chốc đã tiến vào đất Vũ Châu.
Bên tai cuồng phong rít lên. Đằng Thanh Sơn vẫn ngồi vững vàng như ngồi trên mặt đất.
- Vũ Hoàng môn, chắc chắn dựa vào cái gì đó rất lợi hại.
- Lần này ta đánh tới nơi. Chắc hẳn con át chủ bài của Vũ Hoàng môn phải bộc lộ ra rồi.
Đằng Thanh Sơn khẽ mỉm cười:
- Cũng tốt. Nếu không có át chủ bài, với thực lực của ta bây giờ, chỉ có hai tên Liễu Hạ, Hoàng Thiên Cần thì quả rất chán. Ta khổ tu mười bảy năm, mười bảy năm rồi không chính thức ra tay lần nào.
- Lần này, cũng xem thử mười bảy năm qua, thực lực ta khổ tu tới đâu.
- Không biết con át chủ bài của họ ngon, làm ta phải chịu thua Vũ Hoàng môn, hay là Vũ Hoàng môn phải cúi đầu trước trường thương của ta?
Đối mặt với Vũ Hoàng môn cổ xưa, lòng Đằng Thanh Sơn cũng không chắc chắn. Nhưng, vì không chắc thắng nên hào khí trong lòng hắn dâng lên vạn trượng.
Chẳng mấy chốc Đằng Thanh Sơn đã thấy phía dưới xuất hiện một tòa thành trì cổ xưa rộng lớn – “Vũ Thành”. Lúc này ánh nắng sớm chiếu xuống một cung điện hào hoa lấp lánh rực rỡ ở giữa Vũ Thành. Cung điện xa xỉ được xây trong thành. Đó là tông phái cổ xưa nhất Cửu Châu, do Chí Cường Giả thứ nhất “Vũ Hoàng” sáng lập nên.
Vũ Hoàng môn!
- U...
Bất tử Phượng Hoàng hót vang dội tận chân trời, chở Đằng Thanh Sơn nhanh chóng bổ xuống!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK