Chương hai mươi: Bình Tĩnh Chờ Đợi.
Ngày mười tháng bảy là ngày buồn vui lẫn lộn. Rất nhiều thiếu niên buồn bã rời đi, nhưng cũng có vài người lại vô cùng kinh hỉ. Có hai thiếu niên dưới sự dẫn dắt luyện quyền của Đằng Thanh Sơn lần cuối cùng, đã luyện ra nội kình, trong đó có thiếu niên Phương Tín. Cả hai thiếu niên này đều sau khi luyện quyền xong mới phát hiện ra mình có nội kình. Hai người kích động khóc ngay tại chỗ.
Từ đó, đệ tử đời thứ ba của nội gia quyền nhất mạch tổng cộng có chín mươi tám người. Còn tám trăm mười sáu người còn lại được Gia Cát Nguyên Hồng cử quân đội hộ tống về Quy Nguyên Tông. Tám trăm mười sáu thiếu niên này sẽ ở lại Quy Nguyên Tông, cũng sẽ được cơ hội học tập bí tịch nội kình. Nếu thành công luyện ra nội kình, họ có thể trở thành đệ tử Quy Nguyên Tông. Nếu tu luyện nội kình bí tịch mà cũng thất bại, thì chỉ có thể ly khai Quy Nguyên Tông thôi.
Buổi chiều cùng ngày, mây đen kín trời, thời tiết oi bức, thi thoảng nghe tiếng ve sầu véo von.
Trong nội viện.
- Sư phụ.
- Sư phụ.
Đằng thú và Tiết Tân thân thể đều cực kỳ cường tráng, cung kính đứng trước người Đằng Thanh Sơn.
- Tiết Tân, ngươi và Nhị sư huynh ngươi dạo này phát triển Hung Thú Bang ở Thái A Sơn Mạch như thế nào rồi?
Đằng Thanh Sơn dò hỏi. Tiết Tân cung kính trả lời:
- Sư phụ, Hung Thú Bang tất cả đều rất chuẩn mực. Bây giờ trong bang phái có tổng cộng tám ngàn hảo hán. Dựa theo nhị sư huynh bảo, tạm thời sẽ không khuếch trương nữa, duy trì số lượng tám ngàn người. Ở dãy núi Thái A, bang phái có hơn tám ngàn người cộng với Cuồng Phong Ưng, vậy cũng không phải sợ bang phái nào cả.
Bây giờ Cuồng Phong Ưng bình thường ở cả hai nơi Nghi thành và Thái A Sơn Mạch.
Trong Hung Thú Bang, kể cả Dương Đông cầm đầu tám ngàn cường đạo, cả bang đổi xử với Cuồng Phong Ưng rất lễ độ.
Các loại thịt thà dã thú đều dâng cho Cuồng Phong Ưng ăn. Còn lưu ý mời những đầu bếp xịn chuẩn bị mỹ thực cho Cuồng Phong Ưng. Bây giờ Cuồng Phong Ưng sống ở Hung Thú Bang rất thoải mái, cứ như cá gặp nước.
- Ừm.
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu:
- Tiết Tân, từ hôm nay trở đi, ngươi ở đây với ta, cùng Đại sư huynh ngươi dạy những thiếu niên này. Tổng cộng có khá nhiều thiếu niên, một nửa đã bái Đại sư huynh ngươi làm sư phụ, còn một nửa thiếu niên khác sẽ bái ngươi làm sư phụ. Dạy những thiếu niên này là việc rất quan trọng, ngươi nhất thiết không thể sơ ý.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lóe lên.
- Dạ, sư phụ!
Tiết Tân vội đáp.
- Quyền pháp của ngươi không bằng Đại sư huynh, nhưng để dạy những thiếu niên này thì đã dư dả rồi. Các ngươi mỗi người thu bốn mươi mốt đệ tử. Đợi mười năm sau, khi những thiếu niên này trưởng thành, ta muốn xem trong hai người ai là người dạy môn hạ đệ tử tốt nhất. Người nào dạy tốt hơn, ta sẽ thưởng cho trọng bảo.
Đằng Thanh Sơn vừa nói thế, khiến cho hai người Đằng Thú, Tiết Tân dâng lên tâm lý hiếu thắng.
Thứ mà sư phụ gọi là ‘trọng bảo’ tuyệt đối không phải là vật tầm thường.
- Đại sư huynh, thực lực ta không bằng ngươi, nhưng dạy đệ tử chưa chắc gì thua ngươi đâu. Đại sư huynh, ngươi phải cẩn thận đó.
Tiết Tân chắp tay cười nói.
Đằng Thú chỉ là chắp tay, nhưng không nói gì.
Sau khi giao nhiệm vụ dạy đám thiếu niên cho hai đại đệ tử, Đằng Thanh Sơn cũng yên tâm. Sáng sớm hôm sau, Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Nguyên Hồng đi dạo trên con đường ngoại viện.
- Sư phụ, Quy Nguyên Tông ta có an bài người ở Thiên Vân Sơn Thanh Châu không?
Đằng Thanh Sơn vội hỏi.
- Yên tâm!
Gia Cát Nguyên Hồng cười nói
- Ta đã phái mười người ở dưới núi Thiên Vân Sơn, bảo họ mỗi ngày chú ý tới Thiên Vân Sơn. Một khi có đại hỏa đốt Thiên Vân Sơn, Quy Nguyên Tông ta nhất định sẽ nhận được tin nhanh nhất. Hơn nữa ta cũng dặn lập tức truyền tin tức về ngay cho quận Giang Ninh, sau đó phải truyền nhanh nhất tới Nghi thành.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
Hôm nay đã là ngày mười một tháng bảy. Theo lý, bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh có thể tới Cửu Châu bất kỳ lúc nào rồi.
- Thanh Sơn, đợi khi bất tử Phượng Hoàng đến, Quy Nguyên Tông ta...
Gia Cát Nguyên Hồng cười lớn.
- Ừm, khi bất tử Phượng Hoàng đến chính là lúc ra tay.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn sáng lên:
- Dù sao nếu chỉ dựa vào mình con, rất khó chiếm lĩnh được Dương Châu, bảo vệ cho cả Dương Châu.
Cho dù là Bùi Tam của Thiên Thần cung cũng phải cần rất nhiều cường giả hư cảnh phụ trợ, hắn mới có thể đánh đâu thắng đó như vậy.
Nếu chỉ dựa vào một người, chắc chắn không làm được.
- Quy Nguyên Tông này đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi.
Gia Cát Nguyên Hồng hít sâu một hơi:
- Thanh Sơn, ta cũng rất chú ý tới Thiên Vân Sơn, yên tâm đi.
Cùng ngày Gia Cát Nguyên Hồng trở về Giang Ninh quận thành.
Mùa hè nóng rực, giữa trưa mặt trời chói chang.
Đằng Thanh Sơn mặc một bộ quần áo xanh, đang ở trong nội viện không ngừng luyện thương pháp. Trong lúc nhất thời bóng người, bóng thương hỗn hợp cùng nhau, dùng mắt căn bản thấy không rõ được. Chung quanh mờ ảo từng đợt không gian chấn động, lực thiên địa bị thương pháp của Đằng Thanh Sơn hấp thụ vờn quanh, hào quang tụ lại.
- Thanh Sơn, Thanh Sơn!
Lý Quân cau mày đi ra khỏi phòng.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn dừng tập, vội chạy tới:
- Tiểu Quân, làm sao vậy?
- Bụng muội không thoải mái lắm, có chút không ổn.
Lý Quân đáp.
Đằng Thanh Sơn nghe thế sực nghĩ ra.
Có khi nào là mang thai không?
Nhưng, trong khu vực của mình, bụng Lý Quân cũng đâu có linh hồn khí tức.
”Có lẽ vừa mới hơi đậu thai, còn chưa có sinh mạng khí tức?” Đằng Thanh Sơn nghĩ thầm.
Dù sao Lý Quân đã bước vào tiên thiên. Tiên thiên cường giả cảm giác thân thể rất nhạy cảm, hơn người bình thường nhiều. Nếu mang thai, cho dù là vừa mới bắt đầu, Lý Quân cũng có thể phát hiện ra có gì không hợp lý.
Mang thai?
Sinh hài tử?
Đằng Thanh Sơn cũng lờ mờ. Cho dù là kiếp trước, hắn cũng chẳng có tí kinh nghiệm gì, cho dù đoán được một chút, Đằng Thanh Sơn cũng vẫn hơi hoảng hốt
- Tiểu Quân, tới đây!
Đằng Thanh Sơn vội dìu Lý Quân về phía đình viện.
- Không cần dìu muội, muội có thể tự đi được.
Lý Quân hơi nghi hoặc.
- Không! Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
- Đằng Thanh Sơn có vẻ rất cẩn thận.
- Thanh Sơn, làm sao vậy?
Lý Quân thật ra không nghĩ mình mang thai, có vẻ hơi khó chịu.
Đằng Thanh Sơn không nói gì, chỉ bảo Lý Quân ngồi xuống cẩn thận. Trước hết hắn thăm mạch Lý Quân một chút, cũng không có cảm giác được mạch đập của trẻ con. Sau đó Đằng Thanh Sơn đưa tay nhè nhẹ xoa bụng Lý Quân, lực thiên địa hành Thủy mờ ảo dịu dàng thẩm thấu trong cơ thể Lý Quân. Những tia lực thiên địa rất có ích với vạn vật sinh linh. Đằng Thanh Sơn cũng không dám dùng cương kình dò xét loạn.
Bằng vào việc khống chế lực thiên địa, Đằng Thanh Sơn mờ ảo cảm giác được trong bụng Lý Quân đích xác hơi có gì không ổn.
- Gì thế?
Tiểu Quân hơi nghi hoặc.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ về kết cấu thân thể con người. Bằng vào lực thiên địa, trong đầu Đằng Thanh Sơn tự nhiên hiện ra các bộ vị trên thân thể Lý Quân
- Cái này...
Đằng Thanh Sơn cảm thấy một thứ kỳ lạ rất nhỏ, e rằng còn nhỏ hơn một ngón tay nhiều.
- Sao vậy? Thanh Sơn?
Lý Quân có vẻ sợ hãi.
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn Lý Quân, bất lực cười:
- Tiểu Quân, ta cũng không thể xác định được. Hẳn là muội đã mang thai rồi. Nhưng, ta không thấy mạch đập của trẻ con. Nhưng lại cảm giác được trong cơ thể muội...
Đằng Thanh Sơn nhất thời không biết nói gì.
- Như vậy đi, đợi thêm bảy ngày nữa mới có thể xác định được.
- Thanh Sơn, huynh nói, muội có tin vui à?
Lý Quân trợn tròn mắt.
- Chưa xác định, thêm bảy ngày nữa hẳn là có thể xác định.
Đằng Thanh Sơn đáp.
- Muội... muội...
Lý Quân cũng sững sờ.
- Đừng hoảng, đừng hoảng. Thêm mấy ngày nữa mới biết được.
Đằng Thanh Sơn liền trấn an.
Hai vợ chồng đều chẳng có kinh nghiệm gì, cho dù một người là quyền giáo chủ Tuyết Liên Giáo, một người là cường giả hư cảnh, vẫn rất bối rối. Vừa kinh hỉ vừa chờ mong, cũng hơi sợ hãi lo lắng. Lo lắng là Đằng Thanh Sơn đã dò xét sai.
Thời gian từng ngày trôi qua, hầu như mỗi ngày Đằng Thanh Sơn đều kiểm tra thân thể Lý Quân một chút.
- Ủa, hơi lớn rồi nè!
Đằng Thanh Sơn hơi ngạc nhiên.
Dựa theo những gì mà Đằng Thanh Sơn hiểu về thân thể con người, có một thứ gì nho nhỏ trong tử cung của Lý Quân, nhỏ tí tẹo. So với một lóng ngón tay còn nhỏ hơn. Nhưng tốc độ sinh trưởng thì lại rất nhanh.
”Lúc này mới sáu ngày, sáu ngày qua lớn lên liên tục. Mà sau sáu ngày lại lớn lên tới gấp đôi.” Trong lòng Đằng Thanh Sơn đã hơi xác định.
Từ sau khi Đằng Thanh Sơn phát hiện ra dường như Lý Quân mang thai, ngoại trừ lúc ngộ đạo tu luyện, hơn phân nửa tâm tư đều để trên người Lý Quân.
Ngày thứ tám, Lý Quân hơi khẩn trương ngồi cạnh đình đài. Đằng Thanh Sơn đang thăm mạch Lý Quân, cảm ứng rất cẩn thận.
- Như thế nào, có mạch chưa?
Lý Quân vội hỏi.
Cảm ứng của Đằng Thanh Sơn sao không cẩn thận cho được chứ? Dần dần, Đằng Thanh Sơn miễn cưỡng nhận được một thứ mạch rất mỏng manh dưới mạch đập cường đại của Lý Quân. Tuy mỏng manh nhưng đập rất đều. Điều này làm Đằng Thanh Sơn trở nên kích động vô cùng, mặt đỏ bừng lên. Lý Quân bên cạnh sợ hãi khẩn trương vô cùng.
- Thanh Sơn, sao, sao?
Lý Quân vội hỏi.
- Có, có, có!
Đằng Thanh Sơn gật đầu lia lịa, vẻ mặt cũng trở nên kỳ lạ, như cười như khóc.
Có hài tử?
Mình sẽ có hài tử?
Những cảnh kiếp trước kiếp này liên tục hiện lên trước mắt. Hắn đã sớm quen một mình một người, trước giờ không hề được làm cha. Nhưng bây giờ biết mình sắp làm cha rồi. Loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Trong đầu đã mờ đi, không biết rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Lúc này, trên bầu trời, mây đen truyền đến những tiếng sấm ì ầm nặng trĩu. Chẳng mấy chốc, sét đánh ầm một tiếng, làm Đằng Thanh Sơn vội kéo Lý Quân:
- Nhanh, trời sắp mưa rồi, vào nhà đi.
- Ừm.
Cũng là lần đầu tiên, nên tâm tình Lý Quân hơi khiếp sợ.
Trong phòng.
Đằng Thanh Sơn dìu Lý Quân lên giường, đắp chăn cho nàng.
- Tiểu Quân, từ hôm nay trở đi, muội không được luyện tiên pháp nữa. Lo bảo dưỡng thân thể.
Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói.
- Ừm.
Lý Quân gật đầu, mặt đỏ bừng.
Đằng Thanh Sơn đột nhiên đứng thẳng dậy, nói thầm:
”Rốt cuộc mang thai phải chú ý cái gì nhỉ? Ta phải đi hỏi mới được.”
- Tiểu Quân, muội nghỉ ngơi trước đi.
Nhẹ giọng dặn dò xong, Đằng Thanh Sơn mở cửa chạy ra khỏi phòng.
- Rào rào...
Lúc này mưa như trút nước. Đằng Thanh Sơn đi giữa màn mưa, nhưng tâm tình hắn lại hưng phấn vô cùng.
- Ha ha!
Đằng Thanh Sơn đột nhiên ngửa đầu nhìn trời, hai tay giơ lên cao, cười lớn
- Ông trời, tổ tiên, đời này, người cuối cùng cũng cho ta một hài tử rồi. Ha ha, ta cũng có hài tử rồi. Ha ha!
Lúc này Đằng Thanh Sơn còn vui sướng kích động hơn cả lúc đốn ngộ đạt tới hư cảnh.
Lúc trước khi nhận được mạch đập mỏng manh, Đằng Thanh Sơn giật mình còn hơn bị một luồng sét đánh trúng.
- A, còn phải đi hỏi thăm đại phu nữa.
Đằng Thanh Sơn hóa thành một đạo lưu quang, biến mất giữa nội viện.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK