Đằng Thanh Sơn cũng không dựa vào lực thiên địa để chạy, mà lại sử dụng Hành Thổ thuật, vừa chạy vừa cảm ngộ hành Thổ chi đạo. Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn một lần sải bước lên núi cao, một đạp bước trên mặt nước... cứ như vậy, đi theo đường gần như thẳng tắp, từ Lưu Thạch Thành Nam Tinh quận chạy tới Thanh Châu!
Tại nơi một quả núi hoang của cảnh nội Thanh Châu ở ngoài thành Thiết Long, Đằng Thanh Sơn lưng đeo một thanh trường kiếm và bao đựng thương đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi. Hắn sớm đã đến ngoài Thiết Long Thành rồi, nhưng hắn vẫn ở trên đỉnh núi này đợi đến giờ.
- Vù... vù...
Gió thổi lạnh buốt, Đằng Thanh Sơn mở mắt ngẩng đầu nhìn trời. Có thể nhìn xuyên qua tầng mây thấy được đường viền mặt trời mờ nhạt.
‘Không còn sớm nữa, cũng tới giờ nên đi quân doanh rồi.‘ Đằng Thanh Sơn đứng dậy, thi triển khinh công đi về phía quân doanh.
...
Thiết Long Thành chính là một thành nhỏ trong ‘Tiêu diệp quận’, một trong mười tám quận của Thanh Châu. Ở Thanh Châu, Tiêu Dao Cung tổng cộng nắm giữ mười lăm quận. Ba quận còn lại được các bang phái, tông phái khống chế... Tiêu Diệp quận chính là một trong ba quận hỗn loạn.
‘Quân doanh to thật.‘
Đằng Thanh Sơn cảm thụ những khí tức sinh mang dày đặc trong khu vực quân doanh phía trước, mỉm cười.’Tiểu Quân ở đó rồi!‘ Hắn đã tìm được khí tức của Tiểu Quân. Khí tức Tiểu Quân ở cạnh yêu thú hư cảnh ‘Lôi điện thần ưng’.
Vèo! Vèo!
Đằng Thanh Sơn lắc mình một cách quỷ dị, lập tức lách vào bên trong, chạy về phía chỗ của Lý Quân.
...
- Giáo chủ sốt ruột triệu tập chúng ta như vậy làm gì nhỉ?
Ba nam tử tất cả đều mặc trường bào hắc y viền vàng đang đi giữa quân doanh. Trong ba người có hai người tóc đã bạc trắng, người thứ ba mặc dù trẻ hơn một chút, nhưng hai bờ tóc mai cũng đã lốm đốm bạc.
- Nhìn kìa, Nhị thánh nữ cũng tới.
Trung niên áo đen cười cười chỉ về phía trước xa xa.
- Xích Viêm Kỳ chủ cũng tới.
- Xích Viêm Kỳ chủ thật là có vài phần kĩ năng, thường xuyên thấy hắn ở cùng Nhị Thánh nữ.
Ba gã áo đen vừa đàm tiếu, vừa theo sau Nhị Thánh nữ và Xích Viêm Kỳ chủ cùng tiến vào chỗ ở của Tuyết Liên Giáo chủ.
Trong đại sảnh, nơi ở của Tuyết Liên Giáo chủ, Tuyết Liên Giáo chủ đang ngồi trên ghế chủ vị, một bên ngai vàng có một con thần ưng khổng lồ đang nằm đó, ba gã áo đen hiểu rõ địa vị của con lôi điện thần ưng này.
- Bái kiến giáo chủ!
Ba gã áo đen vội cung kính hành lễ.
- Ba vị trưởng lão, mời ngồi.
Tuyết Liên Giáo chủ ngồi ghế chủ vị, cười chỉ tay về ba chỗ xếp sẵn. Ba gã áo đen nhìn mấy người trong đại sảnh, không khỏi kinh hãi:
- Thần nữ!
Bên trái Tuyết Liên Giáo chủ có bốn người đang ngồi, từ cao xuống thấp, phân biệt là một thanh niên thần bí, Thần nữ Lý Quân, Nhị Thánh nữ Mộ Dung Yến, Xích Diễm Kỳ chủ Lô Lập Long. Nhìn thấy Thần nữ Lý Quân họ đều giật mình, nhưng càng giật mình hơn là... người nào có tư cách ngồi trên Thần nữ?
Thanh niên thần bí là người phương nào?
Ba gã áo đen cảm thấy khiếp sợ trong lòng, nhưng vẫn theo quy củ ngồi theo thứ tự ở bên phải.
Ta giới thiệu một chút, Tuyết Liên Giáo chủ ngồi trên ghế chủ vị chỉ vào Đằng Thanh Sơn, cười nói:
- Đây chính là một trong tam đại khách khanh của Thiên Thần cung ta, Hô Hòa.
‘Khách khanh?‘
Ba trưởng lão ở đây cảm thấy nghi hoặc. Mấy người Nhị Thánh nữ và Xích Diễm Kỳ chủ đều chấn động. Thân là thành viên Thiên Thần cung, họ đều hiểu rõ Thiên Thần cung lớn đến như thế nào, họ đều rất tự hào về việc mình là thành viên của Thiên Thần cung. Thiên Thần cung có thế lực lớn như thế, có thể được mời làm khách khanh đều không phải là người bình thường.
Khách khanh địa vị rất cao, chỉ sau Thiên Thần.
- Nguyên lai là Hô Hòa khách khanh, ta sớm nghe nói về đại danh Hô Hòa khách khanh rồi.
Nhị Thánh nữ Mộ Dung Yến lập tức cười chào:
- Chuyện năm đó trên đại thảo nguyên, Hô Hòa khách khanh đại chiến mười vạn đại quân sớm đã truyền rộng. Ta luôn muốn gặp Hô Hòa khách khanh, không ngờ hôm nay có thể được hân hạnh gặp mặt.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu, đồng thời cũng quan sát Nhị sư tỷ của thê tử mình.
Mặc dù Đằng Thanh Sơn biết Mộ DungYến đã tám mươi tuổi, nhưng nói về dung mạo thì tựa như một người phụ nữ xinh đẹp, lực mị hoặc kinh người, khí chất có thể so sánh được với Tuyết Liên Giáo chủ:
- Mộ Dung Yến này sau khi đạt tới tiên thiên, khẳng định tu luyện một loại bí điển thượng đẳng. Phỏng chừng cùng loại với thứ mà Tuyết Liên Giáo chủ tu luyện, nên khí chất mới có thể giống nhau như thế.
- Ra mắt Hô Hòa đại nhân.
- Hô Hòa khách khanh.
Những người khác ở đây cũng đều chắp tay tự giới thiệu.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu.
- Hô Hòa khách khanh, không chỉ riêng là khách khanh... Hơn nữa, trước đây không lâu cũng đã thành thân với Tiểu Quân rồi.
Tuyết Liên Giáo chủ mỉm cười giới thiệu tiếp.
- Thành thân?
Rõ ràng bọn người Nhị Thánh nữ, Xích Diễm Kỳ chủ không biết điểm này, nên ai nấy chấn động.
- Sư muội ta là đại sư thuần hóa thú, sao lại thành thân với khách khanh?
Chẳng những Nhị Thánh nữ nghi hoặc mà những người khác ở đây cũng nghi hoặc.
- Hôm nay ta gọi các con tới là để phân công một việc.
Tuyết Liên Giáo chủ giọng nghiêm túc:
- Bây giờ Thiên Thần cung sắp khởi binh. Ở phía nam có Xích Diễm Kỳ, Thanh Long Kỳ cộng lại hai mươi vạn đại quân... Từ bây giờ trở đi, sẽ do đồ nhi Lý Quân chủ trì, làm thống soái! Còn Hô Hòa khách khanh tạm thời làm phó soái.
Vừa nghe lệnh như vậy, Nhị Thánh nữ, Xích Diễm Kỳ chủ đều biến sắc.
- Giáo chủ.
Xích Diễm Kỳ chủ cung kính nhắc nhở:
- Thần nữ điện hạ tuổi còn nhỏ, sợ là khó làm kẻ dưới phục tùng...
- Hừ.
Tuyết Liên Giáo chủ hừ lạnh một tiếng. Xích Diễm Kỳ chủ sợ tới mức giật bắn người.
Ánh mắt Tuyết Liên Giáo chủ rất lạnh lẽo, trùm kín cả Xích Diễm Kỳ chủ, lại liếc mắt nhìn những người khác:
- Cái gì là khó làm kẻ dưới phục tùng? Mọi người hả? Không phải chỉ là mấy người các con sao? Ta ra lệnh, ta muốn mấy người các con toàn lực phụ trợ Lý Quân! Nếu các con ngầm phá phách quấy rối, làm ra bất kỳ điều gì.. các con tự biết quy củ của Thiên Thần cung ta rồi đó.
Mấy người ở đây cũng cũng không còn dám phản kháng nữa.
- Thôi, lui cả ra đi.
Tuyết Liên Giáo chủ đứng dậy.
- Chuyện nơi này giao cho Tiểu Quân, ta còn có đại sự phải làm.
..
Tuyết Liên Giáo chủ cưỡi con Lôi Điện thần ưng ly khai quân doanh, giao quân doanh cho Lý Quân và Đằng Thanh Sơn phụ trách. Bên trong quân doanh bây giờ chỉ có mười vạn đại quân Xích Diễm Kỳ, về phần mười vạn đại quân Thanh Long Kỳ thì vẫn còn đang trên đường tới đây.
Trong phòng còn hai người Đằng Thanh Sơn và Lý Quân.
- Thanh Sơn, sư phụ ly khai rồi. Muội lo lắng không trấn được họ.
Lý Quân lo lắng cất tiếng:
- Nhị sư tỷ cũng có chút thủ đoạn, còn quân doanh thân phụ căn bản không có ai thân tín, muốn nắm được Xích Diễm Kỳ và Thanh Long Kỳ thì...
- Yên tâm, giao cho huynh.
Đằng Thanh Sơn cười.
Tai hắn giật giật, làm một tay trinh sát bất đắc dĩ. Trong phạm vi khu vực của hắn, chẳng những có thể truyền âm mà cũng có thể nghe được mọi thanh âm.
- Tiểu Quân, Nhị sư tỷ của muội đích xác giở tiểu xảo rồi.
Đằng Thanh Sơn cười.
- Muội ở đây, huynh ra ngoài xem một chút.
...
Trong phủ đệ của nhị Thánh nữ Mộ Dung Yến tuy là ban ngày, nhưng cửa đại sảnh lại đóng im ỉm, chỉ có cửa sổ he hé để ánh sáng le lói chiếu vào làm đại sảnh có vẻ rất u ám.
Lúc này, nhị Thánh nữ ‘ Mộ Dung yến ’ và Xích Viêm Kỳ chủ, cùng với ba vị trưởng lão đều tại đây.
- Hừ, Lý Quân chỉ là một tiểu nữ oa mới tí toe mà có bản lãnh gì?
Xích Viêm Kỳ chủ bất mãn tức giận hừ giọng:
- Chăc chưa tới hai mươi, thế mà Giáo chủ lại cho tiểu nha đầu thống lĩnh hai mươi vạn đại quân! Ta thấy, để hai mươi vạn đại quân vào tay nha đầu đó e rằng sẽ chết oan không ít người đâu.
- Lô kỳ chủ.
Trưởng lão mập đầu bạc cười nói:
- Tuy là như thế, nhưng Giáo chủ đã có lệnh, chúng ta phải nghe lời chứ.
- Sư phụ quá sủng ái Tiểu sư muội.
Mộ Dung Yến lắc đầu thở dài một tiếng.
- Kỳ thật sủng ái thì sủng ái, nhưng lần này chính là việc đại sự, hơn nữa há có thể đem vận mệnh của hai mươi vạn đại quân ra làm trò chơi?
Nói rồi Mộ Dung Yến lại nhìn ba vị trưởng lão. Nhưng ba vị trưởng lão vẫn không hề lên tiếng.
- Hà trưởng lão, con biết.
Mộ Dung Yến cười.
- Tiểu sư muội con mới mười bảy tuổi, nó chưa bao giờ dẫn dắt quân đội, nó biết gì chứ? Đến lúc đó làm nó xấu mặt một chút, để tất cả mọi người biết Tiểu sư muội chỉ là một đóa hoa kiểng, mù tịt về việc dẫn dắt đại quân. Đến lúc đó cho dù sư phụ có ủng hộ, sợ cũng không thể vi phạm ý nguyện của cả trăm vạn đệ tử trong giáo.
Xích Diễm Kỳ chủ bên cạnh cũng cười nói:
- Ừm, chỉ cần hơi động chút thủ đoạn, nó sẽ phải xấu mặt thôi. Nếu không chắc chỉ bằng mặt mà không bằng lòng thôi.
Mấy người ở đây đều nở nụ cười.
Hai mươi vạn đại quân không có chút tin tức, một tiểu nha đầu mà muốn quản lý tốt thì chẳng phải là việc dễ dàng như vậy?
Đột nhiên...
- Vù...
Cửa chính đại sảnh đột nhiên hóa thành bụi chảy xuống.
- Ai?
Năm người trong đại sảnh đều biến sắc.
Năm người họ là lãnh đạo Tuyết Liên Giáo đều là tiên thiên cường giả, lại bị người phá cổng mà trước đó không ai phát hiện chút nào.
- Bề ngoài đồng ý, sau lưng ám toán à (nguyên văn: âm phụng dương vi)?
Một tiếng cười lạnh, rồi một thanh niên mặc áo xanh sẫm đi vào.
- Hô Hòa khách khanh?
Năm người ở đây giật mình.
Họ đều biết Hô Hòa và Lý Quân là vợ chồng. Họ ở đây thảo luận việc đối phó với Lý Quân, thế mà bây giờ trượng phu của đối phương đã tìm tới tận cửa.
- Hô Hòa khách khanh, ông nói...? - Mộ Dung Yến cười ra đón.
- Năm người các ngươi nghe đây.
Đằng Thanh Sơn đưa ánh mắt lạnh lẽo đảo qua năm người.
- Mấy thứ tâm tư đó của các người, ta sớm đã nhìn ra rồi. Vừa rồi ta cũng nghe rất rõ ràng!
Vừa nghe thế sắc mặt năm người Mộ Dung Yến đều lạnh đi. Nghe được thì đã sao? Chẳng lẽ giáo chủ sẽ tin Hô Hòa nói sao?
- Đương nhiên, Tuyết Liên Giáo chủ không nhất định tin ta nói.
Đằng Thanh Sơn cười nhạt.
- Nhưng ta cũng chẳng quản bà ấy có tin hay không.
- Ta chỉ muốn nói một câu, không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK