- Man tộc, thì ra cũng như châu thứ mười của Cửu Châu.
Hồng Vũ cảm thán:
- Sáu bảy ngàn năm qua, sống cách biệt khác hẳn chúng ta, quả là kỳ lạ.
Đằng Thanh Sơn lại không thấy có gì kỳ quái.
Tiến hóa theo hoàn cảnh.
Kỳ thật lúc trước nhiều bộ lạc di chuyển trong Man Hoang vô tận, chính là một quá trình đào thải. Cuối cùng những người sống sót hầu hết đều là những người ưu tú nhất. Hơn nữa sống bao năm tại Man Hoang, uống nước Man Hoang, sống chung với dã thú độc trùng, qua mấy ngàn năm, nếu không biến hóa gì thì mới là việc lạ.
- Sư mẫu, Thần Miếu rất mạnh à?
Dương Đông không kìm được hỏi:
- Man tộc trong Man Hoang có bao nhiêu người, có thể có bao nhiêu cao thủ? Hình Ý môn chúng ta trên Cửu Châu đại địa cũng không phải sợ ai mà, sao đến cả con yêu thú hư cảnh Hắc Ô đó mà cũng không thể giết?
- Rất mạnh.
Lý Quân trịnh trọng nói:
- Yêu Long Tử Tích lão ca nói, từ thời đại bộ lạc cho tới giờ, số nhân khẩu ở Man tộc cũng từ từ gia tăng. Khi Tử Tích lão ca đi qua đó mấy trăm năm trước, theo nó đoán chừng, cả Man tộc đại khái có chừng trăm vạn người.
- Trăm vạn người?
Đằng Thanh Sơn không kìm được phải nhíu mày. Một Nghi thành cũng có dân cư trên trăm vạn rồi. Hơn nữa chẳng phải là thời đại bộ lạc, đã có rất nhiều bộ lạc cùng tiến vào Man Hoang sao. Khi đó dân cư phỏng chừng cũng phải trên vạn người, không ngừng sinh sôi, sáu bảy ngàn năm, mà sao mới có được trăm vạn?
Lý Quân lắc đầu nói:
- Không đúng. Tử Tích lão ca nói, người Man tộc khác với người ở Cửu Châu đại địa chúng ta nhiều.
- Ta cũng nghi hoặc hỏi Tử Tích lão ca. Tử Tích lão ca nói, trẻ con của Man tộc sinh ra đều phải đưa tới Thần Miếu, trải qua Thần đỉnh rửa tội, sau khi rửa tội không chết mới xem như là Man tộc chính thức.
Lý Quân giải thích.
- Sau khi sinh, rửa tội Thần đỉnh?
Đằng Thanh Sơn lắp bắp kinh hãi.
- Ừm! Còn nữa, Thần đỉnh rửa tội theo như Yêu Long Tử Tích lão ca nói, chính là một cái Cửu Châu đỉnh trong truyền thuyết.
Lý Quân trịnh trọng nói.
Đằng Thanh Sơn cả kinh.
Cửu Châu đỉnh?
Cửu Châu đỉnh có sức mạnh rất thần kỳ, đồng thời cũng có linh tính của mình. Không ngờ lại có một cái Cửu Châu đỉnh ở đó, được đặt giữa Thần Miếu Man tộc, được cung phụng thành “Thần đỉnh”.
- Bất kỳ một người Man tộc nào, sau khi trải qua lễ rửa tội, khi họ trưởng thành đều có lực lượng rất lớn.
Lý Quân thán phục nói:
- Xé xác hổ báo là chuyện nhỏ. Dựa theo Yêu Long Tử Tích lão ca miêu tả, e rằng cho dù người Man tộc bình thường nhất cũng có thực lực bằng với võ giả nhất lưu rồi. Hơn nữa cái đặc thù nhất chính là, người Man tộc có thể sống lâu hai trăm tuổi.
- Cái gì?
Đằng Thanh Sơn nhíu mày vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Sống lâu trên hai trăm tuổi?
- Ta cũng không hiểu tại sao, nhưng bất kỳ người Man tộc bình thường nào, chỉ cần không bị giết hầu hết đều có thể sống đến hai trăm tuổi.
Lý Quân gật đầu nói:
- Trong số hơn trăm vạn người Man tộc cơ hồ cứ một vạn người là có một người đạt tới cảnh giới tiên thiên. Còn khi đạt tới cảnh giới tiên thiên, ở Man tộc được tôn là dũng sĩ Man tộc.
Dương Đông cùng với hai chị em Hồng Vũ Hồng Lâm đều khiếp sợ.
Một vạn người sinh ra một tiên thiên? Xác suất này rất cao. Phải biết là cả Dương châu có hai ba trăm triệu dân cư, cộng lại có thể có ba mươi vị tiên thiên cao thủ là coi như không tệ rồi. Gần như giữa ngàn vạn người mới xuất hiện một người.
- Bình thường Man tộc có lực lượng rất mạnh, có thể so với võ giả nhất lưu. Dũng sĩ Man tộc cũng có thể so với tiên thiên.
Đằng Thanh Sơn không khỏi gật đầu.
Ông trời rất công bình.
Giữa Man Hoang, Man tộc sống rất gian khổ, dân cư tuy ít, nhưng có thực lực kinh người không thể hoài nghi.
- Còn đạt tới hư cảnh mới có tư cách trở thành trưởng lão của Thần Miếu Man tộc.
Lý Quân nói:
- Kỳ thật trong cả Man tộc, cái kỳ lạ nhất tuyệt không phải là những việc này, mà là thú ngữ.
- Thú ngữ?
Bọn người Đằng Thanh Sơn đều nhíu mày.
- Đúng, thú ngữ.
Lý Quân gật đầu khẳng định:
- Vì Man tộc đã sống ở Man Hoang rất lâu, bọn họ thường làm bạn với chim thú. Man tộc hiểu rất rõ tập tính của điểu thú, càng có không ít người biết thú ngữ, có thể nói thú ngữ. Hầu như bên người mỗi một dũng sĩ Man tộc đều có người biết thú ngữ giúp đỡ, hỗ trợ quản lý tộc nhân dưới trướng.
- Theo như Yêu Long Tử Tích lão ca nói, năm đó Vũ Hoàng cũng học được thú ngữ ở Thần Miếu Man tộc này.
- Tổ sư Tuyết Ưng giáo cũng học thú ngữ ở Thần Miếu Man tộc.
Lý Quân trả lời.
Đằng Thanh Sơn không khỏi thán phục.
Thì ra… ngọn nguồn của thú ngữ lại là từ Thần Miếu Man tộc.
- Vũ lực cường đại nhất của Thần Miếu Man tộc, tuyệt không phải là trưởng lão Man tộc, mà là thần thú Man tộc.
Lý Quân tiếp lời
Vì trong Man tộc có nhiều người biết thú ngữ, hơn nữa Man tộc sống sâu trong Man Hoang, do đó không ít yêu thú là bằng hữu của Man tộc, thông qua Man tộc thu được những yêu thú mà chúng muốn.
- Man tộc và đám yêu thú trợ giúp lẫn nhau.
- Ở Man tộc, yêu thú là bằng hữu của họ. Họ cấm giết yêu thú.
- Có yêu thú cấp bậc tiên thiên, cuối cùng lột xác thành yêu thú hư cảnh. Những yêu thú hư cảnh này nguyện ý gia nhập vào Thần Miếu Man tộc, trở thành thần thú Man tộc, được Man tộc cung phụng.
Lý Quân trả lời. Vì tuyệt đại đa số yêu thú hư cảnh đều sống rất lâu, qua thời gian dài, thần thú của Thần Miếu Man tộc cũng dần dần gia tăng.
Đằng Thanh Sơn nghe thế hít một hơi lạnh.
Một đám yêu thú giao hảo làm bằng hữu với nhân loại, một đám người trường kỳ sống ở Man Hoang, hơn nữa sống tới sáu bảy ngàn năm. Thần Miếu Man tộc này e rằng là nơi tìm được nhiều yêu thú hư cảnh nhất cả Cửu Châu đại địa.
- Tiểu Quân, Thần Miếu Man tộc có bao nhiêu thần thú? Hai, ba, bốn?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
Dương Đông, Hồng Vũ Hồng Lâm cũng nhìn Lý Quân.
- Mấy trăm năm trước, lúc Yêu Long Tử Tích đi đến Thần Miếu Man tộc, khi đó nó ở lại Man tộc khá lâu. Lúc đó có năm con thần thú Man tộc.
Lý Quân trả lời.
- Năm con?
Đằng Thanh Sơn thầm run lên.
Bây giờ trên Cửu Châu đại địa, không có một thế lực nào có đến năm yêu thú hư cảnh.
- Đây chỉ là những con ở thường xuyên trong Man tộc. Theo Yêu Long Tử Tích nói, yêu thú hư cảnh giữa Man Hoang cơ hồ đều có quan hệ cực tốt với Man tộc. Còn nữa, ngoài những con yêu thú hư cảnh thường xuyên, những con khác phân tán khắp nơi trong Man Hoang. Nếu Thần Miếu Man tộc gặp phải nguy hiểm, hoàn toàn có thể mời những con yêu thú hư cảnh phân tán ở các nơi tới hỗ trợ.
Lý Quân trịnh trọng nói.
Vẻ mặt Đằng Thanh Sơn trở nên ngưng trọng.
Có thể nói Thần Miếu Man tộc là thế lực có yêu thú hư cảnh cực mạnh. Họ có thể dựa vào năm con yêu thú hư cảnh, và cả vài con phân tán ở Man Hoang.
- Dựa theo Yêu Long Tử Tích lão ca nói, trên cả Cửu Châu đại địa, cơ hồ hơn phân nửa yêu thú hư cảnh đều có giao tình với Man Hoang. Mặc dù vì quan hệ với Vũ Hoàng, Yêu Long Tử Tích và Thần Miếu Man tộc cũng không có quan hệ tốt lắm, nhưng trong Thần Miếu Man tộc có một con thần thú yêu long khác, cũng chính là bạn tốt của Yêu Long Tử Tích, do vậy nó cũng đi tới đó chơi vài lần.
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Man Hoang là nơi có yêu thú nhiều nhất Cửu Châu, ở đó có nhiều yêu thú hư cảnh nhất cũng không có gì lạ.
- Con yếu thú hư cảnh trên là Hắc Ô đó là một trong năm con luôn luôn ở trong Thần Miếu Man tộc.
Lý Quân trả lời.
- Con Hắc Ô này đời trước chỉ là một con yêu thú tiên thiên, Huyết Ô Nha, sau đó lột xác trở thành yêu thú hư cảnh. Nhưng vì thiên phú rất bình thường, cho dù là hư cảnh đại thành, cũng chỉ mạnh hơn hư cảnh đại thành nhân loại bình thường một chút mà thôi.
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Yêu thú hư cảnh tuyệt không phải con nào cũng biến thái được như Bất Tử Phượng Hoàng, Lục Túc Đao Trì, Yêu Long.
Còn có một vài con yêu thú, như Thiên Lang ở Xạ Nhật, như Lục Nhĩ Toản Địa Thử, thậm chí còn cả Hắc Ô, chúng có thiên phú rất bình thường, cho dù đạt tới hư cảnh đại thành, cũng chỉ hơi manh hơn hư cảnh đại thành nhân loại bình thường một chút. Gặp người có thể bộc phát ra mười ba thành lực thiên địa như Đằng Thanh Sơn, con yêu thú Hắc Ô cũng phải bị thương bỏ chạy.
- Thế nhưng, Yêu Long Tử Tích đại ca nói, con yêu thú hư cảnh Hắc Ô này chỉ là con yếu nhất trong số năm con thần thú thường xuyên ở Thần Miếu Man tộc. Trong đó có một con cực mạnh, là bạn của Tử Tích lão ca, xuất thân là giao long.
Lý Quân trịnh trọng nói:
- Con yêu long đó có thực lực gần bằng với Tử Tích lão ca.
Đằng Thanh Sơn hơi biến sắc.
- Trong năm con thần thú này, có một con Tử Mao Thần Viên, tốc độ hơi chậm, nhưng thực lực cực kỳ cường hãn.
Lý Quân nói:
- Tử Mao Thần Viên có thực lực gần bằng con yêu long. Hai con này là hai con mạnh nhất trong năm con thần thú.
- Trong Thần Miếu Man tộc, bình thường cũng chỉ có trưởng lão Thần Miếu mới có thể mời thần thú ra tay.
Lý Quân trịnh trọng nói:
- Hơn nữa Man tộc rất coi trọng thần thú của họ. Nếu chàng thật sự giết chết con Hắc Ô này, coi như là chính thức đắc tội với Thần Miếu Man tộc.
Đằng Thanh Sơn lúc này mới hoàn toàn hiểu ra tại sao Yêu Long Tử Tích phải ra tay ngăn trở mình.
“Thật là thiếu chút nữa!”
“Nếu thật sự giết chết con Hắc Ô, ta cũng không sợ Thần Miếu Man tộc, nhưng Hình Ý môn của ta…”
Đằng Thanh Sơn nghĩ một lát cũng thấy hơi sợ. Nếu Thần Miếu ManTộc thật sự phát động những con yêu thú hư cảnh khác, tuyệt đối có thể nói là thế lực mạnh nhất trên cả Cửu Châu đại địa.
Nhưng đám yêu thú đó cũng không ngu, e rằng cũng sẽ không vì Thần Miếu Man tộc mà liều mạng chinh chiến khắp thiên hạ.
- Tử Tích lão ca, cảm ơn ngươi!
Đằng Thanh Sơn nhìn Yêu Long Tử Tích thân hình khổng lồ chiếm hết cả luyện võ trường, phát ra một tiếng gầm gừ cảm kích.
- Hống…
Yêu Long Tử Tích cũng phát ra một tiếng gầm khẽ, khẽ gật gật đầu.
- Hống hống… hống hống xán!
Yêu Long Tử Tích phát ra những tiếng gầm khẽ liên tục, rồi lập tức bay lên trời, biến mất khỏi tầm mắt Đằng Thanh Sơn.
- Tử Tích lão ca đã trở về rồi. Nó dặn Thanh Sơn đừng đắc tội với Thần Miếu Man tộc.
Lý Quân cười nói:
- Nhưng cũng không cần phải sợ. Trong số yêu thú của Thần Miếu Man tộc, không một con nào có tốc độ vượt qua được Bất Tử Phượng Hoàng đâu. Hơn nữa Thần Miếu Man tộc là một nơi rất hiếu khách.
- Gặp người mới tới họ đối xử rất tốt. Nếu chàng thật sự tới đó, đừng mang theo địch ý nhé! Thần Miếu Man tộc sẽ không chủ động công kích đâu.
Đằng Thanh Sơn nghe xong khẽ gật đầu.
Yêu Long Tử Tích sống rất lâu, đích xác biết rất nhiều bí mật.
Trên Cửu Châu đại địa, biết được sự tồn tại của Thần Miếu Man tộc e rằng cũng chỉ có vài người thôi.
Trong luyện võ trường, mọi người lúc này đang đắm chìm vào việc Thần Miếu Man tộc cường hãn, ai nấy đều chấn động. Đột nhiên…
- Ngao hống hống…
Lục Túc Đao Trì phát ra từng tràng gầm gừ.
- Hả?
Lý Quân cả kinh.
- Sao vậy?
Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
Lý Quân trịnh trọng nói:
- Thanh Sơn! Đao Trì nói, trước khi con yêu thú phi cầm Hắc Ô tiến công, nó từng cõng một nhân loại hư cảnh bay trên bầu trời Đại Duyên sơn ta. Nhưng lúc công kích, lại chỉ có con Hắc Ô yêu thú thôi, không phát hiện ra nhân loại hư cảnh đó.
- Nhân loại hư cảnh?
Đằng Thanh Sơn nhướng mày:
- Đi chung với thần thú Man tộc, có khi nào là trưởng lão Thần Miếu Man tộc?
- Sao họ lại muốn công kích Hình Ý môn ta?
- Không ổn!
Đằng Thanh Sơn lập tức hiểu ra, người của Man Hoang Thần Miếu đã coi hắn là địch nhân rồi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK