Chương hai mươi bảy: Quyết Liệt! Độc Ác!
Đằng Thanh Sơn không phải người lằng nhằng. Trong lòng đã quyết định phải làm gì khi Thiên Thần cung đưa ra lựa chọn bất lợi, hắn cũng không còn do dự nữa:
- Sao, quyết định chưa?
Bùi Tam cười khẽ nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Cung chủ, việc này Quy Nguyên Tông không thể đáp ứng được.
Đằng Thanh Sơn nhìn Bùi Tam, trong giọng nói lộ vẻ hơi giận:
- Nói vậy cung chủ cũng biết, Quy Nguyên Tông đã hoạt động ở quận Giang Ninh quá ngàn năm, há có thể bỏ qua như vậy?
- Hừ, đối với một phú ông không còn gia sản, sắp chết đói tới nơi, tìm được miếng cơm đã là may lắm rồi!
Bùi Tam cười khẽ nói:
- Nếu không có Hô Hòa, Quy Nguyên Tông chỉ có con đường diệt tông thôi. Còn bây giờ, ta cho nó một con đường sống. Cho nó đi Nam Man quận hoặc Sở quận, rồi sau đó một lần nữa phát triển. Cơ hội như vậy cho Quy Nguyên Tông mà còn bất mãn gì nữa? Nếu còn bất mãn, có diệt vong cũng đáng đời.
Trong lòng Đằng Thanh Sơn giận điên, nhưng bề ngoài thì trên sắc mặt hơi khó coi chỉ hiện lên một chút do dự. Bản lĩnh giả tạo này vốn Đằng Thanh Sơn rất tinh thông ở kiếp trước.
Bùi Tam mỉm cười nhìn cảnh này.
- Cung chủ, ngươi nói cũng có đạo lý. Có địa bàn, còn tốt hơn việc diệt tông.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu:
- Nhưng, Quy Nguyên Tông không nhất định đáp ứng. Ta vốn nợ Quy Nguyên Tông một đại ân, tự nhiên phải trả... Chà, lần này ta tới đây xem như thất bại quay về rồi. Ta phải đến hỏi tông chủ Quy Nguyên Tông xem việc này rốt cuộc nên làm như thế nào.
- Nếu Quy Nguyên Tông đáp ứng việc di dời, vậy cũng miễn cho việc dùng đao kiếm giết chóc.
- Nhưng nếu là hắn không đáp ứng, ta cũng chỉ có thể báo ân, cùng Quy Nguyên Tông đứng trên một chiến tuyến thôi.
Trong ngữ khí Đằng Thanh Sơn vẫn thể hiện chút giận dữ.
- Cung chủ, ta cáo từ.
Đằng Thanh Sơn chắp tay, nói xong lập tức bước đi.
- Không tiễn.
Bùi Tam vẫn mỉm cười.
Ngoài hang động, Đằng Thanh Sơn đeo Khai Sơn Thần Phủ đi ra. Lý Triều, Thú Vương Ô Hầu đều cười tới nghênh đón. Đằng Thanh Sơn chỉ khẽ gật đầu, liền kéo tay Lý Quân, nhảy lên lưng Lục Túc Đao Trì.
- Đi.
Đằng Thanh Sơn chỉ về phương nam.
Lục Túc Đao Trì xé gió lướt đi, nhanh chóng biến mất nơi chân trời.
Trên những tầng mây trên trời cao vạn trượng, bầu trời trong xanh, Đằng Thanh Sơn cùng Lý Quân cưỡi Lục Túc Đao Trì. Lúc này Đằng Thanh Sơn đang mặt mày cau có.
- Thanh Sơn, sao vậy?
Lý Quân thấp giọng hỏi.
- Tiểu Quân.
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn Lý Quân.
- Hả?
Lý Quân ngơ ngác.
Đằng Thanh Sơn cười khổ trong lòng. Lý Quân trước mặt hắn là người thua thiệt nhất. Ở Thiên Thần cung, Lý Quân có sư phụ, cũng có sư phụ thú ngữ “Ô Hầu”. Còn bây giờ mình làm như vậy, nhất định Lý Quân cũng phải hoàn toàn quyết liệt với Thiên Thần cung rồi, sẽ đối đầu với những sư phụ của nàng.
- Rốt cuộc làm sao?
Lý Quân liền hỏi.
- Tiểu Quân.
Đằng Thanh Sơn nói trầm trầm:
- Vừa rồi ta và Bùi Tam đã đàm phán. Nhưng Bùi Tam lại tâm chí rất kiên định, đã quyết định là tuyệt đối không sửa đổi. Hơn nữa, ta dùng việc lão thiếu ta một cái ơn và một lời hứa hẹn để yêu cầu hắn. Hắn cũng chỉ hứa đáp ứng là cung cấp cho Sở quận hoặc Nam Man quận, tùy Quy Nguyên Tông chọn lấy.
- Việc này... việc này sao được?
Lý Quân trợn tròn mắt.
- Như thế không phải là buộc huynh...
- Đúng, ta không chọn cái nào hết!
Đằng Thanh Sơn sắc mặt khó coi.
- Bùi Tam đưa ra quyết định là không thể sửa đổi... nhưng, bất luận làm sao, ta cũng phải bảo trụ cho Quy Nguyên Tông. Do đó, tiểu Quân, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ không còn là Thánh nữ của Tuyết Liên Giáo nữa, cũng quyết liệt với đám sư phụ ngươi.
Đằng Thanh Sơn nắm tay Lý Quân.
Lý Quân cắn môi, trong lòng cũng rất giằng co. Đằng Thanh Sơn lặng lẽ nhìn Lý Quân.
- Thanh Sơn!
Lý Quân nắm tay Đằng Thanh Sơn, thấp giọng nói:
- Từ khi muội ly khai Thiên Thần Sơn, ra biển với huynh... muội đã quyết định rồi. Muội sẽ đi với huynh cả đời. Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Thanh Sơn, muội... muội chỉ hy vọng tương lai, huynh đừng giết sư phụ muội, cũng đừng giết nhị sư bá.
Trong Thiên Thần cung, người có ân với Lý Quân nhất chính là Bùi Tuyết Liên và Ô Hầu. Nếu để người Thiên Thần cung biết Lý Quân cầu “Hô Hòa khách khanh” đừng giết Bùi Tuyết Liên và Ô Hầu, e rằng Thiên Thần cung sẽ nghĩ rằng đây là chuyện đùa. Nhưng Lý Quân biết đây không phải là lời nói đùa. Vì thân phận đích thực của Hô Hòa khách khanh là “Đằng Thanh Sơn”, một quái vật mới hai mươi mốt tuổi đã tiến vào hư cảnh.
- Yên tâm!
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu, ôm chặt Lý Quân vào lòng.
Vù! Vù!
Cuồng phong rít lên, Lục Túc Đao Trì cõng Đằng Thanh Sơn và Lý Quân nhanh chóng biến mất cuối trời phía nam...
Trong hang động ở Tùng Dương sơn.
- Sư phụ! dường như tâm tình Hô Hòa khách khanh không ổn lắm.
Lý Triều và Thú Vương Ô Hầu đi tới.
- Đương nhiên là không thoải mái rồi. Từ hôm nay trở đi, Hô Hòa không còn là khách khanh của Thiên Thần cung nữa.
Những lời này làm hai người Lý Triều và Ô Hầu đều chấn động. Bùi Tam lại chỉ cười nhạt, tiếp tục nói:
- A Triều, A Hầu, đi! Chúng ta đi Thanh Châu.
- Sư phụ, người không bế quan à?
Lý Triều hơi giật mình.
- Ừm, bây giờ xuất phát ngay.
Bùi Tam ra lệnh một tiếng, rồi sau đó ba người Bùi Tam, Lý Triều, Ô Hầu liền xé gió lướt đi, bay về phía Thanh Châu.
Trong quân doanh của ba đạo quân Thanh Châu, Thần Vệ Quân, Tuyết Liên quân, mặt trời đã lên cao rồi. Một lưu quang xám đục từ trên trời giáng xuống, đáp thẳng tới chỗ đình viện của Bùi Hạo. Chính là ba người Bùi Tam, Lý Triều và Ô Hầu.
Trong đình viện, Thiên Thần Tô Mông Đặc và Tuyết Liên giáo chủ cũng đã tới rất nhanh.
- Ta cần nói vài việc.
Bùi Tam nhìn quanh những người ở đây. Năm người Tô Mông Đặc, Bùi Tuyết Liên, Bùi Hạo, Lý Triều, Ô Hầu đều lắng nghe.
- Từ hôm nay trở đi, Hô Hòa không còn là khách khanh của Thiên Thần cung nữa.
Bùi Tam vừa mở lời, lập tức làm bọn người Bùi Tuyết Liên, Bùi Hạo chấn động, nhưng Bùi Tam lại nói tiếp:
- Lần này Thiên Thần cung ta nam hạ tiến công Dương Châu. Hô Hòa khẳng định sẽ đứng ở chiến tuyến với Nguyên Tông. Do đó...
- Tiểu Liên, Tô Mông Đặc!
Bùi Tam trịnh trọng nói.
- Cha!
- Cung chủ!
Bùi Tuyết Liên và Tô Mông Đặc đều cung kính nghe lệnh.
- Quân đội đóng tại đây tạm thời bất động. Về phần việc tập kết tám mươi vạn đại quân ở Thanh Châu, từ bây giờ lập tức đình chỉ lệnh tập kết. Đồng thời phải tung hỏa mù, để tám mươi vạn đại quân an bài thành việc đổi nơi đóng quân, coi như điều quân trong nội bộ rất bình thường. Tô Mông Đặc, việc này ngươi giúp cho Tiểu Liên, cần phải làm cho tốt.
- Cha, ngươi yên tâm. Bây giờ Thanh Châu chính là đang chỉnh biên. Việc đổi nơi đóng quân phỏng chừng không ít tông phái vẫn chưa phát hiện ra chúng ta muốn tập kết tám mươi vạn quân đội đâu. Cho dù có hoài nghi, tuyệt đối cũng sẽ không phát hiện ra.
Bùi Tuyết Liên tự tin nói.
Dù sao, bây giờ việc tập kết cũng vừa mới bắt đầu. Nếu đã tập kết được nửa tháng, muốn che dấu cũng không thể che dấu được.
- Ừm.
Bùi Tam gật đầu.
- Huyết Liên Quân, Đồ Nguyên Vệ, Thần Vệ Quân mặc dù đều tập kết tại đây, nhưng hơn mười vạn người cũng sẽ không khiến cho các đại tông phái chú ý. Tạm thời như thế... Từ hôm nay trở đi, việc tiến công Dương Châu hết thảy tạm dừng. Phải để cho người trong thiên hạ đều cho rằng chúng ta đang muốn quản lý tốt Thanh Châu, U Châu đã.
- Cha, người sao...
Bùi Tuyết Liên khó hiểu.
- Ngươi đừng quan tâm tới cái này.
Bùi Tam nhíu mày nói:
- Còn nữa, từ hôm nay trở đi, chức Thánh nữ Tuyết Liên Giáo cũng huỷ bỏ.
Bùi Tuyết Liên giật mình:
- Cha nói Tiểu Quân à?
- Ừ. Hủy bỏ Thánh nữ.
Bùi Tam tiếp tục ra lệnh:
- Tin tức này được truyền bá công khai. Còn nữa, ba vị khách khanh của Thiên Thần cung đổi thành hai vị khách khanh. Chuyện Hô Hòa trở mặt với Thiên Thần cung ta lặng lẽ cho một vài thân vệ cố ý thảo luận. Hơi truyền bá chút đỉnh ra ngoài. Chắc chắn thám tử các đại tông phái có thể tra được.
Mấy người ở đây đều khẽ gật đầu.
”Hô Hòa...”
Bùi Tam thầm nhủ trong lòng: “Ngươi nghĩ rằng sau lưng ngươi có con bất tử Phượng Hoàng là ta sẽ không dám động vào ngươi à? Cũng tốt... bây giờ ta tạm dừng tiến công Dương Châu. Còn tin tức ngươi trở mặt với Thiên Thần cung ta sẽ truyền ra, hơn nữa Lý Quân bị mất chức Thánh nữ. Các đại tông phái khẳng định sẽ biết được rất nhanh thôi.”
”Vũ Hoàng môn có thù tất báo. Lúc trước còn lo Thiên Thần cung ta, do đó không dám trả thù ngươi.”
”Nhưng ngươi và Thiên Thần cung ta đã quyết liệt. Bây giờ, Thiên Thần cung ta lại chưa tấn công Dương Châu. Vũ Hoàng môn tuyệt đối không ngại đi giết ngươi, cướp lấy Hồng Thiên Thần Giáp.”
”Bất tử Phượng Hoàng tới đây thì sao?”
”Một con yêu thú hư cảnh không hiểu tiếng người, làm sao biết được chỗ huyền bí chứ.” Bùi Tam hầm hừ: “Ngươi đã lựa chọn đối địch với ta, vậy lo mà ứng phó với công kích đợt đầu đi. Nếu đến cả việc chống đỡ lại cũng không thể làm được, vậy ngươi cũng không có tư cách trở thành bệ đỡ cho ta thành đạo được.”
Liên tiếp mấy chiêu mượn đao giết người...
Chỉ đêm khuya ngày hôm sau.
Rào!
Rất nhiều bồ câu đưa thư từ Thanh Châu, đã bay vào giữa Vũ Hoàng môn. Không bao lâu sau, lúc nửa đêm về sáng, đã có người lập tức ly khai Vũ Hoàng môn, ra khỏi Vũ Thành, đi tới dãy núi Hùng Hạt Tử ở ngoài Vũ Thành tìm đến chỗ cường giả hư cảnh của Vũ Hoàng môn, dâng lên những mật tín vừa nhận được...
Ở phương bắc xa xôi, trên Bắc Hải cuộn sóng khôn cùng vô bờ.
- Rào rào...
Sóng biển dập dờn, chỉ thấy ánh mặt trời mờ ảo nổi lên những vảy vàng lấp lánh ngoài khơi xa. Từ xa xa ẩn ẩn có một luồng hào quang như ảo ảnh đang chạy từ ngoài khơi, nhanh chóng tới gần.
‘Hả? ‘
Lưu quang dừng lại, hóa thành một bóng người. Lão giả lưng hùm vai gấu, thân mặc áo trắng như tuyết, đầu đội một cái mũ nỉ, trên người hắn đang vác một thanh chiến đao đầu sói khổng lồ.
”Không ngờ ta ly khai Đoan Mộc Đại Lục, lướt sóng mà đi, một đường về phía nam. Nghe nói cường giả hư cảnh ở Cửu Châu Đại Địa rất nhiều. Lần này ly khai Đoan Mộc Đại Lục làm tâm tình của ta rất kích thích. Thật không ngờ lại có thể làm ta ngộ thêm một đạo. Bây giờ chỉ cách hư cảnh đại thành có một thành cuối cùng thôi.”
Lão giả lưng hùm vai gấu chân đạp sóng, nhưng không hề chìm xuống nước, nhìn về phía nam: “Ừm, dựa theo lời Thanh Sơn lão đệ nói, Đoan Mộc Đại Lục và Cửu Châu cách xa trên mười vạn dặm. Bây giờ ta cũng mới đi được non nửa. Phía trước có hòn đảo, tới đó nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi sẽ đi tiếp.”
Hải dương rộng lớn.
Đối với cường giả hư cảnh thì việc đạp sóng lướt đi cũng như giẫm trên đất bằng thôi. Nhưng đi xa như vậy thì cũng cảm thấy thấy tinh thần mệt nhọc. Cần phải nghỉ ngơi.
- Hả?
Khi tới gần hoang đảo phía trước, trên mặt lão giả vác chiến đao đầu sói khổng lồ lộ ra chút ngạc nhiên: “Ủa, trên đảo lại có khí tức của con tiểu Thanh bất tử Phượng Hoàng cường đại bên người Thanh Sơn. Cạnh nó còn có một khí tức cường đại kinh người.”
U...
Một thanh âm vang dội từ trong hoang đảo xuyên thấu tận trời cao. Hắn phát hiện ra bất tử Phượng Hoàng, bất tử Phượng Hoàng tiểu Thanh cũng phát hiện ra hắn.
Vèo!
Một luồng hỏa quang từ trong hoang đảo bay tới, rồi sau đó dừng lại trước người lão giả này, ngọn lửa bốc rừng rực trôi nổi giữa không trung.
- Ha ha... Lâu rồi không gặp.
Lão giả ha ha cười nói:
- Ngươi đã mời ta, ta đương nhiên phải tới chỗ ngươi làm khách rồi.
Đoạn lão giả theo bất tử Phượng Hoàng tiểu Thanh cùng tiến vào Đảo Phượng Hoàng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK