Kỳ thực quân Ma tộc đã quá lo lắng: Sterling dẫu có điên cuồng đến mấy cũng không dám dùng một cánh cô quân để tấn công lữ đoàn cận vệ hoàng gia hai mươi vạn người tinh nhuệ nhất, ấy là chưa kể áp trận phía sau cho cánh quân tinh nhuệ này là Ma Thần Hoàng kẻ tự xưng vô địch thiên hạ.
Kế hoạch của gã chỉ là rêu rao ở tỉnh Đỗ Toa ba bốn ngày để thu hút sự chú ý của Ma tộc, sau đó rút lui trước khi quân Ma tộc quay trở lại. Gã đánh cược vào khả năng Ma Thần Hoàng không thể bất chấp nguy hiểm cùng hạ thấp thân phận mà chủ động tấn công. Sau bốn ngày, binh mã hộ giá của Ma Thần Hoàng cường hãn vẫn không xuất hiện. Xem chừng thu hoạch cũng đã đủ, Sterling thở phào nhẹ nhõm, phân phó thuộc hạ:
- Bỏ thành Panne, chuẩn bị triệt thoái!
Vừa lúc này, Vũ Lâm quân do Vân Thiển Tuyết suất lĩnh xuất hiện.
Quân trinh sát báo cáo tới Sterling: Có một lộ binh mã Ma tộc ở ngoài năm mươi dặm đang tiến gần, binh lực trên dưới năm vạn. Lúc đầu, Sterling cũng không thèm để ý đến lộ binh mã này: nếu không phải Ma Thần Hoàng dốc toàn lực tới đây tiến công, lộ binh mã này mình hoàn toàn có thể ứng phó. Buổi sáng ngày 13 tháng Giêng, đại quân trật tự thản nhiên rút khỏi thành Panne, nhằm hướng tây thẳng tiến. Đúng lúc này quân địch đột nhiên áp sát, khoảng cách chưa đầy 10km, rồi lộ ra thanh thế chuẩn bị tấn công tổng lực.
Quân Trung Ương dừng hành quân, bố trí trận thế phòng ngự trên bình nguyên sông Hôi Thủy, lẳng lặng đợi địch nhân tiến đến. Nhưng chờ từ lúc mặt trời ở phía đông lên đến đỉnh đầu, quân địch mơ hồ thấy ở phía đường chân trời vẫn không tiếp cận, không ngờ lại dừng lại bất động.
Sterling lệnh một tiếng, chủ động phát thế tiến công, bộ binh ở giữa tạo thành một phương trận bằng thép khổng lồ chỉnh tề áp sát, kỵ binh ở hai cánh duy trì tốc độ như bộ binh, chậm rãi tiến tới – Sterling cũng không muốn tiêu hao binh lực quý giá cùng thời gian để quyết đấu với đối phương, gã chỉ muốn cho đối thủ thấy khí thế của quân Trung Ương đáng sợ đến mức nào, tự biết khó mà rút lui.
Quả nhiên, đối phương thấy trận thế của quân Trung Ương sâm nghiêm lập tức lui lại. Quân Trung Ương lại quay đầu tiến về phía tây, nhưng đi chưa được 10km, cánh quân địch kia lại xuất hiện áp sát, đại quân Trung Ương quay đầu chuẩn bị công kích, quân địch lại lùi lại.
Quá trình như vậy lặp đi lặp lại vài lần, quân của Vân Thiển Tuyết bám dai như chó đói đuổi cũng không đi, bám chặt vào Sterling hò reo phô trương thanh thế. Sterling đi, bọn họ đuổi theo; Sterling dừng, lính Ma tộc cũng dừng; Sterling quay đầu lại đuổi, bọn họ lại lập tức thối lui vài bước – tựa như miếng cao dán chặt vào phía sau lưng quân Trung Ương, theo sát không rời, giằng co như vậy cho tới bờ sông Hôi Thủy. Sterling cảm thấy nghiêm trọng: mình đã đụng phải đối thủ khó chơi nhất. Sĩ quan chỉ huy của đối phương đã nhìn thấu hoàn toàn ý định vội vã tây quy của mình, mục đích của bọn họ không phải là đánh bại mình mà là chặn mình lại, chờ cho binh mã bên ngoài kịp chạy về vây kín.
Sterling cũng hiểu rõ mục đích của đối phương: tướng địch chờ thời cơ quân đoàn của Sterling lui lại vượt sông Hôi Thủy. Kẻ dụng binh nào cũng biết, thời điểm yếu nhất của một đội quân là lúc qua sông: lúc này không chỉ quân đội bị chia làm đôi ở hai bên bờ sông không ứng cứu được lẫn nhau, mà tâm lý của binh sĩ lúc này cũng yếu đuối nhất, nếu lúc này bị quân địch trùng kích, toàn quân không tan tác mới lạ. Quân Trung Ương muốn an toàn qua sông rút lui, nhất định phải giải trừ uy hiếp ở phía sau này trước.
Sterling để đại quân chủ lực tiếp tục tiến lên, tự mình dẫn thiết kỵ mai phục trong rừng: nếu địch quân trúng kế đuổi theo, vậy cho bọn chúng một trận tiền hậu giáp kích! Không ngờ Vân Thiển Tuyết phát hiện rất nhiều dấu chân ngựa do quân thiết giáp để lại nên không đi tiếp mà đưa quân vây ngoài rừng đồng thời phóng hỏa thiêu rụi rừng cây, khiến cho Sterling trốn ở trong tiến lui đều không được, cực kỳ chật vật. May mắn là phó thống lĩnh Tần Lộ thống soái quân chủ lực phát hiện tình hình không ổn, lập tức dẫn lượng lớn bộ binh trở lại tăng viện, Vân Thiển Tuyết lập tức triệt thối, Sterling mới được giải thoát.
Liên tục mấy bẫy rập lẫn mai phục lập ra đều bị tướng địch phá giải khiến Sterling vô cùng tức giận: cũng không phải bởi mưu lược, chiến thuật của mình kém đối phương, mà bởi đối phương biết chắc nhược điểm chí mạng của mình là thời gian rút quân không nhiều, bất luận Sterling thiên biến vạn hóa xuất ra chiêu thức thế nào, đối phương chỉ cần bất biến dụng một chữ “bám” cũng đủ ứng vạn biến!
Hiện tại, đối với mười vạn tướng sĩ quân Trung Ương mà nói, thời gian chính là sinh mạng! Nghĩ tới điểm này, lòng Sterling như lửa đốt.
Trong ngày hôm nay, phía đối phương người hô ngựa hí, đã có thêm một đội binh mã tới hội họp cùng đối phương. Từ cờ xí mà xem thì có vẻ là thuộc về phản quân – Đó là một tín hiệu nguy hiểm, nói rõ rằng càng lúc càng có thể có thêm binh mã tiếp viện kéo tới..
o0o
Vân Thiển Tuyết đột nhiên tỉnh giấc từ trên thảm hành quân ngồi dậy. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà có một trận huyên náo?
“Cướp doanh!” Vệ binh xông đến:
- Đại nhân, địch nhân tới đánh lén!
“Ai?! Là ai?” Vân Thiển Tuyết quát lớn:
- Là quân Sterling sao?
Trong lòng gã khó tin: không thể! Rõ ràng mình đã bố trí nhân mã giám thị quân Trung Ương nghiêm mật! Cho dù đối phương điều động một trung đội cũng không trốn khỏi ánh mắt của ta, sao y có thể tới đột kích được?!
- Không rõ, đại nhân. Là từ phía sau đánh tới! Mau dậy đi, địch nhân sắp tới đây rồi!
Vân Thiển Tuyết nhảy phốc một cái, lao ra khỏi trướng bồng, chỉ thấy phía sau doanh trại khói lửa ngút trời, khắp nơi là những tiếng gào thét kinh khủng cùng tiếng hô cảnh báo:
- Địch nhân tập kích hậu doanh rồi! Hậu quân xong rồi!
Vân Thiển Tuyết sốt ruột hét lên:
- Chuẩn bị ngựa cho ta. Nhanh!
Nhưng trong lúc hoảng loạn này, mọi người muốn tìm được tọa kỵ của chính mình cũng không phải chuyện dễ. Khắp nơi trong chỗ trướng bồng đóng quân tối thui là người đánh người, binh sĩ hoảng loạn chạy tứ tung reo rắc một tin tức đáng sợ: “Toàn bộ nhân loại chém giết tới đây rồi!” “Bọn chúng đã tới, chúng ta đã bị bao vây!” khiến lòng người toàn doanh khủng hoảng.
Đám sĩ quan chỉ biết hô hào:
“Tập kết! Tập kết! Tới chỗ ta tập kết!” mà không có cách nào chỉnh quân, không cách nào bày trận, thậm chí cũng chẳng có cách nào phân biệt địch ta. Binh sĩ tay trần thành đàn va chạm với kỵ binh trên ngựa như mù lòa gặp nhau, tiếng hét tiếng gào vang vọng cả một vùng bóng tối. Vân Thiển Tuyết chỉ dẫn mười mấy vệ binh bên thân, thúc ngựa lao thẳng tới nơi láo nháo ồn ào nhất, gã muốn lập tức ngăn không cho hoảng loạn lan rộng. Bọn họ ngậm tăm lao đi, trong bóng tối có kẻ bị va lăn lông lốc dưới vó ngựa.
Tiếng náo động đầu tiên vang lên là ở phía sau đại doanh, nơi đây đã dấy lên lửa cháy ngút trời, kho quân nhu cùng đoàn xe vật tư đều đã bị bao trùm trong lửa đỏ. Vân Thiển Tuyết vừa chạy tới, lập tức tóm lấy một gã sĩ quan đang hoang mang:
- Xảy ra chuyện gì? Sĩ quan chỉ huy ở đâu? Kêu y tới gặp ta!
- Đại nhân, Teke Wei đã bị giết rồi!
Vân Thiển Tuyết gầm lên:
- Ai làm? Quân Sterling sao?
- Đại nhân, không phải quân Trung Ương! Tập kích đến từ phía sau chúng ta, hình như là do bộ hạ của Bình Định hầu làm ra.
Vân Thiển Tuyết không tin nói:
- Bình Định hầu, Y dám..
Hôm nay có một lộ binh mã của quân liên hợp chủng tộc Viễn Đông tới đây hội hợp cùng quân Vũ Lâm. Lúc đó Vân Thiển Tuyết cảm thấy rất vui, an bài bọn họ đóng ở phía sau đại doanh của quân Vũ Lâm, không ngờ.. Vân Thiển Tuyết thực sự không tin được chuyện này: Bình Định hầu lại làm phản? Vậy sẽ liên lụy tới người vẫn nhất mực bảo vệ gã là nhị điện hạ, khiến cho lập trường của chính mình cũng trở nên tràn ngập nguy cơ..
Lúc này, kho cỏ cũng đã cháy, ánh lửa rực trời. Dưới ánh lửa bập bùng, Vân Thiển Tuyết mơ hồ thấy có rất nhiều kỵ binh nhân loại đang truy đuổi chém giết bộ hạ của mình. Quân Vũ Lâm vừa mới tỉnh giấc dũng cảm chống lại thế tấn công mãnh liệt của nhân loại, nhưng thời gian ngăn chặn cũng không được lâu: võ trang tận răng đấu với xích thủ không quyền, chuyện này đơn giản chỉ là một trường tàn sát. Vân Thiển Tuyết phẫn nộ dẫn dắt mấy trăm binh sĩ vừa mới tập hợp được, hò hét xung phong. Nhưng chỉ được mấy hồi đã bị đánh lui, hai lần gã dốc sức chỉnh lý binh mã, cả hai lần đều bị đánh tan. Quân địch như cơn sóng dữ không gì cản được nhào vào trung quân, trướng bồng của trung quân đều bị một mồi lửa thiêu rụi, tuyệt đối không thể cản! Gã bắt đầu lui lại, càng lui càng nhanh, để lại trên mặt đất di thi bừa bãi. Quân Ma tộc chỉ dựa vào cung tiễn đến yểm hộ mà lui, trông đã thấy sắp diễn tiến thành một trường đại tan tác.
Lúc này may mắn có đội quân giám thị Sterling quay trở lại. Cánh quân này vẫn đang trong thời gian cảnh giới nên vẫn duy trì được trật tự tốt khi vào tác chiến. Dưới sự yểm hộ của bộ binh cung thủ, bọn họ nhào vào phía quân địch. Trong bóng tối, kỵ binh song phương sáp lại thành một khối, ánh mã đao thỉnh thoảng lóe lên trong đêm đen rồi biến mất, tiếp theo đó là tiếng gào thảm thiết cùng tiếng kỵ binh ngã lăn khỏi ngựa. Hai bên như hai gã đại lực sĩ đang đánh vật, ngươi cắn cổ họng ta, ta đá bung dưới ngươi. Song phương chém giết đến mức khó phân ta địch.
Lúc này Vân Thiển Tuyết đã khôi phục bình tĩnh: bây giờ không phải là lúc lo nghĩ đến lập trường của mình với nhị điện hạ, mà quan trọng hơn là phải khẩn cấp đẩy lùi đội binh mã đột doanh này. Gã nghiến môi đến chảy cả máu, trong lòng tràn đầy nhục nhã cùng phẫn nộ: Bình Định hầu, con chó phản chủ! Ngươi dám chơi ta, khiến cho ta chật vật như vậy!
Gã lớn tiếng gào thét, nhục mạ binh sĩ bỏ chạy, xua đuổi bọn họ tái nhập chiến đấu. Dựa nào nỗ lực, ở bên gã tụ lại rất nhiều binh sĩ kinh hoảng, gã chỉ huy bọn họ, phân phối cho mỗi người một ví trí và trách nhiệm, tới tấp chém giết theo hướng do chính mình chỉ đạo. Quân Vũ Lâm đã chứng minh mình không hổ là quân cấm vệ Ma tộc tinh nhuệ, bọn họ dù vừa mới bị đánh thua, nhưng tỉnh táo trở lại đã lập tức dũng mãnh không sợ chết mà nhào tới trước chém giết. Chiến cuộc từng chút từng chút nghiêng về phía Ma tộc!
Trong bóng tối vang lên một tiếng của lính liên lạc:
- Vị nào là Vũ Lâm các hạ? Ta có quân tình khẩn cấp cần thông báo!
- Là ta! Mau nói!
Lính liên lạc khôi giáp đầy mình vừa chạy tới gần Vân Thiển Tuyết vừa lên giọng nói:
- Có tin Bình Định hầu đã phản bội..
Lời nói này khiến binh sĩ Ma tộc xao động một trận.
Vân Thiển Tuyết “hừ” lạnh một tiếng, tin tức này cũng không ngoài dự liễu của y. Cái thằng tiểu nhân lật lọng kia sớm muộn gì cũng chết dưới ta ta! Gã đột nhiên cảm thấy nghi hoặc: “Vũ Lâm các hạ?” Bình thường lính liên lạc do Ma tộc hạ đẳng chấp hành sao có thể nói lời văn nhã đến như vậy..
Vân Thiển Tuyết bỗng nhiên tóm lấy một kẻ ở bên đẩy tới, mượn sức nhảy lùi trở lại. Gần như đồng thời, ánh chớp lóe trong bóng tối, một ánh đao quang chói mắt sáng lòe như tuyết đột nhiên xé rách không gian, tên lính kia như một thanh củi khô bị chặt ngang hông thành hai đoạn! Thân hình của Vân Thiển Tuyết đang ở không trung, còn chưa kịp nói lời may mắn đã thấy thân thể thoáng mất cân bằng, ngã huỵch một cái xuống mặt đất. Gã định đứng lên mới phát hiện bả vai bên phải lạnh buốt, tiếp theo là cơn đau xé thịt kịch liệt như thủy triều bao phủ lấy toàn bộ thần kinh của gã, không thể nhịn được mà kêu thảm một tiếng: “AAAA!” – gã vẫn không tránh nổi một đao đáng sợ kia, toàn bộ tay phải đã bị chém cụt, ở miệng vết thương máu trào ra như suối, đau đến mức không thể không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Thân ảnh đáng sợ của tên “lính liên lạc” giáp trụ đầy mình hiện ra trong bóng tối, y không thể ngờ được Vân Thiển Tuyết vẫn có thể tránh được một đao tất sát, truy sát tới muốn bổ thêm một đao nữa. Có một gã vệ binh quên mình nhào tới ngăn cản, ánh đao lại lóe lên, đầu gã vệ binh kia lăn lông lốc. Y đá văng cái thi thể không đầu xông tới lần hai, lại có một gã vệ binh Ma tộc nhào tới ôm chặt lấy lưng của y, đồng thời bên ngoài có thêm hai mũi trường mâu đâm tới. Đao quang sáng như tuyết trong đêm đen từ trống rỗng vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, đao khí vô hình vô ảnh bắn ra, mâu gãy nhân vong. Tiếp theo “lính liên lạc” gập người, cùi chỏ bên trái thúc một cú cương mãnh, gã lính Ma tộc đang ôm eo một phát trúng óc vỡ toang, một cú vẫy chân đá bay thi thể của gã.
Nhưng chỉ trong một xíu trì hoãn này đám vệ binh đã kịp xếp thành khối tường dày đặc bảo hộ trước mặt Vân Thiển Tuyết đang bị thương, trước mặt gã “lính liên lạc” nổi lên một mảnh chắn chi chít những trường thương, trong bóng tối vang lên những tiếng thét chói tai:
- Thích khách!
- Bảo hộ đại nhân!
Tiếng bước chân dồn dập từ bốn phương tám hướng đổ tới. “Lính liên lạc” có vẻ không cam tâm, y do dự liếc nhìn về phía đám vệ binh dày đặc đang bảo hộ Vân Thiển Tuyết một cái, cuối cùng đảo người nhảy lên, nhập vào và biến mất trong bóng tối.
Đám vệ binh đồng thời thở dài một hơi, vẫn còn dư âm trong lòng: gã thích này thật quá đáng sợ! Có kẻ hư trương thanh thế nhằm phía bóng tối thét to vài tiếng giả vờ muốn truy đuổi, nhưng bị quan quân ngăn lại:
- Không được rời đi, bảo hộ đại nhân quan trọng hơn!
Tất thảy mọi chuyện đột nhiên phát sinh, đột nhiên kết thúc. Gã lính Ma tộc bị chém ngang hông vẫn còn chưa tắt thở, nửa đoạn thân lăn qua lộn lại giãy dụa trong vũng bùn, tiếng kêu cực kỳ thảm thiết kiến hàm răng những kẻ nghe được như nhũn ra. Mãi tận đến khi đồng đội của gã thực sự chịu không nổi, nổi dạ từ bi ban cho y một đao ân huệ mọi chuyện mới kết thúc.
Lúc này có người tới báo: binh mã tập kích đã bị đánh đuổi, xin đại nhân chỉ thị có truy đuổi hay không. Vân Thiển Tuyết có nén kịch đau băng bó vết thương, cố hết sức trấn tĩnh nói:
- Không cần. Chúng ta cũng lập tức lui lại.
Trận tập kích này khiến gã cùng toàn quân thương vong thảm trọng, gã đã vô lực bám sát Sterling mất rồi.
Lúc này, nghiến răng chịu đựng kịch đau, Vân Thiển Tuyết cố gắng giữ đầu óc thanh tỉnh chỉ huy toàn quân lui lại, nhưng vẫn không cách nào bình tĩnh:
Ánh đao kia, một đao xán lạn tới mức huy hoàng kia đã tổn thương ánh mắt của gã, thinh thoảng lại tái hiện trước mắt gã. Trong đầu gã quanh quẩn chỉ một ý nghĩ: Là ai? Kẻ thích khách đáng sợ kia là ai? Khuôn mặt đối phương ẩn dấu dưới khôi giáp, nhưng trong sát na quay đầu lại nhìn, dẫu đang trọng thương hoảng hốt Vân Thiển Tuyết vẫn thấy rõ ánh mắt của đối phương: tràn đầy ngọn lửa điên cuồng nóng rực không gì sánh nổi, như tuyệt vọng từ nơi sâu nhất trong địa ngục truyền tới! Gã không tự chủ mà rùng mình một cái: Thật là một đao đáng sợ! Thật là một kẻ đáng sợ! Chỗ cụt tay truyền đến một cơn đau kịch liệt, gã rên lên một tiếng, không thể tiếp tục kháng cự mà chìm vào trong bóng tối vô biên..
o0o
Đêm ngày 14 tháng Giêng năm 780, vị tướng trẻ Vũ Lâm quân của Ma tộc là Vân Thiển Tuyết đã bị đội quân không rõ lai lịch tới tập kích ở tỉnh Đỗ Toa, hao binh tổn tướng. Đồng thời trong chiến dịch này, kẻ được đời sau xưng tụng là “An Quốc tướng quân” Vân Thiển Tuyết cũng bị trọng thương, suốt đời tàn tật.. Bởi Vân Thiển Tuyết là tướng lĩnh thân tín của Ma Thần Hoàng, nên việc này đã dấy nên một trường bão táp. Căn cứ lời chứng của đích thân Vân Thiển Tuyết: đội binh mã kia có phiên hiệu là quân đoàn 571 của quân liên hợp chủng tộc Viễn Đông, nhân viên đứng ra gặp gỡ của quân đoàn này đúng là người bán thú, cờ xí, khẩu lệnh cũng đều nghiệm chứng không lầm. Trong cơn giận dữ, nhị điện hạ “Chó điên” Carlan tự tay cầm lợi kiếm khắp nơi tìm Bình Định hầu. Kẻ kia mắt thấy không ổn lập tức cải nhập vào dưới trướng thái tử Caton thân vương để cầu che chở.
Hai bên tranh chấp không ngừng, đưa tới trước mặt Ma Thần Hoàng cầu được giải quyết. Bình Định hầu hướng về Ma Thần Hoàng phát thệ: khi Vân Thiển Tuyết bị tập kích, toàn bộ quân của mình còn đang ở phía bờ tây sông Hôi Thủy và chưa chạy tới (Caton thân vương cũng chứng minh lúc đó chủ lực của quân liên hợp Viễn Đông đang đồng hành cùng y), đồng thời xuất ra hết thảy danh sách quân đội để chứng minh không tồn tại cái gọi là quân đoàn 571. Nghĩ đến chuyện phản quân Viễn Đông lúc này vẫn là một phần chiến lực không thể thiếu đối với Ma tộc, Ma Thần Hoàng bệ hạ đã chấp nhận lời giải thích của Bình Định hầu, ban cho vô tội. Nhưng cũng bởi chuyện này, quan hệ vốn hòa hợp giữa quân đội Ma tộc và quân liên hợp Viễn Đông đã xuất hiện vết rách không nhỏ. Trong lịch sử Ma tộc, sự kiện lần này được gọi là: Dạ tập Đỗ Toa, mà cái kẻ xuất hiện thần bí biến mất đột nhiên kia đã trở thành một điểm bí ẩn trong lịch sử của Ma tộc..
Mãi cho đến những năm tháng ổn định về sau, khi hồi ký của thống lĩnh Bạch Xuyên – “Nam chinh bắc chiến – những ngày ở bên người” được xuất bản, lúc này Ma tộc mới chợt hiểu ra: “Ghê tởm!”
o0o
Trong đêm tối, một đội binh mã đang hành quân trên bình nguyên sông Hôi Thủy, phía trước bọn họ là đại doanh quân Trung Ương đèn đuốc rực rỡ.
Minh Vũ:
- Đại nhân, mới vừa rồi ngài là người hô lớn nhất: “Xung phong! Xung phong!..”
La Kiệt:
- Nhưng khi vừa mới đánh nhau đã chả thấy ngài đâu. May mà lão tử ta lanh trí, không thì chạy cũng chẳng thoát..
Bạch Xuyên:
- Tử Xuyên Tú, ngươi phải cho chúng ta một cái công đạo! Lần nào cũng như vậy, cứ đến lúc mấu chốt là ngươi lại lăn mất tăm mất tích! Thật sự chúng ta không thể nhịn được nữa.. Ngươi đang bôi cái gì lên quần áo của ta thế? Cái đen đen trên tay ngươi là cái gì?
- Ai da, thật là ngượng, chuyện vừa rồi là như thế này: ta bỗng nhiên bị đau bụng, ôi ya không thể chịu được, đành phải tìm một chỗ không người để giải quyết..
- Khốn nạn! Ngươi làm cái chuyện ấy mà mất những hai giờ?
- Ai ya, ta cũng muốn giải quyết nhanh một chút nhưng không có biện pháp: chuyện ấy đúng là rung động đến tận tâm can.
Tử Xuyên Tú thần tình nghiêm túc:
- Nhưng xin các vị hãy tinh tưởng, cũng giống như các vị thôi, ta đồng dạng đã xuất ra toàn bộ khả năng của mình, vì thắng lợi chung của chúng ta mà nỗ lực hết sức!
- Ngươi đã làm gì?
- À, mới vừa rồi ta ở một chỗ, một chỗ rất rất xa, một chỗ rất rất tĩnh, tự thân nỗ lực ủng hộ cho sự anh dũng của các ngươi, cầu khẩn cho các ngươi bình an trở về. Ta đã vừa ya ya, lại vừa lớn tiếng cầu cầu khẩn khẩn, rốt cục thần linh đã nghe được tiếng lòng của ta..
- Khốn nạn! Đi chết đi!
- Cứt! Cái thằng nhát gan đê tiện!
Bạch Xuyên cau mày:
- Các ông không nên chửi bằng những từ dơ bẩn như vậy, nghe buồn nôn quá! Uy, đại nhân, ngài vẫn chưa trả lời tôi, ngài đang chà chà cái gì lên quần áo của tôi đấy?
- Cái này nói ra thì rất dài, nhưng Bạch Xuyên cô phải bảo chứng trước là không được tức giận đâu đó!
- Nói mau, dài dòng!
Cất giọng trong trẻo Tử Xuyên Tú nói:
- Chuyện là thế này: cái lúc vừa rồi ta quên không mang giấy, mà lại không có nước rửa tay, cho nên không thể không.. Cô đã hiểu chưa? Ai da, không phải vừa rồi cô đã nói là không tức giận sao? Cô nói chẳng giữ lời gì hết!.. Cô! Thật quá đê tiện! Ta chưa từng gặp ai vô sỉ đến như cô!.. AAA, cứu mạng!
o0o
Nửa đêm ngày 15 tháng Giêng, ở bên bờ sông Hôi Thủy, kỵ binh “Tú quân đoàn” hội hợp cùng đại quân quân Trung Ương.
Lần thứ hai hai người bạn tốt gặp mặt, sắc mặt của Sterling nặng nề, câu đầu tiên khi thấy mặt Xuyên Tú là:
- Xuyên Tú, đệ không nên tới. Ta không biết nói thế nào với Ninh tiểu thư nữa!
- Ha ha, đại ca khỏi lo. Cái đám theo đuôi chúng ta hít rắm đã bị đuổi đi rồi. Giờ chúng ta đã có thể lập tức qua sông trong đêm được rồi.
- Đệ không nên tới, Xuyên Tú.
Sterling vẫn nhắc lại câu nói cũ, kéo Tử Xuyên Tú tới một điểm cao, chỉ sang bờ đối diện nói:
- Đệ nhìn đi.
Đèn đuốc đầy khắp núi đồi, dầy đặc trong tầm nhìn từ bờ sông tới sườn núi đều là vô số cờ xí đang đón gió đêm bay phần phật. Hơn nữa còn có thể thấy ở mấy nơi xa hơn, mấy con trường long bằng đuốc dài không thấy điểm cuối đang đi suốt đêm tới tụ tập, số lượng nhiều tới mức bầu trời đầy sao cũng ảm đạm thất sắc.
Nhóm quân của thân vương Caton là đội đầu tiên trở lại phong tỏa bờ tây sông Hôi Thủy, triệt đứt đường lui của quân Trung Ương cùng Tú quân đoàn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK