Nhìn Tử Xuyên Ninh khuôn mặt trắng bệch, khách đến cười hào sảng, nhẹ nhàng nói bâng quơ:
- Chỉ đùa một chút thôi mà, cô thật đúng là không có óc hài hước!
Không đợi cho trái tim cùng sắc mặt Tử Xuyên Ninh trở lại bình thường, người khách đã buông chén trà, ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng:
- Ngài hẳn là tiểu thư Tử Xuyên Ninh? Đêm khuya quấy rầy, thật sự mạo muội. Hạ quan là phó thống lĩnh Lâm Băng quân Viễn Đông, có việc gấp cầu kiến Tử Xuyên Tú các hạ, cảm phiền thông báo.
Tử Xuyên Ninh thở phào một hơi, yên lòng. Nhưng Lâm Băng lại hạ một câu kéo nàng trở lại địa ngục:
- Lần này đến thuần là vì công vụ, về phần phí nuôi nấng, tiền bồi thường tuổi xuân hôm khác giải quyết.
Tử Xuyên Ninh đứng dậy phân phó người hầu đi đánh thức Tử Xuyên Tú, thì thào tự nhủ:
- Giờ ta mới hiểu được, vì đâu mà Viễn Đông tạo phản..
o0o
Khi Tử Xuyên Tú vừa thấy Lâm Băng, phản xạ như có điều kiện lập tức nhảy dựng lên cúi chào. Thời ở Viễn Đông, gã đối với nữ thủ trưởng Lâm Băng hào sảng sáng sủa này vẫn là một lòng kính trọng.
Lâm Băng đáp lễ:
- Không dám, Xuyên Tú các hạ. Mọi người phẩm tước như nhau đều là phó thống lĩnh, cậu không cần khách khí như vậy.
Tuy nói phẩm tước giống nhau, kỳ thật là trong phó thống lĩnh cũng có sự khác biệt rất lớn. Loại như Lâm Băng phó thống lĩnh thực quyền nắm cả đại quân đoàn, thống soái mấy chục vạn quân đội, chưởng quản hơn một ngàn vạn dân cư, gần như là chư hầu một phương; còn loại phó thống lĩnh như Tử Xuyên Tú, ngay cả tiền lương tháng sau có hay không cũng không biết.
Tử Xuyên Tú chân thành nói:
- Vô luận bất kể khi nào, ngài đều là chỉ huy của ta.
Lâm Băng vỗ tay:
- Cậu không mất gốc thế là rất tốt!
Nàng đi thẳng vào vấn đề:
- Ta muốn cậu hỗ trợ cứu La Ba, y gặp phiền toái!
Trong phản loạn ở Viễn Đông, La Ba cùng Lâm Băng lấy tàn binh bại tướng ngăn cản trăm vạn phản quân, tử thủ ở pháo đài Wallen, đau khổ chờ đợi viện quân, bị dồn cùng đường tới nước chuẩn bị tự vẫn, rốt cục cũng đợi được quân Trung Ương của Sterling đến cứu viện. Nhưng cùng đến lại là tổ điều tra quân pháp của viện Kiểm Sát: truy tra trách nhiệm và tội trạng để bại trận ở bãi Xích Thủy. Vì không để liên lụy tới mọi người, tham mưu trưởng La Ba quân Viễn Đông một mình nhận hết trách nhiệm. Mặc dù đám sĩ quan quân Viễn Đông đều có lời phản biện, quân lính lớn tiếng kháng nghị kêu oan liền mấy ngày, nhưng đám quân pháp vẫn không nói hai lời dựng La Ba trọng thương chưa lành từ trên giường bệnh, áp giải tới toà án quân sự Đế Đô phán xử.
Lâm Băng lập tức đi sát từng bước theo tổ quân pháp tới Đế Đô, ý đồ tìm cách cứu viện La Ba.
Nhưng bởi vì thống lĩnh Ca Ứng Tinh chết trận, lúc này hệ thống quân Viễn Đông trong khối quyết sách của gia tộc đã mất đi người phát ngôn có phân lượng cùng uy vọng nhất, Lâm Băng căm giận bất bình nói: “Quân Viễn Đông hiện tại giống như mẹ kế con côi, không ai quản không ai đau, ai cũng có thể đến khi dễ một phen!” Hơn nữa khi biết được cái án tử này là do tổng thống lĩnh La Minh Hải thao túng phía sau, không một ai dám chìa tay hỗ trợ.
Cầu cứu khắp nơi đều không có cửa, Lâm Băng bỗng nhiên nhớ ra: La Ba còn có một gã bộ hạ thường xuyên trộm rượu là Tử Xuyên Tú đã làm phó thống lĩnh ở Đế Đô. Tuy nghe nói y cũng không có gì phong quang, nhưng hiện tại là đã vào tình trạng “có bệnh thì vái tứ phương”, tiếc gì mà không thử..
Tử Xuyên Tú sắc mặt nặng nề. La Ba là chỉ huy trưởng trực tiếp của gã thời ở Viễn Đông. Năm xưa Dương Minh Hoa muốn hại gã, là La Ba, Ca Ứng Tinh cùng các tướng lĩnh quân Viễn Đông che chở cho thời niên thiếu của gã; gã có thể từ một kẻ mang tội lưu đày trong sáu năm ngắn ngủi thăng lên làm kì chủ sĩ quan cao cấp, không kể tự gã có tài, chuyện được La Ba đặc biệt chú ý bồi dưỡng cũng là nguyên nhân trọng yếu. Có thể nói, trừ thống lĩnh Ca Ứng Tinh đã mất ra, La Ba là người có ân tình lớn nhất đối với gã.
Gã kiên định nói:
- La đại nhân đối với ta ân trọng như núi, ta sẽ toàn lực ứng phó!
Lâm Băng bình tĩnh nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tử Xuyên Tú, trong lòng cảm thấy ấm áp. Mấy ngày qua, nàng gặp qua rất nhiều chuyện nhân tình nóng lạnh, lòng người thay đổi. Mỗi lần xin giúp đỡ, đối phương đáp lại đều là:
- A, a, việc này cô về trước đi, để ta chậm rãi nghiên cứu đã.
- Phải tin vào sự anh minh của tòa Thống Lĩnh gia tộc cùng tổng trưởng đại nhân, không xử oan người tốt! Cô trở về chậm rãi chờ tin tức là được rồi.
Có người lời nói lạnh nhạt: “Ba mươi vạn người đã chết, La Ba không tội? Vậy đó là tội của cô? Hãy lo cho chính cô trước cái đã!”
Thậm chí còn có kẻ hạ lưu bại hoại cười đểu: “Quan hệ giữa cô và La Ba là thế nào, vì đâu mà ra sức cho lão già sắp chết ấy..” rồi dùng ánh mắt rất mập mờ đánh giá dáng vẻ thuỳ mị của Lâm Băng, áp sát: “Lâm phó thống lĩnh, ta cảm thấy rất có duyên với nàng. Chỉ cần nàng đáp ứng ta, chuyện của La Ba..” (không đợi nói xong, đôi gót giày đinh cao hai tấc của Lâm Băng đã đập vào mặt hắn.)
o0o
Mấy ngày qua, đây là nàng lần đầu tiên nghe được thái độ ủng hộ kiên quyết đến vậy. Tuy là chỉ đến từ một gã phó thống lĩnh nho nhỏ không quyền không thế, nhưng đã cổ vũ tinh thần của nàng rất lớn.
Tử Xuyên Tú cùng Tử Xuyên Ninh kinh dị nhìn đôi mắt của Lâm Băng dần dần đầy ánh nước trong suốt.
Tử Xuyên Tú không rõ cho nên:
- Đại nhân, ngài..
Chân tay của gã hơi luống cuống.
Đều là phận gái, Tử Xuyên Ninh mặc dù không rõ nguyên nhân sự tình, cũng rất hiểu tâm lý của Lâm Băng lúc này. Nàng ngăn đại ca đang định hỏi rõ ngọn nguồn, yên lặng đưa qua một cái khăn tay.
Lâm Băng nhận lấy lau mắt, rất nhanh khống chế được tâm tình:
- Xấu hổ quá, gió thổi cát vào mắt.
Tử Xuyên Tú cùng Tử Xuyên Ninh cùng gật đầu, tỏ vẻ chấp nhận cái cớ thực ngô nghê này.
Lâm Băng chuyển đề tài:
- Xuyên Tú, La Ba không nhìn lầm cậu, Ca Ứng Tinh chỉ huy trưởng cũng không nhìn lầm cậu. Ông ấy ôm một kỳ vọng rất lớn vào cậu đấy.
Khi nói đến vị thống lĩnh đã mất của vùng Viễn Đông, trong thần tình vô cùng kính ngưỡng và hoài niệm của Lâm Băng còn mang theo vẻ phiền muộn không nói nên lời (vì thế Tử Xuyên Tú ngay lập tức đoán bằng cái não dơ bẩn của gã rằng: trong quan hệ giữa Lâm Băng và Ca Ứng Tinh có khả năng không chỉ là quan hệ giữa thủ trưởng và cấp dưới..)
- Lúc Ca chỉ huy ra đi, ta vẫn ở bên người. (Tử Xuyên Tú: “Chẳng lẽ là không?!”) Lúc đó, ngài có nhắc tới cậu, nói tương lai người có thể giữ yên gia tộc Tử Xuyên trăm năm, duy chỉ có cậu.
Tử Xuyên Tú vui rạo rực, nhưng trên miệng lại vẫn khiêm tốn nói:
- Đó là Ca đại nhân quá yêu, làm gì có năng lực ấy chứ?
Nhưng trên mặt của gã lại đắc ý dào dạt ra hiệu với Tử Xuyên Ninh, vẻ mặt rõ ràng đang nói: Nhìn xem người ta nhận định về huynh đây như thế nào này!
Lâm Băng gật gật đầu:
- Ta cũng cho rằng không có khả năng, khi đó thần trí Ca đại nhân đã không còn sáng suốt nữa rồi.
Tử Xuyên Ninh phá lên cười khanh khách.
- Ca đại nhân còn nói: sau khi người chết, chỉ sợ không người có khả năng chế phục nổi Dương Minh Hoa, lo lắng các ngươi đấu không lại y. Người nói: “nếu thực sự có ngày đó, đem hộp này giao cho Tử Xuyên Tú, kêu gã tìm chủ nhân của hộp này, giết chết Dương Minh Hoa!” Đây là nguyên văn lời của Ca đại nhân, ta cũng không hiểu ý tứ thế nào, nhưng người nói cậu sẽ biết.
Lâm Băng đưa qua một cái hộp nhỏ màu đen, trên mặt có khắc một hình hoa vilolet màu vàng: Vừa nhìn đã biết là nó có lịch sử lâu đời, hoa violet là biểu tượng của vương triều đế quốc Quang Minh cường thịnh một thời hai trăm năm trước.
Tử Xuyên Tú trịnh trọng nhận lấy bằng hai tay, gã bị rung động rất mạnh mẽ.
Ca Ứng Tinh trong giờ phút cuối đời của mình, lòng vẫn nghĩ đến đại cục của gia tộc, vẫn canh cánh với truyền thừa của gia tộc Tử Xuyên như trước, lòng trung thành này thật không biết cao đến mức nào cơ chứ?! Chỉ là thế sự biến hóa khôn lường, thường thường ra ngoài dự đoán của mọi người, Tử Xuyên Tham Tinh thắng lợi còn Dương Minh Hoa nhanh chóng bại vong trong loạn lạc của Đế Đô, ngay cả người trí tuệ như Ca Ứng Tinh cũng khó lòng mà đoán trước được.
Khi Lâm Băng đi rồi, trong lòng Tử Xuyên Ninh nhịn không nổi tò mò, níu Tử Xuyên Tú lại hỏi:
- Ca đại nhân kêu huynh đi tìm ai thế? Lúc ấy Dương Minh Hoa quyền thế nghiêng trời trong triều ngoài nội, ai có thể nói giết là giết được đây? Cái hộp này là đồ cổ sao? Chủ nhân của nó là ai vậy?
Tử Xuyên Tú trân trọng cất giữ cái hộp, trả lời qua loa, chỉ nói bốn chữ:
- Tả Gia Minh Vương.
Tử Xuyên Ninh hít một hơi lạnh, lập tức ngậm miệng.
o0o
Giang sơn hào kiệt đời nào cũng có, người người đều là lừng lẫy cả mấy chục năm!
Trong lịch sử chiến hỏa của đại lục Tây Xuyên, mỗi một thời đại đều có vô số cường giả võ học, anh hùng xuất hiện lớp lớp. Như gia tộc Tử Xuyên võ phong hưng thịnh, mỗi một đời đều có “đệ nhất cao thủ”, tựa như Lôi Tấn mới vừa rồi. Theo ý nghĩa này mà nói, Tử Xuyên Tú, Sterling, Đế Lâm ba người liên thủ giết chết Lôi Tấn, mỗi người đều có thể được tính là “một phần ba” của “đệ nhất cao thủ”.
Tương tự như vậy, gia tộc Lưu Phong kình chống với gia tộc Tử Xuyên mấy trăm năm cũng có “đệ nhất cao thủ” của chính mình.
Tử Xuyên Tú vẫn hay đùa cợt nói: “Mấy trăm năm tích lũy, toàn bộ “đệ nhất cao thủ” của gia tộc gộp lại cũng có thể lập nên một sư đoàn chứ chả chơi.”
Nhưng trong vô vàn cao thủ như vậy, kẻ duy nhất được toàn bộ các thế lực trên đại lục và mọi người công nhận lại chỉ có một, đó là đệ nhất cao thủ của nhà họ Lâm: Tả Gia Minh Vương.
Một đệ nhất cao thủ thọ hơn ba trăm tuổi.
Tả Gia Minh xuất đạo vào những năm cuối của đế quốc Quang Minh, kinh tài tuyệt diễm, năm hai mươi mốt tuổi lập tức được hoàng đế đương thời của đế quốc Quang Minh (cũng là hoàng đế cuối cùng của đế quốc) Lâm Kiên Nghị đặc cách phong làm Quốc Sư, cư xử mười phần nể trọng, thậm chí lại còn phong vương cho người, gọi là “Tả Gia Minh Vương”. Tả Gia Minh cũng cảm kích tri ngộ của đế quốc, mà tuyên thệ nguyện trung thành.
Chỉ là quan hệ giữa Tả Gia Minh Vương cùng vương triều Quang Minh rất nhanh xuất hiện rạn nứt, nguyên nhân chân thật của chuyện này bây giờ đã vĩnh viễn không người biết được. Có người cho rằng bởi vì lúc đó nguyên soái đế quốc Lỗ Đan Ngôn ghen tị với việc Tả Gia Minh Vương được sủng ái mà cố ý hãm hại; có người lại khăng khăng tin tưởng mười phần nói giữa Tả Gia Minh Vương với một phi tử phong hoa tuyệt đại của Lâm Kiên Nghị phát sinh sự tình gì đó (loại giải thích đầy tính truyền kỳ này cũng là lối giải thích phổ biến rộng rãi nhất, dù sao thì tất cả mọi người đều thích nghe cố sự anh hùng mỹ nhân, chuyện gian phu tình phụ); cũng có người nói căn bản chẳng có chuyện gì, mọi người vẫn hòa hòa hợp hợp. Nhưng, có một sự thật lịch sử vô cùng xác thực không thể nghi ngờ, quyết định toàn bộ vận mệnh đế quốc Quang Minh: khi trận quyết chiến sông Lam Hà (*) đang tiến hành hừng hực khí thế, cao thủ vô địch của đế quốc Tả Gia Minh Vương đang ở bờ biển phía tây cách chiến trường hơn một vạn dặm câu cá. Để mặc cho hoàng đế cuối cùng của đế quốc Lâm Kiên Nghị, nguyên soái đế quốc Lỗ Đan Ngôn, quân đoàn chủ lực năm mươi vạn người của đế quốc toàn bộ táng thân trong chiến trường sông Lam Hà.
o0o
Một tuần sau trận quyết chiến, trước cổng đại bản doanh của phe thắng trận là quân đội Ma tộc có một người tuổi trẻ áo trắng phiêu dật đứng đó.
Y lớn tiếng hô hào tên của chủ soái Ma tộc, thách một trận quyết chiến. Hành vi này khiến cho đoàn quân Ma tộc phá lên cười, không ai thèm truyền báo yêu cầu của gã. Ma tộc vừa tiêu diệt quân đoàn cực mạnh cuối cùng của nhân loại, có thể xem như là đã thống trị cả nhân gian, vậy mà còn có loại “ngu ngốc” ở đâu đến yêu cầu đơn đả độc đấu!
Khi nghe bộ hạ vừa cười vừa báo cáo, chủ soái Vân Long của Ma tộc đang phê duyệt dở tấu chương, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Giết nó đi.”
Trong khoảnh khắc, ba nghìn binh lính Ma tộc hoành thây khắp chốn.
Khi Tả Gia Minh Vương sải bước vào trướng bồng của chủ soái, Vân Long vẫn còn giữ được trấn định:
- Tráng sĩ thân thủ như thế, xin cho hỏi tôn tính đại danh? Nhân tộc suy nhược vận số đã hết, sao không gia nhập liên minh thần tộc chúng ta cùng sáng lập tương lai? Vinh hoa phú quý, tùy tâm sở dục.. (Y dùng ngôn ngữ Ma tộc)
Tả Gia Minh Vương nhíu mày, rất thẳng thắn thừa nhận:
- Ta nghe không hiểu.
Rút kiếm, đâm, lau lưỡi, thu kiếm vào vỏ, xoay người nghênh ngang mà đi.
Mười vạn lính Ma tộc chứng kiến câm như hến, không một người dám ngăn trở.
Một sĩ quan Ma tộc hiểu được ngôn ngữ nhân tộc đem mọi tình tiết ghi lại, lưu vào trong sách sử ‘Thần điển’ của Ma tộc.
o0o
Từ sau khi đế quốc Quang Minh diệt vong, Tả Gia Minh Vương trở thành nhân tài mà các thế lực trên đại lục cạnh tranh lung lạc. Y cũng rất khách khí nhất nhất từ chối Tử Xuyên Vân, Lưu Phong Hằng, Minh Lâm cùng lời mời của bá chủ các phương, nói: “Ta vô duyên với quan lộ.”
Nhưng khi con gái bảy tuổi của Lâm Kiên Nghị, Lâm Phượng Hi bị người người đuổi giết, trải qua nhiều gian khổ mới tìm được y, nói: “Tả Gia thúc thúc, chúng cháu đã cùng đường rồi, xin hãy giúp chúng cháu.”
Tả Gia Minh Vương nhìn chăm chú tiểu cô nương ngây thơ này một hồi lâu, rồi mở miệng nói: “Được.”
Hành vi này khiến cho mọi người như bị nổ mắt, Minh Lâm bởi yêu cầu bị cự tuyệt mà căm giận bất bình mắng: “Thật không hiểu! Họ Lâm không tiền, không thực lực! Gã Tả Gia Minh kia nhất định là kẻ biến thái cuồng luyến con trẻ!”
Nghe nói thế, Tả Gia Minh chỉ lạnh lùng “hừ” một tiếng. Một tuần sau, Minh Lâm chết không minh bạch trong ngôi nhà được cả một tòa thành canh gác sâm nghiêm bao bọc của gã, toàn thân không một vết thương, cũng không nghiệm ra bệnh chứng gì. Vốn chực chờ như hổ đã lâu Tử Xuyên Vân lập tức nhân cơ hội diệt vội gia tộc Minh Lâm, tiếp thu toàn bộ địa bàn của gã.
Trên đại lục, gia tộc họ Lâm quân sự vừa không cường đại, kinh tế chưa từng giàu có vậy mà lại có thể sừng sững không ngã. Người người đều biết, nhà họ Lâm sau lưng là có tuyệt đại cao thủ Tả Gia Minh Vương làm chỗ dựa.
Đương nhiên, mấy trăm năm, cũng có người không sợ lời đồn: như gia tộc Lưu Phong, tổng trưởng đời thứ tư Lưu Phong Duệ thấy họ Lâm không có quân đội, lại chiếm cứ mảnh đất phì nhiêu nhất ở trung tâm của đại lục, có quá nhiều tài phú: Y không nhịn nổi ham muốn mà hạ lệnh tiến công nhà họ Lâm.
Quân đội gia tộc Lưu Phong không mất chút khí lực, tiến sát tới thủ phủ Hà Khâu của họ Lâm mà gần như không gặp bất cứ sự kháng cự đáng kể nào.
Tả Gia Minh Vương cũng không mất chút khí lực, giết chết Lưu Phong Duệ toàn lực chống cự.
Tiếp nhận chức vụ là Lưu Phong Lợi, đệ đệ của Lưu Phong Duệ. Câu châm ngôn cửa miệng của y là: “Thịt ăn vào bụng tuyệt đối không nhổ ra!”, cự tuyệt đề nghị rút quân khỏi lãnh địa nhà họ Lâm. Hơn nữa còn đem tinh nhuệ của gia tộc Lưu Phong là “Đoàn kỵ sĩ Thập Tự Chinh” toàn bộ tiến vào thủ vệ hoàng cung của gia tộc.
Kết quả là Lưu Phong Lợi cũng chết. Đại biểu cho ma pháp, võ công ở trình độ cao nhất của Lưu Phong gia tộc là hơn bảy ngàn kỵ sĩ của Thập Tự Chinh chết một nửa, tàn phế một nửa.
Một tuần sau nhà Lưu Phong lại nghênh đón người tộc trưởng thứ ba: Lưu Phong Địch.
Vận khí của y không tốt trong khi rút thăm, bị các các huynh đệ đồng tộc buộc ngồi lên cái ghế nóng.
Y nói:
- Ninh thọ tử bất ninh thọ tộc trưởng! (**)
Các nguyên lão đại thần nhà Lưu Phong cùng các quý tộc trăm người như một nói:
- Dẫu chẳng sợ chết ngươi cũng phải làm tộc trưởng trước đã!
Khi gã nhậm chức, câu đầu tiên nói là:
- Lập tức rút quân khỏi Hà Khâu!
Chỉ sợ nói chậm một giây, Tả Gia Minh Vương đáng sợ lại đến giết. Từ đó về sau không còn một ai dám mạo phạm họ Lâm nữa. Mà trải qua việc này, Tả Gia Minh Vương cũng đã làm rõ địa vị vững chắc “Đệ nhất cao thủ nhân loại” của mình.
Đây là chuyện của hơn một trăm năm trước, nhưng vẫn là một trong những cố sự kinh điển nhất, truyền kỳ nhất trên đại lục. Từ sau lần đó, Tả Gia Minh Vương cũng rời khỏi Hà Khâu, lưu lạc nơi chân trời góc bể, không hé lộ tung tích, không người biết nơi hạ lạc. Nhưng tất cả mọi người đều vững chắc tin tưởng: y nhất định còn sống, nhất định vẫn còn trung thành gìn giữ lời hứa của chính mình, yên lặng đảm nhiệm vị trí thủ hộ thần nhà họ Lâm. Bất kể khi nào, chỉ cần có người dám can đảm làm ra bất kỳ hành vi xâm lăng hay sỉ nhục nào đó với nhà họ Lâm, hắn sẽ phải chuẩn bị đối mặt với một thanh danh kiếm vô song tuyệt thế..
o0o
Tử Xuyên Ninh thật cẩn thận nói:
- Nhiều năm như vậy, Minh Vương ông ta.. lão nhân gia vẫn còn sống khoẻ?
Tử Xuyên Tú lơ đãng nói:
- Chắc là còn sống? Lão quỷ còn nợ huynh một cái mông đặt bạc vẫn chưa trả, sao có thể cứ như vậy mà chết được!
Tử Xuyên Ninh trợn mắt há hốc mồm.
o0o
Tử Xuyên Tú lúc này lại đang khổ não: Lúc ấy được tâng bốc tâm tình kích động mà nói lời thề non hẹn biển, bây giờ mình làm thế nào cứu được La Ba đây?
Bây giờ người có thế lực mạnh nhất ở Đế Đô, khỏi phải ngờ đó là tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh, nhưng mà..
Tử Xuyên Tú lắc đầu: gã tin rằng cảm giác của Tử Xuyên Tham Tinh đối với gã giống y như cảm giác của gã đối với Tử Xuyên Tham Tinh, đều là “rất thân thiện”.
Tổng thống lĩnh La Minh Hải? Tử Xuyên Tú lè lưỡi, nghĩ cũng lười nghĩ đến hắn.
Nhìn sang Tử Xuyên Ninh ở bên cạnh, Tử Xuyên Tú lại lắc đầu: Tuy nói Tử Xuyên Ninh là tộc trưởng tương lai của gia tộc, nhưng bây giờ còn chưa ai giao cho vị “tổng trưởng dự bị” mười bảy tuổi này làm một việc gì. Thậm chí ngay cả chính Tử Xuyên Tú cũng không giao cho nàng bất cứ việc gì cả.
Thống lĩnh quân Trung Ương Sterling không nghi ngờ gì là người rất phù hợp: y là bằng hữu lâu năm của mình, gần đây lại lập công lớn, được tổng trưởng tín nhiệm, có sức ảnh hưởng rất mạnh tới Tử Xuyên Tham Tinh, điểm đáng tiếc duy nhất là y đang tác chiến ở Viễn Đông cách cả vạn dặm, nước xa không cứu được lửa gần.
Người là thành viên trong tòa Thống Lĩnh, duy chỉ có Phương Kính là có giao tình với chính mình: đáng tiếc là y bị bệnh ở nhà tĩnh dưỡng, người không ở Đế Đô.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tử Xuyên Tú chỉ có thể tìm được một người. Y được tổng trưởng tín nhiệm sâu sắc, quyền thế như mặt trời ban trưa, trong tay nắm quyền giám sát cực lớn, chuyện toà án quân sự đúng là nằm trong phạm vi quyền chức của y, mà quan trọng hơn cả là: y vẫn là “bạn tốt” của chính mình!
Kiểm Sát trưởng của gia tộc Đế Lâm.
Chỉ là sau biến cố ở Đế Đô, Tử Xuyên Tú luôn làm như vô tình mà cố ý lảng tránh lui tới cùng “bạn hiền” Đế Lâm, bây giờ có việc mới tìm tới cửa nhờ hỗ trợ, Đế Lâm liệu có đáp ứng không?
(*) Lam Hà: sông Lam, nhưng dùng chữ sông Lam Hà để gợi đến sông Hoàng Hà là cách gọi thông thường của người Việt
(**) Nghĩa: Thà chết chứ không làm tộc trưởng. Nhại lại câu “Ninh thọ tử bất ninh thọ nhục” (thà chết chứ không chịu nhục)
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK