• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Năm 779 lịch đế quốc, mùa đông đến đặc biệt muộn, mãi đến tận tháng mười hai, cơn khí lạnh mới cuồn cuộn vượt qua pháo đài Wallen, từ đông sang tây, bao phủ toàn bộ đại địa. Nhiệt độ trong vòng mười giờ hạ xuống dưới 0, trận mưa tuyết đầu mùa vẫn vô tung vô ảnh, nhưng tiếng sấm ầm ầm nổi lên, một cú sét thổi bay hai gã vệ binh gác trước cổng phủ tổng trưởng, cột cờ bị chém gãy đoạn. Sau đó là mưa rào tầm tã. Mưa xối xả ba ngày ba đêm rồi cũng tạnh, ở phương đông xuất hiện một cầu vồng rực rỡ, đồng thời phía trời tây xuất hiện một hình giá thập tự khổng lồ.

Trong ký ức của mọi người chưa bao giờ thấy khí tượng phản thường như vậy. Mấy người già thấy nhiều hiểu rộng nhớ lại mùa đông 50 năm trước, cũng đồng dạng sấm đông ầm ầm bạo vũ liên tục, mùa xuân năm sau xảy ra sự kiện tập thể ba mươi vạn quân Biên Phòng làm phản, lại cách Đế Đô không tới ba mươi dặm bình nguyên, quân Tử Xuyên cùng phản quân được quân Lưu Phong trợ trận triển khai trường đại chiến thảm liệt, người chết tầng tầng xếp thành lớp trải dài cả trăm km chiến trường, chó hoang ăn đến đỏ cả mắt. Những người già đều tin tưởng: đây chính là điềm báo chuyện vương quân gia tộc năm sau cùng phản quân Viễn Đông triển khai một trường đại chiến quy mô chưa từng có, số người chết sợ vượt quá cả lần 50 năm trước. Mọi người nghe được ai nấy đều gật đầu, dẫu hội nguyên lão đã thông qua quyết nghị hòa đàm với phản quân, nhưng từ quan viên gia tộc, quý tộc tới dân chúng bình dân, hầu như tất cả mọi người đều có một loại dự cảm: một trường đại chiến thảm liệt với phản quân là không thể tránh, tai nạn chưa từng có đang đến.

Lòng dân Đế Đô bàng hoàng, lời đồn nổi lên khắp nơi, đều nghiễm nhiên cho rằng có người tội nghiệt nặng nề, đến trời cũng phẫn nộ hàng phạt. (đến tột cùng là ai nghiệp chướng nặng nề có nhiều thuyết bất đồng, có thuyết nói tổng thống lĩnh La Minh Hải lại có thuyết nói giám sát trưởng Đế Lâm) Nhất thời, chùa miếu giáo đường to nhỏ ở Đế Đô, các loại đoàn thể tôn giáo đều đỏ lửa. Toàn bộ các hòa thượng, cha cố, sư mật đà, ni cô, mục sư, nữ tu, mullah(*), đạo sĩ, tiên tri, giáo chủ đều tuyên cáo:

“Là bởi thị dân Đế Đô các ngươi tham lam, vô tri, không tin phụng thần linh, làm nhiều việc ác, bây giờ thượng đế của ta, phật chủ, chân chúa, thần linh, thánh đồ (hoặc là bất cứ thứ gì) đã tức giận, lửa giận của người giáng xuống mặt đất, rửa sạch tất cả tội ác. Sám hối đi, đám tội dân các ngươi, các ngươi tội nghiệt thâm trọng! (nặng như ví tiền của các ngươi!) chỉ có thành tâm tin tưởng chúng ta mới có thể được cứu! Làm sao biểu đạt tâm ý chân thành của các ngươi ư? (lúc này một thiếu nữ mặc y phục trắng thanh khiết ôm hòm công đức xuất hiện) Đến đây, mọi người, hãy biểu lộ thành ý của các ngươi đi! Hãy nhớ, kẻ keo kiệt không tới được thiên đường! Thượng đế đã nói rồi: người giàu muốn tới thiên đường khó khăn như lạc đà chui qua lỗ kim. (a a, thần của chúng ta thật đúng là thông tỏ tương lai!) Tiền tài là biểu trưng của tội ác! Là thứ ma quỷ dùng để dụ hoặc người đời! Muốn được cứu chỉ có một con đường duy nhất là nhượng “tội ác” cho chúng ta thừa gánh.. đừng hiểu lầm nha, chúng ta một lòng thờ phụng thần linh, vinh hoa hưởng lạc ở thế gian từ lâu đã không còn trong lòng chúng ta, chúng ta đây là dùng công lực thanh tu nhiều năm của mình để thay ngươi chịu tội nha! Hoài nghi chúng ta những sứ giả của thần, là hoài nghi thần thánh nha! Các ngươi phải vào địa ngục!”

Mỗi khi đi qua một đầu phố Đế lâm lại thấy một kẻ trang phục kỳ dị đứng ven đường đang hoa chân múa tay hoặc khóc trời gào đất mà hô:

“Thần cứu thế nhân!” “Tin ta sẽ được cứu!” Trên một đoạn đường, có hai “sứ giả của thần” cũng bởi vì muốn tranh địa bàn diễn thuyết mà thở ồ ồ ở ven đường mắng lẫn nhau: “Ngươi là ma quỷ!” “Thượng đế sẽ tiêu diệt ngươi!” “Nộ hỏa của thần sẽ hàng phạt ngươi!” Cứ như vậy mà chửi mắng nửa ngày, nhưng không biết là thần cùng thượng đế của bọn họ không nghe thấy bọn họ triệu hoán hay không rảnh, rất lâu mà cũng chưa thấy đến.

Kết quả hai người bọn họ đành phải thế thần thánh của mình tới trừng phạt đối phương, đánh nhau ngay ven đường. Xung quanh một đám lớn người vây xem một trường “cuộc chiến chư thần”.

Ban đầu Đế Lâm tưởng đó đều là những người điên, sau mới rõ, cười lạnh: “Đây đúng là cực đại lợi ích của các tông giáo đang thịnh hành, tâm trí dân tộc chúng ta tổn thất cực đại!”

Một gã sư mật đà râu ria rậm rạp không biết từ đâu nhảy ra chặn đường Đế Lâm:
- Bằng hữu, ngươi nguyện ý nghe ý chỉ của thượng đế không?
Đám vệ binh của Đế Lâm kính sợ kính lễ với sư mật đà.

Đế Lâm cũng không quay đầu:
- Không cần, thượng đế ở ngay cạnh nhà ta, có lời nhắn gì y đã tự tới nói cùng ta rồi.
Rồi nhanh chân bước qua.

Sư mật đà phẫn nộ đuổi theo:
- Cái thằng không tin thần thánh nhà ngươi! Ngươi sẽ xuống địa ngục chịu hỏa thiêu! Ngươi sẽ bị nguyền rủa!
Gã lớn tiếng nguyền rủa, nước bọt tung tóe, đám vệ binh kẻ kẻ kinh sợ làm dấu thập tự trước ngực, không dám tới gần.

Đế Lâm đột nhiên quay người ép gã sư mật đà vào tường, hạ giọng nói:
- Ta kỳ thực đúng là ma quỷ, thượng đế là kẻ thù của ta! Bây giờ không ngờ bị ngươi phát hiện, ta đành phải giết người diệt khẩu..

Môi mỏng của Đế Lâm cười méo mó. Trong mắt lóe lên hòa quang quỷ dị, sát khí như đao bén trực tiếp áp tới, kiếm không thoát vỏ áp lên yết hầu sư mật đà.

Sắc mặt sư mật đà trắng bệch, trong nháy mắt y đã minh bạch: kẻ trước mắt này thực sự sẽ giết mình! Y lúc này đã mất khống chế, đũng quần thót lạnh.

Sư mật đà lăn lộn đào tẩu, khóc gào hét:
- Ma quỷ! Ma quỷ! Thượng đế cứu cứu chúng ta!

Đế Lâm phóng thanh cuồng tiếu: “Ha ha ha.” Rồi quay sang đám vệ binh nói:
- Chỉ đùa một chút, ha ha, ma quỷ, ha ha ha!!!

Đám vệ binh từng kẻ mặt trắng bệch, trong lòng cùng nổi ý nghĩ: không ổn, chuyện này tuyệt không đùa được.

o0o
Tựa như nghiệm chứng cho hiện tượng bất tường, ngày 21 tháng 12 cuối năm, Đế Đô phát sinh sự kiện đổ máu.

Nguyên nhân ban đầu rất đơn giản, trong phòng quán rượu Song Long ở Đế Đô, mấy sĩ quan phòng thống lĩnh uống say gây sự, quần ẩu cùng hiến binh tuần tra – nguyên nhân thực sự cho vụ quần ẩu là gì, lúc này đã không cách điều tra rõ, bởi vì mấy người trong cuộc ban đầu lúc này đã không thể mở miệng được nữa.

Đám hiến binh Đế Đô phần lớn là quân binh Viễn Đông được Đế Lâm điều từ Viễn Đông về, bọn họ chiến hỏa đầy mình, kinh nghiệm phong phú, lập tức đánh cho mấy sĩ quan phòng thống lĩnh say rượu quỷ khóc thần sầu. Một quan quân trong đám đó chạy thoát ra đường hô to: “Phòng thống lĩnh mau tới đây! Viện Kiểm Sát khi phụ người chúng ta!!” Lúc này vừa khớp cuối ngày thứ sáu, toàn bộ các quán rượu ở Đế Đô đầy nhóc những sĩ quan phòng thống lĩnh đầu bốc lửa, nắm tay phát nhiệt, lời hô hoán như ngòi dẫn nổ châm lên oán tích nhiều năm giữa phòng thống lĩnh cùng viện Kiểm Sát, bọn họ túa ra từ các quán rượu khắp nơi đổ về quán Song Long, tựa như quán Song Long đã bị quân Ma tộc chiếm lĩnh, phải cấp tốc giải cứu, hò hét: “Đả đảo chó săn của Đế Lâm!”, vây chặt đám hiến binh trong quán Song Long, ném bình rượu cùng gạch vỡ như mưa mà tiến vào.

Đám hiến binh thấy tình thế nghịch chuyển, một mặt tử thủ ở cửa quán, mặt khác nổi lên còi cảnh báo.

Lúc mấy đội hiến binh tuần tra chạy tới, mắt thấy một đám lớn “côn đồ” (là từ Đế Lâm gọi) đang vây công đồng nghiệp của mình, lập tức nộ hỏa bùng phát, móc dùi cui xông lên tham chiến giải vây. Cuộc chiến nhanh chóng mở rộng, từ một quán rượu mở rộng thành cả con phố, trên không chỉ thấy chai bia, ngọn đuốc, gạch vỡ bay vèo vèo, đám nam nhân nổi giận vừa tay đấm, chân đá, vừa chửi rủa liên miên bất đoạn, một bên hô: “Đả đảo chó săn của La Minh Hải!” Bên kia lại lập tức đáp lễ: “Đả đảo chó săn của Đế Lâm!” Song phương không ngừng kêu gọi, kéo viện quân tới.

Hai mươi phút sau, cảnh sát trì bộ thiếu Đế Đô chạy tới tính ngăn cản hỗn loạn – sau này khi điều tra bọn họ khai về mình là: “Rất công chính đối xử với hai bên hỗn chiến, nỗ lực để bọn họ tỉnh táo trở lại” – nhưng dùi cui lại chuyên chọn gáy của hiến binh mà “gõ nhẹ”: không kỳ quái, bởi vì trì bộ thiếu là nghe lệnh từ trợ lý trưởng, cũng tính là người của phòng thống lĩnh – nhưng đám bộ hạ của Đế Lâm cũng không phải hạng yêu chuộng chủ nghĩa hòa bình ai đánh cũng khoanh tay không hoàn thủ, đám hiến binh lập tức cả cảnh sát trì bộ thiếu cũng đánh, hỗn chiến lại mở thêm rộng.

Vào lúc này người phòng thống lĩnh chiếm ưu thế, nhưng bộ hạ của Đế Lâm vốn dũng mãnh nên chiếm thượng phong, càng đánh càng hăng, trông như sắp đạt được đại thắng lợi của Đế Lâm đối với La Minh Hải. Vào lúc này rất nhiều nhóm dân binh chỉ sợ thiên hạ không loạn nghe hơi mà tới. Bọn họ trước sau yêu thích nhất là quần đả, loạn chiến, thấy đại trường diện trước mắt chính là một trường loạn chiến, lập tức kích động toàn thân chiến đấu, căn bản không hỏi nguyên nhân, hưng phấn cao độ hô to gọi nhỏ gia nhập chiến đoàn, tựa như tính mệnh bản thân, tiền đồ vận mệnh toàn bộ đều dồn về một trận này. Dân binh khi thì hô lớn: “Tổng thống lĩnh vạn tuế!” giúp đỡ khối phòng thống lĩnh đánh hiến binh viện Kiểm Sát; khi thì hô to: “Đả đảo La Minh Hải” quay đầu hỗn chiến cùng đám sĩ quan và cảnh sát; khi thì đột nhiên không hô không hoán tự người mình tới đánh người mình. Ranh giới song phương vốn rõ ràng nhưng bởi bọn họ gia nhập mà thành loạn một đám.

Đám lưu manh du côn Đế Đô mắt thấy thời cơ không thể bỏ, cũng gia nhập. Bọn họ hô hoán: “Chúng ta kính yêu tổng thống lĩnh!” Vừa đập tung cửa hàng ven đường, cổng cửa nhà dân, chen nhau tiến vào cướp bằng sạch, lại vừa hô hoán: “Đế Lâm vạn tuế!” cưỡng bức người đi đường giao ví, nhân cơ hội phi lễ nữ nhân; đám thị dân thiện lương cùng các nghiệp chủ không chịu bị thiệt, dân cư khu xóm cũng hô lên: “La Minh Hải vạn tuế! Đế Lâm vạn tuế! Đàn bà trẻ nhỏ không nên đi ra, các nam nhân cầm lấy vũ khí, bảo vệ khu xóm chúng ta!” – đối với hai gã cự đầu bọn họ đều không dám đắc tội – đám nam nhân hưởng ứng hiệu triệu, vũ trang toàn thân bằng dao bếp cùng que cời lò, run run rấy rẩy chống lại kẻ xâm nhập.

Chiến hỏa từ phố buôn bán lan rộng tới khu dân cư, rồi tới công viên: tại bất kể nơi đâu hai tông giáo chủ đối lập đều hiệu triệu đám tín đồ đầu nhập trường thánh chiến, trừng phạt đám dị giáo đối phương không tin thần của mình; hai bang hội hắc ám lớn nhất Đế Đô cũng nương cơ hội hiếm có này để giải quyết ân oán của bọn họ, mấy trăm gã mafia mặc complet đen đeo kính râm chém giết máu thịt tứ tung..

Mấy chục cửa hàng bị thiêu, ánh lửa ngút trời, chiếu đỏ hồng một mảnh trời đêm Đế Đô. Đám côn đồ ở ngay chỗ phế tích thiêu đốt không chút kiêng kỵ hoan hô, phóng chí uống rượu. Từ nơi này tới nơi khác, chỗ nào cũng là hỗn chiến, sĩ quan đánh hiến binh, hiến binh đánh sĩ quan, rồi bọn họ nhất tề hợp lực đánh cảnh sát cùng lưu manh. Cư dân trên lầu ném xuống những chậu hoa đập cho kẻ ở dưới đầu nở hoa, kẻ ở dưới cầm đuốc thiêu hủy cả tòa đại lâu báo thù..

Khắp nơi là côn bổng tung bay, bị thương rên rỉ, nữ nhân cùng trẻ con kêu khóc, đám nam nhân sát khí đằng đằng đang tìm kiếm mục tiêu kế tiếp. Nhớ lại một buổi khuya cuối năm 779, mọi người chỉ có một câu để hình dung: “Đêm đó, Đế Đô điên rồ.”

Sự việc phát sinh chưa được nửa giờ, La Minh Hải nhận được báo cáo: “Đế Đô phát sinh đại rối roạn!”

Y lập tức xuất phát vội tới phủ tổng trưởng, dọc đường tính toán trước mặt Tử Xuyên Tham Tinh tố cáo ra sao: “Bộ hạ của thần là công dân tốt tuân thủ kỷ pháp. Đây hoàn toàn là do Đế Lâm dung túng bộ hạ, nhắm phía chúng thần ác ý khiêu khích, dẫn đến sự phát! Chúng thần có chứng cứ xác thực chứng minh: là bọn họ động thủ trước! Đế Lâm cùng bộ hạ của hắn phải chịu trách nhiệm về toàn bộ bất hạnh phát sinh đêm nay. Thỉnh điện hạ nghiêm gia trừng trị kẻ coi rẻ pháp kỷ bọn họ!” Trong lòng y chuẩn bị xong một đoạn diễn thuyết hoàn mỹ, tự thấy rất hài lòng.

Y vừa mới tiên vào phòng gặp mặt, đã nghe thấy Đế Lâm nghiêm túc nói cùng Tử Xuyên Tham Tinh: “Tổng trưởng điện hạ, bộ hạ của hạ quan đều là công dân tốt tuân thủ kỷ pháp. Rối loạn lần này hoàn toàn là bởi La Minh Hải dung túng bộ hạ, nhắm phía hạ quan khiêu khích ác ý, dẫn phát sự cố! Chúng thần có chứng cứ xác thực chứng minh: là bọn họ động thủ trước! La Minh Hải cùng bộ hạ của hắn phải chịu trách nhiệm về toàn bộ bất hạnh phát sinh đêm nay! Thỉnh điện hạ nghiêm gia trừng trị hành vi coi thường pháp kỷ bọn họ!”

La Minh Hải cơ hồ lập tức lăn ra ngất.

Cũng giống như ngày thường, bọn họ lại triển khai các chủng tranh biện, móc máy, chửi rủa trước mặt tổng trưởng. Mãi đến khi Tử Xuyên Tham Tinh vỗ bàn một cái:
- Được rồi! Bây giờ không phải lúc truy cứu ai đúng ai sai! Chúng ta bây giờ phải lập tức bình dẹp lần tao loạn này xuống!

Hai người đồng loạt ngậm miệng. Đế Lâm nói trước:
- Tổng trưởng điện hạ, sự kiện lần này thỉnh giao cho hạ quan phụ trách! Bảo vệ trật tự Đế Đô chính là chức trách của quân hiến binh của hạ quan. Hạ quan bảo đảm: trước hừng đông, khiến Đế Đô hồi phục trật tự!

La Minh Hải nghe thấy không rét mà run: chỉ cần Tử Xuyên Tham Tinh gật đầu, Đế Lâm sẽ lập tức dẫn bốn vạn quân hiến binh của y vào thành, lại lặp lại phiên bản đêm Đế Đô lưu huyết, toàn bộ quan chức đứng về phía La Minh Hải đều bị tru sát bằng sạch.

Cướp lời trước khi Tử Xuyên Tham Tinh mở miệng, La Minh Hải đoạt nói:
- Điện hạ, thần thấy nhân viên tham gia gây loạn lần này không chỉ có quân đội mà còn có dân gian, xuất động đội hiến binh không thích hợp. Kiến nghị để đội cảnh sát trì bộ thiếu tới chấp hành nhiệm vụ bình loạn có được không?

“Bây giờ đã rõ đám túi cơm trì bộ thiếu của ngươi đã không khống chế được cục diện!” Đế lâm lập tức tiếp lời:
- Điện hạ, vô luận thế nào, cảnh sát cũng khó có thể đối kháng cùng quân đội chính quy. Không nên lỡ thời cơ khiến nhiễu loạn loang rộng thêm một bước! Bộ hạ của thần đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát!

- Hỗn đản! Chuyện lần này rõ là đám bộ hạ của ngươi làm ra! Ngươi lại còn muốn bọn chúng tới bình loạn cái gì..

- Thối lắm! Rõ ràng là đống cứt ngươi ỉa ra giờ ta có lòng giúp ngươi chùi đít ngươi lại còn nói ra nói vào!

“Đủ rồi!” Tử Xuyên Tham Tinh lại gầm lên một tiếng. Lão quay sang La Minh Hải:

- La Minh Hải, bây giờ xung quanh Đế Đô có quân đồn trú nào có thể lập tức điều động?

La Minh Hải thoáng tự hỏi rồi trả lời:
- Sư đoàn bộ binh 51 được điều từ chiến tuyến phía tây tới Viễn Đông có đi qua Đế Đô, còn bốn đại đội đang hạ trại ở ngoài thành. Ngoài ra còn ba đại đội học viên trường quân giáo Viễn Đông cũng đang ở ngoại thành, nhưng đám học viên không có vũ khí. Còn có ba quân hạm thủy quân cũng đóng ở trên sông Wanie. Ừm, đại khái chỉ có như vậy.

- Thông báo sư đoàn 51 lập tức vào thành, phát vũ khí cấp cho đám lính học viên, điều quân thủy từ thuyền tới, ừm, lại lấy 5000 người từ quân Cấm Vệ, tập hợp binh lực lại, cũng có thể đủ ứng phó! Đế Lâm, quân hiến binh của ngươi cũng tập hợp, là đội dự bị khi binh lực không đủ.

- Vâng! Tuân mệnh!
Hai người đồng loạt hành lễ

o0o
11 giờ khuya ngày 21, dưới ánh lửa rọi chiếu, thủy binh đến từ sông Wanie lặng lẽ từ cổng thành tây tiến nhập Đế Đô, dưới màn gạch đá đuốc lửa dày đặc như mưa, bọn họ lặng thinh phát động trùng kích đám bạo loạn, đám thủy thủ cương nghị dũng cảm lấy ít địch nhiều, vô thanh vô tức triển khai quần chiến kịch liệt cùng đám bạo đồ, lưỡi lê đen ngòm của thủy binh lóe lên hào quang trong đêm. Trải qua hơn mười phút bác đấu kịch liệt, đám thủy binh đập tan đám côn đồ hơn bọn họ gấp vài lần.

Ở phía đông thành, đám học viên trường quân giáo Viễn Đông nắm chặt đao bén cùng trường thương mới phát, hò hét xông vào khu dân cư, được người dân hoan nghênh nhiệt liệt, bọn họ cùng nhân dân đồng loạt kề vai chiến đấu, trục xuất đám côn đồ cướp đoạt. Dân thường hoan hô một mảnh rầm trời: “Quân đội vạn tuế!”

Tai khu bắc thành, nơi đây chính là trung tâm bạo loạn, trong đám hỗn chiến không chỉ có dân thường, nghiệp chủ, lưu manh, phần tử xã hội đen.. mà còn không ít quân nhân đương chức, số lượng nhiều tới mười mấy vạn người, chen chúc đến mức nước trên đường cũng chảy không lọt! Bộ binh sư đoàn 51 chỉ có hơn bốn ngàn người, nếu tiến vào, bất quá chỉ làm cho hỗn chiến thêm phần hỗn loạn, căn bản không làm nên chuyện gì. Sư đoàn trưởng có ý tưởng rất kỳ lạ, bắt từ ngoại thành tới mấy chục con bò đực, khi sau đít bọn chúng bị đốt lửa, đám bò đực phát cuồng xông thẳng vào đám người, trên đường cái nhất thời gà bay chó chạy, trong khoảnh khắc mở ra một con đường, đại lượng quân Cấm Vệ theo đó xông vào, dùng roi da thấy người là quất, đánh cho đám người quỷ khốc thần sầu.

Đến hừng đông, dưới sự nỗ lực của các lộ quân đội bình loạn, cuối cùng Đế Đô cũng vãn hồi trật tự. Dẫu nhiễu loạn tạo thành tổn thất cực lớn, chết không ít người. Nhưng dân thường thị dân còn sống sót đều cảm thấy: quá kích thích quá sung sướng!

Vì ghi nhớ cái cảm xúc mạnh mẽ tận tình cuồng hoan muốn làm gì thì làm đêm đó, từ ngày đó hàng năm, ngày 21 tháng 12 tất cả mọi người đều tổ chức một đoàn rước chúc mừng, vì hiệu quả cần rất thật, mỗi lần đều bắt mấy chục con bò đực đốt lửa đuổi sát đít đám người chạy loạn, sau đó mọi người lại như đi thiêu đốt phòng ốc năm xưa mỗi người cầm một ngọn nến đi đầy đường.

Chuyện này trở thành ngày lễ lớn nhất hàng năm của Đế Đô. Có người nói phong tục này sau được truyền tới đại lục khác, đất nước ở đó cũng bắt chước điên rồ một dạng..

o0o
Chuyện đã qua, nhưng quan hệ giữa phòng thống lĩnh cùng viện Kiểm Sát trở nên khẩn trương chưa từng có, phát triển đến mức quan chức hai bên trên dưới đều phải có một đại đội cảnh vệ mặc giáp bảo hộ, bộ hạ bọn họ đối chọi gay gắt, đắp lên trên đường phố các nhai lũy, xung đột tùy thời phát nổ. Mọi người đều cảm thấy: không thể cùng nhốt hai kẻ oan gia Đế Lâm với La Minh Hải một chỗ, nếu không bạo loạn tùy thời có thể phát sinh. La Minh Hải đề thư, thỉnh cầu điều Đế Lâm tới tiền tuyến Viễn Đông – kỳ thực trước đó, sớm đã có nguyên lão đề nghị, cho rằng để danh tướng như Đế Lâm an nhàn ở Đế Đô là một sự phí phạm rất lớn.

Vốn Tử Xuyên Tham Tinh vẫn còn có kiêng kỵ: Đế Lâm là một hùng ưng, thả hắn ra thì dễ, nhưng để thu hồi lại thì rất khó! Thanh kiếm hắn giết địch nhân rất sắc bén, nhưng cũng làm người của mình đổ máu. Nhưng hiện giờ thấy Đế Lâm cùng La Minh Hải thành thế thủy hỏa bất đồng, không thể không cách ly bọn họ.

Lão trưng cầu ý kiến Đế Lâm. Đế Lâm hai mắt đỏ lên rất thương tâm nói:
- Điện hạ, thần không làm sai chuyện gì, sao lại bị đày đi rất xa như vậy?
Vẻ mặt rất vô tội.

Tử Xuyên Tham Tinh an ủi gã nói:
- Đây sao gọi là đi đày chứ? Đây là gia tộc tín nhiệm ngươi, chiến cục Viễn Đông phức tạp, cần phải có một sĩ quan cao cấp đốc chiến! Đó hoàn toàn là công việc yêu cầu!

- Nhưng điện hạ, thần không nỡ xa rời ngài a.

- Ài, Đế Lâm! Ở Viễn Đông ngươi càng phát huy được sở trường, phục vụ gia tộc, dẫu không có ngươi ở bên ta cũng vẫn vui vẻ như thế.

Tử Xuyên Tham Tinh khuyên đi khuyên lại, lần nữa giải thích: đây tuyệt không phải là lưu đày, mà là trọng dụng của gia tộc đối với ngươi, Đế Lâm mới bất tình bất nguyện mà đáp ứng, gạt nước mắt gật đầu, trong lòng nở rộ: thằng ngu La Minh Hải nhà ngươi! Sau khi tới Viễn Đông, trời cao biển rộng, ta lại là giai cấp tối cao, mấy chục vạn quân đội gia tộc tự nhiên rơi vào trong tay! Chỉ cần Tử Xuyên Tham Tinh tuyệt khí, lúc đó ta thống soái năm mươi vạn quân Tử Xuyên trở lại Đế Đô, trái có Tử Xuyên Tú, phải có Sterling, ngươi lấy gì cùng ta đối kháng! Lúc đó hớt cái mạng chó của ngươi quá dễ dàng!

- Điện hạ, nếu ngài đã nói như vậy, hạ quan đồng ý đi Viễn Đông. Nhưng có một chuyện hạ quan không yên tâm..

- A, có chuyện gì ngươi cứ việc nói.

- Thê tử Lâm Tú Giai của hạ quan mang thai sắp lâm bồn, điện hạ ngài cũng rõ, La Minh Hải hận thần thấu xương, chuyện gì cũng có thể làm! Vạn nhất nhân cơ hội thần không có ở Đế Đô làm gì bất lợi với thế tử của thần thì..
Ý tứ của Đế Lâm kỳ thực muốn Tử Xuyên Tham Tinh phê chuẩn để Lâm Tú Giai theo quân rời Đế Đô, tránh nỗi lo về sau.

“A.” Tử Xuyên Tham Tinh rất sảng khoái nói:
- Hóa ra Đế Lâm ngươi lo chuyện này! Khỏi lo đi, ta đã nghĩ kỹ giùm ngươi rồi, sẽ để Lâm Tú Giai tiến vào ở trong phủ tổng trưởng cùng ta. Dẫu lá gan của La Minh Hải có lớn hơn nữa cũng đố dám vào phủ tổng trưởng quấy nhiễu? Đảm bảo thê tử của ngươi không mất một cọng tóc!

Đế Lâm thất kinh, lập tức hồi đáp:
- Điện hạ thật quá ân cần, nhưng như vậy thật quá phiền cho điện hạ, thần không kham nổi. Bản ý của thần là để Lâm Tú Giai cùng thần đi là được, sao lại mặt dầy đi quấy nhiễu điện hạ đây..

- Ài, Đế Lâm, ngươi nghĩ vậy là hỏng rồi. Lâm Tú Giai đang có mang, sao có thể lặn lội đường xa được? Huống hồ, để Tú Giai gặp phải cái hiểm binh đao, đó há có là chuyện sáng suốt? Chẳng lẽ ngươi không yên lòng lão già ta sao? Ha ha, tuổi của ta cũng phải bằng tuổi của cha Lâm Tú Giai đấy!

Trán Đế Lâm sâm sấp mồ hôi:
- Điện hạ lại nói đùa rồi.
Trong bụng không ngừng hô: “Nguy rồi, nguy rồi, trộm gà không được lại mất nắm thóc! Làm sao bây giờ đây? Làm sao bây giờ đây?”

- Được rồi, chuyện cứ như vậy đi. Đế Lâm, nếu ngươi vẫn tiếp tục chối từ, ta sẽ cho là ngươi đang hoài nghi ta đó nha!
Khẩu khí Tử Xuyên Tham Tinh chuyển thành nghiêm khắc.

Đế Lâm toàn thân chấn động, cúi đầu nói:
- Thần tuân chỉ!
Mồ hôi sau lưng ướt sẫm y phục.

Ngày 28 tháng 12 năm 779 lịch đế quốc, Kiểm sát trưởng Đế Lâm suất lĩnh bốn vạn quân hiến binh bắt đầu rời Đế Đô, nhắm tiền tuyến Viễn Đông đi tới đốc chiến.

o0o
Ngày mùng 1 tháng 1 đầu năm 780, vùng núi tỉnh Wagram Viễn Đông, một gã kỵ binh người bán thú toàn thân hắt nắng mặt trời lao nhanh trên sơn lộ, xông vào nơi trú trát của Tú quân đoàn, người cùng ngựa đều mồ hôi như tắm. Y nhảy xuống, dùng ngôn ngữ nhân loại rõ ràng nói cùng lính gác mắt say mơ màng:
- Khẩn cấp tám trăm dặm! Ta phải trực tiếp giao cho Quang Minh Tú!

Tối hôm qua Tú quân đoàn trắng đêm cuồng hoan mừng năm mới, Tử Xuyên Tú vừa mới đặt mình bị Bạch Xuyên kêu dậy: “Tổng giám đốc công ty cổ phần Alibaba Durham có tin khẩn cấp.” Gã lập tức thanh tỉnh, trong thư tín Durham báo cáo gã: Ở địa khu tỉnh Sharjah mới xuất hiện một lượng lớn phản quân thân phận không rõ, đã phá hủy ba chi nhánh công ty của Tú quân đoàn, tổn thất thảm trọng.

Tử Xuyên Tú lập tức phái người thông báo cho Sterling.

Sterling rất coi trọng mẩu tin tình báo này. Gã viết một phong thư dài cho Tổng tư lệnh tối cao chiến khu Viễn Đông Minh Huy đóng tại tỉnh Đỗ Toa. Trong thư, gã nhận định động hướng của phản quân dạo này khác thường, hẳn nên lập tức tăng cường giới bị, thu rút tập trung quân đội, đề phòng đột biến.

Vốn là gã để lính liên lạc đưa thư, nhưng tham mưu trưởng Đường Bình của quân Trung Ương vừa lúc có việc phải tìm Minh Huy, Sterling bèn đưa thư cho y, nhờ y chuyển hộ.

Nhưng Đường Bình cuối cùng cũng không thể mang được thư tới chỗ bộ tư lệnh của Minh Huy, tại một nơi hoang dã cách tỉnh Đỗ Toa chưa đầy 70km, y gặp mai phục của đội tiền trạm Ma tộc. Mũi tên sắc bén mạnh mẽ một phát bắn thủng phổi của y, khiến y bị ngã văng khỏi ngựa. Nằm trong băng tuyết lạnh lẽo, miệng Đường Bình không dừng ọc máu, đối mặt với long kỵ binh từng bước áp sát của Ma tộc, y run rẩy xé bức thư tín của Sterling thành vụn phấn, theo gió mà phấp phới bay về vùng bình nguyên Viễn Đông tuyết trắng..

o0o
Ngay tối hôm đó, ngọn lửa cháy hồng bầu trời đêm suốt năm canh giờ. Đại quân của Ma tộc lướt qua tuyến biên giới giữa vương quốc Ma tộc với gia tộc Tử Xuyên, Đại Ma Thần hoàng vô địch ngự giá thân chinh, binh lực tổng cộng bốn trăm mười bảy đội, một trăm ba mươi hai vạn người. Hơn bảy mươi vạn phản quân liên hợp các chủng tộc mở đường phía trước, dẫn đường.

(*) Mullah: mục sư đạo Hồi
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK