• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngày 10 tháng 12 năm 779 lịch đế quốc, khi thống lĩnh quân Trung Ương Sterling được đích thân tổng trưởng gia tộc Tử Xuyên Tham Tinh đưa vào hội trường viện nguyên lão, hội nguyên lão sôi sùng sục! Toàn thể nguyên lão đều đứng dậy hoan nghênh, tiếng vỗ tay nhiệt liệt như sóng triều liên tục mấy phút, từng đợt từng đợt tung hô: “Chào mừng danh tướng bất bại của chúng ta!” “Vạn tuế! Vạn tuế!!” Ánh mắt ngưỡng mộ của cả ngàn vạn người đồng thời tập trung vào Sterling, nguyên lão bất kể quen sơ tất cả đều hướng gã nắm tay Sterling thăm hỏi:

- Tại hạ là ngũ kỳ đến từ tỉnh Cơ Tân, nguyên lão đương chức của tỉnh. Hôm nay thật vinh hạnh được tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của đệ nhất danh tướng đương thời của chúng ta!

- Tại hạ là nguyên lão đến từ Viễn Đông, cảm tạ Sterling đại nhân vì chúng ta trừng trị đám phản nghịch vô sỉ, bảo vệ tôn nghiêm gia tộc!

- Sterling đại nhân, chiến tích huy hoàng của ngài làm sáng lên ngọn ưng kỳ của gia tộc, toàn bộ đại biểu hội nguyên lão đại diện gia tộc Tử Xuyên cảm tạ ngài!

Tiêu nghị trưởng chủ trì đại hội lớn tiếng hô:
- Sterling đại nhân, đến đây, đến đài cao này! Để mọi người đều có thể chiêm ngưỡng! Nói vài lời với mọi người nào!

Được hoan nghênh long trọng, Sterling cảm thấy thực sự bất an. Huống chi, tổng trưởng cùng mình tiến vào, lại chỉ có mình được hoan nghênh, toàn trường không một ai để ý, vậy coi tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh vào đâu? Còn nữa, trong hội trường giờ còn quan chức cao cấp hơn mình là tổng thống lĩnh La Minh Hải cùng kiểm sát trưởng Đế Lâm, mình giờ lên nói lời mở đầu, ấy thật là bất lễ.

Tử Xuyên Tham Tinh nhận ra Sterling ngại ngùng, cười nhẹ nói:
-Lên đi, Sterling. Đây không chỉ đối với mình con, mà là sự kính trọng của tất cả mọi người đối với mười vạn tướng sĩ Viễn Đông nơi tiền tuyến. Con đại biểu cho đại quân, hoàn toàn xứng đáng.

Mắt thấy bốn phương tám hướng đều một mảnh hô hào: “Lên, lên, Sterling! Nói vài lời đi nào!”, Sterling đành nghiêng người bái Tử Xuyên Tham Tinh, ngượng ngùng nói:
- Điện hạ, hạ quan thất lễ.

Tử Xuyên Tham Tinh mỉm cười vỗ vỗ vai gã cổ vũ.

Sterling đi lên đài cao, tiếng vỗ tay bốn phía nổi lên như sấm. Sterling khiêm tốn cúi đầu chào, đợi tiếng vỗ tay giảm xuống, gã giương tay ra hiệu có lời muốn nói, hội trường lập tức an tĩnh trở lại, chỉ có tiếng Sterling như sóng vang vọng toàn trường:

- Hôm nay thật vinh dự cho tôi được hội nguyên lão thần thánh của gia tộc mời dự họp, không chỉ có thể được chiêm ngưỡng tận mắt phong thái cao quý của các nguyên lão đại nhân, có thể tự thân nghe được đàm luận đầy trí tuệ của mọi người, hiểu được quá trình chế định chính sách sáng suốt quyết định vận mệnh của gia tộc vĩ đại, lại còn được tham dự vào quá trình này, được cống hiển một xíu ý kiến thô thiển, vì vậy, tôi cảm thấy vinh hạnh vô cùng. Tự đáy lòng, xin cảm ơn các nguyên lão đại nhận đã cho tôi cơ hội! (tiếng vỗ tay như thủy triều)

Mới vừa rồi, được sự chào đón nhiệt tình của các nguyên lão đại nhân, tôi đã mười phần vinh hạnh mà cảm tạ mọi người! Thế mà, các vị đại nhân còn cho tôi vinh hạnh hơn nữa, Sterling tôi chỉ là một quân nhân, thật không xứng với vinh diệu như vậy. Nếu mà nói chúng tôi có công, ấy chính là công sức của tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh uy đức vô lượng, là công sức vận trù mưu kế của tổng thống lĩnh La Minh Hải, là công sức của tướng sĩ anh dũng phấn chiến một lòng kính dâng nơi chiến trường. Về phần cá nhân, chỉ là không bị phạm sai lầm trí mạng mà thôi, thực không đáng để mọi người coi trọng đến thế.

Bóng mây chiến tranh đang vần vũ trên bầu trời gia tộc Tử Xuyên chúng ta. Chúng ta sẽ đi đâu về đâu? Gia tộc Tử Xuyên sẽ chọn hướng nào? Là hòa hay là chiến? Là sống hay là chết? Tất cả, đều là dựa vào sự sáng suốt của các vị nguyên lão đại nhân ở đây, tương lai của chúng ta, đều trong tay các vị! Mong các vị đại nhân đoàn kết hợp lực, đồng tâm đồng đức, vì gia tộc chúng ta, vì những kẻ tùy tùng là chúng tôi, vì niềm tin của cả ngàn vạn dân chúng, mà đưa ra những lựa chọn sáng suốt.

Về phần mình, tôi chỉ có thể nói: quân đội gia tộc suốt đời trung với gia tộc, trung với tổng trưởng, trung với hội nguyên lão! Chúng tôi đã sẵn sàng đợi lệnh. Vô luận là chiến hay là hòa, chúng tôi đều nghe lệnh, đều tuyệt đối cẩn cẩn chấp hành! Xin hãy tin tưởng, quân đội, thủy chung là thanh lợi kiếm trung thành nhất của gia tộc, thanh lợi kiếm này tùy thời mà xuất vỏ bảo vệ lợi ích của gia tộc, khiến máu quân thù thấm đẫm sa trường!

Bài diễn thuyết ngắn gọn của Sterling kết thúc, hội trường nghị phòng lại nổi lên tiếng tung hô cùng vỗ tay không dứt: “Thật quá hay!”

Sterling muốn hạ đài, nhưng tiếng vỗ tay của mọi người giữ gã lại, khiến cho gã không thể không tiếp tục trên đài cao đáp tạ mọi người.

Gã tuy khiêm tốn, nhưng cũng cảm thấy tự hào phi thường: Còn có thời khắc nào trong đời quân nhân vinh diệu hơn lúc này chứ?

Nhận ra vẻ lạnh lùng của La Minh Hải trong cả rừng khuôn mặt nhiệt tình, Sterling gật đầu chào hỏi, La Minh Hải xơ cứng gật đầu hồi lễ, cứng nhắc như gân cổ bị co giật. Sterling cười thầm: gã biết rõ trong lòng La Minh Hải không thoải mái. Chuyển ánh mắt, Sterling lại phát hiện Đế Lâm.

o0o
Đế Lâm cười giơ ngón tay cái với Sterling. Gã rất cao hứng với việc Sterling được sủng ái, không chỉ bởi vì Sterling là huynh đệ, mà còn bởi vì thành công của Sterling khiến La Minh Hải khó chịu. Trong lòng gã tính toán: trong quân hiện có ba trọng tướng cầm binh, Phương Kinh đã ngầm hiệu trung, giờ lại thêm Sterling được thế quật khởi, bên phía La Minh Hải giờ chỉ còn Minh Huy, mà cái gã đại vương bỏ trốn Minh Huy kia lại chỉ là loại cỏ bám tường rào – đương nhiên, với tính cách của mình Sterling sẽ không công khai tham dự cuộc chiến chính trị giữa hắn và La Minh Hải, nhưng bất luận thế nào, chí ít sắp tới Sterling cũng sẽ giữ thiện ý trung lập, trong tương lai sau này khi cuộc đấu tranh trở nên kịch liệt đến mức y phải lựa chọn, chắc chắn y sẽ ngả về phe mình. A a, ai có thể ngờ tới, ta đây trong bất tri bất giác đã giành được ưu thế trong quân đội? Gã nổi lên ý tưởng: sao không giúp Sterling đoạt lấy vị trí tổng thống lĩnh của La Minh Hải? Đó là chuyện không phải không thể: Sterling có danh vọng, có chiến công, được hệ thống quân đội ủng hộ, lại được dân chúng cùng hội nguyên lão yêu quý, Tử Xuyên Tham Tinh đối với y cũng rất tin tưởng.. Nếu thành công, đó thật sự là đả kích trí mạng đối với La Minh Hải.

Gã đột nhiên nghĩ đến một chuyện, không khỏi cười thành tiếng, trong lòng nghĩ: “Sterling cũng đã học được trò diễn thuyết chính trị! Một trường diễn thuyết lưu loát dõng dạc vừa rồi, kỳ thực là chả nói gì. Vấn đề mấu chốt là hòa hay chiến, từ đầu đến cuối tuyệt không biểu lộ quan điểm của mình. Từ khi nào y trở nên cao minh như vậy? Là ai dạy hắn?”

o0o
Đế Lâm cùng toàn thể nguyên lão tham gia hội nghị vạn vạn lần không thể ngờ được, bài diễn thuyết của Sterling kỳ thực là đến từ công chúa ma tộc Cardin. Tối hôm qua Cardin công chúa lần nữa lại căn dặn Sterling: “Tư quân phải nhớ kỹ: cái gọi là chính trị, ấy là một môn nghệ thuật nói lời vô nghĩa. Chính trị gia cao minh, có thể thao thao bất tuyệt liền năm giờ, nhưng không hề có một xíu nội dung. Để tránh bị thù, ngày mai vô luận mọi người có hỏi gì, chàng cũng phải đưa ra đáp án không rõ ràng!”

Sterling cười cười, hỏi:
- Nếu mọi người hỏi ta những vấn đề rất hiển nhiên, như một cộng một bằng mấy thì sao?

Cardin không chút do dự:
- Vậy chàng cứ trả lời: “Tôi cho rằng một cộng một ngoài hai ra không còn số nào khác, nhưng tôi cũng không bài trừ khả năng có thứ cùng tồn tại với hai!”

o0o
Màn đêm buông xuống, một ngày hội nghị cuối cùng đã kết thúc. Sterling cùng Đế Lâm cùng nhau rời hội trường, đồng loạt thở ra một hơi.

Sánh vai cùng đám tùy tùng phía sau, hai người thả bước trên đường phố đế đô cuối thu.

Sterling cảm thán:
- Cuối cùng đã kết thúc!

Đế Lâm mỉm cười:
- Đúng là ngày hôm nay đã kết thúc, ngày mai lại tới. Phải nhẫn nại hơn nữa, người anh em, hôm nay dường như đệ không kiểm soát được bộ dáng của mình, từ xa ta cũng nghe được tiếng nắm đấm đệ xiết lách cách!

Sterling bật cười:
- Thật không? Lúc đó vẻ mặt của đệ rất dọa người, cái gã nguyên lão tỉnh Loukexinwei bị dọa đến mặt trắng bệch. Nhưng bọn họ đúng là cố tình gây sự, không ngờ lại có thể mang từng chồng từng chồng báo cáo dầy tới nửa mét của vụ hậu cần tới hỏi đệ, từ trang bị vũ khí tới cung cấp lương thực. Hỏi đệ: “Ngài xem, đây không phải rõ ràng là: từ đầu tháng chín hậu cần đã cung ứng cho quân Trung Ương năm vạn tên. Sao các ngài còn nói không có?” Đệ nói, toàn bộ đều bắn phản quân hết rồi. Gã thế mà lại có thể nghiêm mặt nói: “Ở đâu? Chỗ nào? Bắn phản quân nào? Bọn chúng tên là gì? Bắn vào bộ vị nào? Có ai còn sống để chứng minh? Bọn họ có mở biên cho ngài? Không có? Những gì cần chứng minh đều không có, vậy thực sự có phải ngài tham ô nuốt riêng số trang bị này?”

Sterling giận dữ nói:
- Đệ sao có thể tìm mấy kẻ phản quân bị bắn chết, hay bị thương mà mở sườn chứ? Đệ tham ô năm vạn tên để làm cái quái gì? Đem chúng về nhà làm củi cũng không được.

Đế Lâm vẫn cười:
- Nhẫn nại chút. Chưa nghe nói sao? “Khi một thiên tài xuất hiện ở thế giới này, có một dấu hiệu có thể giúp chúng ta nhận ra y: toàn bộ những kẻ ngốc đều tấn công y cả.”

Nhưng bọn họ cũng không phải thực lòng muốn gây sự với đệ, bọn họ đều là những nguyên lão chủ hòa, trong mắt phái chủ chiến đệ là anh hùng, bọn họ chẳng qua chỉ muốn thông qua đệ mà đả kích thế lực phái chủ chiến. Nếu đệ nổi giận, chính là rơi vào tròng của bọn họ.”

Sterling bình tĩnh trở lại:
- Đệ rõ rồi. Bây giờ thái độ của hội nguyên lão thực sự là gì? Là hòa hay chiến, bất luận là gì cũng phải nhanh một chút! Mấy chục vạn quân đội đang ở Viễn Đông chờ đợi, quân phí một ngày là hơn một tỷ!

Đế Lâm lắc đầu:
- Đệ biết đấy, hội nguyên lão xưa nay luôn chia làm hai thế lực: nhóm Viễn Đông và nhóm nội địa. Vốn là nhóm quý tộc Viễn Đông chiếm ưu thế trong hội nguyên lão, nhưng bởi có rất nhiều quý tộc Viễn Đông chết trong bạo loạn, quý tộc Viễn Đông mất đi cực nhiều lãnh địa cùng gia sản, thực lực nhóm Viễn Đông giảm mạnh, quý tộc nội địa chớp thời cơ đoạt lấy những ghế này, cố gắng tranh quyền khống chế hội nguyên lão. Còn nhóm Viễn Đông cực lực phản kích, bây giờ hai phe bất phân thắng bại! Chiến hay hòa lần này là chiến trường cho hai bên giao tranh.
Đế Lâm chưa nói: kỳ thực việc này cũng là then chốt chiến trường tranh đấu giữa y và La Minh Hải.

Sterling hơi hiểu, lại hỏi:
- Vậy sao bọn họ không biểu quyết đầu phiếu một lần cho xong? Thắng thua tối đa trong buổi chiều là có kết quả!

Đế Lâm mỉm cười:
- Đấu tranh chính trị kỳ thực không khác chiến trường nhiều lắm. Đều phải dùng tới mưu lược cùng chiến thuật. Biểu quyết bằng phiếu, nó như là đánh một trận quyết chiến sinh tử! Vậy hỏi Sterling đệ, trong tình huống bất minh, hay trong tình trạng thực lực ngang bằng, đệ có dốc toàn bộ binh lực vào đánh một trận sinh tử giáp chiến không?

Sterling lắc đầu:
- Không. Đệ sẽ kiên trì đợi, đợi đến khi địch nhân lộ ra sơ hở, đợi đến khi quân tiếp viện kịp tới, đồng thời phái quân đội quấy nhiễu, dẫn dụ địch phân tán binh lực, rồi đánh thọc sườn cùng bọc hậu cho đến khi bọn đệ xây dựng được ưu thế - đến lúc đó đệ mới đồng ý dốc quân chủ lực quyết chiến, đánh một trận cho xong.

Đế Lâm tán dương:
- Đạo lý là giống nhau. Trong hội nguyên lão hiện song phương đều tránh quyết chiến chính diện, cũng là đang đợi viện binh phía sau – tỷ như mượn thế lực nguyên lão trung lập, phân hóa mua chuộc người đối phương, cũng lại tìm sườn đối phương để đả kích – ví dụ như nói đả kích Sterling đệ cũng là đánh vào sườn của thế lực chủ chiến, cho đến khi có một phương tin tưởng phe mình đã chiếm số phiếu ưu thế, mới dám yêu cầu biểu quyết lập tức.

Sterling hiểu ra, cảm thán:
- Thương vong của mấy chục vạn đại quân, tiêu hao quân phí cả tỷ, không ngờ lại bởi cái nguyên nhân này!
Còn một câu nữa gã không nói ra: khó trách chúng ta dẫu nắm giữ quân đội cường đại nhất trên đại lục, các đời tổng trưởng dũng mãnh như sư, lại thêm danh tướng lớp lớp, mà hết lần này tới lần khác không khắc chế nổi nhà Lưu Phong phía tây, không chống đỡ được ma tộc phía đông. Cương thổ gia tộc từ đời tổng trưởng thứ ba tới nay gần như không tăng được một chút.

Gã nhìn Đế Lâm:
- Đại ca, đệ có một vấn đề muốn hỏi, nhưng không biết..
Gã ngừng lại không nói.

Đế Lâm dừng bước nhìn lại, hai người đối nhãn. Ánh mắt Đế Lâm trong suốt mà sáng ngời:
- Đệ muốn hỏi ta vì đâu lại cực lực chủ chiến, phải chăng cũng như đám nguyên lão, ẩn tàng động cơ cá nhân? Phải không?

Sterling thành thật thừa nhận: “Đúng vậy.” Rồi kháng nghị:
- Chẳng qua mấy từ “dơ bẩn” đệ tuyệt không nghĩ tới, là huynh tự nói đó nha!

Đế Lâm bật cười:
- Huynh đệ trong nhà vẫn không thẳng thắn như thế, đệ thật sự không yêu được.

Giọng y trở nên nghiêm túc:
- Nguyên nhân thứ nhất ta phản đối hòa đàm chủ yếu là vì ta phát hiện phản quân không có chút thành ý.

Bọn họ luôn miệng nói muốn hòa bình, nói muốn bỏ qua chuyện cũ, nhưng đối với một vài vấn đề mấu chốt lại lập lờ. Tỷ như, chúng ta muốn bọn họ giao ra đại phản tặc Lôi Hồng, bọn họ lại nói Lôi Hồng đã thất tung; chúng ta muốn bọn họ dừng quấy nhiễu đường tiếp viện, bọn họ lại nói chuyện này không liên quan, là do đạo tặc cướp phá, mà quân hợp chủng tộc bọn họ tuyệt không có quyền lệnh cho đạo tặc – điều này rõ ràng là dối trá, tuyệt đại bộ phận đạo tặc là do bại binh quân liên hợp thất tán; chúng ta yêu cầu nếu vương quân gia tộc dừng lại, vậy quân hợp chủng tộc cũng phải biểu thị thành ý là tạm dừng tại chiến tuyến chứ? Bọn họ lại nói mùa thu tới rồi, binh sĩ quân hợp chủng tộc phải về nhà thu hoạch hoa mầu, sau đó phân giải quân đội, điều chuyển tới mọi ngóc ngách thôn xóm Viễn Đông – khi chúng ta đang còn dậm chân ở đây, bọn họ lại chiêu mộ động viên tân binh năm sau tái chiến; bọn họ lại còn luôn miệng nói muốn kiến lập “thiên đường Viễn Đông” cho mọi người chung sống hòa bình, nhưng “thiên đường” này thực sự là cái dạng gì? Ai nắm quyền quản lý? Có thừa nhận chủ quyền của gia tộc Tử Xuyên hay không còn là lãnh thổ của gia tộc nữa? Những vấn đề này bọn họ đều không nói ra, nhìn không thấy một điểm thành ý.

Tổng hợp lại, kỳ thực phản quân muốn đình chiến là có mục đích rõ ràng: thấy mùa đông sắp tới, vùng đất Viễn Đông sẽ bị băng đóng, vô pháp đào hào – mà không có chiến hào thì cũng như thành bình nguyên, phản quân trở thành phế vật, binh lực căn bản không phải đối thủ của kỵ binh chúng ta. Bọn họ muốn kéo dài thời cơ, đợi sang xuân mưa tới đất bùn lầy lội, lúc đó kỵ binh trọng giáp của chúng ta khó cơ động, trở thành miếng thịt hãm trong bùn lầy chờ bọn họ tới mổ.

Đối với một dân tộc toàn dân là binh mà nói, chúng ta dẫu có giết bọn họ vài chục vạn cũng chẳng có sao, chỉ cần bọn họ nguyện ý, tùy thời có thể bổ sung cả trăm vạn quân. Mà sau khi nghị hòa, gia tộc sẽ càng thêm suy nhược, khi bọn họ lại mang quân đoàn cường đại hơn tới tái chiến cùng chúng ta, căn cứ Wallen lần thứ hai bị vây tất phải lâm nguy – khi đó, chúng ta lấy gì đối kháng cùng bọn họ?

Sterling nghe mà sợ hãi kinh tâm, hỏi:
- Đó mới mà nguyên nhân thứ nhất, vậy nguyên nhân thứ hai là gì?

Đế lâm ngạo nghễ nói:
- Phản nghịch là tội nặng nhất, tuyệt không thể tha thứ. Có thể quý tộc Viễn Đông bạo ngược, quan chức Viễn Đông tham lam, nhưng chúng ta phải cho đám dân đen biết: bất luận bởi lý do hay nguyên nhân gì, phản bội gia tộc chỉ có đường chết! Nếu hôm nay chúng ta khoan dung cho phản nghịch Viễn Đông, vậy mai này chúng ta sẽ phải đối diện với lần thứ hai, thứ ba, cả trăm lần Viễn Đông phản loạn, khối gia tộc Tử Xuyên này sẽ lại như đế quốc Quang Minh năm xưa tan rã!

Sterling lắc đầu:
- Giết sạch cả ngàn vạn dân chúng Viễn Đông là không thể.

- Là không thể. Cuối cùng chúng ta cũng phải khoan dung, nhưng đó là sau thắng lợi. Chỉ có người chiến thắng mới có thể thi ân. Sau chiến thắng tha chứ cho bọn họ, có thể biểu hiện khoan dung cùng nhân đức của gia tộc, không tổn hại uy tín của gia tộc; nhưng tình hình hiện tại đánh không xong mà đã vội hòa đàm rồi nói là “thi ân”, vậy tức nói cho cả thiên hạ thấy gia tộc Tử Xuyên đã suy yếu. Làm như vậy chỉ càng mang tai họa tới!

Sterling, đệ rất có uy vọng. Các nguyên lão đều rất kính trọng đệ, lời đệ nói ra rất có phân lượng. Đến lúc đó đệ nhất định phải đứng về phía ta – đó là nghĩ cho tiền đồ trăm năm của cả gia tộc! Chính sách thỏa hiệp của La Minh Hải là không thực hiện được.

Sterling vốn định chủ ý bảo trì trung lập, giờ nghe Đế lâm thành khẩn nói, trong lòng cũng có chút dao động, lại nghĩ đến lời Cardin nói: “Tuyệt đối không được trả lời bất kể ai một đáp án rõ ràng chắc chắn.”

Gã do dự vài lần, cuối cùng nói:
- Được rồi, nếu phải lựa chọn, đệ nhất định đứng về phía huynh.

Lời hứa này vẫn còn có điểm mở, nhưng cũng đã đủ cho Đế Lâm hài lòng. Hắn hiểu rõ tính cách của Sterling, một lời ngàn vàng không hối, hứa hẹn đến mức đó đã là cực hạn của gã. Điều này cũng là có lợi cho Đế Lâm rồi.

Bọn họ vừa nói vừa đi cho tới lối rẽ.

Trong lòng Đế Lâm cao hứng phơi phới, dừng bước:
- Sao? Muốn cùng gặp chị dâu Tú Giai của đệ không? Nàng vẫn lo lắng cho đệ cùng Xuyên Tú ở Viễn Đông, có đi thưởng thức thủ nghệ của nàng không?

Lời mời này nếu là ngày xưa Sterling sẽ là cầu mà không được, nhưng hôm này gã lại tạ tuyệt:
- A a, hôm khác đi. Hôm nay có hẹn rồi.

Lời mời bị cự tuyệt, Đế Lâm cũng thấy bất ngờ, cẩn thận đánh giá Sterling, đột nhiên bật cười thành tiếng:
- Đúng rồi, trăng treo nơi cành liễu, người hẹn lúc hoàng hôn, hôm nay thấy mặt ngươi đầy vẻ tươi tắn, nguyên lai là: xuân – ý – tràn – trề! Đại ca ta thật không thức thời! Người đời là: xa – cách – thắng – tân – hôn ấy a, chả trách người đời: thấy – sắc – vong – nghĩa í à!

Mỗi câu cuối Đế Lâm đều dùng ngữ điệu ngâm thán kéo dài ra, từ cuối “í à” khiến mặt Sterling đỏ nhừ, nhưng vẫn mạnh miệng:
- Làm gì có chuyện, đại ca huynh đừng có mà nói lung tung.

“Được được được, ta không nói nữa.” Đế Lâm sáp tới gần, rất nghiêm túc nói:
- Có muốn đại ca ta cho ngươi lời khuyên không?

- A? Gì chứ?

- “Lựa thế xuất lực” ngàn vạn lần đừng quá cố, kẻo tương lai trở về Viễn Đông đến ngựa cũng không leo nổi, đến lúc đó biết làm sao?
Đế Lâm chau mày, một bộ âu sầu lo lắng.

Một hồi lâu Sterling mới hiểu được, giương quyền đuổi đánh, nhưng Đế Lâm đã sớm như khói mất dạng, từ xa xa nhắn lại:
- Lựa lúc đưa Lý Thanh tới cùng ăn một bữa cơm với chị dâu, mọi người chả mấy là cùng một nhà còn ngượng ngùng gì nữa!

Cười nhìn thân ảnh Đế Lâm nơi xa, trong mắt Sterling lại xuất hiện một vệt mây đen, Lý Thanh, đúng rồi, suýt chút thì quên, mình còn một vị hôn thê hiền thục, làm sao bây giờ đây?

Khi Sterling rảo bước tới đình hẹn ước trong công viên đã thấy bóng Cardin, hết thảy buồn bực cùng ưu sầu đều nhanh chóng vứt tới tận chín tầng mây. Vì che giấu tai mắt người đời, Cardin cuốn khăn quàng cổ cùng đeo kính râm. Bây giờ là đầu đông, trang phục thế này cũng không gợi thiên hạ chú ý. Sterling từ phía sau lưng nàng sáp tới, đột nhiên xông lên ôm lấy đầu vai nàng.

Cardin “A” lên một tiếng sợ hãi, quay đầu lại thấy Sterling, tay đấm ngực lộ ra vẻ “chàng làm người ta sợ muốn chết”, rồi mỉm cười ngọt ngào. Sterling nhìn đến thần hồn bay bổng, nhắm đôi môi son kiềm diễm của Cardin hôn xuống..

“Cảnh cáo: với những sự việc không tốt cho sức khỏe, dưới mười tám tuổi phải có trưởng bối đi kèm.” Phía sau Sterling vọng đến giọng của Tử Xuyên Ninh, nàng ngồi trên lan can của đình hứng thú quan sát:
- Nhưng ta đã quá mười tám tuổi rồi, xin mời hai vị tiếp tục, cứ coi như ta không có mặt.
Lúc trước Sterling quá chú ý vào Cardin tất nhiên không nhận ra sự tồn tại của nàng.

Sterling đại thất vọng, buông Cardin ra, ánh mắt mang tăng thêm phần quái dị: nàng sao lại mang quả trứng thối này cùng đi chứ?

Cardin mặt đỏ nhừ, lí nhí nói:
- Thiếp không biết đường.

Sterling bất đắc dĩ thở dài, tối hôm qua hẹn gặp Cardin ở ngoài mục đích chính là tránh Tử Xuyên Ninh – tính nghịch ngợm gây sự của nàng là cùng một mạch với Tử Xuyên Tú – kết quả vẫn là không có biện pháp.

- Thật có lỗi, huynh tới trễ. Chờ có lâu lắm không?
Sterling ẩn tình nắm lấy bàn tay Cardin nói.

Cardin nhẹ nhàng lắc đầu:
- Mới một lát thôi.

“Nói dối!” Tử Xuyên Ninh giận dỗi nói: “Hắn tới trễ một giờ hai mươi phút! Ta đã tính rồi, bình quân mỗi mười phút lại có một con muỗi châm lên tay ta một đốt, bây giờ Sterling huynh xem, một hai.. tổng cộng chín nốt!”

Sterling không nhìn nốt đỏ trên tay Tử Xuyên Ninh, quay qua Cardin hỏi:
- Có đói không?

Cardin vẫn lắc đầu:
- Không đói.

“Ta đói rồi!” Tử Xuyên Ninh vội nói, nhưng không ai để ý tới nàng. Sterling:
- Em khát không?

Cardin lắc đầu theo thói quen, rồi lại gật đầu:
- Hơi khát một chút thôi.

Tử Xuyên Ninh không chịu lạc hậu cũng nói:
- Ta cũng khát.

Sterling dẫn Cardin vào cửa hàng giải khát ven đường, Tử Xuyên Ninh vẻ mặt thản nhiên theo vào cùng.

Sterling hỏi Cardin:
- Em muốn uống nước gì? Cà phê? Trà? Nước trái cây?

Tử Xuyên Ninh giành trước:
- Ta thích cà phê, thêm đường thêm sữa nữa!

Cardin hơi ai ngại:
- Nước quả là được rồi.

Sterling gọi phục vụ:
- Một nước quả ép, một trà.

Tử Xuyên Ninh ngọt ngào cười nói:
- Sterling thật biết săn sóc, biết nữ hài không nên dùng đồ quá nhiều nhiệt lượng. Trà cũng rất tốt nha, thanh đạm.
Sterling phát hiện nàng thật không hổ là muội muội Tử Xuyên Tú, ít nhất độ dày da mặt tuyệt đối không thua Tử Xuyên Tú.

Nhưng gã vẫ không để ý tới nàng, đợi đồ uống đưa tới, gã ngông nghênh vớ lấy chung trà uống, cố ý không để quan tâm tới mặt mũi Tử Xuyên Ninh.

Cardin chịu không nổi, cười trộm cầm cốc nước quả đưa tới trước mặt Tử Xuyên Ninh, nàng vừa muốn uống, Sterling nhanh tay lẹ mắt cầm lấy đưa trả tới trước mặt Cardin.

Tử Xuyên Ninh rất ủy khuất kêu lên: “Sterling đại ca ca! Huynh thật quá đáng nha! Đối xử với thục nữ như vậy thật không lịch sự xíu nào.” Giọng ngọt ngào tới mức muốn người ta tự sát.

Sterling cười như nguyên lão tranh cử:
- Hay thế này đi, Tử Xuyên Ninh tiểu muội muội. Muội khát nước nhỉ? Đây, ca cho muội tiền, muội tới cửa hàng đối diện mua kem ăn nhé, ngoan!

Sterling chìa ra mấy tờ một ngàn:
- Nhanh đi đi, khỏi thối!

Tử Xuyên Ninh:
- Nhưng người ta muốn ăn kem rất đắt cơ!

Sterling thêm một ngàn:
- Được, ca ca cho muội tiền. Mau đi đi!

Tử Xuyên Ninh:
- Nghe nói loại kem này sử dụng hương liệu rất thần bí!

Sterling lại thêm một ngàn.

Tử Xuyên Ninh:
- Nghe nói nguyên liệu của kem này đều nhập khẩu, rất đắt nha!

Sterling lại móc tiền.

Nhưng người ta ăn xong còn phải mua khăn lau tay!

Sterling lại móc ví.

- Nhưng xong rồi người ta làm sao mà về nhà? Còn phải đi xe bus nữa!

Sterling muốn móc thêm, nhưng phát hiện ví đã trống rỗng. Gã thở dài nói:
- Xuyên Ninh, đến cùng là muội muốn thế nào? Đục khoét cũng có hạn độ thôi chứ!

Tử Xuyên Ninh cười ngọt ngào khả ái:
- Nói thật hay nha! Người ta là sợ các huynh tuổi trẻ, khí huyết phương cương dễ xung động phạm sai lầm – Quả xanh là không được hái, hậu quả rất nghiêm trọng nha!

Sterling thì thầm nói:
- Ta trót hái rồi muội muốn làm sao?!

Cardin mặt đỏ bừng ngầm dưới bàn đá gã một cái.

Tử Xuyên Ninh thất thanh:
- Cái gì?!

Sterling cảnh giác:
- Ta nói: hái không được thì không hái. Ngài quá lo rồi!

- Ừm, các huynh biết là tốt rồi! Nói chung, muội chỉ muốn tốt cho mọi người! Không cần cảm ơn, mời muội ăn chút gì là được.

Sterling thấy xem chừng không có biện pháp thoát khỏi dây dưa của nàng, đành phải sử ra chiêu cuối:
- Xuyên Ninh à, có một kẻ ở Viễn Đông nhờ ta chuyển lời cho muội, a, muội không cần kích động, nội dung hình như rất quan trọng thì phải? Gay quá, gần đây tâm tình ta không tốt, nhớ không ra, muội xem làm thế nào để tốt lên được đây?

Về phần làm thế nào để tâm tình đại gia Sterling tốt lên, cũng thật đơn giản..

o0o
Cardin cười đến gập người:
- Tư quân chàng thật xấu, không ngờ chàng lại nghĩ ra trò này. Ninh tiểu thư vốn rất phong độ, vừa nghe chàng nhắc đến Xuyên Tú, đã lập tức ngoan ngoãn! Nhưng Xuyên Tú thật có lời nhắn với Ninh tiểu thư sao?

Sterling nhớ lại lúc găp Tử Xuyên Tú ở Viễn Đông, bản thân đúng là đã hỏi qua hắn: “Muốn ta nhắn gì tới Ninh tiểu thư không?” Tử Xuyên Tú trầm mặc rất lâu, cuối cùng trả lời: “Nếu nàng hỏi, huynh cứ nói, chưa từng gặp đệ.”

Giữa bọn họ phát sinh chuyện gì chăng? Sterling lắc đầu:
- Không, kỳ thực ta không gặp qua Xuyên Tú. Nhưng muội tuyệt không nên nói với Ninh tiểu thư, không thì chiêu này mất hiệu nghiệm. Giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó rồi?

Cardin liếc gã, ánh mắt phức tạp. Sterling ngạc nhiên hỏi:
- Gì thế?

- Tư quân, chàng vừa nói dối! Nếu ở Viễn Đông chàng thực không gặp Xuyên Tú các hạ, vậy chàng sẽ không phát hiện giữa bọn họ có chuyện, vậy chàng cũng sẽ không nói câu nói kia. Sự thực là không phải chàng không gặp Xuyên Tú, mà là gã yêu cầu chàng trở về nói chưa từng gặp y phải không?

Sterling thất kinh. Không ngờ Cardin chỉ từ một sơ hở trong lời nói của mình, có thể nhận ra mình nói dối, hơn nữa lại còn suy đoán ra chân tướng sự tình như tận mắt chứng kiến. Bình sinh trong những người gã gặp, luận về độ linh mẫn, tư duy kín đáo, đến giờ Đế Lâm là số một. Nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ sợ ngay cả Đế Lâm cũng không bằng Cardin thiếu nữ đến từ ma tộc này!

Trong lòng gã bỗng nổi lên suy nghĩ: may là nàng bị bên mình bắt làm tù binh. Nếu nàng ở bên ma tộc nắm trọng quyền, nhất định sẽ như Lưu Phong Sương mà thành nữ danh tướng cái thế. Quân Viễn Đông chúng ta tương lai có phiền toái lớn rồi! Tuyệt đối không thể cho nàng trở lại bên ma tộc.

Rồi lập tức thấy mình quá mẫn cảm tới mức buồn cười: Cardin là người yêu của mình, sao lại coi nàng là địch được?

Cardin thấy sắc mặt Sterling biến ảo bất định, vội nói:
- Thật có lỗi, Tư quân, muội không nên nói lung tung. Chàng tức giận sao?

Sterling hít sâu một hơi, sắp xếp lại các ý nghĩ trong đầu, cười nói: “Không, đúng là ta nói dối, là lỗi của ta.” Rồi đem mọi chuyện nói với Cardin, cuối cùng căn dặn nàng:
- Tuyệt đối không được nói với Xuyên Ninh!

- Được rồi, chúng ta không nên cứ nói chuyện của bọn họ. Nói chuyện của chúng ta đi. Cardin, nàng ở chỗ này lâu như vậy, nàng có nhớ nhà không?

Cardin gật đầu:
- Nhớ, thiếp nhớ nhà lắm, nhớ cha cùng các huynh trưởng. Nhớ đến khổ luôn.

Sterling đau lòng, an ủi nàng:
- Đừng vội, đợi chúng ta bình định Viễn Đông xong, sẽ đưa nàng về thăm hỏi họn họ.

- Nhưng nếu vậy thì thiếp sẽ không được gặp chàng, thiếp sẽ càng khó chịu hơn.

Sterling không nói gì, đột nhiên hạ quyết tâm:
- Sao thế được? Chúng ta không phải đã phát thệ sao? Thiên địa chứng giám, vĩnh bất chia ly. Ta sẽ cùng về với nàng.

Cardin trợn mắt:
- Không thể được, cha cùng các huynh của thiếp sẽ giết chàng mất! Bọn họ thường nói, thần tộc cùng nhân loại thế bất lưỡng lập!

Sterling thất kinh, Cardin an ủi ngược gã:
- Huống hồ, thiếp bị bắt đã lâu, mọi người ở nhà có khi nghĩ thiếp đã chết rồi ấy chứ? Cứ để bọn họ nghĩ như vậy đi, cùng lắm là đau khổ một lần. Thiếp cũng đã quen cuộc sống ở đây, so với ở nhà cũng thoải mái hơn.

Sterling cảm động dạt dào, người con gái trước mắt vì mình mà bỏ qua thân nhân, bỏ qua thân phận công chúa áo gấm hoa lệ, đó thực sự là chân tình khó kiếm, gã ấm áp nói với Cardin:
- Em yên tâm, anh sẽ bao bọc em cả đời. Anh xin thề, trọn đời trọn kiếp này, mãi yêu thương vợ hiền Cardin của mình. Nếu phản lời thề, xin để vạn tiễn xuyên tâm mà chết!

Cardin một tay che miệng không cho gã nói tiếp, anh mắt tràn đầy vui sướng, khuôn mặt lại có chút sầu lo.

Sterling lập tức hỏi:
- Sao thế? Em không vui sao?

- Không phải. Thiếp đang nghĩ, thân phận của thiếp là người thần tộc. Mà Tư quân chàng là sĩ quan cao cấp của gia tộc Tử Xuyên, nếu cưới thiếp làm vợ, chỉ sợ đối với tiền đồ của chàng sẽ có chuyện..

Sterling cười nhẹ:
- Huynh nghĩ vấn đề này rất đơn giản. Tổng trưởng điện hạ đối với huynh rất tốt, nếu huynh khẩn cầu ông ấy, chắc ông ấy sẽ đáp ứng.

- Nếu ông ấy không đáp ứng thì sao đây?

- Vậy huynh từ chức là xong.
Giọng Sterling chém đinh chặt sắt.

“Mấy năm qua, huynh cũng tích được một chút, chúng mình có thể mở tiệm bánh. Huynh thì, ở trong làm bánh, nàng biết không, huynh làm bánh cũng rất khéo; nàng thì, ở ngoài rao bán, nàng xinh đẹp như vậy nhất định sẽ thu hút được nhiều khách.” Sterling áy náy nhìn Cardin:
- Chỉ là quá ủy khuất cho nàng.

Cardin nhẹ nhàng hôn lên mặt Sterling, đỏ mặt nhỏ nhẹ nói:
- Sao thế được? Thiếp chả có gì xinh đẹp, chân tay lại lóng ngóng, nhất định sẽ dọa khách bỏ chạy mất thôi.

Sterling nói tiếp:
- Huynh lo nhất là tiểu sắc lang Xuyên Tú, nhất định hàng ngày sẽ tới ăn không uống chực, chúng mình nhất định phải đánh đuổi hắn, phải kiên quyết!
Sterling đá mạnh ra một cước, khiến Cardin cười nghiêng ngả.

- Sau đó, đợi sinh ý của chúng mình tốt lên, chúng mình có thể thuê hai công nhân, nàng có thể chuyên tâm làm bà chủ được rồi, rồi tiếp theo, chúng mình sẽ mở một, hai, ba.. thật nhiều chi nhánh – nhiều như đám nhỏ chúng mình sinh, lúc đó hai ta cũng không cần làm việc nữa, cả ngày đi du ngoạn, dạo phố, rồi cùng nhau già đi, đợi đám nhỏ lớn lớn lên, lúc đó chúng mình có thể nói cùng bọn chúng: “Này cu lớn, cu tí, bố mẹ các con năm xưa đều là rất thần kỳ đó nha! Bố của các con là thống lĩnh gia tộc, mẹ của các con là công chúa đó nha!” Nàng nói xem, bọn chúng có tin được không?

Cardin trong lòng ngọt ngào, cười nói:
- Bọn chúng nhất định nói: “Ông lão bà lão nói chuyện bị lẩm cẩm rồi!”

- Cuộc sống không phải đánh nhau, không phải mưu mô đấu đá, không phải lo lắng hãi hùng như thế, nàng có thích không?

Cardin làm ra vẻ rất nghiêm túc:
- Chàng làm cho thiếp lo lắng đây này. Ừm, tương lai cửa hàng sẽ tuyển nữ phục vụ xinh đẹp, chàng có đùa giỡn bọn họ không, hả ông chủ quán bánh Sterling?

Sterling cũng rất nghiêm túc nâng cằm tự hỏi:
- Nàng cũng làm cho ta lo lắng theo. Có bao nhiêu người đẹp đây? Hỡi bà chủ quán Cardin?

- Chàng xấu lắm, xem thiếp thu thập chàng đây!

- Ha ha ha ha..

Trong bụi hoa, đôi uyên ương đang chìm trong mật ngọt, không một ai phát hiện, ở nơi rất xa có mấy cặp mắt âm trầm đang lạnh lùng chằm chặp vào bọn họ..

o0o
La Minh Hải đọc xong mật báo của thủ hạ, vỗ bàn phân phó:
- Bất kể giá nào, dùng mọi thủ đoạn, tra rõ thân phận con bé kia cho ta.

Ngày hôm sau, một báo cáo về thân phận, lai lịch cùng với quá trình quan hệ với Sterling của Cardin đã trở lại bàn làm việc của La Minh Hải. La Minh Hải lạnh lùng hỏi:
- Thông tin chính xác không?

- Khởi bẩm đại nhân, chúng ta dùng hai trăm ngàn mua được tin này từ người hầu của Tử Xuyên Ninh. Hắn tuyệt không dám một lời dối trá.

Trên bộ mặt âm trầm của La Minh Hải lộ ra nụ cười:
- Hai trăm ngàn này đáng giá. Ta phải lập tức đi gặp tổng trưởng.

o0o
Báo cáo hàng ngày xong xuôi, La Minh Hải như vô tình đưa chuyện cùng Tử Xuyên Tham Tinh:
- Điện hạ, tối hôm qua hạ quan đi dạo công viên. Thật xảo hợp, gặp thống lĩnh Sterling đang rất thân mật cùng một cô gái.

Tử Xuyên Tham Tinh mỉm cười:
Sterling cùng Lý Thanh cũng đã lâu không gặp! A a, tuổi trẻ thật là sướng, làm cho đám già lão chúng ta phải ghen tị!

“Nhưng là,” La Minh Hải nói:
- Hạ quan trông cô nương kia không giống Thanh kỳ chủ!

“Ah?” Vẻ mặt Tử Xuyên Tham Tinh hơi chút coi trọng:
- Vậy là ai?

- Hạ quan không rõ. Hay điện hạ phê chuẩn cho hạ quan đi hỏi thăm?

Tử Xuyên Tham Tinh nghĩ một lúc lâu, thong thả nói:
- Duyệt, ngươi đi nghe ngóng xem.

Giọng của Tử Xuyên Tham Tinh rất thoải mái, nhưng hai bên đều biết, đây tuyệt không phải là lời thuận miệng mà nói.

o0o
Chưa đầy hai giờ, La Minh Hải đã “nghe ngóng” trở lại.

Im lặng nghe xong báo cáo, vẻ mặt Tử Xuyên Tham Tinh bất động:
- Được rồi, Không có chuyện gì lớn cả! La Minh Hải ngươi về đi, nhớ không được nói loạn ra ngoài.

La Minh Hải hơi thất vọng, không ngờ Tử Xuyên Tham Tinh đối với tình hình trọng đại mà lại hờ hững như thế - lão không biết khi mình vừa rời khỏi, Tử Xuyên Tham Tinh lập tức phân phó thị vệ: “Lập tức mời Thanh kỳ chủ tới đây.”

Trải qua hơn một giờ nói chuyện cùng Lý Thanh, sắc mặt Tử Xuyên Tham Tinh như bị sương đóng, nhưng lời nói ra vẫn hòa ái dễ gần:
- Cô đi, hỏi hỏi thống lĩnh Sterling tối nay có bận không, có nguyện ý trích thời gian bồi lão đầu ta ăn một bữa cơm rau dưa được không?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK