• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mùa giá rét, tháng Hai năm 779 lịch đế quốc, cuộc chiến ở Viễn Đông đã lại xảy ra biến chuyển mới. Đang lúc đại quân của Đế Lâm trong hoàn cảnh băng tuyết đầy trời mà vây khốn chặt chẽ Gemara cùng hai mươi vạn quân Ma tộc của Vân Thiển Tuyết, từ sâu trong vương quốc Ma tộc tiến ra địch nhân mới. Nhị vương tử của Ma tộc Carlan suất lĩnh đội quân hai mươi vạn thân vệ Cấm Vệ quân tới tiếp viện cho Vân Thiển Tuyết. Sau vài lần giao thủ thăm dò, Đế Lâm nhận ra đối thủ lần này không giống với đám trước đây, cấm vệ là đội quân tinh nhuệ của Ma tộc, vô luận ở sĩ khí, sức chiến đấu, hay độ trung thành đều vượt xa các toán quân khác. Do lo bị Vân Thiển Tuyết cùng Carlan trước sau giáp công, lại cũng bởi vì quân đội của nhân loại tác chiến trong trời đông giá rét có nhiều bất lợi, thêm vào nữa là lương thảo thu gom càng ngày càng khó khăn, Đế Lâm quyết định thật nhanh, hạ lệnh lui lại.

Bởi vì quân đội của Đế Lâm triệt thoái ngay ngắn thứ tự, tác phong mạnh mẽ, “Người mở đường không loạn, người khóa sau không sờn” hoàn toàn kín kẽ, cho nên Carlan cùng Vân Thiển Tuyết cũng không dám tùy tiện phát động công kích, tuy nói là “truy kích” nhưng thực chất lại là ‘lễ tiễn’ đưa tới tận Hằng Xuyên một đường, hai bên lại khôi phục trận tuyến như trước, kết thúc một chiến dịch nửa năm. Sau này được gọi là hành động quân sự “đại chinh phạt lần thứ nhất”.

Chiến dịch lần này, quân nhân gia tộc Tử Xuyên hy sinh hơn năm vạn một ngàn ba trăm người, bị thương mười một vạn sáu ngàn người (trong số chết trận có hơn ba vạn là binh lính không thuộc nhân loại bị Đế Lâm ép phải gia nhập, hơn tám vạn người bị thương cũng thuộc các chủng tộc phi nhân loại).

Còn quân đội Ma tộc cũng phải trả giá cực đắt: chết trận hai mươi bảy vạn ba nghìn, bị thương hai mươi tám vạn tám ngàn (trong số người chết trận có mười lăm vạn sáu ngàn là bị giết sau khi đầu hàng). Nhưng đây chỉ là tổn thất về phía quân đội.

Căn cứ vào nhà nghiên cứu lịch sử quân sự Đường Xuyên của gia tộc Tử Xuyên đời sau nói: “Trong cuộc đại chinh phạt lần thứ nhất của kỳ chủ áo đỏ Đế Lâm, Ma tộc bị huyết tẩy, hỏa thiêu năm thành phố lớn, bảy mươi hai thành trấn, hơn hai trăm thôn làng. Thường dân của Ma tộc và của các chủng tộc phi nhân loại khác trực tiếp (bị đồ sát tập thể) hoặc gián tiếp (bị cướp mất thực vật dành cho mùa đông, đồ vật chống lạnh dẫn đến bị chết đói, chết rét) chết dưới tay quân đoàn của Đế Lâm đạt tới một trăm tám mươi vạn người.” (Về sau thường xuyên có học giả chê cách nói của Đường Xuyên bênh vực quá mức, cho rằng lập trường của ông ta rất không khách quan – bản thân Đường Xuyên được ăn lương của gia tộc Tử Xuyên, nên nghi ngờ tô điểm cho tiền bối Đế Lâm của gia tộc)

Toàn bộ biên cảnh phía tây của Ma tộc bị Đế Lâm xử dụng kiếm cùng lửa ngoan độc làm ra một phen “rửa tội lưu động”, nguyên khí tổn hao trăm năm cũng khó có thể khôi phục. Ma tộc cùng với các chủng tộc phi nhân loại đối với nhân loại thù hận khắc cốt ghi tâm, đạt tới mức trước nay chưa từng có. Loại thù hận đến tận xương tủy này, cho dù ngày sau khi gia tộc Tử Xuyên thống nhất quản lý được toàn Viễn Đông, cực lực thực hành nền chính trị nhân từ cũng không có cách nào xóa bỏ. Cuối cùng, chỉ khi người được xưng là Quang Minh vương Tử Xuyên Tú trở lại Viễn Đông, chuyện kết giao giữa các chủng tộc cùng nhân loại mới từ từ bắt đầu trở lại..

Đế Lâm lúc này, có người ca tụng gã là “Tân chiến thần” của gia tộc, đệ nhất danh tướng của gia tộc kể từ Nhã Lý Mai, công cao cái thế; cũng có người chửi rủa gã là “Lãnh huyết cuồng nhân”, “Đao phủ”,”Sát nhân vương”.. còn bản nhân gã lại thờ ơ trở lại bộ tư lệnh quân Viễn Đông ở Wallen, nhận quyết định thăng chức lên đảm nhiệm vị trí phó thống lĩnh cùng một huân chương chiến công.

o0o
Ngày 11 tháng Ba năm 779 lịch đế quốc, tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa đại biểu cho tòa Thống Lĩnh trình đề nghị với tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh: “Xét thấy Đế Lâm phó thống lĩnh cùng bộ hạ chinh chiến trường kỳ, công cao khổ nhọc, mỏi mệt cả về thể xác và tinh thần, gia tộc cần phải đối với người có công ban thưởng. Đề nghị điều Đế Lâm phó thống lĩnh trở về Đế Đô nhận lời khen cùng tĩnh dưỡng, năm vạn tướng sĩ bộ hạ lập công tất cả cùng về nhận khen thưởng.”

Ngày 12 tháng Ba, tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh ngắn gọn phê: “Đồng ý.”

Ngày 19 tháng Ba, nhận được chỉ thị, Đế Lâm từ Viễn Đông dẫn theo năm vạn “tướng sĩ có công”, chậm rãi rời khỏi cứ điểm Wallen, tiến về Đế Đô.

Trong mật thất của tòa Thống Lĩnh, Dương Minh Hoa chậm rãi uống cạn một ly rượu nho, mãn nguyện nói với La Minh Hải:
- Chờ đến khi Đế Lâm trở lại đây.. Khi đó, ông là tân tổng thống lĩnh.

Nhìn thống lĩnh quân Trung Ương Lôi Tấn ở bên có vẻ ghen tị, Dương Minh Hoa trấn an nói:
- Đừng vội. Đợi sau khi ta nghỉ, vị trí tổng trưởng là của ông.

La Minh Hải lạnh như băng chỉ gật đầu một cái:
- Đa tạ đại nhân tài bồi!

Lôi Tấn cảm kích nói với Dương Minh Hoa:
- Đại nhân ưu ái như thế, kêu hạ quan báo đáp thế nào đây? Nhưng, hạ quan cảm thấy, hành động tự chúng ta thực hiện như vậy là đủ, không cần thiết phải chờ Đế Lâm trở về. Tiểu tử này rất ngạo mạn, khó có thể điều khiển..

Dương Minh Hoa cười sang sảng:
- Lôi Tấn, ông đang ghen. Ta điều Đế Lâm trở về là có tác dụng, ông không cần nghĩ nhiều, gã bây giờ còn rất hữu dụng.. ha ha ha..

o0o
Trong phủ tổng trưởng, Tử Xuyên Tham Tinh khô khan mở miệng nói với Sterling:
- Dương Minh Hoa triệu hồi Đế Lâm về đây, hắn định bắt đầu động thủ.

Sterling khó hiểu hỏi:
- Hạ quan có một chuyện không rõ, muốn mời đại nhân chỉ dạy. Binh lực trong thành Đế Đô, Dương Minh Hoa nắm giữ quân Trung Ương của Lôi Tấn, thực lực mạnh hơn chúng ta nhiều, chiếm ưu thế tuyệt đối. Vậy sao hắn phải vẽ rắn thêm chân triệu hồi quân đội của Đế Lâm về đây, việc này căn bản là không cần thiết.

Tử Xuyên Tham Tinh cười:
- Sterling, hôm nay ngày mùng mấy?

Sterling không rõ ý tứ của Tử Xuyên Tham Tinh, vẫn thành thật trả lời:
- Ngày 20 tháng Ba, cuối tuần thứ hai.

- Theo thông lệ của gia tộc, tuần tới là đại hội mỗi năm một lần của sĩ quan có cấp bậc kỳ chủ trở lên, gần như toàn bộ sĩ quan cao cấp đều tham dự, bao gồm cả Ca Ứng Tinh, ông ta cũng phải trở về Đế Đô.

- Đại nhân, ý của ngài là, Dương Minh Hoa điều Đế Lâm trở về để đối phó với Ca Ứng Tinh?

- Chính xác! Ca Ứng Tinh sẽ mang đội cận vệ sáu ngàn người cùng trở về, nhưng Đế Lâm lại có năm vạn người, tỷ lệ mười so với một, tuyệt đối đủ để đẩy Ca Ứng Tinh vào chỗ chết.

- Dương Minh Hoa lớn mật như vậy, không sợ quân Viễn Đông sẽ tạo phản sao?

- Khi đó Ca Ứng Tinh đã chết, cho dù là đám La Ba và Lâm Băng bộ hạ của Ca Ứng Tinh có ý kiến, y cũng chẳng có gì phải cố kỵ. Dù sao hung thủ giết Đế Lâm là tướng lĩnh quân Viễn Đông, động thủ toàn bộ lại là binh lính quân Viễn Đông, Dương Minh Hoa có thể lấy cớ nói đây là nội chiến của quân Viễn Đông, không liên quan đến y. Cùng lắm thì y giao Đế Lâm ra để xoa dịu lửa giận của đám bộ hạ Ca Ứng Tinh mà thôi. Kế hoạch rất kín kẽ!

Sterling cười:
- Y tính toán bố trí thật quá thông minh!

o0o
Trong nhà Tử Xuyên Ninh, Tử Xuyên Ninh nói với Tử Xuyên Tú:
- Ca, nghe nói năm vạn đại quân của Đế Lâm quay về đây. Huynh đang tìm cái gì vậy?

- A, hóa đơn đền bù đồ nội thất đổ vỡ của trận quyết đấu lần trước, rõ ràng là Đế Lâm phải đền, sao lại trát lên trên đầu ta?! Thiệt hại quá nhiều tiền, hơn bảy ngàn, lại thêm nửa năm lãi.. Xuyên Ninh, muội nói chúng ta tính toán lãi án theo tỷ lệ lãi tiêu chuẩn hay tính toán theo tỉ lệ lãi ngoài chợ đen đây?.. Xét tình hữu nghị nhiều năm, ta sẽ không tính theo tỷ lệ lãi kép lãi chồng lãi.. nhưng cho dù tính lãi chồng lãi thì y cũng chẳng nghèo đi được. Nghe nói ở Viễn Đông tham quan như y đã vơ vét sạch sẽ, nạo vét đến mức đám dân chúng Ma tộc đáng thương khóc không ra nước mắt..
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK