• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Thật là hoành tráng!
Lần đầu tiên tham gia đại hội cấp kỳ chủ trở lên của gia tộc, La Kiệt kinh ngạc trước phòng hội nghị trông trang trọng và nghiêm túc: nó to lớn và hùng vĩ làm cho người ta sợ hãi, bên trong đã chứa hơn một ngàn sĩ quan cao cấp mà cảm giác như vẫn còn rộng, nền trải thảm đỏ cao cấp, trên vách tường gắn dễ đến cả ngàn phù điêu trông rất sống động, trần đại sảnh cao tới mức làm cho người ta không dám ngắm nhìn, gắn vô số hạt thạch anh phát ra ánh sáng huyền ảo tựa như sao trên trời..

- Phòng hội nghị này to đến cỡ nào cơ chứ?
Bạch Xuyên hỏi Sterling đang ngồi cùng.

Sterling cười:
- Ta cũng không biết. Nhưng có một câu chuyện, là đã từng có một kì chủ dẫn theo một sư đoàn bộ binh tới đây họp. Vị kì chủ kia đến muộn, tìm tới tìm lui đều tìm không được người nên đành trở về. Ngày hôm sau bộ hạ của y nói cho y biết: Kỳ thật toàn bộ sư đoàn hơn ba nghìn người vẫn ngồi ở hành lang bên trái của phòng hội nghị đợi y..

- Wow!
Minh Vũ kêu to,
- Cái gã tóc dài trên bức ảnh lớn treo ở chính giữa trông đẹp trai, tay chơi và lưu manh nhỉ!

- Không được nói lung tung. Đó là người sáng lập gia tộc Tử Xuyên Vân đại nhân!

- Úi? Xuyên Tú đại nhân của chúng ta đi đâu vậy?

- Xuyên Tú đại nhân, ngài ngồi ở góc tường làm gì thế?

- A, ta nghĩ đám vàng khối trang trí này có thể cậy ra được, ai ngờ nó được khảm chặt đến thế..

o0o
Tử Xuyên Tú chú ý nhìn bốn phía, hội nghị còn chưa bắt đầu, hơn một ngàn sĩ quan cao cấp đang nhàn hạ tản bước cùng nói chuyện phiếm. Gã hỏi Sterling:
- Hôm nay không phải quân Cấm Vệ của huynh giữ trật tự hội nghị sao?

Sterling cười cười:
- Dương Minh Hoa sao lại yên tâm giao cho chúng ta đến bảo vệ chứ?! Phụ trách giữ trật tự hôm nay là đội hiến binh của viện Kiểm Sát.

Tử Xuyên Tú gật gật đầu, Kiểm Sát trưởng Tiêu Long luôn luôn bảo trì trung lập, chỉ có y đến duy trì trật tự mới có thể làm cho hai bên chấp thuận.

o0o
Có người tới gần chào hỏi Tử Xuyên Tú:
- Đã lâu không gặp, Xuyên Tú!

Tử Xuyên Tú ngoái đầu:
- Đức Lôi đại nhân, thật sự đã lâu không gặp.

Đức Lôi là phó thống lĩnh quân Cờ Đen, 6 năm trước từng kề vai chiến đấu cùng Tử Xuyên Tú trong cuộc phản kích gia tộc Lưu Phong. Y mỉm cười giới thiệu con trai của mình là kì chủ Đức Khoa với Tử Xuyên Tú:
- Đây là khuyển tử Đức Khoa, lần đầu tiên được đến những chỗ như thế này, tương lai mong được Xuyên Tú ca ca ngươi cùng Sterling đại nhân chỉ điểm.

Đức Khoa là một cậu bé còn rất trẻ, trên mép mới lún phún mấy sợi râu, có thể thấy là cậu ta hơi ngượng ngùng và hướng nội, sau khi kính lễ với Tử Xuyên Tú cùng Sterling thì không biết nên nói cái gì, chỉ cười hiền lành.

Sterling khen ngợi:
- Lệnh lang anh khí bừng bừng, tương lai tất là tiền đồ vô lượng!

Tử Xuyên Tú cười xấu xa nói:
- Cậu nhóc trông đẹp trai quá, chả mấy là bằng được ta. Đức Lôi đại nhân, có thật là do ông sinh không? Tôi trông không giống!

Đức Lôi cười to:
- Khi nào cắt được đầu lưỡi của ngươi, gia tộc chúng ta sẽ bớt thất đức đi được một nửa!

- Thế còn một nửa nữa thì sao?

- Đều ở chỗ tổng thống lĩnh đại nhân tôn quý của chúng ta!

Mọi người đều phá lên cười. Đức Lôi cáo từ, tới chỗ các sĩ quan cao cấp khác chào hỏi.

o0o
Tiếng chuông vang lên, hội nghị bắt đầu. Ngồi trên đài chủ tịch là sáu vị thống lĩnh: La Minh Hải, Ca Ứng Tinh, Lôi Tấn, Phương Kính, Minh Huy, Pigou, nhưng vị trí tổng thống lĩnh cùng tổng trưởng còn đang trống. Tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh đã từ rất lâu không tham gia hội nghị toàn thể, cho nên lần này mọi người cũng không hy vọng ông ta sẽ tham dự.

Dương Minh Hoa xuất hiện rất đúng giờ trên đài chủ tịch, nhưng chuyện làm cho Tử Xuyên Tú cùng Sterling giật mình chính là Đế Lâm cùng xuất hiện với ông ta, đang ở chỗ chính giữa tìm chỗ ngồi. Đế Lâm đã trở lại, nhưng vẫn không cùng bọn họ liên hệ.. Hai người đánh mắt trao đổi, đều nhìn ra lo lắng trong mắt của nhau.

Dương Minh Hoa ung dung bình thản ngồi vào chiếc ghế được chuẩn bị sẵn cho tổng trưởng ở dưới bức ảnh của Tử Xuyên Vân, trên mặt mỉm cười, giống như là chuyện rất bình thường vậy.

Toàn thể hội trường vang lên một trận xôn xao bất an, các sĩ quan cao cấp nhìn Dương Minh Hoa với ánh mắt không thể tin được, trong đầu quay cuồng chung một suy nghĩ: “Hắn điên rồi sao?”

Tử Xuyên Tú nhỏ giọng nói với Sterling:
- Y vì chuẩn bị tạo phản mà gây thanh thế!

“Chính xác!” Sterling nói:
- Đồng thời còn muốn thử tìm trong đám sĩ quan cao cấp xem có ai dám phản đối hắn không.

Đúng lúc này, cửa chính của hội trường mở rộng, tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh xuất hiện.

Toàn hội trường nhất thời bị bao phủ trong một bầu không khí yên lặng khó thở, tất cả các sĩ quan đều thấy Tử Xuyên Tham Tinh đối với sự ngang nhiên khiêu khích vũ nhục này mà giận đến cả người phát run; trong khi Dương Minh Hoa lại bình thản ung dung, hoàn toàn không có ý định đứng dậy nhượng ghế.. Bầu không khí yên tĩnh khó chịu này tựa như rộng lớn vô cùng không ngừng tiếp tục ép xuống.

Tử Xuyên Tham Tinh dậm chân một cái, xoay người đi ra khỏi phòng hội nghị.

Gần như tất cả mọi người đều âm thầm thở hắt ra, may mắn không phát sinh xung đột tại chỗ, may mắn biểu hiện hòa bình giả dối vẫn được duy trì, càng may mắn hơn nữa là chính mình không phải lập tức lựa chọn..

Sterling xiết nắm đấm kêu ‘lách cách’. Chủ ưu thần nhục, chủ nhục thần tử, y thật sự không thể chịu được chuyện tổng trưởng bị vũ nhục như vậy, chẳng thà xông lên cùng chết với Dương Minh Hoa. Đúng lúc này, một bàn tay kiên định đặt lên vai y, Tử Xuyên Tú giọng trầm ổn nói:
- Giữ lại tấm thân này, sẽ có lúc dùng đến!

o0o
Dương Minh Hoa bắt đầu lên tiếng:
- Các vị đồng sự, giờ là lúc bắt đầu hội nghị toàn thể các sĩ quan từ cấp kỳ chủ trở lên của năm nay..

Lão giống như không có chuyện gì xảy ra, tuyên bố hội nghị bắt đầu.

- Tổng thống lĩnh các hạ, thực xin lỗi, nhưng có lẽ ngài đã ngồi sai vị trí..

Mọi người xoay mình nhìn tới nơi phát ra giọng nói: Một kỳ chủ trẻ tuổi trông vẫn còn ngây thơ đứng dậy, thực ngượng ngùng nói. Tử Xuyên Tú cùng Sterling đều giật mình, đó là Đức Lôi con của Đức Khoa.

“A”, Dương Minh Hoa hơi nhướn mày:
- Vị đồng sự rất lạ mặt này, nói ta ngồi sai vị trí?

Lần đầu tiên Đức Khoa lên tiếng ở một chỗ lớn như vậy, lại là chỉ trích người nắm quyền cao chức trọng, gã áy náy bất an tới mức gần như nói không rõ nghĩa:
- Hạ quan là kỳ chủ quân Cờ Đen Đức Khoa.. Xin tổng thống lĩnh đại nhân đừng để ý, hạ quan không có ý xấu.. Đại nhân có thể là do vô ý mà ngồi nhầm.. Nhưng, theo ý của hạ quan là, vừa rồi đại nhân đáng ra phải nhường chỗ cho tổng trưởng đại nhân, dù sao trong chế độ..

Đức Lôi, phụ thân của gã lập tức đứng dậy mắng át đi:
- Đức Khoa, con điên rồi sao? Nói bậy bạ gì đó?! Còn không mau tạ tội với tổng thống lĩnh đại nhân rồi ngồi xuống.

- Tốt lắm, Đức Khoa kì chủ, ý tứ của cậu ta hiểu. Nhưng không được quấy nhiễu hội nghị đang tiến hành, đây là trường hợp rất nghiêm trọng!
Nói xong, Dương Minh Hoa đánh mắt cho Đế Lâm: ý nghĩa rất rõ ràng, rất đáng sợ.

- Dạ! Hạ quan thất lễ, xin hướng đại nhân tạ tội..
Đức Khoa mặt đỏ tía tai. Chính gã cũng không biết lấy lý do nào để giải thích.
- Hạ quan..

Gã rốt cuộc không nói được nữa: Một thanh lợi kiếm dài và mảnh như tia chớp đâm vào lồng ngực dày rộng đầy nhiệt huyết trẻ tuổi của gã rồi thu lại nhanh như chớp, đào ra một chùm hoa máu. Gã ngơ ngác nhìn vết máu dần dần loang rộng trên lồng ngực của chính mình, rồi lại nhìn Đế Lâm ở trước mặt gã đang dùng tấm vải đỏ chậm rãi lau vết máu trên thân kiếm, không thể tin được mà mở to hai mắt.. cứ như vậy mà ngã sấp xuống. Đôi mắt trợn tròn vẫn như trước tràn ngập ngây thơ cùng khao khát..

Phụ thân của gã, phó thống lĩnh Đức Lôi phát điên gầm lên một tiếng, liều mạng xông thẳng về phía Đế Lâm. ‘Binh’ một tiếng, lưng đột nhiên bị giáng một chưởng cực mạnh, máu tươi lập tức phun thành vòi trước miệng, cả người bị ném bay, bằng mắt thường mà nhìn cũng biết là hết sống. Lôi Tấn trong lúc bất tri bất giác đã lẻn ra phía sau, dùng Lôi Phong thần công cho y một kích trí mạng.

Toàn trường ồn ào, các sĩ quan không dám tin vào hai mắt của mình. Ngay tại chỗ này, một mình Dương Minh Hoa, vậy mà lại dám công khai hành hung, sát hại cha con họ Đức, hai sĩ quan cao cấp của gia tộc! Mấy sĩ quan đến từ quân Cờ Đen đã định vùng đứng dậy..

- Rầầmmm!

Một tiếng sấm nổ tung trong phòng hội nghị, tiếng chấn động khiến màng nhĩ của mọi người đau nhức, đầu óc choáng váng. Lôi Tấn ngạo nghễ đứng thẳng ở chính giữa phòng hội nghị, thân thể của y tựa như là một nguồn gió lốc rất lớn, phát ra dòng khí cùng những tiếng ù ù rất rõ, dòng khí khổng lồ này bay vòng quanh trong phòng hội nghị, càng gần y càng mạnh khiến người ta không mở được mắt, cả đứng cũng không yên, cửa chính đã đóng cũng không chịu nổi luồng lực lượng đáng sợ này, ‘binh’ một tiếng bị thổi bay. Càng đáng sợ hơn nữa là cả người y cứ vậy mà từ từ được nâng lên, cao cao trên không nhìn xuống mọi người, một cỗ sát khí cường đại bao phủ toàn bộ hội trường, đây là Lôi Phong thần công đáng sợ được vận lên đến trạng thái cao nhất.

o0o
Sterling thì thào nói:
- Cao thủ đệ nhất của gia tộc, danh bất hư truyền!

Tử Xuyên Tú bĩu môi:
- So với quạt điện cũng chẳng khá hơn là bao. Y bay ở trên không như thế, vậy cũng chỉ bằng cái quạt trần mà thôi!

Các sĩ quan bị khí thế của Lôi Tấn chấn nhiếp mà kinh sợ, không dám ra tay.

Dương Minh Hoa ở trên đài cao đứng dậy, dùng ánh mắt uy nghiêm càn quét hội trường, giống như đang tìm kẻ không biết sống chết kế tiếp nào dám can đảm khiêu chiến quyền uy của lão.. Không một ai dám đối mặt với khí thế bức người này, ngay cả ánh mắt của Tử Xuyên Tú và Sterling cũng không tự giác tránh đi..

“Hóa ra hung tàn đến cực điểm cũng có thể trở thành một loại sức mạnh đầy uy lực.” Sterling đau đớn nghĩ, đôi mắt trợn to cho đến chết của cậu thiếu niên kia vẫn luôn hiện lên trước mắt gã. Chết không nhắm mắt! “Đế Lâm, huynh vì đâu mà lại làm ra loại chuyện này cơ chứ?!”

o0o
- Tốt lắm, hội nghị tiếp tục tiến hành.
Dương Minh Hoa tuyên bố.

Mọi người câm như hến. Dương Minh Hoa hài lòng cười cười, nghĩ: “Đúng là cả một đám hạ tiện chết tiệt, không cho bọn họ nhìn thấy quan tài, thì vẫn còn chưa biết đổ lệ!”

- Tiếp theo..

- Tôi tố cáo!
Một giọng nữ cắt ngang lời của lão.

- Tôi tố cáo, phó thống lĩnh Đế Lâm quân Viễn Đông mưu sát kỳ chủ quân Cờ Đen Đức Khoa!

- Tôi tố cáo, thống lĩnh Lôi Tấn quân Trung Ương mưu sát phó thống lĩnh quân Cờ Đen Đức Lôi!

- Tôi tố cáo, tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa ngầm sai sử hai gã máu lạnh giết người, ông ta phải cùng chịu trách nhiệm với hành vi phạm tội này!

Hạ quan là kì chủ Bạch Xuyên, trợ lý văn phòng tòa Thống Lĩnh, chính thức báo án tới Kiểm Sát trưởng Tiêu Long của gia tộc. Nếu có lời giả dối, xin được chịu hoàn toàn trách nhiệm!

Giọng nữ trong trẻo, bởi vì khẩn trương mà hơi run run của Bạch Xuyên vang vọng trong phòng hội nghị yên tĩnh.

Trong hội nghị sĩ quan quân đội cao cấp của gia tộc Tử Xuyên, hơn một ngàn nam nhi đường đường tham dự hội nghị, lại để cho một cô gái đại diện cho chính nghĩa cùng dũng khí, đều cảm thấy xấu hổ.

o0o
Hội nghị được tổ chức vào ngày 26 tháng Ba năm 779 lịch đế quốc. Ngày này về sau đã được ghi vào lịch sử của gia tộc với cái tên: “Đêm Đế Đô đẫm máu”. Trên hội nghị, dòng suối máu nóng chầm chậm chảy, nhưng đến khi trời tối, nó sẽ trở thành một đại dương mênh mông, nhấn chìm mọi người vào trong đó..

Bản trường ca bi tráng truyền kỳ trăm năm của gia tộc Tử Xuyên, cũng là từ đêm đẫm máu này mà bắt đầu.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK