• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đúng hẹn Sterling tới phủ tổng trưởng, Tử Xuyên Tham Tinh nhiệt tình nghênh tiếp, đưa gã tới nhà ăn. Sterling phát hiện, đúng như lời Tử Xuyên Tham Tinh, là một bữa cơm thường nhật, bởi ngoài gã ra không còn một khách mời nào khác. Nhưng thức ăn rất phong phú, trong lòng Sterling thấy kỳ quái, điều này không phù hợp với thói quen của Tử Xuyên Tham Tinh. Lý Thanh làm sếp nội vụ đã từng nói với gã: “Tổng trưởng của chúng ta là người ít xa hoa nhất trong các đời tổng trưởng.” Ám chỉ Tử Xuyên Tham Tinh ở một góc nào đó có thể coi là rất keo kiệt, lão có thể không do dự mà tiêu ba tỷ vũ khí trang bị cho một quân đoàn, nhưng lại không nỡ bỏ thêm một con cá cho bữa cơm của mình.
- Điện hạ, nhiều món quá, điện hạ, trang trọng quá, chúng ta ăn không hết đâu.

Tử Xuyên Tham Tinh không chút để ý nói:
“Không sao, ăn không hết thì để sau ta ăn tiếp”, rồi cười ha hả nói:
- Đến đến đến, đã được mời thì đừng câu thúc như thế. Thoải mái đi, thả sức mà ăn! Ài, chinh chiến ở Viễn Đông thật là làm khổ ngươi rồi, Sterling ngươi tự nhìn lại mình đi, qua mấy tháng đã vừa già vừa đen kìa.

- Nguyện vì gia tộc phục vụ! Đó vốn là bổn phận chức trách của kẻ thần dân, thực sự không dám..

- Ai da, chẳng phải ta đã nói con đừng câu thúc sao? Sterling con chỉ việc này là không tốt, không bỏ được. Đêm nay con không được nói cái gì “đại nhân” cái gì “điện hạ”. Con cứ coi ta như trưởng bối, gọi Tham Tinh thúc thúc được không?

Sterling vốn có điểm bất an, nhưng thấy Tử Xuyên Tham Tinh hòa ái như vậy, khối đá trong lòng cũng buông bỏ, cười nói:
- Vậy hạ quan đành lộng quyền.

Hai người bắt đầu an vị, Tử Xuyên Tham Tinh liên tục giới thiệu các món cho Sterling:
- Đây là cá chép hoa, một năm chỉ có mấy tuần là bắt được, lại còn chở sống tới đế đô, rất hiếm.
Lại mời Sterling đĩa rau, Sterling tiếp không nổi, cũng thấy rất mất tự nhiên, chỉ là tổng trưởng có lòng, thực sự khó có thể cự tuyệt, ăn một bữa cơm mà mồ hôi mướt ma đầy đầu.

Ăn xong hai người ngồi ở phòng khách uống cà phê nói chuyện phiếm. Tử Xuyên Tham Tinh quan thiết hỏi thăm chiến huống Viễn Đông. Lão quan tâm nhất là sức chiến đấu cùng sĩ khí của các lộ dân quân chinh tập, lượng dân quân này chiếm hơn nửa vương quân nhà Tử Xuyên tại Viễn Đông.

Sterling suy nghĩ, thẳng thắn nói cùng Tử Xuyên Tham Tinh:
- Đội ngũ dân quân đa phần là quý tộc vũ trang và nông dân, bọn họ là từ dân thường thành binh, chỉ dựa vào huyết khí dũng mãnh và liều mạng, một khi bọn họ nổi máu chém giết, trong nhất thời có thể đánh ngang phân với sư đoàn chính quy. Nhưng nếu trong thế hạ phong phải phòng thủ thì dễ bị kinh hoàng thất thố, thần nghe được một chuyện: có một đạo dân quân đi tiễu phỉ, người bán thú chỉ xuất ra mấy chục người ứng chiến, đã dọa cho mấy ngàn dân quân chúng ta sợ đến mức cướp đường mà chạy; lại có đêm, trong đại doanh của Phương Kính, một gã dân quân nửa đêm gặp ác mộng hét lên: “Ma quỷ!” Kết quả nổ tung toàn doanh, binh sĩ gào khóc: “Không xong rồi, ma tộc tới! Mọi người ơi, mau trốn!” Cả một đám như ruồi không đầu nhặng xị trong đêm, tán loạn mà gào khóc: “Trốn! Trốn!” Phương Kính muốn trấn an bọn họ, mới giơ đuốc lên hô: “Bình tĩnh bình tĩnh! Mọi người quây quanh hướng ta, mọi người quây quanh hướng ta!” Nhưng căn bản không trụ được dòng người như thủy triều, nếu không có đội thị vệ của y liều mạng ứng cứu, chỉ sợ Phương Kính đêm đó bị đạp chết. Hừng đông hôm sau, phát hiện có mấy trăm người bị dẫm đạp, bị ngạt mà chết. Phương Kính mất trọn một tuần mới tập hợp lại được đám binh sĩ tán loạn, nhưng đã hụt mất mấy ngàn quân, nếu không phải là bỏ trốn, thì cũng là sau khi lạc đội bị phản quân giết chết.

Vương quân của gia tộc ở Viễn Đông giờ có bốn đạo nhân mã: quân Trung Ương của thần, khoảng mười vạn; quân Cờ Đen của Minh Huy, cũng khoảng mười vạn; các lộ dân quân do Phương Kính thống suất ước chừng hai mươi vạn; ngoài ra còn có quân nguyên gốc của Viễn Đông, sau khi chỉnh lý cũng được khoảng mười một vạn, nhưng bọn họ phân tán, bao gồm quân phòng vệ ở pháo đài Wallen cùng quân phòng vệ ở hai tỉnh Dahka cùng Ylibate. Mấy thống lĩnh cầm binh chúng ta đều cho rằng, bộ hạ của Phương Kính đông nhất, nhưng năng lực tác chiến là kém nhất, bởi vì bộ hạ của y ngay cả một sư đoàn chính quy cũng không có. Phản quân nếu muốn đột phá phòng tuyến của chúng ta, chắc chắn sẽ từ nơi Phương Kính phòng vệ mà hạ thủ. Thần cùng Minh Huy đều tính điều một hai sư đoàn đi hỗ trợ Phương Kính.

Tử Xuyên Tham Tinh nghe rất chuyên tâm, không ngừng gật đầu:
- Đúng vậy! Binh phải luyện mới thành! Ta đã an bài năm vạn dân quân ở pháo đài Wallen tiếp thu huấn luyện chính quy rồi!

Sterling gật đầu phụ họa:
- Điện hạ anh minh.

Tử Xuyên Tham Tinh lập tức đổi đề tài:
- Được rồi, Sterling, tuổi của con cũng không còn nhỏ, chuyện cùng Lý Thanh cũng phải nhanh chóng đi chứ?

Sterling thất kinh, vội hồi đáp:
- Hạ quan cảm tạ điện hạ quan hoài, Viễn Đông quốc thổ chưa an, phản loạn chưa bình, cả chục vạn phản quân dấy lên bụi trần, Sterling thần thân được trọng ân của tổng trưởng cũng gia tộc, giữa lúc quốc nạn này tận lực hồi báo, thực không dám phân tâm lo chuyện cá nhân.

“Con sai rồi, Sterling.” Tử Xuyên Tham Tinh rất trịnh trọng nói:
- Bình định nội loạn, ngăn địch bên ngoài, là trách nhiệm của toàn thể trên dưới gia tộc. Con không thể coi nó là chuyện cá nhân được! Chả lẽ không có con, chúng ta không dẹp được nổi loạn Viễn Đông sao?

Sterling kinh hoảng, đứng dậy hành lễ:
- Dạ, hạ quan cuồng vọng, thỉnh điện hạ thứ tội.

Tử Xuyên Tham Tinh vẫy tay ra hiệu gã ngồi xuống:
- Sở dĩ nói vậy, là để con đừng tự ôm quá nhiều trọng trách. Trọng trách ngàn cân mọi người chia nhau gánh vác là được rồi! Từ góc độ của con mà nói, cố nhiên tận trung gia tộc là bổn phận, nhưng chẳng lẽ gia tộc lại nhẫn tâm để trung thần đã chịu khổ nhọc còn phải đánh mất tuổi xuân sao? Con nói phải đợi bình định xong phản quân, ta thấy nếu nghị hòa không xong, trận chiến này chúng ta phải đánh. Nhưng chẳng lẽ lại cổ hủ đến mức đợi cho tới tám mười năm nữa mới kết hôn? Đó thực là buồn cười.

Sterling miễn cưỡng nói:
- Nhưng hạ quan quân vụ khẩn cấp, sắp phải trở về trong quân ở Viễn Đông..

- Ài, không vội. Giờ đang là lúc đàm phán nghị hòa, con trở về để làm gì. Chẳng bằng ở đế đô thêm vài ngày, giải quyết hôn sự cho xong. Đương nhiên, thời gian gấp gáp, nhưng con để ta lo cho, có ta chủ trì, đảm bảo thể diện phong quang!

Tổng trưởng ban hôn lại còn chủ trì hôn lễ, đó là cực đại vinh diệu, dưới tình huống bình thường, Sterling nên quỳ tạ. Nhưng đầu óc Sterling lúc này mê mang, nói không nên lời, ngây dại tại chỗ.

Tử Xuyên Tham Tinh cũng không trách gã vô lễ, tự nói tiếp:
- Khi đó nha, danh phận mọi người đã định, mới có thể an tâm chờ đợi! Nếu không phải như vậy, Lý Thanh người ta là con gái, con lại nhẫn tâm để nó đợi đến hoài tuổi xuân sao?

Sterling à, chiến trường giết địch cố nhiên trọng yếu, nhưng bồi dưỡng đời sau cho gia tộc, đó cũng là rất quan trọng. Con cùng Lý Thanh đều rất ưu tú mà lại trung thành cẩn cẩn với gia tộc, ta tin tưởng con cháu của các con nhất định cũng ưu tú phi thường và rất trung thành!

Rồi, Sterling à, ta xem con không có ý kiến gì. Vậy cứ định như thế đi. Ừm, ta vừa mới xem lịch, ngày kia là rất đẹp ngày, Sterling, con có ý kiến gì không? Chuyện này, cứ định là ngày kia đi. Sau đó ngươi trăng mật một tuần, rồi mới trở lại Viễn Đông.

Gia tài con có bao nhiêu? Có đủ để cưới hỏi không? Nếu thiếu, ta có thể giúp con một chút, Lý Thanh xuất thân danh môn, chúng ta cũng không thể quá sơ sài, ủy khuất nó.

Sterling trong đầu loạn xạ, nhưng vẫn có một điểm thanh tỉnh: “Bây giờ tuyệt đối không thể xuôi lời đáp ứng.” Gã khàn giọng mở miệng nói:
- Điện hạ, hạ quan khẩn mong có thể chậm hôn ước.

Sắc mặt Tử Xuyên Tham Tinh trầm xuống, đây là lần đầu tiên Sterling kháng ý chỉ của lão.

- Sterling, sao lại thế? Chẳng lẽ ngươi nghĩ thân phận mình bất phàm, Lý Thanh không xứng phối với ngươi?

Đã nói ra được, Sterling cảm thấy can đảm hơn rất nhiều:
- Hạ quan không dám. Lý Thanh tiểu thư xuất thân cao quý, dung mạo xinh đẹp, hiền lành rộng rãi, thật xứng..

Tử Xuyên Tham Tinh không ngừng gật đầu:
- Đúng đúng, vậy ngươi còn điểm gì không vừa lòng?

- Không. Hạ quan chỉ cho rằng, với nhân phẩm cùng dung mạo của Lý Thanh tiểu thư, hoàn toàn có thể chọn được người tốt hơn. Hạ quan chỉ là một hạng vũ phu, xuất than bần hàn, thân phận, gia sản không tới, không xứng với một hiền thê như vậy.

Tử Xuyên Tham Tinh đứng lên, gằn từng tiếng nói:
- Sterling, ngươi là muốn chối hôn ư?

Sterling nghiến răng, nhẹ nhàng nói:
- Đúng vậy.

Lời vừa rời miệng toàn thân hư thoát, gã kiên trì nhắm mắt đợi cơn lôi đình sắp đến.

Nhưng chỉ một mảnh bình tĩnh, ngữ khí của Tử Xuyên Tham Tinh hòa ái bất ngờ:
- Sterling, con không chọn Lý Thanh, có phải là bởi đã chọn được người con gái khác không? Nói với ta, ta sẽ làm chủ cho con. Vô luận là ai, con chỉ cần nói ra là được.

- Đại nhân?
Sterling có điểm không rõ ý nghĩ của Tử Xuyên Tham Tinh.

- Vô luận là ai, con chỉ cần nói ra là được.

“Đúng là, trong lòng hạ quan đã có lựa chọn.” Sterling thấy thái độ Tử Xuyên Tham Tinh hòa ái, can đảm nói ra:
- Người thần thích là Cardin.

Tử Xuyên Tham Tinh nhướn nhớn mi:
- Công chúa ma tộc?
Kỳ thực đối với thân thế của Cardin lão đã sớm nhất thanh nhị sở, nhưng đến giờ vẫn chưa rõ tình hình.

Sterling cố lấy dũng khí trình bày rõ sự tình một lần. Tử Xuyên Tham Tinh nghe rất tỉ mỉ, nhưng không nói một lời, đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng lão đứng nghiêm bên cửa sổ, thong thả mở miệng nói:
- Ta đã già rồi.

Sterling không rõ ý đồ, chỉ đành tiếp lời nói:
- Đại nhân ngài mới chưa tới sáu mươi, vẫn tính là tuổi trẻ mạnh mẽ, tinh lực dồi dào. Sao có thể nói là “già” được!

Tử Xuyên Tham Tinh không để ý gã, nói tiếp:
- Án lý thuyết, sống tới tuổi này, lại còn làm tới tổng trưởng, xem như cũng đã đạt đỉnh, hẳn là mọi chuyện đều phai nhạt. Thế nhưng duy có một việc là ta không thể yên lòng.

Sterling yên lặng nhìn Tử Xuyên Tham Tinh. Đêm nay dường như tổng trưởng đa mưu túc trí đã bỏ đi cái mặt nạ thường ngày, ít nhiều trở nên thẳng thắn.

- Từ thủy tổ Tử Xuyên Vân của chúng ta vượt mọi chông gai khai sáng một họ Tử Xuyên, cho đến huynh trưởng năm xưa huyết chiến mà vong phó thác nguy nan, huyết thống gia tộc Tử Xuyên ta đã kinh qua mưa gió tang thương, truyền thừa được tới bảy đời. Dòng họ “Tử Xuyên” quang vinh này tuyệt đối không thể trong tay ta mà tuyệt diệt! Nói gở, nếu thành quả của bảy đời mất trong tay ta, ta dẫu có chết cũng không mặt mũi nào mà gặp huynh trưởng, không mặt mũi nào mà gặp liệt tổ liệt tông! Cho nên ta quyết không tiếc tất cả mà hành động, đều là vì trăm năm trường tồn của gia tộc. Mọi tội nghiệt, ta nguyện một mình tự chịu, dẫu chết đi mà rơi xuống địa ngục vạn trượng, ta cũng không hối tiếc!

Sterling lên tiếng an ủi:
- Điện hạ quá lời, phản loạn Viễn Đông tuy nghiêm trọng, nhưng chỉ là da lông, không đủ để uy hiếp sinh tử tồn vong của gia tộc ta được.

“Lời ta nói cũng không chỉ chuyện Viễn Đông.” Ánh mắt Tử Xuyên Tham Tinh quắc lên:
- Mười năm sau khi ta chết, là thời kỳ tương đối nguy hiểm cho truyền thừa của gia tộc. Tử Xuyên Ninh tuổi còn nhỏ, kiến thức nông cạn, lại thêm thân nữ lưu, tuyệt không có nửa điểm uy vọng, vậy sao có thể áp chế được đám thế lực phản đối đông đảo, uy chấn quần thần đây? Những trọng tướng văn quan có dã tâm bừng bừng, mắt thấy chúa nhỏ nước to, nhất định sẽ có kẻ sinh lòng bất chính; chư hầu các phương, thấy vương quyền trung ương suy nhược, tất cũng có người liều mạng làm càn, phóng tay cướp phá! Tựa như gia tộc Tử Xuyên chúng ta quật khởi trong đế quốc Quang Minh năm xưa vậy, ai có thể dự liệu, sẽ không xuất hiện gia tộc Tử Xuyên thứ hai, thứ ba, từ trong biên cảnh của gia tộc mà phân chia lãnh thổ, tự lập làm vương chứ? Mà Tử Xuyên Ninh khi đó, không có quân đội chống lưng, lại không được văn quan ủng hộ, chỉ bằng vào một thân nữ tử yếu nhược của nó, sao có thể ứng phó nổi loạn thần tặc tử rộng khắp từ trong triều cho tới ngoài nội đây?

Sterling nghe tới tóc tai dựng đứng, lựa lời an ủi Tử Xuyên Tham Tinh:
- Thần nghĩ điện hạ thật quá ưu lo. Quần thần trên dưới của gia tộc, quan viên văn võ đều là trung lương, nguyện điện hạ thiên niên vĩnh thọ, nhưng nếu có ngày núi băng sụp lở, thần tin là quần thần gia tộc sẽ vẫn kính yêu Ninh tiểu thư như tương kính điện hạ, đối với trung thành cẩn cẩn.¬¬

Tử Xuyên Tham Tinh lắc đầu:
Sterling ơi, con nhìn người đời tốt quá rồi! Bây giờ ta còn sống, bọn họ đương nhiên kẻ kẻ đều rất biết điều. Chỉ cần ta vừa chết, hắc hắc! Ta còn nhớ khi huynh trưởng tại thế, đại phản tặc Dương Minh Hoa chẳng phải biểu lộ ra là kẻ trung lương phi thường đó sao?

- Vậy ý điện hạ là..

- Tử Xuyên Ninh là phận gái, cần có một nam nhân mạnh mẽ nắm đại quyền nhiếp chính, thủ hộ ở bên! Y sẽ như một thanh lợi kiếm, chấn nhiếp đám loạn thần tặc tử, khiến cho bọn họ khiếp đảm, không dám vọng động. Vậy mới có thể bảo hộ Tử Xuyên Ninh bình yên vượt qua khoảng thời gian cực kỳ nguy hiểm mười năm đầu chấp chính. Người này phải tài năng quyết đoán, mới có thể uy hiếp quần thần; lại phải trung thành son sắt, bằng không sẽ hoàn toàn phản tác dụng. Sterling, con xem ai thích hợp đảm nhiệm nhiệm vụ này?

Sterling suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Đây là chuyện quốc gia đại sự, vốn không dành cho hạ quan chen lời. Nhưng nếu tổng trưởng cho phép, hạ quan chỉ có thể nói, án tình hình trước mắt mà xem: tổng thống lĩnh La Minh Hải người trung thành tuyệt đối với gia tộc, lại cần lao vương chính, giỏi chuyện dân sinh, rất được mọi người ủng hộ. Thần cho rằng ông ta thích hợp.

Tử Xuyên Tham Tinh cười nhẹ đáp:
- Ta tin La Minh Hải là người không hai lòng. Nhưng y có một nhược điểm chí mạng, y không hiểu quân sự, thiếu sự ủng hộ của quân đội. Y bây giờ trông thì rất tốt, ấy bởi mọi người biết có ta ở phía sau chống đỡ, đến lúc ta không còn, y căn bản không ứng phó nổi.

Tử Xuyên Tham Tinh âm thầm nói: trước tiên là y cũng không phải đối thủ của Đế Lâm! La Minh Hải ơi La Minh Hải, ngươi thủy chung canh cánh trong lòng cái chết của người nhà, cừu hận đã che mờ đôi mắt cùng lý trí của ngươi, đây không phải là khí độ của chính trị gia! Nếu ta là ngươi, ta cũng đau khổ, ta cũng thương tâm, nhưng ta sẽ coi chúng như một trường thiên tai, tựa như bị sóng thần hay địa chấn chẳng hạn, ngộ thương trong chiến tranh cũng là chuyện thường tình. Vậy sao ngươi không bình thản mà đón nhận? Lại cứ cùng Đế Lâm bất cộng đái thiên? Trong đấu tranh chính trị, nếu là chuyện tất yếu, một chính trị gia bình tĩnh có thể không chút do dự mà hợp tác cùng cừu nhân giết cha của mình. Ngươi sao không nhìn ra điểm này, sao không nhìn ra tổng thống lĩnh ngươi nếu muốn mưu đồ bất luận đại sự gì, đều tất yếu cần kiểm sát trưởng Đế Lâm ủng hộ. Dương Minh Hoa năm xưa, cũng không phải đợi khi được Tiêu Long hậu thuẫn mới dám công khai tạo phản sao? Nếu hai ngươi liên thủ mà nói, đủ để phóng ý mà làm, hoành hành vô ngại, thậm chí có thể coi ta như không, loại bỏ – nhưng nói đi phải nói lại, nếu không phải nguyên nhân này, ta cũng không chọn ngươi cùng Đế Lâm phân chia làm tổng thống lĩnh cùng kiểm sát trưởng..

o0o

Sterling trầm tư nói:
- Đại nhân, vậy kiểm sát trưởng Đế Lâm thì sao? Y có khả năng mà lại mạnh mẽ, thông hiểu quân sự, kiên định quyết đoán..

Không đợi gã nói xong Tử Xuyên Tham Tinh đã phất phất tay cắt lời:
- Tài cán của Đế Lâm ta cũng biết, nhưng sát khí của y quá nặng, cừu gia quá nhiều, thực khó phục chúng. Y không thích hợp.

o0o

Còn một câu nữa lão nuốt xuống mà không nói ra: Sterling, ngươi không để ý tới nhãn thần của Đế Lâm sao? Ngọn lửa dã tâm bừng bừng thiêu đốt trong nó a! Ta chưa từng thấy ai có khát vọng quyền lực nóng bỏng mà trần trụi đến như vậy! Sao ta dám đem sinh mệnh cháu gái, vận mệnh của gia tộc ta giao thác cho một kẻ dã tâm cùng sát nhân cuồng ma đây? Sở dĩ vẫn để cho hắn sống, là bởi ta cần hắn ngăn chặn La Minh Hải. Trước khi ta chết, ta nhất định phải diệt trừ hắn! Bằng không thì hắn sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất đối với gia tộc Tử Xuyên, so với Dương Minh Hoa còn nguy hiểm gấp trăm lần!

Nhưng bố trí ai đi chấp hành cho tốt đây? Ừm, La Minh Hải nhất định sẽ rất vui vẻ chấp hành, sau đó Sterling cùng Tử Xuyên Tú nhất định sẽ khóc khóc lóc lóc vì đại ca của bọn họ mà báo thù, sẽ lại cùng La Minh Hải đấu tung trời.. Đó là kết cục tốt nhất, để bọn họ ở dưới kiềm chế lẫn nhau, như vậy địa vị cháu gái Tử Xuyên Ninh của ta mới có thể ổn định, vận khí gia tộc Tử Xuyên của ta mới có thể trường tồn.

Trải qua hơn hai trăm năm gió gió mưa mưa, nhà Tử Xuyên ta không phải vẫn một dạng như vậy sao? Dẫu thêm hai trăm năm nữa, nhà ta cũng vẫn như vậy..

o0o

Tiếp theo Sterling lại đề nghị Phương Kính cùng Minh Huy, Tử Xuyên Tham Tinh cười nói:
- Sao ta có thể yên tâm đem vận mệnh gia tộc giao cho một gã đại vương chạy trốn đây?

Sterling cũng cười, nói tiếp:
- Có một người, y đối với Ninh tiểu thư một lòng một dạ, lại trí dũng song toàn, thiện trường chiến chinh – thần cho rằng nếu gã nắm quyền nhiếp chính, đó là thích hợp tới mức không thể thích hợp hơn được!

- A, là ai vậy?

- Tử Xuyên Tú. Khó có được chính là y cùng Ninh tiểu thư tương thân tương ái, tương lai sau khi bọn họ thành thân, Tử Xuyên Tú lại lấy thân phận hôn phu mà đảm nhiệm thân vương nhiếp chính, nắm phòng thống lĩnh. Bọn họ nếu là người một nhà, đương nhiên không cho chuyện tranh quyền đoạt lợi, tương lai con cái bọn họ cũng theo lý mà làm tổng trưởng, quyền lợi có thể dễ dàng truyền xuống, cũng duy trì huyết thống gia tộc sinh sôi. Hơn nữa nếu như Tử Xuyên Tú nắm quyền mà nói, thần cùng Đế Lâm nhất định sẽ toàn lực ủng hộ, lại tuyệt không xảy ra cục diện phòng thống lĩnh cùng viện kiểm sát câu tâm đấu giác như hiện nay, trên dưới đoàn kết hòa thuận, một lòng đối ngoại, ngày gia tộc xưng bá đại lục tất không còn xa! Điện hạ cảm thấy như thế nào?

Những người Sterling đề xuất lúc trước, trong lòng Tử Xuyên Tham Tinh đều ngấm ngầm dè bỉu, nhưng đến lúc này, lão thực có chút động tâm! Đặc biệt là hai thứ bảo trì huyết thống gia tộc phát triển cùng xưng bá đại lục xác thực dụ người. Trở thành chúa tể thiên hạ, đó là huy hoàng cùng mộng tưởng của bảy thế hệ.

Nhưng lão nhanh chóng bình tĩnh trở lại: Tử Xuyên Tú quá giảo hoạt, quá khó dò! Tất cả mọi người đều có mục tiêu: mục tiêu của Đế lâm là quyền lực, mục tiêu của La Minh Hải là đầu Đế Lâm, mục tiêu của Sterling là tận trung cùng gia tộc và công chúa Cardin.. Người có mục đích, hành động và ý đồ của bọn họ đều dễ dàng phỏng đoán. Nhưng ta lại không rõ mục đích của Tử Xuyên Tú là cái gì! Y sẵn sàng bỏ qua cơ hội tiến vào phòng thống lĩnh để cầu tình cho phản tặc; y cũng không ham nữ sắc, tuy ở chung cận kề cùng Tử Xuyên Ninh nhưng lại trước sau bảo trì thái độ như gần như xa.. Thứ gã muốn, thực sự là cái gì?

Đế Lâm nguy hiểm, nhưng Đế Lâm còn có thể nhìn thấu, còn Tử Xuyên Tú ta không nhìn thấu! Nói gã gan bé sợ chuyện? Năm xưa gã dám lấy tám trăm kỵ binh xông thẳng đại doanh Lưu Phong Tây Sơn! Dám cô thân tiềm nhập trung quân ma tộc hành thích đại tướng thống quân của đối phương! Dám tại đại doanh quân Trung Ương giết chết đệ nhất cao thủ của gia tộc! Dám mạo hiểm dưới nguy hiểm loạn đao băm vằm đi thuyết phục sĩ quan bạo loạn quân Trung Ương!

Nhưng lại không thể nói y dũng cảm: năm xưa ta liên thủ cùng La Minh Hải trục xuất kẻ mới lập công là hắn tới Viễn Đông sáu năm, gã trở lại cũng không một câu oán thán! Ta cố ý kích nộ gã ép nhàn hạ tống tới quân dự bị, gã thế mà lại có thể ngoan ngoãn nghe lệnh, một tiếng không nói. Lòng dạ thâm trầm như vậy quá đáng sợ! Loại người đó có làm ra bất cứ sự tình gì cũng không kỳ lạ, hôm nay y có thể hiệu trung với ngươi, ngày mai y có thể bán đứng toàn bộ gia tộc Tử Xuyên cho Lưu Phong!

o0o

Tử Xuyên Tham Tinh thu hồi suy nghĩ của mình, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Xuyên Tú không tệ, nhưng tuổi của y quá nhỏ, chỉ sợ không phục chúng. Ta cảm thấy có người còn thích hợp hơn gã.

Sterling không thể cầu tình thành công thay cho Tử Xuyên Tú, cũng cảm thấy có chút thất vọng:
- Hạ quan lắng nghe minh kiến của tổng trưởng.

- Ừm, ta cảm thấy Sterling con là thích hợp nhất!

Toàn bộ máu huyết nhất thời bốc lên đầu, Sterling loạng choạng đứng dậy:
- Đại nhân, không, điện.. điện hạ. Trọng trách vinh dự như vậy, Sterling thần sao có thể đảm đương?

“Sterling, con ngồi xuống nghe ta giải thích.” Tử Xuyên Tham Tinh càng hiền lành:
- Con có nhân phẩm cùng lòng trung, ta là yên tâm nhất. Con chiến công hiển hách, xuất thân quân ngũ, quân đội khẳng định sẽ cực lực ủng hộ con! Trong dân gian truyền ngôn về con cũng rất tốt, thanh liêm cương chính, dân chúng cũng kính yêu con, thậm chí cái đám hội nguyên lão xoi mói nhắc tới con cũng xưng tán!

Con lại là huynh đệ tốt với Đế Lâm cùng Tử Xuyên Tú, con tới nắm quyền, bọn họ cũng đồng một dạng ủng hộ! Con xem xem, người thỏa mãn đầy đủ điều kiện như vậy, không phải con thì còn ai vào đây nữa!

Đầu óc Sterling chấn động ong ong. Gã tuy chính trực, nhưng cũng chưa thanh cao tới mức vô dục, mắt thấy cảnh tượng tiền đồ tương lai rực sáng không gì sánh nổi, gã cũng bất giác mà thở hổn hển, tim đập thình thịch, một trận mê muội.

- Đến lúc đó, con nhậm chức tổng thống lĩnh kiêm thống lĩnh quân Trung Ương, nắm giữ đội quân tinh nhuệ bậc nhất của gia tộc, tọa trấn thủ vệ kinh kỳ!

Chỉ cần có con, phản đảng loạn tặc nội bộ tuyệt đối không dám vọng động! Đối ngoại, con lại là danh tướng hàng đầu danh dương thiên hạ của gia tộc ta, dưới uy danh đó, đám giặc Lưu Phong sao dám phạm ta?!

Sao, Sterling, vì gia tộc, vì ta, con đáp ứng chứ?

Dưới tâm tình kích động, Sterling giọng run rẩy nói:
- Sterling xuất thân hèn mọn, vị trí cao như thế, vốn là ta không nên có hy vọng. Nhưng nếu tổng trưởng trọng thác như vậy, thân hưởng long ân của gia tộc, Sterling cũng không tiếc thân mình, chỉ biết cúc cung tận tụy, cho tới lúc chết, để báo một phần đại ân gia tộc.

Tử Xuyên Tham Tinh vỗ án khen hay:
- Vậy ta cũng yên lòng được rồi! Có con đảm đương trọng trách, cho dù có chết ta cũng nhắm mắt được! Con có lòng trung như vậy, tin rằng cháu gái Tử Xuyên Ninh của ta cũng sẽ không bạc đãi, tương lai Sterling con nhất định sẽ cùng họ Tử Xuyên nhà ta cùng tiến cùng thối, vinh suy cùng hưởng! Con cháu của con và Lý Thanh cũng trăm đời kéo mãi, vinh hoa phú quý..

Sterling như đột nhiên bị người đổ một thùng nước lạnh, sắc mặt trắng bệch nói:
- Điện hạ, những lời ngài nói, chuyện thần cùng Lý Thanh thành thân, thần thực sự khó có thể đáp ứng. Thần đã có nguyện ước cùng Cardin.

Tử Xuyên Tham Tinh ôn hòa nhìn gã:
- Ta cũng không có thiên kiến gì đối với công chúa Cardin, ta tin tưởng nàng tất cũng là cô gái tốt hiếm có, mới có thể khiến con động tâm như vậy. Ta cũng không phải nhất định muốn con cưới Lý Thanh, trong cảnh nội gia tộc, vô luận con nhìn trúng khuê tú nhà nào, ta đều có thể đáp ứng con nhất định chu toàn giúp con – nhưng con tuyệt không thể cưới Cardin!

- Vì sao? Điện hạ?

Tử Xuyên Tham Tinh thở dài:
- Sterling, con sao lại không rõ chứ! Tỉnh táo lại đi! Ma tộc là đại địch đời đời của chúng ta, con tương lai thành thủ lĩnh phòng thống lĩnh, nhân vật thống soái toàn bộ quân đội của gia tộc, con mà cưới công chúa của bọn họ làm vợ, tức tận diệt toàn bộ uy tín mất rồi! Con làm sao phục chúng đây? Khi đó ở Viễn Đông phía quân đội hẳn là khối đầu tiên không đáp ứng!

Suy nghĩ thêm chút nữa, kinh nghiệm cuộc sống của con và Cardin sai biệt rất lớn, thói quen sinh hoạt hai bên đều bất đồng rất nhiều, các ngươi bây giờ còn chưa phát phiện ra, nhưng khi vừa chung sống, khẳng định sẽ không còn tự tại. Ái tình và hôn nhân là hai chuyện tuyệt bất đồng!

Huống chi, lấy nhân phẩm cùng địa vị của con, sao không tìm được cô gái bất phàm cưới làm vợ? Thậm chí, nếu như con nguyện ý, ta có thể đem Xuyên Ninh gả cho con! Khi đó con chính là hôn phu của tổng trưởng, đường đường là nhiếp chính thân vương, sừng sững đứng trên vạn người!

Suy nghĩ cho kỹ, Sterling, nam nhi lấy sự nghiệp làm trọng, lấy quốc gia làm trọng! Nhi nữ tư tình chẳng qua chỉ là sương khói bay qua, đảo mắt là biến mất! Mà càng quan trọng hơn là: một đứa con gái ma tộc; vậy tương lai thiên thu bất hủ vĩ danh cùng danh nghiệp của con ở đâu? Sterling, con là người thông minh, hẳn là có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt cho chính mình!

Sắc mặt Sterling trắng bệch, thoạt đỏ thoạt trắng, hai loại ý nghĩ đang tiến hành tử chiến trong lòng, trong tai hắn là lời nói đầy tính dụ hoặc của Tử Xuyên Tham Tinh đang ầm ầm rung động: “Thiên thu vĩ nghiệp!” “Dưới một người trên cả vạn người!”, trước mắt lại là hình ảnh đôi mắt ngậm nước của Cardin.. Nhất thời gã chỉ cảm thấy trời xoay đất nghiêng, đầu đau muốn vỡ!

“Điện hạ, thần đã quyết định chủ ý rồi.” Sterling đứng dậy khom người vái sâu, khàn giọng nói:
- Thần cưới Cardin làm vợ.
Trong giọng nói thấu ra vẻ kiên quyết không gì thay đổi.

Tử Xuyên Tham Tinh buông lỏng dựa vào lưng ghế, không lên tiếng nhìn gã, trong ánh mắt không thấy chút phẫn nộ chỉ thấy bi ai. “Đối với ân sủng thịnh tình của điện hạ, Sterling thực mười phần cảm kích. Thực sự xin lỗi, đã làm cho điện hạ ngài thất vọng. Thần cũng hy vọng điện hạ có thể tha thứ cho thần tùy hứng, nhưng thỉnh điện hạ ngài tin tưởng, vô luận thế nào, lòng trung thành của thần đối với gia tộc thủy chung không đổi, trước sau như một..

Tử Xuyên Tham Tinh phất tay cắt ngang lời Sterling, uể oải nhắm mắt lại.

Nhất thời hai người rơi vào trầm mặc.

Rất lâu, Tử Xuyên Tham Tinh mới mở mắt, nhẹ nhàng hỏi:
- Chủ ý của con đã quyết rồi sao? Thực muốn từ chức?

-Đúng vậy, hết sức xin lỗi, điện hạ. Nhưng thần cũng không bỏ qua trách nhiệm của mình, nếu ngài cho phép, thần muốn được từ chức sau khi bình xong bạo loạn Viễn Đông, rồi sau mới kết hôn. Thần tuyệt không để điện hạ bị khó khăn.

Thần tình Tử Xuyên Tham Tinh mê man, tựa như chuyên tâm nghe, lại tựa như một câu cũng không lọt, cuối cùng lão bực bội thở dài:
- Nhân định không bằng trời định. Ngươi đi đi, Sterling.

Đúng vào lúc này, Sterling lần đầu tiên phát hiện, tổng trưởng kỳ thực cũng chỉ là một lão nhân lực bất tòng tâm. Vào lúc này, lão trông như già hơn trước rất nhiều, gân chồn lực cạn, khí suyễn ồ ồ, biểu tình rất mệt mỏi, nếp nhăn trên mặt từng đường từng đường như chùng xuống, các đốm đen già lão trên mặt càng hiện rõ.

Trong lòng Sterling nổi lên cảm giác thương xót: lão nhân này chịu trọng trách đè nặng cỡ nào cơ chứ! Ông ấy vốn chờ mong mình chia sẻ một phần, lại bị chính mình vô tình cự tuyệt.

Sterling có cảm giác rất áy náy:
- Điện hạ, ngài..

- Ngươi đi đi, Sterling.
Tử Xuyên Tham Tinh lần thứ hai nói.

Trong đầu Sterling nổi lên một ý nghĩ: lão nhân trước mặt này thật yếu ớt, thật cô độc.

Gã vái thật sâu rồi khom mình, thành khẩn nói:
- Sterling cáo lui! Thỉnh điện hạ bảo trọng thân thể, đó là phúc của vạn dân! Đại sự thiên hạ vốn tự có khí vận của nó, thỉnh điện hạ đừng quá tổn thần nhọc sức.

Tử Xuyên Tham Tinh không hồi đáp.

Đi tới cửa Sterling lại quay đầu khẩn thiết nói: “Thỉnh điện hạ ngàn vạn bảo trọng. Sterling cáo lui.” rồi chuyển thân muốn ra, phía sau truyền đến thanh âm: “Chờ một chút.”

Sterling quay đầu:
- Điện hạ?

Tử Xuyên Tham Tinh mở một ngăn kéo trên cao, lấy ra một cái hộp da nhỏ màu đen:
- Cầm lấy.

Sterling mù mờ cầm lấy, mở ra xem, là một vòng tay ngọc bích có khảm kim cương, tạo tác tinh mỹ hoa lệ. Sterling tuy không phải chuyên gia, nhưng cũng biết một món đồ như thế là rất trân quý.

- Cầm đưa cho Cardin. Ta biết, con cũng không có của cải gì, người ta thân phận là công chúa, con không có lễ vật đính ước ra hồn, cũng quá ủy khuất nàng.

- Điện hạ, thần không thể nhận, quá trân quý..

- Không có gì. Vòng tay này ta vốn định đợi khi con kết hôn thì đưa cho Lý Thanh, giờ cho Cardin cũng vậy thôi. Coi như là lão già này chúc phúc cho các ngươi đi! Chúc các con bạc đầu tới già, hạnh phúc mỹ mãn!

Sterling muốn chối, nhưng như có gì nghẹn trong cổ họng không phát ra được lời nào.

- Con không phải khổ sở. Ta cũng rất hiểu, mỗi người đều có một vận mệnh của mình, không thể miễn cưỡng. Vậy cứ theo như con nói đi, đợi đánh xong Viễn Đông, con hãy từ chức thành thân. Ta cũng sẽ không tham gia hôn lễ của các con. Kết hôn xong nhớ phải nhanh chóng rời xa đế đô, con quá thiện lương, nơi đây con không thích hợp.

Chờ hài tử ra đời, con cùng Cardin có thể đưa đứa bé trở lại gặp ta, giúp ta tảo mộ, đốt nắm hương, nhổ nắm cỏ, lau bia mộ. Con cùng Cardin đều là những người rất ưu tú, đứa bé nhất định cũng rất đẹp và khả ái? Nhớ nói cùng đứa bé, người nằm dưới đây là Tham Tinh gia gia. Ta nghĩ, lúc đó cũng chỉ có con còn nhớ tới ta, còn tới thăm ta. Nhớ đến lúc đó nhất định phải đến,..

Sterling cũng không nhịn được nữa, nước mắt tràn mi mà ra, phóng thanh khóc rống: “Điện hạ..” rồi nhào tới lòng Tử Xuyên Tham Tinh, khóc không thành tiếng.

Tử Xuyên Tham Tinh ghì chặt lấy đầu của Sterling vào lòng, thì thầm nói: “Ta vẫn muốn, nếu con là con trai của ta, nếu quả thực ta có được đứa con như con, vậy thật tốt biết bao, thật tốt biết bao..” đồng dạng lão lệ tung hoành, từng giọt từng giọt rơi xuống mái tóc rậm rạp đen thui của Sterling.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK