Ròng rã cả một ngày huyết chiến kéo dài tới tận hoàng hôn, vô luận là Ma tộc hay phản quân đều đã uể oải vô cùng, hy vọng kết thúc chiến dịch trong ngày hôm nay đã rời xa, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng thu quân hồi doanh. Đúng lúc này, cổng thành nam, nơi thế công của liên quân yếu nhược, đột nhiên mở ra!
Đội quân của bá tước Ma tộc Bossey đang tổ chức đợt cường công cuối cùng nơi đây, đột nhiên thấy cửa thành mở ra, đám lính Ma tộc quả thực không tin được vào vận may của chính mình, một phân đội bộ binh hô to gọi nhỏ xung phong để thành “đội quân quang vinh” đầu tiên vào thành, kết cục toàn bộ bọn họ bị dòng nước thép cuồn cuộn tuôn ra nghiền thành thịt nát. Thiết kỵ binh quân Trung Ương đã xuất kích!
Trong thời của tử Xuyên Vân, kỵ binh thiết giáp của gia tộc Tử Xuyên chấn nhiếp toàn thế giới, khiến mọi người run rẩy bằng sức mạnh đột kích và khả năng tiêu diệt đáng sợ. Mỗi lần kỵ sĩ thiết giáp đột kích thường khiến cho đối thủ đông gấp mười lần mình thất bại thảm hại. Chưa đầy một trăm năm trước, thống lĩnh Camus của vùng Viễn Đông chỉ bằng ba ngàn binh thiết giáp đã sang bằng thành bụi hai vạn quân Ma tộc ở tỉnh Sharjah, còn ở chiến tuyến phía tây, một sư đoàn kỵ binh thiết giáp cũng đã đánh cho mấy vạn đại quân nhà Lưu Phong chia năm xẻ bảy.
Nhưng dần theo thời gian, địch nhân cũng từ từ hiểu rõ phương pháp bố trí kỵ binh thiết giáp và bố trí các công cụ như hầm chông, móc phá chân ngựa để có thể đánh cho kỵ binh thiết giáp đao thương bất nhập người ngã ngựa đổ. Nhất là trong trận Xích Thủy tại Viễn Đông, năm vạn quân kỵ binh thiết giáp vẫn bị ba mươi vạn quân Viễn Đông trang bị đơn sơ đánh cho hoa rơi nước chảy, do vậy Ma tộc mới nảy sinh lòng khinh thị đối với thiết kỵ của nhà Tử Xuyên. Nhưng mọi người dường như quên mất một chi tiết: để đánh bại thiết kỵ binh Viễn Đông, thủ lĩnh phản quân Lôi Hồng cũng đồng dạng dùng thiết ky.
Toàn bộ một vạn rưỡi nhân mã đều mặc giáp đen, trên đầu có ngù, mũi thương cầm ngang như mây, cấp tốc hình thành trận hình xuất kích, xếp thành năm mươi khối vuông vắn. Lúc này trời đã dần sẫm lại, ánh nắng chiều đỏ ối nơi chân trời chiếu rọi xuống các kỵ binh quân Trung Ương dưới thành Panne, hắt ra một mảnh sáng loáng yêu diễm, một cơn gió nhẹ phất phơ ngù trên đầu các chiến sĩ. Sterling đứng ở hàng đầu của phương trận, gã bình tĩnh nhìn liên quân Ma tộc cùng phản quân đang vọt tới như thủy triều, giơ thật cao cánh tay phải của mình. Phía sau một mảnh nghiêm túc. Trong giây lát, cánh tay vung cao dụng sức phất xướng, đám kỵ binh phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc: “Quang vinh thuộc về chúng ta!” Đây là chiến hào mới của quân Trung Ương!
Toàn bộ một vạn năm ngàn giáp binh gập mình thúc ngựa, dòng thiết kỵ như nước đột nhiên nhằm đám liên quân trước mặt tràn tới, vó ngựa ầm ầm cộng hưởng rền lên như sấm dậy. Mặc dù địch quân người đông thế mạnh, cả một đội ngũ đen kịt phủ đầy bình nguyên sông Hôi Thủy như băng tuyết vẫn chưa thấy điểm cuối, nhưng đám thiết kỵ binh vẫn an nhiên không sợ!
Vị trí ba đại đội của bá tước Boosey chính là hướng thiết kỵ binh đột kích, ở gần nhất nên bọn họ là đội ngũ đầu tiên cảm nhận được khí thế đáng sợ của đội quân trước mặt: kỵ binh thiết giáp quân Trung Ương vốn là một đội quân tinh nhuệ thân kinh bách chiến, mọi thành viên đều là một lão binh già đời chiến hỏa, bây giờ bọn họ đều mang lòng quyết tử xung phong! Quân đội cường hãn đã đáng sợ, mà một đội quân cường hãn lại không sợ chết, quả thực có thể được xưng là vô địch! Thời khắc này người người có thể cảm nhận được đấu chí như sư như hổ trong tiếng gào thét của đội ngũ thiết giáp quân khiến phản quân trước mặt run sợ không ngừng!
o0o
Mặt đất dưới chân rung động kịch liệt, không một ai có thể đứng vững được, tiếng vó ngựa ầm vang bên tai, cả một đội thiết giáp chỉnh tề trầm trọng như một ngọn núi nguy nga cấp tốc ép về phía hàng ngũ quân địch, ở hàng đầu đám lính Ma tộc không kịp kinh hô lấy một tiếng đã bị lực xung kích đánh văng, vừa tiếp đất là hàng móng thép thứ hai, thứ ba giã xuống.. hàng loạt quân đoàn Ma tộc xếp hàng chỉnh tề bị một dòng nước thép không thể ngăn trở xông ngã, tựa như giấy bùn không chịu nổi một kích! “Giết!” Tiếng rống chấn thiên của kỵ binh nhân loại phủ lên một đám rên xiết của người ngã ngựa xiêu, của tiếng chát chúa do binh khí va chạm. Dưới thế công bài sơn hải đảo kinh người, ba đại đội của bá tước Boosey vài phút cũng không kháng cự được, trong khoảnh khắc đã bị dòng nước thép đen tuyền bao phủ, diệt vong chỉ trong chớp mắt.
Bá tước Boosey thấy không ổn, đích thân hò hét dẫn đám thân binh liều chết xông lên, gã muốn lập tức chặn lại thế công trùng kích của kỵ binh trọng giáp. Ba vạn binh mã Ma tộc anh dũng xông lên, binh lực hai bên va đập chính diện tựa như hai ngọn sóng vỗ thẳng vào nhau, vô số bọt nước bắn tung ra chính là hoa lửa mà đao thương kỵ binh song phương nhao vào chém giết. Lính Ma tộc vô cùng dũng cảm, nhưng vũ khí trên tay bọn họ đập binh binh lên thiết giáp nhân loại không gây được chút ảnh hưởng gì, còn cứ mỗi phất tay của binh sĩ nhân loại lại có một lính Ma tộc kêu thảm ngã xuống! Không đến một lúc lâu, từng đám từng đám lính Ma tộc bị đánh gục, nhân mã ngã xuống đất như đám cỏ bị một cơn bão quét ngang, đám bộ binh quên mình xông lên cũng bị bức tường thép này đè nghiến, bị vó thép dẵm thành thịt nát! Vô luận là người hay là ngựa, dưới áp lực của dòng thiết giáp đều bị ép cho gục ngã. Thế ép tới như một con khủng long, còn địch quân chẳng qua chỉ là gió mây phiêu lãng quanh nó, một trảo nhẹ nhàng của cự long vung ra là mây tan gió lặng!
Rốt cục, lý trí đã chiến thắng dũng khí. Quân lính Ma tộc đã minh bạch: đám quái vật trọng giáp này căn bản là đánh không ngã! Một tiếng gào kinh khủng rõ to, binh mã của Boosey lập tức tan rã, phân ra tứ tán chạy trốn, chỉ mong thoát được dòng thép tử vong phía sau đuổi tới.
Lúc này vô luận là Bịnh Định hầu hay công tước Lỗ Đế đều phát hiện tình cảnh của mình rất bất diệu: bên cánh của mình đã bị đánh tan, ý của địch nhân rõ là định thọc một đao ngang sườn đội quân đang chính diện đánh thành!
Trong trận hình của Ma tộc vang lên những tiếng kêu kinh khủng:
- Cẩn thận! Kỵ binh tới! Kỵ binh tới!
Caton thân vương quan chiến ở phía sau lập tức hạ lệnh:
- Lữ cận vệ chuẩn bị xuất chiến!
Chỉ có bộ binh thú bọc thép mới có thể chặn được uy thế trùng kích của thiết giáp kỵ. Bình Định hầu muốn điều quân quay đầu đối phó với kỵ binh của Sterling, nhưng do nhiều chủng quân đội đóng tại một chỗ, binh mã chen chúc, người nọ vướng kẻ kia nên khó có thể di động. Các mệnh lệnh liên tiếp của Bình Định hầu bất quá chỉ khiến quân đội đã loạn lại càng thêm loạn mà thôi! Phía hai cánh bộc phát lên những tiếng la hét khiến mọi người kinh hoảng, dòng thiết giáp quân chảy từ cánh trái áp tới sát rồi!
Thiết giáp kỵ bắt đầu trùng kích lần thứ hai, quân kỳ đón gió phần phật, đao thương leng keng, bọn họ chuyên chọn nơi có đông địch nhân nhất để đột phá, vươn trường thương, hoành mã tấu đánh trực diện vào bức tường người thẳng đứng! Cỗ khí thế này như bão táp, đánh bay tất cả, hủy diệt tất cả, thế đến như lôi đình, không có bất kỳ kẻ nào, bất kỳ mệnh lệnh nào hay thống soái nào có thể ngăn chặn được! Lính Ma tộc cùng phản quân bị thanh uy của cỗ khí tức hủy thiên diệt địa này dọa cho vỡ mật, quân đội phía thiết giáp kỵ trùng kích, bất luận là Ma tộc hay phản quân đều quay đầu chạy trối chết về phía sau, nhưng quân lệnh dồn dập thúc đám lính đốc chiến phía sau hung hăng tiến về phía trước để đẩy bọn họ quay lui trở lại. Hai cỗ sóng người ngược hướng va vào nhau, đội ngũ loạn thành một khối, đội ngũ phía trước là một vùng hỗn loạn những tiếng gào kinh khủng: “Cho chúng ta qua đi!” Phía sau cũng là gào thét: “Xông lên! Quay lại! Giết Sterling!” Hỗn loạn tựa như sóng nước của hòn đá ném xuống hồ, từng vòng từng vòng mở rộng lan tỏa.
o0o
Gió trên đầu gào thét, ngựa bên tai hí vang, đao thương như núi sàn sạt chém qua người! Kỵ binh thiết giáp đã xâm nhập! Toàn thân bọn họ được bao bọc trong giáp đen như vị thần báo thù phục hiện từ trong hắc ám, thần uy lẫm lẫm dũng mãnh vô cùng, bọn họ phấn khích chém giết, không sợ đao chém vào thịt, không sợ mâu đâm vào thân, cho dù máu từ kẽ nứt của chiến giáp ồ ồ chảy ra cũng chẳng coi là chuyện gì to tát, mắt bị tên bắn phải chỉ cần tiện tay là nhổ ra, bọn họ tựa như từ nhỏ đã không hiểu thế nào là cái chết! Khí thế điên cuồng này không có chuyện gì là không thể làm được, một lính kỵ binh thiết giáp dám đơn đả độc đấu với cả một đội ngũ địch nhân, từng kẻ từng kẻ như từ vô tận xuất ra vô cùng khí lực, mỗi lần cương mâu vùng lên là vài gã kỵ binh đồng thời ngã xuống, một người có thể đánh tan một đội ngũ, rồi truy sát đám đào binh, trong miệng gầm rú như một kẻ điên cuồng: “Lũ chuột nhắt, tới đây! Đồ chó chết! Lên đi chứ!!” Bị loại khí thế điên cuồng này chấn nhiếp, phàm là kẻ ở gần bọn họ đều tim đập chân run, bất kể là phản quân hay lính Ma tộc, từng kẻ từng kẻ đều dừng bước không dám xốc tới vây công, do dự từng bước lui về phía sau, tay cầm vũ khí run tới mức nắm giữ không vững..
Sterling ở nơi cao nhất nơi tiền tuyến xung kích, gã xông lên phía trước, một tay cầm trọng thương, một tay cầm trọng kiếm, xông thẳng vào núi đao rừng kiếm của đám phản quân trước nhất. Trọng kiếm trọng thương trong tay gã như liêm đao trong tay tử thần, địch quân tiếp cận lốc xoáy trong vòng bán kính 3m quanh gã không một ai còn sống. Trước mặt gã, binh mã Ma tộc cường hãn đột nhiên trở thành một đám gà mẹ gà con kinh hoàng gào thét mà đào mạng. Thân hình của gã không cao, nhưng lúc này dưới cách nhìn của đám binh mã Ma tộc, gã thực sự không phải là người, là một vị thần đang phát nộ!
Dòng lũ thiết giáp quân đuổi theo sau lưng gã, hướng thẳng vào sâu đột kích và mở rộng chiến quả. Địch nhân vung đao, đao gãy mà chết, địch nhân vung mâu, mâu hạ người vong, từng lớp từng lớp binh mã phản quân ngã rạp xuống đất, dày đặc như sóng lúa chịu cuồng phong! Đội đột kích ken dày như một thanh đao nhọn đâm sâu vào thân thể cồng kềnh của địch nhân, mỗi một nhích động là một lần địch nhân không ngừng chảy máu! Đối mặt với thế công phá tuyệt đối, giáp cứng lợi binh hết thảy đều bị nát bét, một phương trận tưởng như khả năng phòng ngự kiên cố bị đánh cho rã nát, đám lính bị đán tan kinh hoàng tứ tán né tránh đào mạng.
Vô luận là Caton thân vương đang quan chiến ở phía sau hay Bình Định hầu chỉ huy nơi tiền tuyến đều phát hiện tình hình rất bất ổn, lập tức ý đồ ngăn cản dòng chuyển động của ngọn đao sắc bén này, từng đội từng đội được phái đến chặn lại, nhưng bởi người quá đông, quân đội bị hãm trong dòng người không thể cựa, vất vả lắm mới chen được tới đã bị đám thiết giáp quân gào thét đánh cho hoa rơi nước chảy. Ứng phó không kịp, đội ngũ liên quân khổng lồ của Ma tộc cùng phản quân bị loạn thành một đám.
o0o
Thiết giáp kỵ thuận lợi tiển thẳng vào trung lộ quân địch khiến cho liên quân Ma tộc và phản quân khủng hoảng cực độ. Không sở trường dã chiến, nhóm quân xà tộc vứt vũ khí đầu tiên, thất hồn lạc phách gào thét như dã thú xoay người định chạy trốn. Nhưng đường lui phía sau đã bị quân Ma tộc cắt đứt. “Xoát!” Đối diện đám đào binh, quân Ma tộc vung đao thương và dùng một trận mưa tên nghênh đón. Xà tộc không còn đường chạy chỉ còn cách tán loạn tỏa về hai cánh, tạo thành một lực lượng đột phá trận hình đội quân của Lỗ Đế. Đội hình đao thương kiếm trận vững như núi đó nhất thời loạn thành một đám, thừa dịp hỗn loạn dòng nước thiết giáp quân sát nhập trong nháy mắt!
Quân đoàn Lỗ Đế ngoan cường ngăn chặn cơn bão táp này, ý định tranh thủ thời gian ganh đua với lữ cận vệ hoàng cung, kỵ binh Senneiya huơ trường thương cùng đao kiếm, đinh đinh đang đang gõ lên giáp phiến, lên mũ sắt, lên hộ tâm của kỵ binh thiết giáp. Bọn họ liều mạng phấn chiến, nhưng dưới thế lôi đinh vạn quân của một dòng nhân mã sắt thép đè xuống, bọn họ chịu không nổi, bước chân lập tức không tự chủ mà liên tục lui về phía sau. Lần lượt từng kẻ bị trọng mâu đâm xuyên, bị mã tấu chém văng xuống bụi, bị móng ngựa đạp thành thịt nát.. người ngựa ngã xuống ngày càng nhiều, đầu tiên là mấy kẻ, sau là mấy trăm, rồi là mấy ngàn, tiếp theo là mấy vạn… Chiến trường phủ kín bằng thi hài binh sĩ Senneiya, thế tiến công sắc bén của kỵ binh thiết giáp tựa như núi băng tuyết ầm ầm tấn đến, không một ai có thể cản trở. Nơi tiền tuyến của quân đoàn Lỗ Đế từng chút từng chút buông lỏng, cuối cùng “Rầm” một tiếng, quân đoàn uy danh hiển hách lần đầu tiên bị đánh cho sụp đổ, hốt hoảng chạy trốn tựa như phát điên, thiết giáp binh không ngừng theo sát phía sau, lại xông tiếp vào binh mã của quân đoàn Yuga.
o0o
Tướng quân Hoàng tộc Yuga xưa nay nổi tiếng về dũng lực, được xưng là chỉ đứng sau đệ nhất dũng tướng Thần tộc Vân Trầm tướng quân, kẻ chết trong trận chiến Hằng Xuyên lần thứ ba. Gã thường tự hào về thân phận “đệ nhất dũng tướng Thần tộc” của mình, lần này tận mắt chứng kiến, dưới thế công mãnh liệt của thiết giáp kỵ, bộ hạ của mình từng kẻ từng kẻ nếu không bị chém lăn xuống ngựa thì cũng quay đầu chạy trốn, Yuga quả thực tức giận tới phát rồ! Thấy người ở bên ngày càng ít, gã hồn nhiên không để ý, một bước cũng không chịu lùi. Chính bởi phẫn nộ nên sức mạnh của gã được nhân lên gấp bội, cương mâu nặng 70kg trong tay gã nhẹ như cây tăm, cho dù là kỵ binh thiết giáp cũng không thể chống được một đòn mãnh liệt vô bì của gã, mấy kỵ binh vây công Yuga chỉ trong chốt lát đều đã bị cương mâu xuyên đầu, óc vỡ toang mà chết. Yuga càng thêm kiêu ngạo, chủ động xuất kích, quơ mâu tả xung hữu đột, liên tục có kỵ binh nhân loại kêu thảm ngã xuống!
Yuga cuồng tiếu, dùng giọng nhân tộc ngọng nghịu hô to:
- Ta chính là đệ nhất dũng tướng dưới trướng Thần hoàng, ai dám cùng ta giao thủ?!
Sterling không lên tiếng, thúc ngựa nghênh đón. Yuga lần thứ hai cuồng tiếu:
- Thằng nhãi sâu bọ nhà ngươi cũng dám xông lên tìm chết?!
Quả thực, so với thân thể hơn 2m của Yuga, vóc người trung bình của Stering đúng là thảm hại.
Hai đầu nhân mã đối chọi, cứ thế xông thẳng vào nhau. Yuga tay cầm cương mâu, nương theo thế xông của ngựa từ trên bổ mạnh xuống đầu đối phương, y muốn một đòn là giết được cái tên sĩ quan nhân loại sâu bọ!
Cương mâu mang theo tiếng rít gió thê lương, vẽ nên trên không trung một vòng kinh tâm động phách đập xuống, khóe miệng Yuga nhếch lên lộ ra nụ cười dữ tợn: “Thần tộc vĩ đại há có thể bị đám nhân loại nhỏ bé đánh bại?” Gã mong chờ một tiếng óc vỡ não văng trầm thấp…
Thế nhưng tiếng vỡ mong chờ này không xuất hiện, Sterling sử một thế vặn mình tinh xảo, như một trận gió thổi qua biến mất trên mình ngựa. Một đòn ổn trọng của Yuga rơi vào khoảng không, hai ngựa cứ giữ nguyên tư thế mà trôi qua nhau. Yuga còn chưa kịp kinh ngạc đã thấy một cảnh tượng rất kỳ quái: y thấy chính mình càng lúc càng rời xa mặt đất, còn thấy thân thể không đầu nặng nề của mình lăn xuống ngựa, nơi khấu gáy máu phun vọt tung tóe lên trời, còn cái tên sĩ quan nhân loại kia, trên tay kiếm nhiễm máu đỏ hồng..
Tận mắt chứng kiện chủ soái dũng tướng bị giết, binh sĩ quân đoàn Yuga phát ra một tiếng rên rền rĩ, chút đấu chí cuối cùng cũng đã mất. Thấy Sterling một tay vung trọng kiếm, một tay cầm cái đầu đầm đìa máu của Yuga dữ tợn vồ tới, bất luận lộ binh mã nào cũng hồn phi phách tán run rẩy: “Là ma quỷ! Là ác sát! Không phải là người!” Vô luận là lính đã lập quân công thân kinh bách chiến của Ma tộc hay phản quân, bọn họ đều táng đởm kinh hồn, không dám chặn lại, chỉ biết xoay đầu bỏ chạy. Các lộ quân đội tinh nhuệ: Xà tộc, người bán thú, long tộc, bộ binh Senneiya.. từng nhóm từng nhóm bị đánh cho tan rã, bỏ chạy như thỏ nhảy sói đào. Từng nhóm lớn binh sĩ bị đánh tan kinh hoàng không phân biệt đông tây nam bắc đào tẩu, thiết giáp binh chém giết, xua đuổi,.. bọn họ căn bản không dám quay đầu giao thủ, ngoan ngoãn như bầy dê được người chăn nuôi xua đuổi, để lại từng đám từng đám bị chém chết ở phía sau. Những lộ quân khác thấy vậy càng không dám dừng lại, ra sức chạy trốn cho nhanh, vì mục đích an toàn, bọn họ tập trung hướng vào những nơi quân nhà đang đóng, tất cả đồng lòng, đào binh hình thành một dòng nước lũ nhằm phía đội ngũ quân nhà đổ tới!
Mấy đội quân Ma tộc mới ở phía sau còn chưa giao binh, tận mắt chứng kiến thanh uy rung trời của thiết kỵ binh đánh cho các đoàn đội ở phía trước tan nát như vậy, lại thêm dòng bại binh như thủy triều dâng lên ở bên người, lập tức bị nhiễm hoảng loạn cùng sợ hãi, đám lính không còn đấu chí chỉ cần có người hô to: “Chạy mau!” là lập tức, tất cả đồng lòng toàn quân tản mát. Đám lính tới tấp thừa dịp hỗn loạn gia nhập vào trong dòng lũ đào binh, mặc kệ các sỹ quan mắng chửi uy hiếp. Sĩ quan Ma tộc bắt đầu cầm vũ khí chém giết bộ hạ ngăn cản sụp đổ nhưng căn bản không thành, ngàn vạn người như dòng nước lập tức bao phủ lấy bọn hắn, rồi chính bọn hắn cũng không khỏi nhập vào dòng người chạy trốn. Nguyên từng đội từng đội chưa tiến nhập chiến trường đã bị chính quân nhà xông vỡ.
Dòng người càng lúc càng lớn mạnh, càng nhiều đội quân bị cuốn vào, cuối cùng trở thành đại hội đào binh không thể chặn nổi. Vô số kẻ ồn ào: “Tiêu rồi, chết rồi”, “Chạy mau! Bọn họ đánh tới rồi!” Sĩ quan cùng binh lính tất cả đều đánh mất lý trí, đều bị cuốn mào một mảnh khủng hoảng cuồng loạn. Trong hỗn loạn người ngựa chen chúc, vô số kẻ bị chính người nhà dẫm đạp mà chết, lính Ma tộc cùng phản quân đào vong như dòng thác tuôn trào nhằm thẳng hướng đại doanh cuốn tới, bởi chỉ có công sự ở đó mới có thể chống được kỵ binh thiết giáp.
Để chạy trốn cho nhanh, đám lính Ma tộc vứt lại trường thương, bỏ lại đao kiếm, gỡ xuống cung tiễn, mặt đất đầy một màu cờ xí cùng vũ khí. Phía sau bọn họ là một con hắc long đáng sợ đang truy đuổi, tung hoành, uy phong lẫm lẫm! Trong cơn tuyệt vọng vốn Caton thân vương định điều phương trận thú bọc thép tới ngăn cơn sóng dữ nhưng cũng không có biện pháp. Mấy chục vạn bại binh như thủy triều vọt tới, trận hình thú bọc thép bị xuyên phá nát như hoa rơi nước chảy, không thấy tăm hơi. Cuối cùng, chính bản trận của quân đoàn hoàng gia cũng bị xông vỡ, hoàng kỳ uy nghiêm trong lúc hỗn loạn bị đạp cho không còn tông tích.
o0o
Trên bình nguyên sông Hôi Thủy, mấy chục vạn đại quân Ma tộc bại như nước đổ đang hốt hoảng nhắm thẳng hướng đại doanh lui bước. Đám lính Ma tộc ngày trước rạng ngời giờ chật vật không thể tả, mũ rơi giáp bỏ cờ xí kéo lê, bọn họ không thể ngờ được chuyện bị rơi vào tình thế như ngày hôm nay, cả một mảnh hô hoán kêu gào náo động.
Từ trên đài quan sát của đại doanh nhìn xuống, Vân Thiển Tuyết với cánh tay phải quấn đầy băng vải, không biết là bởi mất nhiều máu do trọng trương hay thấy thể hiện đáng sợ của kỵ binh thiết giáp gia tộc Tử Xuyên mà sắc mặt tái nhợt đến dọa người.
Gã đi tới trước một trướng bồng, lẫn bên trong tiếng thở ồ ồ của nam nhân truyền ra là tiếng nữ nhân rên rỉ thở gấp “a, ưm, ưm..” Trên mặt Vân Thiển Tuyết lộ ra vẻ không biết nên khóc hay nên cười, gã gõ nhè nhẹ lên lan can trướng bồng, kính cẩn lên tiếng:
- Điện hạ, quấy rối ngài một chút. Lúc này thân vương các hạ đang rất không ổn, ngài không ra hỗ trợ sao?
Tiếng rên dừng bặt, một lát sau bên trong truyền ra tiếng an ủi ngọt ngào:
- Bảo bối, chờ ta một chút. Rất nhanh ta sẽ trở về.
Một giọng nũng nịu ngọt ngào như tảng mật:
- Ưm, không muốn mà..
Rèm trướng bồng bị vạch ra, “Chó điên” Carlan tinh thần phấn chấn bước ra.
Xét về vóc dáng, vị nhị hoàng tử của Ma Thần hoàng cực kỳ giống với huynh trưởng của y là Caton thân vương, hình thể đều là vai rộng eo hẹp chân dài mạnh mẽ, tướng mạo cũng có vài phần tương tự: đều có mắt màu xanh lam theo di truyền từ cha, nhưng khí chất của hai người lại tuyệt nhiên bất đồng: Caton thân vương tóc húi cua, ánh mắt băng lãnh vô tình, tỏa ra hơi thở tàn khốc cùng tự tin, môi mỏng hơi nhếch, khuôn mặt bưu hãn lạnh lùng như đao khắc. hành vi dứt khoát thẳng thắn, vừa nhìn là biết phong cách của một hảo thủ đầy kinh nghiệm, chấn nhiếp được địch nhân, là chỗ dựa đáng tin cậy; Còn Carlan thì tóc dài như áo choàng, mặt mũi tươi cười, mắt xanh hồn nhiên, ánh mắt thâm thúy như chan chứa thâm tình vô hạn, mũi thẳng tinh xảo, khóe miệng hơi cong lên như có vẻ rất tình cảm, như chuẩn bị tâm tình cùng thiếu nữ, ăn nói ngon ngọt dụ hoặc thuyết phục như đầu bếp muối cải củ, da dẻ trẳng trẻo, cử chỉ văn nhã như hơi gượng ép, phong cách nói chuyện nhẹ nhàng. Nói tóm lại y là một tay Sở Khanh chính hiệu, nhưng trên người y lại có một khí chất kỳ quái, khiến cho không chỉ nữ nhân thích y mà nam nhân cũng không chán ghét.
Biểu hiện của hai người tuyệt nhiên bất đồng. Caton thân vương là một dũng tướng dũng mãnh, cao thủ thân chinh bách chiến, đồng thời cũng là một chính trị gia lão luyện nhạy cảm. Trên dưới vương quốc Ma tộc đều đánh giá y rất cao, hy vọng gã tiếp nhận ngôi vị hoàng đế của Ma thần hoàng, Thần hoàng bệ hạ cũng chính thức lập gã làm thân vương cùng người thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Còn Carlan thì tự xưng là nghệ thuật gia thuộc trường phái hậu hiện đại. Cứ năm ba ngày gã lại đem về một tấm vải bố sơn dầu phủ kín hoặc xanh hoặc đỏ tiến cống cho phụ hoàng, giới thiệu đây là một tác phẩm vĩ đại biểu đạt một nỗi lo mơ hồ hay chờ đợi một cái gì đó, trong đó bao hàm huyền bí tối cao của trời đất, hoặc gã tìm về một thanh sắt hỏng có gắn nắm nhựa cao su, nói đây là tác phẩm lập thể có tên là “Suy nghĩ về vũ trụ, tương lai, trời đất, lịch sử, tôn giáo, sinh mệnh, võ học cùng thần tộc”. Điều này cũng không có gì đáng ngại, cùng lắm thì đám tôi tớ trong cung đình phải thêm vài lần cực khổ dọn rác mà thôi.
Ngoài ra y còn có một căn bệnh mà ai cũng biết: vô cùng háo sắc. Anh hùng vốn háo sắc, lễ giáo của vương quốc Ma tộc cũng không nghiêm khắc chuyện này, lại thêm thân phận hoàng tử nên y qua lại với hơn hai nữ nhân Ma tộc cũng không phải là không được. Chỉ là vị hoàng tử Ma tộc này háo sắc tới mức độ không chút kiêng kỵ, chỉ cần là đẹp, y lập tức đùa giỡn mà không quan tâm tới địa vị thân phận của đối phương, thậm chí phi tử của phụ thân y cũng dám đùa giỡn, suýt dẫn đến họa sát thân. Thân là hoàng tộc, y lơ là để võ công vào hạng tầm thường, nhưng lại tự hào một cái khác: y vỗ ngực tự xưng công phu kỵ mã của mình độc nhất vô nhị! Ma Thần hoàng vĩ đại cũng bỏ qua ý tưởng bồi dưỡng y trở nên một võ tướng xuất sắc, kệ cho y tự sinh tự diệt.
Vừa bước ra y đã than thở oán giận Vân Thiển Tuyết:
- Ngươi có biết không, nếu vừa rồi ngươi chỉ chậm lại một phút đồng hồ thì ta đã tới thiên đường cực lạc rồi. Quá là đáng tiếc! Nữ nhân kia là vợ của Yuga, thằng cha đó lại thích ăn giấm, ta thật vất vả mới tìm được thời cơ, nhân lúc chồng nàng không ở đây… thôi, không nói chuyện này nữa! Ngươi gọi ta ra đây là có chuyện gì?
Vân Thiển Tuyết mỉm cười, gã đã quá quen thuộc tính nết của vị hoàng tử này rồi:
- Điện hạ, có một tin tức tốt cùng một tin tức xấu. Ngài muốn nghe cái nào trước?
- Ừm, vậy nghe tin tốt trước đi!
- Tin tức tốt đó là: sau này điện hạ có thể yên tâm đi tìm vợ của Yuga rồi! Yuga đã lên thiên đường cực lạc trước ngài một bước!
“Oa?” Carlan không chút kinh hãi cười nói:
- Thằng kia cũng ngu đi, đã yếu lại còn đòi ra gió. Công phu mèo quào mà dám xông lên, chuyện nàng thành quả phụ là tất yếu. Chẳng qua ta vẫn thích vụng trộm cùng với phụ nữ có chồng hơn, như vậy mới kích thích.. Ngươi nói luôn tin xấu đi vậy!
- Vâng, tin xấu đó là, lên thiên đường cực lạc cùng Yuga còn có mấy vạn đệ tử thần tộc. Chiến dịch công thành của Caton thân vương đã thất bại, quân ta thương vong thảm trọng.
Carlan ngẩn người ngây dại. Gã há to miệng, lộ ra hàm răng trắng bóng sắc bén như nanh sói, nụ cười tà ác dần dần lan ra trên khuôn mặt ngây thơ của gã:
- Oa, Vân Thiển Tuyết, ngươi thật đúng là hài hước đó nha! Đây chính là tin tức cực kỳ tốt! Ha ha, ha ha ha!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK