• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Dựa theo biên chế quân đội chính quy của gia tộc mà nói, mười người làm một tiểu đội, năm mươi người là một trung đội, năm trăm là một đại đội. Một sư đoàn kỵ binh có mười đại đội, tổng cộng năm nghìn người; mà một sư đoàn bộ binh có hai mươi đại đội, có một vạn người.

Tú quân đoàn có hơn tám ngàn kỵ binh, vốn là chỉ miễn cưỡng đủ để biên thành hai sư đoàn kỵ binh, nhưng đám La Kiệt, Bạch Xuyên nhao nhao dương dương tự đắc nói bọn họ thân phận là kì chủ, nhậm chức thấp nhất phải là sư đoàn trưởng; Tử Xuyên Tú không làm sao được, đành phải đem Tú quân đoàn biên thành ba sư đoàn: sư đoàn số một ba nghìn người, do La Kiệt chỉ huy; sư đoàn số hai cũng là ba nghìn người, do Minh Vũ chỉ huy; cuối cùng là sư đoàn Tử Xuyên Tú trực tiếp lãnh đạo, do Bạch Xuyên đảm nhiệm chức sư đoàn trưởng. Vì thế tất cả mọi người đều vui vẻ, Tử Xuyên Tú lại bỗng nhiên phát hiện thủ hạ của chính mình vẫn là chỉ có ba người, trên cơ bản không thay đổi.

Trong hội nghị quân vụ đầu tiên của Tú quân đoàn, lời của Tử Xuyên Tú chấn kinh tất cả.

Bạch Xuyên miệng không khép được:
- Đại nhân, ngài vừa mới nói cái gì đó? Cái ấy.. cái ấy.. là cái gì?

Tử Xuyên Tú rất thông cảm trả lời:
- A, ta nói chúng ta phải thành lập Công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn Tú quân đoàn.

La Kiệt:
- Đại nhân, cái gì gọi là.. là.. là.. công ty pín cẩu hữu hạn?"

Minh Vũ:
- Công ty pín cẩu hữu hạn? La Kiệt, ngươi thật ngu xuẩn! Đại nhân rõ ràng nói là công kê pín cẩu hữu hạn! Nhưng đại nhân, tôi vẫn chưa rõ, chúng ta bắt một con công kê (gà trống) pín cẩu hữu hạn về để làm gì chứ?

- Cái gọi là công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn, là chỉ một loại hình thức tổ chức xí nghiệp tư bản hiện đại, đem tài sản công ty chia cho công ty cổ phần các cấp, các công ty này lấy tài sản làm hạn định trách nhiệm nợ phải gánh vác đối với công ty mẹ, cổ đông lấy số cổ phiếu nắm giữ làm hạn định đối với công ty trách nhiệm hữu hạn gánh nợ, lợi nhuận thu được sẽ được phân phối sau khi khấu trừ công quỹ theo quy định, quỹ lợi nhuận này được đem phân chia dựa vào số cổ phiếu mà cổ đông nắm giữ, một phần cổ phiếu là được một phần tiền lãi, hiểu chưa?

Ba người đồng thanh nói:
- Không hiểu!

Tử Xuyên Tú thở dài nói:
- Ta đây đành phải nói đơn giản một chút, nói trắng ra là lừa tiền! Đầu tiên là lập ra một cái tên nghe thật kêu (ví dụ như Tập đoàn đầu tư công thương quốc tế vũ trụ vô hạn Tú quân đoàn), rồi làm ra một danh mục thật hấp dẫn (ta phát hiện một đại bảo tàng Viễn Đông, thiếu tiền khai thác), tìm lấy một kẻ ngốc mà lừa tiền (ngài đưa ta một phần tiền, sau 1 năm ta trả ngài 10 phần), sau đó xin phá sản (tiền vào tay rồi mau chạy trốn), cái này gọi là công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn!
Các sư đoàn trưởng, đại đội trưởng đồng loạt hiểu rõ ràng mọi chuyện:
- Ngài sớm nói như vậy có phải dễ hiểu không! Không phải ngài luôn là như vậy sao?

Chỉ có Minh Vũ còn có thắc mắc:
- Đại nhân, ở đây hoang sơn dã lĩnh làm sao tìm được kẻ ngốc có tiền đây? Nơi này chỉ có dân chạy nạn, lục soát lột hết bọn họ cũng không kiếm ra một đồng ấy chứ.

Tử Xuyên Tú hắc hắc cười gian:
- Đừng lo, kẻ ngốc ta sớm tìm rồi! Ngươi không thấy đoàn xe rất dài phía sau kia sao? Chúng ta lo gì chuyện không có lương thực?!

Trong quá trình Tú quân đoàn hành quân, đến mỗi một thành thị, Tử Xuyên Tú lại lập tức đi tìm tổ chức thương hội địa phương, tuyên cáo với bọn họ một chân lý: nội chiến Viễn Đông là một cơ hội tốt để làm giàu! Mọi người nghĩ mà xem, Viễn Đông nội chiến đánh nhau lâu như vậy, trước đây muối ăn, lương thực, y dược, đồ dùng cuộc sống hàng ngày của Viễn Đông đều là từ vùng đất trung tâm của gia tộc đưa vào, bây giờ nhất định cực kì thiếu thốn; đồng thời Viễn Đông lại là khu vực khai thác mỏ vàng, kim cương, ma pháp tinh thể, đá thạch anh, bây giờ do nội chiến mà không thể buôn bán, hàng đống hàng đống lớn óng ánh đang ở đó. Mọi người thử nghĩ xem, nếu các ngài là nhóm đầu tiên tiến vào Viễn Đông buôn bán, lợi nhuận sẽ lớn đến cỡ nào..

Đám thương nhân có bao nhiêu nước miếng đều chảy ra, nhưng bọn họ rất nhanh tỉnh táo trở lại: chiến khu Viễn Đông rất mất an ninh, đừng nói đến những tỉnh mà phản quân khống chế, chỉ riêng trong các khu quân đội gia tộc chiếm lĩnh, cũng là đạo tặc khắp nơi nhiều như lông trâu, nếu không có sư đoàn quân đội chính quy đi bảo hộ, chẳng phải là đưa dê vào miệng sói sao?

Tử Xuyên Tú cười rất sảng khoái: Tại hạ là Tử Xuyên Tú chỉ huy đội quân tinh nhuệ Tú quân đoàn của gia tộc! Dưới trướng binh hùng tướng mạnh, chừng hơn ba sư đoàn! Đủ để bảo hộ hàng hoá của các vị an toàn! (Gã không nói một sư đoàn có bao nhiêu người.)

Thương nhân nói: Tú quân đoàn? Chưa từng nghe, nó là cái gì? Chẳng lẽ là dân quân vừa mới thành lập sao? Cái tên này không đáng tin cậy..

Tử Xuyên Tú tức mình nói: Sao có thể như thế được? Tú quân đoàn có lịch sử đã lâu, sức chiến đấu rất mạnh, kỷ luật rất tốt, mức độ trung thành đặc biệt cao, là một trong những đội quân chiến đấu vương bài của gia tộc! Các vị, các vị đừng để ý đến chuyện chưa từng nghe được cái tên Tú quân đoàn, hẳn các vị đã từng nghe cái tên Sterling đại nhân, người suất lĩnh “quân đoàn Bất Tử” quân Trung Ương và Đế Lâm đại nhân, người suất lĩnh “Đoàn hiến binh Thiết Huyết” chứ?

Nhóm thương nhân chụm đầu thảo luận, tất cả đều đồng ý:
Sterling đại nhân cùng Đế Lâm đại nhân đều là danh tướng đương đại, đại danh của bọn họ chúng ta đương nhiên là như sấm bên tai! Nhưng Tử Xuyên Tú các hạ ngài..

Tiếp theo Tử Xuyên Tú lấy ra tấm ảnh chụp chung cùng Sterling và Đế Lâm: Các vị, hãy nhìn xem! Nếu cẩu nhãn của các vị không mù, hẳn là có thể nhân ra được hai vị này là ai? Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu.(*) Lẽ tất nhiên là, người chụp ảnh chung cùng danh tướng đương nhiên cũng là danh tướng! Đem mấy cái xu lẻ của các người giao cho một người “có thể chụp ảnh chung cùng Sterling và Đế Lâm hai vị đại nhân danh tướng đương đại”, người ấy nhân phẩm đoan trang, đạo đức cao thượng, tính tình thành thật, các người còn có chỗ nào không yên lòng chứ?

Dựa vào trò xiếc này, một đường đi đến Tử Xuyên Tú đã lừa được vô số thương nhân cam tâm tình nguyện bỏ tiền đầu tư hoặc là tự mình mang xe hàng vội vã nhập hội cùng đi (đương nhiên, phải nộp phí bảo hộ). Đến lúc này, Tử Xuyên Tú cảm thấy đã đến lúc để đám thương nhân bỏ ra lớn hơn một chút. Hay nói cách khác, là cho bọn họ nhìn thấy một chút hy vọng giống như lợi nhuận..

o0o
Vì thế, trong tiếng pháo giòn rã, được toàn thể hội nghị quân vụ đầu tiên của Tú quân đoàn đồng ý, Tập đoàn công ty cổ phần đầu tư công thương quốc tế vũ trụ vô hạn Tú quân đoàn chính thức thành lập!

Điều lệ công ty quy định: phàm là quan binh Tú quân đoàn, đều tự động được hưởng một quyền cổ phần trong công ty, tiểu đội trưởng được hưởng hai cổ, trung đội trưởng được hưởng năm cổ, đại đội trưởng được hưởng mười cổ phần. Cuối năm dựa trên cổ phần tham dự mà phân phối lợi nhuận.

Tử Xuyên Tú nói với nhóm thương nhân:
- Để thích ứng với thị trường Viễn Đông rộng lớn cùng tính biến hóa phức tạp của thị trường, thỏa mãn nhu cầu của nhiều phân khúc nhỏ thị trường, thực hiện chương trình sản nghiệp hóa, quốc tế hóa, thích ứng với yêu cầu kinh tế thị trường, tăng cường khả năng chống chịu rủi ro, khả năng kinh doanh, năng lực sáng tạo khoa học kỹ thuật, thực hiện hợp lý hóa quy hoạch sản nghiệp, khoa học hóa kết cấu tài sản, chúng ta phải đa nguyên hóa ngành hàng kinh doanh!

Đám thương nhân nghe được tán thưởng không ngớt, khích lệ chỉ huy Xuyên Tú buôn bán có ý tưởng, có kiến thức, có tiên đoán, nhìn xa trông rộng, khai thác thị trường có ý thức!

La Kiệt nghe được đầu sưng não trướng, vội vàng hỏi Tử Xuyên Tú:
- Vừa rồi ngài nói cái gì vậy?

Tử Xuyên Tú:
- Ý ta nói là: bầy một trận không đủ, chúng ta phải lập thêm vài trận đồ nữa! Huống chi pháo tốt đắt tiền, đốt một dây pháo mà chỉ thành lập mỗi một công ty chẳng phải là rất mệt sao!

Vì thế cùng ngày thành lập tiếp Công ty trách nhiệm hữu hạn thực phẩm lương thực dầu mỡ La Kiệt, Công ty cổ phần đồ trang điểm Bạch Xuyên, Công ty cổ phần thu mua kim cương Minh Vũ, Công ty cổ phần “mũ La Kiệt”, Ngân hàng đầu tư phát triển “quần dài Minh Vũ”, Công ty tư vấn khoa học kỹ thuật “váy Bạch Xuyên”, Công ty trách nhiệm hữu hạn xuất nhập khẩu thương mại “quần lót Bạch Xuyên” (sau lại bởi vì đương sự phản đối nên đổi thành công ty trách nhiệm hữu hạn xuất nhập khẩu thương mại “Mỹ nữ Bạch Xuyên”), Công ty tài chính công thương “Minh Vũ là gã sắc lang”, Công ty đầu tư tin cậy “La Kiệt ngu ngốc”.. tổng cộng 56 công ty!

Biển hiệu công ty nhiều đến nỗi đóng đầy ván cửa cùng vách tường doanh trại Tú quân đoàn, cuối cùng do hết chỗ treo, nên đành phải đem “đại thế giới món ngon Viễn Đông La Kiệt” gắn trên cửa phòng nhà vệ sinh nam, và đem biển hiệu “Công ty chế tạo nước hoa thơm Bạch Xuyên” gắn trên cửa nhà vệ sinh nữ.

La Kiệt đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc 21 công ty, đại diện pháp nhân, chủ tịch, thành viên ban chấp hành.. Minh Vũ trên danh nghĩa có 19 công ty, còn Bạch Xuyên chỉ có 16 công ty. Vì thế mọi người đều lấy chức danh tổng giám đốc, chủ tịch để xưng hô với nhau, nghe rất khoái hoạt.

Tử Xuyên Tú chọn dùng phương thức khế ước bí mật, cổ phần của mỗi một công ty gã đều giữ một phần, thay đổi trong khoảng từ 100% đến 51%.

Người bán thú nhìn thấy mà thèm, phái Durham tới đàm phán, yêu cầu cho bọn họ một hai công ty. Kết quả Tử Xuyên Tú thỏa mãn bọn họ lập tức, thành lập ngay tại chỗ Công ty cổ phần “Alibaba và bốn mươi tên cướp”, Công ty cổ phần “Thiên sứ Zoe”, ngoài ra còn cho phép ở tỉnh Wagram gia hương của bọn họ được hưởng quyền đại lý độc quyền của “Công ty cổ phần Tú quân đoàn”. Đương nhiên, theo quy tắc cũ, Tử Xuyên Tú nắm 70% cổ phần công ty, còn lại 30% cổ phần công ty là của các ngươi!

Chỉ như vậy nhưng đám người bán thú cũng đã thực sự thỏa mãn, ôm mấy cái biển công ty như ôm giữ báu vật vui vẻ mà đi: cái này có thể mang về để khoe đây! Toàn thôn làm gì có ai nhìn thấy đồ hiếm như vậy, huống chi ta còn là tổng giám đốc, đây là sự kiện làm rạng rỡ tổ tông a! Tuy bọn họ cũng không biết thế nào là “Công ty cổ phần hữu hạn”, cái gì là “Chủ tịch”, nhưng đám ngốc ở các thôn phụ cận còn không ghen tị đến mức lồi tròng mắt ra ấy chứ!

o0o
- Đại nhân, những lời ngài vừa nói, có thể lặp lại một lần nữa hay không?

- A, sự tình rất đơn giản, Bạch Xuyên. Quan hệ giữa các công ty của chúng ta cơ bản là thế này: Công ty cổ phần thương mại La Kiệt bị Công ty cổ phần “mũ La Kiệt” giữ 47% cổ phần, lại bị Công ty tư vấn khoa học kỹ thuật “váy Bạch Xuyên” giữ 38% cổ phần; Công ty “mũ La Kiệt” thông qua phương thức tài chính lại hấp thu 10.000 cổ phiếu của “đại thế giới món ngon La Kiệt”, nhưng cả hai bọn chúng đều bị một nhà tên là Ngân hàng đầu tư phát triển “quần Minh Vũ” tiến hành khống chế cổ phần thông qua hình thức trao đổi cổ phần; nhưng Ngân hàng “quần Minh Vũ” lại có 18% cổ phần bị Công ty đầu tư tin cậy “La Kiệt ngu ngốc” khống chế, nhưng Công ty đầu tư tin cậy “La Kiệt ngu ngốc” chỉ có tài khoản rỗng ở chỗ kế toán. Việc này chủ yếu là để đối phó với cục thuế, kế toán của nó chủ yếu vẫn dựa vào Công ty cổ phần thương mại La Kiệt, nhưng chuyện nó nộp thuế lại được thể hiện ở sổ phụ của Ngân hàng “quần Minh Vũ” có đúng không, rất đơn giản đấy chứ? Những lời ta vừa nói cô đã hiểu chưa?

Bạch Xuyên nghe được phát ngất, rốt cục hiểu được một việc: một vạn năm nữa nàng cũng không hiểu được.

La Kiệt tiến vào:
- Đại nhân, Các công ty của tôi thế nào chỉ còn 19? Hôm trước còn có 21!

Tử Xuyên Tú như không có vấn đề gì nói:
- Buổi chiều hôm trước ta đã xóa đi 5.

La Kiệt:
- A, đây là đại nhân ngài nói kinh tế suy thoái. Nhưng 21 trừ 5 hẳn là còn 16 chứ! Đại nhân, ngài đừng khinh tôi ngốc, phép đếm tôi có biết.

- Đó là vì hôm qua ta lại thành lập thêm 3 công ty nữa.

Minh Vũ nhớn nhác tiến vào:
- Đại nhân, không tốt! Hai công ty cùng một ngân hàng của tôi đều bị “thu gom”!

- Chuyện xảy ra thế nào?

Minh Vũ thở hổn hển:
- Sự tình là thế này, vừa rồi không biết một con chó hoang từ đâu đến, tha túi da của tôi đi mất. Thế là công ty của tôi đã bị nó thu gom!

o0o
Ngày 20 tháng Mười, Tú quân đoàn bắt đầu hướng đến vùng trung tâm Viễn Đông tiến đến. Dọc đường quân chính quy Tử Xuyên quá sợ hãi, khắp nơi phát ra cảnh báo: “Đội ngũ phản quân với số lượng khổng lồ đang tiến về tỉnh Dhaka!”, “Phát hiện lượng lớn phản quân nhắm hướng tỉnh Vân tập kết!”

Hết đài phong hỏa này đến đài phong hỏa khác nổi lửa.(**) Đợi đến khi bọn họ nơm nớp lo sợ tiến ra chặn lại, Tử Xuyên Tú rất hiên ngang tiến ra nói:
- Vất vả các huynh đệ! Ta là Tử Xuyên Tú, chỉ huy Tú quân đoàn, bọn họ là tù binh của ta!

Đám lính kia mắt thấy đại đội phản quân trùng trùng điệp điệp ngay cả vũ khí cũng không giải trừ, trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Thế là Tử Xuyên Tú nhân cơ hội nói:
- Các vị, các vị đã xa nhà rất lâu nhỉ? Có phải rất nhớ đồ ăn quê nhà không? Các vị đã bao lâu rồi chưa hưởng qua mùi vị rượu ngon? Lương khô nhất định rất khó nuốt nhỉ? Có cảm thấy cuộc sống ở đây rất thiếu thốn? Cuộc sống rất nhàm chán?.. Chào mừng mọi người đến với Tú quân đoàn!

Lính viễn chinh cuộc sống vốn gian khổ, tại nơi ngay cả kem đánh răng cũng không có chỗ bán, Tú quân đoàn lại mang đến cho bọn họ đồ ngon, rượu tốt, quần áo, giầy dép, đồ dùng sinh hoạt mới mẻ. Đương nhiên, giá cả có hơi đắt một chút, nhưng tiền lương lính tráng vốn là không thấp, chỉ sợ tại nơi hoang dã không có chỗ mua.. một truyền mười, mười truyền trăm, toàn bộ quân chính quy của gia tộc ở Viễn Đông đều biết: Tú quân đoàn là nơi có thức ăn ngon nhất, rượu tốt nhất, hàng hóa đầy đủ nhất, những đồ chơi kích thích mới nhất trên toàn Viễn Đông.. Nhất thời, khách đến như thủy triều. Đặc biệt vào những ngày vừa mới nhận lương.

Đương nhiên, cũng có những nhu cầu Tú quân đoàn không thể thỏa mãn, ví dụ như có một vài quan quân len lén kéo Tử Xuyên Tú hỏi:
- Có cái món kia.. có.. Hoa cô nương để ấy không?

Tử Xuyên Tú rất nuối tiếc trả lời:
- Thật xin lỗi, công ty tạm thời chưa triển khai nghiệp vụ trong lĩnh vực này.

Nhìn bộ dáng thất vọng của đám quan quân, gã lại thông cảm nói:
“Nhưng, cũng không phải không có cách..” rồi gã đem một quyển playboy của chính mình bán với cái giá cắt cổ.

Nhưng vét sạch tiền của binh lính cùng sĩ quan vẫn chưa đủ cho Tử Xuyên Tú thỏa mãn, gã lại phái rất nhiều tù binh phản quân tới các thôn xóm tuyên truyền:
“Hai ngày 25, 26 tháng Mười, trên sườn núi xx mở đại hội chợ bán hàng!”

Y như gã dự tính, toàn tỉnh đều bị kinh động, ngàn vạn người bán thú, người xà tộc, tinh linh quái, người lùn đều ào ào mang đồ nhà sản xuất được như kim cương, vàng sa khoáng, đá tinh thể đến đổi lấy muối ăn, dược phẩm, thực phẩm, vải vóc cùng nhu yếu phẩm sinh hoạt, nhộn nhịp chưa từng có. Ở các mỏ khoáng sản, bởi quân khởi nghĩa cưỡng chế đuổi các chủ nhân ban đầu, nên kim cương khai thác được không có ai thu mua, vì thế đám công nhân khai thác quặng mang từng sọt từng sọt kim cương đến trao đổi đồ dùng sinh hoạt!

Thương nhân cao hứng vô cùng, hàng hóa tồn đọng của bọn họ rất nhanh được tiêu thụ hết sạch, Tử Xuyên Tú lại phái sư đoàn Minh Vũ bảo hộ đám thương nhân quay trở về tiếp tục đưa hàng đến, tiếp tục thẳng tiến về đông, hàng bán chạy kinh khủng. Tú quân đoàn như một cơn lốc xoáy, từ tây sang đông, đến chỗ nào chỗ đó đều vét sạch tài phú, không phân địch ta..

o0o
Cuối cùng, tổng tư lệnh tối cao chiến khu Viễn Đông Minh Huy đã biết việc này. Quan quân bộ hạ vẻ mặt cầu xin nói với y, ba tháng tiền lương không đầy một buổi tối ở cái chỗ gọi là “Minh Vũ” giải trí đại thế giới thua sạch không còn một xu.

Y cực kỳ phẫn nộ, lập tức viết thư lời lẽ nghiêm khắc đầy chính nghĩa mắng chửi Tử Xuyên Tú thậm tệ: “Thời thế đang lúc khó khăn, gia tộc trên dưới phải đoàn kết một lòng để vượt qua quốc nạn! Chiến sĩ tiền tuyến đang bỏ qua sinh tử, đẫm máu mà hăng hái chiến đấu; Ấy vậy mà Tử Xuyên Tú ngươi, người được hưởng hai đời quốc ân của gia tộc, lại nhân thời khắc nguy nan lúc này, chỉ một lòng nghĩ đến tiểu lợi ích nhỏ nhoi cho chính mình, bỏ mặc đại cục của gia tộc không để ý, nhằm chính đồng nghiệp của mình mà hạ độc thủ, lén dùng vật tư chiến lược thông đồng với địch! Ngươi, ngươi, nếu không hối cải thay đổi, cẩn thận quân pháp vô tình!” Cuối thư còn có vài giọt mực run run, thể hiện Minh Huy đại nhân khi viết thư tâm tình đến cỡ nào phẫn nộ!

Tử Xuyên Tú hồi âm chỉ có một dòng:
“Chia cho ngài 4% cổ phần!”

Minh Huy hồi âm từ ngữ càng phẫn nộ hơn nữa:
“Tử Xuyên Tú, ngươi thật là bất trị! Uổng công ta giảng đạo cho ngươi, ngươi vậy mà vẫn không biết hối cải, dám nghĩ chỉ dùng 4% để mua chuộc hối lộ ta, ủy viên tòa Thống Lĩnh, tổng tư lệnh tối cao chiến khu Viễn Đông thống lĩnh Minh Huy đường đường chính chính! Đây là sự vũ nhục lớn nhất đối với nhân cách của ta!”

Tử Xuyên Tú hồi âm:
“5%! Không chịu thì thôi.”

Minh Huy hồi âm:
“Thành giao!”

Vì thế sinh ý của Tú quân đoàn càng thêm rực rỡ, hướng trung tâm Viễn Đông từng bước từng bước đẩy mạnh, mở chi nhánh công ty ở các tỉnh, lập phòng đại diện. Trong các đội quân đang tác chiến ở Viễn Đông, duy có Tú quân đoàn là được các cánh quân khác tuyệt đối hâm mộ: Khi các đội quân khác phải gặm lương khô uống nước cặn, quan quân Tú quân đoàn ăn là cơm tây tảng thịt bò, uống là rượu brandy; các đội quân khác đều là áo quần lam lũ cũ nát không chịu nổi, duy có Tú quân đoàn là quần là áo lượt thẳng thớm, khí sắc hồng nhuận. Nguyên nhân không có gì khác, chỉ là bởi vì phía sau Tú quân đoàn luôn có mấy ngàn xe hàng đi cùng (do lợi nhuận hấp dẫn, thương nhân tham gia càng ngày càng nhiều), không chỉ tha hồ ăn đồ thực phẩm ngon lành tươi mới, mà hàng tháng Tú quân đoàn còn chia từng đống từng đống tiền lãi cổ phiếu, ví bọn lính nhét đầy tiền mặt. Toàn doanh trên dưới giống nhau sùng bái Tử Xuyên Tú như thần.

o0o
Đương nhiên, cũng có lúc bị lỗ. Có một ngày, ở tỉnh Luân Lang, đoàn xe vận chuyển của “công ty cổ phần thương mại La Kiệt” bị một đám xà tộc đánh cướp. Tử Xuyên Tú giận tím mặt, trên quyển sổ “Chi ngoài doanh nghiệp” viết một dòng thật đậm, sau đó tìm đến La Kiệt mắng như tát nước vào mặt. (***)

Uất nghẹn một bụng lửa giận La Kiệt triệu tập bộ hạ, tuyên bố:
- Tiền lãi tháng này của mọi người bị cắt!”

Binh lính sư đoàn La Kiệt bị chọc giận, “ngao ngao” lên như sói, sau đó dưới sự dẫn dắt của La Kiệt đuổi giết đám người rắn kia gần ngàn km, chẳng sợ mà xâm nhập thẳng vào khu vực phản quân vẫn đang chiếm lĩnh, trải qua một phen ác chiến, dùng mã đao chém đối phương hoành thi khắp chốn, đoạt lại hàng hóa.

Phản quân Xà tộc cuối cùng đã biết được cái gì gọi là “bản sắc lưu manh”, nhưng chuyện còn chưa chấm dứt. Một cổ đông của Tú quân đoàn là Minh Huy phẫn nộ vì tiền lãi bị giảm, phái một đại đội bộ binh đến vây kín hang ổ bọn họ, hỏa thiêu một trận; rất vất vả mới trốn thoát mấy xà tộc còn sót lại bất hạnh đụng phải một đám người bán thú tay cầm thương cùng lang nha bổng đang nổi giận đùng đùng, tự xưng là cái gì nhóm quản lý Công ty “Alibaba”, đem một đám tàn binh xà tộc lột da toàn bộ.

Tin tức truyền ra, toàn bộ phản quân cùng đạo tặc Viễn Đông đều thông báo cho nhau:
“Ngàn vạn lần không được chọc vào Tú quân đoàn!”

Mắt chằm chằm nhìn vào những khối trắng bóng của bạc, óng ánh của vàng, chói mắt của kim cương.. chảy như thủy triều vào miệng túi của chính mình, Tử Xuyên Tú trong lòng khai mở, đem toàn bộ nhét xuống dưới giường, tận hưởng hương vị đặc biệt của việc nằm trên một đống tài phú mà ngủ..
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK