Dương Minh Hoa thật sự là có tướng mạo đường đường, dung mạo đoan chính mà uy nghiêm, chính khí lẫm lẫm. Lại bởi vì luyện tập nội công Ba Văn đến trình độ thâm hậu, nên tuổi hơn năm mươi mà trông chỉ như ngoài ba mươi. Tự nhiên mà nói thì có khí độ và phong thái, ánh mắt trong suốt sáng ngời tỏa ra sự quan tâm cùng hiền lành, hòa ái tươi cười khả kính mà lại thân thiện dễ gần. Nhìn thế nào cũng ra hình dáng một trưởng giả chính trực đáng tin cậy!
Tử Xuyên Tú mỉm cười, ấy bởi vì gã nghĩ đến lời Tử Xuyên Ninh đánh giá Dương Minh Hoa: “Dương Minh Hoa ti bỉ đến mức ngay cả bàn chải đánh răng cũng không thể giao cho y bảo quản!”
Dương Minh Hoa hướng về phía mọi người vẫy tay ra hiệu bảo thôi, vẻ mặt tươi cười lập tức đi thẳng đến trước mặt Tử Xuyên Tú, vỗ thật mạnh vào bả vai gã như những chiến hữu lâu năm:
- Tiểu soái của chúng ta rốt cục đã trở lại rồi!
Y nhìn trên nhìn dưới, cười khà khà nói:
- Không tệ không tệ, La Ba không bỏ đói cậu đến chết sao? Trở về khi nào vậy? Không báo cho ta biết một tiếng để còn mở tiệc tẩy trần cho cậu!
Y nhiệt tình giống như từ phụ huynh trưởng.
Tử Xuyên Tú hành lễ:
- Hạ quan tới ngày hôm qua. Hôm nay đến chào đại nhân, vô tình mạo muội xâm nhập hội nghị của tòa Thống Lĩnh. Thật sự sợ hãi vô cùng, khẩn cầu đại nhân cho phép hạ quan được cáo lui trước.
- Ài, nếu cậu đã đến, ngồi đây nghe một chút cũng không có vấn đề gì!
Dương Minh Hoa thực hào sảng nói:
- Dẫu gì cậu cũng là phó thống lĩnh, gia nhập tòa Thống Lĩnh chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!
“Trước khi tiến vào tòa Thống Lĩnh đã bị ông tống vào địa ngục rồi còn gì!” Tử Xuyên Tú không một chút vì nhiệt tình của y mê hoặc, lộ ra vẻ được yêu mà sợ:
- Được đại nhân yêu quý như vậy, nhưng hạ quan sao dám xằng bậy được? Chức thống lĩnh là vinh dự cao nhất của quân nhân Tử Xuyên chúng ta, là sự kết hợp hoàn mỹ của ba loại đức hạnh cao cả nhân, trí, dũng. Địa vị cao như thế, người có xuất thân hèn mọn như hạ quan làm sao dám có hy vọng xa vời đến vậy được?
“Ha ha ha”, Dương Minh Hoa càng lộ ra vẻ cao hứng, tựa hồ như mấy lời vỗ mông ngựa của Tử Xuyên Tú đã có tác dụng, cổ vũ:
- Đến đây, đến đây ngồi đi!
Nhưng Tử Xuyên Tú sống chết không chịu ngồi vào bàn, tìm một chiếc ghế dựa ở cạnh tường ngồi xem, không nói một lời.
o0o
Đề tài thảo luận thứ nhất của hội nghị là do thống lĩnh Minh Huy đưa ra, thảo luận về cách ứng phó xung đột với gia tộc Lưu Phong đang gia tăng ở biên giới.
Cái gọi là thảo luận, kỳ thật cũng là một mình Dương Minh Hoa tự thuyết tự giảng, mấy thống lĩnh còn lại gần như không phát biểu ý kiến. Như thống lĩnh Ca Ứng Tinh dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần. Thân thể ông ta có bệnh, không ai có thể trách tội ông ta được.
Các vấn đề tiếp theo có vẻ vụn vặt. Như thống lĩnh quân Cờ Đen Phương Kính đem chuyện binh sĩ quân Cờ Đen bị nợ tiền lương, đồ ăn kém cỏi, không có rau dưa cung ứng.. chất vấn trợ lý trưởng đại bản doanh La Minh Hải.
La Minh Hải thản nhiên nói một câu:
- Để hỏi bộ phận hậu cần.
Rồi sau đó không thêm một lời, mặc cho Phương Kính làm ầm ỹ.
Thống lĩnh quân Trung Ương Lôi Tấn đề nghị năm nay quân Trung Ương được ưu tiên chọn lựa sĩ quan tốt nghiệp trường quân giáo Viễn Đông, với lý do là quân Trung Ương tố chất yếu kém hơn các quân đội khác. Đề nghị này lập tức bị Phương Kính và Minh Huy phản đối mãnh liệt.
Phương Kính ồn ào:
- Tố chất binh lính kém đó là bởi vì sĩ quan chỉ huy là thùng nước gạo!
Lời này chẳng khác nào là chỉ thẳng vào mặt Lôi Tấn mà mắng là ngu.
Minh Huy thì bình tĩnh nêu lý do:
- Quân Biên Phòng là phải cùng gia tộc Lưu Phong đấu tranh ở tiền tuyến, không có lý do gì mà không bổ sung sĩ quan ưu tú!
Ba người tranh luận thành một đám hỗn loạn, cuối cùng Dương Minh Hoa ủng hộ Lôi Tấn, chấm dứt màn tranh cãi.
Trong quá trình tranh cãi, La Minh Hải không nói một lời nào; Ca Ứng Tinh nhắm mắt dưỡng thần, không biết đã ngủ hay chưa; Pigou ngủ gật, miệng chảy dãi.
Tiếp theo lại thảo luận thêm mấy vấn đề, Dương Minh Hoa vài lần hỏi Tử Xuyên Tú:
- Xuyên Tú có ý kiến gì không? Nói một chút đi.
Lần nào Tử Xuyên Tú kính cẩn trả lời:
- Được tổng thống lĩnh đại nhân khai ân ban thưởng, hạ quan có thể tự thân được thấy phong thái của các thống lĩnh đại nhân, được nghe cao kiến, hạ quan làm sao dám dùng kiến thức nông cạn thấp kém của bản thân để nhiễu loạn mưu tính sâu xa của các đại nhân nhìn xa trông rộng được? Vạn vạn lần không thể!
Tử Xuyên Tú hiểu rất rõ: bản thân mình đang ở vị trí không phù hợp. Chỉ cần mở miệng, vô luận là đúng hay sai, đều là sai! Đến lúc đó, Dương Minh Hoa chỉ cần khép một cái tội danh “vọng ngôn tham gia vào chính sự” là lập tức có thể chụp chết chính mình!
Vốn tưởng rằng đã ngủ Ca Ứng Tinh mở mắt liếc Tử Xuyên Tú một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười khen ngợi.
o0o
- Ta có một vấn đề.
Đợi cho mọi người trình bày xong xuôi, Ca Ứng Tinh yếu ớt mở miệng.
- Trong trận chiến Hằng Xuyên, Xuyên Tú phó thống lĩnh cầm tù hơn một vạn lính Ma tộc, trong đó có công chúa thứ ba Cardin của Ma Thần vương. Chúng ta đã đưa cô nàng về Đế Đô, phải xử trí như thế nào, xin tổng thống lĩnh đại nhân quyết định.
Dương Minh Hoa:
- Trước đây bắt được tù binh Ma tộc thì xử lý thế nào?
Ca Ứng Tinh:
- Bình thường đều là đưa đến trại lao động Wagram làm lao dịch, những tinh linh quái hữu dụng, người lùn.. mà bắt được, tất cả đem bán trên thị trường nô lệ.
- Nhưng con bé này không giống bình thường. Cô nàng là tù binh có địa vị cao cấp nhất mà chúng ta bắt được, lại còn là thành viên hoàng tộc của Ma tộc, nếu chiểu theo biện pháp cũ xử lý e rằng chúng ta sẽ có phiền toái lớn..
Ca Ứng Tinh nói chưa hết ý, nhưng tất cả mọi người hiểu được cái gọi là “phiền toái lớn” nghĩa là: Biết được ái nữ bị bán làm nô lệ, Đại Ma Thần vương sẽ nổi giận đùng đùng dẫn dắt mấy trăm vạn Ma tộc tràn đến như thủy triều mà chém giết, mới chỉ nghĩ đến tình huống này đã khiến mọi người phát rét.
Phương Kính nghiêm trang nói:
- Chẳng lẽ chúng ta lại ngoan ngoãn hai tay dâng nàng hoàn trả về, nói: “Đại Ma Thần vương điện hạ ơi, đây đúng là con gái của ngài, da thịt hoàn hảo không tổn hao gì, ngay cả màng trinh cũng chưa bị phá, phiền ngài cẩn thận kiểm kê cho kỹ, lần sau cũng đừng cho nàng chạy loạn khắp nơi, bây giờ trên thế giới có rất nhiều người xấu, chẳng may gặp phải sẽ không tốt lắm!
Cả sảnh đường cười phá lên, Dương Minh Hoa cười đến ngạt thở, trỏ vào Phương Kính:
- Ông.. Ông là lưu manh nhất của tòa Thống Lĩnh!
- Vấn đề này quả thật khó có thể xử lý cho tốt. Đưa trả lại thì uy danh của gia tộc tổn hại, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ chắc là chúng ta sợ Ma tộc, lưu lại thì e là có hậu hoạn..
Thống lĩnh quân Biên Phòng Minh Huy cúi đầu lo lắng.
Tử Xuyên Tú nghe được thấy đầu mình như phình ra: Khi bắt được Cardin, còn tưởng đó là chiến công lớn nhất, nhưng giờ xem ra.. có vẻ giống như mình đã khiến cho tòa Thống Lĩnh bị phiền toái.
o0o
Dương Minh Hoa:
- Có lấy được lời khai gì không? Tình hình con bé thế nào?
Ca Ứng Tinh cười khổ:
- Nó cái gì cũng không nói. Không được phép đặc biệt, chúng ta cũng không dám tra tấn bức cung. Mỗi ngày con bé đều là ăn, uống, ngủ. Ăn thì chỉ ăn gan chim sẻ, tâm xương rồng tequila, tổ yến các loại; uống thì chỉ uống mật ong ba trăm năm, nước mưa lúc rạng sáng đã lọc mười bảy lần..; ngủ lại càng phiền toái, chúng ta phải bắt hơn ba trăm con công, toàn bộ lông vặt sạch để làm đệm cho con bé nó ngủ, xung quanh chỗ nó 50m không có một tiếng ồn. Nếu không được vậy, con bé sẽ tự sát, thế mà còn thử hai lần, dọa cho đội chăm sóc sợ tới mức nhồi máu cơ tim chết mất một người. Giờ ta không dám hy vọng xa vời gì, chỉ cần Ma Thần vương điện hạ khẳng khái nhận con gái trở về, ta tình nguyện trả cho y một năm tiền lương!
Một hồi cười ầm ỹ. Minh Huy nói:
- Nói không chừng Đại Ma Thần vương cũng vì chịu không nổi mới cố ý để con gái bị bắt giữ, chuyển cái cục nợ đó cho chúng ta.
Phương Kính:
- Tóm lại là không thể thả không được? Vậy không bằng chúng ta giữ nàng làm con tin, cùng Đại Ma Thần vương đàm phán ngưng chiến vậy? Nói thật, gia tộc chúng ta muốn xưng bá đại lục Tây Xuyên, địch nhân chủ yếu là gia tộc Lưu Phong, đánh nhau với Ma tộc thật sự là rất vô ích.
Lôi Tấn:
- Ý kiến hay! Hay là Phương Kính ông lập tức đi nói chuyện cùng Đại Ma Thần vương xem thế nào?
- Mẹ ngươi chứ! Thế mà cũng nói được, sao ngươi không đi đi?
Đang ngồi toàn bộ là nhất lưu cao thủ nhà Tử Xuyên, nhưng với sức mạnh cùng danh tiếng của bất kể Phương Kính hay Lôi Tấn cũng không dám khoe rằng chính mình có thể đi gặp Đại Ma Thần vương, kẻ được xưng là “vô địch” đương đại.
- Ta có một đề nghị.
Pigou không biết tỉnh lại từ khi nào, tuổi già sức yếu run run nói:
- Hay là chúng ta tuyển trong đám tù binh Ma tộc, bắt chúng mang thư gửi Ma Thần vương?
- Biện pháp hay. Đúng là gừng càng già càng cay!
Dương Minh Hoa lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, những người còn lại cũng đều tỏ vẻ đồng ý.
Duy chỉ có Ca Ứng Tinh phản đối:
- Ta ngày mai trở về Viễn Đông, chuyện đàm phán đi lại phải mất hơn nửa năm, ta không thể ở luôn đây chờ được. Ta thấy cần đổi người giám hộ Cardin.
Tử Xuyên Tú nổi lên dự cảm xấu..
o0o
Quả nhiên tất cả mọi người, bao gồm cả Ca Ứng Tinh đều hướng ánh mắt về phía gã.
“Lão tử cũng không muốn đang tuổi tráng niên mà chết sớm như vậy!” Tử Xuyên Tú kiên quyết tới mức nghiến răng phát ngứa, vội vàng chối từ:
- Hạ quan nghĩ không ổn! Bởi vì hạ quan vừa trở lại Đế Đô, ngay cả chỗ ở của chính mình còn chưa có, không tiện chấp hành nhiệm vụ này.
- Cậu hiện tại không phải ở nhà Ninh tiểu thư sao?
Dương Minh Hoa nét mặt hiền lành tươi cười:
- Để Cardin cũng ở đó đi, làm vậy cũng bôi nhọ thân phận công chúa của cô ta!
Cả một đám ồn ào, Phương Kính nhướng mi nháy mắt với Minh Huy nói:
- Nhiều người hâm mộ sứ mạng này ghê nhỉ!
Minh Huy cười đểu hùa theo:
- Chẳng phải vậy sao? Nghe nói con bé kia căng mọng lắm!
Lúc này lão trông chả có chút nào giống với một vị trọng tướng thống soái ba mươi vạn quân Biên Phòng của gia tộc.
- Ài, xinh đẹp như vậy chả đến lượt lão Phương ta đâu nhỉ?
“Phương thống lĩnh,” Tử Xuyên Tú hận không thể cắn Phương Kính một cái:
- Nếu ngài thích như vậy, hay là ngài tiếp nhận luôn đi thôi!
- Không được. Con cọp cái nhà ta lợi hại lắm!
o0o
Ca Ứng Tinh cũng cười nói:
- Xuyên Tú, người là do cậu chộp về, vậy cậu làm giám hộ đi. Tự mình bôi cứt thì phải tự mình mà chà sạch thôi!
Rất rõ ràng, lão lúc này chỉ cầu thoát thân, muốn tìm kẻ chết thay nên cũng chẳng quản Tử Xuyên Tú là người “mình” nữa!
Tử Xuyên Tú hung hăng liếc lão một cái, Ca Ứng Tinh giả như chẳng thấy gì, rụt đầu vào trong áo bông, lại lộ ra bộ dáng một con ma bệnh tật sắp chết.
- Được rồi, là tổng thống lĩnh, ta sẽ cầm chịch!
Dương Minh Hoa cười nói:
- Không được kháng mệnh!
“Đại nhân..” Tử Xuyên Tú khóc thét một tiếng, rồi không dám nói tiếp. Mệnh lệnh đã ra, kháng lệnh bất tuân là tội rất lớn.
- Không được giam vào rồi tự trộm đấy nha!
Lôi Tấn không có hảo ý âm trầm nói.
- Nếu có trộm rồi cũng chẳng sao!
Phương Kính tựa như đã quên chuyện vừa rồi cùng Lôi Tấn đấu khẩu:
- Chẳng may Xuyên Tú mà thành con rể Ma Thần vương, chúng ta cũng chẳng cần phải vất vả vì chiến tranh nữa rồi!
- Đúng đúng đúng, vì nghiệp lớn của gia tộc, Xuyên Tú cậu phải cố gắng nhiều lên!
Minh Huy cười đến tắt thở.
Toàn phòng cùng cười “hắc hắc hắc hắc”, tiếng cười xấu xa đặc hữu của nam nhân, khiến cho Tử Xuyên Tú hoài nghi đây rốt cuộc là tòa Thống Lĩnh hay là con phố xuân sắc dẫn tới lầu xanh hay không nữa..
Cửa mở ra không một tiếng động, một giọng lạnh như băng truyền đến:
- Tử Xuyên Tú nhà ngươi còn chưa có chết sao?
Trong giọng nói ẩn chứa một mối thù khắc cốt cùng sát khí..
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK