• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Do tuyển quân dọc đường nên Đế Lâm di chuyển cũng không quá nhanh. Khi đi được nửa đường tới tỉnh Dahka, nhận được tin Ma tộc xâm nhập nhân giới quy mô lớn Đế Lâm lập tức hạ lệnh tăng tốc hành quân, ngày mùng 9 tháng Một chạy tới pháo đài Wallen. Nhận được tin, phó thống lĩnh trấn thủ pháo đài Wallen tư lệnh Lâm Băng lập tức rời thành đón tiếp.

- Kiểm sát trưởng đại nhân một đường từ xa tới đây, thật là cực khổ.

Ở bên ngoài cổng thành Wallen, phó thống lĩnh Lâm Băng mỉm cười nghênh đón Đế Lâm, phía sau nàng, mấy tướng lĩnh cao cấp của vùng Viễn Đông xêp hàng đón Kiểm sát trưởng Đế Lâm. Trường nghênh đón tuy không nhiệt liệt nhưng lễ nghi đầy đủ, quy cách rất cao, hầu như toàn bộ tướng lĩnh cao cấp vùng Viễn Đông đóng ở trong thành đều tới đông đủ. Dẫu là người tỉ mỉ quan sát cũng không tìm thấy điểm thiếu sót.

- Có gì đâu. Làm phiền Lâm phó thống lĩnh đón tiếp từ xa.
Đế Lâm cũng hồi đáp mấy lời khách sáo, đồng thời đánh giá đối phương. Quân Viễn Đông vốn có ba vị phó thống lĩnh, trong đó Lôi Hồng đã làm phản, La Ba bởi gánh trách nhiệm thất bại trận đại chiến ở bến Xích Thủy đã bị miễn chức, ba trọng tướng dưới trướng Ca Ứng Tinh hiển hách một thời lúc này chỉ còn lại mỗi Lâm Băng. Nếu không phải biết trước, thật khó có thể tưởng tượng người đàn bà phong thái nữ tính tràn ngập mỵ lực này là tướng lĩnh tối cao của quân Viễn Đông.

Lâm Băng cũng im lặng đánh giá Kiểm sát trưởng Đế Lâm. Đế Lâm vẫn một làn da trắng mịn như trước, tướng mạo nhã nhặn, cao ráo.. Có thể dùng chữ xinh đẹp để mô tả tướng mạo, cử chỉ khoan thai, ăn nói tao nhã, nhưng cũng không tạo ra cảm giác ái ái. Đó là một người rất dễ tạo cảm giác hảo cảm! Ai có thể ngờ được, một người ưu nhã lễ mạo như vậy lại trong một đêm Đế Đô đẫm máu lại có thể đồ sát cả vạn bình dân, xưng danh “Tu La vương máu lạnh” khiến cho cả gia tộc Tử Xuyên lẫn Ma tộc nghe danh cũng phải rùng mình?!

Hai người vốn đã biết nhau từ xưa, trước đây Đế Lâm nhận chức Hồng y kỳ chủ trong quân Viễn Đông, nhưng có thể bởi tính cách nên giao tình giữa hai người không vượt ra ngoài phạm vi công vụ. Bây giờ địa vị của hai người đã nghịch chuyển, kẻ làm bộ hạ ngày xưa đã trở thành cự đầu quan trọng trong cả gia tộc Tử Xuyên, lại còn đến đây giám sát mình.. Lâm Băng cắn cắn môi, cảm giác vô cùng phức tạp.

Hai người chỉ nói chuyện ngắn gọn lúc gặp mặt, lễ nghi chu toàn nhưng lạnh lùng. Dưới sự dẫn đường của Lâm Băng, Đế Lâm cùng đoàn binh mã tiến vào Wallen từ cửa phía tây. Dọc đường đi, Đế Lâm lặng lẽ đánh giá tòa pháo đài Wallen hùng vĩ.

Trước mặt gã là một tòa thành đá to lớn, tường thành cao 15m, trên đó phủ kín bởi móc xích, châu mai, lăng bảo cùng ngoại bảo. Cổng chính là làm từ thép bản, đã cao lại lớn. Phía bên ngoài là một cái cầu bằng gỗ dài gần hai trăm bộ vắt trên con sông hộ thành, xích kéo làm từ thép đúc, một đầu móc vào cầu treo. Mặt nước sông đào cách mặt đất chừng năm sáu mét, còn lòng sông thực sự sâu bao lâu thật khó đoán được. Vào qua cửa thành lại thấy một lớp tường thành thứ hai. Lúc này Đế Lâm mới phát hiện, vô luận là tường thành trong hay ngoài, tất thảy đều được xây bằng đã khối, viên nào viên nấy đều vuông vắn chỉnh tề, kín như áo trời không lọt.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Đế Lâm nhìn thấy Wallen, nhưng lần nào cũng bị sự hùng vĩ không gì sánh nổi của nó làm cho kinh sợ. Lần này gã xem xét đặc biệt tỷ mỉ bởi tòa thành vĩ đại nhất trong số các thành do nhân loại đắp này sắp phải đối mặt với một trường mưa gió khảo nghiệm. Đối với những hình ảnh quan sát được dọc đường, gã rất lấy làm thỏa mãn, trong lòng nghĩ: nơi đây chắc chắn không thể nào bị đánh bại. Ngoài thành là một mảnh bằng phẳng, không có cao điểm nào cho địch nhân lợi dụng. Cho dù địch nhân có cướp được công sự ở bên ngoài phe thủ thành vẫn có thể dễ dàng chặn địch nhân ở ngoài lớp tường kép, sông đào hộ thành là một khoảng cách không thể nào vượt qua. Nó quá rộng nên dùng biện pháp thông thường chắc chắn không được.. Dẫu mình có cầm một trăm vạn binh cũng thấy ngán ngẩm không muốn công kích tòa thành dạng này. Quân phòng ngự chỉ cần hủy diệt công sự phòng ngự bên ngoài, thêm mồi lửa thiêu hủy cầu treo là có thể bình yên vô sự ở bên trong. Dĩ nhiên, đây là dưới tình huống những kẻ bảo vệ thành có đầy đủ nhân thủ, tên nỏ và lương thực. Vậy nếu phải thủ vệ tòa pháo đài lớn như thế này thì cần bao nhiêu binh mã nhỉ? Năm vạn? Chắc chắn thiếu, nếu tính đến việc phải thay ca ngày đêm,.. vậy nếu cho ta mười lăm vạn nhân mã được huấn luyện nghiêm chỉnh và có đầy đủ lương thảo vũ khí, ta có thể khiến cho toàn bộ vương quốc Ma tộc cùng nhà Lưu Phong tất thảy đều bị tiêu diệt ở dưới bức tường thành này!

o0o
Bài bố cho đoàn binh mã đi theo Đế Lâm xong, Lâm Băng mời Đế Lâm vào bộ tư lệnh pháo đài nói chuyện, bộ tư lệnh được thiết lập tại nơi có thể quan sát được toàn bộ thành bảo trong pháo đài. Vì lần trước Đế Lâm đã ngầm giúp cho La Ba thoát vây, Lân Băng trịnh trọng nói lời cảm ơn với Đế Lâm. Đế Lâm chỉ nói vài lời khiêm tốn lễ tiết, rồi lập tức đi vào chính đề. Gã gọn gàng dứt khoát hỏi Lâm Băng:
- Ma tộc đã tiến tới đâu? Có bao nhiêu binh mã? Thực lực quân ta đã tổn thất bao nhiêu? Nếu bị vây công, liệu Wallen có thể đứng vững?

Đối với vấn đề thứ nhất, Lâm Băng hồi đáp là:
- Xin lỗi, chúng tôi còn chưa rõ!

Đối với vấn đề thứ hai, Lâm Băng hồi đáp là:
- Xin lỗi, chúng tôi vẫn chưa rõ!

Đối với vấn đề thứ ba, Lâm Băng hồi đáp là:
- Xin lỗi, chúng tôi cũng vẫn chưa rõ!

Mày kiếm của Đế Lâm nhíu thành một hàng, khẩn cấp đè nén tức giận, trầm tĩnh nói:
- Quý viên chức làm tư lệnh pháo đài Wallen, là người phụ trách quân Viễn Đông mà đưa ra câu trả lời như vậy, không thấy có điểm thất trách sao?

Bởi Viện Kiểm sát và tòa Thống lĩnh là hai hệ thống khác nhau, nên tuy chức quan của Đế Lâm cao hơn Lâm Băng rất nhiều nhưng vẫn không thể dùng thái độ thủ trưởng áp bức nàng được.

Lâm Băng đứng dậy kính cẩn khom người nói lời xin lỗi, sau đó giải thích:
- Tiến công lần này của Ma tộc cực kỳ bất ngờ, hệ thống chỉ huy và hệ thống liên lạc của chúng ta đã bị rối loạn, liên hệ với từng quân đoàn ở nơi tiền tuyến đã mất. Bây giờ chúng tôi đã phái ra đại đội thám báo, hy vọng có thể thu được tin tức tình báo tương đối chính xác.

Đế Lâm gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu.

- Còn về vấn đề chúng ta có thể đứng vững hay không,.. Đại nhân, chúng tôi bây giờ đang toàn lực chuẩn bị chiến đấu, sửa sang đoạn tường thành bị tổn hại bởi đại chiến lần trước, chuẩn bị vật tư, nhưng những việc này cần có thời gian. Xin thứ cho tôi nói thẳng: nếu trong vòng một tuần mà Ma tộc đến tới đây và toàn lực công thành, chúng ta chắc chắn là rất khó bảo vệ nổi.

Đế Lâm kinh ngạc, hỏi:
- Tại sao? Lẽ nào Wallen không phải là pháo đài kiên cố nhất đại lục?
Với những hình ảnh gã vừa nhìn thấy, thật sự khó có thể tin được lời Lâm Băng vừa nói.

- Đại nhân, mới vừa rồi ngài nhìn thấy là đoạn thành tây, nơi đây gần như chưa bị công kích bao giờ nên hoàn hảo không sứt mẻ. Nhưng phòng ngự phía đông rất kém, nơi đó chịu công kích của Ma tộc cả trăm năm, tình hình tổn hại đã rất nghiêm trọng. Đặc biệt là lần cả trăm vạn phản quân tụ tập vây công vừa rồi đã gây ra tổn hại cực lớn. Phía tường đông có vài đoạn dài cả trăm mét đã bị phá hủy gần như hoàn toàn, xuất hiện những lỗ hổng cực lớn. Những đoạn còn lại cũng rất mong manh dễ sụp đổ.

Đế Lâm khiếp sợ dị thường:
- Có chuyện này sao các người không nói sớm?

- Đại nhân, chúng ta cũng đã sớm trình rồi. Lúc còn sống, Ca thống lĩnh cũng đã liên tục đề xuất với Đế Đô về việc trùng tu tường thành Wallen, hy vọng có thể có vật tư cùng dân công tới. Nhưng Dương Minh Hoa lại cố tình đối chọi với người nên gạt đi không cấp. Sau khi Dương Minh Hoa sụp đổ, chúng ta lại tiếp tục đề xuất, La Minh Hải các hạ lại nói hiện tại vật tư ở tòa Thống lĩnh đang khan, chỉ có thể ưu tiên cung ứng cho quân đội tiền tuyến, còn Wallen trước mắt chưa thành tiền tuyến được nên chưa vội. Cứ nói đi nói lại như vậy cho tới năm nay, cuối cùng La Minh Hải các hạ cũng đồng ý phê duyệt cấp vật tư và nhân công cho chúng tôi, nhưng lúc đó lại mở hội Nguyên Lão, hội Nguyên Lão không thông qua danh mục chi tiêu này. Các nguyên lão nói, Wallen là pháo đài sừng sững ngàn năm không hỏng, sao phải trùng tu?! Rõ ràng là cái đám Viễn Đông ngụy báo nguy hiểm, muốn nhân cơ hội chấm mút.

Đế Lâm oán hận mắng: “Khốn nạn!” rồi hỏi:
- Giờ thì sao?

- Vâng! Từ khi nhận được tin Ma tộc bắt đầu xâm lấn, Đế Đô đột nhiên trở nên nhiệt tình ủng hộ chúng tôi, muốn người có người, vật tư muốn gì có nấy. Thế nhưng điều vận vật tư, công nhân xây dựng công trình đều cần thời gian, muốn làm tới mức độ thấp nhất thì chúng tôi cũng cần ít nhất là hai tuần. Ngoài ra, để thủ vệ một tòa thành lớn thế này, hơn ba vạn binh lực trong tay chúng tôi hiện nay, e là vẫn không đủ.

Đế Lâm nghe rất chăm chú rồi nói:
- Căn cứ điều lệ tác chiến, trong tình huống nguy cấp đặc thù, sỹ quan quân pháp có thể vượt quyền sang chỉ huy quân đội. Trước khi tới đây, tổng trưởng cũng đã nói với ta, ở tỉnh Kusters đang có năm vạn dân quân đang tiến hành tập huấn. Ta đã phát thủ lệnh tới tổng đốc lệnh cho bọn họ phải khẩn cấp tới đây, dự đoán sau hai ngày nữa bọn họ sẽ tới. Ngoài ra, theo ta đến đây có bốn vạn hiến binh, nếu thực sự cần thiết, bọn họ chắc chắn sẽ sẵn lòng tham dự tác chiến. Lâm phó thống lĩnh, ta tới đây với danh nghĩa đốc chiến, kỳ thực là hỗ trợ công tác đảm bảo hậu cần. Chuyện chỉ huy tác chiến ta không can thiệp, toàn bộ trông mong vào các hạ. Nếu còn những việc khó nói khác thì xin cứ nói ra, chắc chắn ta sẽ làm hết sức!

Lâm Băng vui vẻ nói:
- Đế Lâm đại nhân ngài đúng là người hiểu sâu đại nghĩa, tôi đại biểu cho toàn thể tướng sĩ Viễn Đông cảm tạ ngài.

Trước khi Đế Lâm đến đây, Lâm Băng vẫn còn lo lắng. Theo lý thuyết, sỹ quan đốc chiến chỉ xử lý công việc quân kỷ, nhưng chức hàm của Đế Lâm cao hơn mình quá nhiều, nếu như y yêu cầu mình phải giao lại quyền chỉ huy quân đội thì xử lý ra sao? Giao hay không giao? Chuyện một quân hai tướng là xưa nay binh gia tối kỵ.

Nàng nói:
- Xin đại nhân yên tâm! Khó khăn của chúng tôi chỉ là tạm thời, chỉ cần sống được qua tuần này, sau khi tường thành đã được sửa tốt, phỏng chừng viện quân từ Đế Đô cũng đã tới!

Đế Lâm gật đầu, trong lòng cũng âm thầm suy nghĩ: “Ta chẳng có gì để không yên lòng cả, người phải lo lắng chính là cô. Cô cứ vượt quá tuần lễ này rồi hãy nói! Nếu Wallen xảy ra sơ xuất gì, người đầu tiên lấy đầu cô sẽ là ta! Binh quý thần tốc, nếu mình là quan chỉ huy của Ma tộc vậy không thể nào bỏ qua cái cơ hội ngàn năm một thuở này được.

Kỳ thực, trước khi tới đây đúng là Đế Lâm có suy nghĩ đoạt lấy binh quyền cùng quyền chỉ huy pháo đài, nhưng tình hình bây giờ hiểm ác như vậy, trọng trách nặng như thế tốt nhất vẫn nên để cho Lâm Băng các hạ tự gánh vác thôi, xin lỗi Đế Lâm ta không thể phụng bồi được. Lại nói, bên ngoài Ma tộc đang nhìn chăm chăm, nếu bên trong pháo đài có chút phản loạn gợn lên, vậy quá ngu xuẩn. Tuy Đế Lâm rất muốn đoàn quyền nhưng cũng không phải là người không biết đại cục.

o0o
Trong mấy ngày kế tiếp, dòng người chạy loạn từ tiền tuyến liên tục không ngừng tràn vào Wallen mang đến đủ mọi loại tin tức xấu: Ma tộc khuynh sư cả trăm vạn quân, toàn thể phản quân Viễn Đông đều đã đầu phục Ma tộc, Phương Kính tử trận, mười mấy vạn dân quân bị toàn diệt, quân Cờ Đen đã tan rã, chỉ huy trưởng Minh Huy thất tung..

Đế Lâm quan tâm nhất tới tin tức của hai cánh quân: quân đoàn Trung Ương và Tú quân đoàn nhưng không ai có thể nói cho y biết chính xác hai đội quân này đã đi về đâu. Những người từng gặp quân Trung Ương trên quốc lộ ở Viễn Đông đều nói, đang đi về phía đông, “nếu không phải tỉnh Đỗ Toa thì là tỉnh Dahka, ai hơi đâu mà quản những chuyện như vậy!” Còn về Tú quân đoàn thì gần như chưa từng có người nào nhìn thấy hành tung của bọn họ. Có một binh sĩ khẳng định, lúc gã ở trong đội ngũ phản quân Viễn Đông có nhìn thấy binh mã của Tú quân đoàn, nói Tú quân đoàn đã đầu nhập vào Ma tộc rồi. Đế Lâm thưởng cho hắn một cái bạt tai rồi đuổi ra ngoài.

Một tuần lễ đã qua, đại quân Ma tộc cũng không cấp tốc xuất hiện dưới chân thành Wallen như đã tưởng tượng. Đế Lâm và Lâm Băng đều vì chuyện này mà cảm thấy mơ hồ khó hiểu, nhưng thực sự cảm thấy vui vẻ: có được khoảng thời gian hai tuần chuẩn bị, pháo đài Wallen sẽ đủ mạnh tới mức tạm dủ chống chọi được với địch nhân.

Căn cứ Wallen là pháo đài trọng yếu nhất không chỉ của gia tộc Tử Xuyên, mà còn của cả đại lục để chống đỡ với Ma tộc, là nơi tuyệt đối không cho phép có sai lầm. Về phương diện này, Đế Đô cũng rất hiểu đạo lý, lệnh chinh tập vương quân liên tiếp phát ra, các đội vũ trang chư hầu, đội phòng vệ địa phương từ những biên thành xa xôi nhất cũng được triệu tập tới. Đặc biệt là những tỉnh xung quanh Wallen, bọn họ biết rõ một khi Wallen bị phá bọn họ sẽ là nơi đứng mũi chịu sào đầu tiên cho đám quân đoàn Ma tộc tàn bạo chà đạp, do vậy càng tận sức điều động: từ thiếu sinh quân cho tới dàn bô lão hợp xướng cũng đều phái tới.

Trong vòng một tuần, thành Wallen tập trung gần hai mươi vạn nhân loại bộ đội tới tăng viện, trong đó bao gồm các đội phòng vệ đội địa phương cùng các đội vũ trang quý tộc tư nhân, ngoài ra còn các binh sĩ bại lui từ tiền tuyến, lại thêm binh lính mới đang khẩn cấp chạy tới. Đế Lâm lấy thân phận Quân pháp trưởng (sĩ quan giám sát trong thời chiến là sĩ quan quân pháp) đích thân hạ lệnh: quan quân từ tiền tuyến bại lui, bất luận là thuộc về đội quân nào, đều được Wallen tiếp thu và tổ chức lại. Nếu dám tiếp tục lui lại phía tây một bước, giết không hỏi!

Dẫu hai người ở cùng một chỗ không thoải mái, nhưng Lâm Băng thực sự rất cảm tạ sự xuất hiện của Đế Lâm: lúc này hầu hết toàn bộ sĩ quan đốc chiến đều có khuynh hướng thích can thiệp vào quyền chỉ huy quân đội. Bọn họ thường lạm dụng quyền hạn của chính mình hoa chân múa tay với sỹ quan chỉ huy ngay trong tình hống tác chiên cụ thể. Nhưng quân pháp trưởng Đế Lâm lại rất rõ ràng chức trách của mình, không vượt quá quyền hạn một bước. Có y ở đây, đám sĩ quan quân pháp Viễn Đông an tĩnh hơn rất nhiều, ngoan ngoãn không lên tiếng.

Không chỉ như vậy, những lúc Lâm Băng cần, Đế Lâm cũng thể hiện nói được là làm được, cực kỳ hợp tác. Như hiện tại, tuy bên trong căn cứ Wallen tập trung đại quân lên tới hai mươi vạn, nhưng phần lớn đám quân đội này là thân binh vũ trang của các quý tộc cùng các chư hầu, phối hợp với đám quân này thực sự phiền toái và khó chịu. Đám quý tộc chỉ huy này, đứa nào đứa nấy mắt cao hơn đầu, quân kỷ không có, binh sĩ nhàn rỗi lêu lổng trong thành, thường là ăn trộm, say rượu gây lộn, kéo bè kéo cánh đánh nhau. Lâm Băng tới khuyến nghị đám chỉ huy quản giáo bộ hạ cho nghiêm, nhưng bọn họ căn bản không coi một phó thống lĩnh ra cái gì, quát lại:
- Cái gì? Lão tử đến là để tiếp viện cho cô, hỗ trợ cho cô, lẽ nào cô còn muốn lệnh này lệnh nọ cho ta nữa chứ?

Càng phiền phức chính là, những sĩ quan quý tộc chỉ huy mới ra đời này người người mười phần ngạo khí, tự coi mình như Tử Xuyên Vân hay Camus tái thế, liên tục đưa tới Lâm Băng các loại đề xuất: “Đề xuất giết sạch trăm vạn Ma tộc trong một đêm”. Lâm Băng dở khóc dở cười nói với bọn họ:
- Ma tộc xuất động cả trăm vạn quân, tất không thể tác chiến kéo dài. Chúng ta chỉ cần thủ ổn pháo đài là coi như thắng!

Nhưng các sỹ quan chỉ huy quý tộc tuổi trẻ khí thịnh, căn bản nghe không vào, từng kẻ từng kẻ hành động, nhao nhao muối đi thực hành “kế mưu tuyệt diệu” của bọn họ, ồn ào nhiễu loạn làm nhốn nháo toàn quân, quân tâm chia năm xẻ bảy.

Lâm Băng không có cách xử lý đành báo cáo tình hình với Đế Lâm, mong được gã hỗ trợ.

Đế Lâm tuyệt không nói một lời, cùng ngày triệu tập đám sĩ quan quý tộc, nói Kiểm sát trưởng có lời muốn nói với bọn họ. Mọi người đứng trên giáo trường chịu gió lạnh gào thét suốt năm sáu giờ, Đế Lâm lần chần không xuất hiện, mãi đến tận lúc mặt trời sắp khuất núi gã mới ung dung khoác một bộ áo lông dầy cui đi ra nói: “Giải tán!”

Ngày hôm sau, các sĩ quan quý tộc đứng trên giáo trường rét lạnh hít gió tây bắc, Đế Lâm ngồi trong phòng ấm ăn vịt nướng tây bắc.

Sang ngày thứ ba trời giáng đại tuyết, đám người huyết thống cao quý bọc mình trong áo khoác da cáo run run trong gió tuyết tựa lá cây. Bởi khí trời quá lạnh nên Đế Lâm cũng lười ra ngoài, tới khi trời tối mới qua loa sai lính liên lạc tới nói cùng đam “trụ băng”:
- Lâm đại nhân cho mọi người giải tán!

Các sĩ quan quý tộc không ngừng kêu khổ, có người phản đối, nói đây là cố ý làm khó dễ thể diện, là vũ nhục tôn nghiêm quý tộc của bọn họ.

Đế Lâm cười lạnh:
- Có ai có ý kiến với mệnh lệnh này? Cút ra đây cho lão tử xem.
Gã vừa nói vừa nghiến răng, thực sự đã quá ngán món canh gà rồi.

Không một ai dám đứng ra cho “lão tử” xem mặt. Những sĩ quan quý tộc kiêu ngạo này có thể không coi phó thống lĩnh Lâm Băng ra gì, nhưng không thể không cảnh giác trước vị thủ lĩnh tối cao của hệ thống kiểm sát toàn gia tộc tử Xuyên. Y chẳng những là sĩ quan có quân hàm cao nhất ở đây, mà có là chỉ huy quân pháp nắm quyền cao nhất, có thể tiền trảm hậu tấu thậm chí trảm mà không tấu. Hơn nữa mọi người đều biết, cái danh Tu La vương không phải là tự nhiên mà có. Cái tay háo sát này trong đêm Đế Đô đẫm máu đã giết cả vạn người. Ở Đế Đô, cho tới bây giờ mọi người vẫn đem cái tên Đế Lâm ra dọa bọn trẻ, sĩ quan cao cấp chết trong tay y nhiều vô số kể, bây giờ có thêm mấy cái đầu nữa cũng thì vẫn chưa được tính là việc nhỏ.

Chưa đầy vài ngày, các sĩ quan quý tộc tới tấp tìm ra các lý do xin nghỉ:

- Tôi bị ốm!

- Cha tôi bị ốm!

- Vợ của tôi sinh!

- Con mèo của nhà tôi đẻ!..

Kiểm sát trưởng các hạ cười híp mắt phê chuẩn các đề nghị xin nghỉ của bọn họ, nhưng: “các ngươi có thể đi, quân đội của các ngươi thì ở lại!” Một lần nữa Lâm Băng cắt cứ sĩ quan ra chỉ huy quân đội của bọn họ, thống nhất xong quyền chỉ huy. Mấy ngày sau, binh mã tiếp viện từ Đế Đô phái tới cũng đã đến, lương thảo cùng vũ khí cũng vận chuyển tới nơi, rất nhiều dân quân cùng bại binh dưới sự thống lĩnh của Đế Lâm đã một lần nữa trở thành quân nhân kiên cường.. tất cả đều tiến hành rất thuận lợi. Tận mắt thấy nỗ lực của chính mình đã giúp cho pháo đài Wallen từng chút từng chút trở nên mạnh mẽ, Đế Lâm trong lòng vẫn có cảm giác không ổn như cũ: đã thấy quân tiên phong của Ma tộc hiện ra ở dưới thành Wallen, nhưng trong đám bại binh trở lại tuyệt không có thân ảnh của Sterling cùng Tử Xuyên Tú. Gã vì thế mà lòng như lửa đốt, đêm đêm không yên giấc.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang