• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khi Ca Phổ Lạp trở lại viện Kiểm Sát, Đế Lâm đã mặc chỉnh tề chuẩn bị xuất phát, dặn dò sĩ quan dưới quyền:
- Nghe cho rõ đây: Ánh mắt phóng ra phải hung ác một chút, vẻ mặt phải ngầu một chút, khẩu khí lỗ mãng một chút, trong tay thủ sẵn dao găm. Hôm nay cho dù trên đường có người hỏi giờ, khi trả lời cũng phải lộ ra vài phần sát khí!

Các quân quan ầm ầm đáp ứng, người người vén tay áo nhíu mày trợn mắt, đi đi lại lại khiến mã đao trên lưng va chạm kêu leng keng, một bộ hung thần ác sát đằng đằng sát khí, giống như quân nhà Lưu Phong đã đánh tới dưới thành Đế Đô.

Ca Phổ Lạp hiểu: đây là Đế Lâm chuẩn bị đi tham gia cái gọi là “hội nghị liên hợp báo cáo”. “Hội nghị liên hợp báo cáo” là do Tử Xuyên Tham Tinh đề nghị và chủ trì, mục đích nghe nói là để “tăng cường liên kết và thông hiểu giữa tòa Thống Lĩnh và viện Kiểm Sát, giảm bớt xung đột, đoàn kết một lòng, hợp mưu hợp sức, cùng vượt qua cửa ải khó khăn!”

Nhưng chiếu theo cách nhìn của Ca Phổ Lạp: “Tử Xuyên Tham Tinh căn bản là đổ lửa thêm dầu, lão vốn không muốn quan hệ giữa tòa Thống Lĩnh cùng viện Kiểm Sát bình an vô sự. Nếu nhốt riêng một mình La Minh Hải và Đế Lâm hai người trong một phòng, bọn họ không cần thêm mắm muối gia vị cũng có thể nhai sống đối phương. Hai kẻ như vậy mà nhốt cùng một chỗ thì nói chuyện ‘hợp mưu hợp sức’ gì chứ?!”

Cũng vì lý do đó, cho nên mỗi “hội nghị liên hợp báo cáo” đều tuân theo một chu trình không thay đổi:

Một. Mọi người an vị

Hai. Tử Xuyên Tham Tinh nói lời khai mạc (“Thời thế nhiều gian khó, mọi người cần phải xóa bỏ ân oán cá nhân, lấy đại cục làm trọng!”)

Ba. La Minh Hải báo cáo

Bốn. Đế Lâm châm chọc (“Làm việc thông minh như heo!”)

Năm. La Minh Hải mỉa mai phản kích (“Cái đồ pê đê vô sỉ!”)

Sáu. Bắt đầu chửi rủa qua lại (“.....” (Đoạn này bị xóa hai trăm chữ) tóm lại là tỏ vẻ nguyện ý cưỡng bách thân thể cùng đối phương cái loại thân thể trực hệ nữ tính phát sinh quan hệ bất chính tạm thời nào đó, hơn nữa còn tỏ ra đây hoàn toàn là bởi vì mình có lòng nhân từ thương người, không khinh đối phương già lão xấu xí.)

Bảy. Nói đến chỗ kịch liệt, để thể hiện vô cùng khinh miệt đối phương, mọi người đều phun nước bọt qua lại chiếc bàn họp rộng rãi (tất cả mọi người đều là nội gia cao thủ, phổi khỏe, nước bọt phun ra vừa nhanh vừa mạnh, chỉ là thiếu một chút chính xác, có rất nhiều lãng phí trên người Tử Xuyên Tham Tinh)

Tám. Vớ lấy chén trà ném qua (Vì tiết kiệm kinh phí, trước mỗi lần họp bộ phận nội vụ đều phải đổi chén gốm sứ thành đồ inox, nhưng vẫn bị hỏng không ít. Sau này khi Ca San làm trợ lý trưởng, có mắng bộ phận nội vụ: “Ngu xuẩn! Các ngươi sao không dùng chén giấy?”)

Chín. Khiêu khích lẫn nhau (“A, ngươi dám động vào ta thử xem! Lão tử mà đập thì ngươi thành cái gì? A, ngươi dám động vào ta thử xem? Lão tử mà đập thì ngươi thành cái gì? A, ngươi dám động vào ta thử xem? Lão tử mà đập thì ngươi thành cái gì?”.. một vấn đề triết học “gà sinh trứng” “trứng nở ra gà”, có thể lặp đi lặp lại cho đến vô tận.)

Mười. Động thủ đấu võ (Tử Xuyên Tham Tinh nhắc nhở mọi người: “Thời gian hội nghị không nhiều, mọi người nhanh chóng trở lại chính đề!” Hai bên vẫn còn đắm chìm trong việc thảo luận triết học lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng vậy, không thể tiếp tục lãng phí thời gian, cần phải làm chuyện nghiêm túc!” Bởi vì không được mang vũ khí vào hội trường, người người đều nhanh chóng tóm lấy ghế dựa mà động thủ. Nhưng có một lần ghế mọi người ngồi đều là sô pha, mà lại là gỗ lim đỏ rất nặng. Kết quả là sau trường chiến đấu lần đó, mọi người mệt muốn chết, mệt bằng một lần giúp bộ phận nội vụ kê dọn đồ đạc.)

Mười một. Tử Xuyên Tham Tinh vỗ bàn tức giận mắng: “Các ngươi làm loạn như vậy, còn ra cái thể thống gì!” (Cùng với lời mắng, là hàng đàn quân Cấm Vệ cầm dùi cui xông vào đập loạn, chẳng nể ngươi đang quyền cao chức trọng, chẳng kiêng tổng thống lĩnh hay Kiểm Sát trưởng, tất cả cứ thế mà đánh, chia tách cái đám đang quần ẩu loạn xà ngầu.)

Mười hai. Mỗi bên đều phải nghe một chút giáo huấn, làm bản kiểm điểm sâu sắc.

Mười ba. Hội nghị kết thúc tốt đẹp. (Hết giờ tan ca, về nhà đánh chén.)

o0o
Đế Lâm rất vừa lòng với bộ dáng hung ác của đám sĩ quan: “Đúng rồi! Phải như vậy! Phải áp đảo bọn họ từ khí thế!” Rồi quay đầu phát hiện Ca Phổ Lạp, ánh mắt sáng ngời, gọi gã lại gần, hỏi:
- Đã trở lại? Nghỉ ngơi chơi đùa có thoải mái không? Đã gặp bá phụ của ngươi chưa? Thân thể người có khỏe không?
Khẩu khí rất thoải mái.

Ca Phổ Lạp hiểu ý Đế Lâm, cung kính trả lời:
- Làm phiền đại nhân lo lắng. Hạ quan nghỉ ngơi thật sự thoải mái, không để lại cái gì tiếc nuối cả. Sức khỏe bá phụ tốt, người hướng đại nhân ngài vấn an. Bởi gần đây Đường huynh của tôi ở Viễn Đông đánh giặc, cho nên tôi có nhắc bá phụ đối với chuyện ở đó, đặc biệt là hai tỉnh Dhaka cùng Yilibate, chú ý các thư cùng người đến nhiều hơn một chút, hỏi cho rõ ràng, xem cho cẩn thận.

(“Đại nhân, chuyện làm rất sạch sẽ, không lưu lại dấu vết gì. Thống lĩnh Phương Kính đối với ngài vẫn nghe lệnh phục tùng như trước, tôi đã yêu cầu y gần đây phải cẩn thận kiểm tra thư từ cùng người tới từ hai tỉnh Dhaka và Yilibate, cần phải không được để lộ phong thanh.”)

Đế Lâm thấy một thân chế phục sĩ quan quân pháp màu lam của Ca Phổ Lạp đã bị cát bụi dọc đường nhuộm sẫm, rõ là vừa trở về Đế Đô, chưa kịp về nhà nghỉ ngơi đã lập tức tới phục mệnh, gật gật đầu tán dương, trong lòng khen ngợi: “Ta cũng không giao việc kiểm tra thư tín, không ngờ gã lại tự nghĩ ra được.”

Đế Lâm cũng biết, Ca Phổ Lạp chính là thám tử Tử Xuyên Tham Tinh an bài bên người gã. Hai người vẫn duy trì một quy ước trong lòng tự biết không nói ra ngoài: phàm là Đế Lâm có hoạt động kín đáo gì đều phái Ca Phổ Lạp đi làm, đối với y cực kỳ tín nhiệm; còn Ca Phổ Lạp hiểu rất rõ nên hoàn thành nhiệm vụ Tử Xuyên Tham Tinh giao phó như thế nào, mỗi lần viết báo cáo bí mật đều mang đến hỏi Đế Lâm: “Đại nhân, cái chữ này viết như thế nào? Tôi không biết, ngài có thể xem qua giúp tôi được không?”

o0o
- Ca Phổ Lạp, ngươi mệt mỏi sao? Có thể trở về nghỉ ngơi một chút.
Đế Lâm hỏi y.

- Không cần, đại nhân. Trong những trường hợp thế này, hạ quan nên ở cạnh ngài, nếu không thì rất mất tự nhiên.

Ý của Ca Phổ Lạp là: Tôi thân là đội trưởng đội thân vệ của đại nhân, bị người ngoài gọi là “cái bóng của Đế Lâm”. Những lúc như thế này, mà lại không ở bên ngài, vạn nhất kẻ có lòng như Tử Xuyên Tham Tinh không thấy tôi, nổi lòng nghi ngờ mà truy tra hướng đi của tôi thì phiền.

Đế Lâm nghĩ sơ một lượt đã hiểu ý của Ca Phổ Lạp, vỗ vỗ đầu vai an ủi gã, ý là: vất vả!

Ca Phổ Lạp quan sát đám nhân viên đi cùng, phát hiện có mấy người thân thể gầy gò, xanh xao vàng vọt, hỏi Đế Lâm:
- Đại nhân, chúng ta có lẽ nên mang mấy người cường tráng hơn một chút đi cùng chăng? Mấy vị này..

Đế Lâm cười cười:
- Ca Phổ Lạp, ngươi còn nhớ không? Ở lần họp trước, La Minh Hải cố ý khiêu khích, có một gã rất ác tâm phun nước bọt vừa nhiều vừa xa, chúng ta bị thiệt thòi lớn! Thù này hôm nay chúng ta không thể không báo!

Ca Phổ Lạp kinh ngạc, không rõ mấy cái tên trông vàng vọt gầy gò này làm sao có thể “báo thù”, chần chừ nói:
- Bọn họ thực có thể.. có thể phun ra nước miếng?

“Không phải.” Đế Lâm ghé sát vào bên tai Ca Phổ Lạp:
- Bọn họ đều là những kẻ mắc bệnh truyền nhiễm là lao phổi.

o0o
Song phương đều xuất hiện và ổn định chỗ ngồi. La Minh Hải cùng Đế Lâm tự động chọn hai chỗ ngồi cách xa nhau nhất phòng, khoảng giữa bọn họ là một loạt quan chức của tòa Thống Lĩnh và của viện Kiểm Sát, song phương lập hàng rào rõ ràng, dường như hai tầng sắp xếp để ngăn cách La Minh Hải với Đế Lâm như hai cực âm dương tách biệt. Tử Xuyên Tham Tinh ngồi bàn chủ tịch hội nghị, uy nghiêm mà hiền lành nhìn mọi người, như một người cha già nhìn hai đứa con ngỗ ngược quật cường của lão.

Đế Lâm nhíu mày, gã thấy trong đám quan chức của tòa Thống Lĩnh có chỉ huy cũ của Tử Xuyên Tú, phó thống lĩnh Ca San. Ca San dùng năng lực để nổi danh, các cuộc họp trước đều không xuất hiện, lần này La Minh Hải lại đưa nàng đến, điều này có thể cho thấy hôm nay La Minh Hải thật sự định họp hành nghiêm túc.

Đế Lâm thở dài, nếu quả thực như vậy, chiến thuật vốn đã chuẩn bị sẽ không sử dụng đến.

Tử Xuyên Tham Tinh nói lời dạo đầu, nội dung của nó không khác gì so với mấy chục năm trước, trước sau như một vẫn là vô nghĩa, trống rỗng vô vị. Mọi người đã nghe qua đến cả một ngàn linh một lần, mỗi lần nghe vẫn phải làm ra vẻ được chỉ dẫn sâu sắc, bộ dạng như thu được lợi ích không nhỏ, tỏ ra những lời tổng trưởng điện hạ nói có ý nghĩa sâu xa, khiến con người ta được mở mang vô cùng.

o0o
Tiếp theo La Minh Hải bắt đầu báo cáo Tử Xuyên Tham Tinh những công việc gần đây của tòa Thống Lĩnh, nội dung chủ yếu là tình hình chiến sự Viễn Đông. La Minh Hải vừa nói:
- Bây giờ tôi trích đọc một phần báo cáo của thống lĩnh Minh Huy, tổng tư lệnh chiến khu Viễn Đông. ‘Hồi bẩm tổng trưởng đại nhân và tổng thống lĩnh đại nhân..’

Đám quan quân viện Kiểm Sát ở bên lập tức đồng thanh tiếp lời:
- Chiến cuộc Viễn Đông đã tới thời khắc mấu chốt nhất!

La Minh Hải nạt Đế Lâm:
- Đế Lâm, ngay cả trước tổng trưởng điện hạ, ngươi cũng không ước thúc bộ hạ của mình!

Đế Lâm thờ ơ trả lời:
- Sao? Đồng sự viện Kiểm Sát của ta không được phát biểu quan điểm của mình đối với chiến cuộc Viễn Đông khi tổng trưởng bệ hạ chủ trì sao? Làm khó cho ngươi chuyện gì?

La Minh Hải giận đến mức gân xanh nổi lên từng sợi. La Minh Hải xưa nay vốn thâm trầm, từ sau khi làm tổng thống lĩnh, lại càng thấm nhuần phong cách cư xử của tể tướng, làm việc mặt không đổi sắc, chỉ duy có lúc va chạm với Đế Lâm, bao nhiêu “phong độ” cùng “thâm trầm” tất cả đều vứt đến chín tầng mây: Đế Lâm đặc biệt giỏi việc chọc giận người khác. Chỉ cần y dùng cái giọng rất đặc biệt không ai bắt chước nổi của y kéo dài ra, âm cuối ra vẻ quý tộc cùng thần thái “Lão tử là thế, ngươi muốn lão tử thế nào?”, thờ ơ nói vài câu, rồi dùng đuôi mắt khinh miệt quét qua đối phương một chút, là “có thể dựng người chết vì uất hận dậy cho chết thêm một lần nữa, chỉ cần Đế Lâm muốn!” Tử Xuyên Tú từng nói như vậy.

o0o
Tử Xuyên Tham Tinh hoà giải:
- Được rồi, được rồi. Đế Lâm, ngươi kêu bộ hạ im lặng chút. La Minh Hải, ngươi tiếp tục đọc đi.

La Minh Hải hung hăng trành Đế Lâm liếc mắt một cái, tiếp tục đọc:
- .. Hồi bẩm tổng trưởng đại nhân và tổng thống lĩnh đại nhân: Chiến cuộc Viễn Đông đã tới thời khắc mấu chốt nhất!

Quan quân viện Kiểm Sát cười “hắc hắc” không ngừng, ngay cả người của tòa Thống Lĩnh bên này cũng bất đắc dĩ cười khổ: Từ sau khi Minh Huy được La Minh Hải cực lực đề cử làm tổng tư lệnh tối cao chiến khu Viễn Đông, cứ cuối mỗi tuần thứ hai và thứ tư chiến cuộc Viễn Đông lại xuất hiện một lần “thời khắc mẫu chốt nhất”, đến mỗi cái thời khắc “mấu chốt”, đương nhiên chẳng cần nói thêm cũng biết là muốn tăng quân tiếp viện.

o0o
La Minh Hải:
- Ngày 7 tháng Mười Minh Huy báo cáo: ‘Vào thời khắc mấu chốt lúc này, thật sự nếu không tiếp viện cho chúng ta, cho dù chỉ là một sư đoàn, chiến tuyến của chúng ta sẽ hỏng mất!’

Tử Xuyên Tham Tinh không vui:
- Quân tướng gì mà càn quấy, lại còn uy hiếp chúng ta. Nói với y, không có!

La Minh Hải gật đầu:
- Đúng vậy. Hạ quan đã lập tức trả lời gã: “Nếu chiến tuyến tan vỡ, ta sẽ đưa ngươi lên toà án quân sự đầu tiên!”

Tử Xuyên Tham Tinh tán thưởng:
- Nói đúng lắm! Nên như vậy! Nhưng sao về sau ngươi lại phái tiếp viện tới?

- Bởi vì sau đó gã lại báo cáo: ‘Vào thời khắc mấu chốt lúc này, chỉ cần cho tôi một sư đoàn, tôi có thể làm cho phản quân tan vỡ!’

Đế Lâm ở bên cười lạnh:
- Chẳng qua là đổi cách nói mà thôi, bị người ta lừa rồi.

Giọng Tử Xuyên Tham Tinh cũng hơi chút trách cứ:
- Đúng vậy, La Minh Hải, gã chỉ cần một sư đoàn, ngươi cũng không cần lập tức điều động ba sư đoàn chỉnh biên từ biên giới phía tây tới cho gã!

- Y tổng cộng gửi tới ba báo cáo đồng dạng..

Đế Lâm cười lạnh, ngẩng đầu nhìn trần nhà, bộ dạng “ngươi ngu ngốc hết chỗ nói”, cái bộ dạng không nói thành lời như vậy so với việc nói gì đó lại càng làm cho La Minh Hải tức giận.

Tử Xuyên Tham Tinh cũng phải bật cười, lắc đầu cảm thán nói:
- Viễn Đông thật sự là cái hang không đáy, trước sau gì chúng ta cũng đã phái ra hơn sáu mươi sư đoàn chính quy, gần hai mươi vạn dân quân, tốn của chúng ta mấy trăm triệu quân phí, bây giờ vẫn chưa nhìn thấy dấu hiệu chấm dứt. Khó nhỉ! Đế Lâm, ngươi đã từng kinh lịch Viễn Đông, đánh giá của ngươi thế nào?

Đế Lâm kính cẩn trả lời:
- Đại nhân, hạ quan cho rằng trước mắt không thể tiếp tục điều động binh lực từ biên giới phía tây. Xem ra tỷ lệ đối chọi binh lực ở biên giới phía tây giữa chúng ta và nhà Lưu Phong đã tới mức 2:3, ở một vài đoạn phòng tuyến đã xuất hiện tỷ lệ nguy hiểm 1:2. Nếu tiếp tục điều động binh lực, phòng tuyến phía tây sẽ lộ ra nhiều khoảng trống, vạn nhất kích dẫn ma nữ Lưu Phong Sương kia nổi ý đồ xấu, cái được của chúng ta sẽ không bù nổi cái mất.

Tử Xuyên Tham Tinh gật đầu:
- Nói có lý. Tuy nói nhà Lưu Phong hiện đang sa vào chuyện tranh quyền đoạt lợi, nhưng chúng ta cũng không thể quá đại khái. Vậy làm sao để hồi đáp thỉnh cầu tiếp viện của Minh Huy đây?

- Việc này lại phải từ việc tổ kiến sư đoàn dân quân mà nghĩ biện pháp thôi, thưa điện hạ.
Đế Lâm biết rõ La Minh Hải phụ trách công tác lập kế hoạch xây dựng dân quân, cố ý đá khúc xương này sang gã.

La Minh Hải kiên nhẫn trả lời:
- Đại nhân, bởi vì bây giờ là mùa thu hoạch, phần lớn dân quân đều ở lại nhà thu hoạch hoa mầu, càng ngày càng ít người đến hưởng ứng lệnh triệu tập. Tình hình này có thể sẽ có chuyển biến tốt sau khi mùa thu hoạch qua đi.

Tử Xuyên Tham Tinh nhíu mày:
- Vậy à.. việc quân như lửa, không thể chậm trễ! Có thể trù hoạch thiết lập một hai sư đoàn lính đánh thuê không? Như vậy có vẻ nhanh hơn, sức chiến đấu cũng mạnh hơn đám dân quân đại trà.

La Minh Hải nhất thời không biết trả lời thế nào:
- Việc này.. Tình hình cụ thể, có thể phê chuẩn Ca San đến trình bày được không?!

Tử Xuyên Tham Tinh đồng ý.

Ca San đứng lên, trước Tử Xuyên Tham Tinh cúi đầu chào hỏi, thần thái tự nhiên, giọng nói vang dội:
- Trả lời câu hỏi của tổng trưởng đại nhân, tổng thống lĩnh, Kiểm Sát trưởng ba vị đại nhân: Nếu muốn thành lập sư đoàn lính đánh thuê, chi phí thành lập một sư đoàn lính đánh thuê ước chừng một trăm mười triệu, chi phí duy trì thông thường hàng tháng là ba mươi triệu, mà chi phí thành lập quân đội chính quy bình thường bất quá chỉ khoảng năm mươi triệu, chi phí duy trì bình thường hàng tháng ước khoảng bảy triệu. Sau khi hội Nguyên Lão xét duyệt, chi cho quân đội năm nay của chúng ta là mười bảy tỷ tám trăm ba mươi hai triệu, bởi vì chiến sự Viễn Đông nên đã bội chi nghiêm trọng, đã tiêu mất ba mươi ba tỷ hai trăm năm mươi mốt triệu. Bây giờ mới là đầu tháng Mười Một, còn gần hai tháng nữa là đến thời điểm của năm tài chính mới, ước chừng chúng ta sẽ phải chi quá bốn mươi tỷ. Nếu thành lập đoàn lính đánh thuê mới, chỉ sợ đến lúc đó chúng ta khó có thể trình bày với hội Nguyên Lão.

Ca San nói năng rõ ràng lưu loát, mười mấy chữ số cứ thế mà nói, không thẹn danh xưng đệ nhất “viên chức ưu tú” của tòa Thống Lĩnh.

Đế Lâm nghe báo cáo tóm tắt của Ca San, nhưng tâm tư cũng không đặt ở đó: quan hệ giữa Ca San và La Minh Hải chứa rất nhiều ý vị, Ca San xưa nay nổi danh bằng tài cán và sự lớn gan thẳng thắn. Phàm là việc nàng thấy không vừa mắt, vô luận địa vị đối phương cao đến đâu nàng cũng khiến cho y không hạ được đài. Thậm chí có lần bởi vì bất đồng ý kiến, trước mặt mọi người nàng còn mắng như tát nước vào mặt thủ trưởng trực tiếp của mình là La Minh Hải, hai người mặt đỏ tía tai, còn những người xem sắc mặt trắng bệch. Nhưng khi mọi chuyện qua đi, La Minh Hải vẫn ủng hộ Ca San như cũ, thậm chí ở lần náo động Đế Đô vừa rồi, chuyện Ca San tỏ thái độ sai lầm cũng được La Minh Hải bảo vệ, bây giờ còn cực lực đề cử nàng tiếp nhận vị trí phụ tá trưởng. Nếu thật như vậy, cô nàng sẽ là thành viên nữ duy nhất của tòa Thống Lĩnh.

Đế Lâm trầm tư: “Bỏ qua chuyện ân oán cùng mình không nói, không thể không thừa nhận La Minh Hải thật cũng có bụng dạ mến tài của tể tướng, hơn nữa lại giỏi về hành chính dân sự, công tác quân cục hậu cần, cũng không tham lam hay lộng quyền. Y làm chức tổng thống lĩnh cũng không kém người khác, ít nhất là mạnh hơn rất nhiều so với kẻ tiền nhiệm. Chỉ tiếc, hắn cùng với mình thế như nước với lửa..” Đang trầm tư, lại nghe Tử Xuyên Tham Tinh hỏi Ca San:
- Vậy chiếu theo ý của cô, bây giờ chúng ta không nên thành lập mới đội lính đánh thuê?

“Đúng vậy.” Ca San không chút do dự trả lời:
- Bằng không thâm hụt sẽ rất nghiêm trọng, không thể giải trình với hội Nguyên Lão được.

Khẩu khí trả lời rất ngang ngạnh, không hề có chút uyển chuyển, cung kính cùng vẻ khiêm tốn của kẻ thần tử: “Tổng trưởng thánh minh, tha cho hạ quan phát biểu một chút ý kiến thô thiển..”

Đế Lâm cười khổ, trong lòng ngầm đoán: “Khó trách! Cho dù La Minh Hải có hết sức đề cử, với tính tình như vậy, nàng cũng rất khó ngồi được vào vị trí phụ tá trưởng.”

Tử Xuyên Tham Tinh quả nhiên không vui, không nói gì.

La Minh Hải rất nhanh đổi đề tài:
- Tổng trưởng điện hạ, Minh Huy còn trình một kế hoạch tác chiến quy mô lớn để chúng ta phê chuẩn thực hiện. Kế hoạch mang tên “Lam Nguyệt”, phỏng chừng cần dùng đến gần bốn mươi vạn quân, bao gồm toàn bộ chủ lực quân Cờ Đen và quân Trung Ương, cùng khoảng hai mươi vạn dân quân. Hành động lớn như vậy, một mình Minh Huy không dám tự chủ trương, muốn xin chỉ thị của tổng trưởng điện hạ. Nếu kế hoạch thuận lợi, có hi vọng chấm dứt chiến sự Viễn Đông trong năm nay!

Như gã sở liệu, Tử Xuyên Tham Tinh lập tức bị hấp dẫn:
- A? Có kế hoạch gì? Nói cho ta nghe một chút.

“Dạ, điện hạ!” La Minh Hải quay đầu kêu gã sĩ quan tham mưu:
- Mở bản đồ tác chiến ra.

Kế hoạch của Minh Huy là thế này: phần tử ngoan cố cùng quân phản loạn trung kiên của Viễn Đông phần lớn đều tập trung ở trong núi rừng rộng lớn của tỉnh Vân, và đang tìm cách xông ra tỉnh ngoài. Quân của Minh Huy và Sterling đều đã từng ở bìa rừng rừng lập phòng tuyến ngăn chặn bọn chúng. Nhưng vì quân đội gia tộc phần lớn đến từ khu trung tâm của gia tộc, không thích ứng với hoàn cảnh rừng rậm, tác chiến khó khăn, thương vong cũng lớn. Ý kiến của Minh Huy là: mở tung đường ra, cho quân Cờ Đen trá bại dụ phản quân tới vùng đồng bằng ba sông tạo bởi sông Lam Hà giao với sông Hôi Thủy. Sau đó quân Cờ Đen qua sông phá cầu, lại ở bờ bên kia phòng thủ, không cho phản quân qua sông. Quân Trung Ương cùng dân quân do Phương Kính chỉ huy đánh bọc hậu phản quân từ phía sau. Đồng bằng ba sông hai mặt là nước không đường để đi, đường ra duy nhất của phản quân lại bị quân Trung Ương cùng dân quân bịt chặt, không cần một tháng, phản quân sẽ bị đói chống đỡ không nổi mà tự động đầu hàng. Nếu diệt được đám phản quân chủ lực này, các vùng phản loạn khác ở Viễn Đông sẽ không khó bình ổn.

Đế Lâm chưa nghe xong đã hiểu, cười lạnh một tiếng:
- Thật không hổ là kế hoạch do Minh Huy soạn thảo!

Tiếp theo gã giải thích với Tử Xuyên Tham Tinh:
- Điện hạ, hạ quan nghĩ kế hoạch này rất không công bằng. Quân Minh Huy vượt sông, chỉ cần phá cầu, phản quân tất khó có thể qua sông truy kích. Còn đám phản quân bị vây nhốt ở đồng bằng ba sông, khi không đường để đi, vì cầu sinh lộ tất phải vồ một cú của thú cùng đường. Khi đó kẻ đón nhận áp lực cú vồ liều chết của phản quân là quân Trung Ương đang phải bầy trận ở nới đất bằng, vô hiểm khả thủ! Trong khi Minh Huy chỉ cần ở bờ bên kia sông Lam Hà nhàn hạ “phòng thủ”, vỗ tay kêu: “Sterling cố lên!” là đủ rồi. Như vậy quá bất công đối với Sterling.

Tử Xuyên Tham Tinh còn chưa có nói, La Minh Hải đã cướp lời:
- Sterling thống lĩnh các hạ hiểu rõ việc đại nghĩa, đã đồng ý kế hoạch này.

Đế Lâm cố cãi:
- Đó là do Sterling các hạ biết việc này khó, một lòng khổ tâm trung với tổ quốc! Tổng trưởng đại nhân là một vị vua nhân ái, hết sức thương yêu hạ thần, tất sẽ không đồng ý để một mình Sterling đảm đương nhiệm vụ nặng nề như vậy.

- Sao nói là một mình đảm đương được? Không phải còn có dân quân của Phương Kính hỗ trợ phòng thủ sao?

- Hắc, La Minh Hải. Đám dân quân ngươi chiêu tập, ta chỉ một sư đoàn cũng có thể đánh cho mười vạn người của ngươi răng rơi đầy đất. Tổng trưởng điện hạ, dân quân mặc dù là cùng bố phòng, nhưng gánh nặng chủ yếu khẳng định vẫn rơi vào chỗ Sterling. Đáng thương cho quân của Sterling vẫn chiến đấu liên miên không dứt, kinh qua bao nhiêu chiến dịch thương vong đã rất nặng! Không thể cứ để cho con dân Đế Đô đổ máu được, điện hạ! Để Quân của Sterling phụ trách dụ địch là được rồi, còn quân của Minh Huy đảm nhiệm nhiệm vụ này có được không?

- Đế Lâm ngươi nói nhăng nói cuội! Không phải quân Trung Ương vừa mới chấm dứt nghỉ ngơi và hồi phục, trở về từ tỉnh Dhaka sao? Quân Cờ Đen giết địch cũng không kém! Đâu như trên trăm vạn, so với Sterling còn nhiều hơn!

- La Minh Hải ngươi đầu heo biết cái gì! Toàn thế giới đều biết Minh Huy hư báo quân tình, chỉ mình ngươi một lòng bảo vệ hắn, ngươi rốt cuộc có dã tâm gì?! Quân Trung Ương thương vong hơn 35%, tổn thương lớn như vậy mà mới có hai tuần nghỉ ngơi và hồi phục là có thể trở lại như cũ được sao? Ngươi không hiểu quân sự thì ngoan ngoãn câm cái mỏ của ngươi lại cho ta!

- Đế Lâm thằng chó nhà ngươi dựa vào đâu mà nói Minh Huy hư báo? Ngay cả thằng nhãi ngươi cũng dám nói mình biết quân sự! Không phải chỉ giết thường dân sao? Kiêu ngạo cái chim! Ta..

o0o
“Đủ!” Tử Xuyên Tham Tinh vỗ bàn:
- Tất cả đều câm mồm cho ta!

Đế Lâm cùng La Minh Hải đồng loạt cúi đầu hành lễ, tỏ vẻ tạ tội vì ngự tiền vô lễ.

Tử Xuyên Tham Tinh thở ra một hơi: “Sớm muộn gì cũng bị hai gã hỗn đản các ngươi làm cho tức chết”, rồi quay đầu nhìn Ca San:
- Ca San, cô thấy thế nào?

Điều này thực sự ngoài dự liệu mọi người: vừa rồi thần sắc của Tử Xuyên Tham Tinh còn tỏ ra rất bất mãn với Ca San, bao nhiêu cao quan tướng lãnh hiện đang ngồi mà khôi hỏi, lại cố ý hỏi ý kiến của cô ta.

Đế Lâm trong lòng sáng như tuyết: những kẻ đang ngồi ở đây, nếu không thuộc phe La Minh Hải thì thuộc phe của chính mình, duy chỉ có Ca San không hùa theo bất luận kẻ nào, lập trường khách quan công chính nhất.

Ca San đứng lên trả lời:
- Đại nhân, hạ quan không hiểu quân sự. Nhưng nếu đại nhân có hỏi, hạ quan chỉ có thể nói: Nơi đây cách tiền tuyến Viễn Đông cả vạn dặm, công văn qua lại mất nửa tháng, chúng ta không thể biết tình hình nóng hổi thực tế của tiền tuyến, thật sự không nên hạ lệnh bừa bãi, tránh mất đi thời cơ chiến cuộc.

Những lời này có lý lại không thiên vị bên nào, hai bên đấu khẩu cũng không khỏi tán đồng trong lòng.

- Vậy ý của cô là..

- Đại nhân, tiền tuyến Viễn Đông có Minh Huy, Sterling lại thêm Phương Kính ba vị thống lĩnh đại nhân, tất cả đều là lão hành gia kinh nghiệm sa trường biết rõ việc quân, đều không phải là hạng người vô năng. Chúng ta chỉ cần làm tốt công tác hậu cần tiếp tế, chuyện chỉ huy tác chiến nên giao cho chuyên gia làm là được. Nói cùng bọn họ: “Lấy chuyện sớm chấm dứt chiến sự làm mục đích, hết thảy tuỳ cơ ứng biến.” Tôi nghĩ ba vị thống lĩnh đại nhân thân lâm kỳ cảnh, tất phải biết xử trí ứng phó như thế nào, không cần chúng ta hiều chuyện.

- Những lời này có lý! Đế Lâm, cậu còn muốn nói điều gì không?

Thấy Tử Xuyên Tham Tinh có vẻ chủ ý đã định, thật sự không thích hợp để phản bác tiếp, Đế Lâm khom người nói:
- Ca San các hạ nói có lý, hạ quan kính phục.

Trong lòng gã tiếc nuối: “La Minh Hải tài trí bình thường nhưng lại có một bộ hạ xuất sắc như vậy! Rõ ràng là nói giúp hắn mà vẫn không lộ nửa điểm dấu vết, lý do còn rất quang minh chính đại. Bộ hạ của ta sao tìm không ra được một người như vậy chứ?”

o0o
- Tốt, chuyện này cứ làm như vậy: Ta phê chuẩn thực hiện kế hoạch “Lam Nguyệt”, lập tức khởi thảo công văn khẩn cấp chuyển đi. Còn nữa, Ca San, chuyện tiếp viện quân lương một tay cô chủ trì, bây giờ đúng là thời khắc mấu chốt, không thể xảy ra sơ sót, nếu không thì toàn bộ công sức đều uổng phí! Khó có được lần hội nghị hòa thuận thành công như hôm nay a! Cứ thế này là được, phải lấy đại cục làm trọng, phải..

Đúng lúc này kỳ chủ Lý Thanh bộ phận nội vụ vội vàng xông vào phòng hội nghị. Giữa lúc hội nghị đang tiến hành còn tổng trưởng đang nói, đây là hành động rất thất lễ. Khi mọi người còn đang kinh ngạc, nàng bước tới Tử Xuyên Tham Tinh ghé tai thì thầm.

- Cái gì?
Tử Xuyên Tham Tinh thất thanh kêu lên, vừa đứng lên lại lập tức ngã ngồi xuống ghế, cơ nhục trên mặt lộ vẻ không thể khống chế mà run rẩy: rõ ràng là tin mới tới rất xấu.

Đối mặt với ánh mắt tò mò của các bộ hạ, Tử Xuyên Tham Tinh gằn từng tiếng nói:
- Tiêu nghị trưởng hội Nguyên Lão thông báo cho ta: Hội nghị để các nguyên lão bàn bạc ba năm một lần năm nay sẽ sớm họp, chỉ hai tuần nữa là bắt đầu.

La Minh Hải, Đế Lâm cùng đồng thanh đau đớn mắng: “*uck!”

Đây là lần đầu tiên tổng thống lĩnh cùng Kiểm Sát trưởng của gia tộc đạt thành nhất trí.

Tử Xuyên Tham Tinh sắc mặt trầm trọng:
- Thật sự là bất hạnh, nhà dột gặp trời mưa, gạo ít lại còn dính nồi. Việc này không thể chậm trễ, lập tức truyền lệnh: khẩn cấp thông báo cho Minh Huy: nhất định phải triển khai kế hoạch Lam Nguyệt trước khi Hội nghị nguyên lão bắt đầu!

Căn cứ Wallen ở Viễn Đông, Phương Kính nhận được công văn hỏa tốc từ tám trăm dặm, vừa mở ra xem, lập tức chửi:
- Quân chó đẻ! Hội Nguyên Lão sắp bắt đầu!

Tiền tuyến tỉnh Vân, bộ chỉ huy liên hợp, một lính cần vụ bước nhanh tới:
- Hồi bẩm hai vị thống lĩnh đại nhân, hỏa tốc từ tám trăm dặm!

Minh Huy tiếp nhận xem trước, chỉ nói một chữ: “Tiên sư!” rồi đưa cho Sterling:
- Ngươi xem đám hỗn đản ở Đế Đô kia sắp sờ soạng cái gì!

Sterling yên lặng đọc thư, xong cũng không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy mây đen dầy đặc, mắt thấy như có một hồi bão tố đến nơi, trong đầu bỗng nhiên nổi lên một ý niệm: “Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn diệt gia tộc Tử Xuyên ta sao?”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK