Ngày mùng 9 tháng Giêng năm 780 lịch đế quốc, nửa đêm, vầng trăng đầy tháng đỏ lừ mọc lên từ sau rừng, ánh trăng màu máu của hỏa hoạn và chiến tranh tỏa ra ánh sáng mờ ảo chiếu rọi cả vùng tuyết trắng bao trùm tới tận lưng núi hai bờ sông Hôi Thủy.
Giữa đêm, đội quân Ma tộc đồn trú ở cửa khẩu Vaga bờ tây sông Hôi Thủy cảm nhận được chấn động không ngừng từ mặt đất chuyền tới, lính Ma tộc bừng tỉnh trong giấc nồng hốt hoảng nhảy chân trần ra khỏi trướng bồng, không tự chủ được mà đồng thời gào rú:
- Gelu xi! (Cứu mạng!)
Như quỷ hồn đột nhiên xuất hiện trong đêm, một vạn trọng giáp kỵ binh xếp thành phương trận nhắm bọn họ vọt tới! Kỵ binh hắc giáp dày đặc chỉnh tề như một bức tường thép nhào tới núi đao rừng kiếm trước mặt, hai cánh âm trầm đen kịt đáng sợ lặng lẽ triển khai. Tiếng vó ngựa khô khốc nhức tai cuồn cuộn đến như sấm như chớp, bọn họ tựa như một cơn lốc kéo tới, phá hủy tất cả trên đường đi. Đối diện với dòng chảy đáng sợ này, tường rào, trướng bồng, nhân mã của Ma tộc tan nát tựa như giấy bồi ngói mục, một mảnh tử vong tuyệt vọng của lính Ma tộc gào thét tứ tán đào mạng bị dòng nước như sắt thép này nghiền thành bột mịn..
Quân đoàn Sterling bắt đầu phản công quân Ma tộc! Đến hừng đông, một vạn trọng giáp kỵ binh đã chiếm được cửa khẩu Vaga, bằm mấy ngàn quân Ma tộc kinh hoàng thất thố thành thịt vụn. Ngay lập tức, bên cạnh đống thây ngổn ngang của Ma tộc xuất hiện lên năm chiếc cầu nổi trên sông, một lượng lớn bộ binh cấp tốc vượt qua con sông lớn nhất Viễn Đông. Tới tảng sáng, đội quân của Sterling bất ngờ xuất hiện ở dưới thành Panne phía bờ đông sông Hôi Thủy.
Thắng lợi liên tiếp đã khiến cho chỉ huy trưởng quân Ma tộc là nam tước Mui mê muội, đêm hôm trước cho toàn quân uống rượu say sưa, bất cẩn đễn nỗi cả trạm gác cũng không bố trí. Vào thời điểm tối trời cuối cùng trước lúc bình minh, từng nhóm từng nhóm bộ binh nhân loại lặng lẽ tràn vào thành phố trống rỗng đang say ngủ, vô mũi thương lập lòe hào quang trong bóng tối tựa như từng đốm từng đốm lửa nhỏ trên thảo nguyên. Bọn họ nhanh chóng chiếm lĩnh các giao lộ chủ chốt trong thành, phong tỏa hai cổng thành, năm ngàn cánh trường cung nỏ cứng nhắm thẳng vào doanh môn đang rộng mở.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, thống lĩnh Sterling hạ lênh một tiếng:
- Động thủ!
Đám lính bắt đầu dốc dầu, châm lửa rồi ném mạnh cây đuốc, đại doanh Ma tộc đột nhiên lâm vào một quầng lửa rợp trời. Chỉ có một số rất ít lính Ma tộc giữ được tỉnh táo là có thể thoát chết khỏi biển lửa, từng kẻ từng kẻ nhảy từ trong ra cửa doanh gào thét: “Sarah?” (Chuyện gì thế?) Trả lời bọn họ là một mũi tên nhọn cắm thẳng vào giữa mắt! Hơn hai vạn quân Ma tộc bị nhốt kín ở trong doanh chịu thiêu sống, chỉ một ít kẻ tay trần vất vả trốn thoát ra, nhưng đối mặt với bọn chúng là ngàn vạn cánh tay cầm đao bén của binh sĩ nhân loại đầy cừu hận! Vốn Sterling muốn ngăn chặn hành động tàn sát cuồng nhiệt này nhưng không thể, bản thân mỗi sư đoàn trưởng tiếp nhận mệnh lệnh cũng là nói một đằng làm một nẻo, lén lút cổ vũ quân lính: “Giết cho ta!” Kết cục Sterling đành phải phái vệ đội của mình lăn vào dưới lưỡi đao đồ tể điên cuồng của chính quân mình để cướp lấy mười mấy tên Ma tộc còn sống. Đây cũng là những người sống may mắn cuối cùng của quân đoàn Mui.
Đám tù binh khai ra tin tức: ba đạo tân quân Ma tộc hơn một vạn lính đang tới thành Panne để hội quân với nam tước Mui, dự đoán hôm nay tới. Biết được tin tình báo quý giá này, Steling hôn tên lính Ma tộc lông dài bẩn thỉu kia ngay tại chỗ, sau đó bởi cảm thấy buồn nôn nên phân phó:
- Đem nó ra ngoài chém!
Gã vội vàng hạ lệnh: Lập tức dập lửa ở đại doanh, đặc biệt nghĩ biện pháp lấy ra quân nhu chế phục cùng khôi giáp còn trong kho của Ma tộc..
Kỳ thực gã tù binh kia vẫn không nói thật: Tiến đến không phải là ba đạo quân, mà là toàn bộ mười đạo quân của quân đoàn Âu Nhạc! Khi bọn họ đi tới dưới thành Panne vẫn không phát hiện được điều dị thường: ngoại trừ trên bầu trời có một cột khói to đùng đang bốc lên ngùn ngụt và mùi thịt cháy tràn ngập trong không khí, phía sau cửa thành đang mở ra là mấy gã vệ binh lười biếng đứng thẳng, trên đầu tường thành còn một gã đang tránh nắng. Mùi vị thịt nướng này cũng là chuyện bình thường, nhất là đối với những khu vực mà quân Ma tộc vừa mới chiếm lĩnh.
Quân đoàn trưởng Âu Nhạc cau mày: Cái thằng Mui này, chơi lâu như vậy còn không thấy chán! Thật là quá máu tanh, giết sạch tù binh nhân loại như thế, chúng ta tới đây còn trò gì tiêu khiển? Gã rầu rĩ không vui, tuyệt không nhật ra trong số mấy tên lính Ma tộc thủ thành có một kẻ hết nháy mắt lại nhăn mặt với gã. Bởi vì đây là đại hậu phương địa bàn của người mình, lại cũng bởi vì từ khai chiến với nhân loại tới nay, đội quân vô địch của Ma tộc căn bản chưa gặp phải kháng cự gì cho nên Âu Nhạc cũng mắc bệnh chủ quan như nam tước Mui, đến cả việc phái quân tiên phong vào thành kiểm tra theo trình tự cũng giản lược bớt, đại quân hơn ba vạn lính cứ không hề đề phòng như vậy mà vào thành, đội ngũ thong dong buông lỏng, nói cười không ngớt, ngay cả vũ khí cũng đặt trong bao treo trên lưng ngựa mà không lấy ra.
Mắt thấy quân đội của Âu Nhạc đã vào thành gần một nửa, ngay cả bản thân Âu Nhạc cũng sắp tiến vào, thảm kịch đóng cửa đánh chó lại sắp diễn ra, một gã tù binh Ma tộc vô cùng ái quốc thực sự chịu không nổi, hô to:
- Âu Nhạc đại nhân, có mai phục..
Một mũi tên nhọn không biết bắn ra từ nơi nào nhanh chóng xuyên qua cổ họng y, từ trong họng y chỉ còn phát ra tiếng “ọc ọc” rồi ngã xuống.
Đội quân loạn thành một đám, tra tìm kẻ thích khách to gan. Đúng vào lúc này tiếng “cọt kẹt, cọt kẹt” đáng sợ vang lên, cửa thành đột nhiên hạ xuống đè mấy tên kỵ binh Ma tộc ở dưới thành thịt vụn. Lúc này, bản thân Âu Nhạc cũng đang trên lộ trình vào thành suýt chút bị đè thành thịt hộp. Gã phẫn nộ lùi lại, chỉ mâu mắng to:
- Ở trên xảy ra chuyện gì?! Đè chết người rồi, nhanh mở cửa ra! Nếu không ông đây bắn chết ngươi.
Một mũi tên ứng thanh phóng tới bắn chết gã.
Cung tiễn thủ xuất hiện chi chít trên đầu tường, tên trút xuống đầu đội quân không hề có một chút đề phòng của Âu Nhạc như mưa, trong nhất thời người lăn ngựa ngã, cửa thành đột nhiên đóng lại đã cắt đứt đại quân của Âu Nhạc thành hai đoạn đầu đuôi không ứng cứu được nhau, binh lính mất đi sỹ quan chỉ huy không quyết được chuyện tiến thối loạn thành một đám. Trong thành cũng xảy ra một trường diện đồng dạng, binh sĩ nhân loại mai phục trên mái nhà, trong mương nước đột nhiên xuất hiện nhắm thẳng vào đám lính Ma tộc không có bảo hộ đang trên đường mà bắn tên, mà đâm mâu, mà vung đao chặt chém. Lính Ma tộc kinh hoảng chạy trốn tứ tán, nhưng từng kẻ từng kẻ đều lần lượt rơi vào bẫy rập.
Trên đầu tường có kẻ dùng ngôn ngữ Ma tộc hô to:
- Đám nhân loại chết tiệt dám giả mạo Thần tộc chúng ta! Cho các ngươi thấy lợi hại!
Phó chỉ huy trưởng của Âu Nhạc là một gã trì độn, đến lúc này gã vẫn tưởng chỉ là hiểu lầm, hô to:
- Đừng bắn, chúng ta là quân một nhà!
Kết quả thu được là một màn tên dày đặc hơn cùng một trận cười lớn. Đợi đến lúc gã nhận ra: “Bị lừa rồi! Là nhân loại!” thì đã bị nhân loại lường gạt đến mức lửa giận đã đốt mờ sự tỉnh táo, gã hô to:
- Báo thù cho đại nhân! Giết sạch bọn họ!
Lệnh ép đám bộ hạ vốn đã thương vong thảm trọng của mình liều mạng leo lên tường thành tấn công quân Trung Ương. Kết quả duy nhất là lưu lại dưới chân tường thành vài ngàn thi thể ngã chết, đồng thời mất đi thời cơ rút lui. Đợi đến lúc gã cảm thấy không ổn, mặt sau phong vân lôi động, kỵ binh trọng giáp của nhân loại xuất hiện từ rừng rậm phía sau, thế như bài sơn đảo hải chém giết tới.. Trong lần chiến đấu này, quân đoàn của Âu Nhạc trốn thoát không được bao nhiêu, còn toàn bộ quân tiên phong vào thành thì một kẻ cũng không chạy thoát.
Trong vòng một ngày liên tục tiêu diện hai lộ quân Ma tộc với hơn năm vạn quân, Sterling vẫn còn chưa cảm thấy thỏa mãn. Để tạo được hiệu quả chấn động Ma tộc lớn nhất, gã sai từng đạo từng đạo quân xuất ra “kỳ uy”, dặn bọn họ “tận lực giương cờ!”
Sĩ quan hậu cần kháng nghị:
- Đại nhân, chúng ta không có nhiều quân kỳ như vậy!
Sterling không nhịn được nói:
- Ai nói phải là quân kỳ? Chỉ cần là một tấm vải quấn trên đầu một cành trúc là được!
Chỉ cần có câu nói này là đủ! Tối hôm đó, trên đường cái tỉnh Đỗ Toa đồng thời xuất hiện đại quân nhân loại.
Trong ánh nắng trời chiều, đội ngũ trùng trùng điệp điệp, khí thế như cầu vồng, ngựa như rồng, người như hổ, lính tráng vai ngang ngực ưỡn, đằng đằng sát khí. Trên đỉnh đầu là một lá cờ phấp phới đón gió:
- Khuyến mại tròn một năm khai trương Công ty bách hóa số một thành Ybn!
- Giá sốc! Đại khuyến mại giá cực sốc!
- Tịnh thân tẩy mụn, đen thui thành trắng bóc, không điểm nốt!
- Tàn nhang không còn! Bộ phấn trang điểm trắng mịn!
o0o
Dọc theo đường cái, các nhóm Ma tộc thấy một mảnh cờ xí lay động mà hồn phi phách tán: dựa theo thông lệ quân đội của nhân loại: mỗi đại đội một lá quân kỳ mà tính thì ít nhất phải có.. Trước khi bỏ chạy trối chết bọn họ lấy hết ngón tay rồi lại sang ngón chân của mình mà đếm vài vòng, đếm mãi vẫn không ra. Cuối cùng đành phải tìm đến đồng bạn: “Đưa tay ngươi ra đây cho ta mượn đếm!” Bọn họ bỏ chạy quá sớm nên không phát hiện những toán đại quan khí thế hùng hổ này chỉ chờ cho vầng thái dương vừa khuất núi là nhanh chóng cuốn cờ theo tiểu lộ chạy về thành Panne.
Đến sớm ngày thứ hai, binh lính của Sterling lại tới chỗ cũ chạy tới chạy lui, trên đỉnh đầu phấp phới toàn cờ quảng cáo khiến Ma tộc kinh hồn táng đởm: lại thêm một lộ tiếp viện đang đến.
o0o
Đời sau Đường Xuyên nhận định: “Nguyên nhân chính giúp cho âm mưu của Sterling thành công đó là: thám tử của Ma tộc không biết chữ, nên tất không phân biệt được sự khác nhau giữa quân kỳ và cờ quảng cáo! Từ đó có thể thấy được căn nguyên thất bại thực sự của vương quốc Ma tộc đó là bởi bọn họ không phổ cập giáo dục toàn dân, đây cũng là một minh chứng hùng hồn cho việc Quang Minh vương của chúng ta phát triển chính sách giáo dục toàn dân là sáng suốt, là anh minh, là nhìn xa trông rộng đến mức nào, ít nhất chúng ta cũng không bị cờ quảng cáo lừa gạt. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bản thân Quang Minh vương của chúng ta chính là kẻ lừa gạt vĩ đại nhất trong lịch sử!”
o0o
Đám thám tử trở lại tả cho các thống soái Ma tộc một tình thế đáng sợ: Đại quân nhân loại với số lượng kinh người đang tràn tới, rợp trời kín đất. Tàn binh của quân Âu Nhạc cũng vì trốn tội mà phụ họa:
- Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi thực sự đã chiến đấu anh dũng, nhưng địch nhân quá nhiều, nhiều tới mức chen chúc khó đứng trên cả bình nguyên sông Hôi Thủy, vậy chúng tôi biết làm sao đây?
Hơn mười vạn lính của quân đoàn Sterling dưới tầng tầng báo cáo từ dưới lên trên đã tự động sinh sôi nảy nở trở thành hai mươi vạn, ba mươi vạn, bốn mươi vạn.. Hơn nữa số lượng vẫn còn tiếp tục tăng lên không ngừng!
Ngoài ra, căn cứ tin tức tình báo cuồn cuộn không ngừng, đại quân vẫn đang thẳng tiến tiếp cận khu rừng lá phong nơi ngự giá của Ma Thần Hoàng! Điều khiến các sĩ quan hộ giá Ma Thần Hoàng phát cuồng chính là: khi những lộ đại quân này tiếp cận đến một khoảng cách nhất định lập tức biến mất không rõ đi đâu! Điều này càng chứng minh đám nhân loại giảo hoạt lòng dạ khó lường: nhất định bọn họ đã tiềm phục tại một nơi bí mật nào đó trong rừng, chỉ chờ bệ hạ Thần Hoàng đi qua là bọn họ ồ ra chém giết, trong ứng ngoài hợp với quân đội của Sterling đóng ở thành Panne thành thế tiền hậu giáp kích! Đây chẳng phải là như binh thư nhân loại thường nói sao? Cầm tặc tiên cầm vương! Trước tiên đánh gục đầu mối chỉ huy của đối phương, làm cho toàn quân rối loạn, rồi cuối cùng mới phá các nhóm quân ngoại vi! Đây đúng là những điều xyz đã được ghi trên binh pháp!
Con hổ nhà Tử Xuyên đúng là kẻ giảo hoạt! May là chúng ta đã khám phá ra quỷ kế của ngươi, âm mưu của ngươi tuyệt sẽ không thực hiện được!
Tổng soái công tước Lôi Âu thống soái toàn bộ binh mã hộ giá nơm nớp lo sợ khẩn cầu Ma Thần Hoàng:
- Bây giờ tướng địch là Sterling đang điên cuồng, quân tiên phong cực mạnh, bệ hạ mình vàng một thân bễ nghễ thiên hạ, thực không thích hợp với việc đặt mình vào hiểm địa, vi thần cả gan khẩn cầu bệ hạ tránh đi..
Thần Hoàng cười nhạt nói:
- Trẫm không phải tránh bất kể kẻ nào!
Văn võ quan viên đồng thanh tán thán, trăm miệng một lời:
- Ngô Hoàng thần võ, vô địch thiên hạ! Sterling chỉ là thằng hề không biết lượng sức, dám vác xác đến, tất phải diệt vong!
Trong một rừng những lời ca công tụng đức, vị quân sư toàn thân đen sì từ mạng mặt tới y phục đứng ở sau lưng Thần Hoàng nhẹ nhàng nói:
- Bệ hạ, nếu kẻ đến là Tả Gia Minh thì phải làm thế nào?
Ma Thần Hoàng quay đầu lại, giọng nhỏ tới mức chỉ vừa đủ cho Tương Vô Nguyệt nghe thấy:
- Cho dù Minh vương tự thân tới đây, ta cũng tự tay chém y ngã xuống dưới ngựa.
Thần Hoàng nở nụ cười nhàn nhạt, đôi con ngươi xanh một mảnh màu lam mỹ lệ, sâu như biển rộng khôn lường, mê ly tựa như sương mù buổi sớm mùa đông, đẹp tới mức khiến người ta ngây ngất.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK