• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Xuyên Ninh, anh yêu em!

Cơm chiều xong, sau khi đọc tờ thư mới nhận, Tử Xuyên Tú tình cảm nồng nàn quay sang nói với Tử Xuyên Ninh đang uống trà.

‘Choang’ một tiếng, chén trà trên tay Bạch Xuyên rơi xuống đất; La Kiệt ho khan mãnh liệt một trận, nửa chiếc bánh ngọt đang ăn tắc trong cổ họng, thở không nổi; Minh Vũ miệng há ra to đến mức có thể nhét vừa hai quả trứng gà, mắt trừng lưỡi cứng, ngay cả chuyện La Kiệt nhân cơ hội mà sờ nắn ví tiền y cũng không phát hiện..

Tử Xuyên Ninh chỉ cảm thấy trong lòng kinh hoảng, hít thở căng căng, trên mặt nóng bừng như có một cái lò lửa ở bên, là ngọn lửa sung sướng đang thiêu đốt. Đã từ rất lâu rồi, ngày đêm mong nhớ đau khổ đợi chờ chẳng phải là vì những lời của người trong mộng nói ra sao.. Hôm nay rốt cục..

- Anh yêu em!
Tử Xuyên Tú vẻ mặt trang trọng:
- Cho nên, cho anh mượn chút tiền đi! Tòa Thống Lĩnh chết tiệt, rõ ràng quyết đấu là do Đế Lâm khơi mào, vậy mà bọn họ lại đem hóa đơn tiền đền bù đồ đạc hỏng hóc đổ hết lên huynh! Tiền lương tháng trước tất cả đều chi cho khoản nợ ở tửu lâu Thiên Mộng mất rồi. Nói tới đây mới nhớ, ta còn chưa cùng Bạch Xuyên xú nha đầu cô tính toán đây! Ối, Xuyên Ninh, muội đi đâu vậy, huynh nói còn chưa nói xong mà, đừng đi a..

- Đúng thật là con gái thời đại mới, ngay cả lời ngỏ lòng của người ta chưa nghe xong mà đã bỏ chạy. Đối với tình yêu một chút thành ý cũng không có! Đúng là thói đời a!

Tử Xuyên Tú thở dài, chuyển qua Bạch Xuyên, tình cảm chân thành:
- Bạch Xuyên, ta yêu nàng..

“Bốp”, một tiếng động vang lên, Tử Xuyên Tú trước mắt xuất hiện vô số ngôi sao, người người xung quanh hình dạng như cây tiền!

o0o

Người hầu đến thông báo, phó thống lĩnh Cấm Vệ quân Sterling tới chơi. Tử Xuyên Tú mừng rỡ, ra phòng khách nghênh đón.

Sterling 23 tuổi, là tuổi huy hoàng nhất của thời thanh xuân, toàn thân trên dưới tỏa ra sức sống bừng bừng. Y có vóc dáng trung bình, đầu tóc húi cua, làn da rám nắng, ánh mắt lợi hại, anh tuấn phi thường. Khác với Tử Xuyên Tú ăn chơi trác táng da mỏng thịt nhão, cũng chẳng giống Đế Lâm cuồng ngạo như núi băng, Sterling tựa như thuộc loại nam nhi dương cương khí phách tràn đầy, tỏa ra khí chất khoáng đạt anh tuấn đặc hữu của quân nhân, tác phong quang minh lỗi lạc, cử chỉ đoan trang, phong cách thẳng thắn, tính tình cởi mở.

Các nhà nghiên cứu lịch sử đời sau đã từng sùng bái tôn xưng Sterling là ‘hình mẫu quân nhân tiêu chuẩn thời kỳ hoàng kim’, còn người cùng thời là Tử Xuyên Tú thì đánh giá: “Sterling sinh ra để làm quân nhân!”

Tử Xuyên Ninh cũng từng phân tích khí chất của tam kiệt trong gia tộc: “Sterling là một mãnh hổ, có phong phạm vương giả; Đế Lâm lại giống như rắn hổ mang, lạnh lùng tàn khốc khó gần; còn về phần Tử Xuyên Tú thì không cách nào để hình dung, chỉ có thể nói gã giống như một con trùng trốn đời, như con sên vậy..”

o0o

Hai người vì giữ bí mật nên ra vườn hoa nói chuyện.

- Nghe nói hôm nay đệ tới tòa Thống Lĩnh? Có gặp được ai không?

Tử Xuyên Tú đem chuyện hôm nay nhất nhất kể lại, Sterling nghe cẩn thận, rồi cuối cùng thở dài một tiếng:
- Đế Lâm lại gặp khó rồi! Tình cảnh của huynh ấy nguy hiểm nhất, áp lực tâm lý nhất định rất lớn.

- Nhưng tin tức tình báo huynh ấy cung cấp quả thật rất giá trị. Hai gã nội gian ở chỗ huynh tính xử lý thế nào đây?

- Huynh ngầm biết là được rồi. Giờ mà động tới bọn họ chẳng phải là nói rõ cho Dương Minh Hoa biết Đế Lâm là người của chúng ta sao?!

- Nhị ca, trong lòng đệ vẫn có một nghi vấn: Nếu ai nấy đều biết Dương Minh Hoa không phải là người tốt, vậy sao tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh vì đâu mà không triệu hồi quân Viễn Đông đến đối phó với lão? Chẳng lẽ Tham Tinh tổng trưởng thật sự ... như lời đồn bên ngoài sao?
Tử Xuyên Tú giữ lại một chữ ‘ngu’ nuốt vào trong bụng.

-Không ai biết bộ mặt đích thực của Tử Xuyên Tham Tinh.

Sterling phát ra một tiếng cảm khái:
- Cho dù huynh có thể tính là bộ hạ thân tín nhất của lão, huynh cũng vẫn thường xuyên cảm thấy nhìn không thấu ông ta. Nhưng ông ta cũng không phải người ngu, chẳng phải cũng có rất nhiều người nói đệ ngu ngốc, ăn chơi trác táng, hoa hoa công tử, thằng nhóc thiểu năng đó sao?

Tử Xuyên Tú cười cười: gã nhớ tới La Kiệt, Bạch Xuyên cùng Minh Vũ.

- Chuyện triệu hồi đại quân đến đối phó với Dương Minh Hoa là điều không tưởng. Muốn đối phó với mười bảy vạn quân Trung Ương, ít nhất chúng ta phải điều động hai mươi vạn quân Viễn Đông, điều động mười vạn quân Biên Phòng, tám vạn quân Cờ Đen. Điều động quân đội lớn như vậy tuyệt đối không thể gạt được Dương Minh Hoa, đẩy hắn vào thế chó cùng rứt giậu lập tức tạo phản. Lúc đó chúng ta đây tất cả đều xong đời.

Tử Xuyên Tú cười khổ:
- Xem ra mọi người đều có điểm kiêng kị!

- Chính xác, không ai dám xé toạc ra đối kháng công khai, bây giờ tất cả mọi người đều chỉ ngầm ngầm vậy thôi.

Sterling:
- Đế Lâm khuyên đệ thật lòng đó, nên cẩn thận một chút. Gần đây ở Đế Đô có rất nhiều người bị ám toán trong ngõ tối, sáng sớm mỗi ngày công nhân vệ sinh thu được cả một đống thi thể, rất nhiều đại nhân vật có máu mặt cứ như thế mà xong đời. Cuối tuần trước phó kỳ chủ trợ lý văn phòng cho huynh sau khi uống rượu say ở một quán có người đưa đi. Ba ngày sau thi thể của y được phát hiện ở chỗ sông đào bảo vệ thành.

- Vậy huynh..
Tử Xuyên Tú hiểu rất rõ tính cách bằng hữu của mình, gã sẽ tuyệt đối không cứ như vậy mà bỏ qua.

- A, không có gì. Nhưng hai ngày trước nghe nói kì chủ Lôi Tiểu Vân, con nuôi của thống lĩnh Lôi Tấn được phát hiện chết trong nhà người tình. Trì bộ thiếu (cơ quan trị an Đế Đô) cho rằng đây là một vụ đột nhà cướp bóc, hiện tại đang ở chỗ đám du côn thất nghiệp mà truy tìm hung thủ. Chuyện này thật sự là bất hạnh a!

Tử Xuyên Tú phá lên cười ha hả, người bình thường nghiêm nghị như Sterling khi pha trò thì càng làm cho người khác bật cười.

o0o

- Cho nên, Xuyên Tú, đệ có tính toán gì không?

- Uầy, nghe huynh nói nguy hiểm như vậy, người hiền lành nịnh bợ nhát gan sợ phiền phức như Tử Xuyên Tú đệ đây đành phải né tránh cho thật xa, chờ cho hai đầu sỏ các người thanh toán lẫn nhau xong rồi trở về bắt tay cùng người thắng là được.

- Hiền lành nịnh bợ nhát gan sợ phiền phức là nói ai đây?

Hai người liếc nhau, đều thấy trên mặt tràn ngập vẻ cười cợt.

- Đến giúp huynh đi, Xuyên Tú! Cùng trung thành với tổng trưởng.

- Sterling, đệ nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, huynh, đệ và cả Đế Lâm nữa, mọi người đều dưới sự chủ trì của đại nhân Tử Xuyên Viễn Tinh quá cố mà tuyên thề, nguyện trung thành với tiểu thư Tử Xuyên Ninh, huynh quên rồi sao?

- Huynh nhớ chứ, nhưng trong tình huống hiện tại, chúng ta chỉ có cách giúp Tử Xuyên Tham Tinh đại nhân đối phó Dương Minh Hoa mới có thể bảo hộ tiểu thư, không phải sao?

Tử Xuyên Tú vẫn do dự..

- Huynh biết, đệ ở vì chuyện 6 năm trước mà không thích Tham Tinh đại nhân. Nhưng lúc đó Tham Tinh đại nhân vừa tiếp nhận vị trí tổng trưởng, cục diện chính trị đều do Dương Minh Hoa thao túng, người không thể không bắt tay cùng Dương Minh Hoa đối phó với đệ được! Nhưng sau đó ông ấy thường xuyên nói với huynh là rất hối hận, không nên để công thần như đệ chịu khuất nhục. Ông ấy ăn năn thật sự đấy, đệ tha thứ cho ông ấy đi.

Huống chi, hiện tại đệ cùng ông ấy đều có chung địch nhân là Dương Minh Hoa. Dù thế nào thì Dương Minh Hoa cũng sẽ không bỏ qua cho đệ, đệ chỉ có cách liên thủ với chúng ta mới có đường sống!

Tử Xuyên Tú cười cười:
- Cho đệ suy nghĩ một chút. Nghe nói huynh sắp kết hôn cùng kì chủ Lý Thanh?

Sterling cũng cười. Tử Xuyên Tú có một tuyệt chiêu là nói tới chuyện không thích thì lập tức: “Cho ta suy nghĩ một chút. A da ở kia có một con chuột bò qua, ai da con chim kia thật là to, ai da hôm nay mặt trăng tròn quá!”

Sterling cũng không vội ép:
- Đúng vậy, để sau khi tính toán xử lý nguy cơ xong cũng được.

- Đệ từ Viễn Đông trở về có dẫn theo một đám tinh linh quái, tặng cho Lý Thanh hai đứa nhá?!

- Tốt quá! Lý Thanh vẫn muốn tìm một tinh linh quái làm người hầu, nhưng thị trường bán những ba vạn đồng một gã. Cũng là bọn đệ cầm quân ở bên ngoài mới có tiền!

- Nói cái gì thế, toàn bộ quân đội gia tộc chỉ có chế phục Cấm Vệ quân các huynh là nạm vàng, lại còn nói không có tiền?! Đâu có, đây là quà hôn lễ!

- Quên đi! Chuyện nào ra chuyện đó, đệ không được lẫn lộn. Quà cưới tính riêng!

o0o

- Bây giờ chỗ chúng ta loạn như vậy, chỉ sợ người nhà Lưu Phong cơ hội lại tới đạp cho một cú.

- Về chuyện này thì đệ cứ yên tâm đi. Nhà Lưu Phong cũng chẳng rảnh! Tộc trưởng nhà bọn họ Lưu Phong Tây Sơn sắp tuyệt khí, bọn họ gặp chuyện rắc rối cũng chẳng kém chúng ta, cũng tranh quyền đoạt lợi. Ba đứa con của Lưu Phong Tây Sơn không một đứa nên người, khiến cho cha chúng nó do dự, không biết truyền lại vị trí cho ai, so ra cả ba đứa đều ngu như nhau.

- Ông trời phù hộ, may mắn Lưu Phong Sương là nữ, không có quyền kế vị, nếu không chúng ta gặp phiền toái.

- Đúng vậy, nhưng nghe nói Lưu Phong Tây Sơn đã phong cho Lưu Phong Sương làm “Thống lĩnh giám quốc suốt đời”.

- Thế là có ý tứ gì?

- Ý là: Lưu Phong Tây Sơn đối với đứa nào trong ba đứa con trai cũng không yên tâm. Ai trong số chúng kế vị cũng được, chỉ cần có Lưu Phong Sương phụ trợ là gia tộc Lưu Phong đại khái cũng không sụp.

- Thật sự là dụng tâm khốn khổ. Nghe nói trong lần thảo phạt thứ hai huynh đã gặp quân của Lưu Phong Sương, huynh thấy thế nào?

Nói tới đây, Sterling thở dài một tiếng:
- Lưu Phong Sương.. thật sự là tài giỏi!

- Lúc ấy chúng ta đã gần như vây kín gần hai mươi vạn quân đội của Lưu Phong Minh, Lưu Phong Thanh. Bọn chúng đã có dấu hiệu tán loạn, còn cần một xíu nữa có thể bắt đầu tiêu diệt. Nhưng đúng lúc này quân của Lưu Phong Sương xuất hiện: Không cờ hiệu, quân số không đến tám ngàn, toàn bộ là kỵ binh.

Khi đó, huynh, Phương Kính, Minh Huy và Dương Lệ (lúc đấy ông ta là thống lĩnh quân Biên Phòng) bốn sĩ quan chỉ huy tiền tuyến không ai thèm để ý đến đám tám ngàn quân kia. Phương Kính phái ra ba đội bộ binh bố trí hình chữ nhật đi ngăn bọn họ. Về mặt lý luận binh pháp thì không có vấn đề. Ai ngờ ba đội phương trận kia chỉ chưa đầy mười phút đã bị mã đao chém nát bấy. Đội quân của nàng rất dũng mãnh, tiếp theo lại nhanh chóng đánh tan một sư đoàn bộ binh của Dương Lệ rồi cứ như vậy nhảy thẳng vào trong vòng vây.

Đến lúc đó chúng ta mới thấy bất ổn, vội vàng điều động quân chủ lực đến đối phó thì đã không còn kịp rồi, chỉ thấy một lá cờ đại màu trắng bay lên, trên đó thêu mấy chữ “Lưu Phong Sương”. Hai mươi vạn quân bị vây nhà Lưu Phong vừa nhìn thấy cờ xí lập tức phát ra tiếng rống kinh thiên động địa: “Vạn tuế! Sương đại nhân đến rồi, chúng ta được cứu rồi! Giết sạch đám cẩu tặc nhà Tử Xuyên!” Bọn chúng đánh nhau suốt một ngày, vốn đã mỏi mệt đến mức chịu không nổi, ý chí chiến đấu mất hết, nhưng khi Lưu Phong Sương vừa đến, lập tức lại giống như uống thuốc kích thích. Tiếng hô ‘giết’ của chúng khiến quân chúng ta đều kinh hãi giật mình.. Lưu Phong Sương một nữ hài tử vậy mà không để ý đến tên bắn như mưa, cởi quần áo ở trần đứng dưới lá cờ đại, để cho cả chiến trường địch ta hai bên đều nhìn thấy, mã đao vung vẩy, cao giọng hô lớn: “Hỡi binh sĩ gia tộc Lưu Phong, các ngươi chẳng lẽ ngay cả nữ nhân cũng không bằng sao? Không thua kém cho ta! Tiến công!” Cái loại khí phách này thật sự.. làm cho người người tâm phục. Vệ đội của nàng cũng là một lũ điên, toàn bộ cởi trần dùng thân thể đến chắn tên thay cho Lưu Phong Sương, một người ngã xuống lập tức có người lên thay..

Kết quả quân Lưu Phong như phát điên xông vào chúng ta chém giết. Lão hỗn đản Minh Huy vừa thấy đại kỳ của Lưu Phong Sương lập tức rút lui, nhanh chóng bỏ chạy; Dương Lệ chưa hiểu rõ tình hình, cứ thế hạ lệnh tử thủ chiến tuyến, kết quả quân của y bị tổn thất thảm trọng, quân lính tan rã; may mắn có huynh cùng Phương Kính liên hợp cản phía sau, vừa chạy vừa đánh, bị nàng đuổi theo mấy trăm km còn chưa tha. Thẳng cho đến phong tuyến biên phòng, được quân Biên Phòng của Minh Huy tiếp ứng, Lưu Phong Sương mới dừng truy kích.

Sterling trên mặt lại lộ ra một tia kiêu ngạo:
Nhưng huynh dám nói, quân của huynh không kém so với nàng. Dưới sức công phá mãnh liệt của nàng, các đội quân khác đều chỉ một lần là tan, bọn huynh vẫn còn có thể giữ được đội ngũ. Truy kích gần ngàn dặm, nàng thủy chung không có biện pháp để hạ được huynh. Thậm chí trong lần giao phong cuối cùng, nàng còn bị huynh chơi cho một vố!

Gã quay đầu nhìn Tử Xuyên Tú:
- Ơ, ngươi thế nào.. thế nào.. lại ngủ?

- Lắm lời! Nghe huynh lải nhải chuyện nhàm chán như vậy, đệ không ngủ gật mới lạ!

o0o

Vừa đi qua khỏi cửa phòng khách, Sterling thoáng như điện giật, sửng sốt, ngây dại.

“Có thích khách?” Bước sau một bước Tử Xuyên Tú lập tức có phản ứng, tăng tốc nhảy vào phòng khách, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nhìn xung quanh khắp nơi..

Bạch Xuyên, La Kiệt cùng Minh Vũ như ba chú hề đang ngồi trên ghế sô pha, không hề có ý cố kị mà vui vẻ chia chác thức ăn nhà Tử Xuyên Ninh chuẩn bị mời khách.

“Không có chuyện gì a!” Tử Xuyên Tú dọc theo ánh mắt chằm chằm của Sterling, phát hiện ra người thứ tư, tuy cũng ngồi ở sô pha, nhưng lại rất đoan trang, không một chút động tâm đối mặt với cả một bàn đầy các món.

Công chúa Ma tộc Cardin.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK