• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Với lòng kính trọng cao nhất gửi tới tổng thống lĩnh La Minh Hải đại nhân tòa Thống Lĩnh:

Ngày 15 tháng Chín quân ta đã tới bãi Xích Thủy thuộc tỉnh Vân.

Quyền thống lĩnh quân Trung Ương Sterling”

Bãi Xích Thủy thuộc tỉnh Vân không phải là vị trí quân sự trọng yếu, cũng chẳng phải là căn cứ chiến lược, nhưng dù quân vụ bận rộn, thống lĩnh Sterling (y vẫn chưa biết mình đã là thống lĩnh chính thức) lại cố ý phá lệ trích thời gian ra để viết vội chiến báo gửi tòa Thống Lĩnh. Điều này chứng tỏ, chuyện một lần nữa quân đội gia tộc đã khống chế nơi đây có ý nghĩa lịch sử trọng đại đến thế nào. Mùa hè năm 779 lịch đế quốc, chính tại cái chỗ nhỏ đến mức trên bản đồ cũng không thể hiện này đã gây ra một ác mộng cho gia tộc Tử Xuyên như là một hồi ức đau đớn. Một tháng trước, ba mươi vạn quân Viễn Đông tinh nhuệ của gia tộc ngay tại chỗ doi đất bồi hẹp ở cửa sông này cùng năm mươi vạn dân phản loạn, mười lăm vạn phản quân Lôi Hồng triển khai một trận quyết chiến chưa từng có với cả trăm vạn người.

Nhà nghiên cứu lịch sử quân sự Đường Xuyên đã từng đánh giá về bãi Xích Thủy như thế này: “Ngay tại nơi đây, gia tộc Tử Xuyên mất đi hai mươi ba vạn quân trung thành và thiện chiến. Niềm vinh quang của bảy thế hệ hơn hai trăm năm thống trị khu Viễn Đông của gia tộc Tử Xuyên, giấc mộng và tư cách xưng bá đại lục Tây Xuyên, chỉ thoáng trong thời khắc quân đội của Lôi Hồng xuất hiện ở bãi bồi Xích Thủy kia, đã bị vó ngựa vô tình đạp nát. Bởi vì bại trận ở bãi Xích Thủy mà thực lực của gia tộc Tử Xuyên suy nhược, cũng là nguyên nhân dẫn đến hàng loạt các tai nạn của gia tộc sau này. Bãi Xích Thủy có thể được coi là bước ngoặt vận mệnh của gia tộc Tử Xuyên từ cường thành nhược.”

o0o
Sterling bị cảnh địa ngục trước mắt làm rung động.

Bình nguyên rộng lớn dưới chân núi, ánh mắt có thể nhìn thấy nơi nơi đều là thi thể cùng chiến giáp cũ nát đang mục rũa. Kết cục của đội thiết giáp kỵ binh quân Viễn Đông kiêu ngạo nhất gia tộc là đây: phơi thây ngoài hoang dã. Không biết là do cừu hận hay bởi cố ý khoe khoang, đám thắng trận cũng tuyệt không có lòng vùi lấp hài cốt cho người thất bại. Mùi hôi thối đậm đặc của xác chết thối rữa từ mấy km xa theo không khí truyền lại khiến cho khó người có thể chịu được.

Cảnh hoang tàn dầy đặc cứ thế mà lan tràn đến cuối chân trời, ở nơi xa có lá cờ tàn tạ vẫn tà tà đứng trong trời chiều, mặc cho gió đêm ‘phần phật’ cuốn. Vẫn thấp thoáng có thể thấy được mấy chữ “Đội kỵ #### số ## quân Viễn Đông”, còn lúc này chiến sĩ giữ cờ đã sớm thành xương trắng.

Hàng đàn hàng đàn kền kền ăn xác thối rợp trời, chỗ này lên chỗ kia xuống, ‘qua qua’ quái dị như đang ăn mừng cho số phận may mắn của bọn chúng.

Sterling nổi giận vu vơ, rút tên bắn ‘vù’ một phát rớt con kền kền vừa kêu, xả cơn tức giận.

Đám sĩ quan cao cấp phía sau bất an nhìn vị chỉ huy trẻ tuổi ngày thường vẫn vững vàng bình tĩnh này, không rõ gã vì đâu mà lại kích động như thế.

- Dừng lại, vì chiến hữu chôn cất di thể. Bọn họ vì nước chết trận, chúng ta không thể để bọn họ cứ như vậy mà phơi xác nắng mưa ngoài hoang dã.

Đám sĩ quan xôn xao. Kì chủ Mã Viễn sư đoàn kỵ binh số ba đề xuất:
- Đại nhân, nếu vậy sẽ làm chậm mất rất nhiều thời gian. Chúng ta sẽ đuổi không kịp phản quân.

Sterling lạnh lùng nói:
- Hiện tại chúng ta còn truy được sao?

o0o
Mười ngày trước, Sterling dẫn hai vạn kỵ binh quân Trung Ương truy kích chủ lực phản quân tiến vào tỉnh Vân.

Từ sau khi truy kích tiến vào tỉnh Vân, đám phản quân lập tức linh động như cá gặp nước, nơi này là đích đến của bọn họ, là quê hương của bọn họ. Bọn họ quen thuộc với địa hình nơi đây như quen thuộc chính phòng của mình. Mà ngược lại, núi cao cùng đường núi gập ghềnh lại làm cho kỵ binh truy kích của nhân loại bước một bước cũng khó, lại thêm không quen địa hình, thường xuyên xảy ra chuyện toàn quân buổi sáng ở trong mây khói lên đường, sau một ngày vất vả trên đường núi gập ghềnh uốn lượn chuyển hướng bảy tám lần, thẳng đến khi hoàng hôn buông xuống, mọi người lại phát hiện mình lại đang ở chính cái chỗ đốt lửa ngủ đêm trước.

Dẫn đường cho bọn họ đi tới duy nhất chỉ có một quyển từ hai mươi năm trước. Nơi ghi chú là quốc lộ thì có một con sông lớn, nói có cầu thì chỉ có vài cái cọc gỗ, còn như nói “phong cảnh tuyệt đẹp, hoàn cảnh dễ chịu, cực thích hợp cho việc đóng quân dã ngoại!” thì kết quả đêm đó nếu chạy không nhanh, hai vạn đại quân sẽ bị đất đá sụt lở mà chôn sống! Sterling oán hận phát hiện, tập bản đồ sai sót chồng chất này hóa ra là một quyển sách lậu!

Sterling cũng từng nghĩ đến chuyện thuê dân bản xứ dẫn đường, nhưng vô luận gã ra giá cao đến đâu, đám thôn dân cũng chỉ lạnh lùng như si ngốc (hoặc là trông như si ngốc) nhìn gã, cái ánh mắt đờ đẫn này khiến trong lòng mọi người run lên. Thật vất vả mới kiếm được một lão nhân người bán thú “tự nguyện” vì đại quân dẫn đường, kết quả lại khiến cho một trung đội kỵ binh bị dẫn vào cho đầm lầy nuốt sống. Vì thế Sterling chỉ còn cách bỏ đi chủ ý thuê người bản địa dẫn đường, trơ mắt nhìn tàn binh của địch cách mình càng ngày càng xa, rồi cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn..

Đại quân tiến lên thong thả còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, ấy là địch ý của dân địa phương đối với gia tộc. Đại phản loạn Viễn Đông khởi xướng ở tỉnh Charo, nhưng phát triển lớn nhất lại ở tỉnh Vân: ngay khi tin khởi sự truyền đến, toàn tỉnh Vân đoàn kết vạn người như một, nhanh chóng hưởng ứng, thanh niên trai tráng lập tức vớ lấy vũ khí đơn sơ xông tới nơi đóng quân, vây công thủ phủ của tỉnh, giết sạch toàn bộ hơn mười vạn quân dân nhân loại bị vây khốn. Khi thành bị phá, tổng đốc kì chủ áo đỏ Dương Lực đầu hàng, kết quả bị phản quân tra tấn đủ ba ngày mới khai ân đưa đi giết. Có thể nói, toàn tỉnh nếu không phải phản quân thì cũng là người nhà của phản quân.

Mặc dù trước đó Sterling đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không thể ngờ được cư dân tỉnh Vân đối với bọn họ lại hoan nghênh “nhiệt liệt” đến như vậy. Trong mười hai giờ, đội do thám tiên phong tao ngộ hơn một trăm lần công kích, đánh lén, đặt bẫy, từ tấn công quy mô theo đại đội hơn một ngàn lính cho đến công kích tự sát hai người. Khi hành quân, lúc thì trong bụi cỏ phóng ra tên bắn lén, khi thì trong rừng vọt ra mũi thương; đến khi đại quân dừng lại cắm trại, chung quanh lại chiêng trống ồn ào náo động, không có một phút yên bình; phái lính đi thăm dò, nếu không phải là tìm khắp không được gì, thì là toàn đội ra đi không một người trở lại. Đến khi Sterling xem xét đám tù binh, cảm giác khiếp sợ lại càng sâu sắc: gần như toàn bộ là người già trẻ em phụ nữ thường dân, không có một gã thanh niên trai tráng. Đám thanh niên đi làm gì? Đáp án thực rõ.

Lúc đó Sterling mới hiểu được, vì sao ngày trước La Ba đa mưu túc trí cùng với Lâm Băng dũng mãnh, lại thêm quân Viễn Đông anh dũng thiện chiến, mà vẫn bại trận ở bãi Xích Thủy. Khi một chủng tộc đã hạ quyết tâm liều chết phản kháng, bọn họ bộc phát ra lực phá hoại thật kinh người.

Sterling đã từng tự hỏi: “Vì đâu mà sau hai trăm năm gia tộc Tử Xuyên thi hành “chính sách ân huệ” ở mảnh đất này, mỗi sinh linh còn sống ở đó đều dùng đến hơi tàn để phản đối chúng ta như vậy? Chúng ta sai ở nơi nào?” Nhưng gã tự giác ngăn chính mình tiếp tục tìm kiếm đáp án: Quân nhân không nên can thiệp chính trị, quân đội mà có tư tưởng này, là điềm báo mất nước.

o0o
Mã Viễn lập tức ngậm miệng. Các sĩ quan trao đổi ánh mắt, hiểu tâm tình Sterling đại nhân hôm nay rất tệ, cảnh cáo chính mình ngàn vạn lần đừng làm trò rủi ro. Chỉ là tất cả mọi người đều không đoán được tính toán của Sterling: không truy địch, chẳng lẽ là chuẩn bị rút lui hay sao?

Đám sĩ quan đã sớm nghĩ đến chuyện lui lại, cả một đoàn toàn bộ là kỵ binh cô quân nhược lữ như vậy mà xâm nhập quá sâu, bỏ lại tất cả bộ binh cùng tiếp viện ở xa phía sau mấy ngàn km, trong phạm vi một ngàn km ngoài phản quân ra vẫn chỉ là phản quân, giết không cạn phản quân, đủ loại phản quân: người bán thú thô lỗ, Xà tộc âm hiểm, người lùn giỏi bắn tên, Ma tộc tàn nhẫn, Long tộc điên cuồng..

Động lực duy nhất thúc đẩy toàn quân tiếp tục tiến tới, là ý chí kiên định của Sterling. Gã là thống lĩnh đứng đầu của toàn quân Trung Ương, lại cùng binh lính cùng ăn cùng ở, cùng nhai nuốt mớ rau dại khó nhằn, cùng lăn lộn trong đầm lầy cỏ dại, cùng chiến đấu như một binh nhất bình thường, ban đêm không chối từ lao khổ, có chuyện tự thân đi tra, thay phiên canh gác. Mỗi đêm kẻ cuối cùng đi vào giấc ngủ là gã, mỗi ngày dậy sớm nhất cũng là gã. Bọn lính nhiệt tình yêu quý Sterling, toàn tâm toàn ý ủng hộ gã, cố sức cố lòng chấp hành mỗi một mệnh lệnh gã phát ra.

Nhưng đám sĩ quan trung gian lại cảm thấy nguy hiểm: Vô luận sĩ khí của toàn quân có cao cỡ nào, thì quân đội cũng không thể chỉ bằng vào sĩ khí mà đánh trận. Liên tục ngày càng nhiều quan quân tiến lên khuyên bảo Sterling: “Đại nhân, đã tới lúc rút rồi! Chúng ta đã lập được chiến công rất lớn, phá hủy mấy chục vạn phản quân, công lao đủ lớn rồi! Đại nhân, cho quân lính nghỉ ngơi và hồi phục một chút đi, bọn họ đã chiến đấu liên tục gần năm mươi ngày, chạy năm nghìn dặm đường rồi!” Mỗi lần có người tới, Sterling vẫn thật sự lắng nghe, thỉnh thoảng còn chêm vài câu: “Ừm! Đúng như vậy!” “Ta và ông có ý tưởng giống nhau.” Nhưng khi vừa nói đến kế hoạch cho ngày mai, gã lại nhẹ nhàng bâng quơ một câu: “Giữ nguyên kế hoạch không thay đổi.”

Vì thế đám sĩ quan xì xào oán giận, có người cho rằng Sterling quá khắc bạc, lại có người cho rằng Sterling là vì lập công thăng quan mà đạp lên tính mạng quân binh, thậm chí tòa Thống Lĩnh La Minh Hải cũng ba ngày hai thư cảnh cáo gã: “Quý quan đang làm chuyện gì!? Chỉ một lòng tham công liều lĩnh, lời ta cũng đã cạn, nếu lại có trận Xích Thủy, ba thước quân pháp lạnh lùng theo đó mà xiết!”

Đối mặt với hiểu lầm của bộ hạ, chỉ trích của tòa Thống Lĩnh, Sterling không một lời vì mình mà giải thích. Trong cảm nhận của gã, vinh nhục bản thân thật sự nhỏ không đáng nhắc đến. Gã buồn bực là vì, sao thắng nhiều đến như vậy, đánh bại hết lộ phản quân này đến lộ phản quân khác, cục diện vẫn không một chút cải thiện, Viễn Đông vẫn khói lửa khắp nơi như trước, phản loạn vẫn nổi lên như ngày đầu.., y như trong thư Đế Lâm nói: “Thắng trăm trận không xoay nổi càn khôn, bại một trận lại nổi lên tai họa.” Tình cảnh hiện tại của gã thật sự là như miếng băng mỏng, lấy binh lực hom hem mà kiềm chế, uy hiếp mấy chục vạn phản quân (lại còn có mấy trăm vạn dân Viễn Đông mơ trở thành phản quân nữa), chỉ có thể thắng, không thể bại! Tuy rằng nói đã đại phá được mấy chục vạn phản quân, nhưng Sterling lại biết chuyện này không ý nghĩa: Phản quân như rồng chín đầu, chặt một đầu, lại mọc ra vài cái! Bọn họ suy sụp dễ dàng, nhưng chỉ cần có một trận gió thổi cỏ lay, lại rất nhanh tụ tập. Điểm quyết định chiến trường đến tột cùng là ở nơi nao?

Vì thế gã tin tưởng vững chắc rằng, biện pháp duy nhất bình ổn phản loạn là thẳng tới ngọn nguồn phản loạn, cùng đám phản quân một trận tử chiến, đem căn nguyên phản loạn diệt sạch một lần! Hiện tại phản quân tuy đại bại và mười phần suy nhược, nhưng Sterling lại sâu sắc biết rằng: thực lực phản quân vẫn hùng hậu như trước, bọn họ chỉ bị y sét đánh không kịp bưng tai thần tốc tiến công đánh cho phát hoảng! Nhưng khi bọn chúng phục hồi lại tinh thần, sau này gia tộc muốn bình ổn phản loạn, sẽ phải trả giá bằng máu tươi gấp cả trăm lần.

Lúc này, người duy nhất hiểu Sterling chỉ có Tử Xuyên tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh. Lão gửi thư tới Sterling, chỉ có một câu: “Ta buồn khanh giải, lòng khanh ta biết.” Lúc đọc thư, Sterling nhịn không được lệ nóng doanh tròng: tuy trả giá không cần hồi báo, nhưng một lòng dụng tâm lương khổ cúc cung tận tụy vì gia tộc của mình cuối cùng đã được tổng trưởng thấu hiểu. Nhân sinh trên đời quý nhất là tri kỷ, ác chiến sa trường gian nguy, cúc cung tận tụy bi tráng, ngày đêm vất vả, đau khổ vì không ai thấu hiểu, hiện tại xem ra tất cả đều không uổng phí.

Sau một hồi do dự, sĩ quan chỉ huy sư đoàn kỵ binh số một Văn Hà nói ra vấn đề mà mọi người quan tâm nhất:
- Đại nhân, sau đó chúng ta..

Sterling không trả lời, gã xoay người nhìn đám binh sĩ đông nghịt ở phía sau: Bọn họ đói khát, gầy gò, mỏi mệt, áo quần lam lũ, xưa chế phục thẳng thớm mép viền vàng nay đã rời thành từng đám, hành quân trông giống du hồn hơn là người, tay run rẩy chỉ có thể miễn cưỡng trì mâu giữ thương, khẳng khiu tựa như một đội khô lâu kỵ sĩ không giáp sắt cưỡi bộ xương ngựa. So với ngày xuất phát ở Đế Đô khí thế dâng trào khôi giáp lòe sáng, đã khác biệt rất lớn: cánh quân này đã trở nên tiều tụy đến cỡ nào cơ chứ!

Nhưng dẫu thế, bọn họ vẫn được xem như là đội quân tinh nhuệ nhất! Mỗi lần nghe tiếng kèn lệnh vang lên, mỗi sĩ binh sống dở chết dở này sức sống lập tức gấp trăm lần, mặt mày hồng hào như kỳ tích, ánh điện quang lóe sáng trong mắt, hô giết vang dội. Vô luận là thế địch cường đại cỡ nào, bọn họ cũng đều xông lên, nửa bước không lùi. Chẳng quản tiếp viện tiếp tế đã gián đoạn hơn mười ngày, sĩ binh cũng vẫn không có một câu oán hận, chỉ cần nghe Sterling triệu hồi một lần, bọn họ chắc chắn sẽ cùng gã đánh tới chân trời góc biển, thẳng tới tòa tháp Ma Thần cũng đến.

Nhìn ánh mắt kiên định trên những gương mặt trẻ tuổi mà tiều tụy, lại nghĩ đến còn nhiều hơn những người cũng tuổi trẻ như vậy, cũng kiên định như thế đã vĩnh viễn nằm xuống rời xa thân nhân cùng người yêu ở quê nhà. Từ dưới pháo đài Wallen cho đến tận bãi Xích Thủy thuộc tỉnh Vân, hơn ba nghìn dặm đường, chia đều mỗi năm mươi thước lại có một giá chữ thập dựng đứng cho một con dân của Đế Đô, Sterling đột nhiên có một cảm giác sợ hãi: Gã có cái quyền gì, mà khiến những đứa nhỏ này vì sự cố chấp của gã mà phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình?

Lợi dụng lòng kính yêu của bọn lính đối với chính mình, đưa bọn họ tới con đường tử vong, đây có phải hay không là một loại tội ác?

Vì gia tộc cường đại thống nhất, vì Viễn Đông sớm ngày khôi phục hòa bình, vì kiếm hóa lưỡi cày, phải chăng quân Trung Ương đã phải hy sinh trả giá quá lớn?

Phán đoán của chính mình có chuẩn xác hay không, thật sự có một cuộc chiến quyết định làm chuyển biến toàn bộ chiến cuộc Viễn Đông sao?

Đội quân thế này còn có thể trải qua một trường quyết chiến nữa sao?

Xoay người đối mặt toàn quân, giọng trầm thấp khàn khàn của Sterling rành rọt truyền đến tai của mỗi binh sĩ:

- Hỡi binh sĩ toàn quân, đang nằm xuống vĩnh viễn trước mặt chúng ta là những người anh em quân đoàn Viễn Đông. Bọn họ anh dũng tác chiến, vì nước quên thân. Hiện tại, việc chúng ta phải làm là, vì bọn họ mà vùi lấp di thể, rồi sau đó..

Sterling nhắm mắt lại, hai giọt nhiệt lệ chậm rãi lăn xuống:
- Chúng ta lui.

Toàn quân nổi lên một trận xôn xao, nhưng dưới ước thúc của kỷ luật tốt, không một ai ồn ào.

- Hỡi các binh sĩ, hơn một tháng qua, chúng ta trải qua bảy lần quyết chiến, dã chiến hai mươi lăm lần, đột kích hai trăm mười một lần, tất cả đều thắng, không bại một lần! Chúng ta đánh bại địch nhân có số lượng gấp chính mình hai mươi lần! Biểu hiện của các vị làm cả gia tộc Tử Xuyên kiêu hãnh, thêm phần vinh quang cho lá ưng kỳ của gia tộc ở mọi chân trời góc biển!

Tuổi xuân sẽ không hoang phế, máu nóng sẽ không lãng phí vô vị. Xin hãy tin tưởng, gia tộc sẽ không quên lòng trung thành cùng dũng khí của các vị! Cũng xin các vị, trước sau như một cố gắng, gia tộc cần mọi người!

Ta kính cẩn đại biểu gia tộc hướng các vị nói một lời: “Vất vả các huynh đệ! Gia tộc Tử Xuyên cảm tạ mọi người!”

Sterling trang nghiêm hướng về phía toàn quân làm một động tác cúi chào hoàn mỹ.

Đáp lại y là cả một biển sóng rống giận:
- Nguyện đi theo đại nhân!

o0o
Ngày 15 tháng Chín năm 779 lịch đế quốc, Sterling suất lĩnh quân Trung Ương một bước chiếm lĩnh bãi Xích Thủy thuộc tỉnh Vân.

Ngày 15 tháng Chín năm 779 lịch đế quốc, Sterling chủ động từ bãi Xích Thủy rút quân, rời khỏi tỉnh Vân, kết thúc hành động đại truy kích điên cuồng lần này.

Sự thật sau này chứng minh, Sterling đã chấm dứt vừa đúng lúc. Ngày 21 tháng Chín, một lần nữa được tiếp viện từ trung tâm phản loạn, quân phản loạn lập tức điên cuồng vồ trở lại, với ý đồ lại thổi bùng lên ngọn lửa quét ngang Viễn Đông. Nhưng quân Sterling sau khi được nghỉ ngơi, hồi phục và tiếp viện, giống như cái đinh tử thủ tại các huyết lộ trong sơn mạch của tỉnh Vân, bám chặt cổ họng của con cự long phản loạn, nhốt chết nó trong địa phận tỉnh Vân.

Năm vạn quân Trung Ương cùng hai mươi vạn dân phản loạn lại ở trong rừng núi của tỉnh Vân mà bắt đầu giằng co chơi trò cút bắt. Một khi phản quân đột phá được cửa khẩu này, phía trước bọn chúng sẽ là vùng đất bình nguyên bằng phẳng và thoáng đãng.

Tòa Thống Lĩnh lệnh xuống yêu cầu quân đội của Minh Huy khẩn cấp tiếp viện Sterling, quyết không để cho chủ lực của phản quân xuyên ra khỏi tỉnh Vân, đồng thời lệnh cho các đội dân quân đầu tiên nhằm Viễn Đông xuất phát.

o0o
Ngày 16 tháng Chín, trong một đêm mưa sa gió giật khuya khoắt, một vị khách không mời mà đến đột nhiên đến thăm nhà Tử Xuyên Ninh.

Người tới thực trực tiếp hỏi Tử Xuyên Ninh:
- Xuyên Tú là ở đây sao?

Tử Xuyên Ninh đề phòng nhìn khách mới tới: một thân nữ tính phong vận thành thục trác tuyệt, mở miệng là thân mật Xuyên Tú dài Xuyên Tú ngắn,.. nàng nhịn không được hỏi:
- Xin hỏi ngài tìm y là vì..

- A, ta là tình phụ trước đây của gã, giờ đến đây đòi phí chăm nuôi cùng tiền bồi thường tuổi xuân.

“Choang” một tiếng, tách trà trong tay Tử Xuyên Ninh rơi xuống đất vỡ nát.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK