- A, đây mới là cuộc sống của phó thống lĩnh mà ta hy vọng!
Tử Xuyên Tú hài lòng nhìn căn phòng rộng rãi sang trọng mới được tu sửa trang hoàng lại toàn bộ, bàn làm việc rộng rãi uy nghiêm (bên trong tủ ngầm có dấu rượu ngon cùng sách tình dục), thoải mái ngồi trên chiếc ghế bọc da thật, thậm chí có thể lớn tiếng sai nữ thư kí xinh đẹp mặc váy ngắn: “Lấy quyển sổ ghi chép hàng ngày 10 năm trước ở trên đỉnh ngăn tủ kia cho ta!” Chờ nàng leo lên ghế, Tử Xuyên Tú lập tức nghếch cằm ngẩng đầu lên hết sức chuyên chú thưởng thức.. Tất cả mọi người là nam nhân, không cần phải nói cụ thể chắc cũng hiểu!
Hơn nữa công việc lại không vất vả. Tử Xuyên Tú với tước phó thống lĩnh quèn hiển nhiên là không được coi trọng, công việc chủ yếu hàng ngày là kiểm kê các quân đoàn xem còn có bao nhiêu chiếc ghế dựa, chén trà, nếu cửa sổ kính bị hỏng thì phái người đi sửa.. Chánh văn phòng Ca San tuy rằng không giao ủy quyền hay trọng trách cho Tử Xuyên Tú, nhưng ít ra cũng không kỳ thị mà đãi ngộ gã hắn không công bằng.
Tử Xuyên Tú phát ra cảm khái:
- Thiên đường!
Bỗng nhiên trong mắt gã phát hiện một vài thứ ‘này nọ’ mà thiên đường không nên có.
- La Kiệt, Bạch Xuyên, Minh Vũ, các ngươi như thế nào lại ở trong văn phòng của ta?
- Ai da đại nhân, ngài đã quên chúng ta là “trợ lý phó chánh văn phòng” của ngài sao?!
- Ta không phải nói chuyện này. Các vị không phải có văn phòng riêng sao, thế nào mà..
- Đừng nói nữa, văn phòng của chúng tôi vừa chật lại vừa nát, ánh sáng cũng không tốt!
- Đúng, ngay cả điều hòa cũng không có!
- Nữ thư ký xấu tới mức có thể cùng con mẹ nó Ma tộc so sánh. Đại nhân, ngài đã xem Nửa Đêm Kinh Hồn chưa? Không cần ra rạp chiếu phim mua vé, đến phòng chúng tôi xem thư ký của chúng tôi là đủ rồi.
- Còn nữa, bọn họ lại không cấp Coca Cola!
- Đại nhân, ngài biết đấy, ở Viễn Đông chúng tôi là kì chủ cơ đấy. Một kì chủ chỉ huy quản trăm tướng vạn quân!
- Nhưng ở chỗ này, chúng ta ngay cả dân tị nạn cũng không bằng!
..
Tử Xuyên Tú nghe được lập tức đầu phát nhức:
- Đừng ồn đừng ồn. Vậy Tử Xuyên Ninh sao lại ở đây?
Tử Xuyên Ninh thực bình tĩnh trả lời:
- A, muội là lấy thân phận người thừa kế của gia tộc đến thị sát công việc của khu hành chính. Xuyên Tú phó chánh văn phòng có vấn đề gì không?
- Công chúa Cardin sao cũng đến đây?
- Ca! Các huynh rất ích kỷ, tất cả đều chạy đến đây chơi, để mặc người ta, một cô gái nhỏ cô đơn trong nhà, rất tịch mịch a. Huynh chẳng lẽ không áy náy sao? Lương tâm của huynh chẳng lẽ không cắn rứt sao?
- Người khác nhìn thấy nhiều người tụ tập ở phòng ta như vậy, sẽ nghĩ..
- A, Xuyên Tú đại nhân, về chuyện này thì ngài không cần phải lo lắng!
Cardin tiện tay đem một cái bảng thông báo “Đang họp, xin chớ làm phiền” treo trước cửa:
- Cùng lắm là để bọn họ nói: “Xuyên Tú phó chánh văn phòng một tuần họp bảy ngày.” Có khi ngài còn được khen nhiệt tình tận tụy với công việc ấy chứ!
- Địa ngục!
Tử Xuyên Tú tuyệt vọng kêu lên.
- Xuyên Tú đệ kêu cái gì địa ngục đấy?
Sterling xuất hiện ở cửa, gã mỉm cười nói:
- Quấy rầy cuộc họp của các vị!
- Không sao đâu!
Tất cả mọi người đều đứng dậy đón chào, chỉ có Cardin vẫn ngồi ngay ngắn bất động.
o0o
Từ sau lần cáo biệt ngày đó, Sterling gần như là mỗi ngày đều đến thăm nhà Tử Xuyên Ninh một lần. Mọi người cũng không phải kẻ ngu, tự nhiên rất nhanh hiểu được Sterling đại nhân vì đâu mà thường xuyên tới chơi, tất nhiên không chỉ bởi tình bạn với Xuyên Tú đại nhân sâu đậm. Huống chi, đương sự chính Sterling đối với việc này cũng không giấu diếm: Vừa vào đến nhà Tử Xuyên Ninh gã đã lập tức mở to hai mắt nhìn quanh khắp nơi, thẳng cho đến khi tìm được bóng hình xinh đẹp của Cardin mới hài lòng như trút được gánh nặng, thở phù một hơi.
La Kiệt đã từng cảm thán với Bạch Xuyên:
- Xem bộ dạng của Sterling đại nhân, quả thực giống như học sinh trung học sa vào lưới tình. Đầu óc của gã đã bị trầm mê mất rồi.
Bạch Xuyên thì trả lời: “Ý trời đã định, ai mà chẳng là nô lệ của ái tình, ai người thoát được.” Rồi sau đó lâm vào trầm tư đăm chiêu..
Chính là đương sự thứ hai Cardin đối Sterling si tình tựa như không hề hay biết, y đến thì gặp, y đi chẳng giữ, đối đãi với y cũng chẳng có gì đặc biệt hơn gì so với những người khác: tuy không đến mức cự tuyệt như người xa lạ, nhưng cũng chẳng có đến nửa phần nhiệt tình đáp trả.
Sterling là người có tiếng tăm ở Đế Đô, chuyện này vốn phải gây chấn động, nhưng dưới sức ép ghê gớm của Tử Xuyên Tú: Gã triệu tập gia nhân cùng bộ hạ trong nhà, hung tợn uy hiếp: “Ai không muốn sống thì cứ việc ra ngoài bép xép!” Đến ngay cả Tử Xuyên Ninh, gã cũng sử dụng đến quyền huynh trưởng, nghiêm cấm nàng tiết lộ đôi lời với Lý Thanh, người đã có tiếp xúc với nàng. Bởi vậy, chuyện này mới may mắn không có bị tiết lộ ra ngoài phủ đệ của Tử Xuyên Ninh.
o0o
Mọi người mỉm cười ý vị nhìn Sterling như vô thức đi vào, Minh Vũ đang ngồi ở cạnh Cardin nhanh chóng nhường chỗ:
- Đại nhân, mời ngồi!
Sterling cũng không khách khí thành thật ngồi xuống, tự nhiên như không có chuyện gì. Ngay cả người quen thói vô liêm sỉ như Tử Xuyên Tú cũng không thể không bội phục độ dầy của da mặt Sterling.
- Mọi người đang nói chuyện gì đó?
Sterling hỏi là mọi người, nhưng ánh mắt chỉ nhìn Cardin. Cardin không trả lời, Tử Xuyên Tú đành thay nàng đáp:
- Nói chuyện về chiến cuộc của Đế Lâm ở Viễn Đông.
Rồi đưa cho tờ báo đã mở sẵn.
Thực ra Sterling đã sớm xem rồi, nhưng y lại mở đọc cứ như mới xem lần đầu, miệng ‘ô a’ thành tiếng, cứ như là tin tức này thú vị lắm. Sau vài phút mở miệng hỏi:
- Mọi người thấy thế nào?
- Chúng tôi đều cho rằng, tình cảnh của Đế Lâm không ổn.
La Kiệt giành lấy trả lời trước, hy vọng xây dựng được hình ảnh tinh minh trong mắt thần tượng:
- Một mình xâm nhập, tiếp viện không người, cường địch cản đường, đột qua không thể!
- Ừm, Xuyên Tú đệ cũng đánh giá như vậy à?
Sterling nhìn Tử Xuyên Tú, khi ánh mắt của hai người tiếp xúc, lập tức hiểu được ý của nhau.
Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng nói:
- Không. Đệ cho rằng, lúc này Đế Lâm đang chiếm được ưu thế về chủ động chiến lược.
Sterling nói ngắn gọn:
- Đồng cảm!
- Vì sao?
Mấy cái cổ họng đồng thời vọt ra câu hỏi.
Tử Xuyên Tú cười cười:
- Các vị chỉ nhìn thấy, chính diện phía đông của Đế Lâm là thành Gemara, có hai mươi vạn quân Ma tộc đang đóng giữ, do danh tướng Vân Thiển Tuyết cầm quân canh gác, có thể nói là cả tảng phòng thủ, và Đế Lâm chắc chắn sẽ tấn công Gemara, tất nhiên là công không nổi, đúng không?
Sterling tiếp lời:
- Nhưng, nếu Đế Lâm không tấn công Gemara thì sao? Ví dụ, y có thể quay đầu hướng về phía đông nam, nơi có thành phố Ica phòng thủ yếu kém mà phát động tiến công. Đánh chiếm Ica xong, Đế Lâm có thể liên hệ với phó thống lĩnh Lôi Bang phòng thủ ở hướng đông nam, không cần lo đường lui cùng chuyện tiếp viện. Đồng thời còn có thể cô lập hoàn toàn gần năm nghìn kilomet vuông lãnh thổ Ma tộc, rất dễ dàng chậm rãi từng bước từng bước thu phục..
Tử Xuyên Tú nói:
- Nếu Đế Lâm cũng không đánh thành phố Ica, y có thể hướng tới thảo nguyên Quả Sâm ở phía đông bắc mà tiến quân, chiếm được thảo nguyên Quả Sâm chẳng khác nào chặt đứt nguồn cung cấp tinh thạch ma pháp cùng với nơi sản sinh ra rồng cưỡi của Ma tộc. Đế Lâm lại càng có thể sử dụng đám rồng cưỡi cùng đá ma pháp để thành lập một đội mười vạn quân kỵ sĩ rồng sử dụng ma pháp. Đến lúc đó, Ma tộc chỉ còn có nước rên xiết không ngừng.
Sterling:
- Cho dù Đế Lâm cũng không đánh chiếm Quả Sâm, y cũng đủ khả năng sử dụng ưu thế binh lực trực tiếp vây khốn xung quanh Gemara, đợi cho hai mươi vạn quân của Vân Thiển Tuyết đói chịu không nổi mà ngoan ngoãn đầu hàng.
Không khí tĩnh lặng, Bạch Xuyên rụt rè nói:
- Nhưng như vậy phải có một điều kiện, đó là vật tư lương thảo tiếp viện cho quân đoàn của Đế Lâm phải chuyển đến cuồn cuộn không ngừng, phải không sợ bị cắt đứt nguồn lương thảo mới dám làm, bằng không thì y không có cách nào để duy trì tác chiến lâu dài. Nhưng tuyến vận chuyển hiện tại dài hơn một ngàn km lại đều nằm trong lãnh địa của Ma tộc, vậy làm sao có thể bảo đảm được?
Tử Xuyên Tú và Sterling cùng liếc nhau, cả hai cùng cười khổ.
Sterling giống như là chắt câu chọn chữ mở miệng nói:
- Vấn đề này đối với chúng ta mà nói, quả thật là chuyện khó khăn. Nhưng đối với Đế Lâm thì lại hoàn toàn không thành vấn đề. Đây có lẽ là sự khác biệt giữa danh tướng với tướng nói chung.
Giọng Sterling khô khốc tựa như có những lời khó nói. Tử Xuyên Tú cũng cười khổ:
- Chuyện này không quan hệ gì với năng lực. Chỉ thuần túy là vấn đề về quan niệm mà thôi. Các vị cũng không nên đánh giá thấp chính bản thân mình.
Tất cả mọi người không hiểu, đều nhìn vào Tử Xuyên Tú, hy vọng được gã giải thích.
Tử Xuyên Tú thở dài, chỉ nói một câu:
- Cướp đoạt tại chỗ, giải quyết vấn đề lương thảo.
Mọi người hiểu được: Đế Lâm để có thể tác chiến lâu dài, tất phải phái ra các toán chia thành nhiều đường, tới những chỗ như đồng ruộng, nông thôn, thị trấn, thành thị.. tất cả những nơi có thể có lương thực mà vơ vét cho bằng sạch, y chắc chắn sẽ không để cho binh lính của mình chịu đói. Như vậy, nếu Đế Lâm có thể duy trì được hai tháng, vậy Vân Thiển Tuyết bị nhốt ở trong thành kia tuyệt đối không thể chống đỡ nổi quá ba tuần.
Giọng của Cardin âm kêu thét lên:
- Dân thường của chúng tôi thì sao bây giờ? Cứ để cho bọn họ chết đói như vậy sao?
Tất cả quan quân của gia tộc Tử Xuyên trong phòng đều quay đầu lại, nhưng không một ai dám cùng cô gái có đôi mắt sáng ngời này đối diện. Chỉ có La Kiệt nhỏ giọng thì thầm hai tiếng: “Chiến tranh là tàn khốc..” nhưng không ai để ý đến gã.
o0o
- Vừa rồi cảm thấy đúng là tội ác.
Khi trong phòng chỉ còn Tử Xuyên Tú cùng Sterling, Tử Xuyên Tú nhỏ giọng nói:
- Chỉ lo nói cho sướng, thiếu chút nữa là quên Cardin là người bên kia.
Sterling chỉ thở dài.
Tử Xuyên Tú:
- Nếu là người khác, đệ còn có rất nhiều đạo lý để phản kích: “Ngươi không thấy cả mấy trăm năm liền đều là người Ma tộc khi dễ chúng ta sao? Một chút quả báo nhỏ xíu như vậy, so với lợi tức chẳng bõ bèn gì!” Nhưng nhìn vào đôi mắt của Cardin, đệ lời gì cũng không nói ra được..
Sterling vẫn chỉ thở dài.
- Nói thật, Đế Lâm làm như vậy ở Viễn Đông, tương lai cục diện này sẽ phức tạp khó mà thu thập được.
Tử Xuyên Tú nói:
- Y chỉ chú ý đến cái lợi trước mắt, giết sạch tù binh rồi, tương lai còn ai dám đầu hàng chúng ta nữa? Rốt cuộc chỉ có tử chiến! Còn nữa, giết hại bình dân đoạt lấy lương thực, thật sự hành vi này đệ cũng khó có thể tán thành. Đánh mất lòng dân, gia tộc bọn ta sau này làm sao sống yên ổn ở Viễn Đông được?
Sterling không nói gì, chỉ nhớ tới giọng của Đế Lâm tràn ngập khí phách cùng quyết đoán: “Ta không cần đám dân đen ủng hộ, ta chỉ cần bọn họ sợ hãi và phục tùng. Xét đến cùng, sở dĩ chúng ta có thể thống nhất và quản lý Viễn Đông, đều không phải là dựa vào dân ý, phiếu bầu cùng tuyển cử, mà là dựa vào thanh kiêm trên tay chúng ta!
Trong lòng Sterling kỳ thật cũng không tán thành cách thức cuồng bạo của Đế Lâm, nhưng Đế Lâm dù sao cũng là huynh trưởng của bọn họ, Tử Xuyên Tú, cái gã tiểu đệ này có thể oán giận một hai câu, là nhị ca, y cũng không tiện khiển trách.
Y lại thở dài.
- Đệ nói này Sterling huynh, huynh đừng già lão như cái mụ oán phụ phòng khuê mà cứ thở dài như vậy. Nói cái gì đi chứ.
- Gần đây có tin tức gì không, huynh là nói chỗ của đệ ở Đế Đô ấy.
- Không có chuyện gì mới mẻ cả. Một là chuyện Dương Minh Hoa không đáp ứng đổi trang bị mới cho quân Biên Phòng của Minh Huy, kết quả là đám trang bị kia rơi vào tay quân Trung Ương của Lôi Tấn; hai là chánh văn phòng Ca San của đệ vì chuyện này mà làm ầm ỹ cùng La Minh Hải một trận, nói Dương Minh Hoa không nên phá lệ, từ xưa tới nay trang bị mới đều cấp cho quân Biên Phòng trước. Đệ không rõ lập trường của lão xử nữ này lắm.
- A, có chuyện này sao? Xem ra huynh có thể ở trên người nàng làm ra chút công phu, nói không chừng có thể tranh thủ lôi kéo được cô nàng.
Ánh mắt tà dị của Tử Xuyên Tú liếc Sterling một cái, dáng vẻ cổ quái.
- Sao nhìn huynh như vậy chứ?
- Sắc lang, kính nhờ huynh truy đuổi con gái nhà người ta kín đáo một chút được không? Huynh thích Cardin, nhưng cũng không cần phải trắng trợn đến thế, đệ sợ truyền ra.. đệ trấn áp không nổi!
Sterling không nói lại được gì.
- Lý Thanh đã biết rồi sao?
- Nàng mới chỉ hoài nghi, nghi huynh ở bên ngoài có người thứ hai, nhưng còn chưa biết là ai. Chậc chậc, trực giác của nữ nhân thật là đáng sợ! Nàng thông qua Tử Xuyên Ninh đến nhờ đệ giúp nàng theo dõi hành tung của huynh, đệ khuyên can mãi nàng mới tạm thời bỏ qua, nhưng chắc lần sau qua ải cũng không dễ dàng như vậy được nữa. Cardin có phản ứng gì không?
- Đệ cũng thấy đấy: Không phản ứng! Nàng cũng không cho huynh cơ hội gặp riêng..
Tử Xuyên Tú mắng:
- Con tiểu yêu tinh này, giảo hoạt đến vậy! Đệ bảo, huynh cứ nói thẳng cho rõ với tổng trưởng, chỉ cần ông ấy ủng hộ huynh, người khác cũng khó mà can thiệp. Huynh cũng không phải lén lút nữa!
- Huynh sẽ nói, nhưng không phải bây giờ. Đám Dương Minh Hoa tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này để đả kích chúng ta, nếu làm không tốt, hắn sẽ bức huynh vì thế mà nhận lỗi rồi từ chức. Để nói sau thôi, huynh cũng không muốn tổng trưởng đại nhân vì chuyện của huynh mà phân tâm.
- Cũng đành vậy.
o0o
Tử Xuyên Tú nhìn khuôn mặt đã gầy sọp đi của Sterling, xương gò má nhô ra, hai mắt trũng sâu xuống thành hõm. Gã không thể hiểu được người anh em của mình này sao lại vì tình mà khổ sở đến thế, bên ngoài còn phải làm ra vẻ như không có việc gì, hàng ngày xử lý quân vụ nặng nề, cùng với đám người Dương Minh Hoa đối chọi, lao tâm phí sức..
Gã thông cảm với Sterling, lại càng bội phục y kiên nghị, thậm chí còn nghĩ: “Nếu là ta, ta không làm được. May mắn ta cũng không phát ngốc như vậy. Cái gì là tình yêu chứ, ta nhổ vào! Các khách sạn lớn của Đế Đô, tầng ngầm có bao nhiêu gái trẻ, người nào người nấy xinh đẹp như tiên, ba trăm đồng một đêm, yêu đương làm gì cho nó phiền toái!”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK