Sau trận quyết chiến Wallen, thống lĩnh quân Trung Ương Sterling không đợi hội quân với bộ binh do phó thống lĩnh Tần Lộ suất lĩnh, chỉ kịp an trí xong đám thương binh là lập tức tự mình dẫn ba vạn kỵ binh chủ lực quân Trung Ương xông thẳng vào trung tâm nổi loạn là tỉnh Vân. Tốc độ xông tới cực nhanh, có thể nói là đến mức liều lĩnh, khiến cho Đế Đô nổi trận kinh hoàng: “Chớ có để lặp lại chuyện bãi Xích Thủy một lần nữa!” Ngày trước ba mươi vạn quân Tử Xuyên cũng là thất bại thảm hại ở bãi Xích Thủy tỉnh Vân, toàn quân gần như bị diệt!
Công lệnh từ phủ tổng trưởng cùng tòa Thống Lĩnh khẩn cấp liên tục đuổi theo Sterling, yêu cầu gã “Cẩn thận cẩn thận, đánh chậm, tiến vững!” Dưới cách nhìn của bọn họ, dùng ba vạn binh sĩ nhân loại yếu đuối mà cả gan nhảy vào mắt bão phản loạn của cả khu vực, ấy quả thực là muốn chết! Gia tộc bây giờ thật sự không thể chịu nổi sự kiện bãi Xích Thủy một lần nữa!
Nhưng người luôn thận trọng hài hòa như Sterling lần này lại có thái độ rất bất thường, chỉ vội vàng viết mấy chữ hồi báo cho tòa Thống Lĩnh: “Thời cơ nhanh chóng lướt qua, tướng ở bên ngoài, quân có lệnh cũng có thể không tuân!” cứ như là thời gian để viết thư giải thích gã cũng không có.
Lúc này ở Đế Đô chỉ có Tử Xuyên Tú cùng Đế Lâm là hiểu được dụng ý của Sterling:
Một là: Bởi vì nổi loạn ở Viễn Đông phát triển cực nhanh, quân Viễn Đông thực lực hùng hậu đến cả trăm vạn người mà suy sụp lại chỉ trong một đêm. Sterling phán đoán: trong các tỉnh phản loạn tất vẫn còn tồn tại một lượng lớn quân phòng vệ và quân đội biên phòng. Chỉ bởi vì bị dân nổi loạn ngăn cách, bao vây mà không dám manh động. Nếu có thể hội hợp được với bọn họ, tích thiểu thành đại, đó cũng là một lực lượng vũ trang đáng kể.
Hai là: Viễn Đông còn có hai tỉnh Dhaka cùng Yilibate vẫn đang nằm trong sự quản lý của quân phòng vệ của gia tộc Tử Xuyên. Ấy bởi vì dân cư của hai tỉnh này đa phần là nhân loại, không bị các chủng tộc phản loạn khác làm cho nhiễu động. Nhưng tin tức từ đám tù binh cho biết, kẻ cầm đầu phản quân là Lôi Hồng đã suất lĩnh mười lăm sư đoàn binh lực cường đại tới đối phó với bọn họ. Vô luận là từ chiến lược quân sự hay tính nhân đạo mà xét, Sterling đều phải có nghĩa vụ đi cứu viện năm triệu người dân của hai tỉnh đang bị đám phản loạn lớp lớp bao vây mà vẫn thủy chung hướng về gia tộc này.
Ba là: Nguyên nhân thứ ba, cũng là mục đích chính: Từ khi đại bại dưới thành Wallen đến nay, mấy chục vạn phản quân đã như chim sợ cành cong, vô luận nghe được tiếng gió reo hay hạc hót đều khiến bọn họ kinh sợ vạn phần. Nói theo cách của Tử Xuyên Tú ấy là: “Gặp được trường hợp này mà không biết sấn tới chiếm tiện nghi, nhất định là sản phẩm của hôn nhân cận huyết!” Sterling cũng biết rõ loại cơ hội này khó kiếm, nếu để cho mấy chục vạn phản quân có cơ hội hít thở quay đầu lại chém giết, nổi loạn ở Viễn Đông có mà kéo dài tới năm cùng tháng tận, đến lúc đó thì quân đội của gia tộc cùng phản quân đều đã đánh nhau đến kiệt sức. Chẳng may mà đám nhà Lưu Phong vốn vẫn như hổ rình bên ngoài, hay Ma tộc đến đạp cho một cước, đại thế của gia tộc ắt sẽ tiêu tùng! Phải nắm chặt cơ hội khó được này mà mau chóng dập tắt phản loạn!
Nhưng với lực lượng trong tay Sterling lúc này, căn bản không đủ năng lực để vây chặt giết sạch. Chó cùng giứt dậu! Mấy chục vạn bại quân nếu bị bức đến nước phát điên cắn ngược trở lại, ba vạn người chẳng đủ cho bọn họ nhét kẽ răng. Lúc này, gã nhớ lại chuyện Tử Xuyên Tú tác chiến cùng Lưu Phong Tây Sơn sáu năm trước..
o0o
Mỗi lần đám phản quân hồn kinh chưa định dừng lại nghỉ ngơi chuẩn bị ăn uống, đội kỵ binh truy kích của Sterling lại lập tức hiện ra, mấy ngàn thanh mã đao như sấm như sét chém giết tiến vào đám phản quân vửa mới cầm bát. Binh sĩ phản quân do đại bại, nên quân số tuy đông nhưng không ai có lòng ứng chiến. “Rầm” một tiếng, mấy chục vạn quân lập tức ném bát chạy trốn tứ tán.
Kỵ binh Sterling cũng không chặn lại, bọn họ chỉ toàn lực vây đám hơi có ý dừng lại chống cự tại chỗ (ngốc như vậy vốn cũng không nhiều, sau một gã cũng không có), hay mấy kẻ chạy sau cùng (điều này là niềm an ủi rất lớn của đám phản quân: chạy không thoát kỵ binh nhân loại không quan trọng, chỉ cần chạy quá đồng bọn của chính mình là được..)
Sau khi quá trình này lặp đi lặp lại nhiều lần, thấy-kỵ-binh-Sterling-là-chạy cơ hồ đã trở thành phản xạ có điều kiện của lính phản quân. Bọn họ đã thành thói quen, còn tổng kết ra một vài quy luật:
Trước bữa sáng tới chém giết là tốt nhất. Lúc này không khí tươi mát tinh lực dồi dào, cực thích hợp với việc chạy đường trường, lại còn có lợi cho việc tăng mức độ thèm ăn, tốt cho thân thể, khỏe mạnh cho tinh thần..
Sau giờ cơm trưa cũng tạm được. Chúng ta có thể chịu được. Năm nghìn kỵ binh nhân loại vung mã đao hò hét truy sát ở phía sau, mấy chục vạn phản quân dị tộc kỳ hình quái trạng bưng bát cơm đầy khắp núi đồi cướp đường mà chạy, thậm chí còn rèn luyện khả năng vừa ăn vừa chạy..
“Chúng ta kiên quyết phản đối Sterling đánh lén sau bữa tối!” Lính phản quân tuyên bố: “Đây là hành vi cực kỳ vô nhân đạo!” Trong bụng chứa đầy những cơm, lại còn phải chạy nhảy loạn xạ khắp núi. Thử nghĩ xem, đó là chuyện đau khổ như thế nào?! Trong quá trình truy kích thường xuất hiện một trường hợp: một người bán thú đang chạy chạy, bỗng nhiên dừng lại ôm bụng lăn lộn kêu gào. Nó đã bị đau ruột thừa vì chạy trốn, làm hại đám kỵ binh truy kích cười đến mức thiếu chút nữa là lăn xuống ngựa..
Nếu chỉ là ở loanh quanh thời gian ăn cơm thì cũng tạm. Nhưng sự thật chứng minh, Sterling đối với đám phản loạn thật sự là “lễ nghi chu đáo" và “quan tâm gấp bội”. Mới sáng ra, gã tới nói lời “good morning”, buổi trưa gã tới “ân cần thăm hỏi”, buổi chiều gã lại mời mọi người “uống trà chiều”, buổi tối trước khi ngủ gã có thể đến để nói “chúc ngủ ngon”, thậm chí nửa đêm gã còn có thể “thân mật” tới thăm, xem mọi người ngủ có “yên ổn” hay không. Đương nhiên, phương thức hỏi thăm hơi thô lỗ: Mấy ngàn thanh mã đao vung lên, biểu đạt “tình thân” cùng “hữu hảo”.
Sterling phát ra ngày càng thường xuyên, thường thì một đội vừa mới rời đi, một đội khác đã lại xuất hiện. Kết quả là có rất nhiều lính phản quân kiệt sức, thà làm tù binh chứ cũng không thèm chạy nữa. Có người không hiểu: “Chẳng lẽ quân của Sterling không bao giờ biết mệt sao?”
Sterling đem ba vạn kỵ binh chia làm sáu đội, mỗi đội năm nghìn người, thay nhau phát ra. Cho nên, mỗi đội quân khi phát ra đều ở thời điểm thể lực sung mãn, hơn nữa gã còn chú tâm căn dặn: “Không được đuổi tận giết tuyệt, phải để cho phản quân có đường chạy trốn.” Chỉ dựa vào ưu thế cơ động của kỵ binh, vô luận đám phản quân chạy điên loạn như thế nào, Sterling đều giữ được khoảng cách giữa quân chủ lực với bọn họ không quá mười km.
Lấy đội quân yếu nhược truy kích địch nhân cường đại hơn chính mình rất nhiều, vậy mà lại còn tự phân tán quân đội, điều này thật sự là ngược với lý thuyết quân sự thông thường: kiểu bố trí này nếu không phải đến từ danh tướng Sterling và đã thành công, chắc chắn sẽ để cho toàn bộ học giả quân sự, học giả nghiên cứu chiến sử hậu thế trăm miệng một lời cùng mắng: “Đồ ngu!” Nhưng hiện tại bọn họ chỉ có thể thở dài mà nói: “Đây là kỳ tích”, rồi ba chân bốn cẳng tìm kiếm căn cứ lý thuyết để chứng minh thống lĩnh Sterling anh minh hơn người. Dù sao thì, chỉ cần chuyện đã xảy ra, tất sẽ có một nhà nghiên cứu lịch sử già mõm đầy đủ tư cách đi ra nói: đây là chuyện đương nhiên. Chắc chắn bọn họ sẽ tìm được lý do nào đó.
Bản nhân Sterling lại biết trường truy kích nhìn như nguy hiểm này, thực tế lại rất an toàn: dưới dạng truy rát đánh nát này, cho dù phản quân muốn gài mấy cái bẫy hay mai phục gì đó thì cũng chỉ là hữu tâm vô lực. Quân hợp chủng tộc mỗi ngày chịu hơn mười lần đánh lén, quấy rầy, ăn không trôi, ngủ không yên, quân số cùng sĩ khí đều từng ngày suy giảm.. Bọn họ căn bản không còn sức lực hay thời gian đâu mà đi làm bẫy, cả ngày chỉ lo chạy. Chạy và chạy!
Trận này được người đời sau gọi là “Viễn Đông đại tái bào”. Chiến dịch truy kích rượt qua sáu tỉnh Viễn Đông, hơn ba ngàn km, chấm dứt sau 23 ngày. Từ ngày 12 tháng Tám, dưới thành Wallen phản quân còn được coi là “trăm vạn” (theo như phó thống lĩnh La Ba cùng Lâm Băng quân Viễn Đông phỏng đoán: Ít nhất cũng là bảy mươi vạn), đến ngày 5 tháng Chín chỉ còn chưa đầy mười vạn phản quân, chật vật không chịu nổi lui về tỉnh Vân, nơi bắt nguồn nổi loạn. Sterling đã phục thù thành công cho trận đại bại của quân đội gia tộc ở bãi Xích Thủy, mấy chục vạn phản quân giống như củ khoai tây để cho gã tới “gọt”.
o0o
Tất cả mọi người tựa như đang được chứng kiến một ngôi sao chói mắt mới nổi đang từ từ mọc lên nơi biên thùy Viễn Đông của gia tộc! Dưới ánh sáng chiếu rọi mãnh liệt của nó, từ nơi xa nhất phía đông của đại lục, hoàng cung trong tòa tháp Ma thần khổng lồ của vương quốc Ma tộc, cho đến đại hội trường của thành phố cực hạn phía tây là thủ phủ Xa Kinh của nhà Lưu Phong, từ tòa Thống Lĩnh Đế Đô cho đến doanh trại phản quân Viễn Đông, cho tới bình dân..
.. Trên đại lục, mỗi nơi mọi người lại nói một loại ngôn ngữ khác nhau, tâm tình khác nhau, vẻ mặt khác nhau nhưng lại cùng lặp lại một cái tên: “Sterling – Con hổ nhà Tử Xuyên”.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK