• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic
Vol 5
Arc 9: Phi Long Ra Đời
Chap 38: Quân Đội Vương Quốc Kuscheperca Tiến Quân


Những đám mây đang bình yêu mà di chuyển trên bầu trời, và những cơn gió mềm mại đang nhẹ nhàng thổi qua mái tóc mềm mại của cô gái đang ngồi ở trên ghế.

Cô nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, và đứng dậy không hề vội vàng tý nào đưa tay lên ấn lại mái tóc tung bay của mình. Cô chậm rãi tới gần lan can, và cảnh vật phía dưới trải rộng ra dưới mắt của cô.

Phía trước cô chính là Lâu Đài Lacepede, với đặc trưng là bốn tòa tháp, và cảnh tượng từ lâu đài kéo dài ra thành phố - đây là thủ đô của Vương Quốc Kuscheperca mới, Fontaine.

Thành phố không có sức sống khi nằm dưới quyền cai trị của Vương Quốc Žaloudek đã trở lại trong tay của chính chủ nhân ban đầu của chúng, và chậm rãi hồi phục lại sức sống ban đầu của nó. Bởi vì nó đã hồi phục lại quan hệ thương mại hóa với Vương Quốc Fremmevira, vương quốc nằm ở phía bên kia rạng dãy núi Aubigne dọc theo Quốc Lộ Đông – Tây, đường Occident.

Tuyến đường thương mại này là một phép lành đối với các cư dân, và cũng là là tuyến đường sống đối với Vương Quốc mới trong khoảng thời gian khó khăn này.

“Thành phố này và đất nước của chúng ta đang dần dần trở lại đúng con đường ban đầu của nó…”

Cô gái này chính là Eleonora Miranda Kuscheperca, Nữ Hoàng của Vương Quốc Kuscheperca mới, người vừa mới đăng cơ được một vài ngày trước.

“Có chuyện gì sao, thưa Nữ Hoàng?”

Ngay tại lúc này, có người nào đó liền hỏi cô với một giọng nói nhẹ nhàng. Đó là một kỵ sĩ một cây gậy kỳ lạ và thanh kiếm bạc ngắn gắn ở trên eo của cậu. Từ các ăn mặc thì cậu ta rõ ràng là một phi công của Hình Bóng Kỵ Sĩ. Khuôn mặt u buồn của Eleonora liền trở nên nhẹ nhàng hơn.

“……Ngài Archid.”

Trái ngược lại với nụ cười của Nữ Hoàng, phi công trẻ Archid Olte vừa mới nói chuyện xong lại dường như chẳng biết làm sao cả.

“E hèm, thần đã sớm nói rồi… Nữ Hoàng bệ hạ, thần chỉ là một kỵ sĩ, ngài không cần phải xưng hô với thần là đầy kính ngữ như vậy ….”

“Không, Ngài Archid, đây không phải là vấn đề chúng ta đang ở vị thế nào cả, đây là sở thích cá nhân của ta… Và ngài cũng không cần đứng như vậy trong buổi lễ, chỉ cần nói chuyện với ta tự nhiên như lần đầu chúng ta gặp mặt… Ngài không thể làm như vậy được sao?”

Trong chốc lát khuôn mặt của Eleonora chợt trở nên đầy chán nản. Chid gãi gãi đầu, không biết nên làm gì bây giờ.

Lúc trước khi cô còn là công chúa của một nước đã mất còn bị Vương Quốc Žaloudek bắt lấy. Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc đã được lệnh tấn công để giải cứu lấy các thành viên hoàng gia đang bị giam cầm. Trong nhiệm vụ đó Chid đã tuyên thề với Eleonora, rằng anh sẽ trở thành kỵ sĩ của cô và chiến đấu vì cô.

Cô dừng như cũng rất tin tưởng vào cậu – đây đúng là điều tuyệt vời, nhưng thái độ của cô dường như rất là thân thiết. Đoàn trưởng quản chuyện không đâu và vị thiếu gia trẻ còn cho cậu danh hiệu Kỵ Sĩ riêng cho Eleonora trong khi cậu còn đang là thành viên của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc.

Gần đây cậu còn đảm nhận làm người hộ vệ của cô, và khi hai người ở cùng với nhau, Eleonora hay có hành động láu lỉnh khiến cho Chid xoay vòng vòng quanh quanh.

“Này có chút… Không, này không phải là vấn đề. A, bỏ nó sang một bên, thần xem người thở dài. Ngài có chuyện gì phiền muộn sao?”

Eleonora môt tay chống má một tay ôm lấy cùi chỏ tay chống má, làm ra vẻ rất ngạc nhiên.

“Không có gì, ta chỉ nghĩ là thật là tuyệt khi Fontaine đã khôi phục lại sức sống như xưa…”

Mặc dù là cô nói vậy, nhưng vẻ mặt của cô trông vẫn nghiêm nghị. Chid hơi hơi nghiêng đầu nghi ngờ và cậu quay người lại nhìn khung cảnh bên ngoài lan can.

Bọn họ đang ở trên ban công phía trên của Lâu Đài Lacepede. Một nơi rất mộc mạc không có cầu kỳ trang trí, nhưng bây giờ lại có tỏa ra khí tức đầy xa hoa.

Trên bàn tràn đầy các món ăn vặt khắp nơi. Các người hầu gái đang nói chuyện vui vẻ với khác tham dự, vội vàng thêm nước cho mọi người. Nơi đây đã thành một tràng tiệc trà cỡ nhỏ.

“A — ! Lại chỉ có hai người bọn họ ở bên kia nói chuyện. Này, cứ kiểu này thì trà sẽ lạnh mất chứ?”

Với một tay cầm lấy bánh ngọt, Ady liền ngắt đi cuộc trò chuyện của hai người bọn họ. Những người hầu gái ở phía sau cô đang chuẩn bị đổi đi tách trà đã nguội lạnh. Ady nhìn chằm chằm vào Eleonora, sau đó đột nhiên nắm lấy tay của cô.

“Thực là, Ellie. Sẽ thực là quá lãng phí khuôn mặt dễ thương nếu cậu cứ cúi đầu mình xuống thấp như vậy! Đây, ăn chút bánh ngọt đi và vui lên nào!”

“Đúng a. Xin lỗi Ady tiểu thư. Mình không thể cứ cúi người rầu rĩ không vui cả ngày như vậy được… Mình quyết định trở nên lạc quan và nhìn thẳng về phía trước. Ha ha, chúng ta cùng ăn bánh nào.”

Tuy hai người bọn họ cùng tuổi với nhau, nhưng thái độ của Ady đúng là chẳng thèm quan tâm tới vị trí Nữ Hoàng của cô cả. Chid vẫn luôn cảm thấy đau đầu với hành động của cô em gái mình, nhưng những người xung quanh không có nghĩ như vậy. Eleonora thì nở nụ cười vui vẻ giúp Ady cắt thêm bánh. Thái độ của cô khác hẳn với một vị thế như Nữ Hoàng, cô giống như chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.

“Haha, ngoài chúng ta, không còn ai khác có thể nhìn thấy đâu. Đừng có cứng nhắc nữa và quẩy lên nào.”

Martina Alt Kuscheperca mỉm cười mà nhìn lấy bọn họ. Lâu Đài Lacepede bây giờ nằm dưới quyền cai trị của cô thay cho người chồng quá cố của cô, và cô cũng là phó phụ tá của Nữ Hoàng. Bởi vì cô giúp đỡ cho Eleonora trong khoảng thời gian suýt sao này, nên cô hiểu được gánh nặng trên vai của cô là nặng đến cỡ nào.

“Đúng vậy ~ trà và bánh đều rất ngon!”

“Cậu đúng là chẳng khách khí tý nào…”

Mặc dù nói trong bữa tiệc trà này không cần để ý làm quy tắc lễ nghi, nhưng Ady đúng là chẳng thèm khách khí tý nào cả. Ngay cả Chid cũng mơ hồ nghĩ đến ‘đúng là quá mức lễ nghi thì quá mức ngột ngạt’, một mẩu bánh đột ngột hiện ra phía trước mặt của cậu.

“Ngài Archid, ngài có muốn ăn bánh không?”

“Uwah!? A, dĩ nhiên rồi, thần sẽ rất vui để… A, có thể, để nó lên đĩa, thần sẽ tự mình ăn…”

Vì một vài lý do nào đó, miếng bánh không có nằm ở tren đĩa, mà lại dùng nĩa đưa cho cậu. Chid có cảm giác không tốt về điều này nên cố gắng khuyên ngăn cô, nhưng sự phản kháng của anh rất yếu ớt và vô ích trước nụ cười dịu dàng Eleonora.

“Đây, cứ như vậy mà ăn đi.”

Chid hoàn toàn bị nụ cười của cô áp đảo hoàn toàn và cậu chỉ chống đỡ được nó trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.

Nữ Hoàng Eleonora luôn sống trong cuộc sống tiểu thư đài các từ khi còn nhỏ, cho đến khi chiến trang mang lại sự thay đổi quyết liệt trong cô. Khi cô từ trong vực thẳm khôi phục lại, cô dần dần học được trách nhiệm của một Nữ Hoàng, và làm thế nào để đảm nhiệm được vai trò này. Nhưng có lẽ là do áp lực tạo ra, cô thỉnh thoảng bày ra một mặt tinh nghịch của mình, đặc biệt là khi cô ở với Chid.

“Ưmm, thật là tuyệt khi nhìn thấy Ellie có tinh thần tốt đến như vậy!”

Emrys Geijer Fremmevira mạnh mẽ gật đầu khi nhìn thấy bàn kế bên đang vượt xa khỏi ‘có tinh thần’ và dần dần trở nên náo nhiệt hơn. Sau đó anh một tay nắm lấy điểm tâm ở trên bàn và đưa nó lên miệng của mình. Nhưng Isadora Adalina Kuscheperca ngồi bên cạnh lại khẽ tay đánh vào bàn tay của anh.

“Ai, Rys-nii lại vẫn còn động tác thô lỗ như vậy. Anh phải ăn đúng cách với dao và nĩa chứ.”

“Ăn một miếng có tý xíu xíu như vậy không phải là phong cách của anh.”

Emrys không có sự lựa chọn nào khác trước khuôn mặt cứng ngắc và ánh mắt nhìn chằm chằm đe dọa của Isadora. Anh cầm nĩa đâm vào miếng bánh, và nhét toàn bộ nó vào trong miệng của mình. Nhìn thấy khung cảnh này Isadora chỉ có thể lấy tay che trán mà thở dài.

-------------------------------------------------------------------------
Khi buổi tiệc trà trong khách đang nghỉ ngơi như vậy thì đột nhiên Eru xuất hiện.

“Xin lỗi mình tới chậm.”

“A, cuối cùng cậu cũng chịu đến! Bên này, đến nào, bánh vẫn còn đây~”

Ady nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn thức uống và vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh của cô, Eru nghe vậy liền ngồi xuống ở bên cạnh cô. Sau khi uống một ngụm lớn trà mà Ady đưa cho, cậu liền hà hơi ra một tiếng đầy hài lòng.

Aaa, cả hai người ngồi bên cạnh mình đều thật là dễ thương… Thật là hạnh phúc quá đi!

Ady ngồi ở giữa Eru và Eleonora, và trên khuôn mặt của cô không tài nào giấu nổi nụ cười vui sướng từ tận trong lòng – cứ mặt kệ để cô sang một bên.

“Sau một ngày làm việc vất vả thì trà có hương vị rất ngon.”

“Khổ cực rồi, Ngài Echevarria, thật là có lỗi vì mọi vấn đề đều phải dựa dẫm vào ngài.”

“Đừng nói đến chuyện đó, thần chỉ đến trễ buổi tiệc do quá mức vui vẻ thu thập lấy thông tin dữ liệu.”

Trái ngược lại với phía Kuscheperca tràn đầy áy náy, các thành viên của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc lại làm bộ ‘đoàn trưởng lại lên cơn’ vẻ mặt. Trên thực tế, Eru có thể lao mình vào nghiên cứu miệt mài không ngừng nghỉ nếu như bị bỏ mặt lấy một mình.

Một lúc ngắn sau, vẻ mặt của Martina và Eleonora liền chuyển biến lên nghiêm túc lên. Buổi tiệc trà này đúng được tổ chức để cho Eleonora có thể được nghỉ ngơi, nhưng nó cũng là dịp để thương lượng những chuyện quan trọng.

“….Ngài Echevarria, ta muốn thảo luận với Ngài một vài chuyện.”

“Đừng có xưng hô ta là ‘Ngài’, nghe thật không thoải mái tý nào. Tuy rằng ‘ông chủ’ giao cho ta quyền quản lý một đoàn kỵ sĩ, nhưng ta không có nắm giữ đặc chức quý tộc nào cả. Nên hãy xưng hô kiểu bình thường là được.”

Các ‘Kỵ Sĩ’ trên thế giới này không phải là danh hiệu của một quý tộc, mà là đại diện cho ‘phi công’ với kỹ năng điều khiển Hình Bóng Kỵ Sĩ.

Câu mở đầu của cậu khiến cho Eleonora không biết phải làm sao cho phải. Vỡi chức vị Nữ Hoàng thì cô vẫn còn thiếu quá nhiều kinh nghiệm, nhưng dù không có chuyện đó thì với thanh niên trẻ với cái tên Ernesti Echevarria đúng là một kiểu cách tồn tại khó mà đoán được.

Cậu ta cũng chỉ có 17 tuổi giống Eleonora, nhưng dù cậu là con trai nhưng dáng người của cậu vẫn nhỏ con hơn, và có một khuôn mặt dễ thương đến nỗi người ta cứ tưởng lầm cậu là con gái. Cậu dạng người mảnh khảnh nhìn thoáng qua không thể liên tưởng gì đến việc bạo lực gì được, nhưng thực tế là cậu là phi công giỏi nhất trong Đoàn Kỵ Sĩ. Đã thế không cần nói nữa chắc riêng cỗ máy Ikaruga nắm giữ tính năng không hề bình thường chút nào, thành tích đáng kinh ngạc trong trận chiến thắng ở Missillier đã sớm làm cho cậu có biệt danh Tử Thần và Quỷ Thần, khiến cho ai nấy nghe đều phải sợ hãi.

Kuscheperca biết rằng cậu ta đem Hình Bóng Kỵ Sĩ lấy làm quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, và cậu ta thường sẽ hành động theo những giá trị quan khó mà hiểu nổi. Cậu thường tràn trề năng lượng thỉnh thoảng cũng phát huy giúp ở một số chuyện. Tăng cường lên sức chiến đấu của Hình Bóng Kỵ Sĩ hay là phát triển Tên Lửa Phi Lao đều làm rất tốt, nhưng từ nói đến đống hài cốt mà mỗi cỗ máy kẻ thù bị cậu đánh bại đều bị cậu cầm lấy hết cho mình thì cậu có sai lầm khuynh hướng cuồng nghiện quá mức.

Trên hết là, cậu là Đoàn Trưởng của Đoàn Kỵ Sĩ có sức chiến đấu mạnh nhất đằng sau việc Vương Quốc Kuscheperca mới hồi sinh lại – Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc. Đối với người dân của Kuscheperca mà nói, sự tồn tại của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc là tràn đầy câu hỏi. Để có thế giúp đỡ được, cháu trai của Martina là Emrys đã mang đoàn kỵ sĩ này từ Vương Quốc Fremmevira đến, và bọn họ là một nhóm người không thể phán đoán theo cảm giác chung được và không chơi tuân theo một quy tắc nào đã được thiết lập từ trước.

Bọn họ sở hữu lấy sức chiến đấu mạnh mẽ và Hình Bóng Kỵ Sĩ tiên tiến như Nhân Mã Kỵ Sĩ, và tự hào về khả năng chiến đấu hàng đầu của bọn họ. Chỉ từ điều đó bọn họ cũng đã có giá trị rất cao rồi, đã thế bọn họ còn cung cấp kỹ thuật chế tạo ra mô hình Hình Bóng Kỵ Sĩ kiểu mới, và thành công trong việc đánh bại vũ khí chưa được biết đến của kẻ thù – Thuyền Bay. Hành động của bọn họ nằm xa xa hơn ngoài tầm dự đoán về một Đoàn Kỵ Sĩ. Mặc dù là Nữ Hoàng Eleonora cũng phải bày ra khoản đãi tốt nhất khi giao thiệp với Đoàn Trưởng của bọn họ.

Thông thường, Nữ Hoàng nên thương lượng chuyện này với Emrys, Nhị Hoàng Tử của Vương Quốc Fremmevira, nhưng sự việc không có đơn giản như vậy. So với Emrys người thuộc dòng dõi hoàng gia, thì với Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc lời nói của Đoàn Trưởng dường như còn có trọng lượng lớn hơn. Bọn họ có thể sửng sốt ngạc nhiên với hành động của cậu trong thời gian này hay là đối xử với cậu với một thái độ bình thường không trang trọng như bao đoàn kỵ sĩ khác, nhưng có một sự thật là bọn họ đối với nhau đều rất tin tưởng.

Vì vậy, Eleonora phải tự mình đối mặt với Đoàn Trưởng, người mạnh mẽ như một con quái thú, mặc dù không nắm giữ bất cứ chức vị quý tộc gì. Đối với Liên Minh Các Nước Phương Tây (Occident) nơi mà chủ nghĩa dòng dõi và tầng lớp quý tộc cắm sâu vào, thì sự tồn tại của cậu nhóc này là một điều không tưởng. Và cô phải lấy một quy cách cao hoàng gia để đối đãi với cậu.

“… Vậy thì ta sẽ gọi là Tiên Sinh Ernesti.”

Sau một lát do dự, Eleonora quyết định đối đãi với cậu thành bạn bè của Chid. Kiểu xưng hô kiểu này lại có vẻ có nhiều ngăn cách hơn, khiến cho Eru phải ném một cái ánh mắt dò hỏi với người đang đứng ở phía sau cô. Chid chỉ có thể lắc đầu nói không nên lời.

“….Được rồi, nếu như Nữ Hoàng thích vậy.”

Vẻ mặt của Eleonora liền thư giãn ra, và sau đó cô hơi hít một hơi trước khi bắt đầu chuyện kế tiếp:

“Vấn đề mà ta muốn thảo luận là chuyện liên quan đến đống hài cốt của Hình Bóng Kỵ Sĩ hiện đang thuộc về quyền sở hữu của tiên sinh Ernesti.”

Vương Quốc Kuscheperca mới và Thương Hội Phượng Hoàng Bạc đã có thỏa thuận với các cỗ máy của kẻ thù khi đã bị đánh bại. Trong trận chiến dùng vũ khí hình người khổng lồ, các cỗ máy bị phá hủy là các chiến lợi phẩm quan trọng. Các linh kiện của các máy móc bị hư hỏng có thể tái sử dụng và trong đa số mọi tình huống, thì các linh kiện phẫn cốt lõi như trái tim thì rất khó để bị phá hủy và nó có thể trực tiếp lắp đặt lên cỗ máy khác.

Vấn đề là ở chỗ chiến công của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc quá mức rực rỡ. Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc dưới sự lãnh đạo của Ikaruga đã tàn sát đi một lữ đoàn của kẻ thù chỉ với một đoàn. Và bây giờ, những đống hài cốt đó đã trở thành vật tư của họ.

“Là một quốc gia mới chúng tôi cần phải gây dựng, mở rộng ra lực lượng của chúng tôi và mở cuộc phản công chống lại Vương Quốc Žaloudek. Để làm được điều đó… Chúng tôi cần có nhiều Hình Bóng Kỵ Sĩ hơn, cho dù nhiều thêm một chiếc cũng tốt.”

Từ Resvant Vido sau, Vương Quốc Kuscheperca ở chiến dịch kia đã tập trung quốc lực vào cỗ máy kiểu mới, Revantier, nhưng chỉ gấp rút chế tạo ra cỗ máy nguyên mẫu góp cho đủ số mà thôi. Mặc dù các công xưởng ở Fontaine và các thị trấn lân cận làm việc suốt ngày thì cũng không thể tập hợp cho đủ số lượng cần. Do đó Tòa Tháp Kỵ Sĩ (Resvant Vido) chiếm hầu hết lực lượng của bọn họ, mà nó lại không phù hợp với phương thức tiến công vì tốc độ chậm chạp đến khó tin của nó. Trước khi bọn họ có thể chế tạo đủ Revantier, bọn họ không thể chủ động mở rộng ra thế tấn công được. Bất kể là phần trái tim hay là thép, bọn họ cần càng nhiều tài nguyên càng tốt.

“Do đó, chúng tôi muốn rèn đúc lại đống hài cốt đã được chuyển nhượng dưới tên Ernesti tiên sinh, và thêm nó vào trong số lượng máy của chúng tôi.”

Eru và toàn bộ thành viên của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc đến từ quê nhà của Martina – Vương Quốc Fremmevira, và bọn họ là sức chiến đấu mượn tạm đến, lấy trợ giúp cho bọn họ mọi thứ có thể. Nhưng Vương Quốc Kuscheperca không có quyền chỉ huy bọn họ vì bọn họ chỉ đến đây chỉ để giúp đỡ. Vì vậy, bọn họ phải hết sức mà chiêu đãi bọn họ.

“Bên kẻ địch vẫn còn rất nhiều quý tộc nằm dưới sự thống trị của bọn họ, mà chúng ta vẫn còn đang nằm trong tình huống không có lực lượng. Điều này có thể trái với hiệp ước chúng ta đã ký kết… Nhưng chúng tôi thực sự giúp đỡ của ngài….”

“Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Eru nở nụ cười và đáp ứng. Eleonora và những người khác không hiểu chút nào, nhưng bọn họ lại nhanh chóng trở nên căng thẳng lên. Bọn họ dần dần nhận ra nụ cười của cậu ta khá là nguy hiểm.

Và không làm cho mọi người uổng công lo lắng, Eru liền bổ sung thêm:

“Để tôi nghĩ nào, vậy làm thế này đi. Cho dù có chế tạo ra Hình Bóng Kỵ Sĩ tốt đến đâu, thì nó sẽ quá mức rắc rối để có thể giải quyết nhiều đống hài cốt như vậy. Cân nhắc đến thời gian và công sức cần để rèn lại nó, tôi sẽ lấy một ít. Số còn lại cho Vương Quốc Ngài mượn trong trận chiến này. Ngài nghĩ sao?”

Bọn họ lo lắng không phải là không có căn cứ, câu trả lời của Eru hoàn toàn có thể nằm trong phạm vi mà vương quốc chấp nhận được.

“Cảm ơn, như vậy xem ra chúng tôi có thể có đủ lực lượng…”

Eleonora vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà Eru vẫn chưa có nói hết. Những câu nói kế tiếp của cậu khiến cho toàn bộ thân thể Eleonora căng cứng lên:

“… Hình Bóng Kỵ Sĩ mà ta cho mượn sau đó sẽ được xem xét như một phần lực lượng của ta, và hiệp ước của chúng ta vẫn còn có hiệu lực… Khi mà đánh bại kẻ thù bằng lực lượng của bọn ta thì nó sẽ thuộc về quyền sở hữu của ta… nên điều này áp dụng lên cỗ máy mà ta cho mượn, đúng không?”

Bọn họ nhanh chóng nhận ra được ý định của Eru. Khi hiệp ước vẫn còn hiệu lực, với mỗi kẻ thù bọn họ đánh bại, số lượng cỗ máy thuộc về Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc sẽ tăng lên. Khi bọn họ chế tạo ra cỗ máy mới từ đống hài cốt ra chiến trường, bọn họ sẽ đánh bại kẻ thù nhiều hơn nữa – một vòng luẩn quẩn sẽ mãi tiếp tục cho đến khi kẻ thù bị xóa sạch sẽ được thành lập.

Không chỉ là Eleonora, cho dù là Martina cũng không thể nói lên lời khi bọn họ nhìn chằm chằm vào cậu nhóc đang hân hoan vui vẻ. Eru vẫn hành động như cậu thường làm, điều đó có nghĩa là – cậu nhóc này định nghiêm túc mà định nuốt luôn một quốc gia.

“Này màu Bạc chỉ huy, ngươi xem kìa, ngươi làm cho thím của ta không biết phản ứng ra sao rồi kìa! Ngươi cũng đừng có làm khó dễ mọi người như thế chứ!”

Khi khung cảnh được bao phủ lên bầu không khí kỳ lạ, Emrys, người vốn hay không nhìn tình huống đoán ý lại đột nhiên xoa xoa đầu của Eru. Khi bọn họ nhìn thấy tóc của Eru bị làm cho xù lên, bọn họ đồng thời cười lên.

“Ha ha, chỉ đùa chút thôi. Mặc dù có nhiều đống hài cốt như vậy, nhưng nó chỉ làm tăng lên khối lượng công việc vận chuyển và rèn đúc lại mà thôi, nó đang khiến ta cũng đau đầu đây. Vậy nên, chúng ta hãy thay đổi điều khoản ở trong bản hợp đồng, liền đổi thành sẽ đàm phán lại sau khi Vương Quốc khôi phục lại. Và dĩ nhiên, những máy móc được rèn chế tạo lại sẽ cho quý quốc mượn. Dù sao, chúng ta không thể bỏ lỡ mất cơ hội để tấn công lấy Vương Quốc Žaloudek.”

Eru cuối cùng cũng chạy thoát ra khỏi bàn tay của Emrys, và vừa chỉnh lại mái tóc của mình vừa bình tĩnh mà nói.

“Và so với Hình Bóng Kỵ Sĩ bị phá hỏng, ta vẫn yêu thích làm cho chúng chuyển động lên hơn.”

“Hmm, vậy sao? Cũng đúng… Cảm ơn sự trợ giúp của cậu, Ernesti.”

Martina ngồi ở bên cạnh Nữ Hoàng cuối cùng cũng hồi phục lại từ trạng thái nói không lên lời. Mặc dù Kuscheperca đã được điều bọn họ muốn trong đàm phán, nhưng bọn họ vẫn không cảm thấy yêu lòng tý nào. Eru chỉ bảo là đang nói đùa, nhưng không một ai nghĩ đến đó thực sự là một trò đùa.

So với không rét mà run Kuscheperca, Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc dừng như đã quá quen với mấy việc như vậy. Bởi vì chỉ cần có liên quan đến Hình Bóng Kỵ Sĩ , Đoàn Trưởng của bọn họ liền thực sự có thể nuốt lấy cả một quốc gia.

“Này, Màu Bạc đoàn trưởng, đừng có quá bắt nạt thím của ta với chị em của em họ ta chứ!”

“Ngài nói vậy làm cho ta thật là bất ngờ. Đây chỉ là một trò đùa để mọi người thư giãn mà thôi.”

“Rõ ràng là khiến cho mọi người đều căng thẳng cả lên.”

Emrys lại vươn tay mình ra vò lấy đầu cậu, nhưng Eru liền trốn thoát ra khỏi tầm tay của anh. Tuy nhiên, cậu lại bị Ady ngồi ở bên cạnh tóm lấy. Cô ôm chặt lại cậu trong tay và chải chuốt lại mái tóc rối bời của cậu. Hoàng gia Kuscheperca vẫn khong tài nào hiểu được rằng đối đãi với vị đoàn trưởng này nên là đầy tôn kính hay là tùy tiện đây. Nhưng nhìn kiểu này xem ra, bọn họ cần phải giữ mối quan hệ vị đoàn trưởng dễ thương và đáng sợ này.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK