• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic
Vol 2
Arc 3: CHẾ TẠO KIỂU MÁY MỚI
Chap 13: Nên làm gì với cỗ máy nguyên mẫu


Chú ý tới thấy rằng cái bóng che chắn đi ánh mặt trời cho mình bỗng nhiên chiếu xuống trên tay mình, Eru liền nâng đầu lên và nhìn lên bầu trời qua cánh cửa sổ. Đám mây màu trắng đang chuyển dần từ từ màu trắng thành màu xám chậm rãi ăn mòn dần bầu trời trong xanh. Cậu nhìn bảo quyển vở cầm tay của mình, thả lỏng bả vai cứng ngắc của mình và đầu óc của mình sau khi suy nghĩ vật vã. Ánh mắt của cậu chuyển dời sang đường phía chân trời, ngắm nhìn những đám mây xám nặng nề. Những đám mây mỏng chắn chắn sẽ chuyển dần sang màu đen sớm thôi. Khi Eru đang suy nghĩ miên man về những điều này―

“Ernesti, đừng có nhìn lung tung trong giờ học chứ.”

Một giọng nói vang lên kéo Eru hồi phục lại tâm hồn đang bay bổng của mình. Eru ngoan ngoãn tạ lỗi với khuôn mặt đã trở nên cứng ngắc giáo viên của mình, rồi tiếp tục chăm chú lên bảng. Giáo viên tiếp tục với bài giảng của mình, và kèm theo âm thanh của viên phấn chà chà viết lên bảng là giọng nói giảng giải về lịch sử của Fremmevira vang vảng ở bên tai. Mấy người bạn học ở gần cậu ngạc nhiên nhìn cậu, rồi lại chuyển dời sự chú ý của mình lên trên nội dung ở trên bảng.

Mém chết; cho dù mệt mỏi quá thì cũng không nên thư giãn chứ. Quay trở lại xem xét công việc của mình nào….


Tầm mắt của Eru quay trở lại vào cuốn vở của mình. Điều làm người ta đáng tiếc thay là khi những người bạn cùng lớp của Eru đang nghiêm túc lắng nghe bài giảng của giáo viên, thì cậu ta lại viết lên vở mình những thứ không liên quan gì đến bài giảng của giáo viên. Nói cụ thể hơn, đó là bản vẽ phác thảo rất kỳ lạ của Hình Bóng Kỵ Sĩ, bên cạnh đó còn có ghi kèm theo rất nhiều ghi chú.

Tellestarle đã được hoàn thành, điều này có nghĩa là nền tảng đã được thiết lập. Với nền tảng này, mình sẽ có thể chuẩn bị một điều ngạc nhiên tuyệt vời cho Đức Vua… mình phải bắt đầu với bản thiết kế này.


Suy nghĩ những vấn đề rõ ràng không có liên quan gì đến nội dung trong lớp học, đôi lúc liếc nhìn lên bảng rồi lại cúi xuống ghi chép, biểu hiện của Eru không có gì khác so với mọi người trong lớp. Một đứa trẻ bình thường mới 12 tuổi sẽ không có che dấu mình một cách hoàn hảo như thế đâu. Đây là do kinh nghiệm tích lũy đến mà có – liền đúng theo mặt tiêu cực ý nghĩa mà nói. Sẽ không có ai nghi ngờ thái độ học tập của cậu, và lớp học cứ như vậy mà trôi chảy trôi qua. Nhưng không, đã có một vài người đã biết được hành động của cậu.

Ừmm -- Dây Thép Mỏ Neo có vẻ trông rất vui. Mình sẽ phải yêu cầu họ lắp đặt nó cho mình trong khoảng thời gian tới mới được. Tuy rằng cậu ấy nói việc điều khiển nó có chút phức tạp, nhưng chắc cũng có cách để vượt qua thôi.

Mình phải mang Eru đi dạo xung quanh và đi ăn vài món ăn nhẹ mới được, mình quyết định rồi! Cứ suốt ngày công với chả việc mà không chơi bời gì thì Eru sẽ trở nên khúc gỗ mất.


Hai người bọn họ tư thái học trong lớp trông không có đúng, nhưng đó không phải là vấn đề gì to tác. Nói ngoài lề, mặc dù bọn họ đều là kiểu dạng như thế này trong lúc học, nhưng tất cả bọn họ đều đạt được điểm tốt trong các môn học ngoài như ma thuật và việc huấn luyện thân thể.

Cái bóng từ những đám mây dần dần trở nên tối hơn. Lão Đại đang nghỉ ngơi dưới công xưởng nhìn lên bầu trời và bực mình bật thốt to lời than vãn.

“Chú ý – trời sắp mưa rồi.”

“Không phải là chúng ta nên vui mừng khi nó không có mưa trong buổi kiểm tra thử Tellestarle sao?”

Edgar ngồi ở bên cạnh bàn nghĩ vởn vơ trả lời. Dietrich cũng đang ngồi cùng chiếc bàn với Edgar một vẻ nghiêm túc nhìn xuống hai tay của mình, trong khi đó Helvi nhìn hai người bọn họ mà nở nụ cười.

“Thật là khó chịu khi trời đổ mưa. Còn có một số bài kiểm tra về khả năng chịu đựng sắp tới. A, một đôi, mình lại giành chiến thắng rồi.”


Vừa nói, Helvi đặt tấm bài của mình rút trúng từ Dietrich cùng với tấm bài của mình để xuống bàn. Có một lý do để họ ngồi xuống chơi bài như thế này. Các học sinh từ Khoa Phi Công đã căng thẳng làm việc cho tới lúc tổ chức bữa tiệc mừng, nhưng sau khi họ nhậu xong, hầu hết các thợ máy đều nằm ngã xỉn kiệt sức lê lết cả và hầu hết bọn họ đều nằm ngủ như chết ở nơi này. Các cỗ máy mới cuối cùng không thể khởi động được mà không có nhân viên sửa chữa, nên các phi công đã giết thời gian bằng cách này. Người Lùn, người trâu bò nhất trong đám thợ máy này là – Lão Đại vẫn còn đang rất sinh động, nhưng chỉ có một mình anh thì cũng chẳng thể làm được gì cả.

“Năm chiếc Tellestarle chính thức đã được hoàn thành, nhưng chiếu theo tình hình này mà xem thì, ta không biết khi nào thì phần còn lại của công việc sửa chữa mới được làm tốt.”

“A? Sẽ có tiến triển trong một vài ngày tới đi. Đúng rồi, hiện tại chúng ta vẫn đang nghỉ xả hơi mà.”

Lão Đại trả lời lại Edgar một cách mơ hồ. Helvi lúc này rút ra tấm bài tẩy và đó là quân bài cuối cùng trên tay cô ấy, để lại cho Edgar và Dietrich chọi sức với nhau.

“Ồ, đúng rồi. Lão Đại, Guyale của ta vẫn đang ở trong tình trạng linh kiện hả.”

“Ồ, chính xác. Chờ đến khi nào bọn anh đây làm việc lại thì hãy tới mà bàn chuyện này.”

Dietrich đột nhiên nghĩ tới gì đó liền hỏi điều này, và Lão Đại trả lời lại một cách rất tự nhiên. Hiện tại các thợ máy đã không có đủ nguồn nhân lực, nên không thể làm gì được. Dietrich, người đã thua trận bài với Edgar vô lực nằm gục lên trên bàn.

“Dù sao đi nữa thì, Di, hãy mau đi mua giúp cho người chiến thắng mấy món ăn vặt đi.”

“Chẹp, mua cái bánh giá rẻ là được chứ gì.”

“Mình muốn ăn thịt, nên mua thứ gì mà có kèm theo thịt ấy.”

“Rồi rồi, được rồi. Đợi tý đi… này, Lão Đại, anh có tham gia vào vụ đánh bài đâu.”

“Đừng có nhỏ nhen vậy, hãy coi đó là việc để cảm ơn ta đã chăm sóc chú em trong suốt thời gian qua đi.”

Khuôn mặt của Dietrich lúc trắng lúc xanh thay đổi, cuối cùng phải tuyệt vọng lê từng bước chân nặng nề hướng tới phía căn tin. Cả ba người trong tư thế của người thắng lợi nhìn anh rời đi mua. Khi cái kia bóng người đầy uể oải tinh thần biến mất khỏi tầm nhìn của họ, Lão Đại chợt nghĩ tới cái gì đó.

“Tui rằng hắn không đáng được khen ngợi, nhưng thằng này bây giờ cũng là biết khéo đưa đẩy. Trước kia, mỗi khi thua trận là khuôn mặt của nó cứ hằm hằm cả ngày lên, và chắc chắn rằng hắn sẽ không có tìm ta để chơi bài đâu.”

Lão Đại nở ra một nụ cười gượng gạo, nụ cười này dưới bộ râu của anh rất khó để có thể nhìn thấy được. Dietrich nổi tiếng trong Khoa Chế Tạo và Khoa Phi Công về việc thần kinh dễ bị kích thích và khó để làm hài lòng được chính bản thân anh ta. Anh ta đúng là có tài, nhưng không phải là người có thể dễ dàng ở chung. Bọn họ giờ đây thường có cơ hội làm việc với anh ấy, nên giờ họ mới chú ý tới thằng cha này đã trở nên rất biết điều hơn.

“Cậu ta đã thay đổi sau trận Tai Nạn Behemoth. Dietrich đại khái là đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.”

“Nói đi nói lại, cậu ta là một trong những người cuồng nhiệt nhất trong cuộc thử nghiệm của Tellestarle đúng không?”

Helvi nhớ lại thứ gì đó có liên quan. Helvi, người đảm nhiệm vai trò phi công thử nghiệm từ lúc bắt đầu kế hoạch là người có kinh nghiệm nhiều nhất, tiếp theo liền đến Dietrich, người cũng đã bắt đầu làm phi công của Tellestarle sau này. Edgar gật đầu với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Đúng vậy; có lẽ… đó là bởi vì có Ernesti. Di là người duy nhất chúng kiến cậu nhóc đó điều khiển cỗ máy đó trong suốt cuộc tai nạn đó.”

Edgar trả lời lại cho Helvi với một khuôn mặt hết sức nghiêm nghị. Vẻ mặt của Edgar biểu hiện niềm đam mê mạnh mẽ giao kết ràng buộc với tư cách là một phi công. Nó có thể là một sự trùng hợp, cũng có thể là sự việc ngẫu nhiên, nhưng người bạn của anh đã chứng kiến những kỹ năng chiến đấu chống lại được một con Ác Quỷ Thú cấp bậc tiểu đoàn và anh lấy làm ghen tỵ về điều này; và có khả năng rằng bạn của anh sẽ vươn tới đạt được một đẳng cấp mới, cũng là Edgar đối với anh khen tặng lời. Edgar là một con người chính trực – mặc dù có lúc anh sẽ rất ngoan cố trong một vài vấn đề. Helvi, quen biết Edgar trong thời gian dài biết rõ trong khoảng thời gian này Edgar đã cố gắng rèn luyện như thế nào khi anh chứng kiến những người xung quanh anh bỏ ra rất nhiều công sức tập luyện.

“Ưmm – cậu nhóc đó, ừm. Cậu ta dáng người nhỏ nhắn mà lanh lợi, nếu như không lo nổ lực thì chẳng mấy chốc cậu nhóc đó sẽ bỏ mặc quăng tất cả rất xa.”

Cặp mắt dưới ngọn tóc xoăn ngắn híp mắt nheo lại vui vẻ, trêu chọc Edgar. Edgar không biết phải phản ứng lại như thế nào và quay trở lại nụ cười lãnh đạm của mình.

“Mình sẽ không bị bỏ lại đằng sau một cách dễ dàng như vậy đâu.”

“Ồ, nghe các ngươi nói như thế, ta chợt nhớ tới ta đang có chuyện đang cần tìm nhóc bạc đó để thương lượng.”

Lão Đại đột nhiên vỗ tay một cái, và dường như nhận thấy dấu chấm hỏi trên khuôn mặt của hai người họ.

“À, làm một cỗ máy mới tất cả đã tốt rồi, nhưng ta đang nghĩ tới những chuyện kế tiếp nó.”

“Sửa chữa lại phần còn lại các máy ở trong trường?”

“Ta đã có sự cho phép của trưởng khoa, nên việc này không có vội… nhưng chúng ta không thể từ bỏ các kiểu mô hình mới sau khi đã đạt đến giai đoạn này.”

Lão Đại lẩm bẩm, con mắt của anh nhìn về phía mặt trời chiều. Edgar và Helvi há mồm kinh ngạc hai mặt nhìn nhau.

Với tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ học kết thúc, các quầy hàng bắt đầu xuất hiện ở xung quanh Học Viện Phi Công Laihiala. Không tốn bao lâu, các học sinh vẻ mặt đầy rạng ngời xuất hiện sau buổi học.

“Này, tiểu thư, ngày hôm nay không có mặc áo giáp nữa sao?”

“Vâng, chúng cháu sẽ như vậy vừa đi ăn vừa đi bộ trong ngày hôm nay! Cho cháu ba cái bánh ạ!”

“Được rồi! Cháu muốn kẹp với món gì nào?”

“Để cho cháu nghĩ thử xem nào…”

Mảnh màu xanh cuối cùng đã đi khởi bầu trời, nó khiến cho người đang xem nó có cảm giác khó chịu. Eru so với Ady, người vui vẻ đang định đoán món ắn cho mình với ông chủ của quầy hàng, cùng với khí trời. Cậu nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu như khí trời cùng với tâm tình của mình giống như Ady.

“Đừng có nghĩ nhiều về nó, lại nghĩ nữa thì nó sẽ mưa đấy.”

“Cậu nói đúng. Nhưng nên nói như thế nào đây nhỉ, mình cảm thấy nếu như ngày hôm nay không có chịu đi theo Ady thì mối quan hệ của chúng ta sẽ trở nên rất tồi tệ.”

“…Ồ. E hèm, chờ mưa xuống rồi hãy lo lắng đi.”

Cùng lúc này Ady quay người lại với nụ cười nở ở trên mặt, và chiếc bánh nóng đang cầm ở trên tay cô ấy. Thời gian này vừa vặn để ăn chút món ăn nhẹ. Không biết được trời sẽ mưa trước hay là vẫn đợi cho đến khi cô ấy đi mua sắm cho tới lúc hài lòng đây – thật kỳ lạ khi Eru lại suy nghĩ những điều sự tình nhàn rồi này.

Sau đó, bọn họ lại đi ghé thăm rất nhiều quầy hàng khác nữa, và cho đến khi cái bụng không còn nhét nổi nữa, bọn họ mới tiện đường đi tới công xưởng. Họ tới đó không có lý do gì đặc biệt cả; bọn họ đơn giản chỉ là để nhìn xem thời gian này có gì hay để xem không.

“…Mấy người đang làm gì ở đây?”

“A? Như cháu đang thấy đó, bọn ta đang chơi trò ‘Kuuklen’. Chà chà, David là một đối thủ đáng gờm đó.”

Dưới mái hiên của công xưởng, trưởng khoa của Học Viện Phi Công đang cùng Lão Đại ở trên bàn chơi trò chơi giống như là trò cờ vua ở trên Trái Đất. Lauri đang có lợi thế áp đảo ở trên bàn cờ, và trông giống như là đang bắt nạt Lão Đại đẩy dồn anh vào thế bại trận.

“Anh đang nghĩ ra cách nào để có thể lật ngược lại tình thế… thầy có thể nương tay với em được không?”

“Ha ha ha, là một người thầy giáo, thầy không thể cho em chơi theo kiểu dễ xơi được, đúng không?”

“Đây chỉ là một trò chơi…”

Không giống với Lauri đang cười vui vẻ, khuôn mặt của Lão Đại sẽ sụp ngã xuống chắc rồi nếu như không có một tay chống đỡ. Anh không muốn thừa nhận rằng mình đã thất bại, nhưng nhìn dáng vẻ lại giống như đã muốn bỏ cuộc rồi, anh lấy ra thêm một con cờ rồi hạ gõ xuống nó bàn.

“Không, em không có hỏi vụ chơi cờ. Em chỉ tò mò là tại sao ông ngoại của em lại ở đây.”

“Ể? Đúng rồi; có chuyện mà ông muốn cùng với cháu và David thương lượng đây. Ông muốn gọi cháu đến văn phòng Trưởng Khoa, nhưng chợt nhớ đến tất cả mọi người đều thường lạ tụ tập tại đây.”

Eru ngã lảo đảo một cái và không thể tưởng tượng được ông ngoại của mình lại suy nghĩ qua loa như vậy. Sau khi khủng bố tinh thần Lão Đại, đẩy dồn anh vào con đường sắp chết ở trên bàn cờ, Lauri cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng và chuẩn bị nói chuyện. Lão Đại thở dài một hơi sau khi bị coi trở thành đối tượng để giết thời gian, anh không có đem chuyển nhỏ này để trong lòng.

“Điều mà ta muốn cùng bàn với cả hai không có gì khác hơn ngoài kiểu mẫu cỗ máy mới. David dường như đang gặp vấn đề với nó… Đó là việc về nên làm gì với những cỗ máy mới trong tương lai.”

Eru và những người khác từng người một ngồi xuống đều cảm thấy rất ngạc nhiên về chủ đề đột xuất này.

“Thẳng thắn mà nói, ta vốn chỉ chờ mong rằng sẽ có chút cải tiến nhỏ thôi. Ta cũng đang tự hỏi nó sẽ tốn thời gian bao lâu, và kết quả cuối cùng mà ta nhận được là nằm ngoài sức tưởng tượng của ta.”

“Bởi vì đây thực sự là một cỗ máy kiểu mới.”

Eru hớn hở đáp lại lời của Lauri, làm cho lông mi của ông cụp xuống.

“Ông không có mong đợi cháu sẽ chế tạo ra thứ gì đó từ con số không. Để phát triển tới giai đoạn này, có phải cháu đang có kế hoạch để trình bày ra cho Đức Vua phải không?”

Lời của Lauri không giống như là một câu hỏi, mà càng giống hơn là chứa tính xác nhận lại vấn đề. Bởi vì đối với ông, cỗ máy kiểu mới về cải tiến về mặt hiệu suất so với các cỗ máy kiểu cũ đã là quá đủ để hoàn thành được yêu cầu mà nhà Vua giao cho là ‘cỗ máy tốt nhất’. Như báo cáo với nhà Vua về cỗ máy mới và nhận được phần thưởng xứng đáng sẽ là một quá trình diễn ra rất tự nhiên mà đến. Nhưng mọi thứ đã đi trái với sự chờ mong của ông khi Eru kiên quyết lắc đầu.

“Ồ? Ông nghĩ rằng lý do để cháu chăm chỉ làm việc như vậy để là… ông đã nhầm ư?”

Đôi mắt của Lauri mở to căng ra đầy sự sửng sốt, ông quay đầu lại và nhìn thoáng qua về Tellestarle.

“Cháu có thứ khác để trình lên cho Đức Vua xem… Cháu nghĩ một thứ gì đủ để làm cho Đức Vua sẽ phải thừa nhận lời mà Ngài đã hứa. Kể từ lúc Ngài ấy đưa ra yêu cầu về ‘tốt nhất’, cháu sẽ xuất ra toàn lực mới được chứ.”

“Ạch… cháu vẫn chưa bật hết công suất tối đa của mình ư?”

Lắng nghe thấy lời phát biểu cứng cáp của Eru, làm Lão Đại sợ đến muốn ngã nhào xuống ghế, anh ổn định lại rồi nuốt nước bọt. Không ai có thể tưởng tượng được loạt chuỗi hành động của Eru chỉ là khởi đầu, nó lại không có lại như theo cảm nhận của mọi người, việc này nằm ngoài sự mong đợi của Lauri và Lão Đại.

“Vâng, Tellestarle chỉ là cơ sở nền móng ban đầu… sau khi nền móng đã được ổn định; cháu sẽ xây dựng lên một tòa lâu đài hùng vĩ đồ sộ mới được. Điều đó sẽ làm cho Đức Vua có một cú sốc lớn nhất trong đời.”

“Ông nghĩ trước khi làm được điều đó chúng ta sẽ chết vì sốc quá.”

“Và cậu nhóc này chỉ biết ăn ngay nói thật, đây mới là phần đáng sợ a…”

Lauri thay đổi từ ngạc nhiên và kinh ngạc chuyển sang thành sự cam chịu. Không chỉ có một mình ông, những người khác đều có cảm giác giống như vậy. Lauri hít sâu một hơi để thay đổi lại suy nghĩ của mình, ông vừa lẩm bẩm gì đó vừa khoanh tay lại nghiền ngẫm.

“Nếu như Eru đã nói như vậy, thì chuyện này coi như xong. Nhưng dù sao, khi chúng ta hoàn thành cỗ máy kiểu mới, chúng ta có bổn phận phải hướng về Vương Quốc báo cáo.”

“Đó là tự nhiên. Nên cuối cùng, chúng ta vẫn là hướng về Đức Vua báo cáo?”

Lauri không có trả lời trước câu hỏi của Eru.

“Đức Vua cũng đang bận rộn với công việc. Ngài sẽ thực hiện điều đã hứa với người bạn thân của mình, nhưng chúng ta không giải quyết nó một cách qua loa như thế này. Chúng ta cần phải trải qua con đường đung quy trình của nó đi.”

“Đúng quy trình… ông ám chỉ là ‘Bộ Nghiên Cứu Người Máy quốc gia’a…”

Vương Quốc Viện Nghiên Cứu Công Nghệ Người Máy, được biết đến với cái tên khác là ‘Bộ Nghiên Cứu Người Máy quốc gia’. Đúng với cái tên của nó, đây là một tổ chức quản lý sự phát triển của công nghệ Hình Bóng Kỵ Sĩ. Từ các dự án lớn như phát triển cỗ máy mới cho tới các chi tiết nhỏ nhặt khác cải thiện lại kỹ thuật bảo dưỡng sữa chửa, nói chung là tất cả những thứ gì liên quan đến Hình Bóng Kỵ Sĩ đều có trải qua tay họ, và cũng sẽ đem nó áp dụng mở rộng ra toàn quốc. Học Viện đã từng tham gia vào việc phát triển kỹ thuật trước đây, nên Lão Đại với căn cơ là một thợ máy nên anh rất quen thuộc với tổ chức này.
(Tran: Vương Quốc Viện Nghiên Cứu Công Nghệ Người Máy, tiếng anh là ' National Technological Robotics Laboratory’, viết tắt là từ NTR Lab. Sau này cho gọn mình viết tắt từ này theo tiếng anh luôn, dài quá lười gõ)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK