• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vùng đất thống trị trong yên bình và im lặng bỗng dưng bị phá vỡ.

Hai vương quốc lần nữa bốc lên chiến tranh từ tin tức lan truyền về sự trở lại của Phi Long. Các pháo đài ở biên giới Kuscheperca Mới lại lần nữa bại lộ nguy hiểm trước sự tấn công của Phi Long.

Lại một tòa pháo đài khác chìm trong biển lửa, tin tức này nhanh chóng truyền đến Fontaine. Tất cả các quý tộc trong nước hiện tại liền tập trung lại trong Lâu Đài Lacepede để thảo luận biện pháp đối phó với làn sóng tấn công mới này.

Vẻ lo lắng hiện ra ở trên mặt các quý tộc, bầu không khí đặc biệt nặng nề ở trong phòng họp.

“Ugh… Nó đã trở lại! Con rồng khốn khiếp đó lại tàn phá lên vùng đất, pháo đài, và giết chết người của chúng ta.”

“Liệu chúng ta tăng cường lên số lượng Revantier và Tên Lửa Phi Lao có được không?”

“Như thế không thôi là không đủ! Đó là đối thủ mà Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc không thể đánh bại được, có ai biết được được rốt cuộc có cách nào để đối phó với nó không…”

Ngay từ lúc bắt đầu cuộc họp, một bầu không khí bi quan đã tràn ngập cả căn phòng. Mỗi người quý tộc bàn tán từng điều khác nhau, nhưng không đưa ra được ý tưởng có tính thực dụng tý nào, và căn phòng họp trở nên hỗn loạn lên.

Để tránh khỏi bầu không khí trở nên tồi tệ hơn, Eru liền nói ra:

“Chiến lược của kẻ thù vẫn còn giống như trước đây vậy. Với Phi Long là đội quân tiên phong được một nhóm nhỏ dưới mặt đất hỗ trợ đi trên Thuyền Bay, bọn họ chiến thuật chủ yếu là lối đánh du kích và di động trên một con tàu để tránh khỏi nguy cơ bị vây quanh. Đây là kiểu chiến thuật tận dụng tối đa ưu thế của Phi Long áp đảo về hỏa lực và tính di động của Thuyền Bay.”

Mặc dù chiến thuật này nhìn rất đơn giản, nhưng vấn đề mấu chốt nằm ở Phi Long, đối với Kuscheperca Mới hiện tại thì không có biện pháp nào đối phó với nó cả.

“Nhưng tại sao bọn họ lại chỉ thỏa mãn với việc tấn công các pháo đài của chúng ta? Nếu bọn họ có sức mạnh áp đảo như vậy, bọn họ sao không trực tiếp chỉ hướng tiến thẳng đến Fontaine đây?” Một trong các người quý tộc liền lên tiếng hỏi.

Đối mặt với câu hỏi khó đó, tất cả các quý tộc chỉ biết liếc nhìn lẫn nhau mà không lên tiếng tý nào.

Ngay sau đó, một giọng nói vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng này. Đáng ngạc nhiên thay là, người trả lời lấy câu hỏi đó là Nữ Hoàng Eleonora. Cô chưa bao giờ học qua các vấn đề về quân sự, và đối với phương diện này cũng không có nhiều thiên phú. Thế nên, trong các cuộc thương nghị về chiến lược, chiến thuật cô luôn lựa chọn cách im lặng.

“Phi Long sợ Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc…. không, là Ernesti-san. Ernesti-san có thể một mình chống đối lại Phi Long, và nếu cộng thêm cả binh lực của chúng ta nữa…”

Những lời của cô quét sạch bầu không khí trì trệ ở trong cuộc thảo luận. Mặc dù Ikaruga không thể nào đánh chìm được Phi Long trong cuộc đụng độ trước kia, nhưng cũng chống đối lại nó mà không phân ra thắng bại. Mặc dù cuối cùng quân đội buộc phải từ bỏ pháo đài lui lại, nhưng đó không phải là nói không thể có sức đánh với nó một trận được.

Với niềm hy vọng mới này, các quý tộc lại lần nữa thêm nghị lực mà nhào vào cuộc thảo luận.

“Vậy, trước khi chúng ta phải chịu lấy thiệt hại to lớn nhất, chúng ta nên tập hợp lại các lực lượng của chúng ta mà đón đánh Phi Long! Với Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc làm quân tiên phong, và quân đội của chúng ta làm hỗ trợ, chiến thắng sẽ trở nên đơn giản hơn.”

“Nếu như chúng ta làm như vậy, các Kỵ Sĩ Đen ở biên giới chúng ta sẽ được thả tự do và tàn phá bừa bãi lên vùng đất của chúng ta. Có lẽ, Phi Long chưa kịp đánh mà chúng ta đã thua rồi.”

Nghe được lời chỉ trích của Eru các quý tộc mặt liền tái đi. Bọn họ đã bị Phi Long thu hút sự chú ý mà quên mất lượng lớn các Kỵ Sĩ Đen đang nằm ở đường biên giới. Cả hai đều là kẻ thù mạnh mẽ của Kuscheperca Mới mà không thể nào phớt lờ đi được, và bọn họ cần phải cùng một lúc đối mặt với cả hai.

“Vấn đề trước hết là, chúng ta cần phải cần chặn lại bước tiên của các Kỵ Sĩ Đen. Chúng ta còn cần có một phương pháp có thể chống lại Phi Long mà không gây nguy hiểm cho việc bảo vệ lãnh thổ của chúng ta… Lựa chọn tốt nhất là cho nhiệm vụ bất khả thi này chỉ có thể rơi vào Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc.”

“Vì trước kia sớm đã chạm trán với kẻ thù, nên chúng ta đã khá quen với khả năng của chúng. Nếu như là vậy, chúng ta sẽ không phạm lại sai lầm tương tự vào lần này. Tuy nhiên, trận chiến lần này sẽ khó khăn đây, ngay cả Ikaruga cũng rất khó có thể phá xuyên được lưới điện phòng thủ. Nếu vậy, cơ hội chiến đấu của chúng ta sẽ lớn hơn khi Thuyền Bay của chúng ta hoàn tất việc cải tiến.”

Mặc dù các Kỵ Sĩ Thợ Rèn làm việc cả ngày lẫn đêm trong Thuyền Bay, nhưng công việc cải tiến vẫn còn mất một khoảng thời gian để hoàn thành.

“Vậy, chúng ta nên làm gì trong thời gian đó đây? Những thiệt hại mà Phi Long gây ra là vô cùng nghiêm trọng. Nếu như chúng ta không có làm gì, thì tiềm năng chiến tranh của chúng ta sẽ chậm rãi bị lãng phí trôi mất và không còn có thể duy trì cân xứng việc phòng thủ ở tiền tuyến. Trước khi Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc chuẩn bị sẵn sàng, ai biết được chúng ta sẽ phải chịu tổn thất bao nhiêu…”

Trước khi Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc có thể chuẩn bị được đầy đủ, bọn họ thiếu khuyết phương pháp có hiệu quả để ngăn cản các đợt tấn công của con Rồng. Đó là một kẻ thù mạnh mẽ mà Ikaruga không thể sử lý được, coi như các quý tộc tập trung tất cả Revantier lại, thì bọn họ vẫn không thể nào chống lại nó được.

“Trái ngược lại, nếu như chúng ta đơn giản không làm gì cả, thì thương vong của chúng ta chỉ có thể tiếp tục tăng lên. Lần này nên là đến lượt chúng ta tấn công vào điểm yếu của đối thủ.”

“…Trung ưng hộ phủ. Ngài có ý định chiếm lại thủ đô cũ, Delvincourt… có đúng không?”

Bị sốc và hoang mang trước điều này, tầm mắt của mọi người nhanh chóng tập trung lại về phía Eru, người đã đưa ra đề nghị này. Eleonora lại một lần nữa phá vỡ bầu không khí im lặng, và nói ra với một khuôn mặt đầy quyết tâm.

“…Chúng ta không còn nhiều sự lựa chọn nữa. Hoặc là chúng ta sẽ để Phi Long xâu xé ở đất nước chúng ta và chúng ta sẽ mất tất cả, hoặc là chúng ta sẽ lấy lại thủ đô, và dọn sạch bọn Žaloudek ra khỏi lãnh thổ của chúng ta.”

Với lời tuyên bố của Eleonora, các quý tộc không khỏi ồ cả lên. Đây rõ ràng là một kế hoạch có thể phá vỡ nước cờ bế tắc hiện nay, nhưng vấn đề nguy hiểm trong đó rất là lớn.

“Chúng tôi đồng ý lời nói của Nữ Hoàng, nhưng tiền đặt cược vào ván bài này quá lớn. Chúng ta sẽ đi sâu vào trong lãnh thổ của kẻ thù, và chúng ta không biết được có bao nhiêu Kỵ Sĩ Đen mà chúng ta sẽ chạm trán ở Delvincourt! Thêm nữa, để có thể cam kết được cuộc tấn công đó điều đó có nghĩa chúng ta phải tập trung lại mọi lực lượng mà chúng ta có được, nếu như vậy, ai sẽ là người ở lại để bảo vệ Fontaine…?!”

“Với nguy cơ như vậy, Nữ Hoàng liệu có quyết định ý định đó nữa không?”

“…Có.”

Cuộc trao đổi ngắn giữa Eru và Eleonora khiến cho các quý tộc rất là ngạc nhiên, đặc biệt là lúc trước vừa nói tập kết hết quân đội là một kế hoạch rất chi sai lầm.

“Chúng ta cần phòng thủ Fontaine là bởi vị có sự hiện diện của ta ở nơi này. Vậy thì, nếu như ta tham gia chiến dịch cùng với binh lính của mình, chúng ta sẽ không còn cần lực lượng quan trọng để phòng thủ nữa, và có thể dùng lực lượng đó để cống hiến cho lực lượng tấn công.”

Nghe được lời phát biểu của cô, các quý tộc ngay tức khắc không còn lời nào để nói nữa. Bọn họ vốn tin rằng Nữ Hoàng không mấy quen thuộc với chiến tranh, nên mới nói ra những lời này. Tuy nhiên, sau khi nhìn cẩn thận suy ngẫm, bọn họ nhận ra được rằng kiến nghị của cô không phải là không có tính khả thi. Nếu như lực lượng quân đội đó dùng trong việc tấn công thay vì phòng thủ, sau đó để phá vỡ thế cục bế tắc này, bọn họ cần phải tấn công. Chắc chắn một điều là, Kuscheperca Mới đã bị ép đến mất đi hầu hết thứ để áp cược vào.

Đó chính là thứ quan trọng nhất của đất nước của họ, chính là ‘Nữ Hoàng’. Đứng từ góc nhìn của thuộc hạ, thì điều này quá mức nguy hiểm và bất kính. Nhưng Nữ Hoàng là người ra quyết định cuối cùng.

“Ta đã có quyết định kỹ rồi. Trước đây, ta vẫn luôn do dự, không dám phản kháng nên dẫn đến có rất nhiều người hy sinh. Sự thiếu thốn kinh nghiệm của ta đã khiến cho nhiều người phải chết, và ta không muốn điều đó được lặp lại nữa. Vì thế, trước khi có nhiều kỵ sĩ hy sinh, chúng ta sẽ giành lại trung ưng hộ phủ của Žaloudek… không, là thủ đô cũ, Delvincourt.”

Các quý tộc đều bị ý chí của Nữ Hoàng làm cho áp đảo. Mặc dù bọn họ chỉ là tầng lớp quý tộc nhỏ, tuy nhiên bọn họ vẫn là những người lính trải qua nhiều trận chiến. Mặc dù bọn họ đối với Nữ Hoàng mang theo lòng kính trọng, nhưng ở sâu trong tim họ, bọn họ luôn xem cô chỉ là lá cờ đầu để xây dựng một vương quốc chính thống mà thôi. Nhưng mà, quan điểm đẩy của bọn họ đã hoàn toàn bị lật đổ ở ngay trước mắt, nơi mà Nữ Hoàng chỉ ra con đường cho bọn họ, đồng thời còn muốn chiếm lấy lại thủ đô cũ.

“Như những điều ta đã nói, ta có muốn thỉnh cầu cá nhân đối với Ernesti-san. Vào lúc mà chúng ta tiến tới Žaloudek thì…”

“Phi Long chắc chắn sẽ hiện thân.”

Nghe được Eru nói vậy, Eleonora mặc dù hơi có chút do dự, nhưng cô vẫn gật đầu thừa nhận.

“Ngay cả khi chúng ta chiếm lại được thủ đô cũ và đánh đổ trung ưng hộ phủ cai trị, sự tồn tại của Phi Long vẫn còn là mối uy hiếp đối với chúng tôi. Vì thế, giống như là ở Missillier vậy, hãy để tôi làm ‘mồi’ một lần nữa.”

Tuy nhiên, tình hình hiện tại khác so với lúc trước ở Missillier. Lúc đó, quân Žaloudek quá mức tự tin mới dễ dàng bị đánh bại. Lần này trái ngược lại, chiến dịch lần này đâm sâu vào tuyến phòng thủ của kẻ thù, và tấn công vào trụ sở của kẻ thù. Kẻ địch chắc chắn sẽ liều chết chống lại. Mặc dù phe mình bất lợi, nhưng Eru vẫn không do dự tý nào quyết định.

“Tôi hiểu rồi. Trong trường hợp đó, chỉ cần để con rồng đó cho chúng tôi. Để chống lại Phi Long với một lượng lớn quân đội là một lựa chọn không khôn ngoan, vì vậy, chúng ta sẽ để cho Ikaruga và một vài kỵ sĩ tinh anh khác săn bắt con rồng xuống.”

“Liệu Ernesti-san có kịp sửa lại chiếc Thuyền Bay không?”

“Nhân danh cái tên Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc, chúng tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nó, thậm chí phải vừa bay tới chiến trường vừa cải tiến cũng buộc phải làm.”

Lời hứa của Eru nghe thật thẳng thắn, nhưng các kỵ sĩ thợ rèn của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc sắp sửa phải ném trải thứ gọi là địa ngục.

“Là Nữ Hoàng của Kuscheperca, ta thật là xấu hổ khi phải giao phó vận mệnh của vương quốc chúng ta cho quý vị.” Eleonora có chút xấu hổ gật đầu mà nói.


“Ngài không bận tâm về chuyện này, thưa Nữ Hoàng.”

Chắc chắn rằng người có gánh nặng lớn nhất cho chiến dịch sắp tới đây sẽ là Eru, nhưng cậu vẫn đáp lại bằng nụ cười như mọi khi.

“Tôi phải chứng minh rằng ‘người máy của tôi Ikaruga, phải tốt hơn Thuyền Bay’. Vì lý do đó, tôi sẵn sàng đánh cược mọi thứ để có thể phá hủy Phi Long.”

Đằng sau nụ cười vô tội của cậu, lộ tràn ra cố chấp quan điểm, ngay cả nhờ cậy cậu ta Eleonora cũng cảm giác sợ hãi. Cô chỉ thấy vui mừng vì mục tiêu điên cuồng của cậu nhắm tới là vương quốc của kẻ thù mà thôi.

Với điều này, Vương Quốc Kuscheperca Mới liền quyết định điên cuồng sách lượt ‘từ bỏ bảo vệ lãnh thổ’ để làm một trận chiến quyết định với Žaloudek.

--------------------------------------------------------------------


Sau cuộc họp đó, tâm tình rất tốt liền tập trung lại lực lượng của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc mà tuyên bố.

“Cuộc chiến quyết định đã được thông qua! Tất cả những thứ cần làm bây giờ là chuẩn bị đầy đủ! Các kỵ sĩ thợ rèn sẽ trở nên bận rộn đây, mọi người hãy cố gắng lên! Chid, Ady, mình có một nhiệm vụ quan trọng cho hai cậu và Tzendrinble đây.”

“Hiểu rồi! Cứ để đó cho bọn mình!”

“…Rõ rồi.”

Khi tên của mình được nhắc đến, Chid không phải nhìn Eru, mà nhìn là ở phía sau lưng xa xa, nơi mà Eleonora đang đứng. Nhìn thấy cậu nhè nhẹ gật đầu, Eleonora hai tay nắm chặt lại với nhau, như thể là cô đang cầu nguyện cho cậu an toàn. Với sự trao đổi đó, Chid liền quay đầu lại nhìn Eru, và mạnh mẽ mà gật đầu.

“Hiểu rồi. Đây là lúc mà chúng ta đem sự kiêu căng của bọn chúng đánh cho không còn miếng nào nữa.”

Với quyết định này, Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc liền sắp sửa đối mặt với trận chiến quyết định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK