• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic
Vol 1
Arc 2: Ác Quỷ Thú tấn công
Chap 9: Sau Trận Chiến


Âm thanh của tiếng răng rắc bẻ gãy được vang lên nhiều lần. Ngọn nguồn của âm thanh này bắt nguồn từ đống thân hình như ngọn núi ― thân hình của con Lục Hoàng Quy.

Khi con Behemoth chết, nguồn năng lượng mana cung cấp cho ma thuật cường hóa thân thể đột ngột dừng lại. Thân hình to khổng lồ dài hơn 80 mét không thể chống lại với trọng lượng sức nặng của chính nó và thân hình của nó đã bị đổ sụp. Trên lớp vỏ giáp rùa tràn đầy vô số vết rạn nứt mà nó đã mang theo trong suốt quá trình chiến đấu giờ đây đã bị nát tan tành, khung xương chống đỡ cho thân thể của nó từng cái một bị vỡ vụn, thân hình cao lớn của nó bị ngã xuống thấp dần một cách chậm rãi. Nửa dưới thân thể của nó nơi chống đỡ trọng lượng của cả cơ thể nó giờ đây đã chìm trong cảnh hỗn loạn.

Đoàn Kỵ Sĩ Jantunen tràn ngập tiếng hoan hô khi thân hình của con Ác Quỷ thú khổng lồ đang dần sụp đổ, họ sung sướng cầm lấy vũ khí ma thuật Hình Bóng của mình bắn ma thuật lên bầu trời như muốn diễn tả hết sự vui sướng tràn ngập trong người họ.

Đoàn Kỵ sĩ đã phải trải qua sự tổn thất thảm trọng trong cuộc chiến đấu này. Đó là lý do tại sao những vị Kỵ Sĩ hiện đang còn sống sót lại hát vang lên khúc ca chiến thắng một phần là thể hiện sự quý trọng của việc chiến thắng này, một phần là nhắc nhở đến những người đã hy sinh, ngã xuống ở trong trận chiến này và dường như muốn dành bài ca chiến thắng này cho họ.

Ở một khoảng cách xa phía các Kỵ Sĩ, có ba chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ không giống nhau xuất hiện và đi tới giữa đám đông.

Một trong số đó là là chỉ huy trưởng Philip đang lái cỗ máy Hình Bóng Kỵ Sĩ 'Sordwort'. So với các cỗ máy Karrdator chỉ quan tâm đến việc thực dụng trong chiến đấu, nó xuất hiện với diện mạo càng thêm xa hoa ẩn giấu thân hình của mình trong từng tấm miếng giáp.

Bên cạnh ông chính là phó chỉ huy lái chiếc 'Cardiaria', cỗ máy đó là Karrdator phiên bản cải tiến.

Phía sau họ chính là cỗ máy huấn luyện của Học Viện Phi Công Academy, 'Earlecumber'. Nó xuất hiện dáng người thô, nhưng cả người nó được bao phủ trong lớp giáp màu trắng tinh khiết, nó mang đến một cách nhìn thẩm mỹ khác so với các Karrdator.

Họ bước tới về phía con Behemoth và gần tiếp cận lại gần mục tiêu vẫn đang trong quá trình sụp đổ bởi mất đi mana. Khi họ càng tới gần nó, họ có thể chứng kiến rõ ràng các mảnh giáp màu đỏ rơi vương vãi trên mặt đất.

― Ở lác đác xung quanh nơi này là tàn tích còn lại của Hình Bóng Kỵ Sĩ Guyale.

Thứ đầu tiên mà người đi đầu tiên Philip nhìn thấy là cánh tay phải của Guyale. Khung xương bên trong của nó đã bị gãy vỡ và bị uốn cong không còn nhìn ra hình dáng ban đầu nữa. Ba người họ nhìn thoáng qua nó và tiếp tục tiến tới mà không nói một lời, cuối cùng họ đã đi tới mục tiêu chính của họ. Đó là một cỗ máy mất đi đầu và tay chân của chính nó, lớp áo giáp đã bị tróc ra từng mảnh, chuỗi tinh thể cơ bắp đã hoàn toàn bị hủy diệt hoàn toàn. Lớp áo giáp bảo vệ khoang lái đã bị sụp lõm xuống, toàn thân hình của cỗ máy đã bị méo mó khó nhận ra được hình dạng. Lớp áo giáp cứng rắn ở đằng trước bị xoắn lại xiên vẹo, như thể muốn diễn tả ra khung cảnh va chạm lúc nãy là kịch liệt đến cỡ nào.

Mĩnh nghĩ rằng nó trông không giống như thế này… Nhìn kiểu này, Kỵ Sĩ Điều Khiển ở bên trong… Không còn có hy vọng.

Không có một âm thanh vào vang lên, họ đều suy nghĩ đến một điều tương tự. Họ mang trong mình một nỗi niềm hy vọng, nhưng nếu như việc va chạm làm thân hình cỗ máy tan vỡ như thế này, thì việc một phi công còn sống sót là một điều không thể.

Philip và Gottfried yên lặng nhìn vào màn hình. Kỵ Sĩ màu đỏ tươi đến từ Học Viện Phi Công Academy đã chiến đấu với con Behemoth cho đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ cho các em học sinh năm sau mình. So với các Kỵ Sĩ những người đang ở trên bờ vực của sự sụp đổ, nó lại đứng chắn thân mình ở vị trí tiền tuyến đầu tiên. Nó chiến đấu với con Ác Quỷ thú khổng lồ giống như một ngọn lửa đuốc của lòng dũng cảm, đánh bại con Behemoth bằng mạng sống của chính nó. Philip tự hỏi đây là một viên phi công như thế nào. Người phi công này chắc chắn là một học sinh, nhưng ‘cậu bé’ đó lại có một tương lai sáng lạn. Cậu có kỹ năng để hạ gục một con Behemoth, có một phẩm giá tốt khi có thể liều bỏ mạng sống của mình vì người khác, và một tinh thần bất khuất vượt qua mọi hoàn cảnh. Cậu ta đã sỡ hữu lấy ba phẩm tính của một người Kỵ Sĩ nên có. Trước đó Philip đã không hề nói một lời nào cả, nhưng Philip đã thầm lặng cầu nguyện cho người anh hùng này, người đã hy sinh thân mình bằng một cách đầy sự kính trọng.

Earlecumber bước lên phía trước và quỳ gối ở bên cạnh Guyale.

Lớp áo giáp phía trước Earlecumber mở ra kèm theo âm thanh của dòng khí nén xì ra. Edgar đứng trên áo giáp, im lặng nhìn tàn tích còn lại trước mặt anh và nói.

“Di… Mình tới trễ, nhưng mình vẫn muốn nói lời xin lỗi… khi đó, mình đã nghĩ rằng cậu đã bỏ rơi bọn mình mà chạy trốn.”

Không giống với giọng điệu bình tĩnh của mình, vẻ mặt của Edgar đầy xoắn xuýt thể hiện nỗi niềm ân hận của chính anh.

“Ngay tại giây phút đó mình đã rất thất vọng về cậu… Nhưng mình cũng hiểu rõ được sự lựa chọn của cậu. Khung cảnh thảm liệt đến tuyệt vọng lúc đó, mình lúc đó chỉ có thể tự nói với bản thân mình rằng ‘Di sẽ không đời nào làm việc đó trong tình hình này’. Nhưng … cậu đã trở lại.”

Edgar siết chặt bàn tay của mình lại một cách run rẩy.

“Vậy nên, xi… Xin lỗi cậu Dietrich. Mình không hiểu tại sao cậu lại ẩn giấu sức mạnh chân thật của chính cậu. Dù vậy, cậu đã hy sinh chính bản thân mình để cứu chúng tôi…”

Màn tự nói một mình của Edgar bị một tiếng nổ ngắt lại. Ngay sau đó, phần áo giáp ngực của Guyale bay lên trời ngay trước mặt của anh.

Phần áo giáp ngực bay thẳng lên và tạo thành một đường cong Parabol bay lên bầu trời rồi lăn xuống đất tạo thanh âm thanh inh ỏi.

Ba con người máy tầm mắt cũng theo áo giáp ngực rơi xuống đất mới lấy lại tinh thần, và chợt nhìn quay lại tàn tích phía sau dưới chân của họ. Một thân hình nhỏ nhắn trèo ra khỏi buồng lái trước ánh mắt đầy kinh ngạc của bọn họ.

“Nghĩ mãi tại sao lớp áo giáp ngực này lại không mở ra được hóa ra nó đã bị uốn cong biến dạng mất rồi. Làm mình phải tốn công phí hết sức lực mới mở ra được… Ách? Có chuyện gì với mọi người thế?”

“…A?”

-------------------------------------------------

Vốn dĩ thành Jantunen đang ở trong tình trạng báo động cao vì sự triển khai quân sự hoàn toàn của đoàn Kỵ Sĩ, nhưng giờ đây cánh cổng thành phố đã mở rộng ra để chào đón sự trở về của các Kỵ Sĩ. Đoàn Kỵ Sĩ khải hoàn chiến thắng trở về đội ngũ chỉnh tề, đang từng bước chậm rãi tiến tới trên khu đường chính.

Tin tức về sự xâm nhập của con Behemoth đã lan truyền ra khắp toàn bộ Vương Quốc kèm theo với việc huy động lực lượng quân sự Kỵ Sĩ. Các công dân vốn đang sợ hãi đến tột cùng khi nghe tin tức này giờ đây không chút nào tiếc rẻ vỗ tay hoan hô những Kỵ Sĩ đang trở về một cách an toàn. Họ bị kích động về trận chiến này như thể là sự chiến thắng trong cuộc chiến tranh vậy, và sự thật đúng là vậy, kết quả của việc đánh bại Behemoth có giá trị hơn cả việc chiến thắng trong một cuộc chiến tranh.

Khi có một thứ gì đó đi theo đoàn diễu hành vào thành phố thì đám đông chợt im lặng lại khi nó được mang vào trong cổng. Đó là đầu của con Ác Quỷ thú, cái đầu này lớn hơn cả một chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ. Một chiếc xe đang kéo một cái bục đặt cái đầu đáng sợ này, mặc dù dân chúng không thấy nó chuyển động tý nào nhưng họ cũng biết được rằng nó rất nguy hiểm. Một không gian yên tĩnh tràn ngập khắp ngõ phố, và rồi đột nhiên nổ lên một tràng reo hò đầy vui sướng.

Mọi người đều hát vang lên bài hát ca ngợi về chiến tích của đoàn Kỵ Sĩ, càng thêm sâu sắc kính trọng hơn đối với đoàn Kỵ Sĩ trú đóng tại thành của họ. Cuộc diễu hành của đoàn Kỵ Sĩ Jantunen đã đạt đến đỉnh điểm vào thời điểm này.

Cách một khoảng cách xa khu đường chính, một quán cà phê yên tĩnh ngăn cách với sự ồn ào bên ngoài thành phố. Hầu hết mọi người dân đều tụ tập lại xung quanh khu đường chính, để lại quán cà phê trống rỗng khách hàng. Chỉ còn có vài người trẻ tuổi ngồi kề bên cửa hàng, họ là những người có liên quan đến vụ việc đang ồn ào ngoài kia, đó là: Edgar, Stefania, Archid, Adeltrud và Ernesti.

“Thật sự là vậy ư! Em thật là liều lĩnh…”

Edgar thở dài và để chén trà trên tay xuống. Anh nói ra điều này là đại diện thay cho tất cả mọi người để nói. Anh không thể nói gì khác hơn nữa sau khi nghe Eru diễn tả ra tình huống ngẫu nhiên trong suốt hành động có liên quan đến Lục Hoàng Quy.

“Điều này làm cho anh phải đồng tình rằng em là ‘nạn nhân’ bị cuốn vào việc này, còn Di…”

Sau khi xâm nhập được vào hệ thống động cơ mana, Eru đã giành được quyền kiểm soát cỗ máy một cách hoàn toàn để chiến đấu. Chỉ nghe đến điều đó thôi cũng đủ để làm cho tất cả mọi người xung quanh mang đến cảm giác kinh hoảng hét lên. Khi lời giải thích của Eru càng kỹ càng cụ thể hơn, thì Edgar nghe cũng thấy bối rối nhiều hơn nữa. Đôi mắt của Stefania trợn to ra, hiển nhiên cô ấy cũng rất ngạc nhiên về việc này. Chid và Ady cũng choáng váng nốt, nhưng họ chấp nhận điều này, bởi vì đây chính là Eru a. Cặp song sinh liếc nhìn vào nhau rồi nói:

“Thấy chưa, cậu ta thực sự chặn cướp luôn một Hình Bóng Kỵ Sĩ đúng như những gì dự đoán.”

“Này, này, hai cậu nói gì thế, các cậu có ý gì khi nói ‘đúng như những gì dự đoán’ ? Mặc dù… điều này cũng đúng.”

Eru vẻ mặt không vui, nhưng cặp mắt của cậu lại đảo lia lịa lảng tránh khi cậu sinh đôi trừng mắt nhìn lại.

Ngoài Eru, chỉ có Edgar là người có mặt tại đây đã có kinh nghiệm làm phi công của Hình Bóng Kỵ Sĩ. Đó là lý do tại sao anh rất giật mình khi nghe được lời kể của Eru, nhưng cũng cảm thấy độ khả thi của việc này. Từ những gì mà anh nhớ, tính năng của Guyale không thật sự nổi bật như vậy. Nếu Eru xâm nhập vào hệ thống điều khiển, nó sẽ không thể nào có tính năng vượt trội như lúc chiến đấu vậy. Nhưng dù vậy đối mặt với sự thật trước mặt anh, Edgar chỉ có thể lắc lắc đầu. Đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó.

"Ernesti, nếu như Di không có chạy trốn, em sẽ làm gì?”

“Chẳng làm gì cả. Em chỉ có thể đi theo dòng người phía sau thôi, và có lẽ chắc em lúc đó đã ngồi lên trên xe ngựa mà chạy trốn khỏi chiến trường.”

Khuôn mặt của Edgar tràn đầy cay đắng. Điều gì sẽ xảy ra nếu như Guyale không có tham dự vào trong cuộc chiến? Edgar sẽ không thể ngồi có mặt tại nơi này, và thương vong của đoàn Kỵ Sĩ chắc chắn sẽ là phải gấp đôi số lượng hiện tại. Không chỉ thế, con Behemoth có thể chưa bị đánh bại. Không nghi ngờ chút nào, một chiếc huy chương vinh dự sẽ được trao tặng cho cậu thiếu niên nhỏ nhắn Edgar đang ngồi ở phía trước anh, nhưng việc ban thưởng cho hành động xuất sắc này còn kẹt dính lấy một vấn đề, đó là vị thế hiện tại của Eru. Edgar cắn lấy miệng mình và đi vào chủ đề chính.

“Bọn anh… các phi công học sinh cao học vẫn còn sống sót trong trận chiến này sẽ đi tới Känkänen để nhận lễ khen thưởng.”

Edgar cảm thấy rất khó chịu ngay khi anh phải nói ra một việc vinh quanh anh được lãnh nhận như vậy trước mặt công thần thật sự.

“Đoàn Kỵ Sĩ trú đóng ở Jantunen cũng sẽ cử người đại diện tới, có lẽ chắc chắn là ngài Hallhagen hay một người nào đó. Việc này liên quan đến một Ác Quỷ thú cấp bậc tiểu đoàn xâm lược vào, một câu chuyện đáng được coi trọng và lan truyền đi khắp cả nước, không, phải là lan truyền đi các quốc gia. Họ nói đây là một buổi lễ rất hoành tráng.”

“Đúng là như vậy, xin chúc mừng… nhưng sao trông anh có vẻ khổ sở vì điều đó thế?”

“Sự tồn tại của Kỵ Sĩ màu đỏ sẽ bị che kín lại trong vụ việc này… Điều này có nghĩa là những gì Ernest đã làm hoàn toàn không được công bố.”

Stefania vẻ mặt đầy thua thiệt nhìn tách trà gần tay mình. Một lúc sau Chid và Ady cũng kịp hiểu điều này nghĩa là gì nhìn chằm chằm vào Edgar. Chỉ có Eru dường như chẳng có chút nào bị ảnh hưởng rồi gật đầu.

“Vậy a. Nếu như em là một thành viên của đoàn Kỵ Sĩ hoặc là một học sinh cao học chính thức, thì mọi chuyện sẽ lại khác không có vấn đề như bây giờ chứ gì.”

“Này, tình hình sẽ rất nghiêm trọng nếu như lúc đó Eru không có ở đó! Tại sao cậu ấy lại không nhận được khen thưởng cơ chứ?”

Chid đứng bật dậy phản đối. Stefania dùng ánh mắt liếc nhìn ngăn trở cậu ta lại, rồi thở dài giải thích.

“Bình tĩnh lại đi. Nếu như là một Kỵ Sĩ bình thường có biểu hiện xuất sắc như thế này, họ sẽ được đề bạt lên chức hoặc là được khen thưởng. Đối với học sinh cao học, họ sẽ giành được danh hiệu Kỵ Sĩ một cách chính thức… Nhưng chúng ta không thể đề bạt cho Eru lên chức được.”

“Tại sao chứ? Eru rõ ràng mạnh mẽ hơn các Kỵ Sĩ khác bị đánh cho tan tành chứ!?”

“Trở thành một Kỵ Sĩ điều đó đồng nghĩa với việc cậu ta sẽ phải tham gia vào đoàn Kỵ Sĩ. Cậu ta có thể trở thành một thành viên của đoàn Kỵ Sĩ với sức mạnh vượt trội của cậu ta, nhưng mấy người ở tuổi 12 sẽ bằng lòng đi tham dự vào công việc này chứ. Làm việc dưới một tổ chức điều này có nghĩa là Eru không thể tùy ý trong mọi hành động của mình.”

“Chúng ta có thể giúp được điều gì đó nếu như cậu ta lớn tuổi hơn chút… Cứ cho là cậu ta vượt qua thực lực của Kỵ Sĩ chính quy đi và việc cậu ra giành được phần thưởng vinh dự ở độ tuổi mười hai, thế thì danh dự và mặt mũi của các Kỵ Sĩ chính quy sẽ bị quét sạch. Danh dự của các Kỵ Sĩ là danh dự của Vương Quốc, không một ai muốn điều này xảy ra.

Eru nghiêng đầu và mỉm cười, rồi hỏi:

“Em hiểu rồi. Senpai chị có mặt ở đây là để thuyết phục em phải không?”

Vẻ mặt của Edgar và Stefania chợt cứng lại. Eru không có nói nhiều đối với biểu hiện vẻ mặt của họ và tiếp tục nói:

“Thôi quen té việc này đi. Em đã cảm thấy rất hài lòng khi được làm phi công của một chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ thực sự. Thay vì không biết xấu hổ đòi hỏi phần thưởng, chả làm gì cả mới càng thoải mái hơn chứ. Vả lại, chính là người tự chui đầu vào vụ việc này. Em chỉ không muốn bị người khác lợi dụng bởi vì chuyện này.”

Stefania gật đầu của mình tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của cậu.

“Điều đó sẽ không xảy ra đâu. Chị dùng tên của gia tộc Serrati bảo đảm.”

“Đúng vậy, anh cũng sẽ nhắc nhở ngài Hallhagen."

Sau khi nghe được lời cam đoan của hai người họ Eru liền gật đầu. Không giống như Eru, Chid và Ady không thể chấp nhận được điều này, họ hỏi một cách rền rĩ:

“Eru, điều này thực sự có được không?”

“Đúng đó, Eru, không phải giấc mơ của cậu là trở thành một Kỵ Sĩ và phi công lái Hình Bóng Kỵ Sĩ sao? Cậu đồng ý nhượng bộ xuống ư?”

“Đây là một trường hợp ngoại lệ. Mình không có kế hoặch đòi hỏi bất kỳ phần thưởng nào.”

Nhìn thấy Eru đang vỗ về cặp sinh đôi đang tỏ vẻ không vui, Edgar và Stefania liền thở nhẹ một hơi. Cả Guyale và con Behemoth một cái thì bị hủy diệt một con thì bị chết trong trận chiến, một chứng cứ rõ ràng cho thấy tình thế nguy hiểm của Eru vào lúc đó. Không đưa bất cứ phần thưởng nào cho Eru bọn họ đều cảm thấy không chịu được. Mặt khác, bởi vì bọn họ hiểu rõ những đoàn Kỵ Sĩ không thể nào xử lý tốt hơn nữa đối với trường hợp đặc biệt của Eru. Họ tình nguyện đến thuyết phục Eru, để cậu có thể hiểu được tình huống khó xử của đoàn Kỵ Sĩ nhằm tránh cho việc mệnh lệnh chính thức để thúc ép Eru. Họ không lo lắng chút nào về việc Eru sẽ phản đối kịch liệt, nhưng họ cũng chuẩn bị sẵn sàng trước nội dung bài nói mà họ sẽ dùng để lấp vá vào lập luận vô lý của bọn họ, nên họ đã sẵn sàng tiếp cho cuộc nói chuyện không thuận lời này sẽ diễn ra. Họ cảm thấy biết ơn về tâm tình rộng lượng của Eru.

Phùùùùùù, cuối cùng cũng kết thúc. Mình đâm đầu về phía trước mà không suy nghĩ nhiều gì; sẽ có hàng tấn điều rắc rối nếu như mình làm bẽ mặt của đoàn Kỵ Sĩ. Bọn họ đưa cho mình bậc thang để đi xuống việc này đúng là giúp mình thật lớn a…
(Trans: Ý là bên phía Kỵ Sĩ đã đưa ra một phương án thích hợp để Eru có thể bỏ qua chuyện này mà không gây bẽ mặt cho Eru, mình cũng muốn tìm từ khác thay thế nhưng thấy từ này có vẻ thích hợp hơn, nói đúng ra mình vẫn chưa nghĩ từ nào khác thay thế)
Eru bên ngoài nhìn có vẻ đang bình tĩnh mà uống cà phê nhưng trong lòng giật thót tim mà chảy mồ hôi lạnh. Thành thật mà nói, cậu cũng đang phiền não không biết làm gì để kết thúc khỏi mớ hỗn loạn này. Điều gây khó khăn cho Eru là những gì cậu đã làm tại vị thế của cậu cũng đâu có đúng (Trans: Chặn đường cướp của mà ~~). Giờ phía bên kia đã đưa ra một phương pháp hòa bình làm cho Eru thật cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Mình đã có khoảng thời gian tuyệt vời khi làm phi công. Mình thậm chí đã nhìn thấy trận đồ của động cơ ma thuật, đó là phần thưởng quá đủ cho mình. Và phía đoàn Kỵ Sĩ lại nợ mình một ân huệ. Giờ mình làm cương lên thì chỉ là xé rách vấn đề thêm to ra, chỉ cần cho họ chìm đắm trong vinh quang. Hơn nữa… điều này sẽ tốt nếu như mình có thể xây dựng một mối quan hệ gần gũi với đoàn Kỵ Sĩ và những người có mặt tại đó.


Eru vui vẻ uống hết trà của mình khi cậu đang nghĩ đến làm thế nào để giải quyết vụ việc này.

Bầu không khí trở nên hài hòa hơn khi chủ đề căng thẳng này đã kết thúc. Âm thanh hoan hô vang dội vẫn tiếp tục nổ ra trong khoảng thời gian này. Một lúc sau họ bắt đầu nói chuyện lên trời lên mây.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK