• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic
Vol 3
Arc 5: Nhân Mã Kỵ Sĩ
Chap 21: Kình Địch Và Quyết Tâm



Thời gian trôi qua, và mùa đông đã bao phủ Vương Quốc Fremmevira đã kết thúc và mùa xuân đã tới.

Mùa xuân là mùa để gặp mặt nhau và cũng là mùa để nói lời từ biệt. Các học sinh cuối cùng cũng hoàn thành khóa học tốt nghiệp của mình trong khi đó các học sinh mới cũng đã tới nơi này ghi danh. Một vài người tiến tới cấp độ cao hơn trong khi đó một vài người khác đã chuyển tới giai đoạn tiếp theo. Học sinh cũ và học sinh mới người đến, người đi, và những người khác lại chào đón năm học mới với những gương mặt thân quen.

Ở khắp mọi nơi học viện chợt trở nên sôi động lên, và khoa phi công cũng chào đón những gương mặt tươi mới của học sinh trung học vừa tốt nghiệp phấn đấu lên trở thành phi công hay thành thợ máy rèn. Trên khuôn mặt của bọn họ tràn đầy hy vọng và niềm say mê, mà không có biết rằng sự thật là bắt đầu từ năm học này, khoa Phi Công sẽ trở thành thế giới của ma quỷ, nơi mà những thường thức chung sẽ không còn tồn tại nữa.

Các Hình Bóng Kỵ Sĩ, ‘Karrdator’, được giáo viên hướng dẫn điều khiển bước lên phía trước, mặt đất rung lên với mỗi lần bước tiến của nó. Các học sinh mới và thợ máy âm thanh hoan vô vang lên khi nhìn thấy cảnh tượng này. Lâu dài tới nay, được sản xuất hàng loạt cỗ máy Karrdator luôn là vũ khí bảo vệ Vương Quốc khỏi kẻ thù và có tiếng tăm rất tốt trong Vương Quốc, khiến cho những ai ở trong Vương Quốc cũng coi nó từ đại diện cho Hình Bóng Kỵ Sĩ. Các học sinh mới ngắm nhìn nó với tâm trạng đầy khâm phục: Không uổng danh là học viện Laihiala, có ngay cả được cỗ máy lưu hành hiện tại! Bọn họ bị kích động rung rẩy cả người lên ngay khi được tiếp xúc với cỗ máy.

Điểm đến của nhóm bọn họ là công xưởng nơi mà các Karrdator từ đó bước ra. Công xưởng trông vẫn là như cũ, tràn ngập sức nóng trong chế tạo, và trên khung bệ sửa chữa đã được các cỗ máy Karrdator lấp đầy lên. Tại phần cuối của khung bệ của công xưởng, các thợ máy đang bận rộn trong việc rèn thép và chế tạo ra các linh kiện phụ tùng thay thế. Các học sinh mới ánh mắt đầy tò mò nhìn tới nơi mà bọn họ sẽ học tập, rèn luyện. Và rất nhanh bọn họ liền đầy vẻ nghi hoặc mà nghiêng đầu ngóng nhìn.

Các thợ rèn chế tạo ra các linh kiện phụ tùng – đây vốn là điều rất bình thường, nó là khung cảnh quá trình chế tạo mà các học sinh đã từng nhiều lần nhìn thấy trước đây. Điều kỳ là ở đây là thứ mà các thợ rèn đang mặc, cho dù nhìn đi kiểu nào đi nữa trông nó giống như là một bộ áo giáp a. Mà rõ ràng áo giáp là trang bị phòng thủ, điều này là không cần thiết trong quá trình chế tạo và đó là một gánh nặng không cần thiết.

Dĩ nhiên, các thợ máy tất nhiên sẽ không mặc áo giáp bình thường rồi, đó là Hình Bóng Giáp Trụ, ‘Động Cơ Rad’. Mặc dù vào cuối năm ngoái nó mới được tiến cử, nhưng các thợ máy sớm đã thành thạo trong việc điều khiển, cầm lấy cây búa và gõ gõ vang lên từng âm thanh vang dội.

Khi trông thấy tình cảnh này, các học sinh mới mới nhớ đến vụ việc xảy ra vào cuối năm ngoái. Mà làm người tiền nhiệm trước Động Cơ Rad – ‘Động Cơ Bit’, lại không phải do một học sinh cao học làm ra, mà lại do một học sinh trung học chế tạo ra nó. Nếu như điều bọn họ nhớ là chính xác, Hình Bóng Giáp Trụ hẳn là không mấy dễ dàng điều khiển được. Không nghĩ tới hiện tại nó đã chế tạo ra hàng loạt và được dùng trong công việc chế tạo; đây đúng là một điều khó có thể tin.

“Ồ, học sinh mới! Cuối cùng mấy người các ngươi cũng tới!!”

Ngay khi các học sinh mới đang trố mắt nhìn chằm chằm vào trong công xưởng, thì một âm thanh vang dội có thể sánh ngang với tiếng búa gõ vang lên, khiến cho tập thể bọn họ kinh hoảng lên. Trước mắt bọn họ là một học sinh tộc Người Lùn – không, đúng hơn là cựu học sinh – với danh hiệu đáng kinh ngạc ‘Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc Đội Trưởng Chế Tạo’, Lão Đại, David Hepken. Anh trông lùn nhưng thể trạng lại vạm vỡ khỏe mạnh – đây chính là đặc điểm chung của tộc Người Lùn. Cánh tay của anh đã được mài dũa qua một thời gian dài làm việc chế tạo, David cả người tỏa ra khí thế trông giống như là một người đàn ông được làm từ thép. Chỉ riêng sự hiện diện của anh cũng đủ để làm cho các học sinh kinh sợ rồi.

“Haha! Làm ta phải đợi rồi, có cả đống việc được chồng lên một đống kia kìa, ta rất mong chờ sự biểu hiện của các ngươi đây. Ta sẽ đào tạo các ngươi thật tốt. Mấy đứa nhóc các ngươi sẽ sớm được giao việc thôi, vậy nên, lo mà kéo căng da ra sẵn sàng tinh thần đi!!”

“Aaa, này, Lão Đại, nói kiểu này không có chút nào thân thiết a. Mấy lời này giống như là đe dọa đúng hơn.”

Các lời nói đột nhiên của Lão Đại khiến cho các học sinh năm mới bị sốc ngơ ngơ ngác ngác; người đang đứng bên cạnh anh than thở dài này chính là Edgar. Mái tóc vàng hoe được cắt tỉa gọn gàng, và đang mặc một bộ giáp da phù hợp với anh, khiến cho anh trở nên giống như là một chiến binh kỳ cựu. Anh có thể còn trẻ, nhưng trong con mắt của các học sinh khóa mới, những người còn trẻ hơn anh, thì sự xuất hiện của anh giống như là một chiến sĩ đầy kinh nghiệm già dặn chiến đấu. Tiện thế mà nói, trong 2 tiểu đoàn của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc, thì anh đã là ‘Đội Trưởng Tiểu Đoàn số 1’.

“Chúc mừng các tân học sinh, lặp lại một lần nữa, ta thay mặt cho Khoa Phi Công xin chào đón các em. Ta biết các em còn có nhiều điều thắc mắc chưa hiểu, nên ta sẽ có một vài lời giải thích đơn giản. Từ năm nay trở đi, các phương tiện thiết bị trong Khoa Phi Công sẽ được Đoàn Kỵ Sĩ đặc biệt trực thuộc trực tiếp dưới lệnh của Đức Vua là – ‘Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc’ trưng dụng. Mọi người ở đây đều là thành viên. Đối với tất cả các em, là các học sinh mới đang học tập ở Khoa Phi Công, nhưng các em cũng sẽ thu được bổ nhiệm làm Kỵ Sĩ thực tập phục vụ dưới trướng Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc. Ta hy vọng mọi người ở đây sẽ nhớ tới điểm này.”

Đoạn nói mở đầu này nói cũng thật là thẳng, làm các tân học sinh mặt đờ ra ngây ngẩn một lúc rồi sau đó mới kịp phản ứng lại ồ lên ầm ĩ. Nhưng cũng đã quá trễ rồi; bọn họ cuối cùng cũng nhận ra Khoa Phi Công tất cả đã khác hẳn những năm trước rồi. ‘Đoàn Kỵ Sĩ trực thuộc trực tiếp dưới lệnh Đức Vua’ là một câu nói có hàm ý đầy đáng sợ, khiến cho bọn họ phải toát ra mồ hôi lạnh. Nơi này không giống như cuộc sống nơi trường học thông thường như bọn họ tưởng tượng không có tồn tại, và tình thế đã phát triển nằm ngoài tầm mà bọn họ mong đợi.

“Sự tình Đoàn Kỵ Sĩ tạm không nhắc tới, bây giờ các em chỉ cần làm việc như thường và chế tạo ra Hình Bóng Kỵ Sĩ. Các em cần thỉnh thoảng đôi lúc nên vận hành Hình Bóng Giáp Trụ và thay đổi phương pháo chế tạo các đồ vật, nên anh hy vọng các em nên làm việc thật chăm chỉ và thích ứng được với điều này.”

“Sau một khoảng thời gian huấn luyện đào tạo cho các em, bọn anh sẽ cần các em tham gia vào việc sửa đổi Karrdator, nên mấy đứa cũng chuẩn bị sẵn sàng tinh thần đi.”

Mọi người ở đây đều là tân học sinh, theo như thông lệ, năm đầu bọn họ sẽ học hỏi kinh nghiệm từ các bậc đàn anh bằng cách phụ giúp công việc cho các đàn anh, năm thứ hai bọn họ mới chính thức tiếp xúc phần chính. Nhưng Lão Đại và Edgar trực tiếp bỏ qua vài giai đoạn này, và đối với các học sinh thì tình thế lại phát triển quá mức đột ngột. Dường như là một cho một đòn cuối cùng nữa, một thảm họa lớn hơn nữa liền xuất hiện.

“A, các tân… các Senpai? Đã đến rồi a.”

Ở trong khu vực đầy sắt thép và lửa, thình thoảng lại có âm thanh chói tai vang lên – một âm thanh giống như là tiếng hót của một con chim phá vỡ dòng suy nghĩ của đoàn người. Nhóm bọn họ nhìn khắp xung quanh và nhìn thấy một cậu nhóc thân hình nhỏ nhắn đang bước tới đây, mái tóc bạc tím của cậu bay đung đưa trong gió. Và tất nhiên, cậu ta chính là Đoàn Trưởng của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc, Ernesti Echevarria.

Khi nhìn thấy Eru, khuôn mặt của các tân học sinh bắt đầu giật giật lên vì kinh ngạc, không phải là do bọn họ không biết đứa trẻ này là ai. Đúng hơn là, bọn họ ngạc nhiên cũng là bởi vì mọi người ở đây đều biết Eru, rồi suy nghĩ, tại sao cậu ta lại ở nơi đây? Tất cả là ở bắt đầu trong vụ Sự Kiện Behemoth vào năm trước. Những người trợ giúp cho các học sinh trung học khoa Kỵ Sĩ – hầu như là toàn bộ các học sinh năm một của khoa Phi Công bây giờ -- những người mà được Eru, Chid, và Ady gấp rút chạy tới giải cứu. Cho dù là bỏ qua chuyện đó đi nữa, Eru đã sớm nổi tiếng ở trong khoa Kỵ Sĩ; cho dù chưa gặp cậu bao giờ bọn họ cũng đã biết đến cậu từ cái nhìn đầu tiên rồi.

Từ tận đáy lòng, Edgar rất là đồng tình cho các tân học sinh, anh hắng giọng lại và chậm rãi nói ra với một giọng cảnh báo.

“Có một vài thông báo quan trọng khác, về Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc mà anh đã đề cập trước đây, nhân vật trung tâm cũng chính là Đoàn Trưởng của Đoàn Kỵ Sĩ này… là Ernesti Echevarria đang có mặt ở đây. Anh nghĩ rằng mọi người đều đã sớm biết tên tuổi này rồi.”

Eru liền gật đầu thừa nhận, các tân học sinh không theo kịp tiết tấu chỉ có thể đứng đó chết lặng ngườ; nhìn khuôn mặt đầy soắn xuýt của bọn họ làm cho Lão Đại cũng phải thương hại thay. Eru chú ý tới bầu không khí khá căng thẳng và nhìn về phía Edgar nở nụ cười lúng túng.

“A – anh biết mọi người ai cũng có nhiều điều muốn hỏi nữa, nhưng chúng ta sẽ chính thức bắt đầu công việc vào ngày mai, ngày hôm nay liền kết thúc tại đây đi.”

Các học sinh mới thậm chí không có nghe được lời nói kết thúc của Edgar và chỉ hiểu được có một điều. Cuộc sống của bọn họ đã đi ra ngoài tầm kiểm soát rồi.

----------------------------------------------------------

Các học sinh mới Khoa Phi Công vào ngày đi học đầu tiên đã nhận được một cú sốc lớn, không ai trong bọn họ có thể giấu diếm được sự mệt mỏi ở trên khuôn mặt mình. Tuy nhiên, có một người trong số bọn họ lại có biểu hiện khác. Người này vụng trộm rời khỏi nhóm và bước đi quay trở lại công xưởng trong khi mọi người trong nhóm đều đã rời đi.

“…Kỵ Sĩ Trưởng Echevarria.”

Eru nhìn thấy kéo dài tới chân cậu thon dài cái bóng và quay người trở lại. Người này mặc trong mình áo da học sinh Khoa Phi Công, nó là chiếc áo mới được phân phát giống như bao học sinh mới khác. Nhưng Eru lại biết cô và liền gật đầu nở nụ cười, rồi liền nói với Lão Đại và Edgar đang bước đi ở phía trước.

“Xin lỗi, hai người cứ đi trước đi. Em có chuyện muốn nói.”

Lão Đại và Edgar thoáng liếc mắt nhìn nhau, và liền bước đi quay trở lại công xưởng. Eru và người học sinh mới này liền bước hướng tới căn phòng họp trống,

“Thật không thể tưởng tượng được là thành viên của ‘Đoàn Kỵ Sĩ Mắt Ưng Xanh Biển’ sẽ lại trở thành tân học sinh của Khoa Phi Công.”


“Vốn sớm kế hoạch là phái tới ‘đặc vụ liên lạc’, nhưng vì có nhiệm vụ khác nên ta đã được phái tới đây.”

Eru nhìn về phía cô gái này người mà cao hơn cậu nhiều, mới một vẻ mặt đã hiểu rõ. Người này tên là Nora Frykberg. Giống như Eru đã nói, cô là một Kỵ Sĩ lệ thuộc vào Đoàn Kỵ Sĩ Mắt Ưng Xanh Biển.

Đoàn Kỵ Sĩ Mắt Ưng Xanh Biển – đây là tên không được cộng đồng biết đến. Lại không có căn cứ cụ thể nào ở trong Vương Quốc với cái tên là Mắt Ưng Xanh Biển cả. Bọn họ không có căn cứ, và bọn họ còn được biết đến với tên gọi khác là ‘điệp viên’. Chỉ có rất ít người mới biết được sự ồn tại của bọn họ. Về phần Eru, ngoài việc biết đến đặc vụ liên lạc có tên là Nora ra được giới thiệu cho biết, thì cậu không có biết gì khác nữa về tổ chức này.

Thành viên của tổ chức này lại làm gián điệp vào tham gia vào trong nhóm học sinh mới bởi vì nhiệm vụ mà cô đã được giao.

“Vậy ngươi tiến tới đây báo cáo phải chăng là do đã có manh mối nào rồi à?”

Nora đẩy nhẹ một phát tóc mái tóc không quá dài cũng không quá ngắn của mình, và vẻ mặt không có biểu lộ gì mà gật đầu. Sau đó cô liền nói ra với giọng nói đều đều:

“Trước hết tôi xin báo cáo ‘điều tra’ đã tiến hành được cách đây một vài ngày. Chúng ta đã hoàn thành việc điều tra lại hết toàn thể gốc gác của các thành viên của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc và các thành viên của Học Viện Phi Công Laihiala và đã tìm thấy một vài người có xuất thân rất đáng nghi.”

Trong khoảng thời gian khi mà Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc được thành lập, Đức Vua Ambrosius đã ra lệnh cho Đoàn Kỵ Sĩ Mắt Ưng Xanh Biển – ‘điều tra hoàn toàn về Học Viện Phi Công Laihiala’. Với sự trợ giúp toàn lực của một Công Tước, các Kỵ Sĩ đã nhanh chóng bắt đầu kiểm tra nơi mà tên gián điệp có khả năng ẩn núp nhất, và đã đạt được mục tiêu của mình.

“… Theo báo cáo, thì tin tức về cỗ máy nguyên mẫu bị rò rỉ ra ngoài do một tên gián điệp ở trong nội bộ tiết lộ khi vụ việc ăn trộm xảy ra.”
(Tran: Mình nghĩ khúc này là làm nhiệm vụ với lại 2 bên không quen thân lắm nên để xưng hô như thế này) “Quả là như thế a. Tuy rằng rất khó để có thể nghĩ ra khả năng khác. Nhưng mà tên gián điệp không phải là gần đây mới do vụ này mới đột nhiên xuất hiện, điều này có nghĩa là học viện đã bị gián điệp nước khác xâm nhập vào một khoảng thời gian lâu rồi.”

Nora mỉm cười và gật đầu đồng ý.

“Theo như phán đoán của thuộc hạ, kẻ địch theo định kỳ mà phái gián điệp tới đây. Theo như bản báo cáo, chúng ta đã tìm thấy một vài người tốt nghiệp đã bí ẩn biến mất ở mỗi năm.”

Hằng năm học viện đều chiêu mộ một lượng lớn học sinh trên cả nước, nên bọn họ chỉ có thể chỉ có thể làm ở mức thấp nhất là kiểm tra xuất thân của họ. Các học sinh chỉ cần chăm chỉ học tập thì bọn họ sẽ không có vụ bị đuổi học, dựa theo đó bọn họ có thể tự động tiếp thu được các kiến thức mới nhất mà không tốn công sức. Eru không khỏi trong lòng cười khổ, bọn họ khẳng định đã điều tra rất triệt để. Nora không đưa ra lời bình luận nào về bản báo cáo và tiếp tục nói:

“Những kẻ tình nghi tất cả đều đã ‘dàn xếp rồi cả’; chúng ta đã xác định được phương thức liên lạc của bọn chúng rồi. Sự Kiện Casadesus đã giáng cho một đòn nặng nề cho lực lượng của kẻ địch. Nhân cơ hội này, chúng ta có thể tiến hành tiêu diệt bọn trên diện rộng phạm vi toàn nước lực lượng còn sót lại của kẻ địch. Để ngăn cản gián điệp tiếp tục xâm nhập vào, ta sẽ phái ra các thuộc hạ của ta ra thành lập một ‘hàng rào’ ở trong học viện và thành phố. Cho nên ngài sẽ không cần lo lắng về những chuyện như vậy sẽ lặp lại nữa.”

‘Hàng rào’ này sẽ là một mạng lưới điệp viên hoặc là một khu vực giám sát. Eru có lợi hại giỏi giang thế nào đi nữa, thì cậu cũng chẳng biết được gì cả về chiến tranh điệp viên tiến hành ra sao và cũng không có ý tưởng nào cả về biện pháp đối phó với nó. Vì thế, cậu từ bỏ việc tham gia vào vụ phòng chống gián điệp và để nó cho các chuyên gia làm. Eru cảm thấy rất hài lòng biện pháp bảo đảm an toàn của bọn họ và mỉm cười gật đầu.

“Ta hiểu rồi, ta sẽ để lại vụ này các chuyên gia như các ngươi. Nếu có bất cứ vấn đề gì thì hãy nói lại cho ta, nếu không có, thì cứ theo định kỳ báo cáo lại cho ta.”

“Tuân lệnh, thuộc hạ sẽ lấy ghi danh vào khoa Phi Công đồng thời đảm nhiệm luôn làm nhân viên liên lạc. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra thì sẽ báo cáo lại ngay cho ngài.”

Nora lễ phép cúi người xuống chào ngay sau khi cô báo cáo xong rồi rời khỏi. Eru vẫy tay nhìn cô rồi đi rồi nheo mắt lại, để lộ ra một nụ cười đầy nguy hiểm.

Đã tóm được tên gián điệp ra ư? Tuy rằng không tốt lắm khi nó quá ‘tẻ nhạt’, nhưng mình hy vọng rằng bọn chúng sẽ giãy giụa có thêm sức một chút. A, bọn họ sẽ quay trở lại vào một ngày nào đó, vậy nên mình hẳn nên làm ra chút chuẩn bị đi.


May mà không có ai biết được suy nghĩ hiện tại của Eru, nếu không cũng phải bị tức chết rồi.

Rơi vào trong suy nghĩ, bị phân tâm Eru không có nhận ra được có ai đó đang nhìn cậu từ trong bóng tối. Người đó ngập ngừng một chút rồi rời khỏi phòng họp.

------------------------------------------------------------------

“… Trông Eru rất vui vẻ…”

Bóng người rời khỏi phòng họp chính là Ady, cô hiện tại đang chán nản bước lên phía trước.

“Tuy rằng Eru luôn bị đối đãi xem như là một món đồ chơi, nhưng mình chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy nói chuyện vui vẻ như vậy trước đây…”

Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng. Hầu hết các cô gái khi nói chuyện với Eru đều sờ đầu cậu cả hoặc là xem cậu như là một món đồ chơi mềm mại, bởi vậy làm cho cậu có thể nói chuyện sốt sắng như vậy cơ hội không phải là nhiều. Cùng với sở thích độc đáo của cậu ta, nên chủ đề nói chuyện luôn bị giới hạn, và rất ít cô gái có thể bắt chuyện được. Điều này có nghĩa là người kia là một mối đe dọa nguy hiểm cho Ady, hoặc là đó là những gì mà cô cho là vậy.

Cô đang suy nghĩ về cô gái đã nói chuyện với Eru: Một cô gái dáng người cao với dáng người thon thả, nói năng đều đều và khuôn mặt rất dễ thương. Đây thực sự là một mối nguy hiểm. Tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng Ady nhận ra một điều gì đó.

“…Đúng rồi! Các cô gái nói chuyện với Eru đều rất cao. Điều này có thể là… cậu ấy thích mẫu người cô gái cao ư!?”

Điều này thực sự có thể là khiếm nhã với Ady, người đang cảm thấy nhận ra sự thật gì đó quan trọng, nhưng đó thực sự là một hiểm lầm. Eru chỉ là có thân hình lùn hơn so với mọi người khác cùng lứa tuổi, bao gồm cả các cô gái. Đáng tiếc thay, không có một ai có thể giải thích rõ ràng được sự hiểm lầm này, bởi vì đây thường thường là nhiệm vụ của anh trai sinh đôi của cô.

“Nếu như sự việc là vậy, mình cũng hẳn nên có cơ hội mới đúng chứ! Nhưng nếu Eru chỉ thích các cô gái dễ thương hơn cậu ta thì, ưm… như thế thì mình gặp rắc rối rồi…”

Eru có thân thình thấp hơn mức bình thường, nhưng Ady lại có cao hơn các cô gái ở cùng độ tuổi. Cô không quan tâm về điều đó, nhưng với Eru, người có ví dụ cụ thể về ‘cái gì là dễ thương’, nên cô sẽ tự so sánh bản thân mình với Eru. Từ sự thật là cô không có loại trừ Eru bởi vì cậu ta là con trai, thì có thể thấy được Ady yêu thích của cô cũng rất là đặc thù a.

“A, nhưng trông cậu ấy thật là hạnh phúc, bọn họ đã nói chuyện gì thế nhỉ… Chủ đề mà cuộc nói chuyện mà mình biết Eru sẽ thích sẽ nằm ở tầm các Hình Bóng Kỵ Sĩ và Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc rồi.”

Lượng thông tin báo cáo của Đoàn Kỵ Sĩ Mắt Ưng Xanh cực kỳ quan trọng, nhưng Ady lại không biết được sự tồn tại của bọn họ. Bởi vì đây là điều nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.

“Một đối thủ thật mạnh mẽ… Mình không thể buông tay dễ dàng được! Nhưng mình không hiểu lắm về Hình Bóng Kỵ Sĩ a… mình nhiều nhất chỉ có thể điều khiển được Hình Bóng Giáp Trụ a. Điều này có nghĩa là mình chỉ có thể phụ trợ thôi. Ưmm, vẫn là làm Kỵ Sĩ tốt hơn. Muốn cùng với Eru, thì mình cần một Hình Bóng Kỵ Sĩ! Mình phải nghĩ biện pháp để có được một chiếc… đúng rồi!”

Ady chợt nghĩ đến ý tưởng gì đó tuyệt vời và liền vung lên nắm đấm của mình. Cô liền chạy ra ngoài với một ánh mắt đầy quyết tâm.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK