• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic
Vol 3
Arc 6: Thành Phố Rừng Rậm Khủng Hoảng
Chap 27: Nữ Hoàng Của Bầy Giáp Xác Thú


Bởi vì Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc sinh động biểu hiện, Thành Phố Rừng Rậm đã được giải thoát khỏi nguy cơ khủng hoảng lớn nhất từ trước tới nay.

Sau khi hoàn toàn việc thanh lý hết bọn Giáp Xác Thú, Vườn Cây Khổng Lồ vẫn còn đang ở trong tình trạng hỗn loạn. Là do mặc dù lệnh giới nghiêm đã được tháo bảo ra, nhưng hầu hết thành viên của Đoàn Alvanz đều có nhiệm vụ phải thanh lý hết xác chết của bón Giáp Xác Thú nằm rải rác ở xung quanh Vườn Cây Khổng Lồ.

Từ quy mô của cuộc tấn công này, số lượng thiệt hại mà bọn họ phải chịu khá là nhẹ và Cánh Cổng Khe Núi Althusser không có bị ảnh hưởng gì cả. Mặc khác, Đoàn Alvanz cũng đã mất khá nhiều người và tổn thất trang bị, và đang vì chuyện bổ cứu lại tổn thất mà đau đầu.

Mà Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc, hầu như bọn họ đội hình vẫn còn hoàn hảo, chỉ có chiếc chiến xa vì xung pha lao lên đột kích mà bị thương hại nhẹ. Hiện tại bọn họ đang ở trong Althusser và đang phụ giúp mọi người công việc xây dựng lại. Một mặt khác đáng lưu ý là Đội 3 Tzendrinble là nhóm nổi bật nhất ở trong tòa Pháo Đài này. Có được khả năng vận chuyển vật tư trọng lượng lớn và tốc độ vượt ra xa xa những con ngựa kéo xe bình thường, bọn họ rất vinh dự trở thành ‘biệt đội vận chuyển’ với hiệu suất rất cao. Ngày hôm nay bọn họ cũng bận rộn chạy qua chạy lại vận chuyển đầy hàng hóa vật tư.

So với bọn họ, Đội Số 1 và Đội Số 2 làm nhiệm vụ bảo vệ trong thời gian này lại thoải mái hẳn cả hơn. Trong khi bọn họ đang làm nhiệm vụ của chính mình thì có một người nào đó tới ghé thăm Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc.

“Chúng ta nợ ân huệ của các ngươi. Nếu như các ngươi không đến, ta không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ đến đối với chúng tôi, không chắc là có thể bị đoàn diệt luôn chứ.”

Người khách tới thăm này chính là thành viên của Đoàn Alvanz, Arnis.

“Ngài quá khách khí, việc này là bổn phận của chúng tôi.”

Đối với Arnis cong người xuống cám ơn, Edgar cảm thấy thế là không tốt tý nào. Edgar đối với Arnis tràn đầy kính ý sau khi đã thua dưới tay anh trong trận đấu giả tập trước đây.

“Mặc kệ là vì lý do gì, sự thực là chúng ta đã được các ngươi cứu. Mà chúng ta không phải là không có quen biết, nên ta mới muốn tới nói lời cảm tạ.”

“… Ta hiểu rồi, nếu Ngài đã nói vậy.”

Nhìn thấy Edgar vẫn cứ nghiêm túc như thường lệ, Arnis nhịn xuống nở ra nụ cười khổ. Anh cũng biết thái độ như vậy không thích hợp khi nói chuyện với ân nhân của mình.

“Nhân tiện mà nói, Kỵ Sĩ của ngươi rất là tuyệt a.”

Như muốn chuyển dời đi chủ đề câu chuyện, Arnis liền nhìn về phía Aldelecumbe ở một bên. Tuy rằng bề ngoài của nó nhìn giống như Earlecumber giản dị như cũ, nhưng khả năng chiến đấu dị thường đáng sợ khi lấy thành tích tiêu diệt Giáp Xác Thú mà lấy chỉ số con Phá Tan Kiểu Giáp Xác Thú đến con số hàng chục. Edgar thẳng thắn mà hiện ra vẻ sung sướng khi thấy có người khen ngợi về cỗ máy của mình.

“Cảm ơn, Aldelecumber là cộng sự mà tôi lấy làm tự hào.”

“Ta cũng nghĩ vậy. Nhìn thấy sinh động dáng vẻ, cho dù là bọn này cũng muốn có được cỗ máy kiểu mới. Các ngươi Đoàn Kỵ Sĩ đều được trang bị đầy đủ kiểu mới trang bị chứ? Thật là phi thường chấn động đây.”

Arnis nghĩ lại ở khung cảnh ở trước đó. Mặc dù sau khi trừ hao ra cỗ máy Tzendrinbles, thì phân phối cho hai cả hai Đội đầy đủ hết Karrdatolle diễn tả rằng vô cùng đáng kinh ngạc. Coi như là nói tới nó đã phát huy ra đồng dạng số lượng máy cũ mấy lần… không, nói gấp mười lần cũng không có nói quá. Vì có sự cố lần này sẽ ra, sẽ là tự nhiên khi Yanis hy vọng có thể mang những cỗ máy kiểu mới kiểu mới phân phối cho Đoàn Alvanz.

“Ta nghĩ vấn đề đổi Hình Bóng Kỵ Sĩ kiểu mẫu mới trải rộng ra toàn quốc chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Mà nơi này còn là có yếu tốt chiến lược quan trọng, nên chắc chắn sẽ được quyền ưu tiên tiếp nhận những cỗ máy trước cả mà thôi.”

“Ngươi nói đúng; ta đang chờ mong điều đó tới đây.”

Arnis trông rất là hạnh phúc khi nghe được Edgar trả lời và nở một nụ cười như là một đứa trẻ nhỏ vậy.

Một vài ngày sau, một chiếc xe ngựa liền đi tới Cánh Cổng Khe Núi Althusser với một vị khoách ngoài ý muốn – đó là giám đốc của Viện NTR, Olver Blomdahl. Viện NTR tuy nói là một tổ chức quan trọng của Vương Quốc, nhưng rất khó để có thể tưởng tượng được nó lại có liên quan đến thành phố bí mật này. Anh liền tiến bước về phía Ambrosius ngay khi vừa xuống xe ngựa.

“Xin lỗi vì đã để Ngài phải đợi, Tiên Vương… Trước hết, xin cảm ơn vì đã cứu lấy ‘nhà’ của chúng ta! Xin hãy chấp nhận sự cảm ơn đầy chân thành này.”

“Ừm, đã để ta phải đợi rồi. Đừng nói đến nó nữa, nơi này rất quan trọng đối với chúng ta, và chúng ta chỉ là tuân theo ‘luật’ đã được đưa ra mà thôi.”

Olver liền gật đầu và nhìn về phía Eru người đang đi cùng với Ambrosius.

“Như vậy cậu ta…?”

“Đúng, không có cơ hội nào thích hợp hơn là lúc này.”

Eru liền liên tục chuyển tầm mắt mà nhìn hai người khi không tài nào hiểu được hai người bọn họ đang nói về chuyện gì. Ambrosius liền nở nụ cười tinh quái và nói với cậu: “A, Ernesti, trước đây ta và ngươi đã làm một giao kèo ước định, đúng không?”

Eru liền gật đầu. Nói đến điều hứa về vụ giao kèo thì chỉ có đúng là một việc mà thôi.

“Ta đã hứa với ngươi rằng sẽ nói cho ngươi biết bí mật của Lò Chuyển Đổi nếu như ngươi có thể làm ra được một Hình Bóng Kỵ Sĩ tốt nhất. Sự biểu hiện của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc, và chiếc kia Kỵ Sĩ và chiến xa đã đánh bại Nữ Hoàng Giáp Xác Thú đó. Ta cảm thấy rất hài lòng về các Kỵ Sĩ mà ngươi đã chế tạo ra. Do đó, ta quyết định thực hiện lời hứa của mình.”

Vẻ mặt của Eru sáng lấp lánh lên khi nghe đến điều này. Theo như lời đã hứa, Eru sẽ có cơ hội học được ‘cách chế tạo một Lò Chuyển Đổi Mana’. Lò Chuyển Đổi Mana giống như là trái tim của Hình Bóng Kỵ Sĩ vậy, một cơ quan chuyển đổi lấy vô cùng vô tận không khí thành mana. Với nó, Hình Bóng Kỵ Sĩ có thể trở thành vũ khí mạnh nhất thống trị lên những sinh vật khác. Đó chính là mảnh ghép cuối cùng mà Eru không có biết được và đang tìm kiếm, truy đuổi nó trong quá trình chế tạo nên Hình Bóng Kỵ Sĩ.

“…Đó, đó có phải là thực sự không?”

“Haha, đây là lần thứ hai ngươi đã chém giết Ác Quỷ Thú cấp bậc thuộc loại hạng nặng, chỉ nhiêu đó thôi đã đủ cho việc này rồi. Mặc dù ta đã thoái vị rồi, nhưng ta vẫn có thể thưởng nó cho ngươi dưới danh nghĩa là Tiên Vương. Hơn nữa Quốc Vương cũng đã đồng ý rồi, nên hãy nhận lấy nó đi.”

Đã nói đến mức này, thì không có ai có thể ngăn cản lại Eru nữa. Eru thái độ thay đổi, nhắm ngay về hướng Tzendorg một dáng vẻ muốn xuất phát ngay lập tức. Ambrosius vội vàng ngăn cản cậu lại.

“Này, này, ta chắn chắn sẽ mang ngươi đến đó, nên đừng có gấp gáp a. Không có lực lượng chiến đấu nào được tiến lên phía trước Cánh Cổng Khe Núi, nên chúng ta không thể lái Tzendorg được. Chúng ta phải theo ‘luật pháp’ quy định, chỉ có ‘Người quan sát’ (Tran: Đợt trước dịch từ này thành Vệ Sĩ thì phải) cho phép mới được vào.


“Người quan sát…? Vậy thần phải gặp người đó ở đâu? Mà đến tột cùng vị đó là ai mới được?”

Ambrosius liền chỉ về đang đứng ở bên cạnh mỉm cười Olver. Anh ta liền đến phía trước Eru và cúi người thi lễ một phát.

“Xin hãy đi theo ta, thưa Ngài Đoàn Trưởng Phượng Hoàng Bạc. Hãy cho phép ta chỉ cho ngài nhìn thấy ‘nhà’, quê hương của tôi.”

Ở phía sâu sa trong Cánh Cổng Khe Núi Althusser liền phát ra âm thanh trì trệ khi mở cửa ra, lộ ra một con đường dẫn ra xa rời khỏi Vườn Cây Khổng Lồ. Ở cuối con đường này chính là nơi đang sản xuất ra Lò Chuyển Đổi Mana và cũng là nơi nắm giữ lấy bí mật của Lò Chuyển Đổi. Đối với Eru, đó là con đường đi tới thiên đường.

Sau khi đã hoàn tất công việc chuẩn bị, Tiên Vương Ambrosius liền cùng với Eru và Olver bước lên xe ngựa, rồi đi ngang qua cánh cổng. Sau khi đi ra khỏi cổng, cánh cổng lại một lần nữa khép lại, cấm bất cứ ai khác đi qua nơi này.

Xung quanh Cánh Cổng Khe Núi Althusser là khung cảnh đồi núi hoang tàn.

Nhóm người Eru liền đi lên giữa các ngọn núi trên một chiếc xe ngựa được lớp sương mù bao phủ lại, khiến cho tầm nhìn của họ bị mờ đi. Con đường vẫn cứ tiếp tục kéo dài tới phía trước khiến cho bọn họ không cần phải lo lắng việc bị lạc đường. Sau một thời gian ngắn, sương mù liền biến mất và mọi thứ ở xung quanh bọn họ liền trở nên rõ ràng lên.

Sau khi tiến lên phía trước thêm một chút nữa, có thể nhìn thấy phía trước đỉnh núi ngày càng gần hơn rồi. Sau khi đã đi băng qua ngọn núi, Eru liền không thể thốt lên lời nào khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài từ cửa sổ của chiếc xe ngựa.

Ngay tại dưới chân núi là một mảnh dốc thoải được bao phủ toàn cây cỏ. Ở một vài khoảng cách xa từ khu rừng là một mảnh nhấp nhô dãy núi liên tục hai bên trái phải của Eru. Đơn giản mà nói, đây là một cái lòng chảo được bốn phía dãy núi bao vây lại, tạo thành một bức tường thiên nhiên được dãy núi Aubigne tạo nên. Con đường duy nhất có thể dễ dàng tiến vào nơi này đã được tòa pháo đài bảo vệ lấy. Không ngoài dự định khi nó là một trong những căn cứ quan trọng của vương quốc, việc phòng ngự đúng là tường đồng vách sắt.

Trong lòng chảo này không chỉ có rừng rậm mà thôi. Điều thu hút sự chú ý của Eru là thành phố khổng lồ cùng với khu rừng hòa lại làm một.

Ở chính giữa vùng lòng chảo này là một tòa tháp cao, và tòa thành phố này dường như lấy nó làm trung tâm mà khuếc trương ra bên ngoài. Những kiến trúc này không có né tránh lấy cây cối, mà là cùng chúng quấn quýt lấy nhau và hòa lại làm một. Những thứ bày ra trước mắt cậu là một khung cảnh xa lạ và một phong cách kiến trúc độc đáo, nó hoàn toàn khác hẳn so với những gì mà cậu đã nhìn thấy ở Laihiala và Jantunen. Văn hóa ở đây chắc chắn là khắc hẳn so với Vương Quốc Fremmevira.

“…. Đây là nơi chúng ta sẽ đi tới, Alfheim, thành phố rừng rậm.”
(Tran: Lôi tên thành phố Tiên của thần thoại Bắc Âu vào luôn)
Khung cảnh tự nhiên kết hợp với cảnh vật nhân tạo đã tạo thành một cảnh tượng đầy thiên nhiên mê hoặc Eru, cậu chỉ có cảm giác lại khi nghe được điều mà Ambrosius nói.

“Alfheim… Đó chính là nơi Lò Chuyển Đổi Mana được chế rạo ra ư, và cũng là nơi cất dấu lấy bí mật của nó! Ta biết được cơ sở sản xuất kiểu loại này là không có đối với bên ngoài công khai… Oa ha ha, cuối cùng ta cũng đi đến bước này rồi…”

Eru dồn ép toàn bộ người mình hướng ra lên kính của cửa sổ, thành thật mà quan sát mọi thứ trên đường phố ở khoảng cách gần. Mặc dù cậu sẽ không học được bất cứ điều gì khi nhìn chằm chằm vào nó, nhưng cậu thể ngăn cản được nỗi niềm cảm xúc sung sướng ở trong lòng.

“Những người sống trong thành phố này là con cháu của những người ẩn dật, chủng tộc của ma thuật và kỹ thuật học, tộc Elves.”

Olver vừa tiếp tục chủ đề vừa tháo xuống lớp vải bao bọc lấy đầu của anh, tháo xuống nơi mà mái tóc vàng của anh che dấu ở bên trong để lộ ra đôi tai dài và nhọn. Đôi tai của anh dài ngang lòng bàn tay và đây rõ ràng là dấu hiệu của một chủng tộc khác.

“Elves… Ưm, Ngài Olver là một Elf?”

“Đúng vậy, ta tuy là một Người Quan Sát, sống ở bên ngoài quê hương và đảm nhận trách nhiệm làm người liên lạc giữa ‘người’ và ‘quê nhà’, nhưng ta cũng chính là một người Elf.”

Khi Eru nghe đến điều này, cậu hơi nghi ngờ và nghiêng nghiêng đầu hỏi:

“Nói như vậy thì ta trước đây cũng chưa bao giờ gặp tộc Elves cả. Chẳng lẽ ở bên ngoài không có tộc Elves sinh sống ư?”

Olver gật gật đầu và nở nụ cười như mọi khi.

“Hầu hết các Elves đều sống trong những nơi tương tự như như Alfheim nơi này, những người như ta khi đi ra bên ngoài sẽ không có dễ dàng bộc lộ thân phận của mình. Mà nói đến, những người tự nguyện rời khỏi quê hương đều là những người thuộc về loại kỳ lạ.”

“…Như thế có phải là vì che dấu lấy phương pháp chế tạo ra Lò Chuyển Đổi Mana không?”

Đây là phần mà Eru quan tâm. Rất thẳng thắn, sự tò mò của cậu về tộc Elves ngày càng tăng lên giống như mối quan tâm của cậu đối với Lò Chuyển Đổi Mana. Đột nhiên nghiêng ra nửa người mà hỏi Eru dọa Olver một cái, khiến cho ngồi một bên không nhịn được cười mà nói:

“Haha, đừng có lo lắng về điều này. Tình huống của Olver có chút khác; cậu ta không có thích lộ liễu ra ngoài vì một vài lý do nào đó. Ngoài ra, chúng ta còn có cái nhìn riêng của chúng ta; từ đó mới khiến cho sự tồn tại của bọn họ từ trong lịch sử biến mất đi.”

Eru quay lại chỗ ngồi của mình ngồi ngay ngắn lại, thực sự cẩn thận lắng nghe. Thái độ hoàn toàn cho thấy ‘mau nói cho ta nhiều hơn nữa về Lò Chuyển Đổi Mana’.

“Haha, thật là thẳng thắn, chính là ta cũng không có biết quá trình chế tạo ra Lò Chuyển Đổi Mana a.”

Olver có chút lùi bước đối với đầy vẻ nhiệt tình Eru, liền vội vàn nhắc nhở.

“Ta rất muốn giải thích, nhưng làm người quan sát vốn sẽ không biết đến được quá trình chế tạo ra Lò Chuyển Đổi Mana.”

Điều này rất là rõ ràng, bọn họ sẽ không công khai chia sẽ bí mật này với những người đã rời khỏi ‘quê nhà’.

“Nếu thế thì… nhưng khi đến nơi sẽ có ai đó nói cho ta biết phải không? Em rất là… thực sự chờ mong về điều đó.”

“Ta xin lỗi phải nói ra điều này mặc dù nó trái với mong chờ của em… ta không thể đảm bảo được rằng em sẽ học được phương pháp chế tạo ra Lò Chuyển Đổi Mana.”

Olver có chút do dự rồi nói ra ý nghĩ của mình:

“Xin hãy nghĩ lại đi, chỉ có chúng ta tộc Elves mới có khả năng chế tạo ra Lò Chuyển Đổi Mana hàm ý. Nó không phải là chỉ việc bảo mật bí mật… Nó giống như là chỉ có tộc Elf mới có thể chế tạo ra được.”

“Cái kia không sao.”

Eru không chút do dự nào trả lời với đôi mắt đầy lấp lánh.

“Sau khi lắng nghe được tất cả, nghiêng cứu và tìm hiểu mọi thứ, em sẽ cố gắng thử. Nếu như không được, em sẽ tìm kiếm phương pháp khác, nếu vẫn không được thì sẽ từ bỏ. Vậy trước tiên hãy từ giai đoạn lắng nghe mà bắt đầu trước đi.”

Dù Olver có thông minh thế nào thì cũng không có cách nào khác là từ bỏ việc thuyết phục của mình.

“A, như vậy cũng được. Ồ, đúng rồi, sẽ còn một khoảng thời gian nữa trước khi chúng ta đi tới nơi, thế nên hãy cho phép ta giới thiệu về chúng tộc Elves với em đi. Ernesti, cậu nghĩ rằng em bao nhiêu tuổi rồi?”

“…? Khoảng 25 tuổi đi, ít nhất là dưới 30 tuổi.”

Eru không hiểu lắm nhìn về đôi tai nhọn của Olver mà trả lời. Olver mỉm cười cách khéo léo mà trả lời lại.

“Em đoán sai rồi. Câu trả lời đúng là; ta đã 87 tuổi rồi.”

Khi Eru nghe đến lời xác nhận của Olver là già tuổi hơn Ambrosius, Eru vẻ mặt liền vi diệu. Một bên là một người đàn ông với mái tóc trắng bạc và đầy nếp nhăn phù hợp lứa tuổi của mình; một bên khác là một người trẻ tuổi với làn da mịn màng và một mái tóc vàng. Nhìn hai người cùng ngồi với nhau, rất khó để có thể tưởng tượng được Olver lại già hơn. Tuy nhiên, Olver không có nói đùa. Vẻ ngoài trẻ trung không có phù hợp với tuổi tác của anh, tộc Elf, người ẩn cư – từ những tin tức này, Eru đã tìm lấy câu trả lời.

“Lẽ nào là… Elves có tuổi thọ hơn chúng ta ư?”

Điều này khiến cho Olver trợn to lên đôi mắt nhỏ hẹp của mình, biểu lộ một sự ngạc nhiên hiếm có.

“Đúng là như thế… Em nghĩ đến đúng là nhanh a, ta cứ nghĩ rằng em sẽ cho đây là một trò đùa chứ. Đúng vậy; tộc Elves bọn ta có tuổi thọ lâu đời hơn loài người, và bình quân tuổi thọ là sống đến khoảng 500 tuổi. Hơn nữa coi như tuổi tác của bọn ta tăng trưởng, thì vẻ bề ngoài của bọn ta cũng sẽ chẳng thay đổi gì, dù vài trăm năm sau đi nữa ta cũng trông như thế này.”

Bề ngoài Eru trông rất bình tĩnh, nhưng bên trong lòng cậu lại cảm thấy rất là ngạc nhiên. Con người bình thường tuổi thọ sống trung bình khoảng 70 tuổi. Sống đến 80 tuổi ở trên thế giới này cũng là một điều hiếm có rồi. Tộc Người Lùn cũng gần giống như là vậy, bọn họ chỉ được xem như là nhân loại kiểu phát triển bắp thịt mà thôi.

Nếu như một chủng tộc có tuổi thọ gấp 7 lần cùng sống chung với bọn họ thì sẽ xảy ra điều gì? Vẻ trẻ trung bề ngoài sẽ gây nên sự xích mích không cần thiết khi các chủng tộc đối mặt với nhau, hơn nữa chịu thiệt có thể sẽ là Elves một bên. Khuôn mặt của Eru biểu lộ dường như giống là đã hiểu tại sao Thành Phố Rừng Rậm lại được xây dựng ở một nơi không ai tiếp cận được.

“Đó chính là lý do mà tất cả mọi người đều sống ẩn cư a…”

Eru hơi hơi cau mày lại, nhưng đáp lại Olver chỉ đơn giản mà lắc đầu.

“Hmm? Ồ, không phải như thế. Lý do tộc Elves sống ẩn cư là bởi vì không muốn bị làm phiền mà thôi.”

Vốn đang ngồi nghiêm trang Eru nghe được Olver nói như vậy liền nghiêng cái đầu và chống lấy cái tay. Hy vọng là chính mình vừa nghe lầm, rồi hỏi lại:

“…A, em xin lỗi hỏi lại chút, anh vừa nói tộc Elves như thế nào?”

“Là sợ phiền phức.”

Bầu không khí trang nghiêm đã bị phá vỡ bởi câu nói này.

“Nghe có vẻ hơi sai sai. Tộc Elves thực tế là một chủng tộc thú vị, nhưng cũng chính bởi vị tuổi thọ quá dài, tâm lý của chúng tôi đã có chuyển hướng thay đổi. Ở đầu đời 100 năm đầu tiên thì chủng tộc của ta sống giống như là con người bình thường vậy.”

Olver liền gật đầu và chỉ vào chính mình. Thực vậy, trông anh không khác gì một con người bình thường.

“Tuy nhiên, mọi thứ sẽ trở nên khác biệt khi bước qua giai đoạn đó. Người Elves sống đến 200-300 năm sẽ mất đi sức sống và sự quan tâm đến mọi thứ ở xung quanh, và họ sẽ dành thời gian ngồi thiền định và chìm sâu vào giấc ngủ, dần dần bọn họ sẽ trở nên không muốn bị làm phiền. Những người Elves thậm chí tới gần hết tuổi thọ thậm chí là được nói là giống như cây cối luôn a.”

Điều này đã đi xa khỏi sức tưởng tượng của Eru. Chủng tộc nắm giữ lấy bí mật mà cậu hằng ao ước xem ra có một lối sống rất là đặc biệt a.

Trong khi bọn họ đang trò chuyện với nhau, chiếc xe ngựa chở lấy bọn họ đã đi đến nơi ẩn nấp cần phải đến — Alfheim.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK