• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic
Vol 2
Arc 4: Casadesus Náo Loạn
Chap 14: Đi tới trung tâm của cơn bão táp


“Giun Nghiền Đất… một kẻ thù đầy phiền phức đây.”

Giun Nghiền Đất là một loại giun khổng lồ -- dạng Ác Quỷ Thú. Từ đầu đến cuối được bao bọc chặt chẽ trong những mảnh vỏ nhỏ, cuối cùng tạo thành thành một lớp giáp đan xen chồng chéo xoay tròn lên nghiền ná mọi thứ xuyên qua tầng đất, nuốt tất cả thứ nghiền nát đó vào trong thân thể chính mình, là một dạng máy đào hầm sinh vật sống. Chúng lợi dụng ruột của chúng để tiêu hóa được những thứ mà chúng ăn được, hấp thụ các chất dinh dưỡng ở trong đó. Còn những thứ đối với nó không có chất dinh dưỡng nữa thì nó sẽ đẩy thứ đó ra ra phía sau nó, khi nó di chuyển nó sẽ nhờ lực đẩy mạnh mà tống khứ những thứ đó ra khỏi thân thể mình. Quan trọng hơn, nó có thể tấn công từ dưới mặt đất mà chúng ta lại khó có thể chống trả lại nó được, một trong Ác Quỷ Thú được biết đến là khó nhai để xử lý được chúng. Eru nhớ lại những thông tin về những con Ác Quỷ Thú này và cảm thấy nghĩ mãi không rõ.

“Nhưng những này Giun Nghiền Đất là không có lớn hơn đường kính 2 mét chứ… Điều gì đang xảy ra? Thủ lĩnh loại hình sao?”

“Ai mà biết! Và, tại sao chú mày lại vẫn bình tĩnh như thế!”

“Được rồi, đừng nói lớn thế, Lão Đại. Đúng là rất khó để có thể giải quyết bọn chúng nếu chúng cứ ở dưới đất. Nhưng khi chúng di chuyển thì sẽ rất ồn ào, chúng ta có thể nhờ vào thế mà xác định được vị trí đại khái nhờ âm thanh đó.”

Lão Đại ngậm miệng lại và nghiến răng thật chặt hầu như có thể nghe được đến. Anh thực sự đang như một thùng thuốc nổ, sẵn sàng nắm chặt trong tay chiếc búa của mình. Nếu có thể, anh muốn tự tay mình cầm búa mà nện ngay đầu cho bọn Ác Quỷ Thú đó.

“Đó là chính là cách. Vì vậy, Lão Đại, làm ơn lùi lại về sau một chút. Tránh xa em ra.”

Nghe được lời của Eru, Lão Đại không có nhớ tới trả lời lại mà là lấy tốc độ nhanh nhất mà mình có thể để lùi lại về phía sau. Dưới nền đất âm thanh chấn động cũng ngày càng đến gần, phá vỡ tung tóe vũng nước ở xung quanh dưới chân của Eru. Vừa chạy vừa quay đầu lại Lão Đại nhìn thấy con giun phá vỡ mặt đất xuất hiện ở dưới chân Eru. Cảnh tượng này làm cho Lão Đại sợ đến hết hồn. Anh không nghĩ Giun Nghiền Đất sẽ nuốt được Eru một cách dễ dàng; nhưng, anh vẫn thấy cảnh tượng này thật là không tốt đối với tim anh.

Eru phớt lờ đi sự lo lắng của Lão Đại, tung ra ma thuật Không Khí Đẩy Mạnh nhảy vọt ra ngay tại thời điểm Giun Nghiền Đất vọt ra. Giun Nghiền Đất kéo căng ra thân thể vừa lồi ra mặt đất của mình, đuổi theo Eru với một vận tốc rất tuyệt vời. Nhưng Eru lại một lần nữa tăng tốc lên ngay giữa không khí, thoát khỏi sự truy đuổi của con Ác Quỷ Thú. Cậu duy trì tư thế thẳng tắp của mình rồi lôi ra gậy súng – Winchester, cầm ở trong tay mình.

“Hoan nghênh quý khách đã tới, xin mời quý khách nếm thử xem món này!”

Giun Nghiền Đất có thể đào bới một cách tự bất kỳ phương hướng nào từ dưới mặt đất, nhưng nó không thể thay đổi được đà tiến tới của nó ngay khi đang ở trên không trung. Cầm hai tay Winchesters bắn ra liên tục từ đầu đến cuối con Ác Quỷ Thú được bao bọc chặt trong lớp vỏ của nó. Bắn ra Ngọn Giáo Lửa Xuyên Thấu trút lên người Giun Nghiền Đất và phát ra vụ nó khi va chạm với con giun đó.

Mặc dù lớp vỏ giáp của Giun Nghiền Đất đủ mạnh để có có thể nghiền nát cả tảng đá, nhưng nó không thể chống chịu lại liên tục đòn tấn công ma thuật như thế này. Chỉ tính về Ngọn Giáo Lửa Xuyên Thấu đam xuyên qua lớp vỏ giáp của nó nổ tung ra, và theo sau nó là đâm chui vào chiếc lỗ no mới đào để lòi đầu ra và từ bên trong nổ trực tiếp ra. Áp lực từ vụ nổ mạnh đến nỗi làm thân thể của nó nổ tung ra từ bên trong. Có khoảng 20% thân thể của Giun Nghiền Đất nổ tung ra, phá vỡ thành từng mảnh nhỏ ở trên không trung. Một giây sau, con Ác Quỷ Thú tất cả dấu hiệu của sự sống, từng mảnh thân thể của nó đột ngột rơi xuống mặt đất.

“Xin lỗi vì để quý khách đợi lâu.”

Sau khi xác nhận được rằng con Giun Nghiền Đất đã bị nổ tan đi đời nhà ma, Eru búng người một cái rồi rơi xuống mặt đất. Đệm Không Khí bắn văng ra vũng nước và bùn, hấp thụ lại xung lực khi Eru rơi xuống. Sau đó Eru chạy tới giúp đỡ những học sinh khác và các Kỵ Sĩ đáng chiến đấu chống trả lại Giun Nghiền Đất. Để đối phó với con Ác Quỷ Thú từ dưới mặt đất, các Kỵ Sĩ và các học sinh không thể sử dụng trận hình dày đặc, mà là phân tán ra nhưng vẫn duy trì ở khoảng cách nhất định. Điều họ cần làm là phải cẩn thận quan sát đòn tấn công ở ngay dưới chân của họ, nên bọn họ cẩn thận quan sát một cách rất chăm chú.

“Cẩn thận âm thanh mặt đất rung lên! Hãy chạy nếu như cảm thấy bọn chúng đến rồi, đừng có dừng lại!!”

“Đến rồi, chú ý ở bên phải!”

Giun Nghiền Đất phá đất mà chui ra, tấn công những người đang cố gắng né tránh khỏi bọn nó. Chúng rất mạnh mẽ khi ở dưới đất , nhưng nếu muốn tấn công sinh vật đang ở trên mặt đất, chúng phải chui ra khỏi mặt đất. Nếu như chúng chui ra khỏi mặt đất với tốc độ quá nhanh, chúng sẽ phơi mình ra trên không trung trong tình trạng không có thể phòng thủ trạng thái. Đó chính là cơ hội để tấn công.

“Mấy con giun chết tiệt! Đừng có xem thường bọn tao nhé!!”

Các học sinh và các Kỵ Sĩ đã chìm tình trạng hỗn loạn trước đòn tấn công bất ngờ, nhưng hiện tại bọn họ đã kịp phản công lại một cách mãnh liệt. Mỗi lần vung lên cây gậy của mình bọn họ sẽ bắn ra một Quả Cầu Lửa, giống như bông hoa lửa nở rộ trong trời mưa. Những con Giun Nghiền Đất bị xung kích áp lực từ vụ nổ tấn công đánh rơi xuống mặt đất một dịp này tung đòn trí mạng trước khi bọn giun kịp chui xuống mặt đất trốn thoát.

Da của Giun Nghiền Đất vì lâu ngày ma sát với mặt đất nên rất dai dẳng, nhưng nó còn yếu hơn so với lớp áo giáp ở phía trước đầu nó. Lão Đại tấn công một con Giun Nghiền Đất bị Bạo Viêm Cầu đánh rơi xuống và hạ từng phát búa cuồng bạo xuống với tất cả sức mạnh của mình.

“Mày dám đụng tới người của tao à!? Chết này! Chết này!”


Một đòn này đem sức mạnh cơ bắp của Người Lùn phát huy ra đến tột cùng, đánh vào vùng không có lớp vỏ giáp bảo vệ. Chiếc búa va mạnh đập với một tốc độ không thể tin được, ohas tan lớp da của con Ác Quỷ Thú và đâm sâu vào bên trong nó. Đòn đánh này lan tỏa ra khắp người con giun, biến nó thành một đống bùn nhão khi bị bổ ra làm hai đoạn. Không có bộ phận phát ra âm thanh, nên con giun chỉ có thể yên lặng mà con giật rồi cuối cùng ngã gục xuống.

Lão Đại xác nhận lại lần nữa con giun này đã chết hay chưa rồi kéo chiếc búa của mình đang lõm vào thân trong thân thể của con Ác Quỷ Thú ra. Anh vung vẩy nó xung quanh và thể hiện tư thế sẵn sàng.

“Nhào vô nào, bọn khốn! Con kế tiếp! Tất cả bọn mày đều đến đây với ông mày nào! Ông mày đây sẽ đánh tụi khốn bọn bây bay rất xa!!”

Với khí thế tràn đầy hung hăng như thế này, đừng nói là các học sinh liền ngay cả Ác Quỷ Thú đều cảm thấy sợ hãi.

Những con Giun Nghiền Đất nhỏ đã thất bại dưới sự tấn công liên tục từ các Kỵ Sĩ và các học sinh. Họ có thể bình tĩnh xử lý được những con Ác Quỷ thú cỡ nhỏ trên thực tế là nhờ vào đội Hình Bóng Kỵ Sĩ đang cố gắng nỗ lực.

Ở khoảng cách phía xa xa họ, con Giun Nghiền Đất khổng lồ được Eru đặt tên kiểu loại là ‘thủ lĩnh’ đang đấu đá lung tung.

Khi đội Hình Bóng Kỵ Sĩ nhận ra rằng giun thủ lĩnh càng chú ý các Hình Bóng Kỵ Sĩ nhiều hơn so với chú ý con người, bọn họ ngay lập tức kéo nó rời xa khỏi chỗ các học sinh. Trí thông minh của Giun Nghiền Đất là không cao, nên con giun thủ lĩnh đã bị mắc câu và bị lôi kéo vào trong khu rừng.

Với đường kính hơn một nửa chiều cao của một Hình Bóng Kỵ Sĩ, thì khu rừng và mặt đất ở xung quanh đã bị nó phá hủy cày nát. Các cây cối cản trở hành động gây bất lợi cho các Hình Bóng Kỵ Sĩ. Cho dù trí thông minh của nó không bằng con người, nhưng không một ai có thể chiến đấu chống lại con giun thủ lĩnh. Mặc dù biết mình đang ở thế yếu, nhưng bọn họ vẫn cố gắng kéo chiến trường ra xa khỏi đồng đội trên xe ngựa của mình.

“Chết tiệt —!!”

Một Tellestarle được điều khiển bởi Helvi rống to hướng về phía trước. Hai vũ khí ở sau lưng đã được triển khai ở trên vai đang phát ra từng âm thanh rầm rĩ và bắn ra một loạt đạn ma thuật. Nó bắn trúng trực tiếp vào thân hình của con giun thủ lĩnh, nhưng nó không hổ danh là một con thú khổng lồ dài hơn 100 mét, khả năng phòng thủ của nó không thể coi thường được và trông nó giống như không có việc gì.

“Đây là chuyện gì đây? Nó không có bất kỳ thương tổn nào mặc dù nó bị bắn trúng, cái này là phạm quy rồi a!?”

Chiến đấu chống lại thân hình vặn vẹo to và dài đang di chuyển của con giun thủ lĩnh, các Hình Bóng Kỵ Sĩ chỉ có thể tấn công một cách lác đác. Kẻ thù của bọn họ quá lớn; lực sát thương từ đạn ma thuật chỉ có thể gây ra sát thương có hạn. Đối với Vũ Khí Hình Bóng không tạo ra sát thương thiết thực như thế này, bọn họ chỉ có thể dựa vào thanh kiếm của Karrdator. Nhưng những đòn tấn công nhát chặt chém thực sự lại không mang lại hiệu quả gì đối với con giun thủ lĩnh.

So với đòn tấn công yếu kém của các Hình Bóng Kỵ Sĩ, thì đòn đánh của con giun thủ lĩnh thật là đầy đòn chí mạng. Một Karrdator suýt nữa bị bắt, nhưng kịp thời phản ứng vội vàng nâng lên tấm chắn để đón đỡ. Sau đó một tiếng rít lên vang vọng, mặt ngoài của tấm chắn phát ra đốm chóe lửa từ vụ va chạm với con giun thủ lĩnh. Lớp vỏ xoay tròn với vận tốc cao như là một cái giũa, dễ dàng tháo bỏ lớp mặt ngoài chiếc thuẫn rồi thuận thế xé tan luôn chiếc tấm khiên.

Chiếc Karrdator bị đánh bay lên từ vụ va chạm này, may mắn thay nó chỉ bị mất cánh tay trái và tấm kiên. Một người đội bạn thấy thế chạy lại chỗ cỗ máy bị rơi xuống hỗ trợ.

“Cậu ổn chứ!?”

“Ugh!... Tuy rằng cánh tay trái với tấm khiên đã bị mất đi, nhưng tôi vẫn có thể di chuyển được. Tôi vẫn có thể vung lên được thanh kiếm của mình.”

“Tellestarle, tất cả mọi người tập hợp lại đây.”

Edgar sử dụng bộ phận máy khuếch đại âm thanh được lắp sẵn ở trong cỗ máy mà la hét to lên trước sự cuồng nộ phá hủy ầm ĩ của con giun thủ lĩnh. Đội Tellestarle lẻn xuyên qua thân hình quằn quại đập phá lung tung của con giun thủ lĩnh, tập hợp đến bên cạnh cỗ máy Tellestarle số hai với phi công điều khiển là Edgar.

“Kế hoạch là gì đây? Cậu có ý tưởng nào tốt không?”

“Đúng. Việc chúng ta tản ra mà tấn công là không có hiệu quả, vậy thì chúng ta hãy tập hợp lại để tập trung hỏa lực mà bắn nó. Mọi người chuẩn bị dùng 4 Vũ Khí Hình Bóng chế độ tấn công trực diện nó nào. Chúng ta sẽ khiến nó buộc phải dừng bước lại.”

Mặc dù kế hoạch là tập trung lại hỏa lực, nhưng họ không nghĩ tới Edgar lại đề nghị một cuộc tấn công chạm trán trực diện. Nếu là các phi công của Karrdator thì họ nhất định sẽ nghi ngờ rằng đầu của anh có bình thường hay không hoặc là thẳng thắn trực tiếp từ chối đề xuất của anh. Nhưng các học sinh lại rất tin tưởng vào cỗ máy kiểu mới này sẽ có thể hoàn thành được mục đích của họ. Họ nở nụ cười rực rỡ trong khoang lái của phi công, gật đầu một cách chắc chắn biểu thị chấp nhận kế hoạch này.

“Được rồi, chúng ta khởi công thôi! Hãy trình diễn ra sức mạnh của Tellestarle nào!”

Tellestarle thu hồi vũ khí cận chiến của mình và ném đi tấm khiên đang cầm trong tay. Tellestarle mỗi tay cầm lấy Vũ Khí Hình Bóng đang treo ở ngay thắt lưng và triển khai khởi động vũ khí sau lưng. Với bốn thanh Vũ Khí Hình Bóng ngay tại chỗ, đây chính là xứng thực với tên gọi ‘chế độ 4 Vũ Khí Hình Bóng’. Đây chính là biểu thị khả năng của Tellestarle là có thể nhiều Vũ Khí Hình Bóng ngay cùng một lúc.

Với nhiều Hình Bóng Kỵ Sĩ cùng tập trung lại hỏa lực chỉ để nhắm vào một mục tiêu duy nhất, nó rốt cuộc cũng làm cho con giun thủ lĩnh quan tâm đến khi họ và khóa chặt họ lại rồi tấn công… .Nhìn thấy các Tellestarle tập hợp lại một chỗ và đang ở phương hướng con Ác Quỷ Thú nhào tới, một phi công của Karrdator vội vàng cảnh báo:

“Các ngươi đang làm gì thế!? Nguy hiểm đó, mau phân tán ra!”

“Chúng tôi đang tập trung Vũ Khí Hình Bóng để tấn công! Nếu như nó chạy đi, thì hãy chặn nó lại đừng để nó trốn thoát là được!!”

Các Tellestarle đứng thành một hàng như thể đang chào đón giun thủ lĩnh, đường nhắm hình chữ thập hiện lên ở chính giữa khung màn hình với giao của hai đường chữ thập chính là miệng của con Ác Quỷ Thú. Nó đã áp sát đến rất gần rồi bọn họ không thể bỏ lỡ cơ hội được.

“Bắnnnnnnnnn!!”

Edgar vừa dứt lời, năm chiếc Tellestarle liền lập tức hành động. Tổng cộng có 20 thanh Vũ Khí Hình Bóng, tương đương với sức mạnh hỏa lực tập trung của mười hoặc nhiều Hình Bóng Kỵ Sĩ cùng bắn ra cùng một lúc. Dựa vào bồn chứa mana rộng lớn từ kiểu dự trữ mana kiểu khung giáp làm từ tinh thể dạng tấm, mật độ ngọn lửa mưa đạn bắn xuyên qua giữa bầu trời mưa.

Âm thanh đạn ma thuật đi kèm với từng đốm đuôi lửa cùng một lúc rơi thẳng xuống vào con giun thủ lĩnh; viên đạn ma thuật được ngắm chuẩn cẩn thận bay thẳng trực tiếp vào mồm của con giun thủ lĩnh. Cho dù con giun này có ăn tạp thứ gì đều ăn đi nữa, thì nó cũng không thể nào nuốt trọn được một loạt ma thuật cấp chiến thuật được. Phần phía trước con giun thủ lĩnh được bao phủ một mảnh bông hoa lửa nở rộ. Các Tellestarle liên tục trút xuống như mưa hỏa lực tập trung của họ, phá hủy lớp vỏ bao quanh ở phần đầu con giun thủ lĩnh. Điều này bắt buộc làm đang nổi giận cơn thịnh nộ con giun thủ lĩnh phải từ từ lui lại một cách chậm rãi.

Con giun thủ lĩnh quằn quại trong đau đớn. Sau vụ nổ này con giun khổng lồ bắt đầu đào bới chui xuống đất để nổ lực thoát khỏi nơi này. Nhưng đòn tấn công ma thuật đã phá hủy phần đầu lớp vỏ rất nhiều, điều này khiến cho nó không thể ó thể đào xuống đất để trốn được. Thân hình khổng lồ liền cứ như vậy quằn quái ở trên mặt đất mà quằn quại đau đớn.

“Là bây giờ, tấn cônggggggg! Kết thúc nó đi, đừng có để nó chạy trốn!!”

Không một ai sẽ buông tha cho một kẻ thù đang thị thương. Các Karrdator nhấc lên thanh kiếm,giáo tấn công về phía trước; các Tellestarle đã cạn kiệt đi rât nhiều lượng mana, nhưng nó vẫn vắt ra sức mạnh cuối cùng cầm lấy vũ khí cận chiến xông lên đánh về phía con giun thủ lĩnh với vết thương đầy rẫy. Con giun thủ lĩnh đang cố gắng bỏ trốn đó chỉ trong ít phút sau liền trở nên tả tơi.

Ngay tại lúc này, một chiếc Tellestarle dùng sức bổ xuống chiếc rìu trong tay mình. Bao bọc kín ở xung quanh chuỗi dây tinh thể ở sức mạnh lôi kéo như vậy phát ra như nhạc cụ dây nào đó phát ra âm điệu, cũng thả ra sức mạnh mạnh mẽ. Ở tốc độ cao và lực ly tâm tác dụng chiếc rìu bổ thẳng vào thân hình của con Ác Quỷ Thú, ‘phập’ một thứ chất lỏng nâu đặc bắn tung tóe xung quanh, phun khắp mọi phương hướng.

Con giun thủ lĩnh không thể chịu đựng được một đòn như thế và bị bổ chém ra làm hai. Không quả con giun thủ lĩnh có mạnh đến như thế nào, thì đòn đánh này chắc chắn phải khiến nó mất mạng. ‘Rầm’ thân hình không còn sức sống của con giun thủ lĩnh rơi ầm xuống mặt đất và không còn cử động được nữa.
(Tran: Tưởng giun đứt đôi vẫn còn sống chứ ~~)
Khi thấy con giun thủ lĩnh ngã xuống, các cỗ máy xung quanh giơ thẳng vũ khí của mình lên mà hoan hô chúc mừng. Tuy nhiên, bọn họ chỉ chìm đắm trong niềm vui sướng chiến thắng trong chốc lát, rồi sau đó họ quay người trở lại nơi bị phục kích để trợ giúp các Kỵ Sĩ và các học sinh khác. Nhưng khi bọn họ đi ra khỏi khu rừng, hầu hết các con Giun Nghiền Đất còn lại đều bị áp chế dưới sự phản kích đầy phẫn nộ của các Kỵ Sĩ và các học sinh. Quả nhiên, vẫn là con Giun Nghiền Đất thủ lĩnh là khó xơi nhất.

Và, con đường lại một lần nữa trở lại trong yên bình.

“Hừ, con giun bẩn thỉu này đã khiến cho chúng ta gặp biết bao nhiêu rắc rối.”

Sau khi tiêu diệt hết tất cả các con giun, mọi người cuối cùng có thể thư giản và Lão Đại liền vẻ mặt dính đầy chất nhờn càu nhàu than vãn. Phía trước anh là những chiếc xe ngựa đã bị phá hủy thành một đống phế thải, cùng với những con ngựa chỉ còn sót lại xương cốt.

“Có bảo hộ đủ xe ngựa để chở mọi người không?”

“Không được, với mức hư hỏng như thế này không thể sửa chữa nó lại một cách dễ dàng được. Không có nói trước rằng nó có chạy nhanh được nữa không, nếu mà nó có thế chạy được tốc độ một nửa so với ban đầu đã là cám ơn trời đất rồi. Bọn này là thợ máy Hình Bóng, không phải thợ mộc nên cứ đành chấp nhận vậy đi.”

Người Kỵ Sĩ đang hỏi cũng không có hy vọng nhiều và liền ôm hai tay lại buồn rầu. Đối với bọn họ, mất đi hầu hết các xe ngựa dùng để di chuyển là sự đả kích không nhỏ.

“Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác, ưu tiên cho những người bị thương. Hãy để những chiếc xe ngựa vẫn còn có thể di chuyển được chở bọn họ đến Pháo Đài Casadesus. Còn những chiếc xe ngựa vẫn còn tốt, chỉ là không có ngựa ư? Hãy để Hình Bóng Kỵ Sĩ kéo nó đi. Có một ngôi làng ở cách nơi này không xa, chúng ta trước tiên sẽ tới đó. Nếu tới đó mà có thể mượn được một số phương tiện vận chuyển nữa thì càng tốt hơn…”

Mọi người liền theo chỉ thị của người Kỵ Sĩ và bắt đầu di chuyển. Lão Đại cay cú đá đá vài cái vào thi thể của con giun, nhưng việc này chẳng thể làm mọi việc trở nên tốt hơn. Chỉ có một điều may mắn thay trong bất hạnh là khi bọn họ bắt đầu đi cũng là lúc trời mưa bắt đầu nhỏ dần.

Khi cả nhóm bọn họ đi đến ngôi làng, họ vẫn không thể tìm thấy phương tiện giao thông nào có thể đi lại được, nên bọn họ đành phải đợi Pháo Đài Casadesus gửi đoàn xe ngựa tới đón. Trên đường đi bọn họ gặp phải vài đợt chạm trán với Ác Quỷ Thú, nhưng hầu hết bọn chúng đều là có kích thước cỡ nhỏ so với con giun thủ lĩnh và chúng rất đơn giản bị Hình Bóng Kỵ Sĩ đá sang một bên. Và, sau đó, mặc dù bọn họ trễ hơn một vài ngày so với kế hoạch, nhưng cuối cùng các học sinh và các Tellestarle cũng tới được Pháo Đài Casadesus.

“Được rồi, mọi người hãy bắt đầu kiểm tra lại Tellestarle đi! Đặc biệt là vũ khí sau lưng muốn chú ý nhiều hơn chút!”

Lão Đại và những người khác lập tức bắt đầu kiểm tra cỗ máy lại ngay lập tức sau khi vừa tới được công xưởng. Sau trận chiến bất ngờ với con Ác Quỷ thú cỡ lớn, Tellestarle cần phải được kiểm tra kỹ lưỡng lại một phen. Lão Đại chỉ huy các thợ sửa chữa và cẩn thận chăm sóc sửa chữa lại cỗ máy.

Các thợ máy ở trong pháo đài tò mò mà nhìn khung cảnh này. Bọn họ đã đoán được đại khái sự việc đang xảy ra. Ban đầu bọn họ ôm thái độ là một nửa nghi ngờ và một nửa chờ mong, nhưng bọn họ rất là kinh ngạc khi một cỗ máy kiểu mới trần trụi trước mắt họ. Các Kỵ Sĩ, những người đi theo hộ tống là những người có cái ấn tượng sâu sắc nhất về nó, bọn họ ôm hy vọng rằng sẽ có nhiều Tellestarle được sản xuất ra hơn nữa, hoặc là ít nhất có thể sửa đổi cỗ máy của họ cũng có những chức năng tương tự như vậy. Bọn họ lặng lẽ chờ đón ngày đó sẽ đến, nhưng hiện tại, bọn họ chỉ lặng lẽ đứng nhìn thành quả của nhóm học sinh đó.

Pháo Đài Casadesus đúng như cái tên của nó, nó là một tòa pháo đài đích thực; phân xưởng của nó cũng lớn hơn nhiều so với phân xưởng ở khuôn viên nhà trường. Các Karrdator của Đoàn Kỵ Sĩ Thỏ Đỏ đứng xếp thành một hàng. Đứng bên cạnh chúng là các cỗ máy Tellestarle, đây là một cảnh tượng hết sức oai vũ.

Một bóng người lưu lại vết bạc sau khi băng xuyên qua các cỗ máy. Đó chính là Ernesti, trông cậu giống như là đang nhảy múa vậy. Cậu không phải là thợ máy và cũng không có bất cứ chuyện gì để làm trong khi những người khác đang bận rộn kiểm tra cỗ máy lại, cho nên cậu liền chạy đi dạo xung quanh. Cậu nhìn về đứng xếp thành hàng Hình Bóng Kỵ Sĩ và nở một nụ cười rực rỡ hơn gấp mười lần so với nụ cười bình thường của cậu.

“Kho chứa người máy thật là tuyệt vời; nó càng tuyệt vời hơn khi chứa rất nhiều Hình Bóng Kỵ Sĩ…”

Một Kỵ Sĩ nhìn hướng về phía Eru, người đang hướng về bốn phía ca ngợi. Trong đôi mắt của người ngoài, Eru trông chỉ giống như là một đứa trẻ đang bị kích động khi trông thấy Hình Bóng Kỵ Sĩ. Vị Kỵ Sĩ này nhẹ nhàng mỉm cười và nói với cậu:

“Ngài Công Tước đang tìm kiếm cháu, cháu có thể đi với ta không?”

Nhưng có người nói, quay đầu lại Eru trông không hề giống một đứa trẻ. Một ví dụ để mô tả về cậu ta là, cậu trông giống như là người giám sát tiến triển công việc báo cáo lại người đứng đầu bộ phận. Vẻ mặt của cậu bao gồm sự tin tưởng, lo lắng, sự nhiệt tình và mệt mỏi.

-----------------------------------------------------------

Quay trở lại với lúc các học sinh rời khỏi Học Viện Thành Phố Laihiala không lâu.

Học Viện Thành Phố Laihiala được thành lập lấy Học Viện Laihiala làm trung tâm. Tại đây có nhà ở và các cửa hàng. Dọc theo đường phố là các tòa nhà được xây dựng gọn gàng ở hai bên đường, một người đàn ông chạy vội vã xuyên qua mặt đường đá. Cơn bão đã đi qua, nhưng mưa vẫn còn rơi nặng hạt. Người đàn ông này cuối cùng cũng đi đến tòa nhà nào đó. Tòa nhà này nằm ở vị trí một góc nào đó bình thường nào đó trên mặt đường. Trông nó không giống như là một cửa hàng, và chắc chắn nó là một căn nhà ở. Người đàn ông này mở khóa cửa động tác rất lưu loát và thoải mái sau khi đã đi vào nơi này.

“Làm sao trong thời tiết mưa gió thế này mà lại chạy gấp đến đây thế?”

Một người phụ nữ ở mặt cuối căn phòng hỏi. Người đàn ông này trực tiếp đi thẳng vào vấn đề và trả lời.

“Báo cáo khẩn cấp từ ‘chuột ẩn’.”

Ánh mắt vốn nghiêm nghị của người phụ nữ bỗng nhiên nheo lại, mang lại một cảm giác liên tưởng đến như một lưỡi dao sắc bén. Người đàn ông nhìn về phía người phụ nữ đó cảm giác được áp lực khó thở đè lên mình.

“Là chuyện gì? Có phải là các học sinh đã bắt đầu khởi xướng cách mạng hay là điều gì khác?”

“Công Tước Dixgard dường như đã nhìn chằm chằm tới việc này. Chúng ta đã nhận được báo cáo rằng ông ấy đã triệu hồi lại tất cả những người có liên quan một cách rất vội vã.”

Trên khuôn mặt của người phụ nữ chợt lóe lên vẻ cay đắng, nhưng cũng không có biểu lộ nhiều hơn nữa biểu tình. Cô dựa người vào chiếc ghế, hai tay để lên ghế với vẻ mặt đầy suy tư.

“… Tình hình là chúng ta đã bị cướp trước một bước. Vốn nghe rằng nó vẫn chưa được hoàn thiện, nên đang chờ nó được hoàn thành xong rồi mới xem xét coi thử; lần này thua lỗ lớn rồi.”

“Tôi nghe nói ‘cái kia’ đã sớm bị đưa theo cùng với tất cả học sinh đi tới trước lãnh địa của Công Tước. Chúng ta bị chơi một vố rồi.”

Nghe được điều này, những đường nét cau mày trên khuôn mặt của cô bắt đầu hiện ra rõ ràng nhiều hơn. Cô bực mình cầm lấy xấp tài liệu ở trên bàn của mình và quăng ném nó vào cấp dưới đang đứng ở bên cạnh cô.

“Ưmmm, cứ cằn nhằn mãi cũng chẳng giúp được gì; mau gửi bản báo cáo này lại cho bản bộ. Và đừng có quên là có báo thêm là, ưu tiên nhắc nhở cho ‘Đức Vua’ ngay lập tức.”

Đây có lẽ là chuyện bình thường như cơm bữa, nhân viên cấp dưới thuần thục nắm lấy xấp tài liệu, và vẻ mặt bày tỏ rằng đã hiểu sau đó mới lui ra khỏi căn phòng.

“…Được rồi, chẳng còn thời gian để lằng nhằng với vụ này nữa. Cho dù là Đức Vua định đoạt về chuyện này, khả năng chúng ta xuất động một cách trực tiếp cũng khó mà nói.”

“Hành động trực tiếp… Đức Vua sẽ…”

“Làm tốt giác ngộ trước đi. Chúng ta cần chuẩn bị đi, lập tức gọi mọi người trở về mau.”

Người phụ nữ này trả lời với một ánh mắt đầy quyết tâm. Người đàn ông gật đầu không nói một lời và cũng rời khỏi căn phòng sau đó. Chỉ một lúc ngắn sau, căn phòng này chỉ còn lại người phụ nữ này. Không biết được hiện tại trong đầu cô đang nghĩ gì cái gì, nhưng từ biểu hiện từ vẻ mặt của cô, nó chắc chắc không phải là điều gì đó vui vẻ.

“…Được rồi, có vẻ như mọi việc đều đã trở nên bận rộn lên rồi.”

Thật bất ngờ, trong giọng nói của cô lại hàm chứa một niềm vui vẻ, trái ngược lại với nội dung mà cô vừa mới nói.

-------------------------------------------------------

Đã một tuần trôi qua kể từ khi Eru cùng với các học sinh từ khoa Phi Công rời trường đi tới Pháo Đài Casadesus.

Các chàng trai và cô gái của Học Viện Phi Công Laihiala đang bị bộ trên con đường mưa với đồ áo che mưa. Còn một chút thời gian trước khi tiết học bắt đầu và các học sinh sống ở thành phố đang bắt đầu trên con đường đi tới trường.

Có thể thấy được bóng dáng của Batson, Archid và Adeltrud trong số nhóm các học sinh đang tới trường đó. Ở giữa khung cảnh các học sinh đang vui vẻ trò chuyện với nhau, thì cặp song sinh lại trái ngược lại xuất hiện với một vẻ mặt ủ rũ.

“Thật là! Rốt cuộc Eru định ở đó đến bao lâu? Từ những gì mà chúng ta hỏi thăm được, thì đáng lẽ ra giờ này cậu ấy nên trở lại rồi chứ.”

“Đúng vậy! Ưm, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ thiếu khuyết đi chất vitamin Eru…”

“Đó là chất gì…”

Bọn họ nghe được rằng sẽ phải mất khoảng một tuần lễ để đi vòng một chuyến tới Casadesus, nhưng mặc dù bọn họ chờ đã lâu, nhưng Eru vẫn còn chưa có xuất hiện. Lý do chính là do cuộc chạm trán của bọn họ với bầy Giun Nghiền Đất, chính điều này đã làm xáo trộn đi nguyên bản kế hoạch, nhưng bọn họ không biết được thông tin chi tiết. Trong thế giới này, vẫn chưa có phương pháp truyền đi thông tin từ một khoảng cách xa, bọn họ không còn cách nào khác ngoài sự chờ đợi ra.

“Nhưng, Eru rời đi mà không có chúng ta, như vậy đúng là không có tình nghĩa bạn bè gì cả?”

“Chúng ta cũng có giúp đỡ trong việc chế tạo ra Telle-chan mà!... Tuy rằng chúng ta chỉ đứng ở một bên mà nhìn xem.”

“Các cậu định phàn nàn về chuyện này đến bao giờ nữa đây.”

Cặp sinh đôi chỉ có nghe được phần nhóm Eru bọn họ đi đến Pháo Đài Casadesus sau khi cậu ta đã rời đi. Kế sau Tai Nạn Behemoth, bọn họ lại bị bỏ lại ở đằng sau lưng, lại một lần nữa, bọn họ đầy lửa giận mà lại không có chỗ để phát tiết ra. Tình huống lúc đó xảy ra đột nhiên và cũng không thể đổ lỗi cho Eru được. Nhưng cặp song sinh không có nghe lọt, và cũng khó trách được bọn họ. Nhưng, họ không phải là học sinh cao học, nên bọn họ không thể xằng bậy đi vào chuyện này được. Bọn họ giờ chỉ có thể chờ đợi trong sự bất lực, Batson đang cố gắng an ủi đi bộ đôi ủ rũ này.

“Ta-đã-nói-rồi, Eru đã đi rồi và chúng ta cũng chẳng thể làm được gì nữa đâu.”

Nghe được câu nói giống đúc mà Batson đã nói đi nói lại nhiều lần từ tuần trước, Chid chán nản khoanh tay lại, trong khi đó Ady, người đang ở đỉnh cao của sự tức giận đã bị bức đến làm ra một quyết định gì đó, và nắm tay lại thật chặt rồi vung vẫy.

“Không, chúng ta không thể từ bỏ! Đã vậy thì chúng ta phải đi đón cậu ấy! Không giống như lúc trước, chúng ta hiện giờ có Hình Bóng Giáp Trụ đúng không?”

“… Vậy thì, mục tiêu của chúng ta là ở nơi nào đây?”

Bất ngờ thay, người nhấn mạnh vào điểm chính không phải là đang bình tĩnh Batson, mà là Chid.

“Ách? Ưmm…. Em nghe nói rằng cậu ấy đang ở lãnh địa của Công Tước Dixgard.”

“Vậy chính xác thì nó ở nơi nào? Lãnh địa thì rất lớn, và trong khi đó chúng ta lại không biết đường đến.”

Ady vô lực lẩm bẩm và tư thế nắm một bàn tay giơ lên cao chợt cứng lại. Cho dù tốc độ của Hình Bóng Giáp Trụ vượt xa tốc độ của con ngựa, nhưng mọi thế đều sẽ trở nên vô nghĩa nếu như không biết mục tiêu đến là ở đâu.

“Anh cũng không chấp nhận điều này được, nhưng chắc chắn rằng cậu ấy sẽ quay trở lại sớm thôi. Chúng ta chỉ việc đợi thôi.”

Giọng của Chid nghe vẫn có chút không cao hứng, Ady thì bĩu môi và liền im lặng lại.

“… Eru… sau khi cậu trở về, mình sẽ phạt cậu trở thành gối ôm của mình.”

Nghe được tiếng lẩm bẩm của Ady, Chid lập tức quên béng đi mất đi sự tức giận của mình. Cậu chợt nhớ lại rằng Eru cần phải rất cố gắng nỗ lực lắm đây mới để em gái mình bĩnh tĩnh lại, cậu chỉ có thể vô lực mà nhìn lên bầu trời. Đối với sự việc này hoàn toàn không hay biết Eru đang ở Pháo Đài Casadesus chỉ cảm thấy được đột nhiên có một ớn lạnh khắp người.

Và, cứ như vậy, họ dành cả ngày trong sự chờ đợi phiền muộn. Câu truyện tiếp diễn đến một vài sau, khi các học sinh từ khoa Phi Công cuối cùng cũng quay trở lại Học Viện Thành Phố Laihiala.

Đoàn hộ tống băng xuyên qua cánh cổng của Học Viện Thành Phố Laihiala. Các Hình Bóng Kỵ Sĩ Karrdator nhìn như là hộ vệ khi ngay khi rời khỏi đoàn xe và đi vào một công xưởng ở gần cổng thành phố. Đoàn xe ngựa thì vẫn còn tiếp tục tiến tiến đi lên đường, một đường đi thẳng tới Học Viện Phi Công Laihiala.

“Ô, thật là nhớ tới ngôi nhà ngọt ngào của chúng ta.”

“Mới chỉ có một tuần thôi mà Lão Đại.”

“Đậu, anh đây chỉ cảm khái một chút thôi mà.”

Lắc lắc tay chân cứng ngắc sau cuộc hành trình dài, nhóm học sinh từ Học Viện Phi Công, bao gồm cả Lão Đại liền nhảy xuống xe ngựa. Bị bỏ bơ vơ hoang vắng công xưởng lại một lần nữa lấy lại sức sống. Nhưng, trong nhóm học sinh này lại thiếu đi một thứ gì đó so với lúc họ khởi hành đi. Đầu tiên, không còn cỗ máy kiểu mới, thứ mà họ mang đi đến Pháo Đài Casadesus cùng lúc. Làm đội hộ tống quay trở về các cỗ máy Karrdator từ Đoàn Kỵ Sĩ Thỏ Đỏ, và họ đã chia tay với nhau ngay từ lúc ở cổng thành phố. Họ quay trở lại với bàn tay trắng. Không chỉ là vậy, tất cả những người đang có mặt ở đây đều là học sinh của Khoa Phi Công. Người thiếu niên nhỏ nhắn đi theo họ bây giờ đã không còn ở trong nhóm nữa.

Theo buổi học kết thúc, đã đến lúc tan học rồi. Buổi tối đã đến và mặt trời đã lặn xuống sau dãy núi Aubigne. Trong ký túc xá của học sinh trung học, Stefania Serrati đang làm bài tập về nhà của mình trong phòng mình. Cô thỉnh thoảng hất lại mái tóc vàng của mình lại ra đằng sau, yên lặng mà viết viết.

Khi cô đã giải quyết hầu hết các vấn đề và đang chuẩn bị nghỉ ngơi lúc thì đột nhiên có khách tới tìm cô. Cô thầm nghĩ rằng chắc là bạn bè của cô, nhưng tiếng gõ cửa lại rất là vội vã, điều này làm cho Stefania xóa bỏ đi hẳn về khả năng đó. Cô bước tới cánh cửa với một chút nghi hoặc. Stefania là Hội Trưởng Hội Học Sinh, nhưng những công việc có liên quan nên hẳn là được giải quyết hết rồi mới phải. Thầm nghĩ chắc là có công chuyện khẩn cấp gì cần xử lý, cô liền mở cửa ra trong sự hồ nghi.

“Onee-sama…! Làm ơn hãy giúp bọn em với!!”

Nhìn thấy dáng vẻ không cần mạnh của cặp em trai em gái sinh đôi của mình, Stefania hai mắt trợn to ra và đựng lặng thinh tại chỗ.

Tiffa không có lạnh nhạt với cặp em trai em gái khác mẹ của mình, cô dẫn bọn họ đi vào phòng của mình.

Cô vừa nghĩ vừa cười: “Thật là hiếm thấy.” Tuy rằng khoảng cách giữa bọn họ đã phai nhạt đi và quan hệ đã dần tốt lên, nhưng đây là lần đầu điên cặp sinh đôi đến thăm căn phòng của Tiffa. Nhưng nhìn chúng không giống vẻ là đến để chơi. Không giống với người em trai luôn luôn bày ra vẻ mặt thái độ giận giữ, chỉ cần nhìn vào em gái của mình, người đang một bộ không thể nào giữ được suy nghĩ của mình, Tiffa biết rằng những đứa em của mình chắc chắn là có chuyện muốn nhờ đây. Tiffa muốn đưa cho mấy đứa em vài món đồ uống, nhưng Ady đã trước tiên xông lên nói trước.

“Onee-sama, chị là người duy nhất hiện giờ bọn em có thể trông cậy vào rồi!!”

“Được rồi, chị sẽ lắng nghe điều em nói, giờ hãy bình tĩnh lại đi nào. Chị sẽ chuẩn bị một chút đồ uống, nên hãy đợi một chút.”

Nhân lúc Chid động viên Ady thời điểm, Tiffa liền pha một vài ly trà đỏ. Sau khi cặp sinh đôi đã uống trà, họ đã bình tĩnh được một chút, nhưng bọn họ vẫn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.

“… Lão Đại và những người khác đều đã trở về từ Pháo Đài, thế nhưng Eru… Eru không có về cùng với bọn họ.”

Vẻ mặt của Tiffa người đang nở một nụ cười ấm áp chợt trở nên nghiêm túc lên. Sau khi cô nghe mấy đứa em nói về việc Tellestarle đã được hoàn thành, rồi liên hệ với cha của họ là Hầu Tước Joachim Serrati, rồi sự triệu hồi của Công Tước Dixgard và việc các học sinh đều đã trở lại. Tiffa tầm mắt rũ xuống chìm sâu vào trong suy nghĩ.

“Chuyện là vậy… bây giờ nó thành sự việc như hiện tại…”

Tiffa không rõ cha của bọn họ hiện giờ đang có kế hoạch gì, nhưng chắc chắn một điều là Eru đã bị lôi kéo vào trong chuyện này. Tiffa từng nhờ có Eru hành động nhanh chóng nên mới thoát ly khỏi cảnh nguy hiểm, nên bây giờ là lúc để cô báo đáp lại. Cô đã ý quyết như vậy và đứng dậy với một vẻ mặt đầy quyết tâm.

“Chị hiểu rồi, vậy chúng ta đi thôi.”

“Onee-sama?”

Ady rất ngạc nhiên nhìn về phía chị gái của mình.

“Chúng ta hãy đi tìm cha của chúng ta nào. Ông ấy giờ chắc đang ở trong dinh thự ở Känkänen… ít nhất chúng ta phải hỏi được lý do tại sao.”

Nghe được như vậy, Chi và Ady gật đầu một cách chắc chắn rồi đứng dậy.

Sau khi đã quyết định được việc sắp làm, Tiffa liền nhanh chóng hành động. Vào ngày kế tiếp, cô liền lạm dụng quyền lực của quyền lực lớn nhất của Hội Trưởng Hội Học Sinh là – sửa đổi. Nhờ vào lý do gia đình có chuyện đột xuất làm cớ, cô bước qua tiếng thở dài và nước mắt của các giáo viên, và các thành viên trong Hội Học Sinh và mang theo Chid và Ady đi đến Känkänen. Khi em gái của cô được hỏi về vụ việc này về sau, cô liền nhận xét: “… Tôi nghĩ lúc đó sẽ thật không khôn ngoan khi đi trái ngược lại với ý của Onee-sama.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK